Thiên Sở Tu sững sờ, Quân Mạc Ly không lên thì không sao nhưng vừa lên tiếng liền kinh động bốn phía. Nhất là Thiên Sở Tu, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin được, người đang đứng trước mặt mình chính là nhi tử của Lan phi?
Ngươi...ngươi nói gì, lặp lại lần nữa! . Hoàn toàn không có thể tiếp nhận nổi chân tướng, hài tử mới hơn một tháng, năm đó đã vùi thân trong biển lửa, tự tay ông đã ôm thi thể ra cơ mà.
Mà người trước mắt này…, tại sao chứ?
Này, lão hồ ly, đừng trưng bộ dáng này ra chứ, thật mất thể diện! , Thiên Mị lên tiếng trào phúng, nhìn Thiên Sở Tu đứng ngồi không yên, vừa muốn đứng lên xác nhận, lại vừa nghi hoặc không dứt.
Thật là, xấu hổ!
Thiên Mị, đó là cha của ngươi đấy! .
Đường Mẫn lặng lẽ lại gần Thiên Mị, nói thầm. Đại ý chính là, người kia là lão hồ ly, còn ngươi chính là tiểu hồ ly. Thiên Mị cũng không e dè, vẫy vẫy Đường Mẫn, ý bảo nàng tới đây.
Người kia của ngươi cũng là hồ ly đấy! . Nói xong, liền bật cười.
Đường Mẫn ngẩn người, sắc mặt lập tức hồng thấu, tức giận không nhẹ. Quả thật nếu Quân Mạc Ly là nhi tử của Thiên Sở Tu, vậy thì cũng không thoát khỏi biệt danh này rồi.
Chứng cớ ở chỗ nào? Tại sao trẫm lại phải tin tưởng lời của ngươi? . Không phải lão không tin, mà là không dám tin. Kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, nếu cuối cùng chứng minh người này không phải, thì chẳng phải lão sẽ bị đả kích thêm một lần sao.
Chứng cớ, hừ…. , Quân Mạc Ly hừ lạnh, thờ ơ không quan tâm.
Thiên Sở Tu vô cùng sốt ruột, nhìn dáng vẻ bất cần của Quân Mạc Ly, lại càng cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội lần này. Lão vội vàng đi xuống, đứng đối diện với Quân Mạc Ly, nhìn thẳng vào mắt nhau dò xét.
Dáng dấp của người này rất giống Lan phi, lông mày kia, đôi mắt, thậm chí cả khóe môi hơi vểnh lên kia nữa, đều mang bóng dáng của người xưa. Thiên Sở Tu xúc động thật lâu, thì ra, đứa bé còn sống!
Hài tử ~
Thân thể Quân Mạc Ly khẽ động, tránh thoát khỏi tay của Thiên Sở Tu.
Ta không có chứng cớ.
Ngươi có, bản thân ngươi chính là chứng cớ! . Thiên Sở Tu chỉ vào phía sau vai của Quân Mạc Ly nói tiếp: Năm đó khi Tứ hoàng tử vừa đầy tháng, Lan phi đã cố ý xăm lên vai thằng bé một con giao long màu trắng! .
Quân Mạc Ly im lặng, còn Đường Mẫn thì đầy kinh ngạc.
Vẻ mặt của hai người đã nói lên tất cả, Quân Mạc Ly đích thực là Tứ hoàng tử năm đó đã chết cháy trong tẩm cung của Lan phi. Lúc trước, Đường Mẫn vẫn thấy rất hiếu kỳ, vì sao trên vai Quân Mạc Ly lại có một con Giao Long trắng như tuyết, quả thực rất đáng yêu. Quân Mạc Ly đã nói, hình xăm này từ nhỏ đã có.
Nói như vậy, thì không thể nào sai lệch được.
Hoàng nhi ~ , lúc này Thiên Sở Tu kích động không thôi, đứa bé này là lão vẫn luôn mong đợi sự có mặt của nó, khi ấy Lan phi vẫn còn tại thế. Nhưng không ngờ, sau một cơn hỏa hoạn, sau khi Lan phi chết không lâu, tất cả nơi đó đều bị thiêu hủy, ngay cả đứa bé cũng vùi thân trong biển lửa.
Lúc ấy lão đã rất hối tiếc, nên sớm cứu đứa bé ra mới phải. Nhưng đứa trẻ này cuãng hết sức cổ quái, chỉ có khi ở trong tẩm cung của Lan phi nó mới không khóc.
Ta không phải.
Nhi tử, ta…
Câm miệng!
Quân Mạc Ly lạnh lùng nhíu mày, tuy nhiên vẻ mặt bi thương của Thiên Sở Tu vẫn lọt vào tầm mắt.
Bà là mẫu thân của ta, nhưng, ông và ta lại không hề liên quan! . Tuy trong lòng Quân Mạc Ly thừa nhận Lan phi, vì cả đời bà đã phải chịu quá nhiều uất ức khổ sở, sư phụ từng nói là bà yêu người kia, nhưng tất cả đều do tạo hóa trêu ngươi. Còn người nam nhân kia, cũng chính là phụ thân của hắn, lại khiến cho bà vừa yêu vừa hận, cuối cùng đành ôm hận mà chết.
Thiên Sở Tu, ông hãy nói cho ta biết, chuyện như vậy, ta phải chấp nhận vị trí của ông như thế nào?
Thân hình Thiên Sở Tu thoáng khựng lại, sau đó lùi ra sau mấy bước, Thiên Mị thấy thế liền tiến lên đỡ. Trong nháy mắt, lão như già thêm mười tuổi.
Quân Mạc Ly kiêu ngạo cự tuyệt lẫn không chịu thừa nhận, khiến trong lòng lão đau xót vô cùng.
Lan phi, Lan phi, cho dù ngươi đã đi, nhưng ngay cả hài tử cũng không chịu lưu lại sao? Đứa nhỏ này, nhìn lão bằng ánh mắt khiêu khích vô hạn, trong đó còn bao hàm cả oán hận khó có thể nói rõ.
Lão cái gì cũng không thể biện minh, sự thật chính là lão đã không bảo vệ tốt nàng, cho nên nhi tử hận lão như vậy cũng phải. Quân Mạc Ly hận lão, là đúng.
Đối với mẫu phi của con, ta thật sự rất áy náy, cho nên, để hãy để ta bồi thường cho con, được không? . Thiên Sở Tu lộ vẻ xúc động nói: Con và nha đầu này đã kết thành phu thê, nha đầu này lại là nữ nhi của Ưu nhi, như vậy rất tốt, ta chỉ hi vọng các con có
Ngươi...ngươi nói gì, lặp lại lần nữa! . Hoàn toàn không có thể tiếp nhận nổi chân tướng, hài tử mới hơn một tháng, năm đó đã vùi thân trong biển lửa, tự tay ông đã ôm thi thể ra cơ mà.
Mà người trước mắt này…, tại sao chứ?
Này, lão hồ ly, đừng trưng bộ dáng này ra chứ, thật mất thể diện! , Thiên Mị lên tiếng trào phúng, nhìn Thiên Sở Tu đứng ngồi không yên, vừa muốn đứng lên xác nhận, lại vừa nghi hoặc không dứt.
Thật là, xấu hổ!
Thiên Mị, đó là cha của ngươi đấy! .
Đường Mẫn lặng lẽ lại gần Thiên Mị, nói thầm. Đại ý chính là, người kia là lão hồ ly, còn ngươi chính là tiểu hồ ly. Thiên Mị cũng không e dè, vẫy vẫy Đường Mẫn, ý bảo nàng tới đây.
Người kia của ngươi cũng là hồ ly đấy! . Nói xong, liền bật cười.
Đường Mẫn ngẩn người, sắc mặt lập tức hồng thấu, tức giận không nhẹ. Quả thật nếu Quân Mạc Ly là nhi tử của Thiên Sở Tu, vậy thì cũng không thoát khỏi biệt danh này rồi.
Chứng cớ ở chỗ nào? Tại sao trẫm lại phải tin tưởng lời của ngươi? . Không phải lão không tin, mà là không dám tin. Kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, nếu cuối cùng chứng minh người này không phải, thì chẳng phải lão sẽ bị đả kích thêm một lần sao.
Chứng cớ, hừ…. , Quân Mạc Ly hừ lạnh, thờ ơ không quan tâm.
Thiên Sở Tu vô cùng sốt ruột, nhìn dáng vẻ bất cần của Quân Mạc Ly, lại càng cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội lần này. Lão vội vàng đi xuống, đứng đối diện với Quân Mạc Ly, nhìn thẳng vào mắt nhau dò xét.
Dáng dấp của người này rất giống Lan phi, lông mày kia, đôi mắt, thậm chí cả khóe môi hơi vểnh lên kia nữa, đều mang bóng dáng của người xưa. Thiên Sở Tu xúc động thật lâu, thì ra, đứa bé còn sống!
Hài tử ~
Thân thể Quân Mạc Ly khẽ động, tránh thoát khỏi tay của Thiên Sở Tu.
Ta không có chứng cớ.
Ngươi có, bản thân ngươi chính là chứng cớ! . Thiên Sở Tu chỉ vào phía sau vai của Quân Mạc Ly nói tiếp: Năm đó khi Tứ hoàng tử vừa đầy tháng, Lan phi đã cố ý xăm lên vai thằng bé một con giao long màu trắng! .
Quân Mạc Ly im lặng, còn Đường Mẫn thì đầy kinh ngạc.
Vẻ mặt của hai người đã nói lên tất cả, Quân Mạc Ly đích thực là Tứ hoàng tử năm đó đã chết cháy trong tẩm cung của Lan phi. Lúc trước, Đường Mẫn vẫn thấy rất hiếu kỳ, vì sao trên vai Quân Mạc Ly lại có một con Giao Long trắng như tuyết, quả thực rất đáng yêu. Quân Mạc Ly đã nói, hình xăm này từ nhỏ đã có.
Nói như vậy, thì không thể nào sai lệch được.
Hoàng nhi ~ , lúc này Thiên Sở Tu kích động không thôi, đứa bé này là lão vẫn luôn mong đợi sự có mặt của nó, khi ấy Lan phi vẫn còn tại thế. Nhưng không ngờ, sau một cơn hỏa hoạn, sau khi Lan phi chết không lâu, tất cả nơi đó đều bị thiêu hủy, ngay cả đứa bé cũng vùi thân trong biển lửa.
Lúc ấy lão đã rất hối tiếc, nên sớm cứu đứa bé ra mới phải. Nhưng đứa trẻ này cuãng hết sức cổ quái, chỉ có khi ở trong tẩm cung của Lan phi nó mới không khóc.
Ta không phải.
Nhi tử, ta…
Câm miệng!
Quân Mạc Ly lạnh lùng nhíu mày, tuy nhiên vẻ mặt bi thương của Thiên Sở Tu vẫn lọt vào tầm mắt.
Bà là mẫu thân của ta, nhưng, ông và ta lại không hề liên quan! . Tuy trong lòng Quân Mạc Ly thừa nhận Lan phi, vì cả đời bà đã phải chịu quá nhiều uất ức khổ sở, sư phụ từng nói là bà yêu người kia, nhưng tất cả đều do tạo hóa trêu ngươi. Còn người nam nhân kia, cũng chính là phụ thân của hắn, lại khiến cho bà vừa yêu vừa hận, cuối cùng đành ôm hận mà chết.
Thiên Sở Tu, ông hãy nói cho ta biết, chuyện như vậy, ta phải chấp nhận vị trí của ông như thế nào?
Thân hình Thiên Sở Tu thoáng khựng lại, sau đó lùi ra sau mấy bước, Thiên Mị thấy thế liền tiến lên đỡ. Trong nháy mắt, lão như già thêm mười tuổi.
Quân Mạc Ly kiêu ngạo cự tuyệt lẫn không chịu thừa nhận, khiến trong lòng lão đau xót vô cùng.
Lan phi, Lan phi, cho dù ngươi đã đi, nhưng ngay cả hài tử cũng không chịu lưu lại sao? Đứa nhỏ này, nhìn lão bằng ánh mắt khiêu khích vô hạn, trong đó còn bao hàm cả oán hận khó có thể nói rõ.
Lão cái gì cũng không thể biện minh, sự thật chính là lão đã không bảo vệ tốt nàng, cho nên nhi tử hận lão như vậy cũng phải. Quân Mạc Ly hận lão, là đúng.
Đối với mẫu phi của con, ta thật sự rất áy náy, cho nên, để hãy để ta bồi thường cho con, được không? . Thiên Sở Tu lộ vẻ xúc động nói: Con và nha đầu này đã kết thành phu thê, nha đầu này lại là nữ nhi của Ưu nhi, như vậy rất tốt, ta chỉ hi vọng các con có
/147
|