Không Văn thần tăng không cam tâm uổng phí bao nhiêu sức lực lại trắng tay ra về như thế, liền quyết định toàn lực triển khai khinh công nhanh chóng đuổi theo, hòng có thể tìm bắt được Ngô Chính trong lúc thương thế chưa khỏi hẳn còn phải mang theo Tạ Tốn tàn tạ bên người.
Về phía Ngô Chính đã tẩu thoát chạy đi rất xa, mặc dù phải vác theo Tạ Tốn thân hình cao lớn nặng nề nhưng là Hoành Không Na Di sở trường chính là bức tốc, hơn nữa còn có lực đẩy của Không Văn thần tăng tiếp sức, quả thực tốc độ tẩu thoát còn nhanh hơn cả tên lửa, chớp mắt liền đã giãn khoảng cách với Không Văn thần tăng thật xa, hoàn toàn là mất tăm biệt tích không lần được dấu vết.
Nhưng là thương thế trên người của Ngô Chính lúc bấy giờ quá mức nghiêm trọng, một chưởng vừa rồi khiến hắn chịu cả ngoại nội thương thế cho dù là phục dụng Liệu Thương Đan tiêu tốn đến 1 0 0 điểm sát lục nhưng trước mắt vẫn là vô dụng, chí ít không mất mười ngày nửa tháng thì đừng hòng mà khỏi hẳn.
Bên trong cánh rừng thông cây cối thưa thớt, chung quanh đá núi xám nâu nằm nghiêng ngã lác đác dưới mặt đất, lúc này Ngô Chính chỉ còn thừa lại chút ít sức lực từ nhục thể cơ bắp, trên vai lại đang vác theo Tạ Tốn thân hình to lớn loạng choạng cước bộ tiến về phía trước.
Lúc bấy giờ mỗi bước nhấc lên đều nặng tựa ngàn cân, khiến hắn mồ hôi mồ kê ròng rã như suối, lại ngâm mình dưới cái nắng gay gắt của ban trưa, để hắn chưa bao giờ cảm thấy mình khao khát có được sức mạnh to lớn như bây giờ.
Nếu trước đó Ngô Chính không lãng phí khoảng thời gian có được của mình, trân trọng từng phút từng giây chuyên tâm tăng cường thực lực thì tình cảnh như thế này sẽ không bao giờ xảy ra.
Lại nói Ngô Chính tâm cơ cho dù có lợi hại đến đâu chăng nữa, nhưng muốn thành sự tất cần phải có được thực lực cường đại vượt trội làm cơ sở, bằng không gặp phải cường địch như Không Văn thần tăng lần này, lão ta chỉ cần dùng quyền đầu của mình liền có thể đánh tan hết thảy mưu mô quỷ kế của Ngô Chính.
Trở về với hiện tại, bên trong cánh rừng hoang vắng lúc này, Ngô Chính ngồi dựa lưng vào thân cây, ngửa mặt lên trên há mồm hồng hộc thở dốc, hai chân mỏi nhừ đã không thể cử động được nữa, thậm chí là nhấc lên ngón tay cũng đã là một việc gì đó rất khó khăn.
Bên cạnh đó Tạ Tốn tình trạng ngược lại có phần tốt hơn Ngô Chính một chút, đã có thể khoanh chân ngồi vững, giành giựt từng phút từng giây khôi phục thương thế của mình.
Bây giờ nếu là có thú hoang gần đây lăm le tiến đến, tin tưởng hai người này hẳn là bất lực khoanh tay ngồi nhìn thân thể của mình bị bọn chúng gậm nhấm.
Rột rẹt...
Đúng lúc này bỗng nhiên từ phía trước có động tĩnh, là tiếng bước chân dẫm vào lá khô mà tạo thành, âm thanh nghe được rất nhỏ nhưng càng lúc càng rõ ràng hơn, tựa hồ là đã tiếp cận rất gần vị trí của Ngô Chính và Tạ Tốn hai người.
Ngô Chính trong tâm trở nên hoảng hốt, hai mắt ngưng thần tập trung về hướng có tiếng động phát ra, trong lòng càng là âm thầm cầu nguyện không thôi, hắn lúc này cho dù có vay mượn điểm sát lục cũng đã vô phương có thể tận dụng được rồi.
“ Chạy trời không khỏi nắng a! ”
Giọng nói băng lãnh âm trầm phát ra từ phía đối diện, nhìn lại chỉ thấy người này là một tên trung niên, khuôn mặt đặc điểm có chút hốc hác để gò má nhô ra, người đến không ai khác chính là... chưởng môn phái Hoa Sơn, Tiên Vu Thông!
“ Xong! ” duy nhất một từ ngữ hiện ra trong đầu Ngô Chính, để hắn đã triệt để tuyệt vọng rồi.
Lúc này cho dù có vay mượn điểm sát lục từ hệ thống, mua lấy một vài đan dược tăng nguyên cấp tốc tăng cường tu vi thì cũng vô phương, công lực của Ngô Chính đã hoàn toàn cạn kiệt không thể luyện hóa dược lực được nữa rồi, nếu ngoan cố muốn làm vậy càng là khiến cái chết đến nhanh hơn, thậm chí là không được toàn thây.
Chưa kể bây giờ giơ tay nhấc chân đều là một việc gì đó vô cùng gian nan khổ sở, Ngô Chính bây giờ ngoại trừ cầu nguyện lão thiên giáng xuống thiên uy đập chết tên khốn kiếp trước mặt này ra, thì đúng là... thập tử vô sinh!
Tạ Tốn tuy chuyên tâm dưỡng thương luyện hóa dược lực, nhưng là còn chừa một tia phân tâm chú ý đến bên ngoài, lúc này cũng minh bạch được hoàn cảnh, nhưng là rất bình thản quay sang Ngô Chính nói: “ Lần này là ta liên lụy ngươi rồi! ”
“ Vô phương, dù sao ta chơi đùa cũng là đủ ” – Ngô Chính cười gượng đáp lời.
“ Hai người tâm sự đủ chưa, xong rồi thì lên đường vui vẻ a, hắc hắc... ”
Tiên Vu Thông cười gian xảo đến híp cả mắt, chỉ lộ ra một tia tinh quang lấp lóe tham lam nhìn về phía thanh Đồ Long đao trong tay Tạ Tốn.
“ Ngươi... hẳn là muốn biết bí mật trong Đồ Long đao chứ!? ” – Ngô Chính thản nhiên cười nói, không có vẻ gì là sợ hãi cái chết đến thăm.
Tiên Vu Thông đột nhiên ngưng cười, thần sắc trở nên sắc bén nghiêm trọng, hướng về phía Ngô Chính lạnh giọng đáp: “ Ngươi, là muốn câu kéo thời gian? ”
Ngô Chính ung dung ngã đầu vào thân cây, từ tốn đáp lời: “ Có phải là câu kéo thời gian hay không, còn là tùy vào ngươi nghĩ về nó như thế nào! ”
Đúng vậy, mạng sống của Ngô Chính lúc này đã không còn tùy thuộc vào bản thân của hắn nữa, nếu là Tiên Vu Thông muốn giết người, Ngô Chính hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, chỉ là xem xem Tiên Vu Thông sẽ quyết định như thế nào.
Bên cạnh đó Tạ Tốn nghe xong cũng là sững sốt không thôi, nhưng rồi tỉnh táo suy nghĩ đôi chút liền là phủ định lời nói của Ngô Chính, cho rằng hắn là đang muốn câu kéo thời gian mà thôi.
Phải biết Tạ Tốn tiêu tốn hơn mười năm thời gian chịu đựng hịu quanh cô độc một mình trên Băng Hỏa đảo mục đích chỉ là để chuyên tâm nghiên cứu bí mật của Đồ Long đao bên trong là gì, nhưng tiếc rằng chừng ấy thời gian trôi qua Tạ Tốn vẫn là không tìm được cho mình lời giải.
Trong lúc đó Ngô Chính nay mới bao nhiêu tuổi!? Nghe từ giọng nói Tạ Tốn liền có thể đoán biết hắn không quá mười bảy mười tám tuổi đời chênh lệch là bao nhiêu, làm sao lại có chuyện Ngô Chính có thể biết được bí mật từ trong đao, không lẽ là nói hắn đã biết đi từ khi trong bụng mẹ!? Nực cười...
Ngược lại Tiên Vu Thông thì vẫn còn đang thất thần chìm trong trầm mặc không hé nửa lời, phải mất một hồi thật lâu hắn lại liếc mắt nhìn qua Tạ Tốn.
“ Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, để Tiên Vu Thông ta hôm nay tiễn ngươi đi trước một đoạn, xuống cửu tuyền mà xám hối đi! ”
Quả nhiên Tiên Vu Thông vẫn là rất gian xảo tinh ranh, quyết định trước giết Tạ Tốn đoạt Đồ Long đao, sau đó lại tiếp tục suy tính đến chuyện tra khảo Ngô Chính, bắt hắn mở miệng khai thật, dù sao Ngô Chính cũng đã là đèn cạn dầu không làm nên nổi trò trống gì.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Về phía Ngô Chính đã tẩu thoát chạy đi rất xa, mặc dù phải vác theo Tạ Tốn thân hình cao lớn nặng nề nhưng là Hoành Không Na Di sở trường chính là bức tốc, hơn nữa còn có lực đẩy của Không Văn thần tăng tiếp sức, quả thực tốc độ tẩu thoát còn nhanh hơn cả tên lửa, chớp mắt liền đã giãn khoảng cách với Không Văn thần tăng thật xa, hoàn toàn là mất tăm biệt tích không lần được dấu vết.
Nhưng là thương thế trên người của Ngô Chính lúc bấy giờ quá mức nghiêm trọng, một chưởng vừa rồi khiến hắn chịu cả ngoại nội thương thế cho dù là phục dụng Liệu Thương Đan tiêu tốn đến 1 0 0 điểm sát lục nhưng trước mắt vẫn là vô dụng, chí ít không mất mười ngày nửa tháng thì đừng hòng mà khỏi hẳn.
Bên trong cánh rừng thông cây cối thưa thớt, chung quanh đá núi xám nâu nằm nghiêng ngã lác đác dưới mặt đất, lúc này Ngô Chính chỉ còn thừa lại chút ít sức lực từ nhục thể cơ bắp, trên vai lại đang vác theo Tạ Tốn thân hình to lớn loạng choạng cước bộ tiến về phía trước.
Lúc bấy giờ mỗi bước nhấc lên đều nặng tựa ngàn cân, khiến hắn mồ hôi mồ kê ròng rã như suối, lại ngâm mình dưới cái nắng gay gắt của ban trưa, để hắn chưa bao giờ cảm thấy mình khao khát có được sức mạnh to lớn như bây giờ.
Nếu trước đó Ngô Chính không lãng phí khoảng thời gian có được của mình, trân trọng từng phút từng giây chuyên tâm tăng cường thực lực thì tình cảnh như thế này sẽ không bao giờ xảy ra.
Lại nói Ngô Chính tâm cơ cho dù có lợi hại đến đâu chăng nữa, nhưng muốn thành sự tất cần phải có được thực lực cường đại vượt trội làm cơ sở, bằng không gặp phải cường địch như Không Văn thần tăng lần này, lão ta chỉ cần dùng quyền đầu của mình liền có thể đánh tan hết thảy mưu mô quỷ kế của Ngô Chính.
Trở về với hiện tại, bên trong cánh rừng hoang vắng lúc này, Ngô Chính ngồi dựa lưng vào thân cây, ngửa mặt lên trên há mồm hồng hộc thở dốc, hai chân mỏi nhừ đã không thể cử động được nữa, thậm chí là nhấc lên ngón tay cũng đã là một việc gì đó rất khó khăn.
Bên cạnh đó Tạ Tốn tình trạng ngược lại có phần tốt hơn Ngô Chính một chút, đã có thể khoanh chân ngồi vững, giành giựt từng phút từng giây khôi phục thương thế của mình.
Bây giờ nếu là có thú hoang gần đây lăm le tiến đến, tin tưởng hai người này hẳn là bất lực khoanh tay ngồi nhìn thân thể của mình bị bọn chúng gậm nhấm.
Rột rẹt...
Đúng lúc này bỗng nhiên từ phía trước có động tĩnh, là tiếng bước chân dẫm vào lá khô mà tạo thành, âm thanh nghe được rất nhỏ nhưng càng lúc càng rõ ràng hơn, tựa hồ là đã tiếp cận rất gần vị trí của Ngô Chính và Tạ Tốn hai người.
Ngô Chính trong tâm trở nên hoảng hốt, hai mắt ngưng thần tập trung về hướng có tiếng động phát ra, trong lòng càng là âm thầm cầu nguyện không thôi, hắn lúc này cho dù có vay mượn điểm sát lục cũng đã vô phương có thể tận dụng được rồi.
“ Chạy trời không khỏi nắng a! ”
Giọng nói băng lãnh âm trầm phát ra từ phía đối diện, nhìn lại chỉ thấy người này là một tên trung niên, khuôn mặt đặc điểm có chút hốc hác để gò má nhô ra, người đến không ai khác chính là... chưởng môn phái Hoa Sơn, Tiên Vu Thông!
“ Xong! ” duy nhất một từ ngữ hiện ra trong đầu Ngô Chính, để hắn đã triệt để tuyệt vọng rồi.
Lúc này cho dù có vay mượn điểm sát lục từ hệ thống, mua lấy một vài đan dược tăng nguyên cấp tốc tăng cường tu vi thì cũng vô phương, công lực của Ngô Chính đã hoàn toàn cạn kiệt không thể luyện hóa dược lực được nữa rồi, nếu ngoan cố muốn làm vậy càng là khiến cái chết đến nhanh hơn, thậm chí là không được toàn thây.
Chưa kể bây giờ giơ tay nhấc chân đều là một việc gì đó vô cùng gian nan khổ sở, Ngô Chính bây giờ ngoại trừ cầu nguyện lão thiên giáng xuống thiên uy đập chết tên khốn kiếp trước mặt này ra, thì đúng là... thập tử vô sinh!
Tạ Tốn tuy chuyên tâm dưỡng thương luyện hóa dược lực, nhưng là còn chừa một tia phân tâm chú ý đến bên ngoài, lúc này cũng minh bạch được hoàn cảnh, nhưng là rất bình thản quay sang Ngô Chính nói: “ Lần này là ta liên lụy ngươi rồi! ”
“ Vô phương, dù sao ta chơi đùa cũng là đủ ” – Ngô Chính cười gượng đáp lời.
“ Hai người tâm sự đủ chưa, xong rồi thì lên đường vui vẻ a, hắc hắc... ”
Tiên Vu Thông cười gian xảo đến híp cả mắt, chỉ lộ ra một tia tinh quang lấp lóe tham lam nhìn về phía thanh Đồ Long đao trong tay Tạ Tốn.
“ Ngươi... hẳn là muốn biết bí mật trong Đồ Long đao chứ!? ” – Ngô Chính thản nhiên cười nói, không có vẻ gì là sợ hãi cái chết đến thăm.
Tiên Vu Thông đột nhiên ngưng cười, thần sắc trở nên sắc bén nghiêm trọng, hướng về phía Ngô Chính lạnh giọng đáp: “ Ngươi, là muốn câu kéo thời gian? ”
Ngô Chính ung dung ngã đầu vào thân cây, từ tốn đáp lời: “ Có phải là câu kéo thời gian hay không, còn là tùy vào ngươi nghĩ về nó như thế nào! ”
Đúng vậy, mạng sống của Ngô Chính lúc này đã không còn tùy thuộc vào bản thân của hắn nữa, nếu là Tiên Vu Thông muốn giết người, Ngô Chính hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, chỉ là xem xem Tiên Vu Thông sẽ quyết định như thế nào.
Bên cạnh đó Tạ Tốn nghe xong cũng là sững sốt không thôi, nhưng rồi tỉnh táo suy nghĩ đôi chút liền là phủ định lời nói của Ngô Chính, cho rằng hắn là đang muốn câu kéo thời gian mà thôi.
Phải biết Tạ Tốn tiêu tốn hơn mười năm thời gian chịu đựng hịu quanh cô độc một mình trên Băng Hỏa đảo mục đích chỉ là để chuyên tâm nghiên cứu bí mật của Đồ Long đao bên trong là gì, nhưng tiếc rằng chừng ấy thời gian trôi qua Tạ Tốn vẫn là không tìm được cho mình lời giải.
Trong lúc đó Ngô Chính nay mới bao nhiêu tuổi!? Nghe từ giọng nói Tạ Tốn liền có thể đoán biết hắn không quá mười bảy mười tám tuổi đời chênh lệch là bao nhiêu, làm sao lại có chuyện Ngô Chính có thể biết được bí mật từ trong đao, không lẽ là nói hắn đã biết đi từ khi trong bụng mẹ!? Nực cười...
Ngược lại Tiên Vu Thông thì vẫn còn đang thất thần chìm trong trầm mặc không hé nửa lời, phải mất một hồi thật lâu hắn lại liếc mắt nhìn qua Tạ Tốn.
“ Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, để Tiên Vu Thông ta hôm nay tiễn ngươi đi trước một đoạn, xuống cửu tuyền mà xám hối đi! ”
Quả nhiên Tiên Vu Thông vẫn là rất gian xảo tinh ranh, quyết định trước giết Tạ Tốn đoạt Đồ Long đao, sau đó lại tiếp tục suy tính đến chuyện tra khảo Ngô Chính, bắt hắn mở miệng khai thật, dù sao Ngô Chính cũng đã là đèn cạn dầu không làm nên nổi trò trống gì.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|