Mộ Thiết Sơn kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Hàn lại to gan như vậy.
Phát hiện bóng lưng của lão giả kia đột nhiên cứng đờ, Mộ Thiết Sơn thầm kêu không ổn, gương mặt trầm xuống, khiển trách:
- Mộ Hàn, ngươi là tiểu hài tử vừa đột phá Ngoại Tráng Cảnh mà thôi, làm gì mà hiểu Văn Phổ, dám ở trong Thanh Long Các hồ ngôn loạn ngữ, còn không mau xin lỗi lão nhân gia đi.
Nhưng mà, Mộ Thiết Sơn vừa mới dứt lời, lão nhân kia bắn người, cười tủm tỉm nói:
- Thiết sơn, ngươi mang tiểu tử này tới là ai vậy, rất không giống bình thường nha.
Mộ Thiết Sơn càng nhút nhát, kiên trì nói:
- Thúc thúc, hắn gọi là Mộ Hàn, phải..
Hắn chính là thúc thúc của Mộ Thiết Sơn.
Trong lòng Mộ Hàn chấn động, thần sắc khác biệt thật lớn với Mộ Thiết Sơn, biểu hiện trên mặt không có chút kinh hãi nào cả, chỉ có chút tò mò đánh giá lão đầu áo xanh này, tóc trắng lông mi trắng, nhưng mà làn da hồng nhuận như da em bé, trên mặt không thấy nếp nhăn nào cả.
- Là cái gì? Ngươi muốn nói hắn là cái gì? Hắn có quan hệ với lão phu sao?
Không chờ Mộ Thiết Sơn nói hết lời, nụ cười chân thành trên mặt lão giả đen lại, hai gò má vặn vẹo dữ tợn gào thét.
- Mang tiểu thí hài này cút đi cho lão phu! Lập tức! Lập tức! Nếu không phải nhìn ngươi là cháu trai duy nhất của lão phu, lão phu sớm một cước đá ngươi ra ngoài rồi.
Sau khi phát tiết lửa giận lên người của Mộ Thiết Sơn, lão đầu trừng mắt nhìn qua Mộ Hàn rồi sau đó nhìn qua Văn Phổ, mặt mũi tràn đầy đau đớn:
- Văn Phổ của lão phu ah...
- Thúc thúc, lần sau cháu lại tới.
Thiếu Sơn sư phó của Tuyển Phong Viện trước mặt lão đầu này giống như chim cút sợ lạnh, kéo tay phải Mộ Hàn xám xịt đi ra ngoài.
Bộ dáng của hắn làm cho Mộ Hàn cười thầm, cũng có chút áy náy.
Dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi Thanh Long Các, Mộ Thiết Sơn mới như trút được gánh nặng thở ra một hơi, cười khổ nói:
- Thúc thúc của ta tính tình cổ quái, hận nhất có người quấy rầy vào lúc hắn đang suy nghĩ, huống chi hắn vừa mới thất bại một lần. Ai, sơ sẩy, đều tại ta không dặn dò ngươi trước.
- Thiết Sơn sư phó, ta...
Mộ Hàn cảm thấy ngượng ngập nhưng.
- Đừng lo lắng, tính cách của thúc thúc của ta là như vậy, qua mấy ngày thúc thúc sẽ hết giận thôi, ta lại mang ngươi tới, bảo hắn hỗ trợ kiểm tra tâm cung của ngươi.
Mộ Thiết Sơn thấy thế còn tưởng rằng Mộ Hàn đang thất vọng, vội vàng an ủi một tiếng, lúc này mới kéo hắn quay về.
- Đứng lại!
Đang lúc này đằng sau đột nhiên có tiếng rống như sấm vang lên, một đạo thân ảnh màu xanh từ lầu hai Thanh Long Các nhảy xuống.
- Thúc thúc, ngươi...
Mộ Thiết Sơn quá sợ hãi, vội vàng ngăn trước mặt Mộ Hàn.
Lão giả kia giống như u linh tiến tới trước mặt hai người, một tay đẩy Mộ Thiết Sơn ra vài mét, cầm lấy cánh tay Mộ Hàn, khó dằn nổi kêu lên:
- Tiểu oa nhi, mau trở về với lão phu, hảo hảo nói cho ta biết hai đạo văn kia là cái gì?
Lời còn chưa dứt hai thân ảnh biến mất.
Mộ Thiết Sơn giật mình một cái, rất là lo nghĩ, vội vàng hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt chui vào trong Thanh Long Các.
Sau khi Mộ Thiết Sơn vừa mới xuát hiện trong lầu hai Thanh Long Các thì hắn nhìn thấy một màn khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.
Mộ Hàn cũng không có bị thúc thúc của hắn giáo huấn cái gì đó, ngược lại nghe được thúc thúc của mình dùng giọng điểu thỉnh giáo nói chuyện.
- Mộ Thanh Long ta trầm tư suy nghĩ thời gian lâu như vậy, đều không hề hiểu rõ, tiểu oa nhi, ngươi làm sao phát hiện ra hai điểm đó sai vậy?
- Thanh Long tiền bối, đây chẳng qua là trực giác của tiểu bối.
Ngón tay của Mộ Hàn chỉ vào trong Văn Phổ, huy động nhanh chóng theo đường vân trong đó, rất nhanh đi tới vị trí cải biến đầu tiên.
- Nhìn đến đây thì ta có một loại cảm giác không được tự nhiên, sau khi thêm đạo vân này vào thì thông thuận hơn một chút, điểm ở phía dưới ta cũng có cảm giác như vậy.
- Chỉ đơn giản như thế?
Mộ Thanh Long tay vuốt chòm râu, có chút khó có thể tin nổi.
- Chỉ đơn giản như vậy!
Mộ Hàn quả quyết gật đầu.
Mộ Thanh Long sững sờ há hốc mồm, động tác vuốt râu dừng lại, suýt nữa kéo đứt râu ria. Hai vân điểm này hắn đã xem qua vô số lần, cũng không cảm giác có sai lầm, tiểu oa nhi này thì tốt rồi, vừa xem qua thì cảm giác không được tự nhiên, trực giác này quá mức thần kỳ rồi.
Chỉ suy nghĩ một chút thì trực giác phát hiện hai vân điểm này thông thuận hơn nhiều.
Vân điểm chính là chỗ đạo vân giao hội, có thể nói là liên tiếp các điểm then chốt với nhau. Đạo khí càng lợi hại vân điểm càng nhiều, vẽ phổ, khắc hoa, rèn luyện cũng khó khăn hơn nhiều, nghe nói, có chút đạo khí lợi hại có ngàn vạn vân điểm.
Ngược lại cũng thế.
Như "Huyền Vũ Tinh Trụ" là đạo khí cấp thấp, chỉ cần mười vân điểm là phát huy tác dụng rồi, mà hắn vẽ Văn Phổ đã có một trăm ba mươi ba vân điểm.
Mộ Thanh Long làm thế nào cũng không hiểu nổi chính mình hao hết tâm tư cũng không phát giác sai lầm, một tiểu oa nhi chỉ bằng cảm giác là nhìn ra được.
Vừa rồi hắn cưỡng ép hai người Mộ Thiết Sơn đi ra ngoài, trong lúc vô tình nhìn qua liền phát hiện diệu dụng của hai vân điểm vừa cải biến.
Lại nhìn qua thật kỹ, Mộ Thanh Long lại có cảm giác thể hồ quán đỉnh, bỗng nhiên có cảm giác quán thông, lập tức hiểu ra nguyên nhân mình rèn đạo khí thất bại.
Chẳng lẽ nói trên đời có thiên tài yêu nghiệt về đạo vân sao?
Mộ Thanh Long thở sâu, cao thấp dò xét Mộ Hàn vài lần, thoáng hồ nghi nói:
- Tiểu gia hỏa, nhìn bộ dáng của ngươi chắc chỉ mười lăm mười sáu tuổi nha?
- Mười lăm tuổi!
Mộ Hàn gật đầu nói.
- Mười lăm tuổi mới đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, tốc độ đúng là quá chậm. Nhưng mà Thái Huyền Thiên Vực cũng không phải chưa từng xuất hiện người thành đạt muộn.
- Thúc thúc, Mộ Hàn không có tâm cung.
Mộ Thiết Sơn vừa đi tới vội vàng ngắt lời.
- Hắn chỉ bằng ‘ Bàn Long Khí ’ cùng ‘ Tử Mẫu Quyền ’ khổ tu bảy năm, mới đột phá lên Vũ Đạo nhất trọng. Tiểu chất đưa hắn tới Đạo Tiên Lâu này chính là nhờ thúc thúc dò xét một phen, xem tâm cung của hắn có vấn đề gì không!
- Không có tâm cung? Làm sao có thể? Lão phu nhìn xem!
Mộ Thanh Long chấn động, giơ tay điểm lên mi tâm của Mộ Hàn, hai mắt lập tức nhắm lại.
Lập tức Mộ Hàn cũng cảm giác được khí tức nóng rực cực nhỏ trong đầu, mà tâm cung của mình cũng không có bắn ngược lực lượng này ra ngoài.
Đây là pháp lực chỉ Đạo Văn Sư mới có! Mộ Hàn thoáng cái hiểu ra.
Pháp lực cùng chân khí có khác nhau quá lớn.
Phát hiện bóng lưng của lão giả kia đột nhiên cứng đờ, Mộ Thiết Sơn thầm kêu không ổn, gương mặt trầm xuống, khiển trách:
- Mộ Hàn, ngươi là tiểu hài tử vừa đột phá Ngoại Tráng Cảnh mà thôi, làm gì mà hiểu Văn Phổ, dám ở trong Thanh Long Các hồ ngôn loạn ngữ, còn không mau xin lỗi lão nhân gia đi.
Nhưng mà, Mộ Thiết Sơn vừa mới dứt lời, lão nhân kia bắn người, cười tủm tỉm nói:
- Thiết sơn, ngươi mang tiểu tử này tới là ai vậy, rất không giống bình thường nha.
Mộ Thiết Sơn càng nhút nhát, kiên trì nói:
- Thúc thúc, hắn gọi là Mộ Hàn, phải..
Hắn chính là thúc thúc của Mộ Thiết Sơn.
Trong lòng Mộ Hàn chấn động, thần sắc khác biệt thật lớn với Mộ Thiết Sơn, biểu hiện trên mặt không có chút kinh hãi nào cả, chỉ có chút tò mò đánh giá lão đầu áo xanh này, tóc trắng lông mi trắng, nhưng mà làn da hồng nhuận như da em bé, trên mặt không thấy nếp nhăn nào cả.
- Là cái gì? Ngươi muốn nói hắn là cái gì? Hắn có quan hệ với lão phu sao?
Không chờ Mộ Thiết Sơn nói hết lời, nụ cười chân thành trên mặt lão giả đen lại, hai gò má vặn vẹo dữ tợn gào thét.
- Mang tiểu thí hài này cút đi cho lão phu! Lập tức! Lập tức! Nếu không phải nhìn ngươi là cháu trai duy nhất của lão phu, lão phu sớm một cước đá ngươi ra ngoài rồi.
Sau khi phát tiết lửa giận lên người của Mộ Thiết Sơn, lão đầu trừng mắt nhìn qua Mộ Hàn rồi sau đó nhìn qua Văn Phổ, mặt mũi tràn đầy đau đớn:
- Văn Phổ của lão phu ah...
- Thúc thúc, lần sau cháu lại tới.
Thiếu Sơn sư phó của Tuyển Phong Viện trước mặt lão đầu này giống như chim cút sợ lạnh, kéo tay phải Mộ Hàn xám xịt đi ra ngoài.
Bộ dáng của hắn làm cho Mộ Hàn cười thầm, cũng có chút áy náy.
Dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi Thanh Long Các, Mộ Thiết Sơn mới như trút được gánh nặng thở ra một hơi, cười khổ nói:
- Thúc thúc của ta tính tình cổ quái, hận nhất có người quấy rầy vào lúc hắn đang suy nghĩ, huống chi hắn vừa mới thất bại một lần. Ai, sơ sẩy, đều tại ta không dặn dò ngươi trước.
- Thiết Sơn sư phó, ta...
Mộ Hàn cảm thấy ngượng ngập nhưng.
- Đừng lo lắng, tính cách của thúc thúc của ta là như vậy, qua mấy ngày thúc thúc sẽ hết giận thôi, ta lại mang ngươi tới, bảo hắn hỗ trợ kiểm tra tâm cung của ngươi.
Mộ Thiết Sơn thấy thế còn tưởng rằng Mộ Hàn đang thất vọng, vội vàng an ủi một tiếng, lúc này mới kéo hắn quay về.
- Đứng lại!
Đang lúc này đằng sau đột nhiên có tiếng rống như sấm vang lên, một đạo thân ảnh màu xanh từ lầu hai Thanh Long Các nhảy xuống.
- Thúc thúc, ngươi...
Mộ Thiết Sơn quá sợ hãi, vội vàng ngăn trước mặt Mộ Hàn.
Lão giả kia giống như u linh tiến tới trước mặt hai người, một tay đẩy Mộ Thiết Sơn ra vài mét, cầm lấy cánh tay Mộ Hàn, khó dằn nổi kêu lên:
- Tiểu oa nhi, mau trở về với lão phu, hảo hảo nói cho ta biết hai đạo văn kia là cái gì?
Lời còn chưa dứt hai thân ảnh biến mất.
Mộ Thiết Sơn giật mình một cái, rất là lo nghĩ, vội vàng hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt chui vào trong Thanh Long Các.
Sau khi Mộ Thiết Sơn vừa mới xuát hiện trong lầu hai Thanh Long Các thì hắn nhìn thấy một màn khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.
Mộ Hàn cũng không có bị thúc thúc của hắn giáo huấn cái gì đó, ngược lại nghe được thúc thúc của mình dùng giọng điểu thỉnh giáo nói chuyện.
- Mộ Thanh Long ta trầm tư suy nghĩ thời gian lâu như vậy, đều không hề hiểu rõ, tiểu oa nhi, ngươi làm sao phát hiện ra hai điểm đó sai vậy?
- Thanh Long tiền bối, đây chẳng qua là trực giác của tiểu bối.
Ngón tay của Mộ Hàn chỉ vào trong Văn Phổ, huy động nhanh chóng theo đường vân trong đó, rất nhanh đi tới vị trí cải biến đầu tiên.
- Nhìn đến đây thì ta có một loại cảm giác không được tự nhiên, sau khi thêm đạo vân này vào thì thông thuận hơn một chút, điểm ở phía dưới ta cũng có cảm giác như vậy.
- Chỉ đơn giản như thế?
Mộ Thanh Long tay vuốt chòm râu, có chút khó có thể tin nổi.
- Chỉ đơn giản như vậy!
Mộ Hàn quả quyết gật đầu.
Mộ Thanh Long sững sờ há hốc mồm, động tác vuốt râu dừng lại, suýt nữa kéo đứt râu ria. Hai vân điểm này hắn đã xem qua vô số lần, cũng không cảm giác có sai lầm, tiểu oa nhi này thì tốt rồi, vừa xem qua thì cảm giác không được tự nhiên, trực giác này quá mức thần kỳ rồi.
Chỉ suy nghĩ một chút thì trực giác phát hiện hai vân điểm này thông thuận hơn nhiều.
Vân điểm chính là chỗ đạo vân giao hội, có thể nói là liên tiếp các điểm then chốt với nhau. Đạo khí càng lợi hại vân điểm càng nhiều, vẽ phổ, khắc hoa, rèn luyện cũng khó khăn hơn nhiều, nghe nói, có chút đạo khí lợi hại có ngàn vạn vân điểm.
Ngược lại cũng thế.
Như "Huyền Vũ Tinh Trụ" là đạo khí cấp thấp, chỉ cần mười vân điểm là phát huy tác dụng rồi, mà hắn vẽ Văn Phổ đã có một trăm ba mươi ba vân điểm.
Mộ Thanh Long làm thế nào cũng không hiểu nổi chính mình hao hết tâm tư cũng không phát giác sai lầm, một tiểu oa nhi chỉ bằng cảm giác là nhìn ra được.
Vừa rồi hắn cưỡng ép hai người Mộ Thiết Sơn đi ra ngoài, trong lúc vô tình nhìn qua liền phát hiện diệu dụng của hai vân điểm vừa cải biến.
Lại nhìn qua thật kỹ, Mộ Thanh Long lại có cảm giác thể hồ quán đỉnh, bỗng nhiên có cảm giác quán thông, lập tức hiểu ra nguyên nhân mình rèn đạo khí thất bại.
Chẳng lẽ nói trên đời có thiên tài yêu nghiệt về đạo vân sao?
Mộ Thanh Long thở sâu, cao thấp dò xét Mộ Hàn vài lần, thoáng hồ nghi nói:
- Tiểu gia hỏa, nhìn bộ dáng của ngươi chắc chỉ mười lăm mười sáu tuổi nha?
- Mười lăm tuổi!
Mộ Hàn gật đầu nói.
- Mười lăm tuổi mới đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, tốc độ đúng là quá chậm. Nhưng mà Thái Huyền Thiên Vực cũng không phải chưa từng xuất hiện người thành đạt muộn.
- Thúc thúc, Mộ Hàn không có tâm cung.
Mộ Thiết Sơn vừa đi tới vội vàng ngắt lời.
- Hắn chỉ bằng ‘ Bàn Long Khí ’ cùng ‘ Tử Mẫu Quyền ’ khổ tu bảy năm, mới đột phá lên Vũ Đạo nhất trọng. Tiểu chất đưa hắn tới Đạo Tiên Lâu này chính là nhờ thúc thúc dò xét một phen, xem tâm cung của hắn có vấn đề gì không!
- Không có tâm cung? Làm sao có thể? Lão phu nhìn xem!
Mộ Thanh Long chấn động, giơ tay điểm lên mi tâm của Mộ Hàn, hai mắt lập tức nhắm lại.
Lập tức Mộ Hàn cũng cảm giác được khí tức nóng rực cực nhỏ trong đầu, mà tâm cung của mình cũng không có bắn ngược lực lượng này ra ngoài.
Đây là pháp lực chỉ Đạo Văn Sư mới có! Mộ Hàn thoáng cái hiểu ra.
Pháp lực cùng chân khí có khác nhau quá lớn.
/1022
|