Diệp Bạch nhìn từ trước ra sau, chỉ thấy trên mâm là sáu thanh huyền binh. Một thanh hồng kiếm cổ xưa. Một thanh bích ngọc loan câu. Một cái roi đen thui dài ba thước, quấn thành một vòng. Một cái thước màu xanh dài bằng hai ngón tay. Một mũi tên ngân quang lập lòe, phía trên có vô số ngân sắc ma vân. Cuối cùng là một thanh chủy thủy đen nhánh, cong như mỏ chim ưng.
Sáu thanh huyền binh nằm đó, tản ra quang mang hoặc hồng hoặc xanh, trong lúc nhất thời lấp đầy hai mắt Diệp Bạch.
- Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm, nhất giai cấp thấp huyền binh, thân kiếm sắc bén, chém sắt như bùn, có thêm công kích hỏa thuộc tính!
- Thiên Trầm Thủy Câu, tương truyền là một trong những bảo vật thời thượng cổ của Thủy Môn, có công hiệu thần kỳ.
- Ô Cốt Tử Ma Tiên, kịch độc, là âm hệ ma binh, sử dụng nên cẩn thận!
- Thanh Xà Thước, biến hóa tùy tâm, có thể biến lớn hoặc nhỏ, công hiệu vô cùng.
- Phá Vân Tiễn, có thể phá hủy bảo vật cùng giai, thậm chí là nhất giai phòng ngự huyền kỹ.
- Chí Điểu Chi Chủy, lai lịch không rõ, sắc bén vô cùng, dễ dàng xuyên thủng mười hai lớp sắt vẫn không mẻ.
Xem xong sáu thanh huyền binh, trong lúc nhất thời Diệp Bạch do dự không quyết, cái đầu tiên hắn coi trọng hiển nhiên là thanh Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm. Hiện tại hắn cần một thanh huyền binh trường kiếm, như vậy mới có thể đem trụ cột kiếm pháp phát huy nhuần nhuyễn, ít nhất không cần e ngại huyền binh trong tay người khác. Nhưng không biết vì sao, từ khi có Tử Âm Thiết Kiếm, mặc dù biết tạm thời nó không phải là đối thủ của nhất giai huyền binh, nhưng hắn biết bởi vì Kiếm sư không biết phương pháp luyện chế huyền binh. Ngay cả Kiếm lão cũng tấm tắc khen Yêu Thiết, Tử Âm Thiết Tinh cần để luyện kiếm, nếu có thể tìm được Du Ly Thiết như Kiếm lão nói, đem Tử Âm Thiết Tinh trong kiếm này tách ra, lần nữa tế luyện thì tuyệt đối là một thanh thần binh hiếm thấy.
Cho nên, xem tới đây, ánh mắt Diệp Bạch rơi lên trên thanh tử sắc trường kiếm mình đang đeo sau lưng, lắc đầu, tiếp tục xem thứ khác.
Thiên Trầm Thủy Câu, thứ này đối với mình hoàn toàn không có tác dụng, bỏ qua.
Ô Cốt Tử Ma Tiên, vừa nghe là biết không hợp sở thích, bỏ qua.
Thanh Xà Thước, thứ này không giới thiệu rõ, chỉ là nói hiệu dụng vô cùng, nhưng hiệu dụng ra sao thì không biết. Ánh mắt Diệp Bạch chớp vài cái, cuối cùng cũng bỏ qua. Nếu như phải chọn giữa Thanh Xà Thước và Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm thì hắn hiển nhiên chọn cái sau. Bởi vì Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm hợp với hắn hơn.
Phá Vân Tiễn, vừa nhìn chính là hợp với Diệp Bất Phàm, phỏng chừng cũng không ai tranh với hắn một mũi tên làm gì. Đương nhiên, đây là một mũi tên có lực công phá rất mạnh, thậm chí có thể xuyên thủng một tầng phòng ngự Huyền kỹ, nhưng hiển nhiên không hợp với Diệp Bạch.
Chí Điểu Chi Chủy, giới thiệu về thanh Huyền binh cuối cùng này lại đơn giản vô cùng. Thanh Xà Thước ít nhất còn giới thiệu một chút, có thể biến to nhỏ tùy tâm. Nhưng Chí Điểu Chi Chủy thì cái gì cũng không có, chỉ nói sắc bén vô cùng. Diệp Bạch không biết nói gì, bất cứ một thanh Huyền binh nào cũng sắc bén vô cùng. Cho dù là người chế tạo ra kiếm khí, thì cũng phải khiến cho nó có khả năng chém sắt như bùn, thổi lông đứt lông. Sắc bén căn bản không đủ trở thành điều kiện của một thanh huyền binh. Đây mà cũng gọi là thuộc tính sao?
Diệp Bạch quay đầu lại, đi đến cầm Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm lên, trước mắt xem ra chỉ có thanh kiếm này là thích hợp với mình nhất.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt hắn lần nữa rơi xuống trên thanh chủy thủ màu đen, đột nhiên ánh mắt ngưng trọng, bởi vì hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu sắc bén không đủ để trở thành điều kiện của một thanh Huyền binh, như vậy tại sao lại đem thanh chủy thủ này ra. Vậy chẳng phải là....
Diệp Bạch trong nháy mắt mở to mắt, nếu như so với phàm binh phổ thông thì sắc bén cũng không tính là gì, nhưng nếu so với vô số huyền binh mà vẫn được gọi là sắc bén vô cùng thì rốt cục trình độ sắc bén của nó tới mức nào?
Vậy chẳng phải độ sắc bén của nó có thể vượt xa vũ khí Huyền binh nhị bậc cấp thấp, thậm chí là tam giai cấp thấp sao?
Diệp Bạch chậm rãi sờ vào thành chủy thủ trên mâm, lập tức cảm giác như một làn nước thấm vào người, thoạt nhìn chủy thủ này không bắt mắt, nhưng vào tay lại có cảm giác rất nặng, phảng phất như là đè vào tim Diệp Bạch.
Trong nháy mắt, Diệp Bạch liền quyết định chọn nó!
Hắn nhìn thanh y trưởng lão gật đầu, cầm lấy thanh chủy thủ. Thanh y trưởng lão kỳ quái nhìn hắn nói:
- Ngươi không xem qua những thứ khác sao? Người đệ nhất được quyền ưu tiên chọn lựa, ngươi không nên sơ suất!
Diệp Bạch nói:
- Đã chọn xong rồi!
Thanh y trưởng lão thấy hắn bướng bỉnh như thế, rốt cục cũng không khuyên nữa, nói:
- Được rồi, ngươi đã chọn huyền binh phù hợp với mình, vậy thì tiếp theo nên chọn một Nhã Các làm nơi ở trong nội tông sau này!
Diệp Bạch gật đầu nói:
- Làm phiền trưởng lão rồi!
Thanh y trưởng lão lắc đầu, dẫn Diệp Bạch đến mâm cuối cùng, mở tấm vải ra, phía trên là một khối gỗ trắng vẽ bản đồ nào đó, có núi có sông, có phòng ốc, xung quanh là nhiều điểm nhỏ. Nhưng kỳ quái là lại chia ra làm ba màu, màu xanh biếc, màu lam, màu tím, thản nhiên phát ra linh khí ba động. Thanh y trưởng lão nhìn Diệp Bạch nói:
- Đây là bản đồ nội tông chúng ta, những điểm tròn là Nhã Các, chuyên để nội tông đệ tử lựa chọn. Những chỗ lóe sáng là đã có người ở, không thể chọn. Còn chỗ khác thì tùy ý chọn, nội tông đệ tử chọn tam cấp Nhã Các, chỉ có thể chọn trong phạm vi điểm màu xanh, còn màu lam dành cho trưởng lão, màu tím dành cho tông chủ.
Diệp Bạch ngẩn ngơ, thật không ngờ rằng nơi ở mà cũng có nhiều phiền phức như vậy, bất quá hắn cũng không để ý, tiện tay chỉ một điểm màu xanh tại một chỗ không chút bắt mắt. Thanh y trưởng lão nhìn hắn, thở dài không nói gì, có cho tên này quyền ưu tiên thì cũng giống như không cho. Tay vừa lật, thanh y trưởng lão liền lấy ra một chìa khóa màu bạc, hình thù kỳ lạ đưa cho Diệp Bạch, nói:
- Nơi ở số hai trăm mười, lát nữa xong đại hội sẽ có người dẫn ngươi đi, nếu còn cần thêm thứ gì cũng có thể phân phó cho các đệ tử ở đại lý.
Diệp Bạch gật đầu, cung kính nhận lấy chìa khóa kỳ lạ kia, nói:
- Đa tạ trưởng lão!
Thanh y trưởng lão phất tay nói:
- Xuống đi. Người kế tiếp, Diệp Bồng Lai!
Diệp Bạch nghe vậy, lần nữa hướng thanh y trưởng lão khom người, lúc này mới lui xuống. Diệp Bồng Lai đi lên, hai người thoáng nhìn nhau, lập tức Diệp Bồng Lai đi tới trước mặt thanh y trưởng lão, còn Diệp Bạch thì trở về ghế ngồi.
Sau một phen lựa chọn, Diệp Bồng Lai không chút do dự lấy Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm, lấy thân phận đệ tử bài, chọn chỗ ở xong, cầm ba bình đan dược đi xuống. Sau đó người thứ ba là Diệp Phá, thứ tư là Diệp Bất Phàm, thứ năm là Diệp Huyễn, thứ sáu là Diệp Thiên Mị, tất cả đều lần lượt lên đài.
Tất cả đều chọn cho mình thứ ưng ý nhất, Diệp Phá chọn Ô Cốt Tử Ma Tiên, Diệp Bất Phàm chọn Phá Vân Tiễn, Diệp Huyễn chọn Thanh Xà Thước, mà Diệp Thiên Mị thì không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy Thiên Trầm Thủy Câu
Sáu thanh huyền binh nằm đó, tản ra quang mang hoặc hồng hoặc xanh, trong lúc nhất thời lấp đầy hai mắt Diệp Bạch.
- Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm, nhất giai cấp thấp huyền binh, thân kiếm sắc bén, chém sắt như bùn, có thêm công kích hỏa thuộc tính!
- Thiên Trầm Thủy Câu, tương truyền là một trong những bảo vật thời thượng cổ của Thủy Môn, có công hiệu thần kỳ.
- Ô Cốt Tử Ma Tiên, kịch độc, là âm hệ ma binh, sử dụng nên cẩn thận!
- Thanh Xà Thước, biến hóa tùy tâm, có thể biến lớn hoặc nhỏ, công hiệu vô cùng.
- Phá Vân Tiễn, có thể phá hủy bảo vật cùng giai, thậm chí là nhất giai phòng ngự huyền kỹ.
- Chí Điểu Chi Chủy, lai lịch không rõ, sắc bén vô cùng, dễ dàng xuyên thủng mười hai lớp sắt vẫn không mẻ.
Xem xong sáu thanh huyền binh, trong lúc nhất thời Diệp Bạch do dự không quyết, cái đầu tiên hắn coi trọng hiển nhiên là thanh Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm. Hiện tại hắn cần một thanh huyền binh trường kiếm, như vậy mới có thể đem trụ cột kiếm pháp phát huy nhuần nhuyễn, ít nhất không cần e ngại huyền binh trong tay người khác. Nhưng không biết vì sao, từ khi có Tử Âm Thiết Kiếm, mặc dù biết tạm thời nó không phải là đối thủ của nhất giai huyền binh, nhưng hắn biết bởi vì Kiếm sư không biết phương pháp luyện chế huyền binh. Ngay cả Kiếm lão cũng tấm tắc khen Yêu Thiết, Tử Âm Thiết Tinh cần để luyện kiếm, nếu có thể tìm được Du Ly Thiết như Kiếm lão nói, đem Tử Âm Thiết Tinh trong kiếm này tách ra, lần nữa tế luyện thì tuyệt đối là một thanh thần binh hiếm thấy.
Cho nên, xem tới đây, ánh mắt Diệp Bạch rơi lên trên thanh tử sắc trường kiếm mình đang đeo sau lưng, lắc đầu, tiếp tục xem thứ khác.
Thiên Trầm Thủy Câu, thứ này đối với mình hoàn toàn không có tác dụng, bỏ qua.
Ô Cốt Tử Ma Tiên, vừa nghe là biết không hợp sở thích, bỏ qua.
Thanh Xà Thước, thứ này không giới thiệu rõ, chỉ là nói hiệu dụng vô cùng, nhưng hiệu dụng ra sao thì không biết. Ánh mắt Diệp Bạch chớp vài cái, cuối cùng cũng bỏ qua. Nếu như phải chọn giữa Thanh Xà Thước và Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm thì hắn hiển nhiên chọn cái sau. Bởi vì Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm hợp với hắn hơn.
Phá Vân Tiễn, vừa nhìn chính là hợp với Diệp Bất Phàm, phỏng chừng cũng không ai tranh với hắn một mũi tên làm gì. Đương nhiên, đây là một mũi tên có lực công phá rất mạnh, thậm chí có thể xuyên thủng một tầng phòng ngự Huyền kỹ, nhưng hiển nhiên không hợp với Diệp Bạch.
Chí Điểu Chi Chủy, giới thiệu về thanh Huyền binh cuối cùng này lại đơn giản vô cùng. Thanh Xà Thước ít nhất còn giới thiệu một chút, có thể biến to nhỏ tùy tâm. Nhưng Chí Điểu Chi Chủy thì cái gì cũng không có, chỉ nói sắc bén vô cùng. Diệp Bạch không biết nói gì, bất cứ một thanh Huyền binh nào cũng sắc bén vô cùng. Cho dù là người chế tạo ra kiếm khí, thì cũng phải khiến cho nó có khả năng chém sắt như bùn, thổi lông đứt lông. Sắc bén căn bản không đủ trở thành điều kiện của một thanh huyền binh. Đây mà cũng gọi là thuộc tính sao?
Diệp Bạch quay đầu lại, đi đến cầm Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm lên, trước mắt xem ra chỉ có thanh kiếm này là thích hợp với mình nhất.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt hắn lần nữa rơi xuống trên thanh chủy thủ màu đen, đột nhiên ánh mắt ngưng trọng, bởi vì hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu sắc bén không đủ để trở thành điều kiện của một thanh Huyền binh, như vậy tại sao lại đem thanh chủy thủ này ra. Vậy chẳng phải là....
Diệp Bạch trong nháy mắt mở to mắt, nếu như so với phàm binh phổ thông thì sắc bén cũng không tính là gì, nhưng nếu so với vô số huyền binh mà vẫn được gọi là sắc bén vô cùng thì rốt cục trình độ sắc bén của nó tới mức nào?
Vậy chẳng phải độ sắc bén của nó có thể vượt xa vũ khí Huyền binh nhị bậc cấp thấp, thậm chí là tam giai cấp thấp sao?
Diệp Bạch chậm rãi sờ vào thành chủy thủ trên mâm, lập tức cảm giác như một làn nước thấm vào người, thoạt nhìn chủy thủ này không bắt mắt, nhưng vào tay lại có cảm giác rất nặng, phảng phất như là đè vào tim Diệp Bạch.
Trong nháy mắt, Diệp Bạch liền quyết định chọn nó!
Hắn nhìn thanh y trưởng lão gật đầu, cầm lấy thanh chủy thủ. Thanh y trưởng lão kỳ quái nhìn hắn nói:
- Ngươi không xem qua những thứ khác sao? Người đệ nhất được quyền ưu tiên chọn lựa, ngươi không nên sơ suất!
Diệp Bạch nói:
- Đã chọn xong rồi!
Thanh y trưởng lão thấy hắn bướng bỉnh như thế, rốt cục cũng không khuyên nữa, nói:
- Được rồi, ngươi đã chọn huyền binh phù hợp với mình, vậy thì tiếp theo nên chọn một Nhã Các làm nơi ở trong nội tông sau này!
Diệp Bạch gật đầu nói:
- Làm phiền trưởng lão rồi!
Thanh y trưởng lão lắc đầu, dẫn Diệp Bạch đến mâm cuối cùng, mở tấm vải ra, phía trên là một khối gỗ trắng vẽ bản đồ nào đó, có núi có sông, có phòng ốc, xung quanh là nhiều điểm nhỏ. Nhưng kỳ quái là lại chia ra làm ba màu, màu xanh biếc, màu lam, màu tím, thản nhiên phát ra linh khí ba động. Thanh y trưởng lão nhìn Diệp Bạch nói:
- Đây là bản đồ nội tông chúng ta, những điểm tròn là Nhã Các, chuyên để nội tông đệ tử lựa chọn. Những chỗ lóe sáng là đã có người ở, không thể chọn. Còn chỗ khác thì tùy ý chọn, nội tông đệ tử chọn tam cấp Nhã Các, chỉ có thể chọn trong phạm vi điểm màu xanh, còn màu lam dành cho trưởng lão, màu tím dành cho tông chủ.
Diệp Bạch ngẩn ngơ, thật không ngờ rằng nơi ở mà cũng có nhiều phiền phức như vậy, bất quá hắn cũng không để ý, tiện tay chỉ một điểm màu xanh tại một chỗ không chút bắt mắt. Thanh y trưởng lão nhìn hắn, thở dài không nói gì, có cho tên này quyền ưu tiên thì cũng giống như không cho. Tay vừa lật, thanh y trưởng lão liền lấy ra một chìa khóa màu bạc, hình thù kỳ lạ đưa cho Diệp Bạch, nói:
- Nơi ở số hai trăm mười, lát nữa xong đại hội sẽ có người dẫn ngươi đi, nếu còn cần thêm thứ gì cũng có thể phân phó cho các đệ tử ở đại lý.
Diệp Bạch gật đầu, cung kính nhận lấy chìa khóa kỳ lạ kia, nói:
- Đa tạ trưởng lão!
Thanh y trưởng lão phất tay nói:
- Xuống đi. Người kế tiếp, Diệp Bồng Lai!
Diệp Bạch nghe vậy, lần nữa hướng thanh y trưởng lão khom người, lúc này mới lui xuống. Diệp Bồng Lai đi lên, hai người thoáng nhìn nhau, lập tức Diệp Bồng Lai đi tới trước mặt thanh y trưởng lão, còn Diệp Bạch thì trở về ghế ngồi.
Sau một phen lựa chọn, Diệp Bồng Lai không chút do dự lấy Xích Hỏa Xuyên Hoa Kiếm, lấy thân phận đệ tử bài, chọn chỗ ở xong, cầm ba bình đan dược đi xuống. Sau đó người thứ ba là Diệp Phá, thứ tư là Diệp Bất Phàm, thứ năm là Diệp Huyễn, thứ sáu là Diệp Thiên Mị, tất cả đều lần lượt lên đài.
Tất cả đều chọn cho mình thứ ưng ý nhất, Diệp Phá chọn Ô Cốt Tử Ma Tiên, Diệp Bất Phàm chọn Phá Vân Tiễn, Diệp Huyễn chọn Thanh Xà Thước, mà Diệp Thiên Mị thì không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy Thiên Trầm Thủy Câu
/936
|