Edit: Rabitdễthương Beta: Sakura Khuôn mặt mập mạp, làm cho người nhìn thấy chỉ muốn xoa bóp. Tuy rằng môi hồng răng trắng, nhưng một đôi mắt ở trên mặt thịt trông rất nổi bật cùng xa cách, lộ ra ánh mắt nheo nheo
Trầm tiểu béo, hắn sao lại ở chỗ này? Đối diện với Trầm tiểu béo còn có một người, từ chỗ Liên Mạn Nhi nhìn lên trên, chỉ thấy một bên mặt.
Liên Mạn Nhi cực kỳ nhanh tự hỏi: chẳng lẽ vừa rồi gặp phải Trầm Lục gia kia, thật sự cùng Trầm tiểu béo là người một nhà?
Trầm tiểu béo bên người dẫn theo bao nhiêu người, nàng có phải lập tức chạy đi hay không?
Liên Mạn Nhi vẫn còn do dự, đầu Trầm Khiêm đã đã rút về trong cửa sổ.
Nhìn biểu tình trên mặt vừa rồi của Trầm tiểu béo, hẳn không phải là phẫn nộ gì đi. Nói như vậy, hắn còn không biết các nàng đánh người nhà hắn. Trầm tiểu béo tựa hồ thân phận không thấp, bất quá rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé. Lần trước thời điểm nhặt bông lúa trông thấy Trầm tiểu béo, hắn giống như bị quản vô cùng nghiêm. Ừm, hắn cho dù thấy được chính mình, cũng sẽ không có hành động gì a. Nếu như là vậy, nàng cũng không cần chạy.
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền như không có việc gì cùng mấy người Liên Chi Nhi tiếp tục đi lên phía trước.
“Liên Mạn Nhi, ngươi như thế nào lại đi hả?”
Liên Mạn Nhi quay đầu lại, đã nhìn thấy Trầm tiểu béo từ trên lầu chạy xuống, đang đứng cửa trà lâu. Phía sau hắn ngoại trừ hai gã sai vặt lần trước nhìn thấy, còn theo một người như là quản sự.
“Liên cô nương, Cửu gia chúng ta mời cô nương vào trà lâu nói chuyện.” Quản sự đi tới, hướng về phía Liên Mạn Nhi khom người nói.
Không phải là tên Trầm Lục gia kia ngay tại trong trà lâu đi, quản sự này nói mời nàng đi vào, là muốn trả thù nàng a. Còn có cửu gia là ai, chẳng lẽ chính là Trầm tiểu béo?
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Trầm Khiêm đứng bên kia. Hôm nay Trầm Khiêm mặc một kiện áo choàng nhỏ màu vàng nhạt, càng lộ ra dáng người tròn vo. Nhìn tướng mạo hắn, nhớ tới tình huống lần đầu tiên gặp hắn. Tên Trầm Lục gia kia thật đúng là có khả năng là huynh đệ của hắn. Được rồi, ném đi quan điểm không thích đối với Trầm tiểu béo, Trầm tiểu béo tuy rằng có hơi mập một chút, con mắt có hơi nhỏ một tí, nhưng còn không đến mức khó coi như tên mắt lé Trầm Lục gia kia. Lần đầu tiên gặp đã nắm tóc nàng, nhìn thấy hắn chỉ là một đứa bé, khoan hồng độ lượng mà nói là không có ý tốt một chút.
Nhưng đồng dạng cũng có thể nói, hiện tại Trầm tiểu béo vẫn còn con nít mà đã như vậy, chờ hắn trưởng thành, thì rất có thể trở thành Trầm Lục gia thứ hai. Vẫn là nên ít tiếp xúc với hắn thì tốt hơn.
“Cảm ơn các ý tốt của Cửu gia các ngươi, ta còn có việc.” Liên Mạn Nhi nói xong muốn đi.
Quản sự hiển nhiên không có ngờ tới Liên Mạn Nhi có thể nói như vậy. Nhất thời cũng có chút ngây ngẩn cả người.
“Liên Mạn Nhi, “Trầm Khiêm rõ ràng là đợi không được, không để ý gã sai vặt cản trở, chính mình đã đi tới, thò tay kéo Liên Mạn Nhi.”Lần trước nhặt bông lúa chơi thật vui, Mạn Nhi, lần này ta chơi cái gì?”
Thật sự là không biết khó khăn của nhân gian. Các nàng nhặt bông lúa lại xem là trò chơi, các nàng là vì gia tăng khẩu phần lương thực trong nhà đấy.
“Trầm tiểu…” Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua quản sự, đem chữ béo nuốt trở về, dù sao ở trước mặt người trong nhà của hắn mà gọi hắn là tiểu béo thì cũng không tốt.”Trầm thiếu gia mạnh khỏe. Thẩm thiếu gia như thế nào ở trấn trên.”
Trầm Khiêm không có trả lời ngay, mà là đánh giá Liên Mạn Nhi một hồi. Sau đó nhíu nhíu mày, so với hai lần trước gặp mặt, hiện tại thái độ của Liên Mạn Nhi đối với hắn tốt hơn nhiều. Thế nhưng mà bên trong thái độ này, lại lộ ra nhàn nhạt xa cách. Liên Mạn Nhi lần gặp mặt thì đánh hắn, lần thứ hai ở trong ruộng có đồ ăn ngon không nỡ cho hắn, hắn đòi mới cho. Nhưng khi đó Liên Mạn Nhi là chân thật, thân thiết. Hiện tại Liên Mạn Nhi xa cách, làm cho Trầm Khiêm cảm thấy rất không thoải mái.
Trầm Khiêm quay đầu nhìn quản sự, tuổi của hắn tuy nhỏ, nhưng cũng đoán được nguyên nhân Liên Mạn Nhi làm như vậy. Nhưng hắn hiện tại đối với điều này lại không có cách nào.
“Ta và Lục ca đến xem thôn trang. Hôm nay ở trong nhà Cữu gia. Mạn Nhi, các ngươi tới trấn trên làm cái gì?”
“Lục ca ngươi?” Liên Mạn Nhi nhạy cảm mà bắt được chữ mấu chốt.
“Ừ, Lục ca ta ở trên lầu. Nói bảo ngươi cùng tiến lên.” Trầm Khiêm nói.
Hỏng mất, Liên Mạn Nhi nhanh chóng ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn thoáng qua. Sườn mặt vừa rồi ở bên cửa sổ đã không thấy, cũng nhìn không thấy người khác. Trầm tiểu béo nói Lục ca hắn ở trên lầu, gọi bọn nàng đi lên, tuyệt đối không có ý tốt.
Nói như vậy, sự tình thật đúng là lành ít dữ nhiều.
“Ngươi chính là người của Trầm gia ở phủ thành? Ngươi nói Lục ca, chính là tên, mọi người đều biết, ở nhà các ngươi có cấp bậc thứ sáu?” Liên Mạn Nhi liên tiếp đặt câu hỏi.
“Nhà của ta là ở phủ thành. Lục ca ta, chính là Trầm Lục gia, ta đứng hàng thứ chín.” Trầm Khiêm vỗ vỗ bộ ngực đáp, đột nhiên lại hỏi: “Mạn Nhi, ngươi như thế nào lại hỏi Lục ca, ngươi sẽ không, a…”
Trầm Khiêm tựa hồ là nghĩ tới điều gì, lui về phía sau một bước, dùng ngón tay mập mạp chỉ vào Liên Mạn Nhi.
“Ngươi cũng như những cô nương khác, muốn gả cho Lục ca ta.” Ngữ khí của Trầm Khiêm tựa hồ là đang lên án Liên Mạn Nhi.
“Ta nhổ vào.” Liên Mạn Nhi lập tức phun một cái, Trầm tiểu béo này là chuyện gì xảy ra, nhìn hắn cũng chỉ lớn hơn tiểu Thất một chút, tại sao lại có tư tưởng không thuần khiết như vậy.
“Ah, cũng đúng, ngươi quá nhỏ, chân lại to, không có khả năng gả cho Lục ca ta.” Trầm Khiêm rất cẩn thận mà đánh giá dò xét Liên Mạn Nhi, làm như có thật mới nói.
Nàng Liên Mạn Nhi cũng không muốn gả cho cái tên mắt lé Trầm Lục kia, nhưng Trầm tiểu béo nói như vậy, vẫn làm cho Liên Mạn Nhi có chút căm tức. Liên Mạn Nhi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, xem ra vị Trầm Lục gia, là mục tiêu ngưỡng mộ trong lòng của nhiều thiếu nữ. Những thiếu nữ kia khẳng định không có tận mắt thấy qua tên Trầm Lục gia a, nhất định là bị dư luận tuyên truyền lừa gạt rồi. Tên Trầm Lục kia, cách thiếu niên anh tuấn một khoảng cũng quá xa đi, nói là dạng không đứng đắn hoàn toàn không quá đáng.
Trầm Lục thật sự trên lầu, lại để cho Trầm tiếu béo đến dẫn nàng đi lên? Khả năng này lớn sao?
Liên Mạn Nhi nhìn chăm chú Trầm Khiêm, Trầm Khiêm cao hơn Tiểu Thất một chút, nhưng lại thấp hơn nàng , như vậy tối đa cũng chỉ tám chín tuổi a. Trẻ con mới ít tuổi, cho dù có tâm kế như thế nào, cũng không có khả năng một chút sơ hở đều không có. Thế nhưng mà Trầm Khiêm nói chuyện với nàng, lại phi thường tự nhiên.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, không để ý ánh mắt của vị quản sự bên cạnh mười phần không đồng ý, kéo Trầm Khiêm qua một bên.
“Bộ dạng Lục ca ngươi ra sao, có phải cao như vậy không,” Liên Mạn Nhi đem tay nâng cao lên một chút, thoáng cái nhỏ giọng nói, “Có mặt gầy, con mắt còn có chút nghiêng, nói chuyện ưa thích kéo dài giọng nói…”
“Lục ca ta mới không lùn, cũng không phải mắt lé.” Trầm tiểu béo lớn tiếng phản bác.
Quản gia bên kia nghe thấy được, lại không thể đi qua, dựng lỗ tai lên.
“Ngươi và Lục ca ngươi, cảm tình rất tốt.” Liên Mạn Nhi khẳng định nói.
Trầm Khiêm gật đầu.
“Lục ca đối với ta rất tốt, ta trưởng thành, ta muốn như Lục ca vậy.”
Trầm tiểu béo bảo vệ Trầm Lục như vậy, thật đúng là huynh đệ tình thâm. Liên Mạn Nhi biết rõ, ở trong mắt người thân, khuyết điểm có thể hoàn toàn không thấy, thậm chí, còn sẽ cảm thấy hoàn toàn trái ngược. Nàng kiếp trước cũng thấy qua, có một người mẹ trẻ tuổi ôm đứa con mà trong mắt người khác là xấu xí, nhưng trong mắt tràn đầy sủng nịch, gặp người thì nói con nàng đẹp cỡ nào.
Có lẽ ở trong ánh mắt Trầm tiểu béo, tên mắt lé Lục ca hắn là thứ đẹp trai a. Liên Mạn Nhi xoa trán, thẩm mỹ của đứa bé này hoàn toàn bị hủy hoại rồi, chính là duy trì hắn như bây giờ cũng so Trầm Lục gia còn thảm hơn ah.
Được lại xác nhận một chút.
“Bên cạnh Lục ca ngươi có phải còn mang theo một người lưng còng hay không?” Liên Mạn Nhi làm bộ không phát hiện Trầm Khiêm mất hứng. Tiếp tục hỏi.
“Bên cạnh Lục ca không có hạ nhân lưng còng.” Trầm Khiêm nói, “Mạn Nhi, ngươi tại sao lại nói kỳ quái như thế?”
Bộ dạng của Trầm Khiêm tuyệt không giống như là đang nói láo.
Liên Mạn Nhi tâm niệm chuyển mấy lần. Nghĩ tới khả năng nào đó, chẳng lẽ tên Trầm Lục gia vừa rồi gặp ở chợ là kẻ giả mạo hay sao?
Nhưng cho dù là giả mạo, đụng phải tên du côn như vậy, cũng có chút phiền phức. Hơn nữa, nếu như nàng hiện tại không phải chỉ là trẻ con mười tuổi, nàng kỳ thật rất muốn giáo huấn hai người kia thật tốt.
“Hừ. Trầm tiểu béo, Lục ca ngươi không phải người tốt.” Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi cố ý nói lớn tiếng.
Trên đường có người nhìn sang, trong trà lâu cũng có người nhô đầu ra. Vị quản sự trên mặt đã hiện ra vẻ giận dữ, muốn chạy tới phát tác.
Trầm Khiêm tức giận mắt nhỏ đều lớn thêm vài phần, lại khẽ vươn tay, ra hiệu quản sự không được qua. Trầm Khiêm làm như vậy, hiện ra chút ít uy thế không hợp với độ tuổi của hắn.
Mà quản sự đành phải khom người, lui về chỗ cũ.
“Liên Mạn Nhi, ngươi vì sao nói Lục ca ta không phải người tốt. Ngươi quen Lục ca ta sao?” Trầm Khiêm hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đem thần sắc của Trầm Khiêm và vị quản sự đều đặt vào trong mắt, thầm nghĩ, xem ra vị Thẩm Lục gia này uy tín rất cao. Những người này đều nghĩ đến bảo vệ cho hắn.
Như vậy tốt hơn là, nàng lại châm dầu vào lửa. để cho tên Trầm Lục gia giả chịu không nổi.
“Ta trước kia không biết Lục gia của các ngươi, thế nhưng mà vừa rồi ở trong chợ, ta nhìn thấy hắn.” Liên Mạn Nhi vươn một ngón tay chỉ hướng chợ, “Hắn là thứ đại phôi đản (khốn nạn). Bên cạnh hắn mang theo một người gù gọi lão Hạ, đi khắp nơi trên chợ bắt nạt người, thấy chúng ta tuổi còn nhỏ, cướp đoạt đồ của chúng ta, không chịu trả tiền. Còn nói hắn chính là Lục gia của Trầm gia, cầm đồ của chúng ta, là xem trọng bọn ta. Hắn và cái người gù kia còn đánh ca và đệ đệ của ta nữa.”
“Đấy, ngươi xem, trên mặt ca ta còn có vết thương. Tên người gù túm lấy cổ Tiểu Thất nhà ta, có người khuyên hắn, nói như vậy sẽ giết chết người. Tên Trầm Lục gia liền nói, Trầm gia các ngươi rất giỏi, dù nháo tai nạn chết người cũng không có việc gì.” Liên Mạn Nhi lại để cho Trầm Khiêm nhìn vết thương trên mặt Ngũ Lang, lớn tiếng nói.
“Làm sao có thể?” Trên mặt Thẩm Khiêm lộ ra biểu tình kinh ngạc, nói, “Ta từ trước đến nay đều ở cùng Lục ca đấy.”
Liên Mạn Nhi làm bộ không nghe thấy câu nói kế tiếp của Thẩm tiểu béo, cố ý chống nạnh chỉ vào Trầm Khiêm.
“Ngươi đương nhiên giúp đỡ người nhà ngươi khi dễ chúng ta, mọi người xung quanh đó đều nghe thấy cái tên người gù gọi hắn Lục gia, Trầm Lục gia, chính hắn cũng nói hắn là Trầm gia ở phủ thành. Cái này còn có thể sai sao?” Liên Mạn Nhi nói, “Không tin các ngươi đến chợ hỏi đi, hừ.”
“Lục ca ta mới không phải người như vậy.” Trầm Khiêm nhìn Liên Mạn Nhi nổi giận đùng đùng, hắn cũng không cam chịu yếu thế, học bộ dạng Liên Mạn Nhi, cũng chống nạnh nói, “Nhất định là ngươi…”
“Là ta như thế nào?” Liên Mạn Nhi cũng không yếu thế.
“Khẳng định… Có người giả mạo!” Trầm Khiêm linh cơ khẽ động.
Trầm tiểu béo còn rất thông minh a. Liên Mạn Nhi nghĩ, lúc này mới chú ý tới tư thế của Trầm tiểu béo, quả thực chính là một ấm trà tròn. Liên Mạn Nhi muốn cười, đột nhiên ý thức được tư thế của chính mình cũng vậy, được rồi, cho dù nàng thon thả nhỏ nhắn xinh xắn, đương nhiên so với Trầm tiểu béo đẹp mắt rất nhiều, nhưng vẫn là, ừm, Liên Mạn Nhi nhanh chóng bỏ tay xuống.
Trầm tiểu béo nhìn thấy động tác của Liên Mạn Nhi, lại thấy Liên Mạn Nhi vẻ mặt nén cười mà nhìn hắn, cũng sẽ cực kỳ nhanh đem tay để xuống.
Lúc này chỉ nghe thấy trên lầu có một tiếng ho khan, nói cũng kỳ quái, âm thanh chung quanh tựa hồ lập tức đều yên tĩnh trở lại.
Quản sự lập tức khoanh tay mà đứng, hai gã sai vặt cũng đứng càng thêm thẳng tắp.
“Cửu đệ, mời Liên cô nương lên nói chuyện.”
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt bên cửa sổ vừa rồi, nhưng lần này toàn bộ bên mặt đều lộ ra. Liên Mạn Nhi thấy rõ bên mặt, hai mắt lập tức mở to.
Trầm tiểu béo, hắn sao lại ở chỗ này? Đối diện với Trầm tiểu béo còn có một người, từ chỗ Liên Mạn Nhi nhìn lên trên, chỉ thấy một bên mặt.
Liên Mạn Nhi cực kỳ nhanh tự hỏi: chẳng lẽ vừa rồi gặp phải Trầm Lục gia kia, thật sự cùng Trầm tiểu béo là người một nhà?
Trầm tiểu béo bên người dẫn theo bao nhiêu người, nàng có phải lập tức chạy đi hay không?
Liên Mạn Nhi vẫn còn do dự, đầu Trầm Khiêm đã đã rút về trong cửa sổ.
Nhìn biểu tình trên mặt vừa rồi của Trầm tiểu béo, hẳn không phải là phẫn nộ gì đi. Nói như vậy, hắn còn không biết các nàng đánh người nhà hắn. Trầm tiểu béo tựa hồ thân phận không thấp, bất quá rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé. Lần trước thời điểm nhặt bông lúa trông thấy Trầm tiểu béo, hắn giống như bị quản vô cùng nghiêm. Ừm, hắn cho dù thấy được chính mình, cũng sẽ không có hành động gì a. Nếu như là vậy, nàng cũng không cần chạy.
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền như không có việc gì cùng mấy người Liên Chi Nhi tiếp tục đi lên phía trước.
“Liên Mạn Nhi, ngươi như thế nào lại đi hả?”
Liên Mạn Nhi quay đầu lại, đã nhìn thấy Trầm tiểu béo từ trên lầu chạy xuống, đang đứng cửa trà lâu. Phía sau hắn ngoại trừ hai gã sai vặt lần trước nhìn thấy, còn theo một người như là quản sự.
“Liên cô nương, Cửu gia chúng ta mời cô nương vào trà lâu nói chuyện.” Quản sự đi tới, hướng về phía Liên Mạn Nhi khom người nói.
Không phải là tên Trầm Lục gia kia ngay tại trong trà lâu đi, quản sự này nói mời nàng đi vào, là muốn trả thù nàng a. Còn có cửu gia là ai, chẳng lẽ chính là Trầm tiểu béo?
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Trầm Khiêm đứng bên kia. Hôm nay Trầm Khiêm mặc một kiện áo choàng nhỏ màu vàng nhạt, càng lộ ra dáng người tròn vo. Nhìn tướng mạo hắn, nhớ tới tình huống lần đầu tiên gặp hắn. Tên Trầm Lục gia kia thật đúng là có khả năng là huynh đệ của hắn. Được rồi, ném đi quan điểm không thích đối với Trầm tiểu béo, Trầm tiểu béo tuy rằng có hơi mập một chút, con mắt có hơi nhỏ một tí, nhưng còn không đến mức khó coi như tên mắt lé Trầm Lục gia kia. Lần đầu tiên gặp đã nắm tóc nàng, nhìn thấy hắn chỉ là một đứa bé, khoan hồng độ lượng mà nói là không có ý tốt một chút.
Nhưng đồng dạng cũng có thể nói, hiện tại Trầm tiểu béo vẫn còn con nít mà đã như vậy, chờ hắn trưởng thành, thì rất có thể trở thành Trầm Lục gia thứ hai. Vẫn là nên ít tiếp xúc với hắn thì tốt hơn.
“Cảm ơn các ý tốt của Cửu gia các ngươi, ta còn có việc.” Liên Mạn Nhi nói xong muốn đi.
Quản sự hiển nhiên không có ngờ tới Liên Mạn Nhi có thể nói như vậy. Nhất thời cũng có chút ngây ngẩn cả người.
“Liên Mạn Nhi, “Trầm Khiêm rõ ràng là đợi không được, không để ý gã sai vặt cản trở, chính mình đã đi tới, thò tay kéo Liên Mạn Nhi.”Lần trước nhặt bông lúa chơi thật vui, Mạn Nhi, lần này ta chơi cái gì?”
Thật sự là không biết khó khăn của nhân gian. Các nàng nhặt bông lúa lại xem là trò chơi, các nàng là vì gia tăng khẩu phần lương thực trong nhà đấy.
“Trầm tiểu…” Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua quản sự, đem chữ béo nuốt trở về, dù sao ở trước mặt người trong nhà của hắn mà gọi hắn là tiểu béo thì cũng không tốt.”Trầm thiếu gia mạnh khỏe. Thẩm thiếu gia như thế nào ở trấn trên.”
Trầm Khiêm không có trả lời ngay, mà là đánh giá Liên Mạn Nhi một hồi. Sau đó nhíu nhíu mày, so với hai lần trước gặp mặt, hiện tại thái độ của Liên Mạn Nhi đối với hắn tốt hơn nhiều. Thế nhưng mà bên trong thái độ này, lại lộ ra nhàn nhạt xa cách. Liên Mạn Nhi lần gặp mặt thì đánh hắn, lần thứ hai ở trong ruộng có đồ ăn ngon không nỡ cho hắn, hắn đòi mới cho. Nhưng khi đó Liên Mạn Nhi là chân thật, thân thiết. Hiện tại Liên Mạn Nhi xa cách, làm cho Trầm Khiêm cảm thấy rất không thoải mái.
Trầm Khiêm quay đầu nhìn quản sự, tuổi của hắn tuy nhỏ, nhưng cũng đoán được nguyên nhân Liên Mạn Nhi làm như vậy. Nhưng hắn hiện tại đối với điều này lại không có cách nào.
“Ta và Lục ca đến xem thôn trang. Hôm nay ở trong nhà Cữu gia. Mạn Nhi, các ngươi tới trấn trên làm cái gì?”
“Lục ca ngươi?” Liên Mạn Nhi nhạy cảm mà bắt được chữ mấu chốt.
“Ừ, Lục ca ta ở trên lầu. Nói bảo ngươi cùng tiến lên.” Trầm Khiêm nói.
Hỏng mất, Liên Mạn Nhi nhanh chóng ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn thoáng qua. Sườn mặt vừa rồi ở bên cửa sổ đã không thấy, cũng nhìn không thấy người khác. Trầm tiểu béo nói Lục ca hắn ở trên lầu, gọi bọn nàng đi lên, tuyệt đối không có ý tốt.
Nói như vậy, sự tình thật đúng là lành ít dữ nhiều.
“Ngươi chính là người của Trầm gia ở phủ thành? Ngươi nói Lục ca, chính là tên, mọi người đều biết, ở nhà các ngươi có cấp bậc thứ sáu?” Liên Mạn Nhi liên tiếp đặt câu hỏi.
“Nhà của ta là ở phủ thành. Lục ca ta, chính là Trầm Lục gia, ta đứng hàng thứ chín.” Trầm Khiêm vỗ vỗ bộ ngực đáp, đột nhiên lại hỏi: “Mạn Nhi, ngươi như thế nào lại hỏi Lục ca, ngươi sẽ không, a…”
Trầm Khiêm tựa hồ là nghĩ tới điều gì, lui về phía sau một bước, dùng ngón tay mập mạp chỉ vào Liên Mạn Nhi.
“Ngươi cũng như những cô nương khác, muốn gả cho Lục ca ta.” Ngữ khí của Trầm Khiêm tựa hồ là đang lên án Liên Mạn Nhi.
“Ta nhổ vào.” Liên Mạn Nhi lập tức phun một cái, Trầm tiểu béo này là chuyện gì xảy ra, nhìn hắn cũng chỉ lớn hơn tiểu Thất một chút, tại sao lại có tư tưởng không thuần khiết như vậy.
“Ah, cũng đúng, ngươi quá nhỏ, chân lại to, không có khả năng gả cho Lục ca ta.” Trầm Khiêm rất cẩn thận mà đánh giá dò xét Liên Mạn Nhi, làm như có thật mới nói.
Nàng Liên Mạn Nhi cũng không muốn gả cho cái tên mắt lé Trầm Lục kia, nhưng Trầm tiểu béo nói như vậy, vẫn làm cho Liên Mạn Nhi có chút căm tức. Liên Mạn Nhi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, xem ra vị Trầm Lục gia, là mục tiêu ngưỡng mộ trong lòng của nhiều thiếu nữ. Những thiếu nữ kia khẳng định không có tận mắt thấy qua tên Trầm Lục gia a, nhất định là bị dư luận tuyên truyền lừa gạt rồi. Tên Trầm Lục kia, cách thiếu niên anh tuấn một khoảng cũng quá xa đi, nói là dạng không đứng đắn hoàn toàn không quá đáng.
Trầm Lục thật sự trên lầu, lại để cho Trầm tiếu béo đến dẫn nàng đi lên? Khả năng này lớn sao?
Liên Mạn Nhi nhìn chăm chú Trầm Khiêm, Trầm Khiêm cao hơn Tiểu Thất một chút, nhưng lại thấp hơn nàng , như vậy tối đa cũng chỉ tám chín tuổi a. Trẻ con mới ít tuổi, cho dù có tâm kế như thế nào, cũng không có khả năng một chút sơ hở đều không có. Thế nhưng mà Trầm Khiêm nói chuyện với nàng, lại phi thường tự nhiên.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, không để ý ánh mắt của vị quản sự bên cạnh mười phần không đồng ý, kéo Trầm Khiêm qua một bên.
“Bộ dạng Lục ca ngươi ra sao, có phải cao như vậy không,” Liên Mạn Nhi đem tay nâng cao lên một chút, thoáng cái nhỏ giọng nói, “Có mặt gầy, con mắt còn có chút nghiêng, nói chuyện ưa thích kéo dài giọng nói…”
“Lục ca ta mới không lùn, cũng không phải mắt lé.” Trầm tiểu béo lớn tiếng phản bác.
Quản gia bên kia nghe thấy được, lại không thể đi qua, dựng lỗ tai lên.
“Ngươi và Lục ca ngươi, cảm tình rất tốt.” Liên Mạn Nhi khẳng định nói.
Trầm Khiêm gật đầu.
“Lục ca đối với ta rất tốt, ta trưởng thành, ta muốn như Lục ca vậy.”
Trầm tiểu béo bảo vệ Trầm Lục như vậy, thật đúng là huynh đệ tình thâm. Liên Mạn Nhi biết rõ, ở trong mắt người thân, khuyết điểm có thể hoàn toàn không thấy, thậm chí, còn sẽ cảm thấy hoàn toàn trái ngược. Nàng kiếp trước cũng thấy qua, có một người mẹ trẻ tuổi ôm đứa con mà trong mắt người khác là xấu xí, nhưng trong mắt tràn đầy sủng nịch, gặp người thì nói con nàng đẹp cỡ nào.
Có lẽ ở trong ánh mắt Trầm tiểu béo, tên mắt lé Lục ca hắn là thứ đẹp trai a. Liên Mạn Nhi xoa trán, thẩm mỹ của đứa bé này hoàn toàn bị hủy hoại rồi, chính là duy trì hắn như bây giờ cũng so Trầm Lục gia còn thảm hơn ah.
Được lại xác nhận một chút.
“Bên cạnh Lục ca ngươi có phải còn mang theo một người lưng còng hay không?” Liên Mạn Nhi làm bộ không phát hiện Trầm Khiêm mất hứng. Tiếp tục hỏi.
“Bên cạnh Lục ca không có hạ nhân lưng còng.” Trầm Khiêm nói, “Mạn Nhi, ngươi tại sao lại nói kỳ quái như thế?”
Bộ dạng của Trầm Khiêm tuyệt không giống như là đang nói láo.
Liên Mạn Nhi tâm niệm chuyển mấy lần. Nghĩ tới khả năng nào đó, chẳng lẽ tên Trầm Lục gia vừa rồi gặp ở chợ là kẻ giả mạo hay sao?
Nhưng cho dù là giả mạo, đụng phải tên du côn như vậy, cũng có chút phiền phức. Hơn nữa, nếu như nàng hiện tại không phải chỉ là trẻ con mười tuổi, nàng kỳ thật rất muốn giáo huấn hai người kia thật tốt.
“Hừ. Trầm tiểu béo, Lục ca ngươi không phải người tốt.” Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi cố ý nói lớn tiếng.
Trên đường có người nhìn sang, trong trà lâu cũng có người nhô đầu ra. Vị quản sự trên mặt đã hiện ra vẻ giận dữ, muốn chạy tới phát tác.
Trầm Khiêm tức giận mắt nhỏ đều lớn thêm vài phần, lại khẽ vươn tay, ra hiệu quản sự không được qua. Trầm Khiêm làm như vậy, hiện ra chút ít uy thế không hợp với độ tuổi của hắn.
Mà quản sự đành phải khom người, lui về chỗ cũ.
“Liên Mạn Nhi, ngươi vì sao nói Lục ca ta không phải người tốt. Ngươi quen Lục ca ta sao?” Trầm Khiêm hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đem thần sắc của Trầm Khiêm và vị quản sự đều đặt vào trong mắt, thầm nghĩ, xem ra vị Thẩm Lục gia này uy tín rất cao. Những người này đều nghĩ đến bảo vệ cho hắn.
Như vậy tốt hơn là, nàng lại châm dầu vào lửa. để cho tên Trầm Lục gia giả chịu không nổi.
“Ta trước kia không biết Lục gia của các ngươi, thế nhưng mà vừa rồi ở trong chợ, ta nhìn thấy hắn.” Liên Mạn Nhi vươn một ngón tay chỉ hướng chợ, “Hắn là thứ đại phôi đản (khốn nạn). Bên cạnh hắn mang theo một người gù gọi lão Hạ, đi khắp nơi trên chợ bắt nạt người, thấy chúng ta tuổi còn nhỏ, cướp đoạt đồ của chúng ta, không chịu trả tiền. Còn nói hắn chính là Lục gia của Trầm gia, cầm đồ của chúng ta, là xem trọng bọn ta. Hắn và cái người gù kia còn đánh ca và đệ đệ của ta nữa.”
“Đấy, ngươi xem, trên mặt ca ta còn có vết thương. Tên người gù túm lấy cổ Tiểu Thất nhà ta, có người khuyên hắn, nói như vậy sẽ giết chết người. Tên Trầm Lục gia liền nói, Trầm gia các ngươi rất giỏi, dù nháo tai nạn chết người cũng không có việc gì.” Liên Mạn Nhi lại để cho Trầm Khiêm nhìn vết thương trên mặt Ngũ Lang, lớn tiếng nói.
“Làm sao có thể?” Trên mặt Thẩm Khiêm lộ ra biểu tình kinh ngạc, nói, “Ta từ trước đến nay đều ở cùng Lục ca đấy.”
Liên Mạn Nhi làm bộ không nghe thấy câu nói kế tiếp của Thẩm tiểu béo, cố ý chống nạnh chỉ vào Trầm Khiêm.
“Ngươi đương nhiên giúp đỡ người nhà ngươi khi dễ chúng ta, mọi người xung quanh đó đều nghe thấy cái tên người gù gọi hắn Lục gia, Trầm Lục gia, chính hắn cũng nói hắn là Trầm gia ở phủ thành. Cái này còn có thể sai sao?” Liên Mạn Nhi nói, “Không tin các ngươi đến chợ hỏi đi, hừ.”
“Lục ca ta mới không phải người như vậy.” Trầm Khiêm nhìn Liên Mạn Nhi nổi giận đùng đùng, hắn cũng không cam chịu yếu thế, học bộ dạng Liên Mạn Nhi, cũng chống nạnh nói, “Nhất định là ngươi…”
“Là ta như thế nào?” Liên Mạn Nhi cũng không yếu thế.
“Khẳng định… Có người giả mạo!” Trầm Khiêm linh cơ khẽ động.
Trầm tiểu béo còn rất thông minh a. Liên Mạn Nhi nghĩ, lúc này mới chú ý tới tư thế của Trầm tiểu béo, quả thực chính là một ấm trà tròn. Liên Mạn Nhi muốn cười, đột nhiên ý thức được tư thế của chính mình cũng vậy, được rồi, cho dù nàng thon thả nhỏ nhắn xinh xắn, đương nhiên so với Trầm tiểu béo đẹp mắt rất nhiều, nhưng vẫn là, ừm, Liên Mạn Nhi nhanh chóng bỏ tay xuống.
Trầm tiểu béo nhìn thấy động tác của Liên Mạn Nhi, lại thấy Liên Mạn Nhi vẻ mặt nén cười mà nhìn hắn, cũng sẽ cực kỳ nhanh đem tay để xuống.
Lúc này chỉ nghe thấy trên lầu có một tiếng ho khan, nói cũng kỳ quái, âm thanh chung quanh tựa hồ lập tức đều yên tĩnh trở lại.
Quản sự lập tức khoanh tay mà đứng, hai gã sai vặt cũng đứng càng thêm thẳng tắp.
“Cửu đệ, mời Liên cô nương lên nói chuyện.”
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt bên cửa sổ vừa rồi, nhưng lần này toàn bộ bên mặt đều lộ ra. Liên Mạn Nhi thấy rõ bên mặt, hai mắt lập tức mở to.
/1022
|