Một câu nói kia của Tần Mạc vừa ra, có hai người ánh mắt trợn to.
Hạ Triết và Lam Vũ, hai người này đều đã từng giơ cành ô-liu(*) với Tần Mạc, lúc ấy Tần Mạc cự tuyệt thẳng thừng, giờ phút này tại trường hợp này, giữa một đống hỗn độn, y thế nhưng đáp ứng !
[Chỉ sự mời chào]
Hai người trước đó đã tinh tế đem việc tới nơi này mời Tần Mạc và sự từ chối quả quyết của y nói cho hai vị thủ lĩnh nghe, cho nên Xích Huyền và Hạ Huân vừa nghe Tần Mạc nói xong, trong lòng rối rít xoay chuyển đủ thứ suy nghĩ.
Có tốt có xấu có lợi có hại, nhưng tất cả hết thảy đều đi đến một mục đích cuối cùng duy nhất.
Bất luận là ai, chỉ cần Tần Mạc gia nhập về phía bọn họ, thì cuộc chiến hỗn loạn bất kham này nháy mắt sẽ có kết quả rõ ràng!
Thời Khanh và Tần Mạc vốn là bị vây ở thế bị động, bị xem như là vật cần cướp đoạt, nhưng lúc này, bởi vì sự xuất hiện của Tần Mạc, cùng với một câu ngắn ngủn kia, mà nháy mắt có được địa vị chủ chốt.
Y lựa chọn ai, thì bên đó sẽ thắng.
Dưới bước chân chầm chậm chầm chậm, y đứng ở giữa trung tâm, quyết định xem Hiệp hội Guard và Liên minh độc lập là quật khởi hay chiến bại!
Trong phút chốc, không cần bất luận động tác gì, không cần quá nhiều ngôn ngữ, chiến trường chợt bình ổn xuống.
Hai người vẫn không lộ diện bỗng đồng thời xuất hiện.
Thủ lĩnh Hiệp hội Guard với trường bào màu tím.
Minh chủ của Liên minh độc lập với hắc bào màu đen.
Nhân vật trong truyền thuyết, tử địch đã hàng tỉ năm qua.
Rốt cục gặp lại nhau lần nữa.
Mà đứng thẳng chính giữa, là một Newbie hoàn toàn xa lạ, chỉ mới cấp hai mươi, vừa bước vào thế giới căn nguyên không quá ba ngày!
Nhưng chỉ trong ba ngày này, đã nhấc lên từng đợt chiến loạn nghiêng trời lệch đất, cơ hồ khiến cho bầu trời muốn đổi sắc.
Lúc này, y nắm giữ một lợi thế thật lớn, đó là lựa chọn có thể xoay chuyển càn khôn!
Y chọn ai? Rốt cuộc y sẽ chọn ai? !
Tần Mạc vẫn không nhúc nhích đứng ở giữa, không nhìn về phía bất cứ người nào trong bọn họ.
Xích Huyền đứng bên trái, cách khoảng năm sáu mét, nhưng thanh âm lại giống như vang ở bên tai: “Gia nhập Liên minh độc lập, ngươi thuộc về nơi này.”
Hạ Huân đứng bên phải, cũng đồng dạng khoảng cách, không sai lệch chút nào, nghe thấy Xích Huyền nói, hắn hừ lạnh ra tiếng, bĩu môi khinh thường: “Gia nhập vào liên minh của các ngươi, thì phải cắn nuốt sạch hệ thống của mình, Tần Mạc cắn nuốt xong, thì ngươi sẽ bỏ qua y sao? Mục đích của ngươi là cái gì? Ai mà không biết cơ chứ ? ! Thật sự là châm chọc ah~! Có gạt người thì cũng phiền ngươi dùng thêm chút tâm kế nữa được không?”
Đáy mắt Xích Huyền hiện lên một tia tàn khốc, cường ngạnh nói: “Ta sẽ không tranh đoạt cùng y, chỉ cần y đồng ý gia nhập Liên minh độc lập, ta tình nguyện buông tha chức vị Minh chủ!”
Những lời này vừa ra… nháy mắt cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Cái này… Cái này không phải là đang nói giỡn đó chứ?
Hạ Huân mặt không đổi sắc, vẫn trào phúng như trước: “Này có là cái gì, chẳng lẽ chức vị thủ lĩnh tối cao của Hiệp hội Guard không thể so sánh với cái tổ chức bé nhỏ hỗn loạn của ngươi hay sao?”
Lại thêm một quả bom nguyên tử nổ ra!
Hạ Huân cũng muốn thoái vị?
Vừa lên sàn liền diễn tràng cảnh gây cấn như thế này, Lão Đại à, các người không phải là đầu bị úng nước đó chứ?
Dân chúng bình dân thì không hiểu, nhưng lại có một vài người biết được thâm ý trong đó … tỷ như Hạ Triết và Lam Vũ thân tín, bọn họ không cần nghĩ cũng biết ý đồ của đại nhân nhà mình …
Thủ lĩnh cũng được, minh chủ cũng thế, có lẽ nó đủ để hấp dẫn hết tất cả mọi người trên thế giới này, nhưng đối với Hạ Huân và Xích Huyền mà nói, bất quá chỉ là một chút hư danh, chiếm được lực lượng của Tần Mạc, chinh phục đối phương, hoàn toàn có được “bảo khố”, bọn họ chính là Tân chủ thần! Là người thống trị chân chính! Chưởng khống toàn bộ thế giới, đến lúc đó Tần Mạc thì tính là cái gì? Bất quá chỉ như con rối, nghe lời thì còn được, không nghe lời, sẽ nhẹ nhàng bóp chết, không cần tốn quá nhiều sức.
Tuy nhiên, Tần Mạc bất vi sở động.
Y nhìn nhìn Xích Huyền, lại nhìn nhìn Hạ Huân, rốt cục mở miệng : “Không cần, mấy thứ này ta không có hứng thú.”
Chung quanh truyền đến từng đợt âm thanh hút khí sợ hãi, thật CMN điên cuồng ah! Như thế mà không có hứng thú, vậy thì còn có cái quái gì mà ngươi hứng thú nữa?
Xích Huyền và Hạ Huân đều thu liễm thần sắc, cơ hồ cùng lúc mở miệng: “Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?”
“Chân tướng.” Tần Mạc cười cười, đáy mắt vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng rốt cuộc cũng nhìn ra một tia hứng thú, rất nhạt, nhưng mười phần rõ ràng, y còn nói thêm, “Chỉ cần nói cho ta biết, quan hệ, thân phận, cùng với tất cả năng lực mà các ngươi đang có.”
Vừa dứt lời, y nâng lên tay trái, ngón tay thon dài duỗi thẳng, nhẹ nhàng vẽ cái vòng tròn, nháy mắt một cái lồng kính trong suốt hiện rõ, bành trường thành hai mươi mét, chỉ chứa ba người bọn họ, còn lại tất cả mọi người thì không kháng cự nổi bị đẩy ra ngoài.
Một không gian độc lập, hư không xuất hiện.
Phép thuật không gian cường đại như thế, khiến Xích Huyền và Hạ Huân cũng không khỏi nhíu mày.
Cái Newbie này, so với trong tưởng tượng của bọn họ còn mạnh hơn rất nhiều.
Lần này là Hạ Huân mở miệng trước, hắn không do dự, rõ ràng đơn giản trả lời vấn đề của Tần Mạc: “Ta và gã đều là Guard, hiện giờ ta cũng vẫn như cũ là Guard, mà gã đã phản bội Chủ thần, vứt bỏ tín ngưỡng, sa đọa thành Hunter, năng lực của ta là thủ hộ.”
Xích Huyền cười nhạt: “Đừng có trát vàng lên mặt chính mình, đúng, đều là Guard, ta phản bội “Người”, nhưng ta cũng không có chủ động giống cái tên ghê tởm nào đó…” Gã dừng một chút, thở một hơi, sau đó không nói.
Tần Mạc nhìn gã, Xích Huyền mới lên tiếng: “Năng lực của ta là hủy diệt.”
Tần Mạc gật gật đầu, y khống chế được thần trí của mình, tuy rằng không nhìn về phía hai người, nhưng lực tinh thần phóng ra ngoài vẫn luôn chậm rãi quay chung quanh bọn họ, phân tích thần thái của mỗi người, mỗi một tia biểu tình khi nói chuyện, cùng với âm điệu, động tác, ngay cả đáy mắt hiện lên cảm xúc đen tối đều không lọt khỏi y. Rồi sau đó cấp tốc tính toán, phân tích, kết hợp, bài trừ những khả năng không đúng, đến cuối cùng cho ra tin tức mà mình muốn có.
Y không thể hỏi quá nhiều, không thể chạm vào trọng điểm, Xích Huyền và Hạ Huân đều là tinh anh trong những tinh anh, hỏi không thể quá sâu, cũng không thể quá cạn, chỉ cần lộ ra một chút thông minh khiến đối phương thích thú, không nên làm quá, rất dễ bại lộ ra sơ hở.
Mấy vấn đề cũng đủ vừa vặn, mà bởi vì hai người đối địch, nên không cách nào nói dối, dù sao bị đối phương vạch trần, sẽ ảnh hưởng đến “độ hảo cảm” nơi Tần Mạc. Lúc này bọn họ còn đang thử tranh thủ tín nhiệm của Tần Mạc mà.
Tuy nhiên, đối với Tần Mạc mà nói, chỉ mấy vấn đề là có thể nhìn ra mọi thứ, lại còn rất nhiều.Đủ để cho y có quyết định.
Tần Mạc khép mắt lại, sau khi mở ra thì trong mắt là một mảng thanh minh, y mở miệng, nhấn mạnh từng chữ từng chữ rõ ràng: “Có thể .”
Xích Huyền cùng Hạ Huân đều nheo mắt lại, mặc dù không có động tác gì, nhưng cực độ ngưng thần đề phòng.
Tần Mạc không có lên tiếng, mà nháy mắt lao về bên trái, tốc độ cực nhanh, phảng phất giống như một tia chớp, khoảng cách 5 mét, y chỉ dùng không tới 0.1s đồng hồ.
Tuy nhiên 0.1s này, đối với Xích Huyền và Hạ Huân mà nói, thong thả không nổi rồi.
Trong nháy mắt Tần Mạc hành động, bọn họ đã biết.
Bên trái, Liên minh Guard.
Đồng tử Hạ Huân co rút nhanh, Tần Mạc lựa chọn là thế này phải không?
Không! Không đúng!
Tần Mạc cầm Mặc Nhận trong tay, y … y dĩ nhiên lại tập kích Xích Huyền!
Không muốn sống như thế, điên cuồng như thế!
Hạ Huân không thể tự hỏi gì nữa, hắn nhanh chóng mở ra kết giới bảo hộ, ngay lúc mà Tần Mạc vừa rơi xuống đất nháy mắt liền bao phủ lên trên người y, hoàn toàn, triệt để, đem y hộ ở trong đó.
Tần Mạc đánh lén Xích Huyền, không khác gì chủ động chịu chết, nếu y chết, Xích Huyền khẳng định sẽ cắn nuốt trước, đến lúc đó Hạ Huân cũng xong đời !
Cho nên, Hạ Huân mới có thể liều lĩnh hết tất cả bảo vệ Tần Mạc.
Giống như dự đoán trước đó của hắn, kết giới bao trùm Tần Mạc, Xích Huyền cho dù theo bản năng mà đánh trả cũng không thể giết chết được Tần Mạc.
Hạ Huân vừa mới thở một hơi, ngay sau đó, liền mở to mắt.
Không đúng!
Trúng kế !
Giữa điện quang hỏa thạch, Tần Mạc và Xích Huyền đồng thời quay đầu, trong con ngươi hẹp dài giống nhau như đúc lóe ra quang mang tràn ngập ác ý.
Ngươi thua, Hạ Huân.
Ánh sáng trạm lam quen thuộc cùng với lưỡi dao sắc bén thuần màu đen hoàn toàn xa lạ kia, giống như độc xà mãnh thú há cái miệng rộng, lộ ra răng nhọn, không hề cố kỵ mà đánh úp lại.
Hạ Huân căn bản không phản ứng kịp, mặc dù là hắn, cũng vô pháp trong thời gian ngắn ngủi mà mở ra thêm một cái kết giới bảo hộ vững chắc như thế.
Mất đi lá chắn vạn năng, hắn dùng cái gì để ngăn cản lực lượng hủy thiên diệt địa của Xích Huyền đây? !
Không cam lòng! Thật sự không cam lòng!
Hạ Huân hung tợn nhìn chằm chằm Tần Mạc, cái tên cuồng đồ này, cái kẻ điên này, cái người có âm mưu hung ác này!
Muốn tránh cũng tránh không được, nếu như không thể tránh, thì hắn chắc chắn sẽ chết ở chỗ này, Hạ Huân liều mạng đem tất cả lực lượng trong cơ thể, một lần nữa hình thành kết giới bảo hộ, nhanh chóng bảo vệ bản thể, tấm chắn hình trứng trong suốt hứng lấy công kích cường đại đến từ hai người kia, chỉ cần có thể chống cự qua khỏi, chỉ cần kiên trì một giây đồng hồ, như vậy đủ rồi!
Thời gian giống như tĩnh lại, vẽ nên một hình ảnh độc nhất vô nhị.
Lực lượng nghịch thiên trùng điệp, va chạm trên hộ thuẫn cứng rắn, tại nơi giao tiếp mãnh liệt phóng ra những hoa lửa, đủ mọi màu sắc, đẹp đến lòng người tuyệt vọng.
Giữa trán Hạ Huân mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, áp lực quá lớn, không được, hắn kiên trì không nổi!
Nháy mắt lúc hộ thuẫn bị xé rách, năng lượng tụ tập thành áp suất cao độ giống như tìm được cửa đột phá, tựa như hồng thủy mãnh liệt mà ùa vào, ban đầu là tia vết rách, sau đó là toàn bộ bị xé rách nát.
Lúc kết giới bảo hộ vô hình kia bị tan biến, nổ tung ra những tia sáng chói mắt khiến sắc mặt Hạ Huân tái nhợt tựa như tuyết.
Đáy lòng hắn nảy sinh ra sợ hãi, đã nghĩ qua vô số lần, nhưng đều không ngờ tới hết thảy khủng bố trước mắt.
Hắn cuối cùng vẫn thua ở trong tay Xích Huyền hay sao?
Cái suy nghĩ này vừa mới hiện lên, một cái bóng đen nhanh chóng chuyển động đến trước mặt hắn, là Tần Mạc!
Trên người Tần Mạc vẫn còn quang mang trong suốt bao phủ như trước, đó là ánh sáng bảo hộ của Hạ Huân cho y, lúc này y lấy tốc độ vượt quá tưởng tượng che ở trước người Hạ Huân, tiếp nhận một kích khủng bố của Xích Huyền.
Kết giới mà lúc Hạ Huân sung mãn phóng ra, là lá chắn vô địch nhất thế gian.
Cùng năng lực hủy diệt của Xích Huyền va chạm, càng nổ tung ra những tia lửa hoa mỹ hơn nữa, trong nháy mắt quang mang thoát phá, lực công kích hủy thiên diệt địa cũng tan thành mây khói.
Hạ Huân kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mắt.
Y… Y rốt cuộc muốn làm cái gì?
Căn bản không kịp suy nghĩ, khoảng cách gần như thế, lúc một bàn tay trắng nõn thon dài đẩy vào lồng ngực của hắn, hắn chỉ có thể mở mắt nhìn trừng trừng.
Đã không còn bất luận khí lực gì.
Đừng nói kết giới bảo hộ, bất luận cái phép thuật gì hắn cũng đều phóng thích không được!
Lồng ngực bị lực lượng không chút lưu tình phá vỡ, đáy mắt Hạ Huân từ kinh ngạc chuyển sang thay thế bằng tuyệt vọng, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt hắn chính là một đôi mắt đen sâu thẳm.
Không tình cảm, không chút nào sợ hãi, thoát ly xiềng xích gông cùm, bễ nghễ thế gian!
Thanh âm khàn khàn, giống như tới từ địa ngục:
“Thời Khanh! Cắn nuốt hắn!”
Hạ Triết và Lam Vũ, hai người này đều đã từng giơ cành ô-liu(*) với Tần Mạc, lúc ấy Tần Mạc cự tuyệt thẳng thừng, giờ phút này tại trường hợp này, giữa một đống hỗn độn, y thế nhưng đáp ứng !
[Chỉ sự mời chào]
Hai người trước đó đã tinh tế đem việc tới nơi này mời Tần Mạc và sự từ chối quả quyết của y nói cho hai vị thủ lĩnh nghe, cho nên Xích Huyền và Hạ Huân vừa nghe Tần Mạc nói xong, trong lòng rối rít xoay chuyển đủ thứ suy nghĩ.
Có tốt có xấu có lợi có hại, nhưng tất cả hết thảy đều đi đến một mục đích cuối cùng duy nhất.
Bất luận là ai, chỉ cần Tần Mạc gia nhập về phía bọn họ, thì cuộc chiến hỗn loạn bất kham này nháy mắt sẽ có kết quả rõ ràng!
Thời Khanh và Tần Mạc vốn là bị vây ở thế bị động, bị xem như là vật cần cướp đoạt, nhưng lúc này, bởi vì sự xuất hiện của Tần Mạc, cùng với một câu ngắn ngủn kia, mà nháy mắt có được địa vị chủ chốt.
Y lựa chọn ai, thì bên đó sẽ thắng.
Dưới bước chân chầm chậm chầm chậm, y đứng ở giữa trung tâm, quyết định xem Hiệp hội Guard và Liên minh độc lập là quật khởi hay chiến bại!
Trong phút chốc, không cần bất luận động tác gì, không cần quá nhiều ngôn ngữ, chiến trường chợt bình ổn xuống.
Hai người vẫn không lộ diện bỗng đồng thời xuất hiện.
Thủ lĩnh Hiệp hội Guard với trường bào màu tím.
Minh chủ của Liên minh độc lập với hắc bào màu đen.
Nhân vật trong truyền thuyết, tử địch đã hàng tỉ năm qua.
Rốt cục gặp lại nhau lần nữa.
Mà đứng thẳng chính giữa, là một Newbie hoàn toàn xa lạ, chỉ mới cấp hai mươi, vừa bước vào thế giới căn nguyên không quá ba ngày!
Nhưng chỉ trong ba ngày này, đã nhấc lên từng đợt chiến loạn nghiêng trời lệch đất, cơ hồ khiến cho bầu trời muốn đổi sắc.
Lúc này, y nắm giữ một lợi thế thật lớn, đó là lựa chọn có thể xoay chuyển càn khôn!
Y chọn ai? Rốt cuộc y sẽ chọn ai? !
Tần Mạc vẫn không nhúc nhích đứng ở giữa, không nhìn về phía bất cứ người nào trong bọn họ.
Xích Huyền đứng bên trái, cách khoảng năm sáu mét, nhưng thanh âm lại giống như vang ở bên tai: “Gia nhập Liên minh độc lập, ngươi thuộc về nơi này.”
Hạ Huân đứng bên phải, cũng đồng dạng khoảng cách, không sai lệch chút nào, nghe thấy Xích Huyền nói, hắn hừ lạnh ra tiếng, bĩu môi khinh thường: “Gia nhập vào liên minh của các ngươi, thì phải cắn nuốt sạch hệ thống của mình, Tần Mạc cắn nuốt xong, thì ngươi sẽ bỏ qua y sao? Mục đích của ngươi là cái gì? Ai mà không biết cơ chứ ? ! Thật sự là châm chọc ah~! Có gạt người thì cũng phiền ngươi dùng thêm chút tâm kế nữa được không?”
Đáy mắt Xích Huyền hiện lên một tia tàn khốc, cường ngạnh nói: “Ta sẽ không tranh đoạt cùng y, chỉ cần y đồng ý gia nhập Liên minh độc lập, ta tình nguyện buông tha chức vị Minh chủ!”
Những lời này vừa ra… nháy mắt cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Cái này… Cái này không phải là đang nói giỡn đó chứ?
Hạ Huân mặt không đổi sắc, vẫn trào phúng như trước: “Này có là cái gì, chẳng lẽ chức vị thủ lĩnh tối cao của Hiệp hội Guard không thể so sánh với cái tổ chức bé nhỏ hỗn loạn của ngươi hay sao?”
Lại thêm một quả bom nguyên tử nổ ra!
Hạ Huân cũng muốn thoái vị?
Vừa lên sàn liền diễn tràng cảnh gây cấn như thế này, Lão Đại à, các người không phải là đầu bị úng nước đó chứ?
Dân chúng bình dân thì không hiểu, nhưng lại có một vài người biết được thâm ý trong đó … tỷ như Hạ Triết và Lam Vũ thân tín, bọn họ không cần nghĩ cũng biết ý đồ của đại nhân nhà mình …
Thủ lĩnh cũng được, minh chủ cũng thế, có lẽ nó đủ để hấp dẫn hết tất cả mọi người trên thế giới này, nhưng đối với Hạ Huân và Xích Huyền mà nói, bất quá chỉ là một chút hư danh, chiếm được lực lượng của Tần Mạc, chinh phục đối phương, hoàn toàn có được “bảo khố”, bọn họ chính là Tân chủ thần! Là người thống trị chân chính! Chưởng khống toàn bộ thế giới, đến lúc đó Tần Mạc thì tính là cái gì? Bất quá chỉ như con rối, nghe lời thì còn được, không nghe lời, sẽ nhẹ nhàng bóp chết, không cần tốn quá nhiều sức.
Tuy nhiên, Tần Mạc bất vi sở động.
Y nhìn nhìn Xích Huyền, lại nhìn nhìn Hạ Huân, rốt cục mở miệng : “Không cần, mấy thứ này ta không có hứng thú.”
Chung quanh truyền đến từng đợt âm thanh hút khí sợ hãi, thật CMN điên cuồng ah! Như thế mà không có hứng thú, vậy thì còn có cái quái gì mà ngươi hứng thú nữa?
Xích Huyền và Hạ Huân đều thu liễm thần sắc, cơ hồ cùng lúc mở miệng: “Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?”
“Chân tướng.” Tần Mạc cười cười, đáy mắt vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng rốt cuộc cũng nhìn ra một tia hứng thú, rất nhạt, nhưng mười phần rõ ràng, y còn nói thêm, “Chỉ cần nói cho ta biết, quan hệ, thân phận, cùng với tất cả năng lực mà các ngươi đang có.”
Vừa dứt lời, y nâng lên tay trái, ngón tay thon dài duỗi thẳng, nhẹ nhàng vẽ cái vòng tròn, nháy mắt một cái lồng kính trong suốt hiện rõ, bành trường thành hai mươi mét, chỉ chứa ba người bọn họ, còn lại tất cả mọi người thì không kháng cự nổi bị đẩy ra ngoài.
Một không gian độc lập, hư không xuất hiện.
Phép thuật không gian cường đại như thế, khiến Xích Huyền và Hạ Huân cũng không khỏi nhíu mày.
Cái Newbie này, so với trong tưởng tượng của bọn họ còn mạnh hơn rất nhiều.
Lần này là Hạ Huân mở miệng trước, hắn không do dự, rõ ràng đơn giản trả lời vấn đề của Tần Mạc: “Ta và gã đều là Guard, hiện giờ ta cũng vẫn như cũ là Guard, mà gã đã phản bội Chủ thần, vứt bỏ tín ngưỡng, sa đọa thành Hunter, năng lực của ta là thủ hộ.”
Xích Huyền cười nhạt: “Đừng có trát vàng lên mặt chính mình, đúng, đều là Guard, ta phản bội “Người”, nhưng ta cũng không có chủ động giống cái tên ghê tởm nào đó…” Gã dừng một chút, thở một hơi, sau đó không nói.
Tần Mạc nhìn gã, Xích Huyền mới lên tiếng: “Năng lực của ta là hủy diệt.”
Tần Mạc gật gật đầu, y khống chế được thần trí của mình, tuy rằng không nhìn về phía hai người, nhưng lực tinh thần phóng ra ngoài vẫn luôn chậm rãi quay chung quanh bọn họ, phân tích thần thái của mỗi người, mỗi một tia biểu tình khi nói chuyện, cùng với âm điệu, động tác, ngay cả đáy mắt hiện lên cảm xúc đen tối đều không lọt khỏi y. Rồi sau đó cấp tốc tính toán, phân tích, kết hợp, bài trừ những khả năng không đúng, đến cuối cùng cho ra tin tức mà mình muốn có.
Y không thể hỏi quá nhiều, không thể chạm vào trọng điểm, Xích Huyền và Hạ Huân đều là tinh anh trong những tinh anh, hỏi không thể quá sâu, cũng không thể quá cạn, chỉ cần lộ ra một chút thông minh khiến đối phương thích thú, không nên làm quá, rất dễ bại lộ ra sơ hở.
Mấy vấn đề cũng đủ vừa vặn, mà bởi vì hai người đối địch, nên không cách nào nói dối, dù sao bị đối phương vạch trần, sẽ ảnh hưởng đến “độ hảo cảm” nơi Tần Mạc. Lúc này bọn họ còn đang thử tranh thủ tín nhiệm của Tần Mạc mà.
Tuy nhiên, đối với Tần Mạc mà nói, chỉ mấy vấn đề là có thể nhìn ra mọi thứ, lại còn rất nhiều.Đủ để cho y có quyết định.
Tần Mạc khép mắt lại, sau khi mở ra thì trong mắt là một mảng thanh minh, y mở miệng, nhấn mạnh từng chữ từng chữ rõ ràng: “Có thể .”
Xích Huyền cùng Hạ Huân đều nheo mắt lại, mặc dù không có động tác gì, nhưng cực độ ngưng thần đề phòng.
Tần Mạc không có lên tiếng, mà nháy mắt lao về bên trái, tốc độ cực nhanh, phảng phất giống như một tia chớp, khoảng cách 5 mét, y chỉ dùng không tới 0.1s đồng hồ.
Tuy nhiên 0.1s này, đối với Xích Huyền và Hạ Huân mà nói, thong thả không nổi rồi.
Trong nháy mắt Tần Mạc hành động, bọn họ đã biết.
Bên trái, Liên minh Guard.
Đồng tử Hạ Huân co rút nhanh, Tần Mạc lựa chọn là thế này phải không?
Không! Không đúng!
Tần Mạc cầm Mặc Nhận trong tay, y … y dĩ nhiên lại tập kích Xích Huyền!
Không muốn sống như thế, điên cuồng như thế!
Hạ Huân không thể tự hỏi gì nữa, hắn nhanh chóng mở ra kết giới bảo hộ, ngay lúc mà Tần Mạc vừa rơi xuống đất nháy mắt liền bao phủ lên trên người y, hoàn toàn, triệt để, đem y hộ ở trong đó.
Tần Mạc đánh lén Xích Huyền, không khác gì chủ động chịu chết, nếu y chết, Xích Huyền khẳng định sẽ cắn nuốt trước, đến lúc đó Hạ Huân cũng xong đời !
Cho nên, Hạ Huân mới có thể liều lĩnh hết tất cả bảo vệ Tần Mạc.
Giống như dự đoán trước đó của hắn, kết giới bao trùm Tần Mạc, Xích Huyền cho dù theo bản năng mà đánh trả cũng không thể giết chết được Tần Mạc.
Hạ Huân vừa mới thở một hơi, ngay sau đó, liền mở to mắt.
Không đúng!
Trúng kế !
Giữa điện quang hỏa thạch, Tần Mạc và Xích Huyền đồng thời quay đầu, trong con ngươi hẹp dài giống nhau như đúc lóe ra quang mang tràn ngập ác ý.
Ngươi thua, Hạ Huân.
Ánh sáng trạm lam quen thuộc cùng với lưỡi dao sắc bén thuần màu đen hoàn toàn xa lạ kia, giống như độc xà mãnh thú há cái miệng rộng, lộ ra răng nhọn, không hề cố kỵ mà đánh úp lại.
Hạ Huân căn bản không phản ứng kịp, mặc dù là hắn, cũng vô pháp trong thời gian ngắn ngủi mà mở ra thêm một cái kết giới bảo hộ vững chắc như thế.
Mất đi lá chắn vạn năng, hắn dùng cái gì để ngăn cản lực lượng hủy thiên diệt địa của Xích Huyền đây? !
Không cam lòng! Thật sự không cam lòng!
Hạ Huân hung tợn nhìn chằm chằm Tần Mạc, cái tên cuồng đồ này, cái kẻ điên này, cái người có âm mưu hung ác này!
Muốn tránh cũng tránh không được, nếu như không thể tránh, thì hắn chắc chắn sẽ chết ở chỗ này, Hạ Huân liều mạng đem tất cả lực lượng trong cơ thể, một lần nữa hình thành kết giới bảo hộ, nhanh chóng bảo vệ bản thể, tấm chắn hình trứng trong suốt hứng lấy công kích cường đại đến từ hai người kia, chỉ cần có thể chống cự qua khỏi, chỉ cần kiên trì một giây đồng hồ, như vậy đủ rồi!
Thời gian giống như tĩnh lại, vẽ nên một hình ảnh độc nhất vô nhị.
Lực lượng nghịch thiên trùng điệp, va chạm trên hộ thuẫn cứng rắn, tại nơi giao tiếp mãnh liệt phóng ra những hoa lửa, đủ mọi màu sắc, đẹp đến lòng người tuyệt vọng.
Giữa trán Hạ Huân mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, áp lực quá lớn, không được, hắn kiên trì không nổi!
Nháy mắt lúc hộ thuẫn bị xé rách, năng lượng tụ tập thành áp suất cao độ giống như tìm được cửa đột phá, tựa như hồng thủy mãnh liệt mà ùa vào, ban đầu là tia vết rách, sau đó là toàn bộ bị xé rách nát.
Lúc kết giới bảo hộ vô hình kia bị tan biến, nổ tung ra những tia sáng chói mắt khiến sắc mặt Hạ Huân tái nhợt tựa như tuyết.
Đáy lòng hắn nảy sinh ra sợ hãi, đã nghĩ qua vô số lần, nhưng đều không ngờ tới hết thảy khủng bố trước mắt.
Hắn cuối cùng vẫn thua ở trong tay Xích Huyền hay sao?
Cái suy nghĩ này vừa mới hiện lên, một cái bóng đen nhanh chóng chuyển động đến trước mặt hắn, là Tần Mạc!
Trên người Tần Mạc vẫn còn quang mang trong suốt bao phủ như trước, đó là ánh sáng bảo hộ của Hạ Huân cho y, lúc này y lấy tốc độ vượt quá tưởng tượng che ở trước người Hạ Huân, tiếp nhận một kích khủng bố của Xích Huyền.
Kết giới mà lúc Hạ Huân sung mãn phóng ra, là lá chắn vô địch nhất thế gian.
Cùng năng lực hủy diệt của Xích Huyền va chạm, càng nổ tung ra những tia lửa hoa mỹ hơn nữa, trong nháy mắt quang mang thoát phá, lực công kích hủy thiên diệt địa cũng tan thành mây khói.
Hạ Huân kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mắt.
Y… Y rốt cuộc muốn làm cái gì?
Căn bản không kịp suy nghĩ, khoảng cách gần như thế, lúc một bàn tay trắng nõn thon dài đẩy vào lồng ngực của hắn, hắn chỉ có thể mở mắt nhìn trừng trừng.
Đã không còn bất luận khí lực gì.
Đừng nói kết giới bảo hộ, bất luận cái phép thuật gì hắn cũng đều phóng thích không được!
Lồng ngực bị lực lượng không chút lưu tình phá vỡ, đáy mắt Hạ Huân từ kinh ngạc chuyển sang thay thế bằng tuyệt vọng, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt hắn chính là một đôi mắt đen sâu thẳm.
Không tình cảm, không chút nào sợ hãi, thoát ly xiềng xích gông cùm, bễ nghễ thế gian!
Thanh âm khàn khàn, giống như tới từ địa ngục:
“Thời Khanh! Cắn nuốt hắn!”
/105
|