Nam nhân thần sắc lạnh lùng đó muốn độc bá khu vực trung tâm trong phạm vi ba trượng, giọng nói cực kỳ bá đạo.
Nhưng không có người nào cảm thấy có vấn đề gì, ngay cả Khúc Trường Phong sau khi thấy được uy thế của đối phương, cũng thần sắc hơi kinh hãi.
Thân thể của Dương Khai hơi run rẩy, cũng không phải là đang sợ, mà là có một loại hưng phấn khó hiểu bắt đầu khởi động ở trong lòng.
Những thiên tài trên U Ám Tinh, trong khoảng thời gian này hắn đã gặp không ít, nhưng bất luận là ai, cũng không có ai mang đến cho hắn loại bị kích động muốn cùng đánh một trận cho đã như nam nhân lạnh lùng này. Bởi vì Dương Khai không biết với thủ đoạn bây giờ của mình, có thể đánh thắng người này hay không. Loại không thể xác định được đáp án này khiến hắn không kịp chờ đợi muốn chứng thực một phen.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc tìm người này đại chiến một trận, Tẩy Hồn Thần Thủy mới là chuyện chủ yếu nhất trước mắt.
Hắn sau này còn muốn hoạt động trên U Ám Tinh, sớm muộn gì cũng có cơ hội đấu cùng người này một phen. Cho nên rất nhanh sau đó, thần sắc của Dương Khai liền khôi phục như thường. Đồng thời hắn cũng thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì lúc mới vừa tiến vào chỗ này không có tùy tiện ra tay.
Vào lúc đi vào trong thạch thất, có một thoáng nháy mắt Dương Khai thậm chí sinh ra ý muốn đuổi tất cả mọi người ở đây đi, tự mình độc hưởng công hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy. Khi đó nếu xuất thủ, chỉ riêng người này hắn cũng không nhất định có thể thắng. Đến lúc đó đánh nhau cùng kẻ này, chẳng những sẽ bại lộ thực lực chân thật của mình, mà còn để cho đám người Khúc Trường Phong ngồi làm ngư ông thủ lợi thủ lợi mà thôi.
Thiên hạ rộng lớn, thiên tài quái tài quả nhiên nhiều a! Nam nhân lạnh lùng này là Thánh Vương Cảnh lợi hại nhất mà Dương Khai thấy qua tính cho đến tận bây giờ. Ngay cả Tuyết Nguyệt của Hằng La Thương Hội chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn. Điều này làm cho Dương Khai âm thầm cảnh giác hơn rất nhiều, cảm thấy sau này không thể tùy tùy tiện tiện khinh thường võ giả cùng cấp nữa.
Trong thạch thất, ngoại trừ mấy người của Chiến Thiên Minh đứng yên không động ra, những người còn lại đều tự tìm kiếm vị trí cho riêng mình, khoanh chân ngồi xuống, hấp thu dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy. Bắt đầu tẩy thần định hồn, trên mặt của mỗi người đều toát ra thần sắc mừng rỡ khó hiểu. Thậm chí còn có người cất tiếng rên rỉ, dường như sảng khoái đến cực điểm.
- Vào! Khúc Trường Phong cũng không lãng phí thời gian nữa, mặt âm trầm vung tay lên.
Mấy đệ tử Chiến Thiên Minh một mực chờ hắn ra quyết định và chờ nghe lời này, tất cả đều nối đuôi nhau đi vào trong ao nước, rối rít đi tới chỗ còn trống, khoanh chân ngồi xuống.
Sắc mặt của Khúc Trường Phong hung ác nham hiểm, trong lòng đầy tức giận làm thế nào cũng không thể thở bình thường. Nhưng cho dù là cho hắn lá gan lớn hơn nữa, hắn cũng không dám gây sự với nam nhân lạnh lùng kia. Trước hết không nói hắn có là đối thủ của người ta hay không, riêng với thế lực lớn sau lưng kẻ này, ngay cả Chiến Thiên Minh cũng vô cùng kiêng kỵ.
Tức giận trong lòng không thể phát tiết, khiến cho Khúc Trường Phong rất khó chịu. Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, không ngờ trực tiếp đi đến trước mặt Dương Khai, lạnh giọng quát lên: - Cút ngay, vị trí này ta muốn!
Vị trí của Dương Khai không tính là quá tốt, nhưng cũng không kém, miễn cưỡng tạm được.
Vừa rồi hắn theo mọi người cùng vào tới đây, cũng không để ý lắm, tùy tùy tiện tiện tìm một vị trí rồi chiếm lấy, nào ngờ Khúc Trường Phong lại để mắt tới chỗ này.
Trong lòng Dương Khai rất rõ ràng rằng, Khúc Trường Phong chẳng qua là đang phát tiết cơn tức giận mà thôi, cũng không phải là thật sự muốn chiếm cứ vị trí này, bởi vì vị trí so với chỗ này tốt hơn còn có một chút.
Khúc Trường Phong cố ý như thế, rõ ràng chính là cố ý gây phiền toái.
Bởi vì Dương Khai thực lực thấp nhất, hơn nữa còn lẻ loi một mình, Khúc Trường Phong không tìm hắn phiền toái thì có thể tìm ai chứ. Không trực tiếp đuổi người, hiển nhiên cũng là hắn cố kỵ nam nhân lạnh lùng kia.
Thần sắc của Dương Khai lạnh lùng, bất quá thoáng nghĩ lại, cũng không phát tác, mà là đàng hoàng đứng dậy, đi đến một vị trí nhàn rỗi khác ngồi xuống.
Khúc Trường Phong hừ lạnh một tiếng, rất hài lòng với biểu hiện của Dương Khai, dường như cũng tìm lại được chút mặt mũi của mình, sắc mặt từ từ hòa hoãn lại. Đợi cho hắn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thu dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, đủ loại không vui trước đó đều tan thành mây khói.
- Tiểu huynh đệ, vận khí của ngươi thật đúng là không tệ a. Mỹ phụ trước đó khuyên Dương Khai không cần lãng phí thời gian ở đây, thời khắc này không ngờ lại cách Dương Khai không xa. Thấy hắn bị Khúc Trường Phong đuổi, cười an ủi: - Xem ra ngươi kiên trì lưu lại là đúng, thật đúng là có thể kiếm được chút lợi ích. So sánh với cơ duyên lớn lao hôm nay, những chuyện khác ngươi cũng đừng có để ý làm gì. Tỷ tỷ ngồi ở chỗ này một hồi, cũng cảm giác tu vi thần thức bình cảnh có chút buông lỏng. Ngươi cũng nhanh chóng hấp thu đi, nói không chừng có thể lĩnh ngộ những thứ gì đó.
- Vậy à. Dương Khai không muốn nhiều lời cùng nàng, đơn giản trả lời một câu, liền bắt đầu hấp thu dược hiệu trong Tẩy Hồn Thần Thủy.
Chức năng của Tẩy Hồn Thần Thủy sở dĩ thần diệu vô cùng, hoàn toàn là bởi vì thần thức của cường giả Hư Vương Cảnh cường đại. Cường giả Hư Vương Cảnh chết ở chỗ này, năng lượng thần thức dung hợp hoàn mỹ cùng Linh dịch ở chỗ này, trải qua vô số năm biến đổi, mới có thể tạo thành Tẩy Hồn Thần Thủy.
Dương Khai tuy không biết Tẩy Hồn Thần Thủy ở chỗ này tại sao lại có màu vàng, nhưng trải qua hấp thu ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã xác định, đây đúng là Tẩy Hồn Thần Thủy không sai.
Tự nhiên là hắn sẽ không lãng phí thời gian nữa.
Mỹ phụ nói rất đúng, tu luyện ở chỗ này, chẳng những có thể tăng cường tu vi thần thức, tẩy thần định hồn, khiến cho lực lượng của thần thức trở nên ngưng luyện kiên cố hơn. Nếu có vận khí đủ tốt, nói không chừng thật sự có thể lĩnh ngộ được một chút thần hồn kỹ thuộc về cường giả Hư Vương Cảnh đã chết kia.
Thủ đoạn của cường giả Hư Vương Cảnh sao có thể kém chứ? Chỉ cần có thể lĩnh ngộ được một phần thần thông nhỏ tí tẹo của người này khi còn sống, như vậy cũng đủ dùng cả đời rồi.
Cho đến tận bây giờ, Dương Khai chỉ gặp một cường giả Hư Vương Cảnh, đó chính là Quỷ Tổ! Nhưng thủ đoạn kinh thiên động địa của ông ta, khiến cho Dương Khai mỗi lần nhớ lại, vẫn lòng đầy khát khao được như thế, xem ra những Hư Vương Cảnh khác so với ông ta cũng không kém.
Lỗ chân lông toàn thân giãn mở, máu thịt co giật, từng dòng năng lượng màu vàng theo lỗ chân lông chui vào ngũ tạng lục phủ của Dương Khai, sau đó đi thẳng đến não hải ở đỉnh đầu, vọt vào trong thức hải.
Dương Khai chăm chú cảm thụ, phân ra một nửa tâm thần để cảnh giác động tĩnh bên ngoài, để tránh vào thời khắc mấu chốt này bị người khác đánh lén. Một nửa tâm thần còn lại thì chìm sâu vào trong thế giới thức hải, quan sát tác dụng thần kỳ của Tẩy Hồn Thần Thủy.
Dương Khai nhìn thấy rõ ràng, trong một mảnh thức hải đỏ bừng giống như ngọn lửa bùng cháy hừng hực của mình tràn vào rất nhiều sợi tơ màu vàng. Những sợi tơ màu vàng này tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng màu sắc lại rất rõ ràng, trong biển lửa đỏ bừng đó có vẻ rất bắt mắt, giống như từng con cá màu vàng đang bơi lội vui sướng.
Một nửa sợi tơ màu vàng trong đó bị nước biển trong thức hải của mình dung hợp rất nhanh chóng, tăng cường cường độ lực lượng thức hải của bản thân, rèn luyện lực lượng của thức hải trở nên cứng cỏi. Tuy rằng việc tăng lên chỉ có một chút xíu như vậy gần như là không đáng kể, nhưng điều này cũng đã rất ghê ghớm rồi.
Võ giả tu luyện, tổng hợp lại không ngoại trừ bốn phương diện.
Tăng cường thân thể, tích lũy thánh nguyên, rèn luyện thần thức, cảm ngộ cảnh giới.
Trong đó đơn giản nhất chính là tích lũy thánh nguyên, bởi vì loại tích lũy này có thể dựa vào ngoại vật, ví dụ như đan dược và thánh tinh, trong lúc các võ giả tu luyện, đều sử dụng hai loại này.
Khó khăn nhất, là cảm ngộ cảnh giới!
Rất nhiều võ giả khác đều đã đạt đến yêu cầu lên cấp đối với ba loại phương diện khác, nhưng mãi không thể đột phá bình cảnh của bản thân, cũng vì lĩnh ngộ không đủ đối cảnh giới. Trong rất nhiều cường giả Phản Hư tam tầng cảnh trên U Ám Tinh, có 99% người đều bị kẹt lại ở trên việc lĩnh ngộ cảnh giới, cả đời không tiến được một bước.
Mà việc tăng cường thân thể, vào thời điểm ban đầu tương đối dễ dàng, cũng có thể mượn ngoại lực. Nhưng tu luyện đến thời kỳ sau, sẽ càng ngày càng khó, muốn đạt đến đỉnh phong thì gần như không có khả năng. Thân thể cường hãn như Dương Khai, cũng là nhờ có cơ duyên vô số lần, mới có thể có thành tựu ngày hôm nay. Nhưng thân thể của hắn vẫn còn rất xa mới đạt tới mức đỉnh phong nhất, khi bị cường lực công kích vẫn sẽ chịu một chút thương tổn.
Chỉ có thể nói, so với võ giả cùng cấp, thậm chí là võ giả Phản Hư Cảnh, thân thể của hắn mạnh mẽ hơn vô số lần. Hơn nữa, trong Kim huyết tích chứa sinh cơ khổng lồ, cũng chứa đựng khả năng khôi phục vô cùng kinh khủng, sau khi bị thương, trong thời gian rất ngắn có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Mà việc tu luyện lực lượng thần thức, so với tích lũy thánh nguyên còn khó khăn hơn vô số lần, so với tăng cường thân thể cũng khó khăn hơn, gần bằng với việc cảm ngộ cảnh giới.
Rất nhiều võ giả sau khi đột phá một cảnh giới xong, đều cố ý lựa chọn bế quan một đoạn thời gian, chuyên chú tu luyện nhằm tăng cường lực lượng thần thức. Trong thời gian tu luyện lực lượng thần thức, việc sử dụng đan dược cũng không có hiệu quả rõ ràng cho lắm. Mà bất kể là ở địa phương nào, công pháp tu luyện thần thức đều vô cùng hiếm hoi, mỗi một bộ đều vô cùng trân quý.
Tại Thông Huyền đại lục đã là như vậy, ở trên tinh vực cũng giống như vậy.
Tám phần mười phương pháp võ giả tu luyện lực lượng thần thức, đều là tu luyện thần hồn kỹ. Họ không ngừng sử dụng thần hồn kỹ, tiêu hao hết lực lượng thần thức, sau đó sẽ khôi phục trở lại. Vòng đi vòng lại, trong tuần hoàn hết khô cạn rồi khôi phục, lực lượng thần thức sẽ chậm rãi tăng cường.
Đó là một phương pháp chậm chạp, nhưng lại là phương pháp đơn giản nhất, cũng rất thực dụng.
Dương Khai không cần dùng loại phương pháp này để tăng cường thần thức, bởi vì hắn có Ôn Thần Liên. Hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian dùng để chuyên môn bế quan tu luyện lực lượng thần thức. Nhưng thần thức của hắn vẫn cao hơn ra một đoạn lớn so với võ giả cùng cấp, có thể so với trình độ của cường giả Phản Hư Cảnh.
Nguyên nhân chủ yếu, không nằm ngoài việc hắn có Ôn Thần Liên!
Cái cây thiên địa chí bảo ôn dưỡng thần thức này, Dương Khai đã thu được từ khi hắn còn rất yếu nhỏ. Nó cùng tồn tại với hắn đã hơn hai mươi năm. Lực lượng thần thức của bản thân hắn hỗ tương với Ôn Thần Liên, chẳng những thần thức ngày càng tăng trưởng, mà Ôn Thần Liên cũng không ngừng lớn lên.
Mà giờ đây, công hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy phát huy ra được chỉ có một chút xíu như vậy, nhưng vẫn giúp cho Dương Khai có thu hoạch không nhỏ. Lực lượng thần thức dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn một chút, có thể so sánh với quá trình tích lũy rất nhiều ngày. Điều này làm cho hắn vô cùng mừng rỡ.
Hắn tập trung tâm thần chú ý, một số tơ vàng còn chưa bị thức hải dung hợp không ngờ lại bị thứ gì đó lôi kéo dẫn dắt, vọt tới vị trí của bảo đảo sáu màu trong thức hải, rồi nhanh chóng chui vào bảo đảo biến mất không thấy đâu nữa.
Hiện tượng này cũng không khiến Dương Khai bất ngờ.
Bởi vì Ôn Thần Liên vốn là có công năng như vậy. Trước kia khi Dương Khai uống vào một số đan dược để tăng cường lực lượng thần thức, Ôn Thần Liên đều hấp thu không ít dùng để phát triển bản thân. Tuy rằng trong thời gian ngắn, chỗ tốt của Dương Khai bị Ôn Thần Liên phân đi, nhưng thần thức của hắn liên kết qua lại cùng Ôn Thần Liên. Quanh năm suốt tháng, Ôn Thần Liên tặng trở lại chỗ tốt cho hắn còn vượt hơn xa chất dinh dưỡng mà hắn cung cấp cho Ôn Thần Liên.
Tẩy Hồn Thần Thủy có thể tẩy thần định hồn, tự nhiên cũng có hiệu quả đối với việc trưởng thành của Ôn Thần Liên.
Nhưng điều khiến Dương Khai bất ngờ chính là, sau khi Ôn Thần Liên cắn nuốt những thứ năng lượng tơ vàng này, lại chủ động tản ra lực hấp dẫn vô cùng lớn. Trong phút chốc, tơ vàng năng lượng lớn gấp mấy chục lần so với những thứ vừa rồi lập tức bị Dương Khai hấp thu vào trong cơ thể, vọt vào trong thức hải.
Nhưng không có người nào cảm thấy có vấn đề gì, ngay cả Khúc Trường Phong sau khi thấy được uy thế của đối phương, cũng thần sắc hơi kinh hãi.
Thân thể của Dương Khai hơi run rẩy, cũng không phải là đang sợ, mà là có một loại hưng phấn khó hiểu bắt đầu khởi động ở trong lòng.
Những thiên tài trên U Ám Tinh, trong khoảng thời gian này hắn đã gặp không ít, nhưng bất luận là ai, cũng không có ai mang đến cho hắn loại bị kích động muốn cùng đánh một trận cho đã như nam nhân lạnh lùng này. Bởi vì Dương Khai không biết với thủ đoạn bây giờ của mình, có thể đánh thắng người này hay không. Loại không thể xác định được đáp án này khiến hắn không kịp chờ đợi muốn chứng thực một phen.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc tìm người này đại chiến một trận, Tẩy Hồn Thần Thủy mới là chuyện chủ yếu nhất trước mắt.
Hắn sau này còn muốn hoạt động trên U Ám Tinh, sớm muộn gì cũng có cơ hội đấu cùng người này một phen. Cho nên rất nhanh sau đó, thần sắc của Dương Khai liền khôi phục như thường. Đồng thời hắn cũng thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì lúc mới vừa tiến vào chỗ này không có tùy tiện ra tay.
Vào lúc đi vào trong thạch thất, có một thoáng nháy mắt Dương Khai thậm chí sinh ra ý muốn đuổi tất cả mọi người ở đây đi, tự mình độc hưởng công hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy. Khi đó nếu xuất thủ, chỉ riêng người này hắn cũng không nhất định có thể thắng. Đến lúc đó đánh nhau cùng kẻ này, chẳng những sẽ bại lộ thực lực chân thật của mình, mà còn để cho đám người Khúc Trường Phong ngồi làm ngư ông thủ lợi thủ lợi mà thôi.
Thiên hạ rộng lớn, thiên tài quái tài quả nhiên nhiều a! Nam nhân lạnh lùng này là Thánh Vương Cảnh lợi hại nhất mà Dương Khai thấy qua tính cho đến tận bây giờ. Ngay cả Tuyết Nguyệt của Hằng La Thương Hội chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn. Điều này làm cho Dương Khai âm thầm cảnh giác hơn rất nhiều, cảm thấy sau này không thể tùy tùy tiện tiện khinh thường võ giả cùng cấp nữa.
Trong thạch thất, ngoại trừ mấy người của Chiến Thiên Minh đứng yên không động ra, những người còn lại đều tự tìm kiếm vị trí cho riêng mình, khoanh chân ngồi xuống, hấp thu dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy. Bắt đầu tẩy thần định hồn, trên mặt của mỗi người đều toát ra thần sắc mừng rỡ khó hiểu. Thậm chí còn có người cất tiếng rên rỉ, dường như sảng khoái đến cực điểm.
- Vào! Khúc Trường Phong cũng không lãng phí thời gian nữa, mặt âm trầm vung tay lên.
Mấy đệ tử Chiến Thiên Minh một mực chờ hắn ra quyết định và chờ nghe lời này, tất cả đều nối đuôi nhau đi vào trong ao nước, rối rít đi tới chỗ còn trống, khoanh chân ngồi xuống.
Sắc mặt của Khúc Trường Phong hung ác nham hiểm, trong lòng đầy tức giận làm thế nào cũng không thể thở bình thường. Nhưng cho dù là cho hắn lá gan lớn hơn nữa, hắn cũng không dám gây sự với nam nhân lạnh lùng kia. Trước hết không nói hắn có là đối thủ của người ta hay không, riêng với thế lực lớn sau lưng kẻ này, ngay cả Chiến Thiên Minh cũng vô cùng kiêng kỵ.
Tức giận trong lòng không thể phát tiết, khiến cho Khúc Trường Phong rất khó chịu. Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, không ngờ trực tiếp đi đến trước mặt Dương Khai, lạnh giọng quát lên: - Cút ngay, vị trí này ta muốn!
Vị trí của Dương Khai không tính là quá tốt, nhưng cũng không kém, miễn cưỡng tạm được.
Vừa rồi hắn theo mọi người cùng vào tới đây, cũng không để ý lắm, tùy tùy tiện tiện tìm một vị trí rồi chiếm lấy, nào ngờ Khúc Trường Phong lại để mắt tới chỗ này.
Trong lòng Dương Khai rất rõ ràng rằng, Khúc Trường Phong chẳng qua là đang phát tiết cơn tức giận mà thôi, cũng không phải là thật sự muốn chiếm cứ vị trí này, bởi vì vị trí so với chỗ này tốt hơn còn có một chút.
Khúc Trường Phong cố ý như thế, rõ ràng chính là cố ý gây phiền toái.
Bởi vì Dương Khai thực lực thấp nhất, hơn nữa còn lẻ loi một mình, Khúc Trường Phong không tìm hắn phiền toái thì có thể tìm ai chứ. Không trực tiếp đuổi người, hiển nhiên cũng là hắn cố kỵ nam nhân lạnh lùng kia.
Thần sắc của Dương Khai lạnh lùng, bất quá thoáng nghĩ lại, cũng không phát tác, mà là đàng hoàng đứng dậy, đi đến một vị trí nhàn rỗi khác ngồi xuống.
Khúc Trường Phong hừ lạnh một tiếng, rất hài lòng với biểu hiện của Dương Khai, dường như cũng tìm lại được chút mặt mũi của mình, sắc mặt từ từ hòa hoãn lại. Đợi cho hắn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thu dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, đủ loại không vui trước đó đều tan thành mây khói.
- Tiểu huynh đệ, vận khí của ngươi thật đúng là không tệ a. Mỹ phụ trước đó khuyên Dương Khai không cần lãng phí thời gian ở đây, thời khắc này không ngờ lại cách Dương Khai không xa. Thấy hắn bị Khúc Trường Phong đuổi, cười an ủi: - Xem ra ngươi kiên trì lưu lại là đúng, thật đúng là có thể kiếm được chút lợi ích. So sánh với cơ duyên lớn lao hôm nay, những chuyện khác ngươi cũng đừng có để ý làm gì. Tỷ tỷ ngồi ở chỗ này một hồi, cũng cảm giác tu vi thần thức bình cảnh có chút buông lỏng. Ngươi cũng nhanh chóng hấp thu đi, nói không chừng có thể lĩnh ngộ những thứ gì đó.
- Vậy à. Dương Khai không muốn nhiều lời cùng nàng, đơn giản trả lời một câu, liền bắt đầu hấp thu dược hiệu trong Tẩy Hồn Thần Thủy.
Chức năng của Tẩy Hồn Thần Thủy sở dĩ thần diệu vô cùng, hoàn toàn là bởi vì thần thức của cường giả Hư Vương Cảnh cường đại. Cường giả Hư Vương Cảnh chết ở chỗ này, năng lượng thần thức dung hợp hoàn mỹ cùng Linh dịch ở chỗ này, trải qua vô số năm biến đổi, mới có thể tạo thành Tẩy Hồn Thần Thủy.
Dương Khai tuy không biết Tẩy Hồn Thần Thủy ở chỗ này tại sao lại có màu vàng, nhưng trải qua hấp thu ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã xác định, đây đúng là Tẩy Hồn Thần Thủy không sai.
Tự nhiên là hắn sẽ không lãng phí thời gian nữa.
Mỹ phụ nói rất đúng, tu luyện ở chỗ này, chẳng những có thể tăng cường tu vi thần thức, tẩy thần định hồn, khiến cho lực lượng của thần thức trở nên ngưng luyện kiên cố hơn. Nếu có vận khí đủ tốt, nói không chừng thật sự có thể lĩnh ngộ được một chút thần hồn kỹ thuộc về cường giả Hư Vương Cảnh đã chết kia.
Thủ đoạn của cường giả Hư Vương Cảnh sao có thể kém chứ? Chỉ cần có thể lĩnh ngộ được một phần thần thông nhỏ tí tẹo của người này khi còn sống, như vậy cũng đủ dùng cả đời rồi.
Cho đến tận bây giờ, Dương Khai chỉ gặp một cường giả Hư Vương Cảnh, đó chính là Quỷ Tổ! Nhưng thủ đoạn kinh thiên động địa của ông ta, khiến cho Dương Khai mỗi lần nhớ lại, vẫn lòng đầy khát khao được như thế, xem ra những Hư Vương Cảnh khác so với ông ta cũng không kém.
Lỗ chân lông toàn thân giãn mở, máu thịt co giật, từng dòng năng lượng màu vàng theo lỗ chân lông chui vào ngũ tạng lục phủ của Dương Khai, sau đó đi thẳng đến não hải ở đỉnh đầu, vọt vào trong thức hải.
Dương Khai chăm chú cảm thụ, phân ra một nửa tâm thần để cảnh giác động tĩnh bên ngoài, để tránh vào thời khắc mấu chốt này bị người khác đánh lén. Một nửa tâm thần còn lại thì chìm sâu vào trong thế giới thức hải, quan sát tác dụng thần kỳ của Tẩy Hồn Thần Thủy.
Dương Khai nhìn thấy rõ ràng, trong một mảnh thức hải đỏ bừng giống như ngọn lửa bùng cháy hừng hực của mình tràn vào rất nhiều sợi tơ màu vàng. Những sợi tơ màu vàng này tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng màu sắc lại rất rõ ràng, trong biển lửa đỏ bừng đó có vẻ rất bắt mắt, giống như từng con cá màu vàng đang bơi lội vui sướng.
Một nửa sợi tơ màu vàng trong đó bị nước biển trong thức hải của mình dung hợp rất nhanh chóng, tăng cường cường độ lực lượng thức hải của bản thân, rèn luyện lực lượng của thức hải trở nên cứng cỏi. Tuy rằng việc tăng lên chỉ có một chút xíu như vậy gần như là không đáng kể, nhưng điều này cũng đã rất ghê ghớm rồi.
Võ giả tu luyện, tổng hợp lại không ngoại trừ bốn phương diện.
Tăng cường thân thể, tích lũy thánh nguyên, rèn luyện thần thức, cảm ngộ cảnh giới.
Trong đó đơn giản nhất chính là tích lũy thánh nguyên, bởi vì loại tích lũy này có thể dựa vào ngoại vật, ví dụ như đan dược và thánh tinh, trong lúc các võ giả tu luyện, đều sử dụng hai loại này.
Khó khăn nhất, là cảm ngộ cảnh giới!
Rất nhiều võ giả khác đều đã đạt đến yêu cầu lên cấp đối với ba loại phương diện khác, nhưng mãi không thể đột phá bình cảnh của bản thân, cũng vì lĩnh ngộ không đủ đối cảnh giới. Trong rất nhiều cường giả Phản Hư tam tầng cảnh trên U Ám Tinh, có 99% người đều bị kẹt lại ở trên việc lĩnh ngộ cảnh giới, cả đời không tiến được một bước.
Mà việc tăng cường thân thể, vào thời điểm ban đầu tương đối dễ dàng, cũng có thể mượn ngoại lực. Nhưng tu luyện đến thời kỳ sau, sẽ càng ngày càng khó, muốn đạt đến đỉnh phong thì gần như không có khả năng. Thân thể cường hãn như Dương Khai, cũng là nhờ có cơ duyên vô số lần, mới có thể có thành tựu ngày hôm nay. Nhưng thân thể của hắn vẫn còn rất xa mới đạt tới mức đỉnh phong nhất, khi bị cường lực công kích vẫn sẽ chịu một chút thương tổn.
Chỉ có thể nói, so với võ giả cùng cấp, thậm chí là võ giả Phản Hư Cảnh, thân thể của hắn mạnh mẽ hơn vô số lần. Hơn nữa, trong Kim huyết tích chứa sinh cơ khổng lồ, cũng chứa đựng khả năng khôi phục vô cùng kinh khủng, sau khi bị thương, trong thời gian rất ngắn có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Mà việc tu luyện lực lượng thần thức, so với tích lũy thánh nguyên còn khó khăn hơn vô số lần, so với tăng cường thân thể cũng khó khăn hơn, gần bằng với việc cảm ngộ cảnh giới.
Rất nhiều võ giả sau khi đột phá một cảnh giới xong, đều cố ý lựa chọn bế quan một đoạn thời gian, chuyên chú tu luyện nhằm tăng cường lực lượng thần thức. Trong thời gian tu luyện lực lượng thần thức, việc sử dụng đan dược cũng không có hiệu quả rõ ràng cho lắm. Mà bất kể là ở địa phương nào, công pháp tu luyện thần thức đều vô cùng hiếm hoi, mỗi một bộ đều vô cùng trân quý.
Tại Thông Huyền đại lục đã là như vậy, ở trên tinh vực cũng giống như vậy.
Tám phần mười phương pháp võ giả tu luyện lực lượng thần thức, đều là tu luyện thần hồn kỹ. Họ không ngừng sử dụng thần hồn kỹ, tiêu hao hết lực lượng thần thức, sau đó sẽ khôi phục trở lại. Vòng đi vòng lại, trong tuần hoàn hết khô cạn rồi khôi phục, lực lượng thần thức sẽ chậm rãi tăng cường.
Đó là một phương pháp chậm chạp, nhưng lại là phương pháp đơn giản nhất, cũng rất thực dụng.
Dương Khai không cần dùng loại phương pháp này để tăng cường thần thức, bởi vì hắn có Ôn Thần Liên. Hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian dùng để chuyên môn bế quan tu luyện lực lượng thần thức. Nhưng thần thức của hắn vẫn cao hơn ra một đoạn lớn so với võ giả cùng cấp, có thể so với trình độ của cường giả Phản Hư Cảnh.
Nguyên nhân chủ yếu, không nằm ngoài việc hắn có Ôn Thần Liên!
Cái cây thiên địa chí bảo ôn dưỡng thần thức này, Dương Khai đã thu được từ khi hắn còn rất yếu nhỏ. Nó cùng tồn tại với hắn đã hơn hai mươi năm. Lực lượng thần thức của bản thân hắn hỗ tương với Ôn Thần Liên, chẳng những thần thức ngày càng tăng trưởng, mà Ôn Thần Liên cũng không ngừng lớn lên.
Mà giờ đây, công hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy phát huy ra được chỉ có một chút xíu như vậy, nhưng vẫn giúp cho Dương Khai có thu hoạch không nhỏ. Lực lượng thần thức dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn một chút, có thể so sánh với quá trình tích lũy rất nhiều ngày. Điều này làm cho hắn vô cùng mừng rỡ.
Hắn tập trung tâm thần chú ý, một số tơ vàng còn chưa bị thức hải dung hợp không ngờ lại bị thứ gì đó lôi kéo dẫn dắt, vọt tới vị trí của bảo đảo sáu màu trong thức hải, rồi nhanh chóng chui vào bảo đảo biến mất không thấy đâu nữa.
Hiện tượng này cũng không khiến Dương Khai bất ngờ.
Bởi vì Ôn Thần Liên vốn là có công năng như vậy. Trước kia khi Dương Khai uống vào một số đan dược để tăng cường lực lượng thần thức, Ôn Thần Liên đều hấp thu không ít dùng để phát triển bản thân. Tuy rằng trong thời gian ngắn, chỗ tốt của Dương Khai bị Ôn Thần Liên phân đi, nhưng thần thức của hắn liên kết qua lại cùng Ôn Thần Liên. Quanh năm suốt tháng, Ôn Thần Liên tặng trở lại chỗ tốt cho hắn còn vượt hơn xa chất dinh dưỡng mà hắn cung cấp cho Ôn Thần Liên.
Tẩy Hồn Thần Thủy có thể tẩy thần định hồn, tự nhiên cũng có hiệu quả đối với việc trưởng thành của Ôn Thần Liên.
Nhưng điều khiến Dương Khai bất ngờ chính là, sau khi Ôn Thần Liên cắn nuốt những thứ năng lượng tơ vàng này, lại chủ động tản ra lực hấp dẫn vô cùng lớn. Trong phút chốc, tơ vàng năng lượng lớn gấp mấy chục lần so với những thứ vừa rồi lập tức bị Dương Khai hấp thu vào trong cơ thể, vọt vào trong thức hải.
/2840
|