Đúng 7 giờ, Mộc Tâm đón Ngọc Điềm đi trung tâm thương mại Liễu Nhật để mua sắm.
Cô kéo Ngọc Điềm đi lên tầng 8 để mua mỹ phẩm.
Thấy cô bạn mình cứ nhìn nhìn ngó ngó rồi cho hết vào giỏ hàng.
Ngọc Điềm vừa xách giỏ đi theo vừa hỏi: "Mộc Mộc, sao tự nhiên cậu lại mua nhiều mỹ phẩm vậy? Làm sao dùng hết?"
Mộc Tâm vừa để hai chai serum vào giỏ hàng vừa đáp: "Mình đang có một dự án liên quan, cho nên mua về test thử xem ưu nhược điểm ra sao."
Ngọc Điềm mắt lớn mắt nhỏ nhìn cô: "Cậu chắc chắc có thể test nguyên cái giỏ này lên mặt hả? Không sợ bị kích ứng?"
Mộc Tâm cười cười, thả giọng bình bình như đã có suy tính trước: "Mình có tính toán rồi, ngày mai mình sẽ chia ra cho mọi người trong công ty test, mình chỉ cần ngồi một chỗ ghi ghi chép chép thôi."
"Haiz, không phải trên mạng có bình luận và clip review sản phẩm sao? Cậu lên đó xem có phải đỡ cực hơn không?"
"Mấy bình luận sản phẩm trên mạng 60% là mua thủy quân hoặc phòng PR làm rồi.
Còn clip review thì theo quan điểm cá nhân quá.
Cái mình cần là số liệu thực tết khách quan cơ."
Ngọc Điềm nghe cô phân tích thì cười nói: "Cũng ra dáng chuyên viên đầu tư quá đó chứ! Lúc cậu nói muốn vào Lâm thị làm việc mình cứ sợ cậu không xử lý nổi một trang số liệu luôn đó!"
Mộc Tâm chỉ mĩm cười không nói gì, mình đâu thể nào nói người đang đứng trước mặt cô ấy lại là một chuyên viên đầu tư đích thực vừa xuyên thư đến được, biết đâu cô ấy nghĩ mình điên rồi chở mình vào bệnh viện tâm thần không chừng!
Sau khi chất đầy hai giỏ hàng, Mộc Tâm mới hài lòng bê lại quầy thanh toán.
Sau đó cô cùng Ngọc Điềm đi dạo vài tầng mua sắm ở đây.
Lúc đi qua một cửa hàng lớn để trống cạnh lối đi ở tiền sảnh.
Cô dừng lại nói với Ngọc Điềm: "Điềm Điềm, cậu thấy cửa hàng này thế nào?"
Ngọc Điềm nghe cô nói thì đưa mắt nhìn qua, suy nghĩ một chút liền nói: "Đứng ở đây thôi mà mình đã ngửi thấy mùi tiền rồi."
Mộc Tâm phì cười: "Đúng là có mùi tiền nồng đậm thật! Vị trí tốt, không gian lại lớn, lượng khách qua lại cũng đông.
Đúng là vị trí đắc địa."
Ngọc Điềm tò mò hỏi: "Cậu định thầu cửa hàng này sao?"
"Đúng vậy đó! Nhưng vẫn còn trong giai đoạn đàm phán, Kiến Vĩ đang lo liệu chuyện này!", ngừng một chút, đôi mắt cô lấp lánh, giọng nói đầy cảm thán, "Ôi! Thật mong có thể thầu được, vị trí này ý nghĩa biết bao!"
Ngọc Điềm nắm bắt được vài từ trong câu cảm thán của cô, nhướng mày tỏ vẻ hứng thú: "Nó có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"
Mộc Tâm hất cằm về hướng cửa hàng đối diện, Ngọc Điềm đưa mắt nhìn qua.
Đối diện là một cửa hàng trang sức ngọc thạch có tên Grak.
"Cậu thấy trang sức trưng bày ở đó như thế nào? Có phải phong cách rất quen mắt không?"
Ngọc Điềm ngắm nghía bộ sưu tập trang sức thông qua lớp kính trong suốt, cô mù mờ, nói: "Rất giống phong cách sợi dây chuyền cậu tặng mình hôm sinh nhật!", nghĩ tới gì đó, cô mở to mắt: "Không phải chứ? Chẳng lẽ nó..."
Mộc Tâm điềm tĩnh nói: "Chính là ý cậu nghĩ đó.
Real đối đầu pha-ke, mình phải đòi lại công bằng cho nhà thiết kế bé nhỏ của mình chứ."
Ngọc Điềm giơ ngón cái lên về phía cô: "Amazing! Good job em!"
...
Sau khi mua sắm xong, hai người cùng đi về nhà Mộc Tâm.
Vì ngày mai là cuối tuần nên Ngọc Điềm nói muốn ở lại nhà cô chơi một đêm.
Mộc Tâm cũng không từ chối.
Tuy trước đó có chút chuyện ngại ngùng, nhưng dù gì cô ấy cũng là người bạn thân duy nhất, cô không muốn vì chút chuyện đó mà cả hai trở nên xa cách.
Sau khi tắm rửa xong, hai người ngồi ở phòng khách bày binh bố trận, đem hết số mỹ phẩm ra phân loại.
Đang làm giữa chừng thì chuông cửa kêu lên.
Mộc Tâm vui vẻ nói: "Chắc là thùng mặt nạ mình đặt trên app Linky.
Không ngờ lại giao nhanh đến vậy."
Cô đi chân trần chạy lon ton ra mở cửa, xoạt một tiếng, cánh cửa mở ra, một gương mặt nam tính yêu nghiệt thu vào đôi đồng tử màu hổ phách của cô.
Mộc Tâm quay lại bộ dáng điềm tĩnh trong tích tắc, hỏi: "Lâm tổng, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lâm Đình Phong thấy biểu tình của cô thay đổi nhanh chóng như vậy thì trong lòng có chút mất mát, anh đưa ra một thùng bưu phẩm: "Hình như em điền nhầm địa chỉ, nên shipper gửi bưu phẩm qua phòng anh."
Mặt Mộc Tâm hơi đỏ lên, cô nuốt nuốt nước bọt để lấy lại bình tĩnh, mĩm cười nhẹ, đưa tay nhận lấy kiện hàng: "Cảm ơn anh, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
Cô đưa tay định khép cửa thì bị bàn tay mạnh mẽ của anh chặn lại, anh đưa ánh mắt đen láy, đầy dịu dàng nhìn cô, môi mỏng trầm trầm nói: "Mộc Mộc, em vẫn còn giận anh sao? Anh đã biết mình sai ở đâu rồi, em tha lỗi cho anh được không?"
Mộc Tâm đưa ánh mắt lay động nhìn anh, thật ra cô cũng không giận anh nhiều đến mức không thể tha thứ.
Thật ra mấy ngày nay không có anh ấy bên cạnh, cô đột nhiên phát hiện, không biết từ bao giờ, mà mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cô luôn có hình bóng của anh.
Không có anh, cô như quay lại cuộc sống đen trắng trước đây.
Mỗi sáng thức dậy là một căn phòng vắng lặng, không tiếng xì xèo của dầu nóng, không tiếng lạch cạch của dao thớt, không mùi thức ăn thơm phức bay ra từ căn bếp nhỏ.
Và cũng...!không có hương bạc hà quen thuộc quẫng quanh, không có tiếng tim đập đều đều truyền đến bên tai từ lòng ngực ấm nóng.
Cô mấp máy môi, trong lòng xoắn xuýt, không biết nên nói gì vào lúc này.
Ngọc Điềm ngồi ở phòng khách nhìn ra, thấy Mộc Tâm mãi chưa trở vào, cô ấy vừa đi ra cửa vừa hỏi: "Mộc Mộc, sao chỉ lấy một kiện hàng mà lâu vậy?"
Lâm Đình Phong theo tiếng nói đưa mắt nhìn lên.
Đôi mắt đen lạnh lùng của anh giao phải đôi mắt phượng sắc bén của Ngọc Điềm.
Ngọc Điềm nhìn thấy anh thì khẽ nhếch môi mỏng, rất tự nhiên đi lại choàng tay lên vai Mộc Tâm, tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Ô! Lâm tổng? Giờ này anh tìm Mộc Mộc nhà tôi có chuyện gì không? Chúng tôi đang làm chuyện ấy, nên có việc gì mai lại nói nha!", cô ấy không đợi Lâm Đình Phong trả lời, đưa tay đóng cửa lại.
Bàn tay anh vẫn nắm chặt lên cánh cửa gỗ, ánh mắt đầy lửa giận nhìn Ngọc Điềm như một lời cảnh cáo.
Cô ấy cũng không sợ hãi mà đón lấy ánh mắt của anh, đáp lại bằng một cái nhìn đầy khiêu khích làm gì được nhau nào?
Mộc Tâm thấy anh mãi không buông cánh cửa ra, cô nhỏ giọng, nói: "Anh về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì mình nói sau."
Lúc này, Lâm Đình Phong mới không tình nguyện mà buông tay ra, nhìn Mộc Tâm, nói: "Được, vậy...!em ngủ ngon."
"Ngủ ngon.", Mộc Tâm mĩm cười đáp lại rồi đưa tay đóng cửa.
Trở lại phòng khách, Mộc Tâm như không có chuyện gì mà chăm chú mở hộp bưu phẩm ra, Ngọc Điềm nhìn cô một chút, lên tiếng hỏi: "Cậu và tên kia sao rồi?"
Mộc Tâm như không để ý, đáp: "Hửm? Sao là sao?"
Ngọc Điềm xoay người qua: "Là chia tay rồi hay còn đang dính líu."
Cô thờ ơ nói: "Vẫn bình thường! Chỉ là chiến tranh lạnh vài hôm."
Ngọc Điềm thấy dáng vẻ đó của cô thì có chút bất ngờ, cô ấy nghĩ rằng Mộc Tâm sẽ đau lòng, khóc nháo hay làm những hành động đại loại như vậy, đằng này cô lại rất bình tĩnh: "Sau vụ tin tức mấy hôm trước mà cậu chỉ chiến tranh lạnh thôi hả?"
Mộc Tâm nghe giọng điệu ngỡ ngàng của Ngọc Điềm thì cười khẽ: "Chứ sao? Cậu nghĩ mình sẽ một khóc, hai nháo, ba treo cổ hả? Haha."
Ngọc Điềm nhìn chằm chằm nửa gương mặt mềm mại của Mộc Tâm, đột nhiên cô cảm giác Mộc Tiểu Tâm mà cô quen đã trưởng thành rồi.
Không còn ngây thơ, yếu đuối trốn sau lưng cô mỗi lần bị bắt nạt nữa.
Có lẽ...!Theo dòng chảy của thời gian, mỗi người chúng ta đều đã thay đổi rồi.
Mộc Tiểu Tâm mà cô yêu thầm từng ấy năm chỉ còn sống trong những ký ức đẹp đẽ năm 17 tuổi ấy.
Mộc Tâm thấy Ngọc Điềm nhìn mình đến thất thần, cô quơ quơ tay trước mặt cô ấy, cười tươi, nói: "Cậu đang nghĩ gì đó? Nhớ đến ai sao?"
Ngọc Điềm hồi thần lại, cô nở một nụ cười đầy hoài niệm, mềm giọng, đáp: "Một người bạn cũ.".
/89
|