Cầm lấy hai bộ quần áo để thay đổi cùng với một ít thuốc thông dụng bỏ vào túi leo núi, Lâm Quân Huyền lại chạy tới ngân hàng lấy một ít tiền mặt, ở sơn thôn có rất ít máy ATM, ở nơi hẻo lánh một chút thì thẻ ngân hàng căn bản là vô dụng.
Hơn tám giờ sáng, chính là lúc rất mát mẻ, Lâm Quân Huyền lưng đeo túi tiện lợi gọn nhẹ ra trận. Bắt xe bên đường chạy thẳng tới bến xe ô tô Thâm Thành. Sơn Thôn ở quê nhà cách với Thâm Thành rất xa, một ít địa phương chỉ có ô tô đường trường mới đi tới được. Mua xong vé xe, sau khi đưa cho nhân viên phục vụ trên xe cái túi, Lâm Quân Huyền bọc giầy lại, sau đó lên trên xe.
- Tất cả đều ngồi ổn, xe bắt đầu chạy nha! - Thanh âm của tài xế từ phía trước truyền đến, giẫm chân một cái, xe liền từ từ bắt đầu chạy đi.
- Chờ ta với! - Chiếc xe vừa mới chuyển động, một giọng nữ vội vã từ đằng xa truyền đến:
- Bác tài, chờ một chút! - Lâm Quân Huyền đang nằm ở ghế đọc sách, nghe thanh âm đó trong lòng khẽ chấn động, ngẩng đầu lên, thấu qua tấm gương thủy tinh sáng ngời của chiếc xe chạy đường dài, Lâm Quân Huyền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang kéo theo một cái valy lớn, ở trong nắng ban mai hướng tới phía ô tô chạy đến, trong khi chạy, một đầu tóc dài bị ánh nắng sớm phớt lên một lớp vàng rực bồng bềnh ở trong gió, trong mái tóc thấp thoáng có thể thấy được từng giọt mồ hôi bay lả tả.
“Đỗ Nhược Dao ?” Lâm Quân Huyền căn bản là không có ngờ đến nàng cũng sẽ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa rõ ràng là cùng với mình cùng ngồi một chuyến xe. Nếu như nói Lâm Quân Huyền lúc đầu chỉ là nghi ngờ nhưng khi Đỗ Nhược Dao kéo theo túi vali hành lý xuất hiện ở cửa xe thì nghi ngờ trong lòng Lâm Quân Huyền cũng đã có đáp áp.
- Nàng sao lại có thể xuất hiện ở nơi này ? - Lâm Quân Huyền chân mày hơi nhíu lại. Đỗ Nhược Dao xuất thân ở nhà giàu có, một cô nàng thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé sao có thể cũng không giống sẽ là người xuất hiện ở nơi này.
- Bác tài, có thể giúp ta chút không ? - Đứng ở cửa xe Đỗ Nhược Dao hướng về lái xe cười ngọt ngào nói. Mặc dù, cả mọi người trên xe đối với tài xế vì chờ đợi một người mà phải dừng xe lại có chút tức giận nhưng nhìn thấy thiếu nữ đang mỉm cười trước mắt , mọi người rất khó nảy sinh một chút tức giận nào.
- Được thôi, cô chờ một chút! - Tài xế cười, từ trên ghế ngồi bước xuống, giúp đỡ đem hành lý cất vào khe hỡ giữa hai tấm sắt lá hai bên thân xe của xe ô tô đường dài.
- Ôi, thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau nữa, ngươi cũng đi xa à ! - Đỗ Nhược Dao mặc một cái quần màu lam dùng để mặc vào mùa hè, hướng về trên xe nhìn lên, ánh mắt quét một vòng ở trên xe sau cùng dừng lại ở chỗ Lâm Quân Huyền, bộ dáng làm như rất bất ngờ, mỉm cười ngọt ngào nói.
Lâm Quân Huyền gật gật đầu, cũng không nói điều gì. Lại một lần trùng hợp nữa, nhìn bên ngoài cửa sổ Lâm Quân Huyền yên lặng nghĩ thầm. Hắn không phải là người đầu gỗ, lòng dạ của Đỗ Nhược Dao sao lại không nhìn ra được. Trong lòng hắn tuy nói đối với nàng không có tình cảm nhưng cũng không đến mức phải chán ghét. Lâm Quân Huyền là một kẻ có thể kiểm soát bản thân mình làm điều gì nhưng không thể kiểm soát hành vi của người khác.
"Rồi nàng sẽ hiểu được khó khăn mà lùi bước !" Lâm Quân Huyền thầm nghĩ, sơn thôn nơi quê nhà tương đối hẻo lánh. Đi được nửa chặng đường, nhìn thấy địa phương càng lúc càng hẻo lánh, càng lúc càng lạc hậu, nàng sẽ hiểu ra mình không phải đi xa để du ngoạn nữa, đến lúc đó, nàng hẳn là sẽ biết khó mà lui vậy.
- Wa, đúng là số 32 ! – Thanh âm mừng rỡ vang lên bên cạnh, Đỗ Nhược Dao tìm được chỗ nằm phía đối diện cùng dãy với Lâm Quân Huyền, ngạc nhiên mừng rỡ nói. Điều ngoài ý muốn này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của nàng.
- Xem ra chúng ta đúng thực là có duyên với nhau à !--------- Này, Lâm Quân Huyền, ngươi sẽ không làm ra vẻ không quen biết ta chứ ? - Đỗ Nhược Dao cầm lấy túi ba lô lớn màu bạc ở trên người ném lên bên trên chỗ nằm, xoay đầu qua hướng về Lâm Quân Huyền nói.
- Ừ, ‘bất ngờ’ quá ! - Lâm Quân Huyền nhìn về phía Đỗ đại mỹ nữ đang đứng ở giữa lối đi nhỏ, cười nói:
- Ta chuẩn bị về thăm viếng quê nhà, không biết Đỗ tiểu thư lần này là đi về nơi nào vậy ?
- Ta sớm đã muốn đi du lịch, muốn đi xem các địa phương khác, không nghĩ đến là chúng ta lại đi cùng một chuyến xe, đúng thật là bất ngờ há! - Đỗ đại tiểu thư tự động loại bỏ một tầng ý tứ khác trong lời nói của Lâm Quân Huyền.
- Ngồi ổn định, xe bắt đầu chạy nha ! - Giọng nói của tài xế một lần nữa truyền đến, Đỗ Nhược Dao lật đật leo lên chỗ nằm của mình, sau đó xe khách liền từ từ chạy ra khỏi bến xe.
Quê hương của Lâm Quân Huyền là một địa phương tên gọi là "Ngọc Sơn". 'Ngọc Sơn' là lấy tên của một quả núi nổi tiếng ở nơi đó đặt thành địa danh. Từ Thâm Thành đến Ngọc Sơn cần phải đi mất một ngày một đêm.
Xe khách đường dài chạy khỏi Thâm Thành, dọc theo đường cao tốc theo hướng Bắc mà đi. Lúc ban đầu Đỗ Nhược Dao cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, luôn luôn quấn quít lấy Lâm Quân Huyền nói chuyện một hồi, Lâm Quân Huyền cũng không có cự tuyệt, thỉnh thoảng cùng nàng nói vài câu. Đến khi chiều tối, xe khách đường dài chạy qua các nơi bắt đầu trở nên vắng vẻ, không còn đường xi-măng quốc lộ nữa, bánh xe chạy đến nơi nào nơi đó bụi đất bay lên mờ mịt, xe khách lắc lư xóc nảy không ổn định. Đỗ đại tiểu thư bắt đầu trở nên lo lắng.
- Cô có muốn xuống xe không ? - Lâm Quân Huyền nhìn qua Đỗ Nhược Dao ở phía đối diện cùng dãy ghế nằm đang nắm chặt hai tay để trước ngực, cơ thể có vẻ cứng ngắt nói.
- Ngươi đến rồi sao ? - Đỗ Nhược Dao không có trả lời, ngược lại hỏi một câu.
- Còn chưa đến! - Lâm Quân Huyền nói.
- Ta cũng chưa có tới nè ! - Đỗ Nhược Dao rất nhanh chóng liền trả lời, trong một thời gian cực ngắn nàng dường như đã quyết định xong. Nếu như nói ở thành thị là một lời nói của trẻ con vậy thì khi ra khỏi Thâm Thành, Đỗ Nhược Dao từ lời nói trẻ con liền trở về với thực tại. Cùng với càng lúc càng tối, xe khách càng chạy càng nghiêng, hai bên công lộ càng lầy lội, từng vùng từng vùng rừng cây cao sừng sững như quỷ, lờ mờ truyền đến âm thanh tiếng lá cây bay xào xạc trong gió. Đỗ Nhược Dao càng lúc càng lo lắng, nàng vốn cho rằng Lâm Quân Huyền chỉ là đi du ngoạn ở một nơi thắng cảnh du lịch nào đó nhưng hiện tại đã thấy được sự thật hiển nhiên không phải như vậy.
- Tới bến đỗ kế tiếp cô nên xuống đi, nơi đó có cái bến xe khách, cô ngồi xe trở về Thâm Thành còn kịp đó ! - Nhìn ra trong lòng Đỗ Nhược Dao không yên tâm, Lâm Quân Huyền nói. Cô gái này có thể đi theo đến nơi này làm cho hắn rất bất ngờ, chí ít sự can đảm của nàng thì làm cho người ta rất là bội phục.
- Ta còn không có đến mà ! Ta nói rồi ta chỉ là đi ra ngoài để du lịch chỉ là không ngờ rằng chúng ta lại cùng một đường! - Đỗ Nhược Dao cắn môi, nói.
Tâm ý cũng đã cố hết sức mà Đỗ Nhược Dao vẫn khăng khăng, Lâm Quân Huyền cũng không có nói gì thêm nữa. Xe khách rất tròng trành, ngồi xe cũng không phải như tưởng tượng là rất thỏa mái. Trong khoang xe dần dần vang lên một hồi tiếng ngáy. Đỗ Nhược Dao hiển nhiên từ trước giờ chưa từng đến nơi hẻo lánh như thế này, khắp nơi là một vùng hoang vu. Nàng đi xa từ trước đến nay đều ngồi máy bay, ngay cả xe khách này đều chưa ngồi bao giờ. Trên đường lại vừa sợ vừa mệt, rốt cuộc nằm ngủ say sưa .....
Trong một ngôi biệt thự hào hoa ở Thâm Thành.
- Cái gì ? Tiểu thư lại trốn học à ? - Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên mặc áo ngủ bất thình lình một chưởng đập mạnh lên trên chiêc bàn dài bằng thủy tinh, bỗng đứng thẳng lên, tức giận nói:
- Bọn bay làm ăn cái kiểu gì vậy ? Tiểu thư chạy đi lâu như vậy, bây giờ mới đến báo cho ta biết !
- Ông chủ, thực xin lỗi ! Là tiểu thư không cho chúng tôi đi theo cô ấy ! - Dường như để làm dịu cơn tức giận của người đàn ông này, tên thủ hạ vội vàng nói:
- Mặc dù chúng tôi không có cùng đi theo nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là tiểu thư đi gặp cái tên tiểu tử đã từng cứu cô chủ một lần đó.
- Điều này còn để bọn bây nói à ? Đúng là một lũ ăn hại, Lý Hải Minh tiên sinh, việc ta nhờ ngươi giúp ta điều tra tên tiểu tử đó như thế nào rồi ? - Người đàn ông trung niên quay đầu qua nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mặc quần áo điều tra đang đứng im không nói gì hỏi.
- Đỗ tiên sinh, vị thiếu niên này sinh hoạt vô cùng quy luật, nơi hắn ở rất ít khi có người tới viếng thăm, cho nên ta cũng không có điều tra được tin tức có giá trị gì!
Nhìn thấy ông chủ nhiều tiền đang mặc áo ngủ màu hồng vẻ mặt có chút không vừa lòng, vị tình báo tiên sinh này không vội không vàng nói:
- Mặc dù không có điều tra ra cái gì, bất quá, ở ngày hôm qua, ta nhìn thấy Lý Vũ Phàm xuất hiện ở dưới ngôi nhà của thiếu niên đang ở này.
“Lý Vũ Phàm ?" một trong những phú hào của Thâm Thành, cha của Đỗ Nhược Dao là Đỗ Duật Minh đôi lông mày nhăn tít lại. Ở thượng tầng xã hội của Thâm Thành, Lý Vũ Phàm cái tên này vẫn có một chút ít tiếng tăm, cái tiếng tăm này không phải vì hắn đang kinh doanh một công ty có quy mô không nhỏ mà là chị của hắn cùng với anh rể của hắn chính là vợ chồng họ Lâm của Thiên Thành Tập đoàn.
Đỗ Duật Minh kéo một hơi xì-gà, cặp mắt híp lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư:
- Nếu như ta nhớ không lầm thì Lý Vũ Phàm dường như không có con cái gì cả thì phải ?
- Không có! - Lý Hải Minh nói rất khẳng định, đối với những phú hào của Thâm Thành, sở trinh thám Hải Minh đều đã có điều tra kĩ lưỡng, hơn nữa ở nội bộ đều truyền tay nhau. Mỗi viên chức ở sự vụ sở đối với những tay nhà giàu này đều sớm đã thuộc lòng tư liệu về họ. Lý Vũ Phàm tuổi tác cũng không phải nhỏ gì, hồng nhan tri kỷ cũng có vài cô nhưng vẫn chưa có ý định kết hôn. Không có vợ, tất nhiên cũng sẽ không có con cái.
- Hắn đến cái địa phương như vậy để làm gì ? - Đỗ Duật Minh híp mắt lại nhả ra một vòng khói thuốc lớn.
- Ông chủ, có thể nào đó là con riêng của hắn ?
Đỗ Duật Minh hung hăng đối với tên thủ hạ trừng mắt một cái:
- Thuộc hạ của ta như thế nào lại có thể có cái loại ngu ngốc như vậy, từ nay về sau không được nói là thuộc hạ của ta, thật là làm ta mất mặt. Theo tác phong của Lý Vũ Phàm, nếu như có con riêng cần gì phải che dấu sao ?
Lời nói vô ý, kẻ nghe có ý. Đỗ Duật Minh còn chưa cảm thấy điều gì, Lý Hải Minh ở bên cạnh trong lòng nảy sinh ý nghĩ: “Có thể nào là?”.
Lý Hải Minh còn chưa kịp nói, nhưng Đỗ Duật Minh cũng đã hiểu ý, giơ ra vài ngón tay trên cánh tay đang kẹp điếu xì-gà ngăn cản những lời Lý Hải Minh định nói tiếp theo.
Ở thượng tầng xã hội của Thâm Thành, công tử của vợ chồng họ Lâm vẫn là một bí ẩn lớn. Đôi vợ chồng này đối với đứa con bảo vệ có chút quá mức. Mỗi người ai cũng biết vợ chồng họ Lâm có một đứa con, số điện thoại kia ở nội bộ công ty Thiên Thành không phải là bí mật gì nhưng mà có số điện thoại lại không thể có biện pháp nào điều tra ra số điện thoại này là của ai cả. Nhiều năm như vậy, đứa con của vợ chồng họ Lâm từ trước giờ chưa từng xuất hiện qua ở trước mặt truyền thông đại chúng. Truyền thông là đứng đầu về tin tức giả, trộm theo dõi đôi vợ chồng này cũng không phải là không có nhưng còn chưa có người nào phát hiện ra đôi vợ chồng này ở cùng một chỗ với kẻ tình nghi là con của bọn họ.
- Chẳng lẽ lại là con của hai người bọn họ ? - Đỗ Duật Minh nói thầm trong lòng, nếu như thật là con của bọn họ, Đỗ Duật Minh cũng chẳng ngại đứa con gái cả ngày quấn quít lấy hắn, nếu như sớm có thể mang thai một đứa nhỏ, Đỗ Duật Minh lại càng thêm cao hứng. Ở Thâm Thành cái loại nhà giàu mới phất lên như Đỗ Duật Minh mặc dù còn có chút tiền nhưng so với vợ chồng họ Lâm thì còn thua xa lắc.
Đỗ Duật Minh đột nhiên cảm thấy việc này nhất định phải thận trọng mà làm, nếu như đúng là công tử của nhà họ Lâm việc này cũng từ chuyện xấu đã trở thành chuyện tốt vậy.
- Mấy tên bọn bây nghe đây, từ nay về sau tốt nhất điều tra tên tiểu tử kia cho ta, bất quá không có mệnh lệnh của ta không được manh động!
Trời vừa hừng đông trải qua một ngày một đêm, xe khách đường dài rốt cuộc cũng đến bến.
- Này, tiểu thư, tỉnh dậy đi, đến bến rồi ! Lâm Quân Huyền lắc lắc bả vai của Đỗ Nhược Dao, kêu lên.
- Ứ, để cho ta ngủ thêm một lát đi ! - Đỗ Nhược Dao cuộn tròn người lại, mơ mơ màng màng nói, rất nhanh Lâm Quân huyền cảm giác được cơ thể mềm mại ở dưới bàn tay cứng đờ lại một chút, bên tai rất nhanh vang lên một tiếng kinh hô:
- A ! Đến rồi à ? Nhanh như vậy đã đến rồi sao ? Đến nơi nào rồi !
Đỗ đại tiểu thư bỗng nhiên tung chăn ra, thân thể ngồi thẳng lên, trừng đôi mắt tròn xoe quan sát khắp bốn phía, trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ, mọi người khác sớm đã không thấy bóng dáng đâu cả. Bên ngoài cửa xe một vùng mát rượi, đây là một thị trấn nhỏ lụi bại vừa mới thức tỉnh. Trên đường phố vắng lặng một vùng vùng lá rụng bị gió sớm cuốn lại, tung bay trên mặt đường ....
Lâm Quân Huyền lắc đầu cười khổ, một đêm đã qua, mặc dù trước đây biết được đối với vị Đỗ đại tiểu thư này chỉ là một cô tiểu thư, nhưng lần này đối với nàng hơi có chút thay đổi, ít ra một cô gái có thể một mình lẻ loi theo hắn đi đến địa phương hẻo lánh như thế này, chỉ cần phần gan dạ này cũng đủ để hắn bội phục nàng rồi.
- Ta đã đến bến rồi, cô còn chưa đến bến sao ? - Cười cười, Lâm quân Huyền cầm lên túi xách leo núi, nhanh nhẹn từ ở trên chỗ nằm nhảy xuống, đi xuống khỏi xe.
- Này, ngươi sao lại đi vậy ? Chờ chờ ta chút à ! - Đỗ dại tiểu thư vội vàng hấp tấp từ trên chỗ nằm leo xuống, xách theo ba lô vội vàng đi theo xuống dưới xe .....
Hơn tám giờ sáng, chính là lúc rất mát mẻ, Lâm Quân Huyền lưng đeo túi tiện lợi gọn nhẹ ra trận. Bắt xe bên đường chạy thẳng tới bến xe ô tô Thâm Thành. Sơn Thôn ở quê nhà cách với Thâm Thành rất xa, một ít địa phương chỉ có ô tô đường trường mới đi tới được. Mua xong vé xe, sau khi đưa cho nhân viên phục vụ trên xe cái túi, Lâm Quân Huyền bọc giầy lại, sau đó lên trên xe.
- Tất cả đều ngồi ổn, xe bắt đầu chạy nha! - Thanh âm của tài xế từ phía trước truyền đến, giẫm chân một cái, xe liền từ từ bắt đầu chạy đi.
- Chờ ta với! - Chiếc xe vừa mới chuyển động, một giọng nữ vội vã từ đằng xa truyền đến:
- Bác tài, chờ một chút! - Lâm Quân Huyền đang nằm ở ghế đọc sách, nghe thanh âm đó trong lòng khẽ chấn động, ngẩng đầu lên, thấu qua tấm gương thủy tinh sáng ngời của chiếc xe chạy đường dài, Lâm Quân Huyền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang kéo theo một cái valy lớn, ở trong nắng ban mai hướng tới phía ô tô chạy đến, trong khi chạy, một đầu tóc dài bị ánh nắng sớm phớt lên một lớp vàng rực bồng bềnh ở trong gió, trong mái tóc thấp thoáng có thể thấy được từng giọt mồ hôi bay lả tả.
“Đỗ Nhược Dao ?” Lâm Quân Huyền căn bản là không có ngờ đến nàng cũng sẽ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa rõ ràng là cùng với mình cùng ngồi một chuyến xe. Nếu như nói Lâm Quân Huyền lúc đầu chỉ là nghi ngờ nhưng khi Đỗ Nhược Dao kéo theo túi vali hành lý xuất hiện ở cửa xe thì nghi ngờ trong lòng Lâm Quân Huyền cũng đã có đáp áp.
- Nàng sao lại có thể xuất hiện ở nơi này ? - Lâm Quân Huyền chân mày hơi nhíu lại. Đỗ Nhược Dao xuất thân ở nhà giàu có, một cô nàng thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé sao có thể cũng không giống sẽ là người xuất hiện ở nơi này.
- Bác tài, có thể giúp ta chút không ? - Đứng ở cửa xe Đỗ Nhược Dao hướng về lái xe cười ngọt ngào nói. Mặc dù, cả mọi người trên xe đối với tài xế vì chờ đợi một người mà phải dừng xe lại có chút tức giận nhưng nhìn thấy thiếu nữ đang mỉm cười trước mắt , mọi người rất khó nảy sinh một chút tức giận nào.
- Được thôi, cô chờ một chút! - Tài xế cười, từ trên ghế ngồi bước xuống, giúp đỡ đem hành lý cất vào khe hỡ giữa hai tấm sắt lá hai bên thân xe của xe ô tô đường dài.
- Ôi, thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau nữa, ngươi cũng đi xa à ! - Đỗ Nhược Dao mặc một cái quần màu lam dùng để mặc vào mùa hè, hướng về trên xe nhìn lên, ánh mắt quét một vòng ở trên xe sau cùng dừng lại ở chỗ Lâm Quân Huyền, bộ dáng làm như rất bất ngờ, mỉm cười ngọt ngào nói.
Lâm Quân Huyền gật gật đầu, cũng không nói điều gì. Lại một lần trùng hợp nữa, nhìn bên ngoài cửa sổ Lâm Quân Huyền yên lặng nghĩ thầm. Hắn không phải là người đầu gỗ, lòng dạ của Đỗ Nhược Dao sao lại không nhìn ra được. Trong lòng hắn tuy nói đối với nàng không có tình cảm nhưng cũng không đến mức phải chán ghét. Lâm Quân Huyền là một kẻ có thể kiểm soát bản thân mình làm điều gì nhưng không thể kiểm soát hành vi của người khác.
"Rồi nàng sẽ hiểu được khó khăn mà lùi bước !" Lâm Quân Huyền thầm nghĩ, sơn thôn nơi quê nhà tương đối hẻo lánh. Đi được nửa chặng đường, nhìn thấy địa phương càng lúc càng hẻo lánh, càng lúc càng lạc hậu, nàng sẽ hiểu ra mình không phải đi xa để du ngoạn nữa, đến lúc đó, nàng hẳn là sẽ biết khó mà lui vậy.
- Wa, đúng là số 32 ! – Thanh âm mừng rỡ vang lên bên cạnh, Đỗ Nhược Dao tìm được chỗ nằm phía đối diện cùng dãy với Lâm Quân Huyền, ngạc nhiên mừng rỡ nói. Điều ngoài ý muốn này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của nàng.
- Xem ra chúng ta đúng thực là có duyên với nhau à !--------- Này, Lâm Quân Huyền, ngươi sẽ không làm ra vẻ không quen biết ta chứ ? - Đỗ Nhược Dao cầm lấy túi ba lô lớn màu bạc ở trên người ném lên bên trên chỗ nằm, xoay đầu qua hướng về Lâm Quân Huyền nói.
- Ừ, ‘bất ngờ’ quá ! - Lâm Quân Huyền nhìn về phía Đỗ đại mỹ nữ đang đứng ở giữa lối đi nhỏ, cười nói:
- Ta chuẩn bị về thăm viếng quê nhà, không biết Đỗ tiểu thư lần này là đi về nơi nào vậy ?
- Ta sớm đã muốn đi du lịch, muốn đi xem các địa phương khác, không nghĩ đến là chúng ta lại đi cùng một chuyến xe, đúng thật là bất ngờ há! - Đỗ đại tiểu thư tự động loại bỏ một tầng ý tứ khác trong lời nói của Lâm Quân Huyền.
- Ngồi ổn định, xe bắt đầu chạy nha ! - Giọng nói của tài xế một lần nữa truyền đến, Đỗ Nhược Dao lật đật leo lên chỗ nằm của mình, sau đó xe khách liền từ từ chạy ra khỏi bến xe.
Quê hương của Lâm Quân Huyền là một địa phương tên gọi là "Ngọc Sơn". 'Ngọc Sơn' là lấy tên của một quả núi nổi tiếng ở nơi đó đặt thành địa danh. Từ Thâm Thành đến Ngọc Sơn cần phải đi mất một ngày một đêm.
Xe khách đường dài chạy khỏi Thâm Thành, dọc theo đường cao tốc theo hướng Bắc mà đi. Lúc ban đầu Đỗ Nhược Dao cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, luôn luôn quấn quít lấy Lâm Quân Huyền nói chuyện một hồi, Lâm Quân Huyền cũng không có cự tuyệt, thỉnh thoảng cùng nàng nói vài câu. Đến khi chiều tối, xe khách đường dài chạy qua các nơi bắt đầu trở nên vắng vẻ, không còn đường xi-măng quốc lộ nữa, bánh xe chạy đến nơi nào nơi đó bụi đất bay lên mờ mịt, xe khách lắc lư xóc nảy không ổn định. Đỗ đại tiểu thư bắt đầu trở nên lo lắng.
- Cô có muốn xuống xe không ? - Lâm Quân Huyền nhìn qua Đỗ Nhược Dao ở phía đối diện cùng dãy ghế nằm đang nắm chặt hai tay để trước ngực, cơ thể có vẻ cứng ngắt nói.
- Ngươi đến rồi sao ? - Đỗ Nhược Dao không có trả lời, ngược lại hỏi một câu.
- Còn chưa đến! - Lâm Quân Huyền nói.
- Ta cũng chưa có tới nè ! - Đỗ Nhược Dao rất nhanh chóng liền trả lời, trong một thời gian cực ngắn nàng dường như đã quyết định xong. Nếu như nói ở thành thị là một lời nói của trẻ con vậy thì khi ra khỏi Thâm Thành, Đỗ Nhược Dao từ lời nói trẻ con liền trở về với thực tại. Cùng với càng lúc càng tối, xe khách càng chạy càng nghiêng, hai bên công lộ càng lầy lội, từng vùng từng vùng rừng cây cao sừng sững như quỷ, lờ mờ truyền đến âm thanh tiếng lá cây bay xào xạc trong gió. Đỗ Nhược Dao càng lúc càng lo lắng, nàng vốn cho rằng Lâm Quân Huyền chỉ là đi du ngoạn ở một nơi thắng cảnh du lịch nào đó nhưng hiện tại đã thấy được sự thật hiển nhiên không phải như vậy.
- Tới bến đỗ kế tiếp cô nên xuống đi, nơi đó có cái bến xe khách, cô ngồi xe trở về Thâm Thành còn kịp đó ! - Nhìn ra trong lòng Đỗ Nhược Dao không yên tâm, Lâm Quân Huyền nói. Cô gái này có thể đi theo đến nơi này làm cho hắn rất bất ngờ, chí ít sự can đảm của nàng thì làm cho người ta rất là bội phục.
- Ta còn không có đến mà ! Ta nói rồi ta chỉ là đi ra ngoài để du lịch chỉ là không ngờ rằng chúng ta lại cùng một đường! - Đỗ Nhược Dao cắn môi, nói.
Tâm ý cũng đã cố hết sức mà Đỗ Nhược Dao vẫn khăng khăng, Lâm Quân Huyền cũng không có nói gì thêm nữa. Xe khách rất tròng trành, ngồi xe cũng không phải như tưởng tượng là rất thỏa mái. Trong khoang xe dần dần vang lên một hồi tiếng ngáy. Đỗ Nhược Dao hiển nhiên từ trước giờ chưa từng đến nơi hẻo lánh như thế này, khắp nơi là một vùng hoang vu. Nàng đi xa từ trước đến nay đều ngồi máy bay, ngay cả xe khách này đều chưa ngồi bao giờ. Trên đường lại vừa sợ vừa mệt, rốt cuộc nằm ngủ say sưa .....
Trong một ngôi biệt thự hào hoa ở Thâm Thành.
- Cái gì ? Tiểu thư lại trốn học à ? - Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên mặc áo ngủ bất thình lình một chưởng đập mạnh lên trên chiêc bàn dài bằng thủy tinh, bỗng đứng thẳng lên, tức giận nói:
- Bọn bay làm ăn cái kiểu gì vậy ? Tiểu thư chạy đi lâu như vậy, bây giờ mới đến báo cho ta biết !
- Ông chủ, thực xin lỗi ! Là tiểu thư không cho chúng tôi đi theo cô ấy ! - Dường như để làm dịu cơn tức giận của người đàn ông này, tên thủ hạ vội vàng nói:
- Mặc dù chúng tôi không có cùng đi theo nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là tiểu thư đi gặp cái tên tiểu tử đã từng cứu cô chủ một lần đó.
- Điều này còn để bọn bây nói à ? Đúng là một lũ ăn hại, Lý Hải Minh tiên sinh, việc ta nhờ ngươi giúp ta điều tra tên tiểu tử đó như thế nào rồi ? - Người đàn ông trung niên quay đầu qua nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mặc quần áo điều tra đang đứng im không nói gì hỏi.
- Đỗ tiên sinh, vị thiếu niên này sinh hoạt vô cùng quy luật, nơi hắn ở rất ít khi có người tới viếng thăm, cho nên ta cũng không có điều tra được tin tức có giá trị gì!
Nhìn thấy ông chủ nhiều tiền đang mặc áo ngủ màu hồng vẻ mặt có chút không vừa lòng, vị tình báo tiên sinh này không vội không vàng nói:
- Mặc dù không có điều tra ra cái gì, bất quá, ở ngày hôm qua, ta nhìn thấy Lý Vũ Phàm xuất hiện ở dưới ngôi nhà của thiếu niên đang ở này.
“Lý Vũ Phàm ?" một trong những phú hào của Thâm Thành, cha của Đỗ Nhược Dao là Đỗ Duật Minh đôi lông mày nhăn tít lại. Ở thượng tầng xã hội của Thâm Thành, Lý Vũ Phàm cái tên này vẫn có một chút ít tiếng tăm, cái tiếng tăm này không phải vì hắn đang kinh doanh một công ty có quy mô không nhỏ mà là chị của hắn cùng với anh rể của hắn chính là vợ chồng họ Lâm của Thiên Thành Tập đoàn.
Đỗ Duật Minh kéo một hơi xì-gà, cặp mắt híp lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư:
- Nếu như ta nhớ không lầm thì Lý Vũ Phàm dường như không có con cái gì cả thì phải ?
- Không có! - Lý Hải Minh nói rất khẳng định, đối với những phú hào của Thâm Thành, sở trinh thám Hải Minh đều đã có điều tra kĩ lưỡng, hơn nữa ở nội bộ đều truyền tay nhau. Mỗi viên chức ở sự vụ sở đối với những tay nhà giàu này đều sớm đã thuộc lòng tư liệu về họ. Lý Vũ Phàm tuổi tác cũng không phải nhỏ gì, hồng nhan tri kỷ cũng có vài cô nhưng vẫn chưa có ý định kết hôn. Không có vợ, tất nhiên cũng sẽ không có con cái.
- Hắn đến cái địa phương như vậy để làm gì ? - Đỗ Duật Minh híp mắt lại nhả ra một vòng khói thuốc lớn.
- Ông chủ, có thể nào đó là con riêng của hắn ?
Đỗ Duật Minh hung hăng đối với tên thủ hạ trừng mắt một cái:
- Thuộc hạ của ta như thế nào lại có thể có cái loại ngu ngốc như vậy, từ nay về sau không được nói là thuộc hạ của ta, thật là làm ta mất mặt. Theo tác phong của Lý Vũ Phàm, nếu như có con riêng cần gì phải che dấu sao ?
Lời nói vô ý, kẻ nghe có ý. Đỗ Duật Minh còn chưa cảm thấy điều gì, Lý Hải Minh ở bên cạnh trong lòng nảy sinh ý nghĩ: “Có thể nào là?”.
Lý Hải Minh còn chưa kịp nói, nhưng Đỗ Duật Minh cũng đã hiểu ý, giơ ra vài ngón tay trên cánh tay đang kẹp điếu xì-gà ngăn cản những lời Lý Hải Minh định nói tiếp theo.
Ở thượng tầng xã hội của Thâm Thành, công tử của vợ chồng họ Lâm vẫn là một bí ẩn lớn. Đôi vợ chồng này đối với đứa con bảo vệ có chút quá mức. Mỗi người ai cũng biết vợ chồng họ Lâm có một đứa con, số điện thoại kia ở nội bộ công ty Thiên Thành không phải là bí mật gì nhưng mà có số điện thoại lại không thể có biện pháp nào điều tra ra số điện thoại này là của ai cả. Nhiều năm như vậy, đứa con của vợ chồng họ Lâm từ trước giờ chưa từng xuất hiện qua ở trước mặt truyền thông đại chúng. Truyền thông là đứng đầu về tin tức giả, trộm theo dõi đôi vợ chồng này cũng không phải là không có nhưng còn chưa có người nào phát hiện ra đôi vợ chồng này ở cùng một chỗ với kẻ tình nghi là con của bọn họ.
- Chẳng lẽ lại là con của hai người bọn họ ? - Đỗ Duật Minh nói thầm trong lòng, nếu như thật là con của bọn họ, Đỗ Duật Minh cũng chẳng ngại đứa con gái cả ngày quấn quít lấy hắn, nếu như sớm có thể mang thai một đứa nhỏ, Đỗ Duật Minh lại càng thêm cao hứng. Ở Thâm Thành cái loại nhà giàu mới phất lên như Đỗ Duật Minh mặc dù còn có chút tiền nhưng so với vợ chồng họ Lâm thì còn thua xa lắc.
Đỗ Duật Minh đột nhiên cảm thấy việc này nhất định phải thận trọng mà làm, nếu như đúng là công tử của nhà họ Lâm việc này cũng từ chuyện xấu đã trở thành chuyện tốt vậy.
- Mấy tên bọn bây nghe đây, từ nay về sau tốt nhất điều tra tên tiểu tử kia cho ta, bất quá không có mệnh lệnh của ta không được manh động!
Trời vừa hừng đông trải qua một ngày một đêm, xe khách đường dài rốt cuộc cũng đến bến.
- Này, tiểu thư, tỉnh dậy đi, đến bến rồi ! Lâm Quân Huyền lắc lắc bả vai của Đỗ Nhược Dao, kêu lên.
- Ứ, để cho ta ngủ thêm một lát đi ! - Đỗ Nhược Dao cuộn tròn người lại, mơ mơ màng màng nói, rất nhanh Lâm Quân huyền cảm giác được cơ thể mềm mại ở dưới bàn tay cứng đờ lại một chút, bên tai rất nhanh vang lên một tiếng kinh hô:
- A ! Đến rồi à ? Nhanh như vậy đã đến rồi sao ? Đến nơi nào rồi !
Đỗ đại tiểu thư bỗng nhiên tung chăn ra, thân thể ngồi thẳng lên, trừng đôi mắt tròn xoe quan sát khắp bốn phía, trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ, mọi người khác sớm đã không thấy bóng dáng đâu cả. Bên ngoài cửa xe một vùng mát rượi, đây là một thị trấn nhỏ lụi bại vừa mới thức tỉnh. Trên đường phố vắng lặng một vùng vùng lá rụng bị gió sớm cuốn lại, tung bay trên mặt đường ....
Lâm Quân Huyền lắc đầu cười khổ, một đêm đã qua, mặc dù trước đây biết được đối với vị Đỗ đại tiểu thư này chỉ là một cô tiểu thư, nhưng lần này đối với nàng hơi có chút thay đổi, ít ra một cô gái có thể một mình lẻ loi theo hắn đi đến địa phương hẻo lánh như thế này, chỉ cần phần gan dạ này cũng đủ để hắn bội phục nàng rồi.
- Ta đã đến bến rồi, cô còn chưa đến bến sao ? - Cười cười, Lâm quân Huyền cầm lên túi xách leo núi, nhanh nhẹn từ ở trên chỗ nằm nhảy xuống, đi xuống khỏi xe.
- Này, ngươi sao lại đi vậy ? Chờ chờ ta chút à ! - Đỗ dại tiểu thư vội vàng hấp tấp từ trên chỗ nằm leo xuống, xách theo ba lô vội vàng đi theo xuống dưới xe .....
/13
|