Chương 21: Đây là bí mật
Giang Hàn vừa nghe Giang Ngưng nói muốn đi thành phố, lập tức phấn chấn tinh thần, cười cười đi tới gần Giang Ngưng, nhìn cô cười nịnh nọt nói: “Chị, đã lâu rồi em không được lên thành phố. Chị hãy đưa em đi cùng đi! Để em được ra ngoài học hỏi thêm, để tháng 9 năm sau em vào cấp ba cũng biết cổng trường cấp ba nằm ở đâu."
Giang Ngưng cũng biết rằng có rất ít cơ hội để em trai cô được lên thành phố vào những ngày trong tuần, và cô không thể làm cậu thất vọng, vì vậy cô nói với cậu: "Được rồi, nhưng em phải hỏi ý của mẹ đã. Nếu mẹ đồng ý, chị sẽ dẫn em đi cùng."
"Được, em sẽ hỏi mẹ ngay!"
Giang Ngưng nhìn Giang Hàn chạy vội ra ngoài, phát hiện mẹ Giang vừa đi vào căn phòng nhỏ cạnh phòng, cô lắc đầu cười khổ, sau đó khẽ thở dài.
Suy cho cùng, nhà cô vẫn nghèo!
Nếu không, Giang Hàn cho dù có cơ hội vào thành phố, cũng đâu cần kích động đến như vậy?
"Ngưng Ngưng, nếu cháo đã chuẩn bị xong, con có thể bưng tới đây, mẹ dọn bàn xong rồi."
Nghe mẹ nói, Giang Ninh vội vàng đậy nắp xoong, lấy khăn ướt đặt ở hai bên quai, cô bưng xong cháo dinh dưỡng đầy ắp đến phòng khách nhỏ.
Bình thường nhà cô buổi sáng hay nấu cháo, ăn cùng dưa chua ngâm và một đĩa đậu phụ lên men, bữa cơm thế thôi.
Nồi cháo lớn đầy ắp hôm nay là do Giang Ninh bỏ thêm gạo.
Khi Giang Hàn nhấc nắp nồi lên, một mùi cháo gạo thơm nồng trong nháy mắt xông vào mũi bọn họ.
Giang Hàn hít sâu một hơi, kêu lớn: "Cháo thơm lắm! Em muốn ăn! Em muốn ăn! Em muốn ăn!"
Cậu nhanh chóng sắp xếp bát và thìa trên bàn, múc đầy từng bát cháo.
Sau khi múc xong, câu bưng cháo cho mẹ và chị gái đang ngồi ở hai cạnh của chiếc bàn vuông.
Giang Ngưng lấy bát lên và nhận ra rằng ba cô không có ở đó!
Cô lại hỏi mẹ Giang: “Mẹ ơi, bố con đâu?”
Trên mặt mẹ Giang hiện lên một tia lo lắng, bà nói với Giang Ngưng: “Chân của bố con tối hôm qua ngứa ngáy đau nhức, trằn trọc khó chịu đến mức không ngủ được, mãi đến lúc đó ông ấy mới ngủ được. Trời đã gần sáng, chúng ta đừng đợi nữa, để ông ấy ngủ một lát, phần ông ấy một bát cháo là được, chúng ta ăn cơm trước đi!”
Giang Ngưng gật đầu, thấy mẹ Giang mẹ vẫn còn lo lắng, cô lại an ủi mẹ Giang: “Mẹ yên tâm, chân bố phản ứng càng mạnh chứng tỏ thuốc mỡ con bôi rất hiệu quả, có lẽ bố sẽ khỏi bệnh trong nửa tháng nữa, lát nữa mẹ cho ba ăn cháo này nhé, con đã bỏ thêm những thứ tốt vào cháo này, rất tốt cho sức khỏe của bố!”
Mẹ Giang cười nói: "Mẹ còn tự hỏi sao cháo này lại thơm như vậy! Con đã thêm thứ gì?"
Giang Ngưng cười cười, nghịch ngợm nháy mắt với mẹ Giang, "Dù sao cũng là đồ ăn ngon có thể giúp mẹ khỏe mạnh, mẹ chỉ cần biết thế là được, không cần hỏi nhiều, đây là bí mật của con!"
Mẹ Giang liếc cô một cái, nhếch miệng cười: "Ai do, con còn có bí mật nữa sao!"
Lúc mẹ con bọn họ nói chuyện, Giang Hàn đã ăn hết một bát cháo lớn, miệng rõ ràng còn đỏ bừng nhưng vẫn hào hứng ăn bát thứ hai.
Lúc múc cháo, cậu còn nói với Giang Ngưng: "Chị, cháo này ăn ngon thật đấy! Rất thơm, chị xem, em cũng không cần dưa muối, chỉ cần ăn một bát cháo là xong."
/1298
|