Cùng lúc đó tại Tần Thị, Tần Phong đang cùng Triệu Hạo Hiên ngồi nói chuyện.
"Phong, rốt cuộc cậu đã làm gì khiến A Tinh sợ mà đòi đi tập bắn súng ở nơi khác vậy?" Triệu Hạo Hiên mang dáng vẻ chán nản nhìn Tần Phong nói. Anh làm bạn với Tần Phong từ lâu, sao có thể không nhìn ra Tần Phong có tình cảm với em gái mình. Dù lúc đầu anh có chút khó chịu nhưng ngẫm lại, nếu để em gái anh vào tay những người đàn ông khác thì anh thà giao em gái cho Tần Phong. Người này là người đàn ông nguy hiểm, đi theo cậu ấy cũng chưa chắc an toàn. Có điều anh tin Tần Phong có thể bảo vệ tốt em gái, cũng sẽ không phản bội A Tinh, đây là điều anh có thể chắc chắn. Sau khi thông suốt, anh liền tác thành cho hai người họ.
"Tôi không làm gì cả!" Nghe được lời Triệu Hạo Hiên nói, Tần Phong khẽ nhíu mày, trong giọng nói thể hiện một phần tâm tình không vui.
"Vậy sao con bé nó tránh cậu như tránh tà thế?" Hạo Hiên vẻ mặt trêu tức nói.
"Cậu giúp tôi đưa cô ấy đến Tần Thị một chuyến!" Tần Phong không trả lời vấn đề của Hạo Hiên, chỉ nói một câu.
"Này, tôi đã giúp đỡ đến vậy rồi mà cậu còn không thành thì là tại cậu đấy." Hạo Hiên liếc mắt nhìn Tần Phong một cái sau đó lấy điện thoại ra bấm vào một dãy số, nối máy.
Chỉ trong chốc lát, đầu dây bên kia, một giọng nói ngọt ngào mang theo nũng nịu ở âm cuối vang lên: "Anh cả~"
"Ừ, A Tinh đang làm gì vậy?" Hạo Hiên cười nhẹ, giọng nói tự động dịu dàng đi đôi chút. Bình thường thanh âm anh cũng rất ôn hòa. Nhưng những ai đã thân cận với anh đều biết những lúc đó đều là xã giao, không hề có chút tình cảm nào. Lúc này khi nói chuyện với Diễm Tinh mới chân chính là dịu dàng ôn hòa.
"Em đang trên đường đến gặp đối tác của Ellie, anh cả gọi em là có chuyện gì vậy ạ?" Diễm Tinh đầu dây bên kia không biết được mình đã rơi vào bẫy, vui vẻ nói chuyện.
"Đầu giờ chiều em có rảnh không?"
"Có ạ."
"Vậy giúp anh một chuyện. Em nhớ địa chỉ nhà anh mà đúng không?"
Diễm Tinh nghe anh cả nói vậy hơi khó hiểu nhưng vẫn đáp lại: "A Tinh nhớ."
"Vậy giúp anh một chút, trong thư phòng của anh, trên bàn làm việc có một tập tài liệu em giúp anh mang đến Tần Thị, đưa cho Tần Phong nhé. Anh chiều nay có cuộc họp mà tài liệu đấy lại rất quan trọng, để người khác mang đi anh không yên tâm." Hạo Hiên trong giọng nói mang theo đáng thương.
Diễm Tinh nghe vậy thì hít vào một hơi, sau đó nói: "Vâng, vậy để chốc nữa em liền đến mang đi ạ."
Nghe em gái nói vậy, môi Hạo Hiên cong lên: "A Tinh thật ngoan." Nói xong anh liếc mắt sang Tần Phong, thấy khóe môi hắn cũng đồng dạng nhếch lên một chút liền liếc hắn một cái rồi nói tiếp với Diễm Tinh mấy câu mới tắt điện thoại.
Diễm Tinh bên này không suy nghĩ gì nhiều càng không biết mình bị chính anh trai gài bẫy, cô một đường đi đến điểm hẹn. Nơi đây là một nhà hàng có tầm nhìn khá tốt, nhưng lại không phải nhà hàng quá nổi tiếng. Cô lại thích những nhà hàng như vậy, thức ăn ở đây cũng khá ngon. Diễm Tinh vừa đến liền được đưa đến một gian phòng ăn ở đó. Nhà hàng này có phong cách tương đối khác biệt. Những gian phòng được ngăn cách mở một bức tường, còn cửa chính được che bằng một tấm rèm mang phong cách cổ xưa.
Diễm Tinh vừa ngồi vào chỗ, bên ngoài đã có tiếng của nhân viên vang lên: "Vị tiểu thư ấy đang ở bên trong ạ."
Chỉ trong chốc lát Tiểu Mỹ từ ngoài bước vào, cúi người đứng trước mặt Diễm Tinh: "Tiểu thư ạ."
"Chị đến rồi, mau ngồi xuống đi, chúng ta gọi món trước. Nghe xong chuyện làm ăn em còn có việc khác cần làm, hiện tại cần tranh thủ ăn cơm." Diễm Tinh cười nhìn Tiểu Mỹ, tay với lên cái nút trên bàn ấn một cái. Tiểu Mỹ thấy Diễm Tinh còn có việc nên cô cũng không chần chừ ngồi xuống, đối diện với Diễm Tinh. Lát sau, một nhân viên từ bên ngoài đi vào, tay cầm theo một chiếc máy tính bảng. Diễm Tinh và Tiểu Mỹ gọi mấy món sau đó để nhân viên lui ra bên ngoài.
Nhìn thấy người đã đi, Tiểu Mỹ mới hạ thấp giọng nói: "Tiểu thư, bên Triệu Đức Hải đang cho tuyển thêm nhà thiết kế. Tôi có cần chặn lại không ạ?"
Diễm Tinh cười gian nói: "Chặn thôi, đến một người chặn một người. Biện pháp chặn thì chị tự linh hoạt, chỉ cần thành công, biện pháp gì cũng không quan trọng."
Tiểu Mỹ hiểu ý Diễm Tinh, gật đầu "Vâng." một tiếng.
"Nếu Triệu Đức Hải đã đi tìm nhà thiết kế, chứng tỏ rằng những nhà thiết kế bên đó đều sắp bị đuổi đi rồi. Chị nói với Trình Tuyết để ý họ, nếu bị đuổi liền lôi kéo về bên chúng ta. Triệu Đức Hải này có mỗi chuyện tìm người là khiến em hài lòng. Những nhà thiết kế bên đó đều là người có tiềm năng, lại trẻ tuổi, năng động, có nhiều sáng tạo, rất hợp ý em. Bồi dưỡng họ 4-5 năm, chắc chắn sẽ thành công."
Diễm Tinh vừa lướt điện thoại vừa nói.
"Dạ." Tiểu Mỹ cười cười nhìn Diễm Tinh. Đôi lúc, tiểu thư thật không giống với thiếu nữ 18 tuổi chút nào, nhưng đôi khi cô lại thấy tiểu thư lại rất giống. Tiểu Mỹ không tự chủ được nhớ đến vị tiểu thư từng gặp tại nhà chính Lâm gia. So sánh một chút, vẫn là tiểu thư nhà mình tốt hơn. Quách Ngọc kia, không thể sánh bằng tiểu thư được, mắt nhìn của thiếu gia quả nhiên tốt.
Chờ thêm một chút, món ăn cũng đã lên. Diễm Tinh buổi sáng vì vướng Lưu Hạo, hứng ăn cũng không có cho nên đến trưa có chút đói bụng. Tiểu Mỹ thấy tiểu thư nhà mình đã động đũa, cũng bắt đầu gắp đồ ăn. Hai người câu được câu không trò chuyện, vừa ăn vừa đợi người đến. Quả nhiên, sau khi bữa cơm ăn được gần một nửa, điện thoại của Tiểu Mỹ vang lên. Cô ấn nút nghe, đầu dây bên kia bắt đầu có tiếng nói.
"Xin chào Mục đổng." Giọng của Vy Vân từ đầu dây bên kia vang lên.
"Xin chào Hạ tiểu thư." Lại thêm một giọng đàn ông khác xen vào.
Ở một gian phòng khác, Vy Vân cùng người đại diện của D.M đang bàn về chuyện hợp tác sắp tới. D.M là tập đoàn buôn bán đá quý lớn nhất cả nước do một người ngoại quốc đứng đầu. Là nhà cung ứng bậc nhất cho nên giá trị của những viên đá quý ở đây cũng không hề tầm thường. Lần này, D.M nhìn trúng tiềm năng của Ellie nên đã chủ động liên hệ muốn hợp tác, Diễm Tinh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Cuộc đối thoại cùng với những thỏa thuận rất nhanh chóng được thông qua. Càng nghe, khóe môi Diễm Tinh càng nâng lên. Tiểu Mỹ ở đối diện nhìn thấy vậy cười cười nói: "Vy Vân càng ngày càng tiến bộ rồi, đều là nhờ tiểu thư chỉ bảo tốt."
"Chị đừng nói vậy, em đâu chỉ bảo được gì đâu. Chị ấy được như ngày hôm nay công lớn là của chị và một phần do Vy Vân nỗ lực nữa." Diễm Tinh mỉm cười vui vẻ nói. Cô không hề nói sai chút nào. Lúc mới đưa Vy Vân về, cô không hề làm gì cả, tất cả đều do một tay Tiểu Mỹ đào tạo nên.
"Tôi có ngày hôm nay, đều nhờ tiểu thư, cho nên cô ấy được như vậy cũng là nhờ tiểu thư cả. Tiểu thư đừng ngượng ngùng, những lời A Mỹ nói đều là thật lòng đấy ạ." Tiểu Mỹ biết tiểu thư nhà cô là người khiêm tốn, người sẽ không nhận công lao về mình đâu nên nhẹ giọng nói.
Diễm Tinh nghe vậy cười cười, cũng không nói gì thêm, tiếp tục nghe cuộc trò chuyện trong điện thoại. Cuộc nói chuyện diễn ra rất suôn sẻ, sau một giờ đồng hồ cuối cùng hợp đồng cũng được kí kết. Diễm Tinh tương đối hài lòng về buổi ký kết ngày hôm nay, quả nhiên nói chuyện với người thông minh không hề phí sức. Đợi thêm một chút, Vy Vân cũng xuất hiện trong phòng riêng của các cô. Vừa nhìn thấy Diễm Tinh, Vy Vân cười tươi đi đến nói: "Tiểu thư, đã xong rồi ạ." Nói xong, cô lấy từ trong túi một bản hợp đồng ra đặt trước mặt Diễm Tinh.
"Em nghe thấy hết rồi, chị đàm phán tốt lắm." Diễm Tinh cười tán thưởng nhìn Vy Vân. Cô nhận lấy bản hợp đồng ra từ từ lật xem.
Vy Vân được tiểu thư khen ngợi như vậy, không khỏi có chút xấu hổ, hai tai cũng ửng đỏ, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mỹ chờ Diễm Tinh xem xét lại hợp đồng.
Thật ra Diễm Tinh xem chỉ để chắc thêm mà thôi, chứ lúc nãy khi thảo luận, cô đã nghe rất rõ về những điều khoản trong bản hợp đồng này, huống hồ Vy Vân là người cẩn thận sẽ không để ra sai sót. Cô đọc kỹ một lượt thấy không có vấn đề gì liền đóng lại, mỉm cười nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi, chiều em còn có chút việc nữa."
Tiểu Mỹ cùng Vy Vân nghe vậy đồng thời "Vâng." một tiếng rồi đứng lên theo Diễm Tinh.
Diễm Tinh vì đeo khăn choàng màu trắng to, nên nửa khuôn mặt của cô giấu dưới lớp khăn trắng, chỉ để lộ sống mũi cao cùng đôi mắt đẹp đến nao lòng. Ba cô vốn muốn đi vào phòng vệ sinh để rửa tay, nhưng đi đến một góc khuất, bỗng nghe tiếng khóc và tiếng chửi mắng nhỏ.
"Tôi nói cô đừng bám theo tôi nữa cô không nghe thấy sao? Tôi phải nói cô bao nhiêu lần nữa hả, tôi chán ghét loại người bám dai như cô đấy!" Một giọng nói nam tràn đầy chán ghét vang lên, có lẽ vì tức giận nên âm lượng có hơi không kiềm chế được mà nâng cao.
Sau đó là một giọng nữ dịu dàng ủy khuất: "Chúng ta đừng ly hôn có được không? Anh muốn làm gì cũng được, muốn thế nào cũng được, nhưng chúng ta đừng ly hôn có được không anh. Anh thích cô ta, em đồng ý, cái gì em cũng đồng ý, chỉ là anh đừng ly hôn với em. Nếu chúng ta ly hôn, con sẽ như thế nào chứ, nó còn nhỏ như vậy mà."
Diễm Tinh nghe đến đây, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó giọng nói đầy mỉa mai của người đàn ông lại vang lên, kèm theo một tiếng chửi thề: "Chết tiệt! Tôi nói cô buông ra cô có nghe không hả!" Nói xong bên trong đó là một âm thanh chói tai vang lên, có vẻ như người phụ nữ đó đang bị đánh.
Tiểu Mỹ thấy Diễm Tinh dừng lại, nghĩ rằng Diễm Tinh muốn cứu người phụ nữ kia, nên nhẹ giọng dò hỏi: "Tiểu thư có muốn giúp đỡ người đó không ạ?"
Diễm Tinh lạnh nhạt lắc đầu nói: "Không cần." nói xong cô cũng cất bước rời đi.
Tiểu Mỹ không bất ngờ với chuyện này nhưng Vy Vân thì khác. Cô cứ nghĩ rằng tiểu thư sẽ giúp người phụ nữ đó, nhưng lại không như cô nghĩ. Chưa cần Vy Vân lên tiếng hỏi thì Diễm Tinh đã giải đáp thắc mắc của cô.
"Người phụ nữ đó không biết yêu quý lấy bản thân mình, hà cớ gì em phải giúp chứ." Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại nhưng lời nói thì lại lạnh nhạt không quan tâm.
"Nghe cuộc đối thoại đó, không khó để nhận ra người đàn ông đã đi ngoại tình với người phụ nữ khác. Người phụ nữ lại khăng khăng đuổi theo cầu xin chồng mình quay lại, còn có thể chấp nhận cho chồng mình qua lại với người phụ nữ khác, thật ngu ngốc. Người như vậy, không xứng đáng được giúp đỡ. Chỉnh bản thân cô ấy không mạnh mẽ, cứng rắn thì còn yêu cầu ai giúp đỡ được nữa đây." Tiểu Mỹ nói.
Vy Vân hơi nhíu mày nói: "Nhưng người phụ nữ đó cũng nói là vì con của bọn họ...Cô ấy cũng rất đáng thương."
Tiểu Mỹ nghe vậy thì cười nói: "Chỉ là cái cớ mà thôi. Nếu tôi là người phụ nữ đó, tôi sẽ nhanh chóng ly hôn và mang con đi. Sẽ không quỳ lạy van xin như vậy với một người đàn ông không coi trọng mình."
"Vy Vân, người đàn ông đó sai, nhưng người phụ nữ đó còn sai hơn." Diễm Tinh vẻ mặt vẫn bình thản nói.
"Cô ấy sai ở chỗ không biết quý trọng bản thân, yêu đến mù quáng. Cô ấy không nghĩ đến nếu người đàn ông đó thật sự không ly hôn nhưng vẫn qua lại với người phụ nữ khác, cô ấy thoải mái được sao? Hay nói con của cô ấy có thể cứ như vậy mà lớn lên sao? Cô ấy nên bị đánh để tỉnh ra, như thế mới là chân chính giúp đỡ cô ấy. Chúng ta có thể ngăn không cho chồng cô ấy đánh cô ấy lần này, nhưng vẫn còn lần tiếp theo, lần này có thể không ai biết cô ấy bị đánh đau một chút nhưng lần tới thì chưa chắc chỉ đơn giản là bị đau, chúng ta như vậy là đang hại cô ấy. Còn nếu sau lần đánh này rồi mà cô ấy vẫn không tỉnh ngộ, thì con người này có giúp cũng vô dụng, vậy còn giúp làm gì nữa. Trên đời này có rất nhiều người còn đáng thương hơn, cần được giúp đỡ hơn cô gái đáng trách ấy."
Vy Vân lúc này mới hiểu ra chậm rãi gật đầu. Cô đúng là đã suy nghĩ quá nông cạn rồi.
Diễm Tinh cùng Vy Vân và Tiểu Mỹ rửa tay xong thì ra bên ngoài nhà hàng. Vy Vân trở về văn phòng còn Tiểu Mỹ thì theo Diễm Tinh đến nhà Hạo Hiên lấy tài liệu. Nhà của Hạo Hiên là một biệt thự được xây theo phong cách Châu Âu. Biệt thự rộng khoảng 200m, bên ngoài được sơn màu xám. Đây là biệt thự đầu tiên anh cả cô xây khi anh ấy mới 20 tuổi. Ngày đó anh cả chưa muốn chuyển ra ngoài cho nên ngôi biệt thự này chỉ có người đến quét dọn lau chùi xong đi. Gần đây anh cả dọn đến cho nên ngôi biệt thự này cũng nhiều người hơn trước.
Diễm Tinh để Tiểu Mỹ đợi ở bên ngoài còn mình thì vào bên trong lấy đồ.
Quản gia ở biệt thự của Hạo Hiên là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, là người anh mang từ tổ chức sang. Ông ấy nhìn thấy Diễm Tinh đến không bất ngờ gì nhiều nhanh chóng tiến lên chào hỏi: "Tiểu thư."
"Anh cả nhờ cháu đến lấy tập tài liệu hộ anh ấy, anh ấy đã nói với bác chưa?" Diễm Tinh mỉm cười ôn nhu nói.
"Thiếu gia đã dặn dò tôi rồi ạ, còn nhờ tôi chuyển lời đến tiểu thư rằng tiểu thư nhất định phải giao tập tài liệu đó đến tận tay Tần thiếu ạ." Quản gia nghiêm trang nói.
"Cháu biết rồi, vậy để cháu lên lấy đồ." Diễm Tinh vẻ mặt hơi cổ quái nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên lấy tập tài liệu.
Quản gia sau khi nhìn thấy cô lên rồi mới ngẩng đầu. Cô gái này chính là cô gái mà người trong tổ chức đang truyền tai nhau sao? Chủ mẫu tương lai của Death, còn là em gái của Hạo Hiên thiếu gia. Đợi đến khi Diễm Tinh ra bên ngoài, ông mới thu lại ánh mắt dò xét của mình, cung kính đứng yên nơi đó. Đến khi Diễm Tinh đi rồi mới thầm cảm thán. Em gái của Hạo Hiên thiếu gia cũng không phải cô gái tầm thường đâu. Ánh mắt trong trẻo như nước kia ẩn giấu một tia sắc bén không dễ phát hiện, cô gái này là một người ẩn nhẫn vô cùng tốt. Ông đã hiểu vì sao lão đại lại chọn trúng cô gái ấy rồi.
Diễm Tinh lấy bản tài liệu xong cũng đi đến Tần Thị. Nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt cô không khỏi hít vào một ngụm khí, Tần Thị quả nhiên là tập đoàn đứng đầu, nhìn vào đã đủ thấy nơi đây uy nghiêm đến mức nào.
Jason sau khi nghe tin Diễm Tinh đến đây liền xuống sảnh chờ cô. Từ xa, anh thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh bước vào liền nhanh chóng ra tiếp đón.
"Triệu tiểu thư đến rồi, mời ngài đi theo tôi." Thái độ của Jason đối với cô là 10 phần cung kính, khiến cho những nhân viên đang có mặt tại nơi đây nhìn muốn rớt hai con mắt. Trong lòng không khỏi tò mò, cô gái này rất cuộc là thần thánh đến từ phương nào có thể thản nhiên nhận lễ từ trợ lý riêng của tổng giám đốc.
Diễm Tinh nhìn Jason, cô cũng không nhiều lời mà gật đầu một cái, đi theo Jason đến thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, ở dưới đại sảnh từng trận bàn luận nhỏ vang lên, tất cả đều suy đoán xem cô gái vừa vào rốt cuộc là tiểu thư nhà nào.
Diễm Tinh mãi đến khi thang máy đóng vào mới thở ra một hơi. Ánh mắt của người nơi đây quá trực tiếp, khiến cô không thoải mái.
Thang máy dừng ở tầng thứ 29, đây là tầng dành riêng cho tổng giám đốc, còn tầng cho chủ tịch nằm ở tầng thứ 30.
Lúc này Jason mới lên tiếng: "Thiếu gia đang có một cuộc họp, chỉ khoảng 10 phút nữa sẽ xong, người dặn dò tôi dẫn tiểu thư vào văn phòng ngồi ạ."
Diễm Tinh gật đầu cười nhẹ không nói gì đi theo Jason vào văn phòng của Tần Phong. Văn phòng này so với văn phòng của anh cả ở Triệu Thị có chút tương đồng nhưng mang lại cảm giác rất khác biệt. Văn phòng có một mặt làm bằng kính, có thể nhìn ra toàn cảnh bên ngoài, rèm cửa màu đen tương phản với bầu không khí nơi đây nhưng lại tạo nên nét riêng biệt.
Diễm Tinh ngồi lên sofa, vừa uống nước vừa đợi Tần Phong. Lại không biết ở bên ngoài đang có chuyện hay xảy ra.
Jason vốn ra ngoài để lấy chút điểm tâm cho Diễm Tinh lại nghe thấy có điện thoại từ phòng lễ tân nối lên: "Thư ký Jason, ở bên dưới có Quách nhị tiểu thư muốn gặp tổng giám đốc ạ."
Jason trợn mắt, Quách nhị tiểu thư, Quách Ngọc? Cô ấy về nước rồi à? Tầm mắt Jason không tự chủ được nhìn vào trong phòng sau đó hít một hơi nói: "Tổng giám đốc đang bận họp, cô nói với Quách tiểu thư hôm khác đến gặp đi."
"Phong, rốt cuộc cậu đã làm gì khiến A Tinh sợ mà đòi đi tập bắn súng ở nơi khác vậy?" Triệu Hạo Hiên mang dáng vẻ chán nản nhìn Tần Phong nói. Anh làm bạn với Tần Phong từ lâu, sao có thể không nhìn ra Tần Phong có tình cảm với em gái mình. Dù lúc đầu anh có chút khó chịu nhưng ngẫm lại, nếu để em gái anh vào tay những người đàn ông khác thì anh thà giao em gái cho Tần Phong. Người này là người đàn ông nguy hiểm, đi theo cậu ấy cũng chưa chắc an toàn. Có điều anh tin Tần Phong có thể bảo vệ tốt em gái, cũng sẽ không phản bội A Tinh, đây là điều anh có thể chắc chắn. Sau khi thông suốt, anh liền tác thành cho hai người họ.
"Tôi không làm gì cả!" Nghe được lời Triệu Hạo Hiên nói, Tần Phong khẽ nhíu mày, trong giọng nói thể hiện một phần tâm tình không vui.
"Vậy sao con bé nó tránh cậu như tránh tà thế?" Hạo Hiên vẻ mặt trêu tức nói.
"Cậu giúp tôi đưa cô ấy đến Tần Thị một chuyến!" Tần Phong không trả lời vấn đề của Hạo Hiên, chỉ nói một câu.
"Này, tôi đã giúp đỡ đến vậy rồi mà cậu còn không thành thì là tại cậu đấy." Hạo Hiên liếc mắt nhìn Tần Phong một cái sau đó lấy điện thoại ra bấm vào một dãy số, nối máy.
Chỉ trong chốc lát, đầu dây bên kia, một giọng nói ngọt ngào mang theo nũng nịu ở âm cuối vang lên: "Anh cả~"
"Ừ, A Tinh đang làm gì vậy?" Hạo Hiên cười nhẹ, giọng nói tự động dịu dàng đi đôi chút. Bình thường thanh âm anh cũng rất ôn hòa. Nhưng những ai đã thân cận với anh đều biết những lúc đó đều là xã giao, không hề có chút tình cảm nào. Lúc này khi nói chuyện với Diễm Tinh mới chân chính là dịu dàng ôn hòa.
"Em đang trên đường đến gặp đối tác của Ellie, anh cả gọi em là có chuyện gì vậy ạ?" Diễm Tinh đầu dây bên kia không biết được mình đã rơi vào bẫy, vui vẻ nói chuyện.
"Đầu giờ chiều em có rảnh không?"
"Có ạ."
"Vậy giúp anh một chuyện. Em nhớ địa chỉ nhà anh mà đúng không?"
Diễm Tinh nghe anh cả nói vậy hơi khó hiểu nhưng vẫn đáp lại: "A Tinh nhớ."
"Vậy giúp anh một chút, trong thư phòng của anh, trên bàn làm việc có một tập tài liệu em giúp anh mang đến Tần Thị, đưa cho Tần Phong nhé. Anh chiều nay có cuộc họp mà tài liệu đấy lại rất quan trọng, để người khác mang đi anh không yên tâm." Hạo Hiên trong giọng nói mang theo đáng thương.
Diễm Tinh nghe vậy thì hít vào một hơi, sau đó nói: "Vâng, vậy để chốc nữa em liền đến mang đi ạ."
Nghe em gái nói vậy, môi Hạo Hiên cong lên: "A Tinh thật ngoan." Nói xong anh liếc mắt sang Tần Phong, thấy khóe môi hắn cũng đồng dạng nhếch lên một chút liền liếc hắn một cái rồi nói tiếp với Diễm Tinh mấy câu mới tắt điện thoại.
Diễm Tinh bên này không suy nghĩ gì nhiều càng không biết mình bị chính anh trai gài bẫy, cô một đường đi đến điểm hẹn. Nơi đây là một nhà hàng có tầm nhìn khá tốt, nhưng lại không phải nhà hàng quá nổi tiếng. Cô lại thích những nhà hàng như vậy, thức ăn ở đây cũng khá ngon. Diễm Tinh vừa đến liền được đưa đến một gian phòng ăn ở đó. Nhà hàng này có phong cách tương đối khác biệt. Những gian phòng được ngăn cách mở một bức tường, còn cửa chính được che bằng một tấm rèm mang phong cách cổ xưa.
Diễm Tinh vừa ngồi vào chỗ, bên ngoài đã có tiếng của nhân viên vang lên: "Vị tiểu thư ấy đang ở bên trong ạ."
Chỉ trong chốc lát Tiểu Mỹ từ ngoài bước vào, cúi người đứng trước mặt Diễm Tinh: "Tiểu thư ạ."
"Chị đến rồi, mau ngồi xuống đi, chúng ta gọi món trước. Nghe xong chuyện làm ăn em còn có việc khác cần làm, hiện tại cần tranh thủ ăn cơm." Diễm Tinh cười nhìn Tiểu Mỹ, tay với lên cái nút trên bàn ấn một cái. Tiểu Mỹ thấy Diễm Tinh còn có việc nên cô cũng không chần chừ ngồi xuống, đối diện với Diễm Tinh. Lát sau, một nhân viên từ bên ngoài đi vào, tay cầm theo một chiếc máy tính bảng. Diễm Tinh và Tiểu Mỹ gọi mấy món sau đó để nhân viên lui ra bên ngoài.
Nhìn thấy người đã đi, Tiểu Mỹ mới hạ thấp giọng nói: "Tiểu thư, bên Triệu Đức Hải đang cho tuyển thêm nhà thiết kế. Tôi có cần chặn lại không ạ?"
Diễm Tinh cười gian nói: "Chặn thôi, đến một người chặn một người. Biện pháp chặn thì chị tự linh hoạt, chỉ cần thành công, biện pháp gì cũng không quan trọng."
Tiểu Mỹ hiểu ý Diễm Tinh, gật đầu "Vâng." một tiếng.
"Nếu Triệu Đức Hải đã đi tìm nhà thiết kế, chứng tỏ rằng những nhà thiết kế bên đó đều sắp bị đuổi đi rồi. Chị nói với Trình Tuyết để ý họ, nếu bị đuổi liền lôi kéo về bên chúng ta. Triệu Đức Hải này có mỗi chuyện tìm người là khiến em hài lòng. Những nhà thiết kế bên đó đều là người có tiềm năng, lại trẻ tuổi, năng động, có nhiều sáng tạo, rất hợp ý em. Bồi dưỡng họ 4-5 năm, chắc chắn sẽ thành công."
Diễm Tinh vừa lướt điện thoại vừa nói.
"Dạ." Tiểu Mỹ cười cười nhìn Diễm Tinh. Đôi lúc, tiểu thư thật không giống với thiếu nữ 18 tuổi chút nào, nhưng đôi khi cô lại thấy tiểu thư lại rất giống. Tiểu Mỹ không tự chủ được nhớ đến vị tiểu thư từng gặp tại nhà chính Lâm gia. So sánh một chút, vẫn là tiểu thư nhà mình tốt hơn. Quách Ngọc kia, không thể sánh bằng tiểu thư được, mắt nhìn của thiếu gia quả nhiên tốt.
Chờ thêm một chút, món ăn cũng đã lên. Diễm Tinh buổi sáng vì vướng Lưu Hạo, hứng ăn cũng không có cho nên đến trưa có chút đói bụng. Tiểu Mỹ thấy tiểu thư nhà mình đã động đũa, cũng bắt đầu gắp đồ ăn. Hai người câu được câu không trò chuyện, vừa ăn vừa đợi người đến. Quả nhiên, sau khi bữa cơm ăn được gần một nửa, điện thoại của Tiểu Mỹ vang lên. Cô ấn nút nghe, đầu dây bên kia bắt đầu có tiếng nói.
"Xin chào Mục đổng." Giọng của Vy Vân từ đầu dây bên kia vang lên.
"Xin chào Hạ tiểu thư." Lại thêm một giọng đàn ông khác xen vào.
Ở một gian phòng khác, Vy Vân cùng người đại diện của D.M đang bàn về chuyện hợp tác sắp tới. D.M là tập đoàn buôn bán đá quý lớn nhất cả nước do một người ngoại quốc đứng đầu. Là nhà cung ứng bậc nhất cho nên giá trị của những viên đá quý ở đây cũng không hề tầm thường. Lần này, D.M nhìn trúng tiềm năng của Ellie nên đã chủ động liên hệ muốn hợp tác, Diễm Tinh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Cuộc đối thoại cùng với những thỏa thuận rất nhanh chóng được thông qua. Càng nghe, khóe môi Diễm Tinh càng nâng lên. Tiểu Mỹ ở đối diện nhìn thấy vậy cười cười nói: "Vy Vân càng ngày càng tiến bộ rồi, đều là nhờ tiểu thư chỉ bảo tốt."
"Chị đừng nói vậy, em đâu chỉ bảo được gì đâu. Chị ấy được như ngày hôm nay công lớn là của chị và một phần do Vy Vân nỗ lực nữa." Diễm Tinh mỉm cười vui vẻ nói. Cô không hề nói sai chút nào. Lúc mới đưa Vy Vân về, cô không hề làm gì cả, tất cả đều do một tay Tiểu Mỹ đào tạo nên.
"Tôi có ngày hôm nay, đều nhờ tiểu thư, cho nên cô ấy được như vậy cũng là nhờ tiểu thư cả. Tiểu thư đừng ngượng ngùng, những lời A Mỹ nói đều là thật lòng đấy ạ." Tiểu Mỹ biết tiểu thư nhà cô là người khiêm tốn, người sẽ không nhận công lao về mình đâu nên nhẹ giọng nói.
Diễm Tinh nghe vậy cười cười, cũng không nói gì thêm, tiếp tục nghe cuộc trò chuyện trong điện thoại. Cuộc nói chuyện diễn ra rất suôn sẻ, sau một giờ đồng hồ cuối cùng hợp đồng cũng được kí kết. Diễm Tinh tương đối hài lòng về buổi ký kết ngày hôm nay, quả nhiên nói chuyện với người thông minh không hề phí sức. Đợi thêm một chút, Vy Vân cũng xuất hiện trong phòng riêng của các cô. Vừa nhìn thấy Diễm Tinh, Vy Vân cười tươi đi đến nói: "Tiểu thư, đã xong rồi ạ." Nói xong, cô lấy từ trong túi một bản hợp đồng ra đặt trước mặt Diễm Tinh.
"Em nghe thấy hết rồi, chị đàm phán tốt lắm." Diễm Tinh cười tán thưởng nhìn Vy Vân. Cô nhận lấy bản hợp đồng ra từ từ lật xem.
Vy Vân được tiểu thư khen ngợi như vậy, không khỏi có chút xấu hổ, hai tai cũng ửng đỏ, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mỹ chờ Diễm Tinh xem xét lại hợp đồng.
Thật ra Diễm Tinh xem chỉ để chắc thêm mà thôi, chứ lúc nãy khi thảo luận, cô đã nghe rất rõ về những điều khoản trong bản hợp đồng này, huống hồ Vy Vân là người cẩn thận sẽ không để ra sai sót. Cô đọc kỹ một lượt thấy không có vấn đề gì liền đóng lại, mỉm cười nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi, chiều em còn có chút việc nữa."
Tiểu Mỹ cùng Vy Vân nghe vậy đồng thời "Vâng." một tiếng rồi đứng lên theo Diễm Tinh.
Diễm Tinh vì đeo khăn choàng màu trắng to, nên nửa khuôn mặt của cô giấu dưới lớp khăn trắng, chỉ để lộ sống mũi cao cùng đôi mắt đẹp đến nao lòng. Ba cô vốn muốn đi vào phòng vệ sinh để rửa tay, nhưng đi đến một góc khuất, bỗng nghe tiếng khóc và tiếng chửi mắng nhỏ.
"Tôi nói cô đừng bám theo tôi nữa cô không nghe thấy sao? Tôi phải nói cô bao nhiêu lần nữa hả, tôi chán ghét loại người bám dai như cô đấy!" Một giọng nói nam tràn đầy chán ghét vang lên, có lẽ vì tức giận nên âm lượng có hơi không kiềm chế được mà nâng cao.
Sau đó là một giọng nữ dịu dàng ủy khuất: "Chúng ta đừng ly hôn có được không? Anh muốn làm gì cũng được, muốn thế nào cũng được, nhưng chúng ta đừng ly hôn có được không anh. Anh thích cô ta, em đồng ý, cái gì em cũng đồng ý, chỉ là anh đừng ly hôn với em. Nếu chúng ta ly hôn, con sẽ như thế nào chứ, nó còn nhỏ như vậy mà."
Diễm Tinh nghe đến đây, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó giọng nói đầy mỉa mai của người đàn ông lại vang lên, kèm theo một tiếng chửi thề: "Chết tiệt! Tôi nói cô buông ra cô có nghe không hả!" Nói xong bên trong đó là một âm thanh chói tai vang lên, có vẻ như người phụ nữ đó đang bị đánh.
Tiểu Mỹ thấy Diễm Tinh dừng lại, nghĩ rằng Diễm Tinh muốn cứu người phụ nữ kia, nên nhẹ giọng dò hỏi: "Tiểu thư có muốn giúp đỡ người đó không ạ?"
Diễm Tinh lạnh nhạt lắc đầu nói: "Không cần." nói xong cô cũng cất bước rời đi.
Tiểu Mỹ không bất ngờ với chuyện này nhưng Vy Vân thì khác. Cô cứ nghĩ rằng tiểu thư sẽ giúp người phụ nữ đó, nhưng lại không như cô nghĩ. Chưa cần Vy Vân lên tiếng hỏi thì Diễm Tinh đã giải đáp thắc mắc của cô.
"Người phụ nữ đó không biết yêu quý lấy bản thân mình, hà cớ gì em phải giúp chứ." Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại nhưng lời nói thì lại lạnh nhạt không quan tâm.
"Nghe cuộc đối thoại đó, không khó để nhận ra người đàn ông đã đi ngoại tình với người phụ nữ khác. Người phụ nữ lại khăng khăng đuổi theo cầu xin chồng mình quay lại, còn có thể chấp nhận cho chồng mình qua lại với người phụ nữ khác, thật ngu ngốc. Người như vậy, không xứng đáng được giúp đỡ. Chỉnh bản thân cô ấy không mạnh mẽ, cứng rắn thì còn yêu cầu ai giúp đỡ được nữa đây." Tiểu Mỹ nói.
Vy Vân hơi nhíu mày nói: "Nhưng người phụ nữ đó cũng nói là vì con của bọn họ...Cô ấy cũng rất đáng thương."
Tiểu Mỹ nghe vậy thì cười nói: "Chỉ là cái cớ mà thôi. Nếu tôi là người phụ nữ đó, tôi sẽ nhanh chóng ly hôn và mang con đi. Sẽ không quỳ lạy van xin như vậy với một người đàn ông không coi trọng mình."
"Vy Vân, người đàn ông đó sai, nhưng người phụ nữ đó còn sai hơn." Diễm Tinh vẻ mặt vẫn bình thản nói.
"Cô ấy sai ở chỗ không biết quý trọng bản thân, yêu đến mù quáng. Cô ấy không nghĩ đến nếu người đàn ông đó thật sự không ly hôn nhưng vẫn qua lại với người phụ nữ khác, cô ấy thoải mái được sao? Hay nói con của cô ấy có thể cứ như vậy mà lớn lên sao? Cô ấy nên bị đánh để tỉnh ra, như thế mới là chân chính giúp đỡ cô ấy. Chúng ta có thể ngăn không cho chồng cô ấy đánh cô ấy lần này, nhưng vẫn còn lần tiếp theo, lần này có thể không ai biết cô ấy bị đánh đau một chút nhưng lần tới thì chưa chắc chỉ đơn giản là bị đau, chúng ta như vậy là đang hại cô ấy. Còn nếu sau lần đánh này rồi mà cô ấy vẫn không tỉnh ngộ, thì con người này có giúp cũng vô dụng, vậy còn giúp làm gì nữa. Trên đời này có rất nhiều người còn đáng thương hơn, cần được giúp đỡ hơn cô gái đáng trách ấy."
Vy Vân lúc này mới hiểu ra chậm rãi gật đầu. Cô đúng là đã suy nghĩ quá nông cạn rồi.
Diễm Tinh cùng Vy Vân và Tiểu Mỹ rửa tay xong thì ra bên ngoài nhà hàng. Vy Vân trở về văn phòng còn Tiểu Mỹ thì theo Diễm Tinh đến nhà Hạo Hiên lấy tài liệu. Nhà của Hạo Hiên là một biệt thự được xây theo phong cách Châu Âu. Biệt thự rộng khoảng 200m, bên ngoài được sơn màu xám. Đây là biệt thự đầu tiên anh cả cô xây khi anh ấy mới 20 tuổi. Ngày đó anh cả chưa muốn chuyển ra ngoài cho nên ngôi biệt thự này chỉ có người đến quét dọn lau chùi xong đi. Gần đây anh cả dọn đến cho nên ngôi biệt thự này cũng nhiều người hơn trước.
Diễm Tinh để Tiểu Mỹ đợi ở bên ngoài còn mình thì vào bên trong lấy đồ.
Quản gia ở biệt thự của Hạo Hiên là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, là người anh mang từ tổ chức sang. Ông ấy nhìn thấy Diễm Tinh đến không bất ngờ gì nhiều nhanh chóng tiến lên chào hỏi: "Tiểu thư."
"Anh cả nhờ cháu đến lấy tập tài liệu hộ anh ấy, anh ấy đã nói với bác chưa?" Diễm Tinh mỉm cười ôn nhu nói.
"Thiếu gia đã dặn dò tôi rồi ạ, còn nhờ tôi chuyển lời đến tiểu thư rằng tiểu thư nhất định phải giao tập tài liệu đó đến tận tay Tần thiếu ạ." Quản gia nghiêm trang nói.
"Cháu biết rồi, vậy để cháu lên lấy đồ." Diễm Tinh vẻ mặt hơi cổ quái nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên lấy tập tài liệu.
Quản gia sau khi nhìn thấy cô lên rồi mới ngẩng đầu. Cô gái này chính là cô gái mà người trong tổ chức đang truyền tai nhau sao? Chủ mẫu tương lai của Death, còn là em gái của Hạo Hiên thiếu gia. Đợi đến khi Diễm Tinh ra bên ngoài, ông mới thu lại ánh mắt dò xét của mình, cung kính đứng yên nơi đó. Đến khi Diễm Tinh đi rồi mới thầm cảm thán. Em gái của Hạo Hiên thiếu gia cũng không phải cô gái tầm thường đâu. Ánh mắt trong trẻo như nước kia ẩn giấu một tia sắc bén không dễ phát hiện, cô gái này là một người ẩn nhẫn vô cùng tốt. Ông đã hiểu vì sao lão đại lại chọn trúng cô gái ấy rồi.
Diễm Tinh lấy bản tài liệu xong cũng đi đến Tần Thị. Nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt cô không khỏi hít vào một ngụm khí, Tần Thị quả nhiên là tập đoàn đứng đầu, nhìn vào đã đủ thấy nơi đây uy nghiêm đến mức nào.
Jason sau khi nghe tin Diễm Tinh đến đây liền xuống sảnh chờ cô. Từ xa, anh thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh bước vào liền nhanh chóng ra tiếp đón.
"Triệu tiểu thư đến rồi, mời ngài đi theo tôi." Thái độ của Jason đối với cô là 10 phần cung kính, khiến cho những nhân viên đang có mặt tại nơi đây nhìn muốn rớt hai con mắt. Trong lòng không khỏi tò mò, cô gái này rất cuộc là thần thánh đến từ phương nào có thể thản nhiên nhận lễ từ trợ lý riêng của tổng giám đốc.
Diễm Tinh nhìn Jason, cô cũng không nhiều lời mà gật đầu một cái, đi theo Jason đến thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, ở dưới đại sảnh từng trận bàn luận nhỏ vang lên, tất cả đều suy đoán xem cô gái vừa vào rốt cuộc là tiểu thư nhà nào.
Diễm Tinh mãi đến khi thang máy đóng vào mới thở ra một hơi. Ánh mắt của người nơi đây quá trực tiếp, khiến cô không thoải mái.
Thang máy dừng ở tầng thứ 29, đây là tầng dành riêng cho tổng giám đốc, còn tầng cho chủ tịch nằm ở tầng thứ 30.
Lúc này Jason mới lên tiếng: "Thiếu gia đang có một cuộc họp, chỉ khoảng 10 phút nữa sẽ xong, người dặn dò tôi dẫn tiểu thư vào văn phòng ngồi ạ."
Diễm Tinh gật đầu cười nhẹ không nói gì đi theo Jason vào văn phòng của Tần Phong. Văn phòng này so với văn phòng của anh cả ở Triệu Thị có chút tương đồng nhưng mang lại cảm giác rất khác biệt. Văn phòng có một mặt làm bằng kính, có thể nhìn ra toàn cảnh bên ngoài, rèm cửa màu đen tương phản với bầu không khí nơi đây nhưng lại tạo nên nét riêng biệt.
Diễm Tinh ngồi lên sofa, vừa uống nước vừa đợi Tần Phong. Lại không biết ở bên ngoài đang có chuyện hay xảy ra.
Jason vốn ra ngoài để lấy chút điểm tâm cho Diễm Tinh lại nghe thấy có điện thoại từ phòng lễ tân nối lên: "Thư ký Jason, ở bên dưới có Quách nhị tiểu thư muốn gặp tổng giám đốc ạ."
Jason trợn mắt, Quách nhị tiểu thư, Quách Ngọc? Cô ấy về nước rồi à? Tầm mắt Jason không tự chủ được nhìn vào trong phòng sau đó hít một hơi nói: "Tổng giám đốc đang bận họp, cô nói với Quách tiểu thư hôm khác đến gặp đi."
/141
|