Vầng mặt trời màu tím đen sinh ra từ trong cơ thể Tiểu Điêu, trời đất vốn đã ảm đạm nay lại càng đen tối.
Uỳnh!
Ngọn núi kim sắc khổng lồ đủ để chấn áp một cường giả Chuyển Luân Cảnh mang theo sức mạnh đáng sợ ập xuống. Mặt đất rung chuyển, dường như cả sơn mạch sắp sụp đổ vậy.
Cảm giác như ngày tận thế đã đến.
Ầm!
Vầng mặt trời đó phình to ra với tốc độ kinh người. Chỉ trong vài giây đã to hàng vạn trượng, rồi nó giống như cái đọng không đáy ẩn tàng không gian, nuốt gọn ngọn núi kim sắc trước vô vàn ánh mắt kinh ngạc.
Phụt!
Âm thanh kỳ lạ vang lên trong không trung. Vầng mặt trời tử hắc quang trồi lên, ngọn núi kim sắc biến mất một cách quỷ dị. Tuy bề ngoài có vẻ yên lặng không tiếng động nhưng bất cứ ai cũng cảm nhận được bên trong vầng mặt trời đó đang phát ra thứ năng lượng gần như hủy diệt.
Có điều thứ năng lượng đó đang nhanh chóng suy yếu, kim sắc lấp lánh bên trong cũng dần biến mất, năng lượng từ ngọn núi kia bắt đầu mất đi.
Phụt phụt!.
Khi luồng năng lượng đó biến mất hoàn toàn thì Thiên Long Yêu Soái sắc mặt kịch biến, rồi trắng nhợt, máu tươi bắn ra, hắn có thể cảm nhận được hắn đã mất đi quyền kiểm soát Cửu Thiên Trùng Phong!
- Sao có thể thế được?
Thiên Long Yêu Soái kinh hãi thất sắc, hắn không thể ngờ được Tiểu Điêu lại có đoạt được Cửu Thiên Trùng Phong.
- Thiên Yêu Điêu ta có thể nuốt gọn trời đất, một món Viễn Cổ Thần Vật thì chẳng có gì khó khăn cả!
Vẻ mặt Tiểu Điêu đầy khinh thường, ánh mắt hắn lạnh như băng, chân bước ra rồi bỗng chốc xuất hiện trước mặt Thiên Long Yêu Soái.
- Uỳnh!
Thiên Long Yêu Soái thấy vậy thì gầm lên giận dữ. Quyền phong hùng hồn bùng phát đánh thẳng về phía công kich của Tiểu Điêu.
Rầm!
Tiểu Điêu đưa bàn tay ra chặn đứng quyền phong của Thiên Long Yêu Soái. Khóe miệng hắn nhếch lên, rồi cong tay lại thành trảo, năm ngón tay sắc bén cắm phập vào thịt Thiên Long Yêu Soái.
Grào!
Thiên Long Yêu Soái mắt đỏ quạch, thân thể nhanh chóng phình to, huyết quang lan tỏa, biến thành một con phi long sáu cánh khổng lồ, tiếng long ngâm bạo nộ vang khắc đất trời.
- Ngươi tưởng biến thành bản thể mà thoát được sao?
Tiểu Điêu cười khảy, so với Thiên Long Yêu Soái lúc này hắn chỉ như một con kiến, nhưng khí thế lại áp chế hoàn toàn Thiên Long Yêu Soái. Song trảo của hắn rạch tan lớp vảy giáp cứng của Lục Dực Phi Long rồi tím chặt lấy một cái cánh nhấc cả con rồng khổng lồ lên rồi ném mạnh xuống một đỉnh núi.
Rầm!
Cả ngọn núi sụp đổ, Lục Dực Phi Long điên cuồng giãy giụa, nhưng hai tay Tiểu Điêu chặt tựa gọng kềm, hung sát khí tràn lên trong mắt, thân hình khẽ động, rồi lại nhấc con rồng lên và quật.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất không ngừng chấn động, vô số cường giả sững sờ há hốc mồm nhìn Tiểu Điêu điên cuồng quật Lục Dực Phi Long lên hết ngọn núii này đến ngọn núi khác. Mãi lâu sau, da đầu tất cả đều tê dại, người thanh niên nhìn có vẻ ngoài tuấn mỹ kia không ngờ ra tay lại điên cuồng như vậy.
Grào grào!
Lần lượt vô số ngọn núi sụp đổ dưới bóng đen khổng lồ, tiếng gầm thét thê thảm của Thiên Long Yêu Soái cũng không ngừng vang lên trong không trung. Điều này khiến bọn Kim Viên cơ mặt không ngừng co giật, trong lòng thấy may mắn vì đã rút lui kịp thời.
Chúng cũng khá chấn động trước cảnh tượng này, cùng là đại Yêu Soái ở Thú Chiến Vự, đương nhiên chúng rất rõ thực lực của Thiên Long Yêu Soái. Nhưng lúc này dù hắn đã tế Cửu Thiên Trùng Phong ra nhưng vẫn thảm bại như vậy. Chúng không thể không kinh hãi trước chiến đấu lực kinh người của Thiên Yêu Điêu tộc.
- Lần này hắn không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.
Hai người nhìn nhau cùng cười khổ. Ai ngờ được chuyện hôm nay lại biến thành thế này, biết sớm thì đã không gây vào Lâm Động rồi.
Phía dưới, mấy người Lâm Động cũng đang nhìn cảnh tượng cuồng bạo đó, rồi hắn nhìn sang bọn Trần Thông sắc mặt đang vô cùng sợ hãi, hắn khẽ hắng giọng:
- Thật ra bình thường hắn rất thân thiện.
Mấy người Trần Thông cười khan, thực sự hắn không thể liên hệ được một kẻ khiến Thiên Long Yêu Soái thê thảm thế kia với từ "thân thiện".
- Xem ra trận chiến sắp kết thúc rồi.
Lâm Động vươn vai. Hắn có thể nhận thấy khi tức Thiên Long Yêu Soái đang yếu đi nhanh chóng, rõ ràng hắn đã bị trọng thương vì công kích bạo lực của Tiểu Điêu.
Rầm!
Ngay khi Lâm Động dứt lời thì bóng đen trên trời ập tới, thân thể to lớn của Lục Dực Phi Long bay qua rồi đánh tan tành một vài ngọn núi. Nửa thân thể hắn bị đống đất đã phủ lên, máu tươi chảy ra ồ ạt, mùi tanh nồng bay khắp không gian.
Cường giả có mặt ở đây đều sững sờ nhìn Lục Dực Phi Long đang giãy giụa trong đống đổ nát, nhất thời đều ngậm miệng lại để giữ cho bình tĩnh.
Trên không trung, Tiểu Điêu dần đáp xung, vẻ mặt lạnh lùng, liếc nhìn Lục Dực Phi Long, tay khẽ đập vào nhau, thản nhiên nói:
- Họ là huynh đệ của ta, ngươi dám động vào họ, ta giết ngươi cũng không quá đáng!
Dứt lời, hai con mắt bình thản của hắn quét khắp bốn phía:
- Lôi Uyên Sơn cũng là địa bàn của huynh đệ ta, sau này kẻ nào dám có ý đồ, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đón tiếp.
Giọng nói của Tiểu Điêu lần này không ngạo nghễ như trước, nhưng ai cũng nhận ra đằng sau sự bình thản đó là thứ sát ý lạnh như băng.
Kim Viên và Quỷ Điêu Yêu Soái ở đằng xa, cơ mặt đều giật giật, rồi thầm thở dài, bọn hắn biết là Tiểu Điêu đang nói cho mình nghe.
Cả không gian không một ai dám lên tiếng. Vô số cường giả có danh khí không nhỏ ở Thú Chiến Vực cũng rụt rè sợ sệt. Sau khi chứng kiến sự hung hãn của Tiểu Điêu, chẳng một ai dám động vào sát tinh này nữa.
Trong đống phế tích có huyết quang yếu ớt, thân thể của Lục Dực Phi Long thu nhỏ lại rồi biến thành hình người. Thiên Long Yêu Soái thảm hại nằm trong vũng máu, hắn ho dữ dội, máu tươi bắn ra, một lúc sau mới hằm hè nhìn Tiểu Điêu:
- Hay cho Thiên Yêu Điêu bá đạo. Hôm nay ngươi giỏi thi giết ta đi. Nếu không thì bản tọa sẽ không để yên đâu.
Tiểu Điêu dần thu lại nụ cười, đôi mắt ngưng tụ thứ sát ý khiến trời đất hạ nhiệt.
- Ta là Long tộc, nếu ngươi dám giết ta, xem Long tộc có để yên không!
Nhưng Thiên Long Yêu Soái không hề sợ, cười khảy nói.
- Ngươi mà cũng là người của Long tộc? Ngươi tưởng có chút huyết mạch của rồng là được coi là người của Long tộc sao?
Tiểu Điêu châm chọc.
Thiên Long Yêu Soái hừ lạnh một tiếng, huyết quang tụ lại trong lòng bàn tay biến thành một cái đồ đằng của Long tộc. Trên đó lan tỏa thứ uy nghiêm, áp lực của Long tộc chân chính.
- Long tộc đồ đằng?
Ba người trung niên Chuyển Luân Cảnh thấy thế đều chau mày. Loại đồ đằng này chỉ những người được Long tộc chấp nhận mới có, mà những người có nó có thể coi là Long tộc thật sự.
Tiểu Điêu cũng khựng người vì Long tộc đồ đằng.
- Hừ. Bạn đang đọc truyện tại
Uỳnh!
Ngọn núi kim sắc khổng lồ đủ để chấn áp một cường giả Chuyển Luân Cảnh mang theo sức mạnh đáng sợ ập xuống. Mặt đất rung chuyển, dường như cả sơn mạch sắp sụp đổ vậy.
Cảm giác như ngày tận thế đã đến.
Ầm!
Vầng mặt trời đó phình to ra với tốc độ kinh người. Chỉ trong vài giây đã to hàng vạn trượng, rồi nó giống như cái đọng không đáy ẩn tàng không gian, nuốt gọn ngọn núi kim sắc trước vô vàn ánh mắt kinh ngạc.
Phụt!
Âm thanh kỳ lạ vang lên trong không trung. Vầng mặt trời tử hắc quang trồi lên, ngọn núi kim sắc biến mất một cách quỷ dị. Tuy bề ngoài có vẻ yên lặng không tiếng động nhưng bất cứ ai cũng cảm nhận được bên trong vầng mặt trời đó đang phát ra thứ năng lượng gần như hủy diệt.
Có điều thứ năng lượng đó đang nhanh chóng suy yếu, kim sắc lấp lánh bên trong cũng dần biến mất, năng lượng từ ngọn núi kia bắt đầu mất đi.
Phụt phụt!.
Khi luồng năng lượng đó biến mất hoàn toàn thì Thiên Long Yêu Soái sắc mặt kịch biến, rồi trắng nhợt, máu tươi bắn ra, hắn có thể cảm nhận được hắn đã mất đi quyền kiểm soát Cửu Thiên Trùng Phong!
- Sao có thể thế được?
Thiên Long Yêu Soái kinh hãi thất sắc, hắn không thể ngờ được Tiểu Điêu lại có đoạt được Cửu Thiên Trùng Phong.
- Thiên Yêu Điêu ta có thể nuốt gọn trời đất, một món Viễn Cổ Thần Vật thì chẳng có gì khó khăn cả!
Vẻ mặt Tiểu Điêu đầy khinh thường, ánh mắt hắn lạnh như băng, chân bước ra rồi bỗng chốc xuất hiện trước mặt Thiên Long Yêu Soái.
- Uỳnh!
Thiên Long Yêu Soái thấy vậy thì gầm lên giận dữ. Quyền phong hùng hồn bùng phát đánh thẳng về phía công kich của Tiểu Điêu.
Rầm!
Tiểu Điêu đưa bàn tay ra chặn đứng quyền phong của Thiên Long Yêu Soái. Khóe miệng hắn nhếch lên, rồi cong tay lại thành trảo, năm ngón tay sắc bén cắm phập vào thịt Thiên Long Yêu Soái.
Grào!
Thiên Long Yêu Soái mắt đỏ quạch, thân thể nhanh chóng phình to, huyết quang lan tỏa, biến thành một con phi long sáu cánh khổng lồ, tiếng long ngâm bạo nộ vang khắc đất trời.
- Ngươi tưởng biến thành bản thể mà thoát được sao?
Tiểu Điêu cười khảy, so với Thiên Long Yêu Soái lúc này hắn chỉ như một con kiến, nhưng khí thế lại áp chế hoàn toàn Thiên Long Yêu Soái. Song trảo của hắn rạch tan lớp vảy giáp cứng của Lục Dực Phi Long rồi tím chặt lấy một cái cánh nhấc cả con rồng khổng lồ lên rồi ném mạnh xuống một đỉnh núi.
Rầm!
Cả ngọn núi sụp đổ, Lục Dực Phi Long điên cuồng giãy giụa, nhưng hai tay Tiểu Điêu chặt tựa gọng kềm, hung sát khí tràn lên trong mắt, thân hình khẽ động, rồi lại nhấc con rồng lên và quật.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất không ngừng chấn động, vô số cường giả sững sờ há hốc mồm nhìn Tiểu Điêu điên cuồng quật Lục Dực Phi Long lên hết ngọn núii này đến ngọn núi khác. Mãi lâu sau, da đầu tất cả đều tê dại, người thanh niên nhìn có vẻ ngoài tuấn mỹ kia không ngờ ra tay lại điên cuồng như vậy.
Grào grào!
Lần lượt vô số ngọn núi sụp đổ dưới bóng đen khổng lồ, tiếng gầm thét thê thảm của Thiên Long Yêu Soái cũng không ngừng vang lên trong không trung. Điều này khiến bọn Kim Viên cơ mặt không ngừng co giật, trong lòng thấy may mắn vì đã rút lui kịp thời.
Chúng cũng khá chấn động trước cảnh tượng này, cùng là đại Yêu Soái ở Thú Chiến Vự, đương nhiên chúng rất rõ thực lực của Thiên Long Yêu Soái. Nhưng lúc này dù hắn đã tế Cửu Thiên Trùng Phong ra nhưng vẫn thảm bại như vậy. Chúng không thể không kinh hãi trước chiến đấu lực kinh người của Thiên Yêu Điêu tộc.
- Lần này hắn không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.
Hai người nhìn nhau cùng cười khổ. Ai ngờ được chuyện hôm nay lại biến thành thế này, biết sớm thì đã không gây vào Lâm Động rồi.
Phía dưới, mấy người Lâm Động cũng đang nhìn cảnh tượng cuồng bạo đó, rồi hắn nhìn sang bọn Trần Thông sắc mặt đang vô cùng sợ hãi, hắn khẽ hắng giọng:
- Thật ra bình thường hắn rất thân thiện.
Mấy người Trần Thông cười khan, thực sự hắn không thể liên hệ được một kẻ khiến Thiên Long Yêu Soái thê thảm thế kia với từ "thân thiện".
- Xem ra trận chiến sắp kết thúc rồi.
Lâm Động vươn vai. Hắn có thể nhận thấy khi tức Thiên Long Yêu Soái đang yếu đi nhanh chóng, rõ ràng hắn đã bị trọng thương vì công kích bạo lực của Tiểu Điêu.
Rầm!
Ngay khi Lâm Động dứt lời thì bóng đen trên trời ập tới, thân thể to lớn của Lục Dực Phi Long bay qua rồi đánh tan tành một vài ngọn núi. Nửa thân thể hắn bị đống đất đã phủ lên, máu tươi chảy ra ồ ạt, mùi tanh nồng bay khắp không gian.
Cường giả có mặt ở đây đều sững sờ nhìn Lục Dực Phi Long đang giãy giụa trong đống đổ nát, nhất thời đều ngậm miệng lại để giữ cho bình tĩnh.
Trên không trung, Tiểu Điêu dần đáp xung, vẻ mặt lạnh lùng, liếc nhìn Lục Dực Phi Long, tay khẽ đập vào nhau, thản nhiên nói:
- Họ là huynh đệ của ta, ngươi dám động vào họ, ta giết ngươi cũng không quá đáng!
Dứt lời, hai con mắt bình thản của hắn quét khắp bốn phía:
- Lôi Uyên Sơn cũng là địa bàn của huynh đệ ta, sau này kẻ nào dám có ý đồ, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đón tiếp.
Giọng nói của Tiểu Điêu lần này không ngạo nghễ như trước, nhưng ai cũng nhận ra đằng sau sự bình thản đó là thứ sát ý lạnh như băng.
Kim Viên và Quỷ Điêu Yêu Soái ở đằng xa, cơ mặt đều giật giật, rồi thầm thở dài, bọn hắn biết là Tiểu Điêu đang nói cho mình nghe.
Cả không gian không một ai dám lên tiếng. Vô số cường giả có danh khí không nhỏ ở Thú Chiến Vực cũng rụt rè sợ sệt. Sau khi chứng kiến sự hung hãn của Tiểu Điêu, chẳng một ai dám động vào sát tinh này nữa.
Trong đống phế tích có huyết quang yếu ớt, thân thể của Lục Dực Phi Long thu nhỏ lại rồi biến thành hình người. Thiên Long Yêu Soái thảm hại nằm trong vũng máu, hắn ho dữ dội, máu tươi bắn ra, một lúc sau mới hằm hè nhìn Tiểu Điêu:
- Hay cho Thiên Yêu Điêu bá đạo. Hôm nay ngươi giỏi thi giết ta đi. Nếu không thì bản tọa sẽ không để yên đâu.
Tiểu Điêu dần thu lại nụ cười, đôi mắt ngưng tụ thứ sát ý khiến trời đất hạ nhiệt.
- Ta là Long tộc, nếu ngươi dám giết ta, xem Long tộc có để yên không!
Nhưng Thiên Long Yêu Soái không hề sợ, cười khảy nói.
- Ngươi mà cũng là người của Long tộc? Ngươi tưởng có chút huyết mạch của rồng là được coi là người của Long tộc sao?
Tiểu Điêu châm chọc.
Thiên Long Yêu Soái hừ lạnh một tiếng, huyết quang tụ lại trong lòng bàn tay biến thành một cái đồ đằng của Long tộc. Trên đó lan tỏa thứ uy nghiêm, áp lực của Long tộc chân chính.
- Long tộc đồ đằng?
Ba người trung niên Chuyển Luân Cảnh thấy thế đều chau mày. Loại đồ đằng này chỉ những người được Long tộc chấp nhận mới có, mà những người có nó có thể coi là Long tộc thật sự.
Tiểu Điêu cũng khựng người vì Long tộc đồ đằng.
- Hừ. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|