Năm nay khu vực Bình Huyện có trận bão tuyết, nạn dân liên tiếp chết rét.
“ Làm phiền Phụ vương lo lắng.” Tiêu thị rũ mắt xuống nói.
Trang Vương đã sớm quen nữ nhi lãnh đạm ông, nên nóng vội nhìn ngoại tôn nữ, chạy nhanh về phía nhà chính.
“ Ông ngoại.” Lục Minh Ngọc cười khanh khách reo lên, không nháy mắt mà nhìn ông ngoại xa cách đã lâu. Người ông ngoại này của nàng, có tiếng sợ vợ, nghe nói lúc trước Lão Vương phi nói đông, thì ông không dám đi hướng tây, nên bởi vậy mà vắng vẻ bà ngoại ruột của nàng nhiều năm, lạnh nhạt mẫu thân cùng cữu cữu nhiều năm,sau này Lão Vương phi đi, ông ngoại mới đền bù lại những bạc đãi nhiều năm qua.
“ Ông ngoại đi thong thả.” Lục Minh Ngọc dựa vào lòng của phụ thân, ngoan ngoãn tiễn ông ngoại đi.
Trang Vương lưu luyến không muốn đi, đi ba bước thì quay đầu lại nhìn.
Tiễn xong ông ngoại, Lục Minh Ngọc lại tiếp tục từ biệt tổ phụ cùng tổ mẫu
Cuối cùng cũng trở lại tam phòng, Lục Minh Ngọc thật sự mệt mỏi, nghe cha mẹ ân cầnhỏi thăm, mí mắt nàng càng ngày càng nặng.
Tiêu thị đau lòng nữ nhi, mắt nhìn thấy nữ nhi đã ngủ, nàng nói nhỏ với trượng phu: “Đêm nay thiếp ngủ với A Noãn, chàng trở về một mình đi.”
Nàng sợ nữ nhi ngủ gặp ác mộng.
Lục Vanh trầm mặc, trên mặt bất giác lộ vẻ tủi thân.
hắn còn chưa cùng nữ nhi nói đủ…..
/167
|