Dáng người Sở Hành cao ngất ngồi xếp bằng ở trên giường, nếu Lục Minh Ngọc muốn giúp hắn châm cứu thì phải đứng lên, giống như khi nàng chữa bệnh cho cha.
Vì không muốn để nữ nhi bị áp lực, hai vợ chồng Lục Vanh bèn đến ngồi bên bàn trà, cách tấm bình phong nhìn chăm chú một lớn một nhỏ.
Vành tai Sở Hành khẽ nhúc nhích, cứ luôn cảm nhận được hơi thở của thần y vây quanh mình nên không thoải mái lắm.
Hai khắc sau lão phu sẽ rút châm cho ngươi. Lục Minh Ngọc gằn giọng, nặng nề nói. nói xong liền dời ra phía sau cách Sở Hành vài bước ngồi dựa vào tường, đắc ý nháy mắt với cha mẹ.
Tiêu thị vui mừng cười, nữ nhi của mình thật lợi hại.
Hai khắc sau, Lục Minh Ngọc mang khăn che mặt gỡ ngân châm cho Sở Hành, sau đó lại ngồi quay lưng về phía hắn.
Tiêu thị thay nữ nhi hỏi: Thế Cẩn mở mắt trái thử xem?
Vì không muốn để nữ nhi bị áp lực, hai vợ chồng Lục Vanh bèn đến ngồi bên bàn trà, cách tấm bình phong nhìn chăm chú một lớn một nhỏ.
Vành tai Sở Hành khẽ nhúc nhích, cứ luôn cảm nhận được hơi thở của thần y vây quanh mình nên không thoải mái lắm.
Hai khắc sau lão phu sẽ rút châm cho ngươi. Lục Minh Ngọc gằn giọng, nặng nề nói. nói xong liền dời ra phía sau cách Sở Hành vài bước ngồi dựa vào tường, đắc ý nháy mắt với cha mẹ.
Tiêu thị vui mừng cười, nữ nhi của mình thật lợi hại.
Hai khắc sau, Lục Minh Ngọc mang khăn che mặt gỡ ngân châm cho Sở Hành, sau đó lại ngồi quay lưng về phía hắn.
Tiêu thị thay nữ nhi hỏi: Thế Cẩn mở mắt trái thử xem?
/167
|