Lương Phi Mạc là người khôn khéo cỡ nào, sao lại không hiểu rõ ám chỉ của Lê Bích Nguyệt?
Giống như xuất thân của anh ta vậy, sau lưng cũng không thiếu loại oanh oanh yến yến chủ động tìm tới cửa như Lê Bích Nguyệt.
Anh ta đã chơi gái vô số, các loại gái xinh chọn lựa thỏa thích, trong những người này, tùy tiện chọn một người thì sắc đẹp cũng đủ để bỏ rơi Lê Bích Nguyệt xa mấy con phố rồi, tư thế Lê Bích Nguyệt tự cho là có thể câu dẫn người khác, trong mắt Lương Phi Mạc chẳng qua là đang phát dâm mà thôi.
Vì vậy, sau khi hỏi thăm đơn giản ân cần xong, anh ta mặt không đổi dời mắt, trực tiếp lựa chọn không thèm nhìn.
Lê Bích Nguyệt cắn môi dưới, cảm thấy có chút bế tắc.
Cô ta luôn tin tưởng vô cùng với sắc đẹp của bản thân, thật vất vả lấy dũng khí chủ động tấn công, hi vọng có thể nhận được sự quan tâm của đại gia này.
Kết quả người ta còn không thèm nhìn cô ta nhiều thêm một cái.
Đường Nhã Phương và Lê Na đứng bên cạnh thu hết màn này vào trong mắt, hai người nhìn nhau đều không nói gì.
Ý nghĩ của Lê Bích Nguyệt này có phải hơi kỳ lạ rồi không, cho rằng bộ đồ cổ áo trũng là có thể câu được một con rùa vàng rồi?
Đường Nhã Phương còn đang ở bên cạnh thầm lắc đầu, Lương Phi Mạc đã chuyển ánh mắt về phía cô: "Cô chính là Đường Nhã Phương?"
"Là tôi! Chào chủ tịch."
Đường Nhã Phương giật mình, vội vàng lấy lại tinh thần đáp lại.
Con người Lương Phi Mạc sáng ngời, đột nhiên có chút hăng hái nhìn cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt của anh ta rất không kiêng dè, hoàn toàn mang theo ý dò xét, quét mắt trên người cô.
Hôm nay Đường Nhã Phương mặc áo trắng với quần dài bình thường, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, bên ngoài còn mặc thêm một cái áo hở cô màu xanh đậm, nồng nặc phong cách văn nghệ, khiến cho phong độ của người trí thức vốn có trên người cô lại tăng thêm vài phần.
Hơn nữa ngũ quan của cô tinh xảo, đường cong cũng lộ ra, khiến cho vẻ đẹp của cô lại tăng thêm mấy phần.
Khí chất ưu nhã, còn có hơi thở sạch sẽ tản mạn ra một cách tự nhiên, khiến cho cô càng trở nên rung động lòng người.
Lương Phi Mạc âm thầm gật đầu ở trong lòng.
Không hổ là người phụ nữ được anh họ anh ta nhìn trúng, tuy cô cũng không quá xinh đẹp, nhưng thắng ở cái có khí chất và phong độ.
"À, chủ tịch, xin hỏi có vấn đề gì không?"
Đường Nhã Phương bị ánh mắt không hề che giấu của Lương Phi Mạc khiến cho toàn thân không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này không phải là loại mặt người dạ thú đấy chứ! Nếu không sao mới gặp lần đầu mà cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy?"
Trong lòng Lê Na cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Nhìn qua Đường Nhã Phương rõ ràng không quen biết Lương Phi Mạc, nhưng người ta dường như lại rất có hứng thú với cô ấy, đây là vì sao?
"Hà hà, xin lỗi, tôi không có ý gì, chỉ là tôi từng nghe kể rất nhiều chuyện về cô, hơi tò mò về cô mà thôi."
Dường như ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta là không đúng, Lương Phi Mạc vội vàng phục hồi tinh thần lại, khôi phục lại bộ dáng trước đó nói: "Cô Phương là một nhân tài hiếm có, tương lai xin cũng vì công ty mà cố gắng nhiều hơn."
Đường Nhã Phương thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám qua loa, vội vàng gật đầu: "Chủ tịch yên tâm, tôi đã biết."
"Các cô làm việc đi, tôi còn phải đi nơi khác thị sát."
Lương Phi Mạc vẫy vẫy tay cũng không ở lại lâu, dẫn theo trợ lý và mấy quản lý cấp cao nhanh chóng đi khỏi bộ phận truyền thông.
Mấy người vừa đi, Đường Nhã Phương có Đình Vỹ nhận được rõ ràng, ánh mắt mọi người nhìn mình cũng thay đổi, đặc biệt là Lê Bích Nguyệt, đáy mắt không giấu được chút tức giận.
Cô ta liều mạng trang điểm cho mình, chính là để có sự chú ý của Lương Phi Mạc, kết quả người ta nhìn cũng không thèm nhìn.
Đường Nhã Phương chỉ lẳng lặng đứng ở đó, liền được Lương Phi Mạc chủ động hỏi.
Đãi ngộ này quả thực khiến cô ta đổ kỵ tới đỏ cả mắt.
"Hừ, phó quản lý Phương quản là nhiều thủ đoạn, bản lĩnh câu dẫn thật đúng là hạng nhất, xem ra về sau tôi thực sự phải học tập có nhiều hơn rồi."
Giọng của Lê Bích Nguyệt chua chát, người nào cũng nghe ra được cô ta không vui.
Những người khác trong bộ phận cũng đều nóng mắt, một số đồng nghiệp nữ bình thường có quan hệ khá tốt với Lê Bích Nguyệt cũng mở miệng trào phúng theo.
"Ha ha, thật sự cho rằng nói mấy câu với chủ tịch là sẽ được xem trọng sao, cũng không nhìn mặt mình một chút, thật sự cảm thấy đến chỗ nào đều xài được?"
"Người ta có thủ đoạn, nếu không sao lại được quản lý và tổng giám đốc coi trọng?"
"Chậc chậc, phó quản lý Phương, lúc về nhớ dạy kỹ năng câu dẫn cho chúng tôi nha!".
/350
|