Võ Lâm Kim Dung Tournament
Chương 51: Chạy quá tải,Lão Độc Cô đột quỵ Giải Võ lâm dễ bị hủy giữa chừng
/61
|
Lại nói chuyện hồi trước đang đến đoạn Tà Dị Nhân đưa ra hai lựa chọn cho Độc Cô Cầu Bại lựa chọn trong vòng mười giây phải trả lời. Bằng không y sẽ ra chiêu hiểm,một mặt thúc ép mọi người trong quán tấn công lão,một mặt tung clip nóng của Độc Cô Cầu Bại và Lý Mạc Sầu lên mạng cho lão ô nhục một đời.
Không khí trong quán khi này vừa căng thẳng mà lại vừa vui. Quần hùng đang đồng thanh đếm từ một tới mười một cách hồ hởi. Độc Cô lão cau mày quan sát tình thế hiện tại,ra chiều suy nghĩ lung lắm. Tà Dị Nhân đứng sau lưng Lý Mạc Sầu,nhếch miệng cười,mắt ánh lên những tia tiếu ý. Xung quanh lão là khoảng hai chục hào sĩ giang hồ đã bị Tà Dị Nhân dùng Nhiếp Hồn Đại Pháp thu phục,một dạ quyết tử cho y. Phía đằng xa hơn một chút,bên ngoài cửa quán,Kha Trấn Ác và Mai Siêu Phong vẫn đang nằm co giật,rung chân liên hồi tính mạng thập phần nguy hiểm. Đồng hồ đã điểm đến những giây cuối cùng,Độc Cô lão nghiến răng trèo trẹo vẫn chưa thể tìm ra phương cách phá giải.
Lâu lắm rồi lão không phải dụng tâm nghĩ ngợi như thế này. Quá nhiều dữ liệu cùng lúc nhập vào,các phương trình,thuật toán phân tích,tích phân,xích ma được lập ra,nhảy nhót đòi lời giải đá khiến đầu óc lão rối bung beng. Chip của lão có tình trạng quá tải,đầu lão nóng dần lên theo từng tiếng đếm. Khói trắng mờ ảo bắt đầu bốc lên từ huyệt thiên linh cái.
- Sáu….Bảy….
Đột nhiên,chân khí trong người lão Độc Cô mất kiểm soát như Long mã đứt cương chạy nhộn nhạo khắp châu thân. Luồng nhiệt khí từ Thiên Linh Cái bắt đầu lan xuống cơ thể chạy rần rật,rần rật liền mấy vòng rồi quay lại công thẳng vào huyệt Đan Điền. Độc Cô Cầu Bại hự lên một tiếng đột quỵ ngã lăn ra đất. Hai mắt trợn trừng,miệng sùi bọt. Cảnh tượng rất kinh dị.
Diễn biến này quả thực bất ngờ không tưởng. Tà Dị Nhân trước giơ tay làm hiệu cho quần hảo hán dừng đếm,sau hướng mắt về phía Công Tôn Chỉ e hèm liền ba cái. Gã này lập tức hiểu ý chạy lại kiểm tra xem Độc Cô Cầu Bại bị làm sao,là thật hay giả vờ. Gã rất cẩn trọng không lập tức sáp vào mà đứng từ xa dùng đao chọc chọc,khều khều. Ấy nhưng gã đã lo xa quá. Độc Cô lão khi này toàn thân đã vô lực mềm nhũn không cục cựa được. Chân khí trong người lão đang dồn cả vào huyệt Đan Điền,nóng như lửa đốt,đau đớn không tả,nào còn biết chi đến việc Công Tôn Chỉ vần vò,kiểm check hàng mình nữa. Sau một hồi lật nghiêng lật ngửa,sốc lên sốc xuống,Công Tôn cốc chủ cuối cùng cũng chịu buông tha cho Độc Cô Cầu Bại mà chạy lại bẩm báo với chủ nhân.
- Dạ thưa Ộp Pa! Gã này chín phần mười là vì suy nghĩ quá độ mà nhiệt hỏa công tâm dẫn đến đột quỵ. Hắn không chết ắt cũng tàn phế,không còn tác dụng chi nữa ợ!
Tà Dị Nhân nghe vậy thì cau mày. Người đẹp có chau mày cũng vẫn đẹp. Cả đám fan cuông đồng loạt rú lên,khóc như mưa như gió vì sung sướng và hạnh phúc khi được chứng kiến cảnh này. Dăm ba kẻ lại lăn ra bất tỉnh nhân sự,thế nhưng cũng không ai thèm quan tâm,để ý đến cả.
Tà Dị Nhân phất tay ra lệnh,giọng hắn khi này đột nhiên trở nên the thé:
- Chôn sống hắn cho ta! Cả hai tên ngoài kia nữa!
Chúng nhân đồng loạt dạ ran,đứa đảy,đứa kéo đứa đào hố,đứa lấp đất,lục tục thực thi mệnh lện mà mang Độc Cô Cầu Bại đi chôn sống. Tà Dị Nhân khệnh khạng hai tiến một sang ngang,ngồi vào bàn. Công Tôn Chỉ một bên rót rượu,Lý Mạc Sầu một bên gắp đồ ăn,thật phong lưu khoái hoạt vô cùng. Y đâu để ý tới lệ nóng hổi đang trào lăn trên má của Xích Luyện Tiên Tử. Phía bên ngoài,một bóng trắng rời khỏi lùm cây phía trước nhà,từ từ chuyển thân bỏ đi.
.
.
.
Quay trở lại với đoạn “Reng! Reng! Reng!” Ba hồi chuông điện tử gióng lên báo hiệu trận đấu đã bắt đầu. Từ vòng Tứ kết trở đi,các trận đấu sẽ diễn ra lần lượt tại một lôi đài đặt ở vị trí trung tâm chứ không chia ra làm bốn như các vong ngoài nữa. Theo thứ tự sắp xếp trận đầu sẽ là trận đấu giữa Trương Vô Kỵ vs Dương Quá. Lúc này bảy người trong tám tuyển thủ đều đã tề tựu đầy đủ có mặt ở khu vực Lôi Đài,chỉ còn thiếu có mỗi Độc Cô Cầu Bại mà thôi. Mặc cho loa đài ra rả thông báo yêu cầu kêu gọi,Độc Cô lão vẫn biệt tăm biệt tích không thấy xuất hiện. Ban Tổ Chức quyết định không thể để hàng vạn người chờ đợi một người được thế nên cứ tiếp tục tiến hành thi đấu. Nếu như đến khi trận đấu của Độc Cô lão và Tiêu Phong mà lão vẫn không xuất hiện,Ban Tổ Chức sẽ xử lão thua. Chuyện khi đó tính sau,tạm thời chúng ta tập trung vào trận đấu giữa Minh giáo chủ Trương Vô Kỵ và Thần Điêu Đại Hiệp Tây Cuồng Dương Quá đã.
Vừa nhận hiệu lệnh thượng đài của trọng tài Phương Chứng đại sư,hai đấu thủ lập tức cùng lúc tung mình lên không bay lộn bảy tám vòng đẹp mắt,đoạn cùng lúc hạ xuống đúng chỗ mình vừa đứng rồi mốt hai mốt bước đều lên sàn đấu. Hai người lộn đều,bước đều vô cùng,chỉ riêng phần thượng đài này thôi đã khiến khán giả cảm nhận được cặp đôi này quả thực là cân tài cân sức,trận đấu trước mắt quả là khó đoán kết quả sẽ nghiêng về bên nào.
Dương Quá qua một đêm cùng Tiểu Long Nữ điều tức trị thương xem ra thương thế đã hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên,hai quầng mắt chàng lại thâm đen vì mất ngủ,nhan sắc có phần suy giảm,khiến hình tượng Thần Điêu Đại Hiệp trong mắt khán giả có phần suy giảm. Lại thêm một điểm khác lạ là hôm nay không thấy chàng mang theo Huyền Thiết Kiếm nữa. Ắt hẳn sau trận kịch chiến hôm qua với Lục Mạch Kiếm Đoàn Dự,Huyền Thiết Kiếm đã bị hư hỏng không nhẹ cần gửi lại nhà sản xuất để bảo hành lập tức.
Phía bên kia sàn đấu,Minh Hỏa Giáo Chủ Trương Vô Kỵ cũng tay không binh khí mà thượng tướng lên đài. Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao trong trận đấu ở vòng trước với Lệnh Hồ Xung đã bị gãy cả đôi. Đêm qua Triệu Mẫn Quận Chúa mất cả đêm hàn gắn bằng keo năm lẻ hai mà không được nên chàng đành dùng đôi nhục thủ để nghênh chiến cùng Tây Cuồng. Dù vậy khí thế của chàng vẫn mạnh mẽ vô cùng,đôi mắt ánh lên vẻ tự tin cao độ,đặc biệt là khi các nữ cuồng fan đồng thanh la gọi tên chàng trên khán đài.
Trọng tài Phương Chứng sau một hồi nhắc nhở hai bên về quy định thi đấu lấy lệ bởi chẳng có luật lệ nào cả lập tức lui lại nấp dưới lôi đài mà phát lệnh bắt đầu. Đại hòa thượng tấm thân vàng ngọc,thân gánh trọng trách trụ trì Thiếu Lâm tự đâu thể liểu lĩnh mà tự đem thân đưa vào hiểm địa được. Hành động này của lão tăng không những không bị chê trách mà còn nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ phía quần hảo hán. Chuyện này sau không nhắc tới nữa.
Lại nói chuyện,trận đấu giữa Trương,Dương nhị hiệp đã chính thức bắt đầu. Trái với mong đợi của khán giả,hai chàng không lập tức động thủ xuất chiêu tấn công mà chỉ đứng lom lom nhìn nhau đầy dò xét. Không khí cầu trường bị ánh mắt của hai người hâm nóng đến cực điểm. Không nóng sao được khi bỏ tiền mua vé vào xem thi đấu vậy mà hai gã chẳng bên nào chịu ra tay,chỉ đứng từ xa mà nhìn nhau thôi. Đây đó bắt đầu vang lên những tiếng la ó chửi bới. Tâm lý đám đông nhanh chóng lan truyền trên khắp khán đài. Bây giờ thì tất cả mọi người đã nổi nóng,quát tháo,la ó một cách không thương tiếc. Nhiều vật thể lạ liên tục bị ném xuống sân. Tiếng Ban Tổ Chức trên loa kêu gọi mọi người cố gắng giữ bình tĩnh bị nhấn chìm trong âm thanh phẫn nộ của mấy vạn con người.
Mọi người cứ chửi bới,la ó,ấy là việc của khán giả phải làm và nên làm. Còn việc của Trương Vô Kỵ và Dương Quá là đứng yên nhìn nhau. Nỗi khổ tâm của hai chàng may ra chỉ có vài người biết được. Đêm qua không chỉ hai chàng mà cả bốn tuyển thủ bên dưới bao gồm Tiêu Phong,Trương Tam Phong,Châu Bá Thông và Thạch Phá Thiên đã nhận được lời hăm dọa do Vi Tiểu Bảo gửi tới. Kẻ thì người thân bị bắt cóc,người thì sự nghiệp đứng trước nguy cơ tiêu tán,người lại bị nắm chứng cứ ngoại tình… Kèm theo sự đe dọa đó là các yêu cầu khó hiểu cho các trận đấu của ngày hôm nay. Trước nguy cơ những gì thân yêu nhất sẽ tan biến như bọt nước,tình huống lại quá bất ngờ nên dù tất cả đều là hạng thông minh tuyệt đỉnh,võ công cao cường nhưng chẳng ai có thể nghĩ ra đối sách ứng phó. Cả sáu người đều đành phó mặc cho số phận đẩy đưa. Thà không được làm Võ lâm minh chủ còn hơn mất sạch mà chưa chắc đã được làm.
Thực là:
“ Hùm thiêng khi đã sa cơ
Cũng đành chửi đổng đờ mờ mà thôi!”
Không khí trong quán khi này vừa căng thẳng mà lại vừa vui. Quần hùng đang đồng thanh đếm từ một tới mười một cách hồ hởi. Độc Cô lão cau mày quan sát tình thế hiện tại,ra chiều suy nghĩ lung lắm. Tà Dị Nhân đứng sau lưng Lý Mạc Sầu,nhếch miệng cười,mắt ánh lên những tia tiếu ý. Xung quanh lão là khoảng hai chục hào sĩ giang hồ đã bị Tà Dị Nhân dùng Nhiếp Hồn Đại Pháp thu phục,một dạ quyết tử cho y. Phía đằng xa hơn một chút,bên ngoài cửa quán,Kha Trấn Ác và Mai Siêu Phong vẫn đang nằm co giật,rung chân liên hồi tính mạng thập phần nguy hiểm. Đồng hồ đã điểm đến những giây cuối cùng,Độc Cô lão nghiến răng trèo trẹo vẫn chưa thể tìm ra phương cách phá giải.
Lâu lắm rồi lão không phải dụng tâm nghĩ ngợi như thế này. Quá nhiều dữ liệu cùng lúc nhập vào,các phương trình,thuật toán phân tích,tích phân,xích ma được lập ra,nhảy nhót đòi lời giải đá khiến đầu óc lão rối bung beng. Chip của lão có tình trạng quá tải,đầu lão nóng dần lên theo từng tiếng đếm. Khói trắng mờ ảo bắt đầu bốc lên từ huyệt thiên linh cái.
- Sáu….Bảy….
Đột nhiên,chân khí trong người lão Độc Cô mất kiểm soát như Long mã đứt cương chạy nhộn nhạo khắp châu thân. Luồng nhiệt khí từ Thiên Linh Cái bắt đầu lan xuống cơ thể chạy rần rật,rần rật liền mấy vòng rồi quay lại công thẳng vào huyệt Đan Điền. Độc Cô Cầu Bại hự lên một tiếng đột quỵ ngã lăn ra đất. Hai mắt trợn trừng,miệng sùi bọt. Cảnh tượng rất kinh dị.
Diễn biến này quả thực bất ngờ không tưởng. Tà Dị Nhân trước giơ tay làm hiệu cho quần hảo hán dừng đếm,sau hướng mắt về phía Công Tôn Chỉ e hèm liền ba cái. Gã này lập tức hiểu ý chạy lại kiểm tra xem Độc Cô Cầu Bại bị làm sao,là thật hay giả vờ. Gã rất cẩn trọng không lập tức sáp vào mà đứng từ xa dùng đao chọc chọc,khều khều. Ấy nhưng gã đã lo xa quá. Độc Cô lão khi này toàn thân đã vô lực mềm nhũn không cục cựa được. Chân khí trong người lão đang dồn cả vào huyệt Đan Điền,nóng như lửa đốt,đau đớn không tả,nào còn biết chi đến việc Công Tôn Chỉ vần vò,kiểm check hàng mình nữa. Sau một hồi lật nghiêng lật ngửa,sốc lên sốc xuống,Công Tôn cốc chủ cuối cùng cũng chịu buông tha cho Độc Cô Cầu Bại mà chạy lại bẩm báo với chủ nhân.
- Dạ thưa Ộp Pa! Gã này chín phần mười là vì suy nghĩ quá độ mà nhiệt hỏa công tâm dẫn đến đột quỵ. Hắn không chết ắt cũng tàn phế,không còn tác dụng chi nữa ợ!
Tà Dị Nhân nghe vậy thì cau mày. Người đẹp có chau mày cũng vẫn đẹp. Cả đám fan cuông đồng loạt rú lên,khóc như mưa như gió vì sung sướng và hạnh phúc khi được chứng kiến cảnh này. Dăm ba kẻ lại lăn ra bất tỉnh nhân sự,thế nhưng cũng không ai thèm quan tâm,để ý đến cả.
Tà Dị Nhân phất tay ra lệnh,giọng hắn khi này đột nhiên trở nên the thé:
- Chôn sống hắn cho ta! Cả hai tên ngoài kia nữa!
Chúng nhân đồng loạt dạ ran,đứa đảy,đứa kéo đứa đào hố,đứa lấp đất,lục tục thực thi mệnh lện mà mang Độc Cô Cầu Bại đi chôn sống. Tà Dị Nhân khệnh khạng hai tiến một sang ngang,ngồi vào bàn. Công Tôn Chỉ một bên rót rượu,Lý Mạc Sầu một bên gắp đồ ăn,thật phong lưu khoái hoạt vô cùng. Y đâu để ý tới lệ nóng hổi đang trào lăn trên má của Xích Luyện Tiên Tử. Phía bên ngoài,một bóng trắng rời khỏi lùm cây phía trước nhà,từ từ chuyển thân bỏ đi.
.
.
.
Quay trở lại với đoạn “Reng! Reng! Reng!” Ba hồi chuông điện tử gióng lên báo hiệu trận đấu đã bắt đầu. Từ vòng Tứ kết trở đi,các trận đấu sẽ diễn ra lần lượt tại một lôi đài đặt ở vị trí trung tâm chứ không chia ra làm bốn như các vong ngoài nữa. Theo thứ tự sắp xếp trận đầu sẽ là trận đấu giữa Trương Vô Kỵ vs Dương Quá. Lúc này bảy người trong tám tuyển thủ đều đã tề tựu đầy đủ có mặt ở khu vực Lôi Đài,chỉ còn thiếu có mỗi Độc Cô Cầu Bại mà thôi. Mặc cho loa đài ra rả thông báo yêu cầu kêu gọi,Độc Cô lão vẫn biệt tăm biệt tích không thấy xuất hiện. Ban Tổ Chức quyết định không thể để hàng vạn người chờ đợi một người được thế nên cứ tiếp tục tiến hành thi đấu. Nếu như đến khi trận đấu của Độc Cô lão và Tiêu Phong mà lão vẫn không xuất hiện,Ban Tổ Chức sẽ xử lão thua. Chuyện khi đó tính sau,tạm thời chúng ta tập trung vào trận đấu giữa Minh giáo chủ Trương Vô Kỵ và Thần Điêu Đại Hiệp Tây Cuồng Dương Quá đã.
Vừa nhận hiệu lệnh thượng đài của trọng tài Phương Chứng đại sư,hai đấu thủ lập tức cùng lúc tung mình lên không bay lộn bảy tám vòng đẹp mắt,đoạn cùng lúc hạ xuống đúng chỗ mình vừa đứng rồi mốt hai mốt bước đều lên sàn đấu. Hai người lộn đều,bước đều vô cùng,chỉ riêng phần thượng đài này thôi đã khiến khán giả cảm nhận được cặp đôi này quả thực là cân tài cân sức,trận đấu trước mắt quả là khó đoán kết quả sẽ nghiêng về bên nào.
Dương Quá qua một đêm cùng Tiểu Long Nữ điều tức trị thương xem ra thương thế đã hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên,hai quầng mắt chàng lại thâm đen vì mất ngủ,nhan sắc có phần suy giảm,khiến hình tượng Thần Điêu Đại Hiệp trong mắt khán giả có phần suy giảm. Lại thêm một điểm khác lạ là hôm nay không thấy chàng mang theo Huyền Thiết Kiếm nữa. Ắt hẳn sau trận kịch chiến hôm qua với Lục Mạch Kiếm Đoàn Dự,Huyền Thiết Kiếm đã bị hư hỏng không nhẹ cần gửi lại nhà sản xuất để bảo hành lập tức.
Phía bên kia sàn đấu,Minh Hỏa Giáo Chủ Trương Vô Kỵ cũng tay không binh khí mà thượng tướng lên đài. Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao trong trận đấu ở vòng trước với Lệnh Hồ Xung đã bị gãy cả đôi. Đêm qua Triệu Mẫn Quận Chúa mất cả đêm hàn gắn bằng keo năm lẻ hai mà không được nên chàng đành dùng đôi nhục thủ để nghênh chiến cùng Tây Cuồng. Dù vậy khí thế của chàng vẫn mạnh mẽ vô cùng,đôi mắt ánh lên vẻ tự tin cao độ,đặc biệt là khi các nữ cuồng fan đồng thanh la gọi tên chàng trên khán đài.
Trọng tài Phương Chứng sau một hồi nhắc nhở hai bên về quy định thi đấu lấy lệ bởi chẳng có luật lệ nào cả lập tức lui lại nấp dưới lôi đài mà phát lệnh bắt đầu. Đại hòa thượng tấm thân vàng ngọc,thân gánh trọng trách trụ trì Thiếu Lâm tự đâu thể liểu lĩnh mà tự đem thân đưa vào hiểm địa được. Hành động này của lão tăng không những không bị chê trách mà còn nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ phía quần hảo hán. Chuyện này sau không nhắc tới nữa.
Lại nói chuyện,trận đấu giữa Trương,Dương nhị hiệp đã chính thức bắt đầu. Trái với mong đợi của khán giả,hai chàng không lập tức động thủ xuất chiêu tấn công mà chỉ đứng lom lom nhìn nhau đầy dò xét. Không khí cầu trường bị ánh mắt của hai người hâm nóng đến cực điểm. Không nóng sao được khi bỏ tiền mua vé vào xem thi đấu vậy mà hai gã chẳng bên nào chịu ra tay,chỉ đứng từ xa mà nhìn nhau thôi. Đây đó bắt đầu vang lên những tiếng la ó chửi bới. Tâm lý đám đông nhanh chóng lan truyền trên khắp khán đài. Bây giờ thì tất cả mọi người đã nổi nóng,quát tháo,la ó một cách không thương tiếc. Nhiều vật thể lạ liên tục bị ném xuống sân. Tiếng Ban Tổ Chức trên loa kêu gọi mọi người cố gắng giữ bình tĩnh bị nhấn chìm trong âm thanh phẫn nộ của mấy vạn con người.
Mọi người cứ chửi bới,la ó,ấy là việc của khán giả phải làm và nên làm. Còn việc của Trương Vô Kỵ và Dương Quá là đứng yên nhìn nhau. Nỗi khổ tâm của hai chàng may ra chỉ có vài người biết được. Đêm qua không chỉ hai chàng mà cả bốn tuyển thủ bên dưới bao gồm Tiêu Phong,Trương Tam Phong,Châu Bá Thông và Thạch Phá Thiên đã nhận được lời hăm dọa do Vi Tiểu Bảo gửi tới. Kẻ thì người thân bị bắt cóc,người thì sự nghiệp đứng trước nguy cơ tiêu tán,người lại bị nắm chứng cứ ngoại tình… Kèm theo sự đe dọa đó là các yêu cầu khó hiểu cho các trận đấu của ngày hôm nay. Trước nguy cơ những gì thân yêu nhất sẽ tan biến như bọt nước,tình huống lại quá bất ngờ nên dù tất cả đều là hạng thông minh tuyệt đỉnh,võ công cao cường nhưng chẳng ai có thể nghĩ ra đối sách ứng phó. Cả sáu người đều đành phó mặc cho số phận đẩy đưa. Thà không được làm Võ lâm minh chủ còn hơn mất sạch mà chưa chắc đã được làm.
Thực là:
“ Hùm thiêng khi đã sa cơ
Cũng đành chửi đổng đờ mờ mà thôi!”
/61
|