"Nói như vậy công tử có thể nhìn thấu thiên cơ?" Diệp Lăng Tịch mỉm cười nói, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.
Nam tử nghe vậy mỉm cười nói:"Chỉ cần tiểu thư tin lời tại hạ, tại hạ chắc chắn có thể giúp tiểu thư gặp dữ hóa lành. Bằng không tiểu thư chẳng những khó bảo toàn bản thân mà còn có thể liên lụy đến người nhà."
Diệp Lăng Tịch gật gật đầu, trong đôi mắt phượng ý cười thoáng hiện, nàng liếc nhìn nam tử đó, bỗng nhiên cười nói:" Công tử nếu có thể nhìn thấu tướng mệnh của ta, không biết có nhìn rõ số mệnh của bản thân hay không?"
" Tại hạ từ trước đến giờ đều chỉ xem số mệnh cho người khác, xem cho chính mình sẽ khiến trong lòng không chú tâm hiển nhiên sẽ không linh nghiệm nữa." Nam tử khẽ mỉm cười nói.
Diệp Lăng Tịch nhíu mày, liếc nhìn Thanh nhi bên cạnh lạnh nhạt nói:"Vậy sao? Tiểu nữ bất tài, cũng từng học qua một chút về tướng mệnh, ta đoán công tử rất nhanh sẽ có họa đổ máu rồi."
Nam tử sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô gái phía trước, há miệng thở dốc,"Như vậy là có ý gì?"
" Thanh nhi, nói cho hắn biết ta là có ý gì đi." Ý cười nơi khóe miệng Diệp Lăng Tịch thoáng đậm, đáy mắt hiện lên một tia gian xảo.
Thanh nhi đứng bên cạnh hiển nhiên hiểu được ý của Diệp Lăng Tịch, trong nháy mắt trên mặt hiện lên một nụ cười có chút âm trầm, nàng trực tiếp tiến lên, đánh một quyền vào mũi của nam tử, nam tử bất ngờ không kịp tránh, chịu hết một quyền đó, máu mũi bỗng phun ra như suối chảy xuống dưới.
" Ngươi . . . . . . " Nam tử ôm mũi, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tịch, " Cô nương, có việc gì có thể từ từ thương lượng, đánh người không đánh vào mặt,"
Diệp Lăng Tịch nhướng mắt, nhìn bộ dạng mặt mũi bầm dập của nam tử, mỉm cười," Xem ra ta xem số chính xác hơn công tử, sau này nếu ta không có cơm ăn thì có thể mượn việc này kiếm mấy bữa cơm rồi." Nói xong nàng liền đi thẳng về phía trước.
Thanh nhi liếc mắt nhìn nam tử đó, hừ lạnh một tiếng, muốn lừa gạt tiểu thư, đáng đời, rồi rời đi cùng Diệp Lăng Tịch.
Trên trà lầu vang lên một trận cười, tất cả đều châm biếm nhìn tên thầy bói đó, muốn gạt cô nương nhà người ta, cuối cùng lại bị tiểu cô nương đó dạy cho một bài học, thật đáng đời!
Nam tử ôm mũi nhìn người nọ rời đi, trong con ngươi màu hổ phách xẹt qua một chút tĩnh mịch.
Trong gian phòng tao nhã cách đó không xa, vài ánh mắt đột nhiên nhìn qua, tất cả đều dừng ở hướng cửa cầu thang.
Phía sau nhiều lớp rèm che, một tiếng cười lạnh truyền đến,"Ngu xuẩn!"
Nam tử toàn thân áo lông chồn đỏ như máu mỉm cười, nhìn nam tử mặc một thân y phục màu đỏ ngồi cạnh mình, ở trong lòng người này sợ là ngoài bản thân hắn ra trên thế giới này cũng không có ai thông minh nữa. Nhưng mà . . . . . .
"Cô nương đó thật thú vị."
Nam tử y phục màu đỏ nhìn qua khoảng mười tám mười chín tuổi, nghiêng người dựa tựa lên tấm đệm mềm mại, áo quần buông thõng, cơ ngực hoàn mĩ như ẩn như hiện, tóc đen rủ xuống, cùng với khoảng ngực trắng nõn kia càng tăng thêm mấy phần mị hoặc. Lại nhìn khuôn mặt kia, mày nhỏ cong vút, khóe môi cợt nhả, chiếc mũi cao thẳng, một đôi mắt phượng hơi xếch, cặp mắt kia đen như hổ phách trong con ngươi lóng lánh hiện ra một chút ánh sáng màu tím nhạt, thâm thúy mà thần bí.
Hắn không nói gì, xuyên qua cửa sổ nhìn cô gái từ trong trà lầu bước ra, nàng đang đi đến phía trước đoàn rước dâu, trong đôi mắt phượng hẹp dài của hắn chợt hiện lên một tia thâm thúy.
Trên đường phố, Diệp Lăng Tịch bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn qua đây, nàng bỗng ngẩng đầu nhìn vị trí gần cửa sổ lầu hai của trà lầu, chỗ gần cửa số trống không, không có ai, lẽ nào là ảo giác của nàng? đáy mắt nàng thoáng hiện qua một chút tĩnh mịch, tiếp tục đi về phía trước.
"Thế nào, Thất công tử cũng có hứng thú với cô nương đó?" nhận ra vẻ mặt biến hóa của nam tử y phục màu đỏ Tư Nam Quyết cười nói.
Nam tử y phục màu đỏ không nói, quay đầu nhìn hướng Diệp Lăng Tịch rời đi, ánh mắt thâm thúy chợt hiện, khóe miệng hắn bỗng nhiên tràn đầy ý cười thần bí, "Lị Dương thành này cuối cùng cũng náo nhiệt lên rồi."
Náo nhiệt ? ! Từ Nam Quyết hồ nghi liếc nhìn nam tử phía trước, nhưng mà, nơi này gần đây thật sự càng ngày càng náo nhiệt rồi.
Nam tử nghe vậy mỉm cười nói:"Chỉ cần tiểu thư tin lời tại hạ, tại hạ chắc chắn có thể giúp tiểu thư gặp dữ hóa lành. Bằng không tiểu thư chẳng những khó bảo toàn bản thân mà còn có thể liên lụy đến người nhà."
Diệp Lăng Tịch gật gật đầu, trong đôi mắt phượng ý cười thoáng hiện, nàng liếc nhìn nam tử đó, bỗng nhiên cười nói:" Công tử nếu có thể nhìn thấu tướng mệnh của ta, không biết có nhìn rõ số mệnh của bản thân hay không?"
" Tại hạ từ trước đến giờ đều chỉ xem số mệnh cho người khác, xem cho chính mình sẽ khiến trong lòng không chú tâm hiển nhiên sẽ không linh nghiệm nữa." Nam tử khẽ mỉm cười nói.
Diệp Lăng Tịch nhíu mày, liếc nhìn Thanh nhi bên cạnh lạnh nhạt nói:"Vậy sao? Tiểu nữ bất tài, cũng từng học qua một chút về tướng mệnh, ta đoán công tử rất nhanh sẽ có họa đổ máu rồi."
Nam tử sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô gái phía trước, há miệng thở dốc,"Như vậy là có ý gì?"
" Thanh nhi, nói cho hắn biết ta là có ý gì đi." Ý cười nơi khóe miệng Diệp Lăng Tịch thoáng đậm, đáy mắt hiện lên một tia gian xảo.
Thanh nhi đứng bên cạnh hiển nhiên hiểu được ý của Diệp Lăng Tịch, trong nháy mắt trên mặt hiện lên một nụ cười có chút âm trầm, nàng trực tiếp tiến lên, đánh một quyền vào mũi của nam tử, nam tử bất ngờ không kịp tránh, chịu hết một quyền đó, máu mũi bỗng phun ra như suối chảy xuống dưới.
" Ngươi . . . . . . " Nam tử ôm mũi, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tịch, " Cô nương, có việc gì có thể từ từ thương lượng, đánh người không đánh vào mặt,"
Diệp Lăng Tịch nhướng mắt, nhìn bộ dạng mặt mũi bầm dập của nam tử, mỉm cười," Xem ra ta xem số chính xác hơn công tử, sau này nếu ta không có cơm ăn thì có thể mượn việc này kiếm mấy bữa cơm rồi." Nói xong nàng liền đi thẳng về phía trước.
Thanh nhi liếc mắt nhìn nam tử đó, hừ lạnh một tiếng, muốn lừa gạt tiểu thư, đáng đời, rồi rời đi cùng Diệp Lăng Tịch.
Trên trà lầu vang lên một trận cười, tất cả đều châm biếm nhìn tên thầy bói đó, muốn gạt cô nương nhà người ta, cuối cùng lại bị tiểu cô nương đó dạy cho một bài học, thật đáng đời!
Nam tử ôm mũi nhìn người nọ rời đi, trong con ngươi màu hổ phách xẹt qua một chút tĩnh mịch.
Trong gian phòng tao nhã cách đó không xa, vài ánh mắt đột nhiên nhìn qua, tất cả đều dừng ở hướng cửa cầu thang.
Phía sau nhiều lớp rèm che, một tiếng cười lạnh truyền đến,"Ngu xuẩn!"
Nam tử toàn thân áo lông chồn đỏ như máu mỉm cười, nhìn nam tử mặc một thân y phục màu đỏ ngồi cạnh mình, ở trong lòng người này sợ là ngoài bản thân hắn ra trên thế giới này cũng không có ai thông minh nữa. Nhưng mà . . . . . .
"Cô nương đó thật thú vị."
Nam tử y phục màu đỏ nhìn qua khoảng mười tám mười chín tuổi, nghiêng người dựa tựa lên tấm đệm mềm mại, áo quần buông thõng, cơ ngực hoàn mĩ như ẩn như hiện, tóc đen rủ xuống, cùng với khoảng ngực trắng nõn kia càng tăng thêm mấy phần mị hoặc. Lại nhìn khuôn mặt kia, mày nhỏ cong vút, khóe môi cợt nhả, chiếc mũi cao thẳng, một đôi mắt phượng hơi xếch, cặp mắt kia đen như hổ phách trong con ngươi lóng lánh hiện ra một chút ánh sáng màu tím nhạt, thâm thúy mà thần bí.
Hắn không nói gì, xuyên qua cửa sổ nhìn cô gái từ trong trà lầu bước ra, nàng đang đi đến phía trước đoàn rước dâu, trong đôi mắt phượng hẹp dài của hắn chợt hiện lên một tia thâm thúy.
Trên đường phố, Diệp Lăng Tịch bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn qua đây, nàng bỗng ngẩng đầu nhìn vị trí gần cửa sổ lầu hai của trà lầu, chỗ gần cửa số trống không, không có ai, lẽ nào là ảo giác của nàng? đáy mắt nàng thoáng hiện qua một chút tĩnh mịch, tiếp tục đi về phía trước.
"Thế nào, Thất công tử cũng có hứng thú với cô nương đó?" nhận ra vẻ mặt biến hóa của nam tử y phục màu đỏ Tư Nam Quyết cười nói.
Nam tử y phục màu đỏ không nói, quay đầu nhìn hướng Diệp Lăng Tịch rời đi, ánh mắt thâm thúy chợt hiện, khóe miệng hắn bỗng nhiên tràn đầy ý cười thần bí, "Lị Dương thành này cuối cùng cũng náo nhiệt lên rồi."
Náo nhiệt ? ! Từ Nam Quyết hồ nghi liếc nhìn nam tử phía trước, nhưng mà, nơi này gần đây thật sự càng ngày càng náo nhiệt rồi.
/15
|