Có một trận pháp như vậy thì tốc độ tu luyện của gia tộc hắn có thể đề thăng vô cùng nhanh chóng, qua thời gian vài chục năm Dư gia có thể áp chế Lục gia triệt để, chân chính trở thành chúa tể Loa Thành.
Sau khi mừng như điên một hồi rồi lại trở nên cảnh giác, không có chuyện gì sao lại tặng quà. Tên tiểu tử họ Đường này không phải người tốt, không có chuyện gì tự nhiên đi cấp một phần đại lễ. Dư Thiên Phách thu lại quyển trận pháp, hít sâu một hơi ngồi xuống mở miệng hỏi:
- Đường công tử có ý gì?
Đường Phong cười nói:
- Lần này khiến cho Dư gia chủ bị tổn thất không nhỏ, đây coi như là lễ bồi tội của Đường mỗ đi.
Sắc mặt Dư Thiên Phách trở nên quái dị, hắn đứng dậy nghi hoặc nhìn Đường Phong, khẩu khí cũng không hung ác nữa:
- Quả thực là như vậy?
Đường Phong liếc mắt nhìn hắn:
- Nếu không Dư gia chủ cho rằng Đường mỗ có mục đích gì? Trận pháp này đã tới tay ngươi, ngươi cũng đã xem qua, nếu như không muốn cho ngươi biết được trận pháp này thì Đường mỗ cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu.
Dư Thiên Phách biến sắc, cười ha ha nói:
- Đường công tử nói giỡn rồi.
Đường Phong xoa cằm liên tục, sau đó ho nhẹ một tiếng nói:
- Kỳ thực lần này Đường mỗ tìm đến Dư gia chủ cũng không phải không có chuyện, xác thực có việc cần phải nhờ Dư gia chủ hỗ trợ.
Dư Thiên Phách thầm nghĩ quả nhiên là thế, hắn lạnh mặt nói:
- Xin thứ cho Dư gia yếu đuối không quyền không thế, điều mà Đường công tử yêu cầu, sợ rằng Dư mỗ lực bất tòng tâm.
- Trước hết đừng cự tuyệt vội.
Đường Phong nở một nụ cười.
- Việc này đối với Dư gia chủ mà nói thì cũng không khó.
- Cho dù có khó hay không Dư mỗ cũng không dám hỗ trợ, có vết xe đổ đằng trước, nếu như Dư mỗ còn tiếp tục bồi tiếp Đường công tử thì sợ rằng cả gia nghiệp nhà ta cũng sẽ đi tong.
Dư Thiên Phách cự tuyệt thẳng thừng.
Đường Phong đảo cặp mắt trắng dã:
- Dư gia chủ vô tình như vậy?
- Dư mỗ với ngươi có tình nghĩa gì chứ?
Dư Thiên Phách cười lạnh một tiếng.
Lại nói tiếp Dư Thiên Phách nhận thức Đường Phong chưa được nửa tháng mà thôi, hơn nữa ngay cả danh tính thực sự của Đường Phong hắn cũng không hề biết.
Lần trước đi bái kiến tại Đường phủ là bởi vì bị trận pháp mê hoặc. Nhưng sau đó Đường Phong phóng xuất ra tin tức giả khiến cho Dư gia bị hao tổn rất nhiều, từ điểm này nhìn lên Dư Thiên Phách và Đường Phong sẽ không có giao tình, ngược lại chỉ có thù hận.
Tuy rằng tối nay Đường Phong đã tặng cách bố trí đầy đủ một loại trận pháp cho Dư Thiên Phách nhưng vị Dư gia chủ này cũng không phải người dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Nếu như có thể đưa Đường Phong bắt tới Trảm Hồn Tông thì chính là một mũi tên trúng hai con chim, Dư gia còn sợ rằng không chiếm được cái gì nữa sao?
Tâm tư Dư Thiên Phách xoay chuyển nhanh chóng, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ nên bắt Đường Phong như thế nào. Tối nay tiểu tử này tới đây một mình cũng không hề mang theo bất kỳ cao thủ hộ vệ nào, lấy cảnh giới Linh Giai hạ phẩm của hắn còn có thể chạy mất sao?
- Ta khuyên Dư gia chủ hay bỏ suy nghĩ trong lòng đi.
Đường Phong nhàn nhạt nhìn Dư Thiên Phách nói.
Dư Thiên Phách hừ lạnh một tiếng:
- Dư mỗ không biết Đường công tử có ý gì.
- Hắc y vệ của tại hạ đang ở xung quanh Dư gia tứ phía, nếu như nơi này có biến cố gì thì Đường mỗ cam đoan toàn thể Dư gia từ bé tới lớn không một ai đừng hòng chạy thoát.
Đường Phong cười âm lãnh nói.
Sắc mặt Dư Thiên Phách biến đổi, hắn vỗ tay mạnh xuống bàn.
- Đường công tử đang uy hiếp Dư mỗ?
- Ngươi nói uy hiếp thì chính là up hiếp đi.
Khóe miệng Dư Thiên Phách co quắp lại, hắn căm giận nhìn Đường Phong, trong mắt phun ra quang mang phẫn nộ, hắc y vệ lợi hại thế nào hắn cũng đã tự mình chứng kiến, tất nhiên biết được lời nói của Đường Phong không phải giả tạo, nếu như để những người này xông vào Dư gia thì lấy thực lực Dư gia hiện giờ căn bản không có biện pháp chống lại.
Một lát sau, Dư Thiên Phách ngồi xuống hít sâu một hơi nói:
- Nếu như vậy thì xin mời Đường công tử trở về, ngươi hại Dư gia ta tổn thất thảm trọng, hôm nay đưa tới một trận pháp trả nợ, coi như mọi người đã thanh toán xong.
Đường Phong cười nói:
- Bút giao dịch này cũng không thể tính như vậy.
- Thế ngươi muốn tính thế nào?
Dư Thiên Phách cười lạnh một tiếng:
- Cùng lắm thì Dư mỗ không cầm quyển trận pháp này nữa, trả lại cho ngươi là được.
- Ta đã đưa thứ gì ra làm sao có đạo lý thu hồi lại?
Đường Phong lắc đầu.
- Chỉ là nếu như hiện giờ ta ly khai Dư gia thì Dư gia chủ sẽ truyền tin tức về cho cô nương Liễu Như Yên ở Trảm Hồn Tông trước tiên, Liễu cô nương vừa mới đi không được bao lâu, ta nói không sai chứ?
Dư Thiên Phách căm tức nhìn Đường Phong, hăn cũng không phủ nhận, hiển nhiên trong lòng cũng đang nghĩ như vậy.
- Tại hạ không trách Dư gia chủ, đúng là ta không có ý tốt, nếu đổi lại ta là Dư gia chủ chỉ sợ cũng sẽ chọn lựa như vậy.
Đường Phong chậm rãi nói.
- Hôm nay Cổ gia chủ và nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà đại chiến một hồi, Dư gia chủ cũng theo mệnh lệnh của Liễu cô nương mà tìm hiểu về Đường mỗ đúng không?
- Đúng thì làm sao?
Vẻ mặt Dư Thiên Phách đanh lại, sự tình đã tới bước này rồi phủ nhận cũng không còn ý nghĩa, không bằng mọi người cùng xé rách da mặt, muốn ra sao thì ra.
- Xem ra Dư gia quả thật có phương pháp tiến vào Trảm Hồn Tông.
Thần sắc Đường Phong vui vẻ,
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Dư Thiên Phách phiền muộn không thôi.
- Rất đơn giản, Đường mỗ muốn tiến vào trong Trảm Hồn Tông!
Sắc mặt Đường Phong nghiêm lại nói ra ý đồ của chính mình.
Sắc mặt Dư Thiên Phách biến đôi, hắn kinh ngạc nhìn Đường Phong sau một lát mới cười nói:
- Đầu của Đường công tử bị lừa đá hỏng rồi sao? Liễu phó tông chủ đang tìm ngươi, ngươi lại muốn tự chui đầu vào lưới, xin thứ cho Dư mỗ nhìn không rõ nước cờ này của Đường công tử là như thế nào?
- An nguy của Đường mỗ không cần Dư gia chủ quan tâm, chỉ cần Dư gia chủ giúp chút sức lực thì có thể trà trộn đi vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đường Phong cười cười.
Thần sắc Dư Thiên Phách dữ tợn nói:
- Ngươi muốn đi vào xác thực rất đơn giản, ta trói ngươi lại ngày mai mang tới Trảm Hồn Tông, đảm bảo Trảm Hồn Tông sẽ nhiệt liệt đón chào ngươi!
Đường Phong giật giật ngón tay, giống như kẻ trộm nói nhỏ:
- Ta là muốn len lén trà trộn vào, nếu như theo lời của Dư gia chủ thì ta hà tất phải tìm ngươi hỗ trợ?
Dư Thiên Phách cười lạnh nói:
- Đường công tử đã biết Dư gia và Trảm Hồn Tông có chút quan hệ, ngươi sẽ cho rằng Dư Thiên Phách ta sẽ hồ đồ đến mức ruồng bỏ Trảm Hồn Tông mà đi giúp ngươi? Chuyện này quả thực buồn cười hết mức!
Sau khi mừng như điên một hồi rồi lại trở nên cảnh giác, không có chuyện gì sao lại tặng quà. Tên tiểu tử họ Đường này không phải người tốt, không có chuyện gì tự nhiên đi cấp một phần đại lễ. Dư Thiên Phách thu lại quyển trận pháp, hít sâu một hơi ngồi xuống mở miệng hỏi:
- Đường công tử có ý gì?
Đường Phong cười nói:
- Lần này khiến cho Dư gia chủ bị tổn thất không nhỏ, đây coi như là lễ bồi tội của Đường mỗ đi.
Sắc mặt Dư Thiên Phách trở nên quái dị, hắn đứng dậy nghi hoặc nhìn Đường Phong, khẩu khí cũng không hung ác nữa:
- Quả thực là như vậy?
Đường Phong liếc mắt nhìn hắn:
- Nếu không Dư gia chủ cho rằng Đường mỗ có mục đích gì? Trận pháp này đã tới tay ngươi, ngươi cũng đã xem qua, nếu như không muốn cho ngươi biết được trận pháp này thì Đường mỗ cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu.
Dư Thiên Phách biến sắc, cười ha ha nói:
- Đường công tử nói giỡn rồi.
Đường Phong xoa cằm liên tục, sau đó ho nhẹ một tiếng nói:
- Kỳ thực lần này Đường mỗ tìm đến Dư gia chủ cũng không phải không có chuyện, xác thực có việc cần phải nhờ Dư gia chủ hỗ trợ.
Dư Thiên Phách thầm nghĩ quả nhiên là thế, hắn lạnh mặt nói:
- Xin thứ cho Dư gia yếu đuối không quyền không thế, điều mà Đường công tử yêu cầu, sợ rằng Dư mỗ lực bất tòng tâm.
- Trước hết đừng cự tuyệt vội.
Đường Phong nở một nụ cười.
- Việc này đối với Dư gia chủ mà nói thì cũng không khó.
- Cho dù có khó hay không Dư mỗ cũng không dám hỗ trợ, có vết xe đổ đằng trước, nếu như Dư mỗ còn tiếp tục bồi tiếp Đường công tử thì sợ rằng cả gia nghiệp nhà ta cũng sẽ đi tong.
Dư Thiên Phách cự tuyệt thẳng thừng.
Đường Phong đảo cặp mắt trắng dã:
- Dư gia chủ vô tình như vậy?
- Dư mỗ với ngươi có tình nghĩa gì chứ?
Dư Thiên Phách cười lạnh một tiếng.
Lại nói tiếp Dư Thiên Phách nhận thức Đường Phong chưa được nửa tháng mà thôi, hơn nữa ngay cả danh tính thực sự của Đường Phong hắn cũng không hề biết.
Lần trước đi bái kiến tại Đường phủ là bởi vì bị trận pháp mê hoặc. Nhưng sau đó Đường Phong phóng xuất ra tin tức giả khiến cho Dư gia bị hao tổn rất nhiều, từ điểm này nhìn lên Dư Thiên Phách và Đường Phong sẽ không có giao tình, ngược lại chỉ có thù hận.
Tuy rằng tối nay Đường Phong đã tặng cách bố trí đầy đủ một loại trận pháp cho Dư Thiên Phách nhưng vị Dư gia chủ này cũng không phải người dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Nếu như có thể đưa Đường Phong bắt tới Trảm Hồn Tông thì chính là một mũi tên trúng hai con chim, Dư gia còn sợ rằng không chiếm được cái gì nữa sao?
Tâm tư Dư Thiên Phách xoay chuyển nhanh chóng, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ nên bắt Đường Phong như thế nào. Tối nay tiểu tử này tới đây một mình cũng không hề mang theo bất kỳ cao thủ hộ vệ nào, lấy cảnh giới Linh Giai hạ phẩm của hắn còn có thể chạy mất sao?
- Ta khuyên Dư gia chủ hay bỏ suy nghĩ trong lòng đi.
Đường Phong nhàn nhạt nhìn Dư Thiên Phách nói.
Dư Thiên Phách hừ lạnh một tiếng:
- Dư mỗ không biết Đường công tử có ý gì.
- Hắc y vệ của tại hạ đang ở xung quanh Dư gia tứ phía, nếu như nơi này có biến cố gì thì Đường mỗ cam đoan toàn thể Dư gia từ bé tới lớn không một ai đừng hòng chạy thoát.
Đường Phong cười âm lãnh nói.
Sắc mặt Dư Thiên Phách biến đổi, hắn vỗ tay mạnh xuống bàn.
- Đường công tử đang uy hiếp Dư mỗ?
- Ngươi nói uy hiếp thì chính là up hiếp đi.
Khóe miệng Dư Thiên Phách co quắp lại, hắn căm giận nhìn Đường Phong, trong mắt phun ra quang mang phẫn nộ, hắc y vệ lợi hại thế nào hắn cũng đã tự mình chứng kiến, tất nhiên biết được lời nói của Đường Phong không phải giả tạo, nếu như để những người này xông vào Dư gia thì lấy thực lực Dư gia hiện giờ căn bản không có biện pháp chống lại.
Một lát sau, Dư Thiên Phách ngồi xuống hít sâu một hơi nói:
- Nếu như vậy thì xin mời Đường công tử trở về, ngươi hại Dư gia ta tổn thất thảm trọng, hôm nay đưa tới một trận pháp trả nợ, coi như mọi người đã thanh toán xong.
Đường Phong cười nói:
- Bút giao dịch này cũng không thể tính như vậy.
- Thế ngươi muốn tính thế nào?
Dư Thiên Phách cười lạnh một tiếng:
- Cùng lắm thì Dư mỗ không cầm quyển trận pháp này nữa, trả lại cho ngươi là được.
- Ta đã đưa thứ gì ra làm sao có đạo lý thu hồi lại?
Đường Phong lắc đầu.
- Chỉ là nếu như hiện giờ ta ly khai Dư gia thì Dư gia chủ sẽ truyền tin tức về cho cô nương Liễu Như Yên ở Trảm Hồn Tông trước tiên, Liễu cô nương vừa mới đi không được bao lâu, ta nói không sai chứ?
Dư Thiên Phách căm tức nhìn Đường Phong, hăn cũng không phủ nhận, hiển nhiên trong lòng cũng đang nghĩ như vậy.
- Tại hạ không trách Dư gia chủ, đúng là ta không có ý tốt, nếu đổi lại ta là Dư gia chủ chỉ sợ cũng sẽ chọn lựa như vậy.
Đường Phong chậm rãi nói.
- Hôm nay Cổ gia chủ và nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà đại chiến một hồi, Dư gia chủ cũng theo mệnh lệnh của Liễu cô nương mà tìm hiểu về Đường mỗ đúng không?
- Đúng thì làm sao?
Vẻ mặt Dư Thiên Phách đanh lại, sự tình đã tới bước này rồi phủ nhận cũng không còn ý nghĩa, không bằng mọi người cùng xé rách da mặt, muốn ra sao thì ra.
- Xem ra Dư gia quả thật có phương pháp tiến vào Trảm Hồn Tông.
Thần sắc Đường Phong vui vẻ,
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Dư Thiên Phách phiền muộn không thôi.
- Rất đơn giản, Đường mỗ muốn tiến vào trong Trảm Hồn Tông!
Sắc mặt Đường Phong nghiêm lại nói ra ý đồ của chính mình.
Sắc mặt Dư Thiên Phách biến đôi, hắn kinh ngạc nhìn Đường Phong sau một lát mới cười nói:
- Đầu của Đường công tử bị lừa đá hỏng rồi sao? Liễu phó tông chủ đang tìm ngươi, ngươi lại muốn tự chui đầu vào lưới, xin thứ cho Dư mỗ nhìn không rõ nước cờ này của Đường công tử là như thế nào?
- An nguy của Đường mỗ không cần Dư gia chủ quan tâm, chỉ cần Dư gia chủ giúp chút sức lực thì có thể trà trộn đi vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đường Phong cười cười.
Thần sắc Dư Thiên Phách dữ tợn nói:
- Ngươi muốn đi vào xác thực rất đơn giản, ta trói ngươi lại ngày mai mang tới Trảm Hồn Tông, đảm bảo Trảm Hồn Tông sẽ nhiệt liệt đón chào ngươi!
Đường Phong giật giật ngón tay, giống như kẻ trộm nói nhỏ:
- Ta là muốn len lén trà trộn vào, nếu như theo lời của Dư gia chủ thì ta hà tất phải tìm ngươi hỗ trợ?
Dư Thiên Phách cười lạnh nói:
- Đường công tử đã biết Dư gia và Trảm Hồn Tông có chút quan hệ, ngươi sẽ cho rằng Dư Thiên Phách ta sẽ hồ đồ đến mức ruồng bỏ Trảm Hồn Tông mà đi giúp ngươi? Chuyện này quả thực buồn cười hết mức!
/1679
|