Những người khác thấy cô lên tiếng, vội vàng kéo cô: “Lưu Hà! Bình tĩnh một chút!”
Lưu Hà oán độc nhìn Thu Dung, nhìn cô đứng ở đó giống như nữ vương, khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ, làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn không ra dấu vết ở thời tận thế, khiến trong lòng cô ta vừa ước ao lại đố kị. Hơn nữa cô có tình cảm với Vương Tân, luôn tự cho mình là người phụ nữ của Vương Tân, tính cách xúc động, tất nhiên không chấp nhận được có người đánh Vương Tân.
Thu Dung hơi hất cằm, lạnh lùng liếc cô ta, dửng dưng nói: “Tôi muốn đánh thì đánh!” Nói xong, lại quăng một cái tát.
“Mày!”
Lưu Hà tức giận đến độ định ra tay, lúc này một vệt đen vung tới, Lưu Hà chật vật tránh thoát. Khi nhìn rõ vệt đen đó là một dây leo của dây mây biến dị, khống chế dây mây biến dị chính là một cô gái diện mạo thanh tú, khí chất sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái không phù hợp với người ở thời tận thế, càng làm cô ta ghen tị.
Mặc dù nói bọn họ sống an toàn ở trong siêu thị này, thực ra cũng là thiếu ăn thiếu nước, mỗi ngày trôi qua tiết kiệm. Có thể rửa mặt hàng ngày đã rất tốt, đâu giống như hồi trước tận thế, có nước uống không hết, mỗi ngày vệ sinh cơ thể, mặc quần áo sạch? Nhưng hiện nay xem bốn cô gái ở nơi này, ngoài quần áo hơi bẩn, ai nấy đều sạch sẽ. Điểm sạch sẽ nhất chính là cách ứng xử và cảm giác các cô tạo cho người đối diện. Đặc biệt là hai cô gái trẻ nhất kia, như thể lạc loài ở thời buổi hiện tại, chứng tỏ ở thế giới đáng sợ này hai cô được người ta bảo vệ vô cùng tốt, thậm chí không trải qua nguy hiểm và mấy chuyện hắc ám dơ bẩn nên vẫn giữ được khí chất sạch sẽ ở thời bình.
Cô gái được bảo vệ kĩ càng và nuông chiều dĩ nhiên khiến cô ta vừa hâm mộ vừa ghen ghét, hận không thể làm bẩn các cô.
Lâu Điện nheo mắt lại, giọng nói ôn hòa: “Tiếp tục dùng ánh mắt kiểu này nhìn cô ấy, móc mắt cô!”
Tầm mắt Lưu Hà chuyển từ khuôn mặt Lâu Linh sang người anh, biểu cảm từ phẫn nộ trở nên cứng ngắc, sau đó là một loại tự biết xấu hổ, tự ti rồi đến căm thù, oán hận nhìn anh. Nếu trước tận thế, trông thấy anh chàng đẹp trai, nhất định cô ta sẽ lộ vẻ háo sắc, hận không thể lấy di động chụp ngay lập tức, đăng lên mạng để mọi người cùng chia sẻ “Nam thần” trong cảm nhận của cô. Đáng tiếc vào thời buổi ăn bữa sáng lo bữa tối, cô không còn tâm tình thưởng thức cái đẹp, chỉ muốn bản thân sống thật tốt. Vương Tân là người đàn ông tốt thay đổi cuộc sống của cô ta, đương nhiên cô phải bảo vệ hắn.
Trông Lâu Điện không giống đang nói đùa, những người khác sợ Lưu Hà lại ngu xuẩn, giữ chặt cô ta, ngăn cô tiếp tục tìm đường chết.
Dây mây biến dị của Lâu Linh thuần túy là giúp Thu Dung có thể diện, đã đạt tới hiệu quả này, cô cười hì hì thu hồi nó về bên người, cầm một cái dây leo biến dị thưởng thức, chẳng để tâm đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ những dị năng giả kia.
Thu Dung tát mạnh vô bản mặt Vương Tân mấy cái rồi thu tay, nói: “Chỉ là mấy cái tát thôi mà, chắc hẳn ngài Vương đây không để ý, đúng không?” Cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vương Tân.
Mặt Vương Tân bị đánh đỏ ửng, hơn nữa sắp sưng phù. Thu Dung là dị năng giả hệ hỏa cấp ba kỳ giữa, hơn nữa còn là quân nhân trải qua rèn luyện có bài bản, khí lực rất lớn. Khuôn Vương Tân vừa nóng đỏ vừa đau đớn nhưng không dám ho he, hắn đành im lặng không đáp.
“Cam Tĩnh Thành ở chỗ mấy người?” Vương Tân hỏi.
“Đúng!” Thu Dung bảo Triệu Văn vào căn phòng nhỏ khóa cửa, lôi Cam Tĩnh Thành ra ngoài.
Vương Tân cũng là người co được dãn được, lập tức nói: “Chuyện lần này là chúng tôi không đúng, tôi nhận tội. Có điều, nếu mấy người muốn rời khỏi thành phố này, cô không thể giết tôi!”
Thu Dung không hé răng, lúc này Triệu Văn đã xách Cam Tĩnh Thành ra. Những người khác trông thấy Cam Tĩnh Thành cũng bị gốc cây dây mây biến dị buộc chặt, miệng còn bị nhét giẻ rách, hai mắt ửng hồng, tội nghiệp xem họ, cũng im lặng.
Thu Dung lại nói: “Giết hay không giết mấy người phụ thuộc vào thành ý của mấy người!”Dứt lời, cô uy hiếp liếc những dị năng giả kia một cái, nói: “Dựa vào sức chiến đấu của mấy người, cho dù tôi không giết các người, zombie trong thành phố này cũng giết chết các người, cần gì làm bẩn tay chúng ta.” Là quân nhân sinh ra để bảo vệ dân chúng, cho dù là tận thế, lời thề khắc sâu vào xương máu vẫn được họ kiên trì giữ gìn, không dễ dàng thay đổi.
Vừa dứt lời, những người khác đều hoảng sợ, cho rằng Thu Dung muốn đẩy bọn họ đi chắn zombie. Chẳng qua cũng có người thông minh, đã nghĩ đến Cam Tĩnh Thành. Nếu là Cam Tĩnh Thành chết, siêu thị không có người che chở, bọn họ không có cách rời khỏi thành phố này, ở nơi đông đúc zombie, họ chỉ có con đường chết.
Lúc này, Cam Tĩnh Thành đã sợ đến mức bắt đầu ô ô thành tiếng, cho rằng bọn họ thực sự muốn giết hắn.
Triệu Văn cười lạnh nói: “Kêu cái gì? Sao không nghĩ đến những người thường chết trên tay mày, mạng của mày quý giá, chẳng lẽ mạng bọn họ không đáng một đồng?”
“Thúi lắm!” Lưu Hà rốt cục không nhịn được, phẫn hận nói hùng hồn: “Chẳng qua là lũ heo lãng phí lương thực, không có chút năng lực không nói, còn muốn chúng ta bảo vệ cho bọn chúng, cung cấp lương thực cho chúng, chi bằng tận dụng hết! Loại phế vật này có ích lợi gì, để lại làm chi… A —— “
Lưu Hà bay ra ngoài, vừa vặn nện vào người những dị năng giả cạnh cửa, tránh cảnh cô ta ngã sấp xuống. Có điều khi cô ta bị người nâng dậy thì phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt. Những người khác kinh ngạc, thậm chí bọn họ không biết là ai ra tay.
Chỉ có Lâu Linh liếc Lâu Điện, yên lặng cất kỹ dây mây biến dị định tung ra. Lâu Điện xoa đầu cô, không nên để chuyện này làm bẩn tay cô
Thu Dung đứng lên, để người khác xách Vương Tân và Cam Tĩnh Thành, kéo những người khác đi về phía siêu thị.
Trong đám dị năng giả ở sân không phải tất cả đều nghe lệnh Vương Tân, có người không thích hắn, nếu Vương Tân bị giết ở đây, họ cảm thấy không sao cả. Nhưng khi Cam Tĩnh Thành bị túm thì họ có chút bó tay. Họ biết tác dụng của Cam Tĩnh Thành, đây là người bảo đảm bọn họ an toàn sống ở thành phố này, cho nên mặc dù tố chất thân thể Cam Tĩnh Thành rác rưởi, kém xa người bình thường, nhất định họ phải bảo vệ anh ta.
Bởi vì Cam Tĩnh Thành, tất cả mọi người ngấm ngầm suy tính, sợ những người này giết Cam Tĩnh Thành, đến lúc đó này siêu thị sẽ trở thành nơi zombie công kích.
Thu Dung vào siêu thị, mở cửa vẫn là thiếu niên ngày hôm qua, chẳng qua khi cậu nhìn thấy Vương Tân bị trói, gương mặt đờ đẫn xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, ngơ ngác xem Thu Dung lướt qua mình, dẫn đầu đi vào.
Đợi tất cả đã vào trong, thiếu niên kia thẫn thờ đóng cửa sắt, xem bóng lưng những người đi lên tầng hai, rốt cục trên khuôn mặt ảm đạm, chết lặng có biểu cảm mang tên tức giận.
Lưu Hà oán độc nhìn Thu Dung, nhìn cô đứng ở đó giống như nữ vương, khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ, làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn không ra dấu vết ở thời tận thế, khiến trong lòng cô ta vừa ước ao lại đố kị. Hơn nữa cô có tình cảm với Vương Tân, luôn tự cho mình là người phụ nữ của Vương Tân, tính cách xúc động, tất nhiên không chấp nhận được có người đánh Vương Tân.
Thu Dung hơi hất cằm, lạnh lùng liếc cô ta, dửng dưng nói: “Tôi muốn đánh thì đánh!” Nói xong, lại quăng một cái tát.
“Mày!”
Lưu Hà tức giận đến độ định ra tay, lúc này một vệt đen vung tới, Lưu Hà chật vật tránh thoát. Khi nhìn rõ vệt đen đó là một dây leo của dây mây biến dị, khống chế dây mây biến dị chính là một cô gái diện mạo thanh tú, khí chất sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái không phù hợp với người ở thời tận thế, càng làm cô ta ghen tị.
Mặc dù nói bọn họ sống an toàn ở trong siêu thị này, thực ra cũng là thiếu ăn thiếu nước, mỗi ngày trôi qua tiết kiệm. Có thể rửa mặt hàng ngày đã rất tốt, đâu giống như hồi trước tận thế, có nước uống không hết, mỗi ngày vệ sinh cơ thể, mặc quần áo sạch? Nhưng hiện nay xem bốn cô gái ở nơi này, ngoài quần áo hơi bẩn, ai nấy đều sạch sẽ. Điểm sạch sẽ nhất chính là cách ứng xử và cảm giác các cô tạo cho người đối diện. Đặc biệt là hai cô gái trẻ nhất kia, như thể lạc loài ở thời buổi hiện tại, chứng tỏ ở thế giới đáng sợ này hai cô được người ta bảo vệ vô cùng tốt, thậm chí không trải qua nguy hiểm và mấy chuyện hắc ám dơ bẩn nên vẫn giữ được khí chất sạch sẽ ở thời bình.
Cô gái được bảo vệ kĩ càng và nuông chiều dĩ nhiên khiến cô ta vừa hâm mộ vừa ghen ghét, hận không thể làm bẩn các cô.
Lâu Điện nheo mắt lại, giọng nói ôn hòa: “Tiếp tục dùng ánh mắt kiểu này nhìn cô ấy, móc mắt cô!”
Tầm mắt Lưu Hà chuyển từ khuôn mặt Lâu Linh sang người anh, biểu cảm từ phẫn nộ trở nên cứng ngắc, sau đó là một loại tự biết xấu hổ, tự ti rồi đến căm thù, oán hận nhìn anh. Nếu trước tận thế, trông thấy anh chàng đẹp trai, nhất định cô ta sẽ lộ vẻ háo sắc, hận không thể lấy di động chụp ngay lập tức, đăng lên mạng để mọi người cùng chia sẻ “Nam thần” trong cảm nhận của cô. Đáng tiếc vào thời buổi ăn bữa sáng lo bữa tối, cô không còn tâm tình thưởng thức cái đẹp, chỉ muốn bản thân sống thật tốt. Vương Tân là người đàn ông tốt thay đổi cuộc sống của cô ta, đương nhiên cô phải bảo vệ hắn.
Trông Lâu Điện không giống đang nói đùa, những người khác sợ Lưu Hà lại ngu xuẩn, giữ chặt cô ta, ngăn cô tiếp tục tìm đường chết.
Dây mây biến dị của Lâu Linh thuần túy là giúp Thu Dung có thể diện, đã đạt tới hiệu quả này, cô cười hì hì thu hồi nó về bên người, cầm một cái dây leo biến dị thưởng thức, chẳng để tâm đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ những dị năng giả kia.
Thu Dung tát mạnh vô bản mặt Vương Tân mấy cái rồi thu tay, nói: “Chỉ là mấy cái tát thôi mà, chắc hẳn ngài Vương đây không để ý, đúng không?” Cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vương Tân.
Mặt Vương Tân bị đánh đỏ ửng, hơn nữa sắp sưng phù. Thu Dung là dị năng giả hệ hỏa cấp ba kỳ giữa, hơn nữa còn là quân nhân trải qua rèn luyện có bài bản, khí lực rất lớn. Khuôn Vương Tân vừa nóng đỏ vừa đau đớn nhưng không dám ho he, hắn đành im lặng không đáp.
“Cam Tĩnh Thành ở chỗ mấy người?” Vương Tân hỏi.
“Đúng!” Thu Dung bảo Triệu Văn vào căn phòng nhỏ khóa cửa, lôi Cam Tĩnh Thành ra ngoài.
Vương Tân cũng là người co được dãn được, lập tức nói: “Chuyện lần này là chúng tôi không đúng, tôi nhận tội. Có điều, nếu mấy người muốn rời khỏi thành phố này, cô không thể giết tôi!”
Thu Dung không hé răng, lúc này Triệu Văn đã xách Cam Tĩnh Thành ra. Những người khác trông thấy Cam Tĩnh Thành cũng bị gốc cây dây mây biến dị buộc chặt, miệng còn bị nhét giẻ rách, hai mắt ửng hồng, tội nghiệp xem họ, cũng im lặng.
Thu Dung lại nói: “Giết hay không giết mấy người phụ thuộc vào thành ý của mấy người!”Dứt lời, cô uy hiếp liếc những dị năng giả kia một cái, nói: “Dựa vào sức chiến đấu của mấy người, cho dù tôi không giết các người, zombie trong thành phố này cũng giết chết các người, cần gì làm bẩn tay chúng ta.” Là quân nhân sinh ra để bảo vệ dân chúng, cho dù là tận thế, lời thề khắc sâu vào xương máu vẫn được họ kiên trì giữ gìn, không dễ dàng thay đổi.
Vừa dứt lời, những người khác đều hoảng sợ, cho rằng Thu Dung muốn đẩy bọn họ đi chắn zombie. Chẳng qua cũng có người thông minh, đã nghĩ đến Cam Tĩnh Thành. Nếu là Cam Tĩnh Thành chết, siêu thị không có người che chở, bọn họ không có cách rời khỏi thành phố này, ở nơi đông đúc zombie, họ chỉ có con đường chết.
Lúc này, Cam Tĩnh Thành đã sợ đến mức bắt đầu ô ô thành tiếng, cho rằng bọn họ thực sự muốn giết hắn.
Triệu Văn cười lạnh nói: “Kêu cái gì? Sao không nghĩ đến những người thường chết trên tay mày, mạng của mày quý giá, chẳng lẽ mạng bọn họ không đáng một đồng?”
“Thúi lắm!” Lưu Hà rốt cục không nhịn được, phẫn hận nói hùng hồn: “Chẳng qua là lũ heo lãng phí lương thực, không có chút năng lực không nói, còn muốn chúng ta bảo vệ cho bọn chúng, cung cấp lương thực cho chúng, chi bằng tận dụng hết! Loại phế vật này có ích lợi gì, để lại làm chi… A —— “
Lưu Hà bay ra ngoài, vừa vặn nện vào người những dị năng giả cạnh cửa, tránh cảnh cô ta ngã sấp xuống. Có điều khi cô ta bị người nâng dậy thì phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt. Những người khác kinh ngạc, thậm chí bọn họ không biết là ai ra tay.
Chỉ có Lâu Linh liếc Lâu Điện, yên lặng cất kỹ dây mây biến dị định tung ra. Lâu Điện xoa đầu cô, không nên để chuyện này làm bẩn tay cô
Thu Dung đứng lên, để người khác xách Vương Tân và Cam Tĩnh Thành, kéo những người khác đi về phía siêu thị.
Trong đám dị năng giả ở sân không phải tất cả đều nghe lệnh Vương Tân, có người không thích hắn, nếu Vương Tân bị giết ở đây, họ cảm thấy không sao cả. Nhưng khi Cam Tĩnh Thành bị túm thì họ có chút bó tay. Họ biết tác dụng của Cam Tĩnh Thành, đây là người bảo đảm bọn họ an toàn sống ở thành phố này, cho nên mặc dù tố chất thân thể Cam Tĩnh Thành rác rưởi, kém xa người bình thường, nhất định họ phải bảo vệ anh ta.
Bởi vì Cam Tĩnh Thành, tất cả mọi người ngấm ngầm suy tính, sợ những người này giết Cam Tĩnh Thành, đến lúc đó này siêu thị sẽ trở thành nơi zombie công kích.
Thu Dung vào siêu thị, mở cửa vẫn là thiếu niên ngày hôm qua, chẳng qua khi cậu nhìn thấy Vương Tân bị trói, gương mặt đờ đẫn xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, ngơ ngác xem Thu Dung lướt qua mình, dẫn đầu đi vào.
Đợi tất cả đã vào trong, thiếu niên kia thẫn thờ đóng cửa sắt, xem bóng lưng những người đi lên tầng hai, rốt cục trên khuôn mặt ảm đạm, chết lặng có biểu cảm mang tên tức giận.
/129
|