Chín giờ tối, thầy Tôn đưa đầu đề mà ông tỉ mỉ ghi cho Vân Đóa nhìn một chút. Đương nhiên, đầu đề cũng chỉ là ý nguyện chủ quan của ông, cuối cùng lấy đầu đề vẫn phải xem quyết định của tòa soạn.
Vân Đóa vốn tưởng rằng thầy Tôn sẽ đặt đầu đề cho Kỳ Duệ Phong, dù sao ông cũng là người hâm mộ của Kỳ Duệ Phong, nhưng xem xét qua bản thảo thì thầy Tôn lại dùng số lượng từ nhiều hơn và miêu tả kỹ càng hơn về biểu hiện đẹp mắt của Đường Nhất Bạch trong bể bơi, cảm nhận sâu về ánh sáng và phần tối cùng tồn tại trong lịch sử, chuyên nghiệp phân tích ưu thế và tình cảnh xấu của Đường Nhất Bạch, cũng lạc quan tiên đoán: Cậu ta sẽ trở thành một ngôi sao rực rỡ của đội bơi Trung Quốc.
Vân Đóa có chút không dám tin tưởng, “Thầy Tôn, ngày nhanh chóng di tình biệt luyến rồi hả?”
Thầy Tôn nghiêm trang, “Tôi chọn Đường Nhất Bạch, đương nhiên vì Đường Nhất Bạch thích hợp làm đầu đề. Chúng ta dùng cảm tình con người để theo đuổi ngôi sao, nhưng là phóng viên nhất định phải có đôi mắt tin tức.”
Thật ra đạo lý này cũng đơn giản. Mặc dù Kỳ Duệ Phong là người khá nổi tiếng, nhưng trận đấu trong nước một năm một lần, đối với một quán quân Olympic mà nói, sân khấu này quá nhỏ, trong trận đấu như vậy, cho dù lấy được thành tích thế nào cũng không khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Cho nên lần này các phóng viên đều chạy vào bát quái của Kỳ Duệ Phong, nhưng lần này Kỳ Duệ Phong lại thông minh, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, đáng tiếc miệng lại rất nghiêm, không lộ ra bất kỳ tin tức quan trọng đáng giá nào.
So với Kỳ Duệ Phong, Đường Nhất Bạch quả thật cả người đều là chủ đề, mặc dù nổi tiếng không bằng Kỳ Duệ Phong nhưng nhiều chủ đề kình bạo như vậy cộng lại cũng đủ dẫn tới chú ý không nhỏ, hơn nữa thành tích của anh cũng quả thật tốt. Thành viên thi đấu tiếp sức cuối cùng bơi đạt được thành tích, ở châu Á không có nhiều, rất đáng ghi lại việc quan trọng một phen.
Vân Đóa nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận những điều này, lập tức thán phục nhìn thầy Tôn, “Thụ giáo!”
Viết xong bản thảo, hai người cùng đi ra khách sạn, tìm một tiệm ăn khuya ở gần.
Thành phố Z là một thành phố ở phương Bắc, ẩm thực chủ yếu là các loại mỳ. Vân Đóa là cô gái Giang Nam ăn cá, lúc này lật qua lật lại thực đơn hai lần, cuối cùng chọn vằn thắn tôm tươi. Thầy Tôn thì gọi một bát mỳ thịt bò.
Trong lúc đợi cơm, thầy Tôn lén nói với Vân Đóa, “Vân Đóa, có một việc tôi phải nhắc nhở cô.”
“Chuyện gì, thầy Tôn, có gì thầy cứ nói thẳng.”
“Cái phóng viên hôm nay cô sẵng giọng, phó chủ biên của bọn họ rất quen thuộc với chủ nhiệm Lưu. Tôi thấy người phóng viên đó cũng không phải hiền lành gì, không chừng chưa cần chúng ta trỏ về, chủ nhiệm Lưu đã biết chuyện. Cô... cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Vâng.” Vân Đóa gật gật đầu. Quan hệ của báo chí luôn rắc rối khó gỡ, đắc tội một người chẳng khác nào đắc tội một nhóm người. Hơn nữa, việc hôm nay cô làm hiển nhiên là phạm vào kiêng kị của báo chí, có thể suy ra, sau khi trở về cô không thể thiếu bị mắng một trận.
Thật sự là đau đầu....
Vân Đóa vuốt vuốt huyệt thái dương, “Em biết, cảm ơn thầy Tôn.”
Tô mì thịt bò nóng hổi được bưng lên, thầy Tôn cầm đôi đũa, “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm trước, chết đói rồi.”
Một lúc lâu sau, vằn thắn của Vân Đóa cũng được bê lên, thổi hơi nóng nếm thử một miếng, rất thơm, ăn rất ngon! Vân Đóa cũng rất đói bụng, nhanh chóng quên những chuyện đó, vô cùng chăm chú ăn vằn thắn.
Ăn ăn, không biết thầy Tôn nhớ tới cái gì, đột nhiên quát lên, “Tôi biết rồi!”
Vân Đóa sợ tới mức khẽ run, suýt nữa bị nghẹn vằn thắn. Cô ho một lúc lâu, hỏi thầy tôn, “Thầy biết cái gì?”
“Tôi biết cậu ta là ai rồi!”
Vân Đóa càng buồn bực, “Ai? Cậu ta nào?”
“Lâm Tử ấy, chính là Lâm Tử hôm nay chúng ta gặp được!”
Vân Đóa vừa định nói, ai ngờ sau lưng thầy Tôn đột nhiên truyền tới một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ông gọi tôi?”
Thầy Tôn giống như bị người điểm huyệt, ngồi sững sờ tại chỗ, một lúc không thể nói. Ông từ từ chuyển động cổ, nhìn về phía sau lưng. Người nói chuyện xoay mặt về phía bọn họ, không phải Lâm Tử thì là ai.
Cái cằm của thầy Tôn như muốn rớt xuống.
Vân Đóa không nhịn được che miệng than, “Vị thiếu hiệp này, ngài là triêu hồi thú sao?”
“Không phải,” Lâm Tử lắc đầu, đứng dậy ngồi xuống bàn Vân Đóa, “Tôi nghe nói quán cơm này có món thịt dê pha mô ngon nên muốn đến nếm thử.”
Anh ta nói mây trôi nước chảy như vậy, nhưng mà thầy Tôn và Vân Đóa còn có chút thất thần, nhất là thầy Tôn, quả thật nhận lấy kinh hãi. Vân Đóa nhìn thấy người bán hàng bưng một chén lớn đi tới, Lâm Tử giơ ngón tay lên với người bán hàng, người bán hàng liền đặt chén trước mặt anh.
Sau đó bắt đầu ăn.
Vân Đóa quên ăn vằn thắn của mình, vẻ mặt hoảng hốt nhìn vị này. Buổi tối mùa thu lạnh hơn, anh ta đã đổi áo sơ mi dài tay, cổ áo và cúc áo cũng vô cùng hoàn hảo. Anh ta có bờ vai hoàn mỹ, dáng người thon dài, đường cong khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan tinh sảo, khí chất ưu nhã, thần thái lười biếng, lúc này tùy ý ngồi xuống, giống như super model mới từ trên sân khấu đi xuống, đặc biệt có khuôn cách.
Nhưng mà vị super model này đang bưng một chén lớn thịt dê pha mô ăn rất high.
Vân Đóa có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng. Cô liếc mắt nhìn thầy Tôn, phát hiện thầy tôn mặt đỏ ửng, xoa xoa tay, cẩn thận hỏi, “Cậu chính là Cổ thần Lâm Tử phải không?”
Lâm Tử không nhanh không chậm nuốt thức ăn trong miệng, đáp, “Tôi không phải cổ thần.”
“À...” thầy Tôn có hơi thất vọng.
“Nhưng mà có người gọi tôi như vậy.” Lâm Tử nói xong, vùi đầu tiếp tục ăn.
Đôi mắt thầy Tôn lại sáng lên.
Vân Đóa đặc biệt tò mò, lại không có ý tứ bát quái trước mặt người ta, vì vậy lén dùng điện thoại di động tìm kiếm. Trên mạng quả thật có tin tức về vị Lâm Tử này, nhưng mà đa số tin tức đều không tỉ mỉ, mà nguồn gốc những tin tức này rất có vấn đề. Từ chút ít tin tức nhỏ này, Vân Đóa lọc ra vài ý cơ bản có thể tin: Thứ nhất, người này xào cái gì đó rất nhiều, cổ phiếu kỳ hạn, ngoại hối... Tóm lại ngoại trừ không xào rau thì cái gì cũng xào; thứ hai, dường như anh ta có chiến tích bất bại; thứ ba, người này trước kia ở nước Mỹ, ngẫu nhiên lẻn về châu Âu, châu Á và các nơi, ba năm trước đột nhiên về nước, từ đó vẫn luôn phát triển ở quốc nội.
Xem xong, lại là một thiên tài không thể chạm. Vân Đóa là một người phàm tục, không hào hứng. Cô cất điện thoại đi, tiếp tục ăn vằn thắn. Thầy Tôn có chút phấn khởi, vừa dùng đũa gắp mì, vừa lén nhìn Lâm Tử, ánh mắt khá nóng. Lâm Tử có tố chất tâm lý như sắt thép, dưới ánh mắt như thế vẫn bình tĩnh ăn xong một chén thịt dê pha mô, anh ta có vẻ chưa thỏa mãn, vì vậy lại gọi thêm một chén.
Vân Đóa cảm thấy Lâm Tử nói “nếm thử” thật sự là quá hàm súc, anh ta hẳn là “nếm thử nếm thử nếm thử nếm thử”
Trận đấu ngày tiếp theo không có Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch, ngược lại có Minh Thiên chưa thành niên, cậu ta bởi ếch 100m. Vân Đóa nhìn cậu ta trong bể bơi đạp đạp, đúng như con ếch. Con ếch này từ vòng loại tới bán kết đều một đường dẫn đầu, đến trận chung kết cùng qua loa mà nhận được huy chương bài, cả cuộc thi đều bơi rất thuận lợi, tuyệt không gay cấn, giống như bà cụ đi dạo phố.
Sau khi cậu ta lên bờ, Vân Đóa cướp đc phỏng vấn. Không đợi cô hỏi vấn đề của mình, Minh Thiên lại mở miệng trước: “Chị, em có đẹp trai hay không, chị có thích em không?”
Vân Đóa lặng lẽ liếc mắt.
Cùng lúc đó, trong phòng chuyên môn, Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong sóng vai ngồi chính giữa đồng đội, quan sát tình huống dưới kia. Minh Thiên có thể đoạt huy chương vàng, đối với bọn họ mà nói cũng không có gì lo lắng, Kỳ Duệ Phong thậm chí nhàm chán ngáp một cái.
“Tôi nói.” Kỳ Duệ Phong ngáp xong, nói với Đường Nhất Bạch, “Hỗn hợp lặn 4x100, cậu có ý kiến gì không?”
Trận đấu này, hai người bọn họ đại diện các tỉnh xuất chiến, đều là bơi tự do gậy cuối. Tình huống này rất giống 4x100 mét bơi tự do hôm qua. Đường Nhất Bạch nghe Kỳ Duệ Phong nói, anh nhàn nhạt lắc đầu, lơ đãng đáp, “Không ý kiến.”
Kỳ Duệ Phong hướng dẫn từng bước, “Cậu cảm thấy ai sẽ là quán quân?”
Đường Nhất Bạch không nhăn mày. “Các anh.”
“Stop đê...!” Kỳ Duệ Phong bỗng dưng cảm thấy không thú vị, “Cậu không thể nói huênh hoang một chút để tôi phản bác được không?”
“Không thể. Gần đây em rất thực tế.” Đường Nhất Bạch tư thế ngồi đoan chính, mười ngón tay giao nhau đặt trên đùi, vẻ mặt nhàn nhã, bộ dạng cán bộ kỳ cựu đi họp. Anh nói, “Các anh có Triệu Việt, có Minh Thiên, hơn anh, nếu như ngay cả trận đấu trong nước cũng không giành được, không bằng mổ bụng tập thể đi.”
Lời này nói ra từ miệng Đường Nhất Bạch làm cho Kỳ Duệ Phong nghe thoải mái, nhưng vẫn còn giả mù sa mưa nói, “Các cậu còn có Trịnh Lăng Diệp.”
Trịnh Lăng Diệp và Đường Nhất Bạch đến từ cùng đội tỉnh, cũng cùng đội quốc gia, cậu ta xem như là thành viên nam giỏi nhất ở Trung Quốc sau Đường Nhất Bạch. Lúc này Đường Nhất Bạch nghe thấy Kỳ Duệ Phong nói tên thì quay mặt nói với người nào đó, “Lăng Diệp, cậu cảm thấy thế nào?”
Cậu nhóc ngồi bên cạnh anh chính là Trịnh Lăng Diệp. Trịnh Lăng Diệp vào đội quốc gia muộn, lại không giỏi nói chuyện, mặc dù thành tích không sai nhưng ở bên cạnh Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch lại có cảm giác yếu kém. Lúc này thấy Đường Nhất Bạch hỏi, cậu ta nhíu màu trầm từ, mặc dù nhìn cậu ta có bộ dạng cơ trí có kiến giải, nhưng Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong cũng không có ảo tưởng cậu ta sẽ nói lời gì cao kiến.
Quả nhiên, sau trầm tư, Trịnh Lăng Diệp chỉ nói một câu: “Anh Nhất Bạch nói đúng.”
Được rồi, cậu ta có thể nói năm chữ một chút, đã là cho Đường Nhất Bạch mặt mũi.
Mấy người tán gấu, nhìn về phía Minh Thiên ở bể bơi, cậu nhóc còn đang nói chuyện với phóng viên. Thằng nhóc Minh Thiên này có một yêu thích: Thích được phỏng vấn... Thằng nhóc này đặc biệt thích nói trước mặt ký giả, lúc này ngay cả nhân viên công tác tới khuyên bọn họ giải tán, Minh Thiên vẫn còn lưu luyến không rời theo sát phóng viên tán gẫu.
“Cái thằng nhóc này!” Kỳ Duệ Phong nâng trán.
Đường Nhất Bạch nhìn màn hình điện tử, “Thành tích của nó...”
“Còn đang tiến bộ, hơn nữa sau này vẫn sẽ tiến bộ.” Kỳ Duệ Phong nói tiếp.
“Ừ.” Đường Nhất Bạch gật gật đầu, lại nhìn về phía Minh Thiên, trong ánh mắt lộ ra vui mừng. Rốt cục Minh Thiên chịu rời đi, nhưng mà lát nữa lĩnh thưởng, thằng nhóc lại sẽ thao thao bất tuyệt.
Kỳ Duệ Phong đột nhiên cảm thán nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Lời nói này, nói ra từ một thanh niên hai mươi tuổi, giống như là vui đùa. Nhưng Đường Nhất Bạch biết rõ Kỳ Duệ Phong không đùa. Đối với đa số vận động viên chuyên nghiệp mà nói, hai mươi tuổi đã là tuổi đỉnh cao. Ý nghĩa đỉnh cao cực hạn, là không gian tiến bộ bị áp bức vô hạn. Minh Thiên mười sáu tuổi, giống như nụ hoa uống đầy nước, mỗi ngày đều có thể thấy được tốc độ phát triển. Mà Kỳ Duệ Phong hai mươi tuổi, muốn đạt được bất kỳ tiến bộ nào, đều phải liều mạng phá vỡ độ mạnh yếu cực hạn.
Cho nên anh mới dùng giọng điệu tràn ngập hâm mộ nói ra như vậy, nói là anh hâm mộ Minh Thiên, không bằng nói anh đang hoài niệm tuổi mười sáu của mình.
Ánh mắt Đường Nhất Bạch vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng trong giọng cũng khó dấu hâm mộ, “Đúng vậy, tuổi trẻ thật tốt.”
Tuổi trẻ là có thể phạm sai lầm, té ngã rồi đứng dậy. Mà anh, Đường Nhất Bạch, không còn cơ hội phạm sai lầm nữa rồi, anh không thể té ngã nữa.
Kỳ Duệ Phong nhìn Đường Nhất Bạch. Anh đột nhiên ý thức được, mặc dù Đường Nhất Bạch nhỏ hơn anh một tuổi, nhưng mà Đường Nhất Bạch còn có tư cách cảm thán hơn. Bọn họ đã từng hẹn sẽ cùng đứng lĩnh thưởng ở thế vận hội Olympic, anh làm được mà Đường Nhất Bạch lại...
Kỳ Duệ Phong đột nhiên có chút khổ sở, “Đường Nhất Bạch.”
“Hả?”
“Cậu nhât định phải trở thành người bơi nhanh nhất thế giới.” Giọng nói Kỳ Duệ Phong vô cùng trịnh trọng.
Đại khái, “Người bơi nhanh nhất” là danh hiệu dành cho trận đấu bơi một trăm mét tự do của nam. Nam thường bơi nhanh hơn nữ, bơi tự do lại nhanh hơn tất cả các thế bơi khác, mà 100m là trân đấu hoa lệ và kinh diễm nhất. Bởi vậy, “Người bơi nhanh nhất thế giới”, chỉ có thể dành cho vận động viên nam vô địch 100 mét tự do thế giới.
Cả châu Á, chưa bao giờ xuất hiện người có năng lực lấy được vinh hạnh đặc biệt này.
Ánh mắt Đường Nhất Bạch ôn hòa mà kiên định. Anh cười cười, khóe môi cong lên, “Không nghi ngờ, em sẽ.”
Vân Đóa vốn tưởng rằng thầy Tôn sẽ đặt đầu đề cho Kỳ Duệ Phong, dù sao ông cũng là người hâm mộ của Kỳ Duệ Phong, nhưng xem xét qua bản thảo thì thầy Tôn lại dùng số lượng từ nhiều hơn và miêu tả kỹ càng hơn về biểu hiện đẹp mắt của Đường Nhất Bạch trong bể bơi, cảm nhận sâu về ánh sáng và phần tối cùng tồn tại trong lịch sử, chuyên nghiệp phân tích ưu thế và tình cảnh xấu của Đường Nhất Bạch, cũng lạc quan tiên đoán: Cậu ta sẽ trở thành một ngôi sao rực rỡ của đội bơi Trung Quốc.
Vân Đóa có chút không dám tin tưởng, “Thầy Tôn, ngày nhanh chóng di tình biệt luyến rồi hả?”
Thầy Tôn nghiêm trang, “Tôi chọn Đường Nhất Bạch, đương nhiên vì Đường Nhất Bạch thích hợp làm đầu đề. Chúng ta dùng cảm tình con người để theo đuổi ngôi sao, nhưng là phóng viên nhất định phải có đôi mắt tin tức.”
Thật ra đạo lý này cũng đơn giản. Mặc dù Kỳ Duệ Phong là người khá nổi tiếng, nhưng trận đấu trong nước một năm một lần, đối với một quán quân Olympic mà nói, sân khấu này quá nhỏ, trong trận đấu như vậy, cho dù lấy được thành tích thế nào cũng không khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Cho nên lần này các phóng viên đều chạy vào bát quái của Kỳ Duệ Phong, nhưng lần này Kỳ Duệ Phong lại thông minh, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, đáng tiếc miệng lại rất nghiêm, không lộ ra bất kỳ tin tức quan trọng đáng giá nào.
So với Kỳ Duệ Phong, Đường Nhất Bạch quả thật cả người đều là chủ đề, mặc dù nổi tiếng không bằng Kỳ Duệ Phong nhưng nhiều chủ đề kình bạo như vậy cộng lại cũng đủ dẫn tới chú ý không nhỏ, hơn nữa thành tích của anh cũng quả thật tốt. Thành viên thi đấu tiếp sức cuối cùng bơi đạt được thành tích, ở châu Á không có nhiều, rất đáng ghi lại việc quan trọng một phen.
Vân Đóa nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận những điều này, lập tức thán phục nhìn thầy Tôn, “Thụ giáo!”
Viết xong bản thảo, hai người cùng đi ra khách sạn, tìm một tiệm ăn khuya ở gần.
Thành phố Z là một thành phố ở phương Bắc, ẩm thực chủ yếu là các loại mỳ. Vân Đóa là cô gái Giang Nam ăn cá, lúc này lật qua lật lại thực đơn hai lần, cuối cùng chọn vằn thắn tôm tươi. Thầy Tôn thì gọi một bát mỳ thịt bò.
Trong lúc đợi cơm, thầy Tôn lén nói với Vân Đóa, “Vân Đóa, có một việc tôi phải nhắc nhở cô.”
“Chuyện gì, thầy Tôn, có gì thầy cứ nói thẳng.”
“Cái phóng viên hôm nay cô sẵng giọng, phó chủ biên của bọn họ rất quen thuộc với chủ nhiệm Lưu. Tôi thấy người phóng viên đó cũng không phải hiền lành gì, không chừng chưa cần chúng ta trỏ về, chủ nhiệm Lưu đã biết chuyện. Cô... cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Vâng.” Vân Đóa gật gật đầu. Quan hệ của báo chí luôn rắc rối khó gỡ, đắc tội một người chẳng khác nào đắc tội một nhóm người. Hơn nữa, việc hôm nay cô làm hiển nhiên là phạm vào kiêng kị của báo chí, có thể suy ra, sau khi trở về cô không thể thiếu bị mắng một trận.
Thật sự là đau đầu....
Vân Đóa vuốt vuốt huyệt thái dương, “Em biết, cảm ơn thầy Tôn.”
Tô mì thịt bò nóng hổi được bưng lên, thầy Tôn cầm đôi đũa, “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm trước, chết đói rồi.”
Một lúc lâu sau, vằn thắn của Vân Đóa cũng được bê lên, thổi hơi nóng nếm thử một miếng, rất thơm, ăn rất ngon! Vân Đóa cũng rất đói bụng, nhanh chóng quên những chuyện đó, vô cùng chăm chú ăn vằn thắn.
Ăn ăn, không biết thầy Tôn nhớ tới cái gì, đột nhiên quát lên, “Tôi biết rồi!”
Vân Đóa sợ tới mức khẽ run, suýt nữa bị nghẹn vằn thắn. Cô ho một lúc lâu, hỏi thầy tôn, “Thầy biết cái gì?”
“Tôi biết cậu ta là ai rồi!”
Vân Đóa càng buồn bực, “Ai? Cậu ta nào?”
“Lâm Tử ấy, chính là Lâm Tử hôm nay chúng ta gặp được!”
Vân Đóa vừa định nói, ai ngờ sau lưng thầy Tôn đột nhiên truyền tới một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ông gọi tôi?”
Thầy Tôn giống như bị người điểm huyệt, ngồi sững sờ tại chỗ, một lúc không thể nói. Ông từ từ chuyển động cổ, nhìn về phía sau lưng. Người nói chuyện xoay mặt về phía bọn họ, không phải Lâm Tử thì là ai.
Cái cằm của thầy Tôn như muốn rớt xuống.
Vân Đóa không nhịn được che miệng than, “Vị thiếu hiệp này, ngài là triêu hồi thú sao?”
“Không phải,” Lâm Tử lắc đầu, đứng dậy ngồi xuống bàn Vân Đóa, “Tôi nghe nói quán cơm này có món thịt dê pha mô ngon nên muốn đến nếm thử.”
Anh ta nói mây trôi nước chảy như vậy, nhưng mà thầy Tôn và Vân Đóa còn có chút thất thần, nhất là thầy Tôn, quả thật nhận lấy kinh hãi. Vân Đóa nhìn thấy người bán hàng bưng một chén lớn đi tới, Lâm Tử giơ ngón tay lên với người bán hàng, người bán hàng liền đặt chén trước mặt anh.
Sau đó bắt đầu ăn.
Vân Đóa quên ăn vằn thắn của mình, vẻ mặt hoảng hốt nhìn vị này. Buổi tối mùa thu lạnh hơn, anh ta đã đổi áo sơ mi dài tay, cổ áo và cúc áo cũng vô cùng hoàn hảo. Anh ta có bờ vai hoàn mỹ, dáng người thon dài, đường cong khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan tinh sảo, khí chất ưu nhã, thần thái lười biếng, lúc này tùy ý ngồi xuống, giống như super model mới từ trên sân khấu đi xuống, đặc biệt có khuôn cách.
Nhưng mà vị super model này đang bưng một chén lớn thịt dê pha mô ăn rất high.
Vân Đóa có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng. Cô liếc mắt nhìn thầy Tôn, phát hiện thầy tôn mặt đỏ ửng, xoa xoa tay, cẩn thận hỏi, “Cậu chính là Cổ thần Lâm Tử phải không?”
Lâm Tử không nhanh không chậm nuốt thức ăn trong miệng, đáp, “Tôi không phải cổ thần.”
“À...” thầy Tôn có hơi thất vọng.
“Nhưng mà có người gọi tôi như vậy.” Lâm Tử nói xong, vùi đầu tiếp tục ăn.
Đôi mắt thầy Tôn lại sáng lên.
Vân Đóa đặc biệt tò mò, lại không có ý tứ bát quái trước mặt người ta, vì vậy lén dùng điện thoại di động tìm kiếm. Trên mạng quả thật có tin tức về vị Lâm Tử này, nhưng mà đa số tin tức đều không tỉ mỉ, mà nguồn gốc những tin tức này rất có vấn đề. Từ chút ít tin tức nhỏ này, Vân Đóa lọc ra vài ý cơ bản có thể tin: Thứ nhất, người này xào cái gì đó rất nhiều, cổ phiếu kỳ hạn, ngoại hối... Tóm lại ngoại trừ không xào rau thì cái gì cũng xào; thứ hai, dường như anh ta có chiến tích bất bại; thứ ba, người này trước kia ở nước Mỹ, ngẫu nhiên lẻn về châu Âu, châu Á và các nơi, ba năm trước đột nhiên về nước, từ đó vẫn luôn phát triển ở quốc nội.
Xem xong, lại là một thiên tài không thể chạm. Vân Đóa là một người phàm tục, không hào hứng. Cô cất điện thoại đi, tiếp tục ăn vằn thắn. Thầy Tôn có chút phấn khởi, vừa dùng đũa gắp mì, vừa lén nhìn Lâm Tử, ánh mắt khá nóng. Lâm Tử có tố chất tâm lý như sắt thép, dưới ánh mắt như thế vẫn bình tĩnh ăn xong một chén thịt dê pha mô, anh ta có vẻ chưa thỏa mãn, vì vậy lại gọi thêm một chén.
Vân Đóa cảm thấy Lâm Tử nói “nếm thử” thật sự là quá hàm súc, anh ta hẳn là “nếm thử nếm thử nếm thử nếm thử”
Trận đấu ngày tiếp theo không có Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch, ngược lại có Minh Thiên chưa thành niên, cậu ta bởi ếch 100m. Vân Đóa nhìn cậu ta trong bể bơi đạp đạp, đúng như con ếch. Con ếch này từ vòng loại tới bán kết đều một đường dẫn đầu, đến trận chung kết cùng qua loa mà nhận được huy chương bài, cả cuộc thi đều bơi rất thuận lợi, tuyệt không gay cấn, giống như bà cụ đi dạo phố.
Sau khi cậu ta lên bờ, Vân Đóa cướp đc phỏng vấn. Không đợi cô hỏi vấn đề của mình, Minh Thiên lại mở miệng trước: “Chị, em có đẹp trai hay không, chị có thích em không?”
Vân Đóa lặng lẽ liếc mắt.
Cùng lúc đó, trong phòng chuyên môn, Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong sóng vai ngồi chính giữa đồng đội, quan sát tình huống dưới kia. Minh Thiên có thể đoạt huy chương vàng, đối với bọn họ mà nói cũng không có gì lo lắng, Kỳ Duệ Phong thậm chí nhàm chán ngáp một cái.
“Tôi nói.” Kỳ Duệ Phong ngáp xong, nói với Đường Nhất Bạch, “Hỗn hợp lặn 4x100, cậu có ý kiến gì không?”
Trận đấu này, hai người bọn họ đại diện các tỉnh xuất chiến, đều là bơi tự do gậy cuối. Tình huống này rất giống 4x100 mét bơi tự do hôm qua. Đường Nhất Bạch nghe Kỳ Duệ Phong nói, anh nhàn nhạt lắc đầu, lơ đãng đáp, “Không ý kiến.”
Kỳ Duệ Phong hướng dẫn từng bước, “Cậu cảm thấy ai sẽ là quán quân?”
Đường Nhất Bạch không nhăn mày. “Các anh.”
“Stop đê...!” Kỳ Duệ Phong bỗng dưng cảm thấy không thú vị, “Cậu không thể nói huênh hoang một chút để tôi phản bác được không?”
“Không thể. Gần đây em rất thực tế.” Đường Nhất Bạch tư thế ngồi đoan chính, mười ngón tay giao nhau đặt trên đùi, vẻ mặt nhàn nhã, bộ dạng cán bộ kỳ cựu đi họp. Anh nói, “Các anh có Triệu Việt, có Minh Thiên, hơn anh, nếu như ngay cả trận đấu trong nước cũng không giành được, không bằng mổ bụng tập thể đi.”
Lời này nói ra từ miệng Đường Nhất Bạch làm cho Kỳ Duệ Phong nghe thoải mái, nhưng vẫn còn giả mù sa mưa nói, “Các cậu còn có Trịnh Lăng Diệp.”
Trịnh Lăng Diệp và Đường Nhất Bạch đến từ cùng đội tỉnh, cũng cùng đội quốc gia, cậu ta xem như là thành viên nam giỏi nhất ở Trung Quốc sau Đường Nhất Bạch. Lúc này Đường Nhất Bạch nghe thấy Kỳ Duệ Phong nói tên thì quay mặt nói với người nào đó, “Lăng Diệp, cậu cảm thấy thế nào?”
Cậu nhóc ngồi bên cạnh anh chính là Trịnh Lăng Diệp. Trịnh Lăng Diệp vào đội quốc gia muộn, lại không giỏi nói chuyện, mặc dù thành tích không sai nhưng ở bên cạnh Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch lại có cảm giác yếu kém. Lúc này thấy Đường Nhất Bạch hỏi, cậu ta nhíu màu trầm từ, mặc dù nhìn cậu ta có bộ dạng cơ trí có kiến giải, nhưng Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong cũng không có ảo tưởng cậu ta sẽ nói lời gì cao kiến.
Quả nhiên, sau trầm tư, Trịnh Lăng Diệp chỉ nói một câu: “Anh Nhất Bạch nói đúng.”
Được rồi, cậu ta có thể nói năm chữ một chút, đã là cho Đường Nhất Bạch mặt mũi.
Mấy người tán gấu, nhìn về phía Minh Thiên ở bể bơi, cậu nhóc còn đang nói chuyện với phóng viên. Thằng nhóc Minh Thiên này có một yêu thích: Thích được phỏng vấn... Thằng nhóc này đặc biệt thích nói trước mặt ký giả, lúc này ngay cả nhân viên công tác tới khuyên bọn họ giải tán, Minh Thiên vẫn còn lưu luyến không rời theo sát phóng viên tán gẫu.
“Cái thằng nhóc này!” Kỳ Duệ Phong nâng trán.
Đường Nhất Bạch nhìn màn hình điện tử, “Thành tích của nó...”
“Còn đang tiến bộ, hơn nữa sau này vẫn sẽ tiến bộ.” Kỳ Duệ Phong nói tiếp.
“Ừ.” Đường Nhất Bạch gật gật đầu, lại nhìn về phía Minh Thiên, trong ánh mắt lộ ra vui mừng. Rốt cục Minh Thiên chịu rời đi, nhưng mà lát nữa lĩnh thưởng, thằng nhóc lại sẽ thao thao bất tuyệt.
Kỳ Duệ Phong đột nhiên cảm thán nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Lời nói này, nói ra từ một thanh niên hai mươi tuổi, giống như là vui đùa. Nhưng Đường Nhất Bạch biết rõ Kỳ Duệ Phong không đùa. Đối với đa số vận động viên chuyên nghiệp mà nói, hai mươi tuổi đã là tuổi đỉnh cao. Ý nghĩa đỉnh cao cực hạn, là không gian tiến bộ bị áp bức vô hạn. Minh Thiên mười sáu tuổi, giống như nụ hoa uống đầy nước, mỗi ngày đều có thể thấy được tốc độ phát triển. Mà Kỳ Duệ Phong hai mươi tuổi, muốn đạt được bất kỳ tiến bộ nào, đều phải liều mạng phá vỡ độ mạnh yếu cực hạn.
Cho nên anh mới dùng giọng điệu tràn ngập hâm mộ nói ra như vậy, nói là anh hâm mộ Minh Thiên, không bằng nói anh đang hoài niệm tuổi mười sáu của mình.
Ánh mắt Đường Nhất Bạch vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng trong giọng cũng khó dấu hâm mộ, “Đúng vậy, tuổi trẻ thật tốt.”
Tuổi trẻ là có thể phạm sai lầm, té ngã rồi đứng dậy. Mà anh, Đường Nhất Bạch, không còn cơ hội phạm sai lầm nữa rồi, anh không thể té ngã nữa.
Kỳ Duệ Phong nhìn Đường Nhất Bạch. Anh đột nhiên ý thức được, mặc dù Đường Nhất Bạch nhỏ hơn anh một tuổi, nhưng mà Đường Nhất Bạch còn có tư cách cảm thán hơn. Bọn họ đã từng hẹn sẽ cùng đứng lĩnh thưởng ở thế vận hội Olympic, anh làm được mà Đường Nhất Bạch lại...
Kỳ Duệ Phong đột nhiên có chút khổ sở, “Đường Nhất Bạch.”
“Hả?”
“Cậu nhât định phải trở thành người bơi nhanh nhất thế giới.” Giọng nói Kỳ Duệ Phong vô cùng trịnh trọng.
Đại khái, “Người bơi nhanh nhất” là danh hiệu dành cho trận đấu bơi một trăm mét tự do của nam. Nam thường bơi nhanh hơn nữ, bơi tự do lại nhanh hơn tất cả các thế bơi khác, mà 100m là trân đấu hoa lệ và kinh diễm nhất. Bởi vậy, “Người bơi nhanh nhất thế giới”, chỉ có thể dành cho vận động viên nam vô địch 100 mét tự do thế giới.
Cả châu Á, chưa bao giờ xuất hiện người có năng lực lấy được vinh hạnh đặc biệt này.
Ánh mắt Đường Nhất Bạch ôn hòa mà kiên định. Anh cười cười, khóe môi cong lên, “Không nghi ngờ, em sẽ.”
/90
|