Dị năng của Cam Tĩnh Thành thực ra không phải dị năng của bản thân hắn mà do trong quá trình hắn nghiên cứu, chiết xuất ra một hoạt chất đối kháng được với virus zombie. Nếu người thường uống loại thuốc này sẽ giống như Cam Tĩnh Thành, sinh ra một thứ tựa như tinh thần lực, có thể làm xáo trộn xúc giác zombie.
“Hắn là một thiên tài.” Thu Dung thở dài, biết bao nhà khoa học và nhân viên nghiên cứu trong căn cứ còn đang cố gắng nghiên cứu virus zombie, chẳng ai ngờ ở nơi này đã có người chỉ với một vài dụng cụ thí nghiệm đơn giản đã nghiên cứu thuốc đối kháng với zombie.
Lâu Điện cười, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ, rất dễ dàng vượt qua ranh giới kia. Bởi vậy, sau khi Cam Tĩnh Thành điều chế được loại thuốc này, hắn không thèm thử thử nghiệm, chẳng sợ mình sẽ bị lây nhiễm thành zombie, bản thân trực tiếp nuốt, coi như đặt hết tiền cược. Kết quả chứng minh, hắn thành công, nó khiến hắn có thể bình an đi lại giữa đám zombie, nhưng thuốc này cũng chầm chậm ăn mòn cơ thể hắn, làm cho hắn từ từ suy yếu.
Cơ thể Cam Tĩnh Thành chịu mấy cú đá của Lâu Điện, lại dùng tinh thần lực tra xét qua đã hiểu được tám, chín phần. Cơ thể hắn quả thật vô cùng suy yếu, không bằng cả người bình thường. Hắn có thể bình an đi lại giữa bầy zombie nhưng nếu đánh nhau với người thường thua là cái chắc. Đó cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn hợp tác với Vương Tân, hắn cung cấp một chỗ an toàn, Vương Tân bảo vệ an toàn của hắn, hơn nữa cung cấp xác để hắn thí nghiệm.
“Đúng, có chuyện gì xảy ra trong thành phố? Vì sao chỉ vào mà không ra được? Cũng là mày giở trò quỷ?” Lâu Nghiên không khách khí hỏi, ánh mắt nhìn về phía Cam Tĩnh Thành vô cùng không tốt, cô còn oán hận việc Cam Tĩnh Thành làm với Lâu Thượng.
Cam Tĩnh Thành sợ bọn họ tra tấn mình, nhanh chóng khai: “Không liên quan đến tôi, tự thành phố này sản sinh ra ý thức, chỉ cho vào không cho ra —— á!!”Lại bị người đá một cái.
Thu Dung cười lạnh nói: “Ngài Cam, vào thời điểm này vẫn không nói thật à, tất cả mọi người không phải con nít lên ba, không nghe truyện cổ tích.”
Cam Tĩnh Thành có phần rụt rẽ, vẫn là câu nói kia: “Quả thật là như thế! Không tin ngày mai các người tự mình đi tra xét, nếu thật sự là tôi giở trò quỷ, các người có thể giết tôi!”
Chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn song ai cũng biết Cam Tĩnh Thành sợ chết, hắn có thể nói câu này chứng tỏ điểm kỳ lạ ở thành phố không phải hắn giở trò. Nhưng lời hắn nói họ chỉ tin một phần, bọn họ muốn rời khỏi nơi này, dĩ nhiên sẽ tìm cách đi thám thính, ngồi chờ chết không phải phong cách của họ.
Đêm đã khuya, Lâu Điện nói với Thu Dung: “Chị dâu, chị sắp xếp người gác đêm đi, để những người khác ngủ trước, ngày mai sẽ là một ngày bận rộn đây.”
Thu Dung cười ừ một tiếng, ngày mai quả thật có rất nhiều chuyện phải làm, có lẽ lúc Vương Tân biết Cam Tĩnh Thành mất tích, với tầm quan trọng của Cam Tĩnh Thành, hắn sẽ đi tìm người trước, chưa biết chừng suy nghĩ đầu tiên của hắn là do bọn họ làm, đến lúc đó hắn sẽ chạy qua đây thăm dò. Trong lòng Thu Dung đã có kế hoạch, giờ cứu được Lâu Thượng, một số việc không cần quá gấp gáp.
Cam Tĩnh Thành thấy những người này sẽ đi ngủ, nhất thời sốt ruột, kêu lên: “Chẳng lẽ mấy người không đưa tôi về à?”
Nghe xong, tất cả mọi người quay lại nhìn hắn khiến hắn lo sợ —— đây là di chứng từ cú đá của Lâu Điện và thủ đoạn của Triệu Văn, khiến hắn cực kì sợ mấy người này. Mọi người dùng biểu cảm như nhìn một thằng ngốc nhìn hắn, không ngờ đã là tận thế mà hắn còn hồn nhiên như thế, chỉ có quỷ mới đưa hắn trở về.
“Tôi không giết anh ta…” Cam Tĩnh Thành nhỏ giọng nói, biện hộ cho bản thân.
Triệu Văn đi tới, nhặt miếng giẻ trên đất nhét vào miệng hắn, nói: “Tuy rằng mày không giết anh ấy nhưng anh ấy biến thành dáng vẻ hiện tại là do chúng mày làm, chẳng qua giết người chưa thành thôi, phải phụ trách. Hơn nữa chúng tao đâu có ngu, cho mày về để đám Vương Tân đến bao vây chúng tao à? Xem mày cũng có tuổi rồi, đừng hồn nhiên như vậy!”
Cam Tĩnh Thành mạnh mẽ lắc đầu, muốn nói cho bọn họ biết, năm nay mình mới hai mươi lăm tuổi, chưa lớn như cô ta, tại sao không thể hồn nhiên?
Có điều Triệu Văn không cho hắn có cơ hội nói chuyện, bảo một người xách hắn vào căn phòng phía trong kia, khóa lại.
Trước khi ngủ, theo thói quen Lâu Linh lại thúc đẩy một gốc cây dây mây biến dị đặt ở cửa canh gác, sau đó ngoan ngoãn bị Lâu Điện kéo đi ngủ.
Hai người nằm trên chiếc đệm chật chội kê dưới đất, tuy nóng nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được. Lâu Linh hỏi anh chàng nằm nghiêng người về phía cô: “Anh thử đoán xem trong thành phố này kỳ lạ ở điểm gì? Thật sự không phải tên Cam Tĩnh Thành kia gây ra?”
“Chắc không phải.” Lâu Điện nói: “Hắn không có gan nói dối.”
Lâu Linh gật đầu, lại nói: “Thực ra hắn khá giỏi, đáng tiếc…” Cô ghét nhất thí nghiệm trên cơ thể người, đáng tiếc Cam Tĩnh Thành si mê việc này, không biết có bao nhiêu người thường vô tội chết trên tay hắn.
Lâu Điện vỗ lưng cô, nói: “Không cần để ý đến hắn, hắn không sống lâu đâu. Cái thuốc kia chắc là có tác dụng phụ, có thể khiến thân thể người suy yếu, cuối cùng suy nhược mà chết.”
Lâu Linh hơi giật mình, suy nghĩ lại cũng cảm thấy Cam Tĩnh Thành chịu trừng phạt đúng tội. Hơn nữa hắn rất sợ chết, nếu biết chẳng mấy chốc bản thân sẽ suy nhược mà chết, không biết có suy nghĩ gì?
Đương nhiên Cam Tĩnh Thành muốn sống thọ. Sau khi uống thuộc kia nảy sinh ra thứ giống tinh thần lực, hắn mới phát hiện ra tác dụng phụ. Hắn không muốn chết, cho nên muốn tiếp tục nghiên cứu, xem có thể nghiên cứu ra ngăn cản cơ thể xuống dốc không nên mới sốt sắng thực hiện các loại thí nghiệm, thậm chí hắn nhốt người sống sót trong siêu thị này để biến họ thành vật thí nghiệm của mình, nếu chết thì ném ra ngoài cho zombie ăn.
Lâu Linh tự nhiên không biết điều này, Lâu Điện đoán ra một ít, nhưng không định nói cho cô biết.
Mặc dù hai người nói rất nhỏ; nhưng dị năng giả trong phòng đều nghe rõ, họ không nói nên lời.
******
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Lâu Linh đã tỉnh, tùy tiện rửa qua mặt cho tỉnh táo rồi cô đi xem Lâu Thượng.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tình huống Lâu Thượng tốt hơn nhiều, mặc dù sắc mặt tái nhợt như cũ, có điều hô hấp đều đặn, không giống tối hôm qua khi cứu ra dường như suy yếu đến độ có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
Lâu Linh đánh giá anh, Lâu Thượng rất giống Lâu Triển, là người đàn ông anh tuấn, hiện tại đang ngủ nên không biết tính cách anh ấy thế nào, là người ra sao.
Lâu Linh chỉ nhìn một lát, đã bị Lâu Điện xách đi. Nhìn mặt anh trầm tĩnh, cô bĩu môi, đoán anh lại ghen, không muốn cô nhìn giống đực khác, kể cả là người thân trong nhà. May mắn xưa nay cô không thích so đo mấy chuyện này, bằng không với tính tình bá đạo đến đáng sợ của anh, chẳng cô gái nào chịu nổi.
Đợi đến lúc tất cả thức giấc, đang định ăn điểm tâm thì cách đó không xa vang lên vài tiếng bước chân dồn dập.
“Hắn là một thiên tài.” Thu Dung thở dài, biết bao nhà khoa học và nhân viên nghiên cứu trong căn cứ còn đang cố gắng nghiên cứu virus zombie, chẳng ai ngờ ở nơi này đã có người chỉ với một vài dụng cụ thí nghiệm đơn giản đã nghiên cứu thuốc đối kháng với zombie.
Lâu Điện cười, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ, rất dễ dàng vượt qua ranh giới kia. Bởi vậy, sau khi Cam Tĩnh Thành điều chế được loại thuốc này, hắn không thèm thử thử nghiệm, chẳng sợ mình sẽ bị lây nhiễm thành zombie, bản thân trực tiếp nuốt, coi như đặt hết tiền cược. Kết quả chứng minh, hắn thành công, nó khiến hắn có thể bình an đi lại giữa đám zombie, nhưng thuốc này cũng chầm chậm ăn mòn cơ thể hắn, làm cho hắn từ từ suy yếu.
Cơ thể Cam Tĩnh Thành chịu mấy cú đá của Lâu Điện, lại dùng tinh thần lực tra xét qua đã hiểu được tám, chín phần. Cơ thể hắn quả thật vô cùng suy yếu, không bằng cả người bình thường. Hắn có thể bình an đi lại giữa bầy zombie nhưng nếu đánh nhau với người thường thua là cái chắc. Đó cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn hợp tác với Vương Tân, hắn cung cấp một chỗ an toàn, Vương Tân bảo vệ an toàn của hắn, hơn nữa cung cấp xác để hắn thí nghiệm.
“Đúng, có chuyện gì xảy ra trong thành phố? Vì sao chỉ vào mà không ra được? Cũng là mày giở trò quỷ?” Lâu Nghiên không khách khí hỏi, ánh mắt nhìn về phía Cam Tĩnh Thành vô cùng không tốt, cô còn oán hận việc Cam Tĩnh Thành làm với Lâu Thượng.
Cam Tĩnh Thành sợ bọn họ tra tấn mình, nhanh chóng khai: “Không liên quan đến tôi, tự thành phố này sản sinh ra ý thức, chỉ cho vào không cho ra —— á!!”Lại bị người đá một cái.
Thu Dung cười lạnh nói: “Ngài Cam, vào thời điểm này vẫn không nói thật à, tất cả mọi người không phải con nít lên ba, không nghe truyện cổ tích.”
Cam Tĩnh Thành có phần rụt rẽ, vẫn là câu nói kia: “Quả thật là như thế! Không tin ngày mai các người tự mình đi tra xét, nếu thật sự là tôi giở trò quỷ, các người có thể giết tôi!”
Chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn song ai cũng biết Cam Tĩnh Thành sợ chết, hắn có thể nói câu này chứng tỏ điểm kỳ lạ ở thành phố không phải hắn giở trò. Nhưng lời hắn nói họ chỉ tin một phần, bọn họ muốn rời khỏi nơi này, dĩ nhiên sẽ tìm cách đi thám thính, ngồi chờ chết không phải phong cách của họ.
Đêm đã khuya, Lâu Điện nói với Thu Dung: “Chị dâu, chị sắp xếp người gác đêm đi, để những người khác ngủ trước, ngày mai sẽ là một ngày bận rộn đây.”
Thu Dung cười ừ một tiếng, ngày mai quả thật có rất nhiều chuyện phải làm, có lẽ lúc Vương Tân biết Cam Tĩnh Thành mất tích, với tầm quan trọng của Cam Tĩnh Thành, hắn sẽ đi tìm người trước, chưa biết chừng suy nghĩ đầu tiên của hắn là do bọn họ làm, đến lúc đó hắn sẽ chạy qua đây thăm dò. Trong lòng Thu Dung đã có kế hoạch, giờ cứu được Lâu Thượng, một số việc không cần quá gấp gáp.
Cam Tĩnh Thành thấy những người này sẽ đi ngủ, nhất thời sốt ruột, kêu lên: “Chẳng lẽ mấy người không đưa tôi về à?”
Nghe xong, tất cả mọi người quay lại nhìn hắn khiến hắn lo sợ —— đây là di chứng từ cú đá của Lâu Điện và thủ đoạn của Triệu Văn, khiến hắn cực kì sợ mấy người này. Mọi người dùng biểu cảm như nhìn một thằng ngốc nhìn hắn, không ngờ đã là tận thế mà hắn còn hồn nhiên như thế, chỉ có quỷ mới đưa hắn trở về.
“Tôi không giết anh ta…” Cam Tĩnh Thành nhỏ giọng nói, biện hộ cho bản thân.
Triệu Văn đi tới, nhặt miếng giẻ trên đất nhét vào miệng hắn, nói: “Tuy rằng mày không giết anh ấy nhưng anh ấy biến thành dáng vẻ hiện tại là do chúng mày làm, chẳng qua giết người chưa thành thôi, phải phụ trách. Hơn nữa chúng tao đâu có ngu, cho mày về để đám Vương Tân đến bao vây chúng tao à? Xem mày cũng có tuổi rồi, đừng hồn nhiên như vậy!”
Cam Tĩnh Thành mạnh mẽ lắc đầu, muốn nói cho bọn họ biết, năm nay mình mới hai mươi lăm tuổi, chưa lớn như cô ta, tại sao không thể hồn nhiên?
Có điều Triệu Văn không cho hắn có cơ hội nói chuyện, bảo một người xách hắn vào căn phòng phía trong kia, khóa lại.
Trước khi ngủ, theo thói quen Lâu Linh lại thúc đẩy một gốc cây dây mây biến dị đặt ở cửa canh gác, sau đó ngoan ngoãn bị Lâu Điện kéo đi ngủ.
Hai người nằm trên chiếc đệm chật chội kê dưới đất, tuy nóng nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được. Lâu Linh hỏi anh chàng nằm nghiêng người về phía cô: “Anh thử đoán xem trong thành phố này kỳ lạ ở điểm gì? Thật sự không phải tên Cam Tĩnh Thành kia gây ra?”
“Chắc không phải.” Lâu Điện nói: “Hắn không có gan nói dối.”
Lâu Linh gật đầu, lại nói: “Thực ra hắn khá giỏi, đáng tiếc…” Cô ghét nhất thí nghiệm trên cơ thể người, đáng tiếc Cam Tĩnh Thành si mê việc này, không biết có bao nhiêu người thường vô tội chết trên tay hắn.
Lâu Điện vỗ lưng cô, nói: “Không cần để ý đến hắn, hắn không sống lâu đâu. Cái thuốc kia chắc là có tác dụng phụ, có thể khiến thân thể người suy yếu, cuối cùng suy nhược mà chết.”
Lâu Linh hơi giật mình, suy nghĩ lại cũng cảm thấy Cam Tĩnh Thành chịu trừng phạt đúng tội. Hơn nữa hắn rất sợ chết, nếu biết chẳng mấy chốc bản thân sẽ suy nhược mà chết, không biết có suy nghĩ gì?
Đương nhiên Cam Tĩnh Thành muốn sống thọ. Sau khi uống thuộc kia nảy sinh ra thứ giống tinh thần lực, hắn mới phát hiện ra tác dụng phụ. Hắn không muốn chết, cho nên muốn tiếp tục nghiên cứu, xem có thể nghiên cứu ra ngăn cản cơ thể xuống dốc không nên mới sốt sắng thực hiện các loại thí nghiệm, thậm chí hắn nhốt người sống sót trong siêu thị này để biến họ thành vật thí nghiệm của mình, nếu chết thì ném ra ngoài cho zombie ăn.
Lâu Linh tự nhiên không biết điều này, Lâu Điện đoán ra một ít, nhưng không định nói cho cô biết.
Mặc dù hai người nói rất nhỏ; nhưng dị năng giả trong phòng đều nghe rõ, họ không nói nên lời.
******
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Lâu Linh đã tỉnh, tùy tiện rửa qua mặt cho tỉnh táo rồi cô đi xem Lâu Thượng.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tình huống Lâu Thượng tốt hơn nhiều, mặc dù sắc mặt tái nhợt như cũ, có điều hô hấp đều đặn, không giống tối hôm qua khi cứu ra dường như suy yếu đến độ có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
Lâu Linh đánh giá anh, Lâu Thượng rất giống Lâu Triển, là người đàn ông anh tuấn, hiện tại đang ngủ nên không biết tính cách anh ấy thế nào, là người ra sao.
Lâu Linh chỉ nhìn một lát, đã bị Lâu Điện xách đi. Nhìn mặt anh trầm tĩnh, cô bĩu môi, đoán anh lại ghen, không muốn cô nhìn giống đực khác, kể cả là người thân trong nhà. May mắn xưa nay cô không thích so đo mấy chuyện này, bằng không với tính tình bá đạo đến đáng sợ của anh, chẳng cô gái nào chịu nổi.
Đợi đến lúc tất cả thức giấc, đang định ăn điểm tâm thì cách đó không xa vang lên vài tiếng bước chân dồn dập.
/129
|