Sau khi ký hợp đồng, Trần Dương chính thức trở thành cục trưởng của phân cục Đại Phúc. Cậu được Mã Sơn Phong phổ cập khoa học một lúc, biết được văn phòng Đại Phúc được những người ủng hộ thiên sư trong chính phủ và giới tư bản hỗ trợ thành lập, chỉ giải quyết các vụ ma quỷ tà môn quấy nhiễu con người. Cả nước có sáu phân cục Đại Phúc, tổng cục nằm ở thủ đô.
Hiện tại cậu là cục trưởng phân cục, có tổng cộng bốn nhân viên, bao gồm cả cậu. Cậu đã biết cục phó Mã Sơn Phong và Mao Tiểu Lỵ, còn một người nữa tên là Trương Cầu Đạo đã đi thực hiện đơn hàng, đến giờ vẫn chưa về. Mao Tiểu Lỵ là thiên sư cấp sáu thụ hàng Công, miễn cưỡng có thể nhận đơn hàng hai sao. Còn Trương Cầu Đạo thì đã là thiên sư cấp bốn hàng Minh Uy, có thể nhận đơn hàng ba sao.
Đơn hàng ba sao có độ khó nhất định, phải là thiên sư cấp ba trở lên mới có thể hành động một mình. Mặc dù Trương Cầu Đạo chỉ cấp bốn nhưng hắn nhận đơn hàng ba sao này là chung với người khác. Trần Dương cũng biết giới thiên sư có rất nhiều môn phái, các môn phái lớn như Chính Nhất và Toàn Chân thì không cần nhận đơn hàng cũng có người cầm vàng bạc đến cửa cầu bọn họ ra tay.
Nhưng học trò của các môn phái lại rất đông, hơn phân nửa là dựa vào app Đại Phúc nhận đơn hàng kiếm tiền.
Nói đến văn phòng Đại Phúc, đừng nhìn phân cục nghèo túng đến cả lương cơ bản cũng khó khăn của Trần Dương, thật ra tổng bộ có rất nhiều người tài. Thiên sư cấp ba trở lên mới miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn làm việc cho tổng bộ, trong đó hơn phân nửa là học trò của các môn phái chính thống, thiên phú kinh người.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn Mao Tiểu Lỵ ngồi xếp bằng trên sô pha, vừa gặm dưa hấu vừa xem phim hoạt hình, cậu thở dài một hơi.
Ngay cả thờ cúng sư tổ mà Mao Tiểu Lỵ cũng không thành tâm, thảo nào dù cô có thiên phú không tồi, lại là thiên sư xuất thân thế gia nhưng vẫn là thiên sư cấp sáu.
Người tài quá ít, tài nguyên nhân mạch không có, thanh danh càng không, nhân viên không có lòng cầu tiến, đây đúng là một cục diện rối rắm!
Hố thật to!
Trần Dương đứng dậy đi về phòng, bỗng Mao Tiểu Lỵ gọi cậu lại: "Anh Trần, anh vừa mới dọn đến, có cần em giúp thu dọn không?"
"Không cần đâu."
Cậu nói xong thì đứng dậy đi lên lầu.
Toàn nhà cũ của phân cục Đại Phúc có sáu tầng. Ba tầng dưới là phòng làm việc, ba tầng trên là nơi ở của nhân viên. Trong bốn người, chỉ có Mã Sơn Phong không ở đây, ông có gia đình.
Sáng nay Trần Dương vừa mới dọn đến, cũng mất cả ngày để tìm hiểu tình hình chung của phân cục rồi.
Cậu mở cửa phòng, đứng ở huyền quan thay dép lê. Không thấy đôi dép lê số lớn trên kệ giày, thay vào đó là một đôi giày da.
Trần Dương hiểu rõ, đi vào phòng bếp.
Vẫn không thấy người.
Lúc này trong phòng tắm bỗng vang lên tiếng nước chảy.
Trần Dương lại đi về phía phòng tắm, kéo mở cửa ra. Một bàn tay vươn ra từ bên trong, đột nhiên nắm lấy tay cậu kéo vào. Nước ấm vừa phải xối vào mặt, nháy mắt làm quần áo của cậu ướt đẫm.
Trần Dương hơi híp mắt, quần áo ướt sũng dán vào người làm cậu không thoải mái. Một bàn tay to từ phía sau ôm ngang hông cậu, kéo cả người cậu vào lồng ngực dày rộng, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy cậu.
"Còn chưa tắm?"
Trần Dương nghe mắt trừng mắt nhìn, hơi không vui.
"Không biết em tắm hay chưa mà còn kéo em vào?"
Vẫn còn chưa tắm rửa đâu.
Độ Sóc gác cằm lên gáy Trần Dương, hít sâu một hơi nhắm mắt lại. Trần Dương cảm nhận được hắn mệt mỏi, mềm lòng không nỡ trách hắn. Cậu cởi quần áo rồi vào trong bồn tắm lớn, đối mặt với hắn.
Người đàn ông đẹp trai trước mặt chính là ông chồng quỷ của Trần Dương, hai người bọn họ kết âm hôn.
Trần Dương có bát tự thuần âm đến kỳ lạ, từ nhỏ đã bị quỷ quấy nhiễu. Từng có người khẳng định cậu sống không quá mười lăm tuổi, từ nhỏ đến lớn, không biết cậu đã bị quỷ nhập bao nhiêu lần. Năm Trần Dương mười tuổi, cha mẹ vì cứu cậu mà bị lệ quỷ hại chết, sau đó ông cụ kế nhà dạy cậu pháp thuật vài năm, đến lúc cậu mười sáu tuổi lại làm chủ kết âm hôn cho cậu.
Thế là Trần Dương thành người âm phủ một nửa, đồng thời có một ông chồng làm quỷ soa ở âm phủ bảo hộ, không ma quỷ nào có thể mơ ước thân thể của cậu nữa.
Không đến hai năm sau, ông cụ kia cũng qua đời. Từ đó về sau, Trần Dương chỉ còn một người thân duy nhất là Độ Sóc.
Trần Dương vừa tiến vào bồn nước ấm đã bị Độ Sóc mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng kéo qua, che kín môi răng dây dưa một phen.
Sau khi nước trong bồn hoàn toàn lạnh, cậu mới được ôm ra khỏi phòng tắm. Cậu nằm xuống ghế sô pha, ánh mắt có chút mệt mỏi.
Độ Sóc nhìn chăm chú vào Trần Dương, vẻ mặt lạnh như băng dịu dàng đi không ít, biểu cảm cũng thỏa mãn hơn.
"Quyết định công việc chưa?"
"Rồi." Trần Dương hơi cựa mình, dựa vào người Độ Sóc, giơ ngón tay đếm tiền lương: "Để dành hai năm là đủ lập đàn pháp hội, tích công đức cho anh, giúp anh thăng quan, đốt thêm chút tiền giấy cho anh sắm sửa."
Trần Dương ngáp một cái, đếm đếm số tiền mấy lần, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Độ Sóc nhìn cậu chăm chú, trong mắt đều là ý cười dịu dàng, hắn nắm tay cậu khẽ nói: "Anh không cần pháp hội và công đức."
"Không được." Trần Dương liếc hắn một cái, cảm thấy hắn thật không cầu tiến, vì thế cậu thành khẩn nói: "Chẳng lẽ anh muốn làm quỷ soa cả đời sao? Bận rộn khắp nơi, tốt xấu gì nhân gian cũng có ngày nghỉ, còn anh thì cả năm không nghỉ ngày nào. Lần này anh đi công tác, chúng ta đã không gặp nhau ba ngày rồi."
"Em nhớ anh à?"
"Đừng nói lảng sang chuyện khác."
"Được rồi, nhưng pháp hội và công đức nhân gian không có tác dụng với anh, anh không dựa vào tích công đức."
Đối mặt với ánh mắt "Anh cứ bịa đi, dù sao em không tin." của Trần Dương, Độ Sóc ngậm miệng, không còn lời gì để nói.
Cậu không tin lời hắn, chỉ nghĩ hắn không muốn cậu vất vả nên mới nói vậy. Quỷ soa muốn thăng chức thì cần công đức và công trạng. Tạm thời cậu không giúp phần công trạng được nhưng ít nhất có thể hỗ trợ tích công đức, lấy danh nghĩa của Độ Sóc mà thay hắn tích đức. Mấy chuyện này thì cần tiền, vừa lúc tiền lương cục trưởng phân cục Đại Phúc lại cao.
Trần Dương lại ngáp một ngày, hôm nay chuyển nhà phải thu dọn cả ngày, còn bị lăn lộn một trận, thật sự mệt mỏi.
"Mệt thì ngủ đi."
Trần Dương nắm góc áo của Độ Sóc, dựa sát vào lồng ngực hắn, mí mắt đã díp lại vẫn ráng hàm hồ nói: "Anh ở bên cạnh em."
"Ừ."
"... Thật tốt."
Nghe được đáp án khẳng định Trần Dương mới yên lòng ngủ say.
Độ Sóc ôm cậu vào phòng ngủ, mở điều hòa rồi đắp chăn. Sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài, lấy điện thoại ra lệnh gì đó rồi mới quay lại phòng ngủ, kéo chăn chui vào.
Trần Dương cảm nhận được nguồn nhiệt, tự động dựa sát vào hắn.
Ngoan ngoãn tự giác.
Độ Sóc cong khóe miệng, ôm cậu vào lòng cả đêm không buông.
Sáng hôm sau, quả nhiên Độ Sóc không đi mất mà ăn sáng với Trần Dương rồi đưa cậu ra khỏi cửa. Điều này khiến suốt thời gian tiếp theo, tâm trạng của cậu cực kỳ vui vẻ. Vừa xuống lầu liền nghe nói có đơn hàng đến cửa khiến tâm trạng cậu càng tốt hơn nữa.
Mao Tiểu Lỵ cầm dưa hấu còn thừa đêm qua, thấy mấy vết hồng hồng ẩn sau cổ áo sơ mi của Trần Dương, cô lên tiếng hỏi: "Anh Trần, em có bùa đuổi muỗi nè, anh lấy không em đưa anh một xấp?"
"Bùa đuổi muỗi?" Cậu lắc đầu: "Anh không thấy có muỗi."
Mao Tiểu Lỵ chỉ vào cổ cậu: "Không phải anh bị chích một mảng lớn ở đây sao?"
Trần Dương theo phản xạ che cổ, hơi xấu hổ.
"Không, không có việc gì."
"Anh không ngứa à?"
"Không sao."
"Em có bùa hết ngứa và bùa đuổi muỗi, để em đi lấy cho anh."
Mao Tiểu Lỵ vừa mới xoay người thì đụng Mã Sơn Phong, người sau chắp tay sau mông cười nói: "Tiểu Lỵ, không cần phiền phức như vậy. Cục trưởng vừa đến nên vẫn chưa thích ứng, bị dị ứng mà thôi, hai ngày nữa là ổn."
"Vậy hả? Anh Trần, anh cũng công tử như vậy sao." Mao Tiểu Lỵ nhìn làn da của Trần Dương, cảm thấy cậu có bản tính công tử cũng là có khả năng: "Da đẹp thật, ghen tỵ quá."
Mã Sơn Phong: "Người trẻ tuổi thể lực thật tốt."
Trần Dương suýt bị sặc nước bọt, mặt mày đỏ cả lên. Một lúc lâu sau cậu mới khôi phục như bình thường, đối diện với ánh mắt nhìn như hiền lành, thật ra là đang trêu ghẹo của Mã Sơn Phong, cậu vẫn bình tĩnh như thường.
"Chào cục phó Mã."
"Mã Thượng Phong, người thường tám giờ đi làm, bây giờ là chín giờ rồi đó. Ha ha, có phải chú định vứt bỏ cách sống của người già, bắt đầu học lũ trẻ thức đêm dậy muộn phải không?"
Mã Sơn Phong cười tủm tỉm: "Tám giờ tôi đã đến rồi, chẳng qua nhận được một đơn hàng, ra ngoài nói chuyện cũng được một tiếng rồi."
"Có đơn hàng mới?"
Nhanh như vậy đã có vụ làm ăn đến cửa?!
Mao Tiểu Lỵ nhảy dựng lên: "Anh Trần, anh đúng là phúc tinh của phân cục chúng ta. Trước khi anh đến, suốt ba năm phân cục không có lấy một đơn hàng, anh vừa tới, một đơn có thể sống ba năm."
... Lần thứ hai dễ dàng bại lộ tình hình.
Mã Sơn Phong vẫn thản nhiên đối diện với ánh mắt của Trần Dương, không vì hành vi lừa cậu mà cảm thấy áy náy. Có thể thấy được tố chất tâm lý rất vững.
"Đơn hàng mới này do tổng bộ giao, bảo phân cục chúng ta hợp tác với bên đó. Bọn họ phái hai người, chúng ta cũng phái hai người. Thù lao là hai ngàn vạn, hai bên chia đều."
Không đợi Trần Dương kịp phản ứng, Mao Tiểu Lỵ đã nhảy dựng hô to: "Nhận!"
Mã Sơn Phong nhìn Trần Dương, cậu kiềm nén tâm trạng kích động, nói chắc như đinh đóng cột: "Nhận!"
"Thế nhưng tại sao tổng bộ lại muốn chia cho chúng ta một nửa?" Trần Dương thắc mắc hỏi.
Mã Sơn Phong im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Giúp đỡ người nghèo?"
"..."
"Thôi, có đơn hàng là được rồi."
"Đúng vậy. Đơn hàng ba sao, một mình anh Trần là có thể giải quyết rồi."
Mã Sơn Phong nghe vậy, gương mặt hiếm khi trở nên nghiêm túc, cảnh cáo Mao Tiểu Lỵ: "Tốt nhất cháu đừng có ôm tâm lý may mắn và khinh địch. Nếu không phải Trương Cầu Đạo không có ở đây, chú sẽ không sắp xếp cho cháu nhận đơn hàng ba sao đâu."
Mao Tiểu Lỵ không vui lẩm bẩm: "Đơn hàng ba sao hôm trước cũng dựa vào một mình anh Trần giải quyết mà."
Mã Sơn Phong lắc đầu, dặn dò Trần Dương: "Tôi đã xem qua đơn hàng mọi người vừa giải quyết, thật ra độ khó không đủ để đạt đến ba sao. Nhiều nhất cũng chỉ hai sao mà thôi. Chẳng qua vì mấy thiên sư trước khinh địch, không phát hiện đó là lệ quỷ gần một trăm năm, thế nên mới tăng lên ba sao. Độ khó của đơn hàng ba sao chân chính, dù là thiên sư cấp ba cũng khó đối phó."
"Đơn hàng lần này, đã có năm người chết."
Trần Dương trở nên nghiêm túc, Mao Tiểu Lỵ cũng thu lại tâm lý khinh địch.
"Nói tình huống cụ thể một chút."
"Tôi có một phần tài liệu, lát nữa tôi sẽ đăng lên group WeChat, mọi người tự xem."
"Group WeChat?"
Mao Tiểu Lỵ nói: "Anh Trần, để em add anh vào."
Trần Dương mở WeChat, phát hiện có một group mới.
"Văn phòng tận lực thoát nghèo thoát FA."
Mã Sơn Phong cười nói: "Ha hả, khá đúng nhỉ."
Một đôi độc thân cẩu, một đôi đã thoát kiếp độc thân, cố gắng thoát cảnh nghèo khó.
Trần Dương: "..."
Mao Tiểu Lỵ vô cùng hào hứng: "Có anh Trần ở đây thì thoát kiếp nghèo khó không thành vấn đề."
Thật sự là không lúc nào không thể hiện tính cách hồn nhiên chất phác.
Mã Sơn Phong đăng tất cả tài liệu về đơn hàng lần này lên group WeChat, Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ nhìn trước một lần, sau đó chuẩn bị thỏa đáng đi gặp người của tổng bộ.
Lần này bọn họ phải đến một căn biệt thự trong khu nhà giàu Thạch Cảnh Sơn, bắt ma quỷ hại người ẩn núp ở đó, lúc cần thiết thì giết luôn. Dù sao là quỷ hại chết năm mạng người, cho dù bị bắt cũng phải giải đến La Phong Lục Cung xét xử.
Khách hàng có một căn biệt thự ở vùng này, tạm thời cho bọn họ vào ở. Trần Dương xem tư liệu xong cũng thấy khó giải quyết.
Mã Sơn Phong hỏi cậu có phát hiện gì không, cậu chỉ trả lời: "Nhìn cách thức này không giống ma quỷ quấy phá, ngược lại giống tinh quái."
Mã Sơn Phong nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Mao Tiểu Lỵ xem xong cũng lên tiếng: "Lệ quỷ hại người vì trả thù hoặc tìm người thế thân, muốn làm người lần nữa. rất ít khi đơn thuần giết người."
"Năm người chết này đều bị gặm cắn da thịt, nội tạng hầu như không còn, chỉ có tinh quái mới dùng cách này tu hình người." Trần Dương bấm mở ảnh chụp người chết, so sánh với tư liệu: "Đây là nạn nhân được phát hiện, căn cứ theo trình độ hung tàn này, hẳn là còn có nạn nhân chưa được phát hiện."
Quỷ quái chưa có hình hài mới tìm kiếm thế thân, tìm cách tránh né âm soa, muốn được làm người lần nữa. Tinh quái thì đã sớm có hình hài, chỉ là chưa tu luyện thành hình người, vì thế chúng phải tìm lớp da hình người. Có vài tinh quái, như hồ ly thông qua bái nguyệt (hướng tới mặt trăng) hấp thu tinh hoa mặt trăng, chồn thông qua con người để âm thầm thực hiện tu luyện tích cóp công đức. Nhưng cũng có tinh quái gặm cắn nội tạng con người, tiến vào lớp da hình người trống không.
Hoặc là gặm cắn máu thịt con người, từ đó chuyển hóa thành máu thịt của bản thân, đạt được lớp da người.
Loại này gọi là yêu tà quấy phá.
Hiện tại cậu là cục trưởng phân cục, có tổng cộng bốn nhân viên, bao gồm cả cậu. Cậu đã biết cục phó Mã Sơn Phong và Mao Tiểu Lỵ, còn một người nữa tên là Trương Cầu Đạo đã đi thực hiện đơn hàng, đến giờ vẫn chưa về. Mao Tiểu Lỵ là thiên sư cấp sáu thụ hàng Công, miễn cưỡng có thể nhận đơn hàng hai sao. Còn Trương Cầu Đạo thì đã là thiên sư cấp bốn hàng Minh Uy, có thể nhận đơn hàng ba sao.
Đơn hàng ba sao có độ khó nhất định, phải là thiên sư cấp ba trở lên mới có thể hành động một mình. Mặc dù Trương Cầu Đạo chỉ cấp bốn nhưng hắn nhận đơn hàng ba sao này là chung với người khác. Trần Dương cũng biết giới thiên sư có rất nhiều môn phái, các môn phái lớn như Chính Nhất và Toàn Chân thì không cần nhận đơn hàng cũng có người cầm vàng bạc đến cửa cầu bọn họ ra tay.
Nhưng học trò của các môn phái lại rất đông, hơn phân nửa là dựa vào app Đại Phúc nhận đơn hàng kiếm tiền.
Nói đến văn phòng Đại Phúc, đừng nhìn phân cục nghèo túng đến cả lương cơ bản cũng khó khăn của Trần Dương, thật ra tổng bộ có rất nhiều người tài. Thiên sư cấp ba trở lên mới miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn làm việc cho tổng bộ, trong đó hơn phân nửa là học trò của các môn phái chính thống, thiên phú kinh người.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn Mao Tiểu Lỵ ngồi xếp bằng trên sô pha, vừa gặm dưa hấu vừa xem phim hoạt hình, cậu thở dài một hơi.
Ngay cả thờ cúng sư tổ mà Mao Tiểu Lỵ cũng không thành tâm, thảo nào dù cô có thiên phú không tồi, lại là thiên sư xuất thân thế gia nhưng vẫn là thiên sư cấp sáu.
Người tài quá ít, tài nguyên nhân mạch không có, thanh danh càng không, nhân viên không có lòng cầu tiến, đây đúng là một cục diện rối rắm!
Hố thật to!
Trần Dương đứng dậy đi về phòng, bỗng Mao Tiểu Lỵ gọi cậu lại: "Anh Trần, anh vừa mới dọn đến, có cần em giúp thu dọn không?"
"Không cần đâu."
Cậu nói xong thì đứng dậy đi lên lầu.
Toàn nhà cũ của phân cục Đại Phúc có sáu tầng. Ba tầng dưới là phòng làm việc, ba tầng trên là nơi ở của nhân viên. Trong bốn người, chỉ có Mã Sơn Phong không ở đây, ông có gia đình.
Sáng nay Trần Dương vừa mới dọn đến, cũng mất cả ngày để tìm hiểu tình hình chung của phân cục rồi.
Cậu mở cửa phòng, đứng ở huyền quan thay dép lê. Không thấy đôi dép lê số lớn trên kệ giày, thay vào đó là một đôi giày da.
Trần Dương hiểu rõ, đi vào phòng bếp.
Vẫn không thấy người.
Lúc này trong phòng tắm bỗng vang lên tiếng nước chảy.
Trần Dương lại đi về phía phòng tắm, kéo mở cửa ra. Một bàn tay vươn ra từ bên trong, đột nhiên nắm lấy tay cậu kéo vào. Nước ấm vừa phải xối vào mặt, nháy mắt làm quần áo của cậu ướt đẫm.
Trần Dương hơi híp mắt, quần áo ướt sũng dán vào người làm cậu không thoải mái. Một bàn tay to từ phía sau ôm ngang hông cậu, kéo cả người cậu vào lồng ngực dày rộng, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy cậu.
"Còn chưa tắm?"
Trần Dương nghe mắt trừng mắt nhìn, hơi không vui.
"Không biết em tắm hay chưa mà còn kéo em vào?"
Vẫn còn chưa tắm rửa đâu.
Độ Sóc gác cằm lên gáy Trần Dương, hít sâu một hơi nhắm mắt lại. Trần Dương cảm nhận được hắn mệt mỏi, mềm lòng không nỡ trách hắn. Cậu cởi quần áo rồi vào trong bồn tắm lớn, đối mặt với hắn.
Người đàn ông đẹp trai trước mặt chính là ông chồng quỷ của Trần Dương, hai người bọn họ kết âm hôn.
Trần Dương có bát tự thuần âm đến kỳ lạ, từ nhỏ đã bị quỷ quấy nhiễu. Từng có người khẳng định cậu sống không quá mười lăm tuổi, từ nhỏ đến lớn, không biết cậu đã bị quỷ nhập bao nhiêu lần. Năm Trần Dương mười tuổi, cha mẹ vì cứu cậu mà bị lệ quỷ hại chết, sau đó ông cụ kế nhà dạy cậu pháp thuật vài năm, đến lúc cậu mười sáu tuổi lại làm chủ kết âm hôn cho cậu.
Thế là Trần Dương thành người âm phủ một nửa, đồng thời có một ông chồng làm quỷ soa ở âm phủ bảo hộ, không ma quỷ nào có thể mơ ước thân thể của cậu nữa.
Không đến hai năm sau, ông cụ kia cũng qua đời. Từ đó về sau, Trần Dương chỉ còn một người thân duy nhất là Độ Sóc.
Trần Dương vừa tiến vào bồn nước ấm đã bị Độ Sóc mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng kéo qua, che kín môi răng dây dưa một phen.
Sau khi nước trong bồn hoàn toàn lạnh, cậu mới được ôm ra khỏi phòng tắm. Cậu nằm xuống ghế sô pha, ánh mắt có chút mệt mỏi.
Độ Sóc nhìn chăm chú vào Trần Dương, vẻ mặt lạnh như băng dịu dàng đi không ít, biểu cảm cũng thỏa mãn hơn.
"Quyết định công việc chưa?"
"Rồi." Trần Dương hơi cựa mình, dựa vào người Độ Sóc, giơ ngón tay đếm tiền lương: "Để dành hai năm là đủ lập đàn pháp hội, tích công đức cho anh, giúp anh thăng quan, đốt thêm chút tiền giấy cho anh sắm sửa."
Trần Dương ngáp một cái, đếm đếm số tiền mấy lần, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Độ Sóc nhìn cậu chăm chú, trong mắt đều là ý cười dịu dàng, hắn nắm tay cậu khẽ nói: "Anh không cần pháp hội và công đức."
"Không được." Trần Dương liếc hắn một cái, cảm thấy hắn thật không cầu tiến, vì thế cậu thành khẩn nói: "Chẳng lẽ anh muốn làm quỷ soa cả đời sao? Bận rộn khắp nơi, tốt xấu gì nhân gian cũng có ngày nghỉ, còn anh thì cả năm không nghỉ ngày nào. Lần này anh đi công tác, chúng ta đã không gặp nhau ba ngày rồi."
"Em nhớ anh à?"
"Đừng nói lảng sang chuyện khác."
"Được rồi, nhưng pháp hội và công đức nhân gian không có tác dụng với anh, anh không dựa vào tích công đức."
Đối mặt với ánh mắt "Anh cứ bịa đi, dù sao em không tin." của Trần Dương, Độ Sóc ngậm miệng, không còn lời gì để nói.
Cậu không tin lời hắn, chỉ nghĩ hắn không muốn cậu vất vả nên mới nói vậy. Quỷ soa muốn thăng chức thì cần công đức và công trạng. Tạm thời cậu không giúp phần công trạng được nhưng ít nhất có thể hỗ trợ tích công đức, lấy danh nghĩa của Độ Sóc mà thay hắn tích đức. Mấy chuyện này thì cần tiền, vừa lúc tiền lương cục trưởng phân cục Đại Phúc lại cao.
Trần Dương lại ngáp một ngày, hôm nay chuyển nhà phải thu dọn cả ngày, còn bị lăn lộn một trận, thật sự mệt mỏi.
"Mệt thì ngủ đi."
Trần Dương nắm góc áo của Độ Sóc, dựa sát vào lồng ngực hắn, mí mắt đã díp lại vẫn ráng hàm hồ nói: "Anh ở bên cạnh em."
"Ừ."
"... Thật tốt."
Nghe được đáp án khẳng định Trần Dương mới yên lòng ngủ say.
Độ Sóc ôm cậu vào phòng ngủ, mở điều hòa rồi đắp chăn. Sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài, lấy điện thoại ra lệnh gì đó rồi mới quay lại phòng ngủ, kéo chăn chui vào.
Trần Dương cảm nhận được nguồn nhiệt, tự động dựa sát vào hắn.
Ngoan ngoãn tự giác.
Độ Sóc cong khóe miệng, ôm cậu vào lòng cả đêm không buông.
Sáng hôm sau, quả nhiên Độ Sóc không đi mất mà ăn sáng với Trần Dương rồi đưa cậu ra khỏi cửa. Điều này khiến suốt thời gian tiếp theo, tâm trạng của cậu cực kỳ vui vẻ. Vừa xuống lầu liền nghe nói có đơn hàng đến cửa khiến tâm trạng cậu càng tốt hơn nữa.
Mao Tiểu Lỵ cầm dưa hấu còn thừa đêm qua, thấy mấy vết hồng hồng ẩn sau cổ áo sơ mi của Trần Dương, cô lên tiếng hỏi: "Anh Trần, em có bùa đuổi muỗi nè, anh lấy không em đưa anh một xấp?"
"Bùa đuổi muỗi?" Cậu lắc đầu: "Anh không thấy có muỗi."
Mao Tiểu Lỵ chỉ vào cổ cậu: "Không phải anh bị chích một mảng lớn ở đây sao?"
Trần Dương theo phản xạ che cổ, hơi xấu hổ.
"Không, không có việc gì."
"Anh không ngứa à?"
"Không sao."
"Em có bùa hết ngứa và bùa đuổi muỗi, để em đi lấy cho anh."
Mao Tiểu Lỵ vừa mới xoay người thì đụng Mã Sơn Phong, người sau chắp tay sau mông cười nói: "Tiểu Lỵ, không cần phiền phức như vậy. Cục trưởng vừa đến nên vẫn chưa thích ứng, bị dị ứng mà thôi, hai ngày nữa là ổn."
"Vậy hả? Anh Trần, anh cũng công tử như vậy sao." Mao Tiểu Lỵ nhìn làn da của Trần Dương, cảm thấy cậu có bản tính công tử cũng là có khả năng: "Da đẹp thật, ghen tỵ quá."
Mã Sơn Phong: "Người trẻ tuổi thể lực thật tốt."
Trần Dương suýt bị sặc nước bọt, mặt mày đỏ cả lên. Một lúc lâu sau cậu mới khôi phục như bình thường, đối diện với ánh mắt nhìn như hiền lành, thật ra là đang trêu ghẹo của Mã Sơn Phong, cậu vẫn bình tĩnh như thường.
"Chào cục phó Mã."
"Mã Thượng Phong, người thường tám giờ đi làm, bây giờ là chín giờ rồi đó. Ha ha, có phải chú định vứt bỏ cách sống của người già, bắt đầu học lũ trẻ thức đêm dậy muộn phải không?"
Mã Sơn Phong cười tủm tỉm: "Tám giờ tôi đã đến rồi, chẳng qua nhận được một đơn hàng, ra ngoài nói chuyện cũng được một tiếng rồi."
"Có đơn hàng mới?"
Nhanh như vậy đã có vụ làm ăn đến cửa?!
Mao Tiểu Lỵ nhảy dựng lên: "Anh Trần, anh đúng là phúc tinh của phân cục chúng ta. Trước khi anh đến, suốt ba năm phân cục không có lấy một đơn hàng, anh vừa tới, một đơn có thể sống ba năm."
... Lần thứ hai dễ dàng bại lộ tình hình.
Mã Sơn Phong vẫn thản nhiên đối diện với ánh mắt của Trần Dương, không vì hành vi lừa cậu mà cảm thấy áy náy. Có thể thấy được tố chất tâm lý rất vững.
"Đơn hàng mới này do tổng bộ giao, bảo phân cục chúng ta hợp tác với bên đó. Bọn họ phái hai người, chúng ta cũng phái hai người. Thù lao là hai ngàn vạn, hai bên chia đều."
Không đợi Trần Dương kịp phản ứng, Mao Tiểu Lỵ đã nhảy dựng hô to: "Nhận!"
Mã Sơn Phong nhìn Trần Dương, cậu kiềm nén tâm trạng kích động, nói chắc như đinh đóng cột: "Nhận!"
"Thế nhưng tại sao tổng bộ lại muốn chia cho chúng ta một nửa?" Trần Dương thắc mắc hỏi.
Mã Sơn Phong im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Giúp đỡ người nghèo?"
"..."
"Thôi, có đơn hàng là được rồi."
"Đúng vậy. Đơn hàng ba sao, một mình anh Trần là có thể giải quyết rồi."
Mã Sơn Phong nghe vậy, gương mặt hiếm khi trở nên nghiêm túc, cảnh cáo Mao Tiểu Lỵ: "Tốt nhất cháu đừng có ôm tâm lý may mắn và khinh địch. Nếu không phải Trương Cầu Đạo không có ở đây, chú sẽ không sắp xếp cho cháu nhận đơn hàng ba sao đâu."
Mao Tiểu Lỵ không vui lẩm bẩm: "Đơn hàng ba sao hôm trước cũng dựa vào một mình anh Trần giải quyết mà."
Mã Sơn Phong lắc đầu, dặn dò Trần Dương: "Tôi đã xem qua đơn hàng mọi người vừa giải quyết, thật ra độ khó không đủ để đạt đến ba sao. Nhiều nhất cũng chỉ hai sao mà thôi. Chẳng qua vì mấy thiên sư trước khinh địch, không phát hiện đó là lệ quỷ gần một trăm năm, thế nên mới tăng lên ba sao. Độ khó của đơn hàng ba sao chân chính, dù là thiên sư cấp ba cũng khó đối phó."
"Đơn hàng lần này, đã có năm người chết."
Trần Dương trở nên nghiêm túc, Mao Tiểu Lỵ cũng thu lại tâm lý khinh địch.
"Nói tình huống cụ thể một chút."
"Tôi có một phần tài liệu, lát nữa tôi sẽ đăng lên group WeChat, mọi người tự xem."
"Group WeChat?"
Mao Tiểu Lỵ nói: "Anh Trần, để em add anh vào."
Trần Dương mở WeChat, phát hiện có một group mới.
"Văn phòng tận lực thoát nghèo thoát FA."
Mã Sơn Phong cười nói: "Ha hả, khá đúng nhỉ."
Một đôi độc thân cẩu, một đôi đã thoát kiếp độc thân, cố gắng thoát cảnh nghèo khó.
Trần Dương: "..."
Mao Tiểu Lỵ vô cùng hào hứng: "Có anh Trần ở đây thì thoát kiếp nghèo khó không thành vấn đề."
Thật sự là không lúc nào không thể hiện tính cách hồn nhiên chất phác.
Mã Sơn Phong đăng tất cả tài liệu về đơn hàng lần này lên group WeChat, Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ nhìn trước một lần, sau đó chuẩn bị thỏa đáng đi gặp người của tổng bộ.
Lần này bọn họ phải đến một căn biệt thự trong khu nhà giàu Thạch Cảnh Sơn, bắt ma quỷ hại người ẩn núp ở đó, lúc cần thiết thì giết luôn. Dù sao là quỷ hại chết năm mạng người, cho dù bị bắt cũng phải giải đến La Phong Lục Cung xét xử.
Khách hàng có một căn biệt thự ở vùng này, tạm thời cho bọn họ vào ở. Trần Dương xem tư liệu xong cũng thấy khó giải quyết.
Mã Sơn Phong hỏi cậu có phát hiện gì không, cậu chỉ trả lời: "Nhìn cách thức này không giống ma quỷ quấy phá, ngược lại giống tinh quái."
Mã Sơn Phong nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Mao Tiểu Lỵ xem xong cũng lên tiếng: "Lệ quỷ hại người vì trả thù hoặc tìm người thế thân, muốn làm người lần nữa. rất ít khi đơn thuần giết người."
"Năm người chết này đều bị gặm cắn da thịt, nội tạng hầu như không còn, chỉ có tinh quái mới dùng cách này tu hình người." Trần Dương bấm mở ảnh chụp người chết, so sánh với tư liệu: "Đây là nạn nhân được phát hiện, căn cứ theo trình độ hung tàn này, hẳn là còn có nạn nhân chưa được phát hiện."
Quỷ quái chưa có hình hài mới tìm kiếm thế thân, tìm cách tránh né âm soa, muốn được làm người lần nữa. Tinh quái thì đã sớm có hình hài, chỉ là chưa tu luyện thành hình người, vì thế chúng phải tìm lớp da hình người. Có vài tinh quái, như hồ ly thông qua bái nguyệt (hướng tới mặt trăng) hấp thu tinh hoa mặt trăng, chồn thông qua con người để âm thầm thực hiện tu luyện tích cóp công đức. Nhưng cũng có tinh quái gặm cắn nội tạng con người, tiến vào lớp da hình người trống không.
Hoặc là gặm cắn máu thịt con người, từ đó chuyển hóa thành máu thịt của bản thân, đạt được lớp da người.
Loại này gọi là yêu tà quấy phá.
/99
|