Chuyện huyện Sa Hà tới một vị huyện lệnh rất nhanh bị bách tính trong huyện biết, tuy còn chưa từng gặp, nhưng trong lòng tất cả bách tính đều hi vọng vị huyện lệnh này có thể giúp bọn họ một chút, giúp bọn họ thoát khỏi thổ hoàng đế Dương lão gia, giúp bọn họ trải qua ngày lành.
“Không bằng chúng ta đi tìm lão gia mới đi, có lẽ lão gia mới sẽ giúp chúng ta đòi về nguồn nước, giúp chúng ta bán dê cho thương nhân bên ngoài.”
“Không được, nếu như lão gia mới là cùng một đám với Dương lão gia giống huyện lệnh lão gia trước đó, vậy chúng ta có còn đường sống sao?”
Lúc trước khi tân huyện lệnh tới, cũng có người đi cáo trạng, vào huyện nha sau liền không còn sống mà đi ra.
Trong bách tính đang lén thảo luận, nhà Dương lão gia cũng không ngoại lệ.
Một nam nhân tai to mặt lớn ngồi trên ghế trải da dê, ngón tay vừa thô lại béo đeo đầy nhẫn vàng, cũng không biết đã đeo bao lâu, nhẫn vàng đều kẹt trong thịt, tháo cũng không tháo ra được.
Đây chính là thổ hoàng đế huyện Sa Hà, nam nhân nắm giữ tất cả mạch máu người nuôi dê, “Ngụy chủ bạc, tân huyện lệnh này có ý gì? Tới huyện thành cũng đã mấy ngày, sao còn không thấy tới cửa bái phỏng ta?”
Ngụy Trung nói: “Dương lão gia, Lục huyện lệnh mới tới này chính là một tên tiểu bạch kiểm* không hiểu chuyện, uổng có một bộ tướng mạo tốt, lại là một kẻ không hiểu chuyện.”
*: hiểu thô ra là mặt trắng nhỏ, thường chỉ mấy chàng trai trắng trẻo bị bao nuôi, thường dùng để vũ nhục.
Dương lão gia nổi giận, tay béo mập bỗng nhiên vỗ bàn một cái, ai tới huyện Sa Hà không cho hắn mấy phần mặt mỏng? “Họ Lục này có bối cảnh gì?”
Ngụy chủ bạc hỏi thăm một phen với tôi tớ Lục gia nhưng cái gì cũng không nghe được, còn tự cho là đúng hiểu biết bối cảnh của Lục Vân Khai, “Lục huyện lệnh hẳn là con cháu thương hộ, ta thấy tôi tớ đi đầu mang tới không ít hàng hóa, vài ngày trước còn đang đập gõ đánh trong huyện nha, tu sửa một phen, có thể thấy cũng chỉ là chúa chỉ biết hưởng lạc.”
Ngụy Trung dừng một chút lại nói: “Dương lão gia ngài yên tâm, ta sẽ để Lục huyện lệnh sớm ngày đến đây bái phỏng ngài.”
Dương lão gia nghe Ngụy Trung nói như thế, cũng cảm thấy Lục Vân Khai không đủ gây sợ hãi, “Nếu như hắn lại không tới cửa bái phỏng, sau này có việc cần cầu cũng đừng trách bản lão gia không nể mặt.”
“Dương lão gia ngài nói phải.” Ngụy Trung nịnh nọt cười nói.
Cách ngày, Lục Vân Khai đang trong huyện nha lật xem địa đồ phụ cận huyện thành, muốn xem phải thống trị thế nào một chút thì mới có thể làm cho biên ải cằn cỗi cũng có thể được mùa lương thực.
Trong lúc hắn đang xem nghiêm túc, Ngụy Trung tới huyện nha, nhìn thấy chậu than đốt trong phòng, thầm nghĩ Lục huyện lệnh quả thật là kẻ ham hưởng lạc, “Hạ quan bái kiến đại nhân.”
“Miễn lễ.” Lục Vân Khai không nâng mắt, chỉ là gõ bàn: “Ngụy chủ bạc, ngươi làm quan nhiều năm ở huyện Sa Hà, chắc hẳn đều thập phần hiểu biết dưới ruộng phụ cận huyện Sa Hà, ngươi có biết trên mấy đất đai đó thích hợp trồng gì không?”
Ngụy Trung theo lời tiến lên, xem xem bản đồ trên bản, “Huyện lệnh đại nhân, tuy huyện Sa Hà rộng, nhưng đất đai dùng cho trồng trọt cực nhỏ, trừ chỗ gần sông có thể miễn cưỡng trồng sống chút đậu nành lúa mạch ra, đất đai còn lại căn bản không cách nào trồng.”
“Hai mươi mấy năm trước có một vị Trương huyện lệnh cũng từng sai người khai khẩn đất đai trồng lúa, đáng tiếc hai năm liên tục không thu được hạt nào, còn dẫn đến chết đói vô số, từ sau đó, không ai dám trồng lương thực nữa.”
Ngụy Trung nói đến đây thì một bộ biểu tình thật khó xử: “Huyện lệnh đại nhân, hạ quan có một câu nói không biết có nên nói hay không.”
“Nói.” Lục Vân Khai nói.
“Trước đây cũng có không ít đại nhân muốn trồng lương thực ở huyện Sa Hà, nhưng cuối cùng đều thất bại mà về, nếu như đại nhân cũng có ý nghĩ này, vẫn là tạm thời bỏ đi trước đi.” Ngụy Trung dừng lại nói: “Huyện lệnh đại nhân ngài mới tới huyện Sa Hà không biết, toàn bộ ranh giới Tân Châu này sau khi vào thu chính là đại tuyết ùn ùn kéo tới, thẳng đến đầu xuân năm sau tuyết mới tan, trừ lúc mùa hè với đầu thu có thể thấy thảm cỏ ra, những lúc khác đều là thời tiết lạnh lẽo.”
“Loại thời tiết lạnh này chỉ có thể nuôi dê.” Ngụy Trung nói: “Dê của chỗ Tân Châu chúng ta nhìn tốt, ăn ngon so với nơi khác, là đồ tốt nhất.”
Lục Vân Khai cười không nói.
Ngụy Trung thấy tình trạng đó, tưởng là Lục Vân Khai động tâm, lại nói: “Huyện lệnh đại nhân, huyện Sa Hà chúng ta có một vị Dương lão gia, đó là hộ nuôi dê lớn, mấy chỗ phụ cận huyện thành chỉ có Dương lão gia nuôi dê nhiều nhất, nếu đại nhân ngài có lòng phát triển nghề nuôi dê, có thể nghiên cứu thảo luận với Dương lão gia một phen.”
“Huyện lệnh đại có thể không quen với Dương lão gia, có điều không sao, hạ quan có vài phần giao tình với Dương lão gia, có thể giới thiệu gặp mặt một phen vì đại nhân ngài.”
Lục Vân Khai nhàn nhạt cười cười nói: “Không cần, bản quan không thích mùi tanh của dê.”
Một câu nói đã chặn Ngụy Trung không lời để nói, trong lòng âm thầm sinh ra mấy phần oán hận, “Vậy ý đại nhân là chỉ gieo trồng lúa mạch?”
“Việc này bản quan sẽ tiếp tục cân nhắc.” Hiện tại toàn bộ thôn Sa Hà đúng là giống như lời Ngụy Trung nói, đại bộ phận đất đai đều bao phủ dưới lớp tuyết, số ít đất vàng lộ ra bên ngoài cũng là cứng rắn đào không nhiều lắm, cho nên Lục Vân Khai tính toán chờ sau đầu xuân năm sau lại tính.
Còn mùa đông này thì làm cái gì?
Tròng mắt Lục Vân Khai mang theo vài phần ý cười lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Ngụy Trung kẻ này, đó chính là thanh lý chướng ngại vật trong huyện thành này!
…
Ngụy Trung rời đi rồi, lại đi bái phỏng Dương lão gia, báo chuyện hôm nay cho Dương lão gia biết.
Dương lão gia giận tím mặt, bỗng chốc cầm ly rượu bằng sắt trong tay ném xuống đất, “Buồn cười, thật sự là buồn cười! Nếu về sau tiểu bạch kiểm này có thể hành tẩu thông thuận ở huyện Sa Hà này, tên lão tử viết ngược lại!”
“Xin Dương lão gia ngài bớt giận, Lục huyện lệnh mới ra đời không hiểu thế sự, ngài cho hắn chút giáo huấn là đủ rời, đừng để quá mức, dù sao hắn vẫn là huyện lệnh huyện Sa Hà chúng ta.” Ngụy Trung nói.
Dương lão gia cũng không sợ, “Một tên mao đầu tiểu tử nên về nhà bú sữa đi, chạy tới chỗ xa xôi này làm cái gì? Hừ! Lần này lão tử nhất định phải cho tên tiểu bạch kiểm không biết tốt xấu này một bài học!”
“Ngụy Trung, ta thấy huyện lệnh huyện Sa Hà này nên để ngươi làm, đừng có để cho mấy người ngoài tới.” Dương lão gia nói: “Ta đây liền đưa tin cho thông gia ta, để hắn giúp thao tác một phen, sau này Sa Hà mấy huyện chính là địa bàn hai huynh đệ chúng ta.”
Trong mắt Ngụy Trung thoáng qua một tia mừng rỡ, hắn vẫn ngóng trông có thể làm huyện lệnh huyện Sa Hà, nhưng trông tới lại là một mao đầu tiểu tử không biết gì, thiếu chút nữa không tức chết hắn. Nếu như lúc trước Dương lão gia nguyện ý giúp, hắn sao đến nỗi chờ tới giờ?
Có điều bây giờ nói mấy cái này thì được gì, “Nhưng Lục huyện lệnh đã tới…”
“Tới thì thế nào? Tới chúng ta cũng có thể làm hắn biết mất.” Trong lòng Dương lão gia thoáng qua tính toán.
Trong mắt Ngụy Trung cũng thoáng qua vẻ đắc ý, đắc ý đùa giỡn hai đại đầu sỏ huyện Sa Hà trong lòng bàn tay, chỉ cần Dương lão gia muốn ra tay, vị trí huyện lệnh kia còn cách hắn xa sao?
“Không bằng chúng ta đi tìm lão gia mới đi, có lẽ lão gia mới sẽ giúp chúng ta đòi về nguồn nước, giúp chúng ta bán dê cho thương nhân bên ngoài.”
“Không được, nếu như lão gia mới là cùng một đám với Dương lão gia giống huyện lệnh lão gia trước đó, vậy chúng ta có còn đường sống sao?”
Lúc trước khi tân huyện lệnh tới, cũng có người đi cáo trạng, vào huyện nha sau liền không còn sống mà đi ra.
Trong bách tính đang lén thảo luận, nhà Dương lão gia cũng không ngoại lệ.
Một nam nhân tai to mặt lớn ngồi trên ghế trải da dê, ngón tay vừa thô lại béo đeo đầy nhẫn vàng, cũng không biết đã đeo bao lâu, nhẫn vàng đều kẹt trong thịt, tháo cũng không tháo ra được.
Đây chính là thổ hoàng đế huyện Sa Hà, nam nhân nắm giữ tất cả mạch máu người nuôi dê, “Ngụy chủ bạc, tân huyện lệnh này có ý gì? Tới huyện thành cũng đã mấy ngày, sao còn không thấy tới cửa bái phỏng ta?”
Ngụy Trung nói: “Dương lão gia, Lục huyện lệnh mới tới này chính là một tên tiểu bạch kiểm* không hiểu chuyện, uổng có một bộ tướng mạo tốt, lại là một kẻ không hiểu chuyện.”
*: hiểu thô ra là mặt trắng nhỏ, thường chỉ mấy chàng trai trắng trẻo bị bao nuôi, thường dùng để vũ nhục.
Dương lão gia nổi giận, tay béo mập bỗng nhiên vỗ bàn một cái, ai tới huyện Sa Hà không cho hắn mấy phần mặt mỏng? “Họ Lục này có bối cảnh gì?”
Ngụy chủ bạc hỏi thăm một phen với tôi tớ Lục gia nhưng cái gì cũng không nghe được, còn tự cho là đúng hiểu biết bối cảnh của Lục Vân Khai, “Lục huyện lệnh hẳn là con cháu thương hộ, ta thấy tôi tớ đi đầu mang tới không ít hàng hóa, vài ngày trước còn đang đập gõ đánh trong huyện nha, tu sửa một phen, có thể thấy cũng chỉ là chúa chỉ biết hưởng lạc.”
Ngụy Trung dừng một chút lại nói: “Dương lão gia ngài yên tâm, ta sẽ để Lục huyện lệnh sớm ngày đến đây bái phỏng ngài.”
Dương lão gia nghe Ngụy Trung nói như thế, cũng cảm thấy Lục Vân Khai không đủ gây sợ hãi, “Nếu như hắn lại không tới cửa bái phỏng, sau này có việc cần cầu cũng đừng trách bản lão gia không nể mặt.”
“Dương lão gia ngài nói phải.” Ngụy Trung nịnh nọt cười nói.
Cách ngày, Lục Vân Khai đang trong huyện nha lật xem địa đồ phụ cận huyện thành, muốn xem phải thống trị thế nào một chút thì mới có thể làm cho biên ải cằn cỗi cũng có thể được mùa lương thực.
Trong lúc hắn đang xem nghiêm túc, Ngụy Trung tới huyện nha, nhìn thấy chậu than đốt trong phòng, thầm nghĩ Lục huyện lệnh quả thật là kẻ ham hưởng lạc, “Hạ quan bái kiến đại nhân.”
“Miễn lễ.” Lục Vân Khai không nâng mắt, chỉ là gõ bàn: “Ngụy chủ bạc, ngươi làm quan nhiều năm ở huyện Sa Hà, chắc hẳn đều thập phần hiểu biết dưới ruộng phụ cận huyện Sa Hà, ngươi có biết trên mấy đất đai đó thích hợp trồng gì không?”
Ngụy Trung theo lời tiến lên, xem xem bản đồ trên bản, “Huyện lệnh đại nhân, tuy huyện Sa Hà rộng, nhưng đất đai dùng cho trồng trọt cực nhỏ, trừ chỗ gần sông có thể miễn cưỡng trồng sống chút đậu nành lúa mạch ra, đất đai còn lại căn bản không cách nào trồng.”
“Hai mươi mấy năm trước có một vị Trương huyện lệnh cũng từng sai người khai khẩn đất đai trồng lúa, đáng tiếc hai năm liên tục không thu được hạt nào, còn dẫn đến chết đói vô số, từ sau đó, không ai dám trồng lương thực nữa.”
Ngụy Trung nói đến đây thì một bộ biểu tình thật khó xử: “Huyện lệnh đại nhân, hạ quan có một câu nói không biết có nên nói hay không.”
“Nói.” Lục Vân Khai nói.
“Trước đây cũng có không ít đại nhân muốn trồng lương thực ở huyện Sa Hà, nhưng cuối cùng đều thất bại mà về, nếu như đại nhân cũng có ý nghĩ này, vẫn là tạm thời bỏ đi trước đi.” Ngụy Trung dừng lại nói: “Huyện lệnh đại nhân ngài mới tới huyện Sa Hà không biết, toàn bộ ranh giới Tân Châu này sau khi vào thu chính là đại tuyết ùn ùn kéo tới, thẳng đến đầu xuân năm sau tuyết mới tan, trừ lúc mùa hè với đầu thu có thể thấy thảm cỏ ra, những lúc khác đều là thời tiết lạnh lẽo.”
“Loại thời tiết lạnh này chỉ có thể nuôi dê.” Ngụy Trung nói: “Dê của chỗ Tân Châu chúng ta nhìn tốt, ăn ngon so với nơi khác, là đồ tốt nhất.”
Lục Vân Khai cười không nói.
Ngụy Trung thấy tình trạng đó, tưởng là Lục Vân Khai động tâm, lại nói: “Huyện lệnh đại nhân, huyện Sa Hà chúng ta có một vị Dương lão gia, đó là hộ nuôi dê lớn, mấy chỗ phụ cận huyện thành chỉ có Dương lão gia nuôi dê nhiều nhất, nếu đại nhân ngài có lòng phát triển nghề nuôi dê, có thể nghiên cứu thảo luận với Dương lão gia một phen.”
“Huyện lệnh đại có thể không quen với Dương lão gia, có điều không sao, hạ quan có vài phần giao tình với Dương lão gia, có thể giới thiệu gặp mặt một phen vì đại nhân ngài.”
Lục Vân Khai nhàn nhạt cười cười nói: “Không cần, bản quan không thích mùi tanh của dê.”
Một câu nói đã chặn Ngụy Trung không lời để nói, trong lòng âm thầm sinh ra mấy phần oán hận, “Vậy ý đại nhân là chỉ gieo trồng lúa mạch?”
“Việc này bản quan sẽ tiếp tục cân nhắc.” Hiện tại toàn bộ thôn Sa Hà đúng là giống như lời Ngụy Trung nói, đại bộ phận đất đai đều bao phủ dưới lớp tuyết, số ít đất vàng lộ ra bên ngoài cũng là cứng rắn đào không nhiều lắm, cho nên Lục Vân Khai tính toán chờ sau đầu xuân năm sau lại tính.
Còn mùa đông này thì làm cái gì?
Tròng mắt Lục Vân Khai mang theo vài phần ý cười lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Ngụy Trung kẻ này, đó chính là thanh lý chướng ngại vật trong huyện thành này!
…
Ngụy Trung rời đi rồi, lại đi bái phỏng Dương lão gia, báo chuyện hôm nay cho Dương lão gia biết.
Dương lão gia giận tím mặt, bỗng chốc cầm ly rượu bằng sắt trong tay ném xuống đất, “Buồn cười, thật sự là buồn cười! Nếu về sau tiểu bạch kiểm này có thể hành tẩu thông thuận ở huyện Sa Hà này, tên lão tử viết ngược lại!”
“Xin Dương lão gia ngài bớt giận, Lục huyện lệnh mới ra đời không hiểu thế sự, ngài cho hắn chút giáo huấn là đủ rời, đừng để quá mức, dù sao hắn vẫn là huyện lệnh huyện Sa Hà chúng ta.” Ngụy Trung nói.
Dương lão gia cũng không sợ, “Một tên mao đầu tiểu tử nên về nhà bú sữa đi, chạy tới chỗ xa xôi này làm cái gì? Hừ! Lần này lão tử nhất định phải cho tên tiểu bạch kiểm không biết tốt xấu này một bài học!”
“Ngụy Trung, ta thấy huyện lệnh huyện Sa Hà này nên để ngươi làm, đừng có để cho mấy người ngoài tới.” Dương lão gia nói: “Ta đây liền đưa tin cho thông gia ta, để hắn giúp thao tác một phen, sau này Sa Hà mấy huyện chính là địa bàn hai huynh đệ chúng ta.”
Trong mắt Ngụy Trung thoáng qua một tia mừng rỡ, hắn vẫn ngóng trông có thể làm huyện lệnh huyện Sa Hà, nhưng trông tới lại là một mao đầu tiểu tử không biết gì, thiếu chút nữa không tức chết hắn. Nếu như lúc trước Dương lão gia nguyện ý giúp, hắn sao đến nỗi chờ tới giờ?
Có điều bây giờ nói mấy cái này thì được gì, “Nhưng Lục huyện lệnh đã tới…”
“Tới thì thế nào? Tới chúng ta cũng có thể làm hắn biết mất.” Trong lòng Dương lão gia thoáng qua tính toán.
Trong mắt Ngụy Trung cũng thoáng qua vẻ đắc ý, đắc ý đùa giỡn hai đại đầu sỏ huyện Sa Hà trong lòng bàn tay, chỉ cần Dương lão gia muốn ra tay, vị trí huyện lệnh kia còn cách hắn xa sao?
/448
|