Vân Dung vẫn nhìn theo bàn tay đang nắm tay Nàng, lòng chua xót đến làm cho Nàng nhíu mi. Mới vừa rồi chính Nàng ngã sấp xuống thì khuỷu tay cùng đầu gối đụng đất, hiện tại không chỉ có hai nơi này đau, mà cánh tay đau, chân đau, cả người đều ở đau, tâm. . . . Càng đau.
Phải đi cùng nhau đi! Không khỏi phân trần, Vân Dung đem cánh tay Hắn khoát lên gáy của mình, muốn đỡ Hắn rời khỏi. Nhưng mới vừa động, Bạch Hi Thần liền đau đến cả người run run.
Ám khí kia làm sao có thể lợi hại như thế. Hay là trên ám khí có độc?
Do dự hết sức, phía sau những người đó lại một lần nữa đuổi theo.
Chúng ta muốn là mạng sống của Hắn, Ngươi đi đi! người nói vẫn là Bạch y nhân cầm đầu mới vừa rồi kia.
Hắn thân hình cao gầy, khuôn mặt cũng coi như anh tuấn, chính thời điểm nhìn Vân Dung, trên vầng trán xẹt qua một tia giãy dụa. Vân Dung cũng có loại cảm giác, người này tựa hồ đã gặp qua nơi nào.
Không có thời gian nghĩ nhiều, lúc này đến phiên Vân Dung gắt gao ôm Bạch Hi Thần không buông tay. Ai nấy đều thấy được, Nàng căn bản không có chút ý tứ rời đi.
Mau. . . Đi Bạch Hi Thần ý thức đã muốn dần mơ hồ, cả người một mảnh lạnh như băng. Như lại nhớ tới buổi đêm nhiều năm trước Hắn cùng với mẫu thân sinh tử xa cách. Dưới bầu trời đầu gió tuyết, vài cao thủ hắc y nhân che mặt, đưa mẫu tử bọn họ bao bọc xung quanh. Hắn khi đó tuổi còn nhỏ, dù xuất tất cả vốn liếng vẫn là bị những người đó đả thương. Mắt thấy trường kiếm của bọn họ sắp hướng đến mình, mẫu thân nhanh chóng đi lên kéo Hắn ra phía sau bảo hộ. Khi đó trong trí nhớ của Hắn, mẫu thân đều là nhu nhược , từ nhỏ ở trong tim của Hắn luôn có một tâm niệm sẽ bảo hộ mẫu thân thật tốt. Hắn chưa từng nghĩ tới mẫu thân lại cũng có lúc kiên cường dũng cảm như thế. Hắn còn không thể nhìn được mẫu thân đến tột cùng bị đâm trúng bao nhiêu đao, chỉ nhớ rõ áo choàng màu trắng của Hắn, cơ hồ đều bị máu tươi nhiễm đỏ, tuy trên mặt của Hắn của do bị thương mà chảy xuống, nhưng nhiều hơn cả là máu của mẫu thân Hắn lưu lại.
Hắn suy nghĩ có ý đồ giãy dụa làm cho mẫu thân ở trên người Hắn dời đi, nhưng mà mẫu thân đột nhiên khí lực trở nên thật lớn, trong khoảng khắc đó hai bàn tay trắng noãn lại có sức lớn lạ lùng gắt gao bắt lấy cánh tay của Hắn, móng tay tựa hồ muốn khảm vào da thịt Hắn. Sư phụ của Hắn tới rồi vô cùng mau, nhưng mẫu thân và Hắn trên người đã bị trúng mấy kiếm, nhưng bất đồng là Hắn vẫn còn chút hơi thở còn mẫu thân Hắn đã sớm không còn hơi thở. Nàng sau khi trút hơi thở hai tay vẫn như cũ gắt gao giữ lấy Hắn, đưa Hắn gắt gao bảo hộ vào trong người. Trí nhớ rõ ràng như thế, thời gian giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Chất lỏng sềnh sệch ấm áp, theo gương mặt của Hắn chảy xuống như không còn độ ấm, làm cho ngực Hắn cảm thấy hít thở không thông, hơi hơi mở mắt ra, mắt nhìn cũng không thập phần rõ ràng, xuất hiện là khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Dung ẩn ẩn hiện hiện.
Nước mắt của Hắn tràn ra đáy mắt, cùng với máu tươi chậm rãi chảy xuống. Sau khi mẫu thân ra đi, Hắn chưa từng khóc thêm lần nào nữa, vì cũng không ai đối xử chân thành với Hắn. Bọn họ muốn bất quá đều là làm cho Hắn đi lên ngôi vị hoàng đế. Hết thảy chỉ đều là giao dịch.
Cuối cùng, Bạch Hi Thần hoàn toàn ngất đi, Vân Dung cơ hồ đã muốn áp sát mặt Hắn, nghe được theo trong miệng Hắn tràn ra thanh âm nói mê nói sảng của Hắn: Mẹ, mẹ. . . Lòng của Nàng hung hăng run rẩy một chút.
Ngươi đây là làm gì? Bạch y nhân trước mặt thất thanh thét lên, Hắn thật không ngờ Vân Dung sẽ thay Bạch Hi Thần chịu đựng một kiếm này. Nàng như vậy căn bản cũng cứu không được Hắn, ngược lại sẽ làm tổn thương tính mạng của mình.
Ngươi thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm! Bạch y nhân lớn tiếng mắng.
Vân Dung nở nụ cười có chút tự giễu: Muốn trách. . . . Cũng là trách nhóm người các ngươi xuống tay. . . . Quá nhanh , chưa cho. . . Ta. . . Thời gian. . . .
Bạch y nhân chau mày, bản năng con người phản ánh mới là chân thực nhất . Xem ra Nàng cùng nhị hoàng tử quan hệ thật sự không giống bình thường.
Cảnh Nhuận, giết nàng. Người bận áo xanh bên cạnh vừa nói vừa giơ một tay cầm trường kiếm hướng đến tim của Vân Dung đâm tới.
Dừng tay! Thanh âm từ phía trước truyền đến, nhất thời làm cho mọi người dừng động tác trong tay. Cùng nhau nhìn lại hướng phía trước.
Phải đi cùng nhau đi! Không khỏi phân trần, Vân Dung đem cánh tay Hắn khoát lên gáy của mình, muốn đỡ Hắn rời khỏi. Nhưng mới vừa động, Bạch Hi Thần liền đau đến cả người run run.
Ám khí kia làm sao có thể lợi hại như thế. Hay là trên ám khí có độc?
Do dự hết sức, phía sau những người đó lại một lần nữa đuổi theo.
Chúng ta muốn là mạng sống của Hắn, Ngươi đi đi! người nói vẫn là Bạch y nhân cầm đầu mới vừa rồi kia.
Hắn thân hình cao gầy, khuôn mặt cũng coi như anh tuấn, chính thời điểm nhìn Vân Dung, trên vầng trán xẹt qua một tia giãy dụa. Vân Dung cũng có loại cảm giác, người này tựa hồ đã gặp qua nơi nào.
Không có thời gian nghĩ nhiều, lúc này đến phiên Vân Dung gắt gao ôm Bạch Hi Thần không buông tay. Ai nấy đều thấy được, Nàng căn bản không có chút ý tứ rời đi.
Mau. . . Đi Bạch Hi Thần ý thức đã muốn dần mơ hồ, cả người một mảnh lạnh như băng. Như lại nhớ tới buổi đêm nhiều năm trước Hắn cùng với mẫu thân sinh tử xa cách. Dưới bầu trời đầu gió tuyết, vài cao thủ hắc y nhân che mặt, đưa mẫu tử bọn họ bao bọc xung quanh. Hắn khi đó tuổi còn nhỏ, dù xuất tất cả vốn liếng vẫn là bị những người đó đả thương. Mắt thấy trường kiếm của bọn họ sắp hướng đến mình, mẫu thân nhanh chóng đi lên kéo Hắn ra phía sau bảo hộ. Khi đó trong trí nhớ của Hắn, mẫu thân đều là nhu nhược , từ nhỏ ở trong tim của Hắn luôn có một tâm niệm sẽ bảo hộ mẫu thân thật tốt. Hắn chưa từng nghĩ tới mẫu thân lại cũng có lúc kiên cường dũng cảm như thế. Hắn còn không thể nhìn được mẫu thân đến tột cùng bị đâm trúng bao nhiêu đao, chỉ nhớ rõ áo choàng màu trắng của Hắn, cơ hồ đều bị máu tươi nhiễm đỏ, tuy trên mặt của Hắn của do bị thương mà chảy xuống, nhưng nhiều hơn cả là máu của mẫu thân Hắn lưu lại.
Hắn suy nghĩ có ý đồ giãy dụa làm cho mẫu thân ở trên người Hắn dời đi, nhưng mà mẫu thân đột nhiên khí lực trở nên thật lớn, trong khoảng khắc đó hai bàn tay trắng noãn lại có sức lớn lạ lùng gắt gao bắt lấy cánh tay của Hắn, móng tay tựa hồ muốn khảm vào da thịt Hắn. Sư phụ của Hắn tới rồi vô cùng mau, nhưng mẫu thân và Hắn trên người đã bị trúng mấy kiếm, nhưng bất đồng là Hắn vẫn còn chút hơi thở còn mẫu thân Hắn đã sớm không còn hơi thở. Nàng sau khi trút hơi thở hai tay vẫn như cũ gắt gao giữ lấy Hắn, đưa Hắn gắt gao bảo hộ vào trong người. Trí nhớ rõ ràng như thế, thời gian giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Chất lỏng sềnh sệch ấm áp, theo gương mặt của Hắn chảy xuống như không còn độ ấm, làm cho ngực Hắn cảm thấy hít thở không thông, hơi hơi mở mắt ra, mắt nhìn cũng không thập phần rõ ràng, xuất hiện là khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Dung ẩn ẩn hiện hiện.
Nước mắt của Hắn tràn ra đáy mắt, cùng với máu tươi chậm rãi chảy xuống. Sau khi mẫu thân ra đi, Hắn chưa từng khóc thêm lần nào nữa, vì cũng không ai đối xử chân thành với Hắn. Bọn họ muốn bất quá đều là làm cho Hắn đi lên ngôi vị hoàng đế. Hết thảy chỉ đều là giao dịch.
Cuối cùng, Bạch Hi Thần hoàn toàn ngất đi, Vân Dung cơ hồ đã muốn áp sát mặt Hắn, nghe được theo trong miệng Hắn tràn ra thanh âm nói mê nói sảng của Hắn: Mẹ, mẹ. . . Lòng của Nàng hung hăng run rẩy một chút.
Ngươi đây là làm gì? Bạch y nhân trước mặt thất thanh thét lên, Hắn thật không ngờ Vân Dung sẽ thay Bạch Hi Thần chịu đựng một kiếm này. Nàng như vậy căn bản cũng cứu không được Hắn, ngược lại sẽ làm tổn thương tính mạng của mình.
Ngươi thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm! Bạch y nhân lớn tiếng mắng.
Vân Dung nở nụ cười có chút tự giễu: Muốn trách. . . . Cũng là trách nhóm người các ngươi xuống tay. . . . Quá nhanh , chưa cho. . . Ta. . . Thời gian. . . .
Bạch y nhân chau mày, bản năng con người phản ánh mới là chân thực nhất . Xem ra Nàng cùng nhị hoàng tử quan hệ thật sự không giống bình thường.
Cảnh Nhuận, giết nàng. Người bận áo xanh bên cạnh vừa nói vừa giơ một tay cầm trường kiếm hướng đến tim của Vân Dung đâm tới.
Dừng tay! Thanh âm từ phía trước truyền đến, nhất thời làm cho mọi người dừng động tác trong tay. Cùng nhau nhìn lại hướng phía trước.
/69
|