Mẫn nhi, Liễu nương tất nhiên biết tướng mạo của con như vậy, cũng cực kỳ giống với phu nhân. Chỉ cho rằng con hơi ngô nghê mà phu nhân thì lại. . . . . . Cho nên mới quên đi tướng mạo ban đầu của con.
Đường Mẫn lập tức vểnh tai, nhìn Liễu nương, hỏi: Liễu nương biết, nếu thế thì cũng biết chuyện mẫu thân đã cho ta uống bí dược từ nhỏ rồi đúng không?
Liễu nương kinh hãi, hỏi lại: Sao có thể, phu nhân không thể nào cho con dùng bí dược đâu. Đây chính là làm hại con, sao người có thể làm thế được? .
Liễu nương không tin nhìn Đường Mẫn, tiếp tục nói: Tướng mạo của con đã được khôi phục, cũng nên biết thân phận thật của phu nhân, hãy đến Bách Lý Sơn Trang một chuyến đi! . Đường Mẫn càng ngày càng kinh ngạc, không ngờ Liễu nương này lại biết nhiều chuyện như vậy!
Liễu nương lại nói tiếp: Đúng vậy, phu nhân chính là đại tiểu thư Bách Lý Ưu của Bách Lý Sơn trang, lúc ấy người vừa sinh hạ tiểu thiếu gia, tâm trạng vẫn chìm trong u uất không thoát ra được, sau đó liền rời đi. Sau này phu nhân bế con trở lại, nhưng vẫn không chịu nói câu nào, mang theo ta rời khỏi Bách Lý Sơn trang. Tiểu thiếu gia liền giao cho trưởng lão Bách Lý Hàn Thiên nuôi dưỡng. Bây giờ nhớ lại đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi. . . . . .
Là Hoành Ngọc sao? , Đường Mẫn hiểu, tiểu thiếu gia trong miệng Liễu nương chính là Hoành Ngọc.
Mẫn nhi đã gặp qua tiểu thiếu gia rồi hả ? Đúng thế, tên của ngài ấy là Hoành Ngọc, danh tự này do chính phu nhân đặt, cuộc sống yên ổn, trơn nhuận như ngọc. Phu nhân chỉ hy vọng tiểu thiếu gia lớn lên được bình an, không hơn.
Vậy vì sao lại đến Phượng Lăng, gả vào Hầu phủ? , Thì ra phụ thân thật sự không phải cha ruột của nàng, trong lòng thoáng thấy mất mát, nhưng cũng hiểu, điều này không có cách nào có thể thay đổi.
Cái này ta cũng không biết. Chỉ biết là phu nhân dứt khoát rời khỏi Thương Lan, đến Phượng Lăng, ta là nha hoàn của người tất nhiên phải đi theo! .
Thì ra Liễu nương có thân phận như thế, khó trách lại biết nhiều như vậy!
Nhưng sao lại không vào hoàng cung đâu rồi, Hoàng đế Phượng Lăng thích mẫu thân, mà bà cũng đã mang thai cốt nhục của ông ấy,…?
Nói nhăng nói cuội gì đó! , Liễu nương lập tức át lời Đường Mẫn: Mẫn nhi, đừng nói lung tung, phu nhân và Hoàng đế Phượng Lăng làm sao có thể, là ai ở trước mặt con dựng nên chuyện này?
Đường Mẫn bối rối, có ý gì! Phụ thân nàng không phải Phượng Lăng đế?
Vậy thì dấu hoa mai phượng hoàng kia phải giải thích thế nào?
Trên vai con có ấn ký hình hoa mai phượng hoàng, nghe nói chỉ có con cháu của Hoàng thất Phượng Lăng mới có! , Đường Mẫn sâu kín giải thích.
Trong lòng kinh hãi đã không thể dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt, hừ hừ, tất cả quả thật quá cẩu huyết, không tài nào giải thích được. Đi một vòng, vẫn như đang lâm vào mê cung, phụ thân ruột vẫn không biết là ai.
Đừng nói là Thương Lan đế kia đấy nhé, nhìn chẳng giống nhau gì cả!
Chẳng lẽ cả đời này nàng không biết phụ thân mình là ai sao?
Bi thống ——
Mặt Đường Mẫn đầy bi ai, nhìn Liễu nương, đợi đáp án. Liễu nương cũng kinh ngạc, sao trên người Mẫn nhi lại có ấn ký này, cẩn thận cởi
Đường Mẫn lập tức vểnh tai, nhìn Liễu nương, hỏi: Liễu nương biết, nếu thế thì cũng biết chuyện mẫu thân đã cho ta uống bí dược từ nhỏ rồi đúng không?
Liễu nương kinh hãi, hỏi lại: Sao có thể, phu nhân không thể nào cho con dùng bí dược đâu. Đây chính là làm hại con, sao người có thể làm thế được? .
Liễu nương không tin nhìn Đường Mẫn, tiếp tục nói: Tướng mạo của con đã được khôi phục, cũng nên biết thân phận thật của phu nhân, hãy đến Bách Lý Sơn Trang một chuyến đi! . Đường Mẫn càng ngày càng kinh ngạc, không ngờ Liễu nương này lại biết nhiều chuyện như vậy!
Liễu nương lại nói tiếp: Đúng vậy, phu nhân chính là đại tiểu thư Bách Lý Ưu của Bách Lý Sơn trang, lúc ấy người vừa sinh hạ tiểu thiếu gia, tâm trạng vẫn chìm trong u uất không thoát ra được, sau đó liền rời đi. Sau này phu nhân bế con trở lại, nhưng vẫn không chịu nói câu nào, mang theo ta rời khỏi Bách Lý Sơn trang. Tiểu thiếu gia liền giao cho trưởng lão Bách Lý Hàn Thiên nuôi dưỡng. Bây giờ nhớ lại đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi. . . . . .
Là Hoành Ngọc sao? , Đường Mẫn hiểu, tiểu thiếu gia trong miệng Liễu nương chính là Hoành Ngọc.
Mẫn nhi đã gặp qua tiểu thiếu gia rồi hả ? Đúng thế, tên của ngài ấy là Hoành Ngọc, danh tự này do chính phu nhân đặt, cuộc sống yên ổn, trơn nhuận như ngọc. Phu nhân chỉ hy vọng tiểu thiếu gia lớn lên được bình an, không hơn.
Vậy vì sao lại đến Phượng Lăng, gả vào Hầu phủ? , Thì ra phụ thân thật sự không phải cha ruột của nàng, trong lòng thoáng thấy mất mát, nhưng cũng hiểu, điều này không có cách nào có thể thay đổi.
Cái này ta cũng không biết. Chỉ biết là phu nhân dứt khoát rời khỏi Thương Lan, đến Phượng Lăng, ta là nha hoàn của người tất nhiên phải đi theo! .
Thì ra Liễu nương có thân phận như thế, khó trách lại biết nhiều như vậy!
Nhưng sao lại không vào hoàng cung đâu rồi, Hoàng đế Phượng Lăng thích mẫu thân, mà bà cũng đã mang thai cốt nhục của ông ấy,…?
Nói nhăng nói cuội gì đó! , Liễu nương lập tức át lời Đường Mẫn: Mẫn nhi, đừng nói lung tung, phu nhân và Hoàng đế Phượng Lăng làm sao có thể, là ai ở trước mặt con dựng nên chuyện này?
Đường Mẫn bối rối, có ý gì! Phụ thân nàng không phải Phượng Lăng đế?
Vậy thì dấu hoa mai phượng hoàng kia phải giải thích thế nào?
Trên vai con có ấn ký hình hoa mai phượng hoàng, nghe nói chỉ có con cháu của Hoàng thất Phượng Lăng mới có! , Đường Mẫn sâu kín giải thích.
Trong lòng kinh hãi đã không thể dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt, hừ hừ, tất cả quả thật quá cẩu huyết, không tài nào giải thích được. Đi một vòng, vẫn như đang lâm vào mê cung, phụ thân ruột vẫn không biết là ai.
Đừng nói là Thương Lan đế kia đấy nhé, nhìn chẳng giống nhau gì cả!
Chẳng lẽ cả đời này nàng không biết phụ thân mình là ai sao?
Bi thống ——
Mặt Đường Mẫn đầy bi ai, nhìn Liễu nương, đợi đáp án. Liễu nương cũng kinh ngạc, sao trên người Mẫn nhi lại có ấn ký này, cẩn thận cởi
/147
|