Phiền toái đến
Đồng tử Mộ Hàn có chút co rụt lại, trong đầu hiện ra ý niệm này trong đầu, Mộ Tinh Không và bọn người Mộ Tinh Phong đang vây hắn vào giữa.
- Mộ Hàn, ngươi chạy trốn đúng là xa đấy, gần một ngày không có tìm ra ngươi nha.
Mộ Tinh Phong trầm mặt, hung dữ trừn mắt nhìn qua Mộ Hàn.
Mộ Thiên Lan đưa hai bàn tay lên và xiết lại nghe răng rắc, trong ánh mắt lóe ra thần sắc hưng phấn:
- Vận khí thật sự là không tệ, chúng ta định quay trở về, chính ngươi ngoan ngoãn đi ra ngoài, thật sự không uổng phí công đi tìm. Tiểu tạp chủng, xem ra ông trời cũng giúp chúng ta rồi.
- Nửa tháng ngươi làm hại chúng ta bị trừng phạt, hôm nay vừa vặn tính toán số nợ này với ngươi được rồi.
Trong mắt Mộ Thiên Vũ tràn ngập lửa giận.
Nhiều lần bởi vì Mộ Hàn mà bị Thiết Sơn sư phó trừng phạt, làm cho bọn họ càng hận Mộ Hàn hơn. Thật không nghĩ đến sau lần bị trừng phạt lúc trước, Mộ Hàn trong nửa tháng không xuất hiện ở Tuyển Phong Viện. Mấy người muốn tìm Mộ Hàn phát tiết cũng không được, càng hận hắn nhiều hơn.
Hôm nay mấy người không thể kìm được.
Vốn bọn họ có chút bận tâm Mộ Tinh Không sẽ ngăn cản, nhưng không nghĩ tới bọn họ nói ý định thì Mộ Tinh Không chẳng những không có cản trở, ngược lại càng đi theo bọn họ.
Vì vậy thăm dò Mộ Hàn đi đâu xong, lúc quét sạch Tuyển Phong Viện thì bọn họ đi tới phía tây Liệt Sơn Thành, đáng tiếc không có gặp Mộ Hàn ở sơn cốc thường thấy hắn.
Bọn họ không cam lòng quay về, càng tìm càng xa nhưng cuối cùng vẫn vô công. Mắt thấy màn đêm sắp hàng lâm, bọn họ thất vọng quay về, không nghĩ tới Mộ Hàn lại đi ra.
- Muốn động thủ với t? Các ngươi không nghĩ tới hậu quả à?
Trên mặt Mộ Hàn bất động thanh sắc, đầu óc chuyển động.
Mộ Tinh Không cười mỉm nhìn qua, làm cho Mộ Hàn cảm giác mình như bị con độc xà dữ tợn nhìn chằm chằm, cảm giác nguy cơ lớn lao hiện ra trong lòng.
Nếu như chỉ có mình Mộ Tinh Phong cùng Mộ Thiên Vũ, Mộ Thiên Lan ba người này, bọn họ có lẽ thực sự tìm mình trút giận, nhưng mà cộng thêm Mộ Tinh Không lại khó nói.
- Hậu quả? Ai nha, ta sợ quá!
- Tiểu tạp chủng, ngươi đúng là cho rằng đột phá lên Ngoại Tráng Cảnh thì có tư cách đe dọa chúng ta sao?
- Mộ Hàn, ngươi dùng sức hô đi, nơi quỷ quái này cả buổi cũng không thấy bóng người đâu, ngươi kêu phá yết hầu cũng không ai nghe thấy đâu, ha ha...
"..."
Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ, Mộ Thiên Lan không kiêng nể gì cả cười ha hả, ánh mắt nhìn qua Mộ Hàn tràn đầy trêu tức cùng đùa cợt. Ba người bọn họ đều đều là tu sĩ Chân Khí Cảnh, hơn nữa Mộ Tinh Không là Đại Thông Cảnh, làm sao có thể đặt một tên Ngoại Tráng Cảnh vừa đột phá như Mộ Hàn vào mắt.
- Không nên nói nhảm nhiều như vậy, xong sớm về sớm!
Mộ Tinh Không cười nhạt một tiếng, thân ảnh bay tới Mộ Hàn, tốc độ nhanh như tia chớp.
Trong thời gian ngắn khoảng cách song phương còn lại một mét, thân hình của Mộ Tinh Không vặn vẹo như linh xà, quỹ tích tiến lên biến hóa kỳ lạ, mờ ảo bất định.
- Linh Xà Tam Biến?
Mộ Hàn ăn cả kinh, nghẹn ngào kêu to lên, hai đấm rất nhanh nghênh đón. Nhưng mà lúc hai đấm ẩn chứa lực lượng của hắn chuẩn bị bạo phát, lại phát hiện thân ảnh của Mộ Tinh Không trước mặt đã biến mát, lập tức có một cánh tay quét ngang, giống như con rắn mai phục rồi công kích.
Phanh!
Cơ hồ Mộ Hàn không kịp làm ra phản ứng gì, cánh tay như cây roi đã đánh vào ngực hắn.
Phốc một tiếng, một ngụm máu tươi trong miệng bắn ra ngoài, Mộ Hàn thân hình bay ngược mà ra, nặng nề mà rơi đập tại hơn mười mễ (m) bên ngoài trên đồng cỏ, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
- Ngươi, ngươi...
Mộ Hàn gian nan nâng cánh ty phải lên, run rẩy chỉ vào Mộ Tinh Không, trong cổ họng chỉ nói ra mấy chữ tối nghĩa, cánh tay phải rủ xuống, đầu nghiêng một bên, ánh mắt mơ to, trong con mắt còn lưu lại thần sắc khó tin chết không nhắm mắt.
Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan ba người thấy thế, trợn mắt há hốc mồm.
- Chết?
Yết hầu lập tức khô khốc, Mộ Tinh Phong tỉnh hồn trước tiên, đi vào bước tới bên người Mộ Hàn, ngón tay run rẩy kinh hoàng đặt lên chóp mũi Mộ Hàn, lập tức như đưa tới miệng rắn, vội vàng thu hồi, trên mặt kinh hoảng không che dúa được.
- Chết, không còn chút hô hấp nào.
Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan cũng vội vội vàng vàng chạy tới, phân biệt thăm dò hơi thở và tim đập của Mộ Hàn, một tia hy vọng trong nội tâm cuối cùng cũng tan vỡ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Mộ Hàn... Chết thật!
- Tinh Không, ngươi, ngươi quá xúc động, Mộ Hàn này mới đột phá Ngoại Tráng Cảnh, ngươi lại sử dụng ‘ Linh Xà Tam Biến ’, hắn làm sao có thể kháng cự được? Ngươi tu luyện ‘ Linh Xà Tam Biến ’ chính là công pháp võ đạo trung cấp... Hiện tại tốt rồi, thoáng cái đánh chết hắn.
- Làm sao bây giờ? Nếu để cho người trong tộc biết rõ...
- Xong đời! Xong đời...
Ba người kinh hoàng thất thố.
Bọn họ chỉ có ý định chặn đánh Mộ Hàn một trận mà thôi, chưa từng nghĩ tới muốn lấy mạng hắn.
Liệt Sơn Thành Mộ gi có quy củ sâm nghiêm. Nghiêm cấm tộc nhân tàn sát lẫn nhau, một khi phát hiện thì tánh mạng khó bảo toàn. Tộc trưởng tiếp Mộ Hàn quay về, tuy vẫn không quan tâm tới hắn, nhưng dù thế nào cũng là cháu ngoại duy nhất của hắn, nếu như việc này tiết lộ ra ngoài, bọn họ chắc chắn không tốt.
- Vội cái gì!
Trong kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, trên mặt Mộ Tinh Không hiện ra thần sắc vui mừng khó phát giác, trầm giọng quát tháo một câu, bước tới trước người Mộ Hàn.
- Việc đã đến nước này, sợ hãi cũng vô dụng, việc này ai đều không cho nói ra. Ra tay là ta, nhưng mà trách nhiệm của các ngươi cũng không nhỏ.
- Hiểu rồi, hiểu.
Mộ Tinh Phong ba người tâm thần đại loạn, nghe được Mộ Tinh Không nói vậy thì gật đầu như mổ thóc.
- Hiểu là tốt rồi, nếu cho người khác biết rõ, chẳng những ta chạy không thoát, các ngươi cũng chẳng thoát được.
Ánh mắt đảo qua Mộ Tinh Phong ba người, Mộ Tinh Không thoả mãn gật đầu, đã ngồi xổm bên cạnh Mộ Hàn, tay phải nhẹ nhàng đặt lên lỗ mũi của Mộ Hàn.
Trong nháy mắt chạm vào tử thi thì Mộ Hàn đột nhiên động!
Thân thể của hắn lập tức bạo lên như lò xo, hai cái nắm đấm dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ra, đánh thẳng vào lồng ngực của Mộ Tinh Không.
- Hổ Bạo Kính!
Phanh! Phanh!
Gương mặt anh tuấn của Mộ Tinh Không vừa hiện ra nét kinh ngạc, chợt nghe thấy xương ngực "Răng rắc" vỡ vụn, thân hình của hắn bay ra ngoài.
Thân ảnh Mộ Hàn giống như mãnh hổ, linh mẫn luồn lên, như hình với bóng lao theo thân ảnh Mộ Tinh Không.
Đồng tử Mộ Hàn có chút co rụt lại, trong đầu hiện ra ý niệm này trong đầu, Mộ Tinh Không và bọn người Mộ Tinh Phong đang vây hắn vào giữa.
- Mộ Hàn, ngươi chạy trốn đúng là xa đấy, gần một ngày không có tìm ra ngươi nha.
Mộ Tinh Phong trầm mặt, hung dữ trừn mắt nhìn qua Mộ Hàn.
Mộ Thiên Lan đưa hai bàn tay lên và xiết lại nghe răng rắc, trong ánh mắt lóe ra thần sắc hưng phấn:
- Vận khí thật sự là không tệ, chúng ta định quay trở về, chính ngươi ngoan ngoãn đi ra ngoài, thật sự không uổng phí công đi tìm. Tiểu tạp chủng, xem ra ông trời cũng giúp chúng ta rồi.
- Nửa tháng ngươi làm hại chúng ta bị trừng phạt, hôm nay vừa vặn tính toán số nợ này với ngươi được rồi.
Trong mắt Mộ Thiên Vũ tràn ngập lửa giận.
Nhiều lần bởi vì Mộ Hàn mà bị Thiết Sơn sư phó trừng phạt, làm cho bọn họ càng hận Mộ Hàn hơn. Thật không nghĩ đến sau lần bị trừng phạt lúc trước, Mộ Hàn trong nửa tháng không xuất hiện ở Tuyển Phong Viện. Mấy người muốn tìm Mộ Hàn phát tiết cũng không được, càng hận hắn nhiều hơn.
Hôm nay mấy người không thể kìm được.
Vốn bọn họ có chút bận tâm Mộ Tinh Không sẽ ngăn cản, nhưng không nghĩ tới bọn họ nói ý định thì Mộ Tinh Không chẳng những không có cản trở, ngược lại càng đi theo bọn họ.
Vì vậy thăm dò Mộ Hàn đi đâu xong, lúc quét sạch Tuyển Phong Viện thì bọn họ đi tới phía tây Liệt Sơn Thành, đáng tiếc không có gặp Mộ Hàn ở sơn cốc thường thấy hắn.
Bọn họ không cam lòng quay về, càng tìm càng xa nhưng cuối cùng vẫn vô công. Mắt thấy màn đêm sắp hàng lâm, bọn họ thất vọng quay về, không nghĩ tới Mộ Hàn lại đi ra.
- Muốn động thủ với t? Các ngươi không nghĩ tới hậu quả à?
Trên mặt Mộ Hàn bất động thanh sắc, đầu óc chuyển động.
Mộ Tinh Không cười mỉm nhìn qua, làm cho Mộ Hàn cảm giác mình như bị con độc xà dữ tợn nhìn chằm chằm, cảm giác nguy cơ lớn lao hiện ra trong lòng.
Nếu như chỉ có mình Mộ Tinh Phong cùng Mộ Thiên Vũ, Mộ Thiên Lan ba người này, bọn họ có lẽ thực sự tìm mình trút giận, nhưng mà cộng thêm Mộ Tinh Không lại khó nói.
- Hậu quả? Ai nha, ta sợ quá!
- Tiểu tạp chủng, ngươi đúng là cho rằng đột phá lên Ngoại Tráng Cảnh thì có tư cách đe dọa chúng ta sao?
- Mộ Hàn, ngươi dùng sức hô đi, nơi quỷ quái này cả buổi cũng không thấy bóng người đâu, ngươi kêu phá yết hầu cũng không ai nghe thấy đâu, ha ha...
"..."
Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ, Mộ Thiên Lan không kiêng nể gì cả cười ha hả, ánh mắt nhìn qua Mộ Hàn tràn đầy trêu tức cùng đùa cợt. Ba người bọn họ đều đều là tu sĩ Chân Khí Cảnh, hơn nữa Mộ Tinh Không là Đại Thông Cảnh, làm sao có thể đặt một tên Ngoại Tráng Cảnh vừa đột phá như Mộ Hàn vào mắt.
- Không nên nói nhảm nhiều như vậy, xong sớm về sớm!
Mộ Tinh Không cười nhạt một tiếng, thân ảnh bay tới Mộ Hàn, tốc độ nhanh như tia chớp.
Trong thời gian ngắn khoảng cách song phương còn lại một mét, thân hình của Mộ Tinh Không vặn vẹo như linh xà, quỹ tích tiến lên biến hóa kỳ lạ, mờ ảo bất định.
- Linh Xà Tam Biến?
Mộ Hàn ăn cả kinh, nghẹn ngào kêu to lên, hai đấm rất nhanh nghênh đón. Nhưng mà lúc hai đấm ẩn chứa lực lượng của hắn chuẩn bị bạo phát, lại phát hiện thân ảnh của Mộ Tinh Không trước mặt đã biến mát, lập tức có một cánh tay quét ngang, giống như con rắn mai phục rồi công kích.
Phanh!
Cơ hồ Mộ Hàn không kịp làm ra phản ứng gì, cánh tay như cây roi đã đánh vào ngực hắn.
Phốc một tiếng, một ngụm máu tươi trong miệng bắn ra ngoài, Mộ Hàn thân hình bay ngược mà ra, nặng nề mà rơi đập tại hơn mười mễ (m) bên ngoài trên đồng cỏ, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
- Ngươi, ngươi...
Mộ Hàn gian nan nâng cánh ty phải lên, run rẩy chỉ vào Mộ Tinh Không, trong cổ họng chỉ nói ra mấy chữ tối nghĩa, cánh tay phải rủ xuống, đầu nghiêng một bên, ánh mắt mơ to, trong con mắt còn lưu lại thần sắc khó tin chết không nhắm mắt.
Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan ba người thấy thế, trợn mắt há hốc mồm.
- Chết?
Yết hầu lập tức khô khốc, Mộ Tinh Phong tỉnh hồn trước tiên, đi vào bước tới bên người Mộ Hàn, ngón tay run rẩy kinh hoàng đặt lên chóp mũi Mộ Hàn, lập tức như đưa tới miệng rắn, vội vàng thu hồi, trên mặt kinh hoảng không che dúa được.
- Chết, không còn chút hô hấp nào.
Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan cũng vội vội vàng vàng chạy tới, phân biệt thăm dò hơi thở và tim đập của Mộ Hàn, một tia hy vọng trong nội tâm cuối cùng cũng tan vỡ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Mộ Hàn... Chết thật!
- Tinh Không, ngươi, ngươi quá xúc động, Mộ Hàn này mới đột phá Ngoại Tráng Cảnh, ngươi lại sử dụng ‘ Linh Xà Tam Biến ’, hắn làm sao có thể kháng cự được? Ngươi tu luyện ‘ Linh Xà Tam Biến ’ chính là công pháp võ đạo trung cấp... Hiện tại tốt rồi, thoáng cái đánh chết hắn.
- Làm sao bây giờ? Nếu để cho người trong tộc biết rõ...
- Xong đời! Xong đời...
Ba người kinh hoàng thất thố.
Bọn họ chỉ có ý định chặn đánh Mộ Hàn một trận mà thôi, chưa từng nghĩ tới muốn lấy mạng hắn.
Liệt Sơn Thành Mộ gi có quy củ sâm nghiêm. Nghiêm cấm tộc nhân tàn sát lẫn nhau, một khi phát hiện thì tánh mạng khó bảo toàn. Tộc trưởng tiếp Mộ Hàn quay về, tuy vẫn không quan tâm tới hắn, nhưng dù thế nào cũng là cháu ngoại duy nhất của hắn, nếu như việc này tiết lộ ra ngoài, bọn họ chắc chắn không tốt.
- Vội cái gì!
Trong kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, trên mặt Mộ Tinh Không hiện ra thần sắc vui mừng khó phát giác, trầm giọng quát tháo một câu, bước tới trước người Mộ Hàn.
- Việc đã đến nước này, sợ hãi cũng vô dụng, việc này ai đều không cho nói ra. Ra tay là ta, nhưng mà trách nhiệm của các ngươi cũng không nhỏ.
- Hiểu rồi, hiểu.
Mộ Tinh Phong ba người tâm thần đại loạn, nghe được Mộ Tinh Không nói vậy thì gật đầu như mổ thóc.
- Hiểu là tốt rồi, nếu cho người khác biết rõ, chẳng những ta chạy không thoát, các ngươi cũng chẳng thoát được.
Ánh mắt đảo qua Mộ Tinh Phong ba người, Mộ Tinh Không thoả mãn gật đầu, đã ngồi xổm bên cạnh Mộ Hàn, tay phải nhẹ nhàng đặt lên lỗ mũi của Mộ Hàn.
Trong nháy mắt chạm vào tử thi thì Mộ Hàn đột nhiên động!
Thân thể của hắn lập tức bạo lên như lò xo, hai cái nắm đấm dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ra, đánh thẳng vào lồng ngực của Mộ Tinh Không.
- Hổ Bạo Kính!
Phanh! Phanh!
Gương mặt anh tuấn của Mộ Tinh Không vừa hiện ra nét kinh ngạc, chợt nghe thấy xương ngực "Răng rắc" vỡ vụn, thân hình của hắn bay ra ngoài.
Thân ảnh Mộ Hàn giống như mãnh hổ, linh mẫn luồn lên, như hình với bóng lao theo thân ảnh Mộ Tinh Không.
/1022
|