Một tháng sau.
Ở nhà Mạc gia Giang Châu, cả Chú Kiếm Sơn Trang đều là cảnh vui vẻ rộn rã. Các lộ anh hào cả hắc đạo, bạch đạo phàm là người có tiếng tăm có mặt mũi ở Giang Châu đều nhanh chóng chạy tới chúc mừng và uống một chén trong bữa tiệc đầy tháng Thiếu chủ Mạc gia. Cả đến một vài gia tộc có quan hệ chút ít hoặc một vài linh kiếm sư độc hành cũng không ngại đường xa tới chúc mừng.
Chủ nhân đương đại của Mạc gia, Mạc Thiên đành phải giơ bản mặt tươi cười mà trong lòng cực kỳ đau khổ ra ngoài tiếp đón tân khách tới nhà.
“Thành chủ thành Phiền Thủy Giang Châu đến!”
“Không linh kiếm Hứa Hành Không, Hứa đại hiệp đến!”
“ Đặc sứ của thành chủ thành Phượng Dương Giang Châu đến!”
“Hội chủ Thái Hòa thương hội ở Bá Châu cùng phu nhân đến!”
“Đặc sứ của Tổng đốc Giang Châu đến!”
“Dư gia Du Châu Bình tiên sinh đến!”
...
Tại diễn võ trường rộng rãi ở Chú Kiếm Sơn Trang đã bày sẵn đầy tiệc rượu. Mạc Thiên ngồi ở bàn chủ vị đứng lên với thái độ rất thành khẩn cảm ơn các vị tân khách: Chư vị bằng hữu có thể trong lúc bận rộn đến đây chúc mừng tiểu nhi thực làm Mạc Thiên ta cảm kích vô cùng. Đây là ta cảm tạ chư vị!”
“ Ha ha, Mạc trang chủ à, ngài nói câu này là khách khí rồi. Tiệc rượu mừng đầy tháng của thiếu chủ là đại sự hàng đầu. Sao chúng ta lại có thể không đến được?” Một gã tráng hán lưng đeo thanh kiếm lớn đứng lên sóng vai với Mạc Thiên cười to bảo: “Nghe nói lúc thiếu trang chủ mới sinh thì bách kiếm tề minh. Dị tượng như thế quả là trăm năm khó gặp. Hay là thỉnh Mạc trang chủ đưa thiếu trang chủ ra để ta xem chút phong thái đi!”
Khuôn mặt Mạc Thiên nở một nụ cười gượng gạo: “Chư vị chờ cho một lát, tiểu nhi sẽ ra mắt nhanh thôi.”
Liễu Tuệ buồn bã nhưng cũng cố nở một nụ cười. Nàng ôm một đứa trẻ sơ sinh mới đầy tháng chậm chạp bước tới. Đứa trẻ mới sinh như được tạc bằng linh ngọc. Nó có đôi mắt màu đen, to tròn linh lợi. Con ngươi hấp háy tò mò đánh giá những người xa lạ xung quanh, linh khí từ người nó tỏa ra bức nhân.
“Quả nhiên linh dị! Tư chất như thế quả nhiên sinh ra để tu kiếm. Mấy chục năm nữa Triệu quốc chúng ta lại thêm một tay kiếm tài ba!” Một nam tử trung niên ngồi ở bàn trên giương cặp mắt sáng quắc đánh giá đứa trẻ sơ sinh. Trong mắt ánh lên vẻ yêu thích không giấu diếm.
Trong lòng Mạc Thiên thầm than một tiếng. Trên khuôn mặt hắn lại tỏ ra mừng rỡ. Hắn hướng người nam tử trung niên nói lời cảm ơn.
“Nghe bảo Kiếm Thánh hiện nay của nước Triệu Bạch Mô Thần, lúc mới sinh đã có linh kiếm chọn chủ mà thiếu chủ Mạc gia lại có bách kiếm tề minh. Thế thì thành tựu tương lai khó có thể lường được.”
“ Nhất định, nhất định là... theo ta thấy tương lai thiếu chủ Mạc gia không chừng sẽ vượt qua kiếm thánh.”
“Trong truyền thuyết thì trên Kiếm Thánh là Kiếm Tiên, đó đúng là tiên đó! Thật mong chờ để biết được tiên có hình dạng như thế nào.”
Nghe những nghị luận của chúng tân khách, trong lòng Mạc Thiên lại càng sầu não, nhưng hắn không thể biểu lộ ra. Giang hồ tàn khốc và tanh máu, những tân khách này chẳng phải là kính trọng gì hắn mà là cơ nghiệp mấy trăm năm của Chú Kiếm sơn trang Mạc gia. Nếu như mọi người biết Mạc gia nhà hắn sắp không có người kế nghiệp thì e là không có một ai coi bữa tiệc này là một chuyện đáng lưu tâm.
“ Ồ! Trên bầu trời trong xanh như thế sao lại có cầu vồng nhỉ?” Một gã tân khách chỉ lên trời hét to.
Mọi người nghe vậy đều nhất loạt ngước mắt lên bầu trời xem xét. Quả thật phía tây có một đạo cầu vòng màu lam xẹt ngang trời. Nó đang hướng đến bọn họ mà lao tới.
“Kiếm của ta!” Có vị tân khách hoảng sợ hét lên. Tự nhiên gã phát hiện ra linh kiếm của mình run rẩy không cách nào khống chế được.
“Kiếm của ta cũng động này!”
“Của ta cũng vậy!”
Tất cả các linh kiếm sư trong đám tân khách đều thấy kiếm của mình kêu lên ong ong, càng lúc càng run rẩy kịch liệt, dường như chúng muốn thoát ra khỏi sự khống chế của cái vỏ kiếm.
Các tân khách tự nhiên đều ngước cặp mắt nhìn về đứa trẻ sơ sinh tỏa ra linh khí bức nhân thì chỉ thấy nó đã nhắm tịt cả mắt lại, pho pho ngủ ngon. Hiển nhiên chuyện này không phải do nó.
Trong lúc chúng nhân kinh hãi thì đạo cầu vồng kia đã tiến gần tới trên không trung của sơn trang. Đạo cầu vồng tự nhiên chuyển hướng đâm thẳng xuống.
Ầm! Tất cả thanh kiếm đều sôi trào, từng con linh thú biến ảo từ linh kiếm đều hoảng sợ mà kêu gào thảm thiết. Dường như chúng gặp phải một chuyện khủng khiếp trong đời.
Khi ánh sáng cầu vồng tan hết thì không biết ở đâu ra một gã trung niên mặc trường bào màu lam. Gã cứ chắp tay lẳng lặng đứng ở trên không. Ánh mắt của gã nhìn chằm chằm vào đứa trẻ sơ sinh đang ngủ yên trong lòng Liễu Tuệ rồi gã bước từng bước tiếng tới như thể ở trên không trung có những bậc thang vậy.
Tất cả tân khách không ai dám động đậy. Gã trung niên bước đi trên không đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ. Điều này chỉ có trong tưởng tượng! Hơn nữa kể từ khi người này xuất hiện thì có một cỗ uy áp đến từ linh kiếm rất cường đại làm bọn hắn cơ hồ không thở nổi. Mà linh kiếm bọn hắn thì cũng chẳng khá hơn chút nào, từng chiếc từng chiếc run lên nhưng lại không dám trở lại trong vỏ mà ngổn ngang khắp mặt đất kêu thảm thiết.
Cuối cùng, gã trung nhiên chỉ ngón tay vào trán đứa trẻ sơ sinh, khuôn mặt tỏ ra tiếc hận: “Trời sinh kiếm mạch cũng là phế mạch. Đáng tiếc, đáng tiếc. Thôi đi, mặc dù không thể trở thành thầy trò nhưng cũng là có duyên phận. Tặng ngươi một vật có thể bảo vệ cả đời bình an.”
Gã trung niên nói xong thì xòe bàn tay ra trước ngực đứa trẻ. Một đạo lam quan từ đầu ngón tay sáng lên, một tiểu kiếm màu lam ngọc nhạt to bằng một ngón tay đột nhiên hiện ra trên ngực đứa trẻ. Gã vung tay áo lên, cầu vồng màu lam lại hiện lên rồi tất cả trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Linh áp khủng khiếp tự nhiên biến mất. Tất cả linh kiếm sư cũng như những vị khác đều như trải qua một trận chiến đấu, cả người bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp. Những thanh kiếm linh cũng như được đại xá mà chui vào trong vỏ kiếm của nó.
“Trời ơi! Đó là kiếm tiên! Nhất định là kiếm tiên! Phép thuật di chuyển lăng không, kiếm khí hóa cầu vồng! Chỉ có kiếm tiên mới có thể thực hiện được thôi!” Một tân khách kích động hét to.
“ Cái gì! Kiếm tiên sao! Trời ơi, chúng ta đã thấy kiếm tiên rồi!”
“Chuyến đến Chú Kiếm sơn trang thật không uổng công! Hóa ra tiên nhân quả thực có tồn tại!”
Việc Chú Kiếm sơn trang có xuất hiện bóng dáng bậc tiên nhân làm cho danh vọng chốn này được đẩy lên đỉnh cao!
Trời nắng chang chang, mười mấy đứa trẻ nhỏ mồ hôi nhỏ xuống như mưa, chúng đang ở đứng trên tảng đá rộng chăm chỉ luyện tập kiếm pháp. Đứa lớn nhất mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi còn đứa nhỏ nhất chỉ chừng năm, sáu tuổi. Tuy thế bọn nó vô cùng nghiêm túc rèn luyện với linh kiếm trên tay.
Ở rìa tảng đá có đặt một giá kiếm, tại đó có một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi giương cặp mắt to tròn háo hức xem bọn thiếu niên kia luyện kiếm. Trên mặt nó hiện vẻ ước ao.
Sắc mặt đứa trẻ tái nhợt, nó nhỏ thó gầy gò. Trông qua như nó vừa trải qua bạo bệnh. Ánh mắt đứa nhỏ sáng vô cùng, ánh sáng chớp động toả ra linh khí bức nhân.
“Đều xốc lại tinh thần cho ta! Đừng tưởng rằng nhận được linh kiếm rồi thì đã là linh kiếm sư nhé, các ngươi còn kém cỏi lắm! Một linh kiếm sư phải có thể chất và tinh thần khoẻ mạnh, ý chí kiên cường. Chỉ có như thế các ngươi mới có thể khống chế được linh kiếm!” Một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen quát nạt. Y thấy một đứa trẻ tư thế không đúng liền tiến tới sửa cho đúng. Động tác của y khá thô bạo nhưng những đứa trẻ này đều cắn răng lẳng lặng luyện tập. Bởi vì ước mơ trở thành một linh kiếm sư luôn cháy bỏng trong lòng mỗi đứa trẻ.
Trên đời này có một nghề rất đặc biệt, đó chính là linh kiếm sư. Cái nghề này lấy việc trị an làm căn bản, bởi vì vùng đất này không phải do con người thống trị tuyệt đối. Ngoài những thành thị do con người quản ra thì có một phần hoang dã cực kỳ rộng lớn đầy rẫy những loài yêu thú hung tàn. Linh kiếm sư chính là lực lượng chủ lực của loài người tranh giành không gian sinh tồn với yêu thú. Không có linh kiếm sư thì thành thị không thể đứng vững. Linh kiếm sư chính là sự bảo đảm sự sống cho con người.
Trở thành linh kiếm sư là ước mơ của tất cả mọi người nhưng tiếc thay không phải ai cũng trở thành linh kiếm sư được. Điều kiện để trở thành linh kiếm sư cực kỳ hà khắc. Đầu tiên đó phải là người có linh tính bẩm sinh, đây được gọi là có linh căn. Đó là điều kiện đầu tiên để con người cảm ứng với linh kiếm. Mỗi một người có linh căn thì khi còn là một đứa trẻ năm tuổi đã được thử cảm ứng với kiếm linh của linh kiếm. Đương nhiên kiếm linh đã bị phong ấn bởi một đứa nhỏ không thể nào khống chế được kiếm linh, nhiều khi còn bị kiếm linh thôn phệ. Sau khi cảm ứng được linh kiếm bị phong ấn kia là đã qua bước đầu tiên để trở thành linh kiếm sư. Nhưng có nhiều người có linh căn nhưng không có linh kiếm phù hợp thì cũng là vô duyên với linh kiếm sư.
Sau khi được linh kiếm nhận chủ thì chủ nhân linh kiếm sẽ mượn linh kiếm câu thông với thiên địa linh khí, dẫn nhập linh khí vào cơ thể để luyện hoá trở thành kiếm khí chứa đựng trong đan điền. Đồng thời họ còn phải rèn luyện thân thể, rèn luyện ý chí để kiếm khí cùng thân thể và tinh thần đều lớn mạnh. Phong ấn của linh kiếm theo thời gian sẽ được khai giải và theo lẽ thường linh kiếm cũng phân chia mạnh yếu. Một người đạt tu vi nhất giai là có thể hoàn toàn giải phong ấn một thanh linh kiếm hạ phẩm, nếu muốn linh kiếm thượng phẩm thì tối thiểu phải đạt được tu vi thất giai.
Các đệ tử đang luyện kiếm trên tảng đá là thế hệ đệ tử mới nhất của Chú Kiếm sơn trang. Chúng mới được linh kiếm nhận chủ và là tương lai, là hy vọng của sơn trang sau này.
“Mạc Vấn!” Một âm thanh giòn tan vang từ xa vọng lại.
Đứa nhỏ đang ngồi phệt xem đám trẻ nhỏ luyện kiếm, nó nghe thấy tiếng gọi thì kinh hãi lắm. Nó đứng dậy phủi phủi áo quần rồi nhảy từng bậc xuống tảng đá rồi định cất bước. Nhưng khi nó vừa mới định chạy thì đã bị một bóng người ngăn lại.
Đó là một cô bé ước chùng sáu, bảy tuổi có hai bím tóc sừng dê hai bên. Cô bé có khuôn mặt đỏ bừng, tròn trịa trông vô cùng khả ái. Nhưng trong mắt của Mạc Vấn thì cô bé không đáng yêu chút nào mà như một tiểu quỷ. Vì thế Mạc Vấn chẳng nghĩ ngợi gì, thân hình bé loắt choắt nghiêng người cố cướp đường chạy cho nhanh.
Nhưng ánh mắt cô bé tỏ ra khinh miệt, nó tuỳ ý giơ tay ra đã tóm được cổ áo rồi xách cả thằng nhỏ lên. Không sai, đúng là cô bé có vóc người cao gầy, còn cao hơn Mạc Vấn nửa cái đầu. Cô bé xách thằng bé trông chẳng khác gì xách con gà con.
“Ma nữ! Ngươi buông ta ra, ta không uống, đánh chết ta cũng không uống đâu!” Mạc Vẫn kêu gào ầm ĩ. Chênh lệch hai đằng như thế làm cho nó không có sức phản kháng.
Cô bé chẳng nói chẳng rằng cứ xách Mạc Vấn đi.
“Ô, ô, a a! Thanh Thanh thối, Thanh Thanh rữa! Ta là thiếu trang chủ Chú Kiếm sơn trang, ngươi không được cư xử với ta như vậy!”
“Ta tức chết mất thôi! Mộ Thanh Thanh, ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Cô bé dường như quá quen phản ứng của Mạc Vấn nên cứ bỏ ngoài tai mọi lời la hét mà đi thẳng về phía trước. Đến một gian phòng, cô bé vứt Mạc Vấn lên một chiếc giường lớn.
Mạc Vấn lộn mấy vòng thì bò dậy được. Nó nhìn thấy Mộ Thanh Thanh bưng đến chén thuốc bèn sợ hãi kêu to: “A a, hảo Thanh Thanh, Thanh Thanh tiên tử, Thanh Thanh kiếm thánh, Thanh Thanh kiếm tiên, tha cho ta được không? Ta sẽ đưa tất cả những linh kiếm quý báu của ta cho ngươi xem!”
Mộ Thanh Thanh lạnh lẽo bảo: “Uống thuốc đi.”
“Không uống!” Mạc Vấn lùi vào phía trong giường, gương mặt tỏ vẻ kiên quyết như thể dù cho đầu rơi, máu chảy cũng tuyệt đối không uống cái chén thuốc này.
Miệng Mộ Thanh Thanh nhếch lên, hàm răng trắng bóng chỉnh tề lộ ra. Mạc Vấn nhìn thấy nụ cười ác quỷ này của Mộ Thanh Thanh thì trong lòng càng thêm sợ hãi.
“Có uống hay không?” Mộ Thanh Thanh cao giọng như băng hàn trong mùa đông khắc nghiệt.
Mạc Vấn trề môi, lắc đầu quầy quậy.
“ Được lắm, ngươi đừng hối hận. Xế chiều hôm nay, ta nghe bảo Mạc thúc thúc muốn thành hình hút linh khí (Nguyên bản: khai quang chú linh) một thanh kiếm phôi thuộc loại linh kiếm thượng phẩm. Vốn định cho nhà ngươi đến xem một tý nhưng ngươi không nghe lời ta như vậy thì ta không đưa ngươi đi nữa.” Mộ Thanh Thanh cầm chén thuốc đặt lại mặt bàn rồi đi ra khỏi phòng.
Mạc Vấn quính cả lên, nó vội vã bò ra khỏi giường nắm lấy tay Mộ Thanh Thanh: “Ta uống ...! Ta uống!”
Mộ Thanh Thanh hài lòng gật đầu: “Uống đi, đừng cố mà để thừa nhé.”
Mạc Vấn nhăn nhó mặt mày, tay đưa lên bịt mũi rồi nâng chén thuốc lên uống ực một cái vào bụng chẳng cần biết mùi vị nó thế nào.
“Xong rồi, ta đã uống xong. Ngươi nói phải giữ lời nhé, nhớ gọi ta cùng đến kiếm trì.” Mạc Vẫn không quên nhắc nhở Mộ Thanh Thanh.
Chú Kiếm sơn trang sở dĩ có danh vọng và địa vị hoàn toàn là nhờ sự tồn tại của kiếm trì. Bên trong kiếm trì này có chứa hơn vạn thanh linh kiếm. Chỉ cần chọn đại một thanh thôi cũng có hơn mấy ngàn năm lịch sử. Không một ai biết lai lịch của kiếm trì mà chỉ biết tổ tiên Mạc gia trong một cơ duyên xảo hợp đã phát hiện ra nó. Sau đó người sáng lập nên Chú Kiếm sơn trang, lấy kiếm trì đúc kiếm. Cơ nghiệp truyền đời của Mạc Gia đã trải qua ba trăm năm.
Nhưng tất cả các linh kiếm trong ao đều là những thanh phế kiếm không trọn vẹn. Cho dù như thế thì hơn vạn thanh tàn kiếm cũng hội tụ linh khí đến mức kinh thiên động địa. Vì thế khi thanh linh kiếm được đặt trong kiếm trì thì khi nó thành hình hút linh khí cũng có tỷ lệ thành công rất cao. Hơn nữa linh tính của linh kiếm cũng được kích lên mức lơn nhất. Do đó linh kiếm do Chú Kiếm sơn trang chế tạo rất có danh vọng. Hàng năm triều đình đặt sơn trang một số lượng linh kiếm rất lớn.
Vào ngày mười lăm hàng tháng là ngày Chú Kiếm sơn trang khai quang chú linh (Dịch giả: bắt đầu luyện kiếm). Cả một tháng rèn kiếm phôi linh kiếm đều đợi một ngày này để đặt vào kiếm trì hút linh khí. Vì thế vào ngày này vùng hậu sơn đặt kiếm trì phải cảnh giới sâm nghiêm, bất luận là ai đều không được tuỳ ý ra vào, ngay cả thiếu trang chủ Mạc Vấn cũng không là ngoại lệ.
“Thanh Thanh tỷ tỷ, đúng là có thể đến hậu sơn sao?” Mạc Vấn vẫn lẽo đẽo theo sau Mộ Thanh Thanh. Con đường này là một sơn đạo hẹp và dài vô cùng vắng vẻ, gập ghềnh khó đi. Thân thể Mạc Vấn không khoẻ từ lúc sinh, thể chất rất kém nên khi đi trên con đường này được một lát đã thở hồng hộc. Trên đùi và cánh tay đã bị mấy mỏm đá cứa xước mấy vệt nhưng nó cắn răng không dám kêu la chi.
Mộ Thanh Thanh ngoái đầu lại nhìn thân thể gầy yếu của Mạc Vấn rồi bảo: “Đến đây, để ta cõng ngươi.”
Mạc Vấn vội lắc đầu nhưng Mộ Thanh Thanh trừng mắt một cái làm nó run lên. Lúc này sự tôn nghiêm của đàn ông lập tức tiêu tan, nó giống như gã đàn ông bị vợ nhỏ bắt nạt.
Mộ Thanh Thanh dùng tấm lưng gầy nhỏ cõng Mạc Vấn. Cả hai nhanh chóng tiến về phía trước.
“Thanh Thanh tỷ tỷ, đợi ta lớn lên nhất định ta sẽ là một linh kiếm sư mạnh mẽ. Lúc đó ta sẽ bảo vệ ngươi.” Mạc Vấn nói chân thành.
“Chờ bệnh của ngươi biến chuyển rồi hẵng nói.” Mộ Thanh Thanh xốc người lên một cái, giọng nói lạnh nhạt có chút dịu dàng.
Ở nhà Mạc gia Giang Châu, cả Chú Kiếm Sơn Trang đều là cảnh vui vẻ rộn rã. Các lộ anh hào cả hắc đạo, bạch đạo phàm là người có tiếng tăm có mặt mũi ở Giang Châu đều nhanh chóng chạy tới chúc mừng và uống một chén trong bữa tiệc đầy tháng Thiếu chủ Mạc gia. Cả đến một vài gia tộc có quan hệ chút ít hoặc một vài linh kiếm sư độc hành cũng không ngại đường xa tới chúc mừng.
Chủ nhân đương đại của Mạc gia, Mạc Thiên đành phải giơ bản mặt tươi cười mà trong lòng cực kỳ đau khổ ra ngoài tiếp đón tân khách tới nhà.
“Thành chủ thành Phiền Thủy Giang Châu đến!”
“Không linh kiếm Hứa Hành Không, Hứa đại hiệp đến!”
“ Đặc sứ của thành chủ thành Phượng Dương Giang Châu đến!”
“Hội chủ Thái Hòa thương hội ở Bá Châu cùng phu nhân đến!”
“Đặc sứ của Tổng đốc Giang Châu đến!”
“Dư gia Du Châu Bình tiên sinh đến!”
...
Tại diễn võ trường rộng rãi ở Chú Kiếm Sơn Trang đã bày sẵn đầy tiệc rượu. Mạc Thiên ngồi ở bàn chủ vị đứng lên với thái độ rất thành khẩn cảm ơn các vị tân khách: Chư vị bằng hữu có thể trong lúc bận rộn đến đây chúc mừng tiểu nhi thực làm Mạc Thiên ta cảm kích vô cùng. Đây là ta cảm tạ chư vị!”
“ Ha ha, Mạc trang chủ à, ngài nói câu này là khách khí rồi. Tiệc rượu mừng đầy tháng của thiếu chủ là đại sự hàng đầu. Sao chúng ta lại có thể không đến được?” Một gã tráng hán lưng đeo thanh kiếm lớn đứng lên sóng vai với Mạc Thiên cười to bảo: “Nghe nói lúc thiếu trang chủ mới sinh thì bách kiếm tề minh. Dị tượng như thế quả là trăm năm khó gặp. Hay là thỉnh Mạc trang chủ đưa thiếu trang chủ ra để ta xem chút phong thái đi!”
Khuôn mặt Mạc Thiên nở một nụ cười gượng gạo: “Chư vị chờ cho một lát, tiểu nhi sẽ ra mắt nhanh thôi.”
Liễu Tuệ buồn bã nhưng cũng cố nở một nụ cười. Nàng ôm một đứa trẻ sơ sinh mới đầy tháng chậm chạp bước tới. Đứa trẻ mới sinh như được tạc bằng linh ngọc. Nó có đôi mắt màu đen, to tròn linh lợi. Con ngươi hấp háy tò mò đánh giá những người xa lạ xung quanh, linh khí từ người nó tỏa ra bức nhân.
“Quả nhiên linh dị! Tư chất như thế quả nhiên sinh ra để tu kiếm. Mấy chục năm nữa Triệu quốc chúng ta lại thêm một tay kiếm tài ba!” Một nam tử trung niên ngồi ở bàn trên giương cặp mắt sáng quắc đánh giá đứa trẻ sơ sinh. Trong mắt ánh lên vẻ yêu thích không giấu diếm.
Trong lòng Mạc Thiên thầm than một tiếng. Trên khuôn mặt hắn lại tỏ ra mừng rỡ. Hắn hướng người nam tử trung niên nói lời cảm ơn.
“Nghe bảo Kiếm Thánh hiện nay của nước Triệu Bạch Mô Thần, lúc mới sinh đã có linh kiếm chọn chủ mà thiếu chủ Mạc gia lại có bách kiếm tề minh. Thế thì thành tựu tương lai khó có thể lường được.”
“ Nhất định, nhất định là... theo ta thấy tương lai thiếu chủ Mạc gia không chừng sẽ vượt qua kiếm thánh.”
“Trong truyền thuyết thì trên Kiếm Thánh là Kiếm Tiên, đó đúng là tiên đó! Thật mong chờ để biết được tiên có hình dạng như thế nào.”
Nghe những nghị luận của chúng tân khách, trong lòng Mạc Thiên lại càng sầu não, nhưng hắn không thể biểu lộ ra. Giang hồ tàn khốc và tanh máu, những tân khách này chẳng phải là kính trọng gì hắn mà là cơ nghiệp mấy trăm năm của Chú Kiếm sơn trang Mạc gia. Nếu như mọi người biết Mạc gia nhà hắn sắp không có người kế nghiệp thì e là không có một ai coi bữa tiệc này là một chuyện đáng lưu tâm.
“ Ồ! Trên bầu trời trong xanh như thế sao lại có cầu vồng nhỉ?” Một gã tân khách chỉ lên trời hét to.
Mọi người nghe vậy đều nhất loạt ngước mắt lên bầu trời xem xét. Quả thật phía tây có một đạo cầu vòng màu lam xẹt ngang trời. Nó đang hướng đến bọn họ mà lao tới.
“Kiếm của ta!” Có vị tân khách hoảng sợ hét lên. Tự nhiên gã phát hiện ra linh kiếm của mình run rẩy không cách nào khống chế được.
“Kiếm của ta cũng động này!”
“Của ta cũng vậy!”
Tất cả các linh kiếm sư trong đám tân khách đều thấy kiếm của mình kêu lên ong ong, càng lúc càng run rẩy kịch liệt, dường như chúng muốn thoát ra khỏi sự khống chế của cái vỏ kiếm.
Các tân khách tự nhiên đều ngước cặp mắt nhìn về đứa trẻ sơ sinh tỏa ra linh khí bức nhân thì chỉ thấy nó đã nhắm tịt cả mắt lại, pho pho ngủ ngon. Hiển nhiên chuyện này không phải do nó.
Trong lúc chúng nhân kinh hãi thì đạo cầu vồng kia đã tiến gần tới trên không trung của sơn trang. Đạo cầu vồng tự nhiên chuyển hướng đâm thẳng xuống.
Ầm! Tất cả thanh kiếm đều sôi trào, từng con linh thú biến ảo từ linh kiếm đều hoảng sợ mà kêu gào thảm thiết. Dường như chúng gặp phải một chuyện khủng khiếp trong đời.
Khi ánh sáng cầu vồng tan hết thì không biết ở đâu ra một gã trung niên mặc trường bào màu lam. Gã cứ chắp tay lẳng lặng đứng ở trên không. Ánh mắt của gã nhìn chằm chằm vào đứa trẻ sơ sinh đang ngủ yên trong lòng Liễu Tuệ rồi gã bước từng bước tiếng tới như thể ở trên không trung có những bậc thang vậy.
Tất cả tân khách không ai dám động đậy. Gã trung niên bước đi trên không đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ. Điều này chỉ có trong tưởng tượng! Hơn nữa kể từ khi người này xuất hiện thì có một cỗ uy áp đến từ linh kiếm rất cường đại làm bọn hắn cơ hồ không thở nổi. Mà linh kiếm bọn hắn thì cũng chẳng khá hơn chút nào, từng chiếc từng chiếc run lên nhưng lại không dám trở lại trong vỏ mà ngổn ngang khắp mặt đất kêu thảm thiết.
Cuối cùng, gã trung nhiên chỉ ngón tay vào trán đứa trẻ sơ sinh, khuôn mặt tỏ ra tiếc hận: “Trời sinh kiếm mạch cũng là phế mạch. Đáng tiếc, đáng tiếc. Thôi đi, mặc dù không thể trở thành thầy trò nhưng cũng là có duyên phận. Tặng ngươi một vật có thể bảo vệ cả đời bình an.”
Gã trung niên nói xong thì xòe bàn tay ra trước ngực đứa trẻ. Một đạo lam quan từ đầu ngón tay sáng lên, một tiểu kiếm màu lam ngọc nhạt to bằng một ngón tay đột nhiên hiện ra trên ngực đứa trẻ. Gã vung tay áo lên, cầu vồng màu lam lại hiện lên rồi tất cả trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Linh áp khủng khiếp tự nhiên biến mất. Tất cả linh kiếm sư cũng như những vị khác đều như trải qua một trận chiến đấu, cả người bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp. Những thanh kiếm linh cũng như được đại xá mà chui vào trong vỏ kiếm của nó.
“Trời ơi! Đó là kiếm tiên! Nhất định là kiếm tiên! Phép thuật di chuyển lăng không, kiếm khí hóa cầu vồng! Chỉ có kiếm tiên mới có thể thực hiện được thôi!” Một tân khách kích động hét to.
“ Cái gì! Kiếm tiên sao! Trời ơi, chúng ta đã thấy kiếm tiên rồi!”
“Chuyến đến Chú Kiếm sơn trang thật không uổng công! Hóa ra tiên nhân quả thực có tồn tại!”
Việc Chú Kiếm sơn trang có xuất hiện bóng dáng bậc tiên nhân làm cho danh vọng chốn này được đẩy lên đỉnh cao!
Trời nắng chang chang, mười mấy đứa trẻ nhỏ mồ hôi nhỏ xuống như mưa, chúng đang ở đứng trên tảng đá rộng chăm chỉ luyện tập kiếm pháp. Đứa lớn nhất mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi còn đứa nhỏ nhất chỉ chừng năm, sáu tuổi. Tuy thế bọn nó vô cùng nghiêm túc rèn luyện với linh kiếm trên tay.
Ở rìa tảng đá có đặt một giá kiếm, tại đó có một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi giương cặp mắt to tròn háo hức xem bọn thiếu niên kia luyện kiếm. Trên mặt nó hiện vẻ ước ao.
Sắc mặt đứa trẻ tái nhợt, nó nhỏ thó gầy gò. Trông qua như nó vừa trải qua bạo bệnh. Ánh mắt đứa nhỏ sáng vô cùng, ánh sáng chớp động toả ra linh khí bức nhân.
“Đều xốc lại tinh thần cho ta! Đừng tưởng rằng nhận được linh kiếm rồi thì đã là linh kiếm sư nhé, các ngươi còn kém cỏi lắm! Một linh kiếm sư phải có thể chất và tinh thần khoẻ mạnh, ý chí kiên cường. Chỉ có như thế các ngươi mới có thể khống chế được linh kiếm!” Một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen quát nạt. Y thấy một đứa trẻ tư thế không đúng liền tiến tới sửa cho đúng. Động tác của y khá thô bạo nhưng những đứa trẻ này đều cắn răng lẳng lặng luyện tập. Bởi vì ước mơ trở thành một linh kiếm sư luôn cháy bỏng trong lòng mỗi đứa trẻ.
Trên đời này có một nghề rất đặc biệt, đó chính là linh kiếm sư. Cái nghề này lấy việc trị an làm căn bản, bởi vì vùng đất này không phải do con người thống trị tuyệt đối. Ngoài những thành thị do con người quản ra thì có một phần hoang dã cực kỳ rộng lớn đầy rẫy những loài yêu thú hung tàn. Linh kiếm sư chính là lực lượng chủ lực của loài người tranh giành không gian sinh tồn với yêu thú. Không có linh kiếm sư thì thành thị không thể đứng vững. Linh kiếm sư chính là sự bảo đảm sự sống cho con người.
Trở thành linh kiếm sư là ước mơ của tất cả mọi người nhưng tiếc thay không phải ai cũng trở thành linh kiếm sư được. Điều kiện để trở thành linh kiếm sư cực kỳ hà khắc. Đầu tiên đó phải là người có linh tính bẩm sinh, đây được gọi là có linh căn. Đó là điều kiện đầu tiên để con người cảm ứng với linh kiếm. Mỗi một người có linh căn thì khi còn là một đứa trẻ năm tuổi đã được thử cảm ứng với kiếm linh của linh kiếm. Đương nhiên kiếm linh đã bị phong ấn bởi một đứa nhỏ không thể nào khống chế được kiếm linh, nhiều khi còn bị kiếm linh thôn phệ. Sau khi cảm ứng được linh kiếm bị phong ấn kia là đã qua bước đầu tiên để trở thành linh kiếm sư. Nhưng có nhiều người có linh căn nhưng không có linh kiếm phù hợp thì cũng là vô duyên với linh kiếm sư.
Sau khi được linh kiếm nhận chủ thì chủ nhân linh kiếm sẽ mượn linh kiếm câu thông với thiên địa linh khí, dẫn nhập linh khí vào cơ thể để luyện hoá trở thành kiếm khí chứa đựng trong đan điền. Đồng thời họ còn phải rèn luyện thân thể, rèn luyện ý chí để kiếm khí cùng thân thể và tinh thần đều lớn mạnh. Phong ấn của linh kiếm theo thời gian sẽ được khai giải và theo lẽ thường linh kiếm cũng phân chia mạnh yếu. Một người đạt tu vi nhất giai là có thể hoàn toàn giải phong ấn một thanh linh kiếm hạ phẩm, nếu muốn linh kiếm thượng phẩm thì tối thiểu phải đạt được tu vi thất giai.
Các đệ tử đang luyện kiếm trên tảng đá là thế hệ đệ tử mới nhất của Chú Kiếm sơn trang. Chúng mới được linh kiếm nhận chủ và là tương lai, là hy vọng của sơn trang sau này.
“Mạc Vấn!” Một âm thanh giòn tan vang từ xa vọng lại.
Đứa nhỏ đang ngồi phệt xem đám trẻ nhỏ luyện kiếm, nó nghe thấy tiếng gọi thì kinh hãi lắm. Nó đứng dậy phủi phủi áo quần rồi nhảy từng bậc xuống tảng đá rồi định cất bước. Nhưng khi nó vừa mới định chạy thì đã bị một bóng người ngăn lại.
Đó là một cô bé ước chùng sáu, bảy tuổi có hai bím tóc sừng dê hai bên. Cô bé có khuôn mặt đỏ bừng, tròn trịa trông vô cùng khả ái. Nhưng trong mắt của Mạc Vấn thì cô bé không đáng yêu chút nào mà như một tiểu quỷ. Vì thế Mạc Vấn chẳng nghĩ ngợi gì, thân hình bé loắt choắt nghiêng người cố cướp đường chạy cho nhanh.
Nhưng ánh mắt cô bé tỏ ra khinh miệt, nó tuỳ ý giơ tay ra đã tóm được cổ áo rồi xách cả thằng nhỏ lên. Không sai, đúng là cô bé có vóc người cao gầy, còn cao hơn Mạc Vấn nửa cái đầu. Cô bé xách thằng bé trông chẳng khác gì xách con gà con.
“Ma nữ! Ngươi buông ta ra, ta không uống, đánh chết ta cũng không uống đâu!” Mạc Vẫn kêu gào ầm ĩ. Chênh lệch hai đằng như thế làm cho nó không có sức phản kháng.
Cô bé chẳng nói chẳng rằng cứ xách Mạc Vấn đi.
“Ô, ô, a a! Thanh Thanh thối, Thanh Thanh rữa! Ta là thiếu trang chủ Chú Kiếm sơn trang, ngươi không được cư xử với ta như vậy!”
“Ta tức chết mất thôi! Mộ Thanh Thanh, ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Cô bé dường như quá quen phản ứng của Mạc Vấn nên cứ bỏ ngoài tai mọi lời la hét mà đi thẳng về phía trước. Đến một gian phòng, cô bé vứt Mạc Vấn lên một chiếc giường lớn.
Mạc Vấn lộn mấy vòng thì bò dậy được. Nó nhìn thấy Mộ Thanh Thanh bưng đến chén thuốc bèn sợ hãi kêu to: “A a, hảo Thanh Thanh, Thanh Thanh tiên tử, Thanh Thanh kiếm thánh, Thanh Thanh kiếm tiên, tha cho ta được không? Ta sẽ đưa tất cả những linh kiếm quý báu của ta cho ngươi xem!”
Mộ Thanh Thanh lạnh lẽo bảo: “Uống thuốc đi.”
“Không uống!” Mạc Vấn lùi vào phía trong giường, gương mặt tỏ vẻ kiên quyết như thể dù cho đầu rơi, máu chảy cũng tuyệt đối không uống cái chén thuốc này.
Miệng Mộ Thanh Thanh nhếch lên, hàm răng trắng bóng chỉnh tề lộ ra. Mạc Vấn nhìn thấy nụ cười ác quỷ này của Mộ Thanh Thanh thì trong lòng càng thêm sợ hãi.
“Có uống hay không?” Mộ Thanh Thanh cao giọng như băng hàn trong mùa đông khắc nghiệt.
Mạc Vấn trề môi, lắc đầu quầy quậy.
“ Được lắm, ngươi đừng hối hận. Xế chiều hôm nay, ta nghe bảo Mạc thúc thúc muốn thành hình hút linh khí (Nguyên bản: khai quang chú linh) một thanh kiếm phôi thuộc loại linh kiếm thượng phẩm. Vốn định cho nhà ngươi đến xem một tý nhưng ngươi không nghe lời ta như vậy thì ta không đưa ngươi đi nữa.” Mộ Thanh Thanh cầm chén thuốc đặt lại mặt bàn rồi đi ra khỏi phòng.
Mạc Vấn quính cả lên, nó vội vã bò ra khỏi giường nắm lấy tay Mộ Thanh Thanh: “Ta uống ...! Ta uống!”
Mộ Thanh Thanh hài lòng gật đầu: “Uống đi, đừng cố mà để thừa nhé.”
Mạc Vấn nhăn nhó mặt mày, tay đưa lên bịt mũi rồi nâng chén thuốc lên uống ực một cái vào bụng chẳng cần biết mùi vị nó thế nào.
“Xong rồi, ta đã uống xong. Ngươi nói phải giữ lời nhé, nhớ gọi ta cùng đến kiếm trì.” Mạc Vẫn không quên nhắc nhở Mộ Thanh Thanh.
Chú Kiếm sơn trang sở dĩ có danh vọng và địa vị hoàn toàn là nhờ sự tồn tại của kiếm trì. Bên trong kiếm trì này có chứa hơn vạn thanh linh kiếm. Chỉ cần chọn đại một thanh thôi cũng có hơn mấy ngàn năm lịch sử. Không một ai biết lai lịch của kiếm trì mà chỉ biết tổ tiên Mạc gia trong một cơ duyên xảo hợp đã phát hiện ra nó. Sau đó người sáng lập nên Chú Kiếm sơn trang, lấy kiếm trì đúc kiếm. Cơ nghiệp truyền đời của Mạc Gia đã trải qua ba trăm năm.
Nhưng tất cả các linh kiếm trong ao đều là những thanh phế kiếm không trọn vẹn. Cho dù như thế thì hơn vạn thanh tàn kiếm cũng hội tụ linh khí đến mức kinh thiên động địa. Vì thế khi thanh linh kiếm được đặt trong kiếm trì thì khi nó thành hình hút linh khí cũng có tỷ lệ thành công rất cao. Hơn nữa linh tính của linh kiếm cũng được kích lên mức lơn nhất. Do đó linh kiếm do Chú Kiếm sơn trang chế tạo rất có danh vọng. Hàng năm triều đình đặt sơn trang một số lượng linh kiếm rất lớn.
Vào ngày mười lăm hàng tháng là ngày Chú Kiếm sơn trang khai quang chú linh (Dịch giả: bắt đầu luyện kiếm). Cả một tháng rèn kiếm phôi linh kiếm đều đợi một ngày này để đặt vào kiếm trì hút linh khí. Vì thế vào ngày này vùng hậu sơn đặt kiếm trì phải cảnh giới sâm nghiêm, bất luận là ai đều không được tuỳ ý ra vào, ngay cả thiếu trang chủ Mạc Vấn cũng không là ngoại lệ.
“Thanh Thanh tỷ tỷ, đúng là có thể đến hậu sơn sao?” Mạc Vấn vẫn lẽo đẽo theo sau Mộ Thanh Thanh. Con đường này là một sơn đạo hẹp và dài vô cùng vắng vẻ, gập ghềnh khó đi. Thân thể Mạc Vấn không khoẻ từ lúc sinh, thể chất rất kém nên khi đi trên con đường này được một lát đã thở hồng hộc. Trên đùi và cánh tay đã bị mấy mỏm đá cứa xước mấy vệt nhưng nó cắn răng không dám kêu la chi.
Mộ Thanh Thanh ngoái đầu lại nhìn thân thể gầy yếu của Mạc Vấn rồi bảo: “Đến đây, để ta cõng ngươi.”
Mạc Vấn vội lắc đầu nhưng Mộ Thanh Thanh trừng mắt một cái làm nó run lên. Lúc này sự tôn nghiêm của đàn ông lập tức tiêu tan, nó giống như gã đàn ông bị vợ nhỏ bắt nạt.
Mộ Thanh Thanh dùng tấm lưng gầy nhỏ cõng Mạc Vấn. Cả hai nhanh chóng tiến về phía trước.
“Thanh Thanh tỷ tỷ, đợi ta lớn lên nhất định ta sẽ là một linh kiếm sư mạnh mẽ. Lúc đó ta sẽ bảo vệ ngươi.” Mạc Vấn nói chân thành.
“Chờ bệnh của ngươi biến chuyển rồi hẵng nói.” Mộ Thanh Thanh xốc người lên một cái, giọng nói lạnh nhạt có chút dịu dàng.
/375
|