“Đông thành Triệu gia tam tiểu thư Triệu Tiêu Tiêu.” Thanh Phong cung kính trả lời chủ tử.
“Ừm, đã biết, hãy đi thăm dò Triệu gia này như thế nào.” Khóe miệng hắn khẽ nhếch, đông thành Triệu gia? Đông thành có người họ Triệu sao? Hắn đến diên châu thành đã rất nhiều năm, lại chưa từng nghe qua ở đông thành có Triệu gia.
Chờ Đông Mạt giảm bớt nhịp tim, liền thấy tiểu thư nhà mình đã vẽ xong đang đứng chờ ở một bên. Trên mặt cũng là vẻ mặt tự tin.
Đề mục lần này vẽ quốc gia. Nếu vẽ tốt, trực tiếp hiến cho hoàng thượng. Nhưng làm mọi người khi nhìn thấy đến chữ quốc gia đều do dự. Đề thi rộng như vậy, làm cho rất nhiều người không biết hạ bút như thế nào. Thời gian vẽ chỉ có một nén nhang, mà Thẩm Tích Họa lại chỉ trong nửa nén hương đã vẽ xong.
Không khỏi lại dấy lên một trận thảo luận liên tiếp. Ai nấy cũng tò mò muốn biết nữ tử che mặt này tên gọi là gì? Là tiểu thư nhà ai, nếu có thể thật muốn vạch mạng che mặt của nàng xuống, nhìn xem diện mạo của nàng thế nào.
Bộ dáng mông lung hư ảo như vậy lại làm cho người ta muốn biết.
“Bêu xấu.” Thẩm Tích Họa đem bức tranh của bản thân giao cho ban giám khảo.
Ban giám khảo có hai người là quan viên triều đình, còn lại là một danh họa sĩ. Khi nhìn đến bức vẽ của Thẩm Tích Họa Họa, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó tin, sau đó là tán thưởng, sau nữa là bội phục. Nếu đem bức họa này trình cho hoàng thượng, tuyệt đối sẽ làm mặt rồng vui vẻ.
Người ở bên ngoài đều muốn nhìn xem bức tranh đó vẽ gì mà lại làm cho cả ba giám khảo có biểu cảm như thế.
Nhịn không được rướn đầu về phía trước, muốn xem bức tranh.
Nhưng lại bị nha dịch ngăn cản. Làm cho bọn họ nhìn không tới. Từ Duệ Đức thấy thế cũng bước nhanh đi tới, vừa thấy đến bức họa cũng có vẻ mặt như ba người kia.
“Bức họa này đến cùng là vẽ cái gì?” Rất nhiều người đều hỏi lẫn nhau, nhưng là không ai có thể trả lời được.
Mặt khác những người ở các khu vực thi còn lại đều nghe được tiếng nghị luận bên khu vẽ vọng đến, có một số người bị quấy nhiễu, thế nhưng bị gián đoạn, tiếng đàn thì bị lệch âm, thư pháp không cẩn thận nhiều thêm một nét, đủ loại bi kịch chồng chất.
Thẩm Tích Họa vẫn như trước đứng giống như người không so việc gì, “Tiểu thư, tiểu thư.” Nghe được tiếng gọi sốt ruột của Đông Mạt, Thẩm Tích Họa nhíu mày, cùng tri phủ nói một tiếng liền hướng Đông Mạt bên kia đi đến.
“Tiểu thư, vừa rồi có người hỏi em cô là tiểu thư nhà nào, em nói nhăng nói cuội một cái, nói cô là đông thành Triệu gia tam tiểu thư Triệu Tiêu Tiêu.” Đông Mạt ở bên tai Thẩm Tích Họa nhẹ giọng nói cho nàng biết.
Thẩm Tích Họa rất là tán thưởng tiểu nha đầu này còn có chút thông minh, Triệu Tiêu Tiêu, vì sao cảm giác tên này rất ngây thơ?
Bất quá chỉ là một cái tên gọi mà thôi.
“Đông Đông của ta rất thông minh.” Mắt nàng mang ý cười nhìn Đông Mạt, Đông Mạt bị Thẩm Tích Họa khen khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng. Nhưng vì đội mạng che mặt nên không ai nhìn thấy mà thôi.
“Tiểu thư, cô chỉ biết cười nhạo em.” Thẩm Tích Họa vẽ tranh làm tri phủ cùng ban giám khảo đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, tự nhiên khiến cho mọi người chú ý, mà giờ phút này nhất cử nhất động của các nàng tại nơi đây đều bị chú ý tới, cho nên Đông Mạt chỉ nói thầm, người khác là không có nghe thấy.
“Tiểu thư, em rất hiếu kỳ cô vẽ cái gì thế? Vì sao Tri phủ đại nhân lại lộ ra loại vẻ mặt này?” Đông Mạt trong lòng cũng thật tò mò, thật giống như có một con sâu nhỏ đang ở trên người nàng bò tới bò lui làm cho nàng khó chịu.
Nghe được câu hỏi của Đông Mạt, người chung quanh cảm thấy may mắn bản thân lại có thể đứng ở bên cạnh nha hoàn của tiểu thư này, do đó có thể thám thính được nội dung trong bức vẽ là gì.
Nhưng lời Thẩm Tích Họa nói lại làm họ thất vọng.
“Chỉ là một bức họa thật bình thường. Một lát sẽ được biết.” Nàng thừa nước đục thả câu không nói cho Đông Mạt, đồng dạng cũng không muốn nói cho những người ở bên cạnh nghe.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Đi đến chỗ ban giám khảo viết tên của bản thân.
“Ừm, đã biết, hãy đi thăm dò Triệu gia này như thế nào.” Khóe miệng hắn khẽ nhếch, đông thành Triệu gia? Đông thành có người họ Triệu sao? Hắn đến diên châu thành đã rất nhiều năm, lại chưa từng nghe qua ở đông thành có Triệu gia.
Chờ Đông Mạt giảm bớt nhịp tim, liền thấy tiểu thư nhà mình đã vẽ xong đang đứng chờ ở một bên. Trên mặt cũng là vẻ mặt tự tin.
Đề mục lần này vẽ quốc gia. Nếu vẽ tốt, trực tiếp hiến cho hoàng thượng. Nhưng làm mọi người khi nhìn thấy đến chữ quốc gia đều do dự. Đề thi rộng như vậy, làm cho rất nhiều người không biết hạ bút như thế nào. Thời gian vẽ chỉ có một nén nhang, mà Thẩm Tích Họa lại chỉ trong nửa nén hương đã vẽ xong.
Không khỏi lại dấy lên một trận thảo luận liên tiếp. Ai nấy cũng tò mò muốn biết nữ tử che mặt này tên gọi là gì? Là tiểu thư nhà ai, nếu có thể thật muốn vạch mạng che mặt của nàng xuống, nhìn xem diện mạo của nàng thế nào.
Bộ dáng mông lung hư ảo như vậy lại làm cho người ta muốn biết.
“Bêu xấu.” Thẩm Tích Họa đem bức tranh của bản thân giao cho ban giám khảo.
Ban giám khảo có hai người là quan viên triều đình, còn lại là một danh họa sĩ. Khi nhìn đến bức vẽ của Thẩm Tích Họa Họa, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó tin, sau đó là tán thưởng, sau nữa là bội phục. Nếu đem bức họa này trình cho hoàng thượng, tuyệt đối sẽ làm mặt rồng vui vẻ.
Người ở bên ngoài đều muốn nhìn xem bức tranh đó vẽ gì mà lại làm cho cả ba giám khảo có biểu cảm như thế.
Nhịn không được rướn đầu về phía trước, muốn xem bức tranh.
Nhưng lại bị nha dịch ngăn cản. Làm cho bọn họ nhìn không tới. Từ Duệ Đức thấy thế cũng bước nhanh đi tới, vừa thấy đến bức họa cũng có vẻ mặt như ba người kia.
“Bức họa này đến cùng là vẽ cái gì?” Rất nhiều người đều hỏi lẫn nhau, nhưng là không ai có thể trả lời được.
Mặt khác những người ở các khu vực thi còn lại đều nghe được tiếng nghị luận bên khu vẽ vọng đến, có một số người bị quấy nhiễu, thế nhưng bị gián đoạn, tiếng đàn thì bị lệch âm, thư pháp không cẩn thận nhiều thêm một nét, đủ loại bi kịch chồng chất.
Thẩm Tích Họa vẫn như trước đứng giống như người không so việc gì, “Tiểu thư, tiểu thư.” Nghe được tiếng gọi sốt ruột của Đông Mạt, Thẩm Tích Họa nhíu mày, cùng tri phủ nói một tiếng liền hướng Đông Mạt bên kia đi đến.
“Tiểu thư, vừa rồi có người hỏi em cô là tiểu thư nhà nào, em nói nhăng nói cuội một cái, nói cô là đông thành Triệu gia tam tiểu thư Triệu Tiêu Tiêu.” Đông Mạt ở bên tai Thẩm Tích Họa nhẹ giọng nói cho nàng biết.
Thẩm Tích Họa rất là tán thưởng tiểu nha đầu này còn có chút thông minh, Triệu Tiêu Tiêu, vì sao cảm giác tên này rất ngây thơ?
Bất quá chỉ là một cái tên gọi mà thôi.
“Đông Đông của ta rất thông minh.” Mắt nàng mang ý cười nhìn Đông Mạt, Đông Mạt bị Thẩm Tích Họa khen khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng. Nhưng vì đội mạng che mặt nên không ai nhìn thấy mà thôi.
“Tiểu thư, cô chỉ biết cười nhạo em.” Thẩm Tích Họa vẽ tranh làm tri phủ cùng ban giám khảo đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, tự nhiên khiến cho mọi người chú ý, mà giờ phút này nhất cử nhất động của các nàng tại nơi đây đều bị chú ý tới, cho nên Đông Mạt chỉ nói thầm, người khác là không có nghe thấy.
“Tiểu thư, em rất hiếu kỳ cô vẽ cái gì thế? Vì sao Tri phủ đại nhân lại lộ ra loại vẻ mặt này?” Đông Mạt trong lòng cũng thật tò mò, thật giống như có một con sâu nhỏ đang ở trên người nàng bò tới bò lui làm cho nàng khó chịu.
Nghe được câu hỏi của Đông Mạt, người chung quanh cảm thấy may mắn bản thân lại có thể đứng ở bên cạnh nha hoàn của tiểu thư này, do đó có thể thám thính được nội dung trong bức vẽ là gì.
Nhưng lời Thẩm Tích Họa nói lại làm họ thất vọng.
“Chỉ là một bức họa thật bình thường. Một lát sẽ được biết.” Nàng thừa nước đục thả câu không nói cho Đông Mạt, đồng dạng cũng không muốn nói cho những người ở bên cạnh nghe.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Đi đến chỗ ban giám khảo viết tên của bản thân.
/65
|