Chương 5.2: Cố Vân Tịch khác lạ.
“Anh ấy đã xin nghỉ cho cô, tới thứ hai lại đi học, bây giờ tôi đưa cô đến nhà anh ấy, khi nào anh ấy làm việc xong thì quay về gặp cô”.
Giang Minh Hàn nói xong mới nhận ra những gì mình nói, ngay sau đó lại hơi hối hận!
Con nhóc này vô lương tâm như thế nào, anh em bọn họ thấy rất rõ ràng, cô ta căn bản không quan tâm đại ca, mình nói như vậy làm gì chứ?
Phải nói là đại ca hoàn toàn không quan tâm cô ta, mặc kệ cô ta, để cô ta khó chịu trực tiếp rời đi mới đúng chứ!
Để cho cô ta biết đại ca không có cô ta cũng sống được, hứ!
Cố Vân Tịch nghe thấy ba chữ “Lục Hạo Đình” thì dừng bước lại!
Công việc của Lục Hạo Đình không được tự do lắm, nhưng ngay sau khi làm việc xong là gấp rút trở về thăm cô.
Anh mệt mỏi rã rời, thế mà lại phải đối mặt với một người lạnh lùng, còn đắm chìm trong nỗi đau vì Tần Hiên là cô.
Cố Vân Tịch cụp mắt, hàng mi dài che giấu cảm xúc trong ánh mắt: “Tôi biết rồi, đi thôi!”.
Dứt lời, cô đeo cặp sách bước ra ngoài trước.
Thấy Cố Vân Tịch “không thèm quan tâm” như vậy, Giang Minh Hàn lại bất mãn trong lòng, uổng công vừa rồi anh ta còn cảm thấy con nhóc này hơi khác lạ, bây giờ nhìn xem, khác ở chỗ nào? Rõ ràng là giống trước đây như đúc!
Đều làm người ta ghét!
Đại ca mình khổ cực như vậy, con bé này không hề biết quan tâm đến một chút!
Cố Vân Tịch bị thương nằm viện, đại ca anh ta rời đi trước, Cố Vân Tịch không tức giận, không trách đại ca anh ta, anh ta cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng con nhóc này hoàn toàn không trách thì anh ta lại cảm thấy cô không quan tâm đến đại ca mình, đến một câu hỏi han cũng không có!
Đáng ghét!
Đối với cô chị dâu còn nhỏ hơn mình mấy tuổi này, Giang Minh Hàn nhìn thấy nào cũng thấy chướng mắt.
Giang Minh Hàn bực bội nén đầy trung bụng, nhưng lúc này Cố Vân Tịch đã ra ngoài, anh ta không có chỗ để trút, khó chịu nhìn bữa sáng trong tay, tức giận ném thẳng vào thùng rác, sau đó mới giận dữ đi ra ngoài.
Trên hành lang bệnh viện, Cố Vân Tịch đeo cặp đi đằng trước, vừa đi chưa được bao xa thì đột nhiên dừng chân lại.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở đối diện, lúc này thế giới dường như cũng dừng lại, trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy người này!
Lục Hạo Đình quay về đúng lúc, người toát đầy mồ hôi, trông hơi chật vật, nhưng ở trong mắt Cố Vân Tịch thì lại không hề ảnh hưởng đến phong thái của anh chút nào, anh vẫn cao lớn, đồ sộ như một ngọn núi lớn, che gió che mưa cho cô!
Lục Hạo Đình vừa từ bên ngoài về thì thấy Cố Vân Tịch đứng trên hành lang, anh hơi nhíu mày lại: “Sao em lại ra ngoài? Khoẻ chưa?”.
Cố Vân Tịch không nói gì, cất bước về phía anh, làm lại kiếp này, vứt bỏ sự cố chấp của kiếp trước, cô phải hưởng thụ cuộc sống có anh thật tốt.
Khoé mắt cô không khỏi đỏ lên, khoảnh khắc đến gần lồng ngực anh, nước mắt rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà rơi xuống, cô ôm chặt eo anh, dựa vào cổ anh, lặng lẽ khóc!
Hành vi này khiến Lục Hạo Đình khiếp sợ, đến Giang Minh Hàn và Lưu Tinh Trì ở bên cạnh cũng ngỡ ngàng!
Cố Vân Tịch vẫn luôn rất ghét Lục Hạo Đình, thậm chí vẫn luôn duy trì sự đề phòng nghiêm ngặt đối với anh, sao hôm nay lại đột nhiên…gần gũi như thế?
Bắt đầu từ giây phút Cố Vân Tịch áp vào ngực anh, cả người anh đã cứng đờ, cảm nhận được một sự nóng hổi nơi cổ, anh càng hoảng loạn.
“Vân…Vân Tịch, em làm sao vậy? Đừng khóc!”.
“Ôm em, anh ôm em một cái có được không? Ôm chặt em!”. Cố Vân Tịch nức nở nói.
Lục Hạo Đình càng luống cuống, trong hoảng loạn lại có một chút mừng rỡ, anh vừa vội vàng vừa cẩn thận ôm chặt cả thiên hạ của mình trong lòng.
/1841
|