Trong lúc mơ hồ dường như Ôn Uyển nghe thấy âm thanh khó chịu của Duệ ca nhi. Ôn Uyển cảm nghĩ trong lòng, liền mở to mắt thì đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực của Duệ ca nhi ở bên cạnh. Ôn Uyển vừa sờ, đã sờ thấy thân thể Duệ ca nhi nóng hầm hập.
Ôn Uyển luống cuống, Duệ ca nhi đang phát sốt: Hạ Dao, Hạ Dao. Mau mời Trương thái y. Nói cho hắn biết, Đại bảo bị sốt, rất nóng, nóng như thiêu đốt vậy. Mau đi mời Trương thái y. Thời điểm Ôn Uyển đứng dậy, liền cảm thấy đầu có chút choáng váng. Thoáng lung lay một chút, nhưng mà rất nhanh đứng vững được.
Ôn Uyển đứng dậy rồi đi sờ lên trán Minh Cẩn (Minh Cẩn ngủ ở trên giường nhỏ của mình). Cũng may Minh Cẩn không bị sốt, Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Uyển quay người lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ ca nhi đỏ bừng, liền tận lực để cho mình tỉnh táo lại, nàng không thể sợ, hài tử cần có nàng, nếu nàng luống cuống hài tử phải làm sao bây giờ? Không thể sợ, phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Ở chỗ này hài tử phát sốt, chỉ một cái không tốt, nặng sẽ làm đầu óc cháy hỏng, nhẹ thì để lại các loại di chứng. Hạ nhân đi mời Trương thái y, thế nhưng mà chuyến đi này cả đi cả về cũng cần ít nhất phải có hai giờ. Hai giờ này không thể để hài tử tùy ý không thoải mái như vậy.
Hạ Dao phân phó người đi mời Trương thái y, nhìn thấy bộ dáng này của Duệ ca nhi đã không cần phải nói rồi. Vội vàng đi lên sờ trán Minh Cẩn, Cẩn ca nhi vẫn rất bình thường. Lập tức gọi Chu ma ma tới, đem Minh Cẩn ôm đi ra ngoài. Nhưng chỉ ôm đến sương phòng bên cạnh. Sở dĩ không dám ôm đi xa, là sợ hài tử tỉnh lại không thấy mẹ sẽ sợ hãi.
Sau khi Cẩn ca nhi bị cục diện lớn như vậy làm tỉnh, không thấy được Ôn Uyển, lập tức giật cuống họng gào thét. Nhưng hiện tại Ôn Uyển đang ôm Duệ ca nhi, làm sao còn dám đi gặp Cẩn ca nhi. Tiểu gia hỏa kia gào thét càng ngày càng lớn. Đem Duệ ca nhi đang sốt đến có chút mơ mơ màng màng cũng bị gào tỉnh.
Con trai lớn phát sốt, tiểu nhi tử lại khóc dữ dội. Đầu Ôn Uyển kêu ong ong. Hạ Dao thấy Ôn Uyển nắm chặt hai đấm, toàn thân đều đang run rẩy nhưng mà bộ dáng vẫn cố gắng trấn định, thì nước mắt lập tức dâng đầy hốc mắt. Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thấy bộ dáng thất kinh của Ôn Uyển như vậy.
Ôn Uyển bắt buộc mình phải trấn tĩnh, một lúc sau mở to mắt rồi kêu lên: Đi, để cho người lấy khối băng ra, mặt khác lại để cho người đi lấy rượu tới.
Ôn Uyển phân phó xuống, phải dùng tốc độ nhanh nhất đem những vật này đưa đến. Nếu ai dám chậm trễ một giây đồng hồ, sẽ bị xử trí nặng.
Mặc dù nói bây giờ là tháng mười, nhưng mà hầm băng trong phủ đệ cũng có khối băng. Về phần rượu, trong phủ đệ không thiếu nhất chính là rượu rồi, cái loại rượu gì cũng đều có. Những thứ khác, lúc trước Ôn Uyển đều có chuẩn bị cả, trực tiếp từ trong phòng kho lấy ra là được.
Ôn Uyển lấy nước trong, dỗ dành Duệ ca nhi uống. Uống hơn phân nửa chén, nước ấm cũng đưa tới. Ôn Uyển thử độ ấm của nước, rồi đem hài tử đặt ngâm trong nước ấm.
Hạ Dao dựa theo phân phó của Ôn Uyển, đã đem khối băng đập nát rồi lại bỏ vào trong một cái túi. Ôn Uyển nhận túi nước đá, đặt ở dưới cổ hài tử, lại dùng khăn mặt ướt lạnh thoa lên trán hài tử . Cách ba phút lại đổi một lần.
Ở chỗ Ôn Uyển có đầy đủ các loại rượu, Hạ Cửu đối với độ rượu nắm rất tinh chuẩn. Ôn Uyển muốn nàng tạo ra độ rượu phù hợp yêu cầu, ở thời gian rất ngắn đã tạo ra được.
Ôn Uyển cầm vải bông ngâm vào trong rượu loãng, rồi bắt đầu chà lau cổ Duệ ca nhi, từ trên cổ, rồi tay, chân không bỏ sót chỗ nào. Sau khi chà lau hết, Ôn Uyển lại ấn mấy cái vào các huyệt vị trên người Duệ ca nhi. Cứ tiến hành nhiều lần như vậy.
Hạ Dao ở bên cạnh nhìn thấy Ôn Uyển mồ hôi đầm đìa, không đành lòng nói: Quận chúa, người nghỉ ngơi đi. Để cho ta làm.
Ôn Uyển lắc đầu: Không cần, tự ta làm. Dưới ánh nến chập chờn, một thân ảnh nhu nhược đang không ngừng bận rộn.
Ôn Uyển cảm thấy đầu có chút nặng, dừng lại rồi nói: Ta có chút mệt mỏi, để cho Hạ Hương pha cho ta ly trà sâm mang tới. Nàng cảm thấy tinh thần mình không tốt, cần trà sâm để nâng cao tinh thần.
Hạ Dao bắt buộc Ôn Uyển ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, nàng dựa theo những động tác vừa rồi của Ôn Uyển để hạ nhiệt cho Minh Duệ. Ôn Uyển nghe được tiếng khóc của Minh Cẩn càng ngày càng nhỏ thì có chút bận tâm. Nhưng lại nhìn Minh Duệ trên giường, rốt cuộc vẫn không có đi ra ngoài. Chu ma ma ở bên cạnh mình đã hơn một năm rồi, có lẽ sẽ hữu dụng.
Trương thái y dùng tốc độ nhanh nhất đi tới, lúc Trương thái y tới, Duệ ca nhi đã bớt nóng hơn phân nửa rồi. Ôn Uyển thấy Trương thái y, thở phào một hơi. Thái y đến là tốt rồi.
Trương thái y xem xong mạch, lập tức kê đơn thuốc, sau đó đi đến hiệu thuốc bốc thuốc. Sau khi có hai hài tử, trong phủ đệ có rất nhiều thuốc. Chính vì vạn nhất hài tử sinh bệnh, kê đơn thuốc có thể bốc thuốc ngay tại chỗ. Từ sau chuyện lần trước của tiểu bảo, Ôn Uyển lại đem thuốc ở trong hiệu thuốc làm phong phú thêm một lần. Lúc này Đại Bảo phát sốt, rất nhanh có thể đi đến hiệu thuốc nhặt thuốc là được.
Trương thái y lấy thuốc xong thì cho người đi sắc thuốc. Ôn Uyển lại để cho Trương thái y qua xem tiểu bảo một chút. Đứa nhỏ này một mực khóc rống không ngớt, Ôn Uyển rất lo lắng. Trương thái y sau khi xem cho Cẩn ca nhi xong, nói Cẩn ca nhi rất tốt, nhưng vì phòng ngừa hài tử bị lây bệnh, tốt nhất cũng cho uống thuốc.
Ôn Uyển nghe được phải cho Cẩn ca nhi uống thuốc, muốn Cẩn ca nhi uống thuốc chẳng khác gì là muốn mạng của bé. Trương thái y thấy bộ dạng lo nghĩ của Ôn Uyển, liền từ trong hòm thuốc lấy ra một cái chai màu trắng: Nếu Quận chúa yên tâm, thì để cho Cẩn ca nhi ăn cái này. Đây là thần nghe theo đề nghị của Quận chúa, đem dược thêm vị ngọt vào. Vật này kỳ thật chỉ để dỗ dành tiểu hài tử, không có tác dụng nhiều lắm. Trương thái y cũng vì thấy Ôn Uyển lo lắng, làm như vậy là để cho Ôn Uyển yên tâm.
Ôn Uyển cho Cẩn ca nhi ăn hết hai viên. Sau đó muốn đi chăm sóc Duệ ca nhi. Nhưng mà Cẩn ca nhi cứ bám lấy nàng, chết không buông tay, dỗ dành cũng không được.
Ôn Uyển nhìn Cẩn ca nhi khóc đến khàn cả giọng, cũng rất đau lòng, nhưng mà Ôn Uyển lại không có biện pháp, Duệ ca nhi còn đang nằm ở trên giường, nàng phải chăm sóc Duệ ca nhi: Tiểu Bảo nghe lời, ca ca sinh bệnh rồi, mẹ phải đi chăm sóc ca ca. Đợi ca ca khỏe rồi, Bảo Bảo có thể cùng ca ca cùng nhau chơi đùa, được không? Hiện tại, Bảo Bảo của chúng ta phải ngoan ngoãn đi ngủ, biết không?
Cẩn ca nhi không nghe lời như Duệ ca nhi, Ôn Uyển dù dỗ thế nào cũng không được. Ôn Uyển chỉ cần buông bé ra, bé sẽ khóc. Khóc đến làm cho đầu Ôn Uyển cũng kêu ong ong. Trước mắt có chút hoảng hốt.
Bên kia một đứa còn đang sốt không hạ, bên này lại sống chết không muốn buông tay ra. Ôn Uyển cũng không biết làm thế nào thì tốt hơn bây giờ. Hạ Dao nhìn Ôn Uyển sứt đầu mẻ trán nói: Hài tử để ta ôm. Quận chúa đi vào chăm sóc Duệ ca nhi. Quận chúa đừng lo lắng, không phải Trương thái y đang ở đây sao? Không có việc gì đâu
Trương thái y thấy vậy nói: Quận chúa, chỗ đại công tử có ta trông. Đợi tiểu công tử tốt rồi thì người đi qua. Hắn là một thái y, chăm sóc hài tử vẫn có thể chăm sóc tốt.
Lúc này chỉ có thể như vậy, Ôn Uyển gật đầu: Vậy làm phiền Trương thái y rồi.
Ôn Uyển dỗ dành một hồi lâu, Cẩn ca nhi thấy Ôn Uyển không có muốn vứt bỏ mặt kệ bé, cũng không khóc nữa. Ôn Uyển nhớ tới Tiểu Bảo đêm qua không ăn được bao nhiêu, thời gian khóc dài như vậy, cũng có thể đói bụng. Để cho người lấy bình sữa đến, Cẩn ca nhi ngậm núm vú cao su mút.
Ôn Uyển thấy khóe mắt Cẩn ca nhi còn đọng nước mắt, miệng lại bẹp bẹp bắt đầu ăn. Nghĩ đến Duệ ca nhi còn nằm trên giường, nước mắt lại ngăn không được ào ào rơi xuống.
Hạ Dao lấy khăn lau khô nước mắt cho Ôn Uyển. Hạ Dao an ủi: Quận chúa, đừng lo lắng. Tướng quân sẽ có cát nhân thiên tướng phù hộ, hài tử cũng sẽ không sao đâu.
Sau khi Cẩn ca nhi ăn hết sữa, người lập tức an tĩnh lại. Ôn Uyển để cho chính mình tĩnh tâm lại, có Trương thái y trông Duệ ca nhi, chắc có lẽ không có việc gì.
Ôn Uyển hát bài hát ru con, nhỏ giọng nhẹ nhàng làm cho bé ngoan ngoãn hơn. Cũng không biết có phải là lời Ôn Uyển hát để cho Cẩn ca nhi nghe hiểu, hay là vì khóc mệt lại ăn no rồi, Cẩn ca nhi rốt cục cũng ngủ đi. Lúc này Ôn Uyển mới đem Cẩn ca nhi đưa cho Chu ma ma, tự mình tiến vào phòng ngủ.
Trương thái y một mực ở bên giường chờ đợi Duệ ca nhi, thấy Ôn Uyển vào, Trương thái y tự động đi ra. Dược đã đưa tới. Ôn Uyển cho Duệ ca nhi uống thuốc: Bảo Bảo, uống thuốc nào. Uống thuốc thì con mới có thể khỏe được. Bảo Bảo nghe lời, thuốc có chút đắng, nhưng mà thuốc đắng dã tật, uống thuốc sẽ rất nhanh.
Ôn Uyển một mực dỗ dành Duệ ca nhi uống thuốc. Tuy Duệ ca nhi sốt nóng có chút mơ hồ, nhưng khả năng còn có ý thức, thuốc ngược lại uống vào hơn phân nửa, chảy ra vô cùng ít.
Trương thái y nhìn thấy rất thần kỳ. Khó trách mỗi người đều nói Đại công tử tính tình như Quận chúa vậy. Đại công tử, cũng không phải phàm nhân.
Ôn Uyển thấy Duệ ca nhi uống hơn phân nửa chén thuốc, hỏi thái y như thế nào. Trương thái y nói, chỉ cần trước hừng đông hài tử có thể tỉnh lại, thì không có việc gì rồi.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển dường như sắp ngất xỉu, liền an ủi nói: Quận chúa, thái y nói Đại Bảo sốt nóng đã hạ rồi, không cần phải gấp gáp. Tiểu Bảo hiện tại cũng ngủ an ổn rồi. Quận chúa người nên nghỉ ngơi một chút đi. Hài tử còn phải dựa vào người đấy! Người cứ như vậy, dù là người sắt cũng chịu không nổi.
Ôn Uyển làm sao ngủ được, dù nàng có nằm trên giường, cũng là trợn tròn mắt. Bây giờ trượng phu sinh tử chưa rõ, con trai lớn sinh bệnh, nàng làm sao còn ngủ được ah!
Ôn Uyển ngủ không được, một mực chờ ở bên người Duệ ca nhi. Đương nhiên, cũng dặn dò Chu ma ma nhìn thật kỹ Cẩn ca nhi. Vạn nhất có gì không đúng, thì mau mau nói cho nàng biết.
Hạ Dao nhìn bóng lưng căng cứng của Ôn Uyển, bên dưới vẻ mặt kiên cường trấn định để lộ ra chính là Quận chúa bề ngoài trấn định bên trong khiếp nhược, cùng lo lắng an nguy của tướng quân. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hạ Dao thấy Ôn Uyển bất lực cùng bàng hoàng: Tướng quân, người nhất định phải khoẻ lại. Ngàn vạn lần không thể có chuyện được. bằng không, quận chúa không chịu đựng được.
Ôn Uyển mắt cũng không dám nhắm lại một chút. Cứ cách vài phút lại sờ trán Duệ ca nhi một lần, lại so sánh với mình. Hạ Dao khuyên mấy lần đều không được. Hạ Dao chỉ có thể ra ngoài, phân phó Quỳnh ma ma làm một ít đồ ăn khuya mang tới. Nếu Quận chúa lại bị bệnh, vậy thì thật sự là họa vô đơn chí (họa đến dồn dập) rồi.
Hạ Hương nhìn thấy Ôn Uyển chờ đợi trước giường Duệ ca nhi, con mắt cũng đỏ rực lên: Hạ Dao tỷ, tỷ nói Quận chúa. Nếu .... Quận chúa làm sao bây giờ đây? Nếu như tướng quân đi, Quận chúa nhất định là chịu không nổi. Đến lúc đó, Hạ Hương cũng không dám tưởng tượng. Nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa thấy qua Quận chúa hoảng loạn cùng bất lực thế này.
Hạ Dao muốn nói Hạ Hương mỏ quạ đen, nhưng mà việc này lại không có tin tức xác thực, ai cũng không thể cam đoan tất cả thuận thuận lợi lợi: Bất kể như thế nào, ta tin tưởng Quận chúa nhất định có thể sống qua được. Tướng quân không có chuyện gì, Quận chúa rất nhanh sẽ tốt lên. Cho dù tướng quân thực sự đi, vì hai hài tử, Quận chúa cũng phải chống đỡ.
Đồ ăn khuya đưa tới, Ôn Uyển một chút khẩu vị đều không có. Nàng cũng biết phải ăn, nhưng mà ăn không trôi. Một miếng đều ăn không vô.
Ôn Uyển luống cuống, Duệ ca nhi đang phát sốt: Hạ Dao, Hạ Dao. Mau mời Trương thái y. Nói cho hắn biết, Đại bảo bị sốt, rất nóng, nóng như thiêu đốt vậy. Mau đi mời Trương thái y. Thời điểm Ôn Uyển đứng dậy, liền cảm thấy đầu có chút choáng váng. Thoáng lung lay một chút, nhưng mà rất nhanh đứng vững được.
Ôn Uyển đứng dậy rồi đi sờ lên trán Minh Cẩn (Minh Cẩn ngủ ở trên giường nhỏ của mình). Cũng may Minh Cẩn không bị sốt, Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Uyển quay người lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ ca nhi đỏ bừng, liền tận lực để cho mình tỉnh táo lại, nàng không thể sợ, hài tử cần có nàng, nếu nàng luống cuống hài tử phải làm sao bây giờ? Không thể sợ, phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Ở chỗ này hài tử phát sốt, chỉ một cái không tốt, nặng sẽ làm đầu óc cháy hỏng, nhẹ thì để lại các loại di chứng. Hạ nhân đi mời Trương thái y, thế nhưng mà chuyến đi này cả đi cả về cũng cần ít nhất phải có hai giờ. Hai giờ này không thể để hài tử tùy ý không thoải mái như vậy.
Hạ Dao phân phó người đi mời Trương thái y, nhìn thấy bộ dáng này của Duệ ca nhi đã không cần phải nói rồi. Vội vàng đi lên sờ trán Minh Cẩn, Cẩn ca nhi vẫn rất bình thường. Lập tức gọi Chu ma ma tới, đem Minh Cẩn ôm đi ra ngoài. Nhưng chỉ ôm đến sương phòng bên cạnh. Sở dĩ không dám ôm đi xa, là sợ hài tử tỉnh lại không thấy mẹ sẽ sợ hãi.
Sau khi Cẩn ca nhi bị cục diện lớn như vậy làm tỉnh, không thấy được Ôn Uyển, lập tức giật cuống họng gào thét. Nhưng hiện tại Ôn Uyển đang ôm Duệ ca nhi, làm sao còn dám đi gặp Cẩn ca nhi. Tiểu gia hỏa kia gào thét càng ngày càng lớn. Đem Duệ ca nhi đang sốt đến có chút mơ mơ màng màng cũng bị gào tỉnh.
Con trai lớn phát sốt, tiểu nhi tử lại khóc dữ dội. Đầu Ôn Uyển kêu ong ong. Hạ Dao thấy Ôn Uyển nắm chặt hai đấm, toàn thân đều đang run rẩy nhưng mà bộ dáng vẫn cố gắng trấn định, thì nước mắt lập tức dâng đầy hốc mắt. Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thấy bộ dáng thất kinh của Ôn Uyển như vậy.
Ôn Uyển bắt buộc mình phải trấn tĩnh, một lúc sau mở to mắt rồi kêu lên: Đi, để cho người lấy khối băng ra, mặt khác lại để cho người đi lấy rượu tới.
Ôn Uyển phân phó xuống, phải dùng tốc độ nhanh nhất đem những vật này đưa đến. Nếu ai dám chậm trễ một giây đồng hồ, sẽ bị xử trí nặng.
Mặc dù nói bây giờ là tháng mười, nhưng mà hầm băng trong phủ đệ cũng có khối băng. Về phần rượu, trong phủ đệ không thiếu nhất chính là rượu rồi, cái loại rượu gì cũng đều có. Những thứ khác, lúc trước Ôn Uyển đều có chuẩn bị cả, trực tiếp từ trong phòng kho lấy ra là được.
Ôn Uyển lấy nước trong, dỗ dành Duệ ca nhi uống. Uống hơn phân nửa chén, nước ấm cũng đưa tới. Ôn Uyển thử độ ấm của nước, rồi đem hài tử đặt ngâm trong nước ấm.
Hạ Dao dựa theo phân phó của Ôn Uyển, đã đem khối băng đập nát rồi lại bỏ vào trong một cái túi. Ôn Uyển nhận túi nước đá, đặt ở dưới cổ hài tử, lại dùng khăn mặt ướt lạnh thoa lên trán hài tử . Cách ba phút lại đổi một lần.
Ở chỗ Ôn Uyển có đầy đủ các loại rượu, Hạ Cửu đối với độ rượu nắm rất tinh chuẩn. Ôn Uyển muốn nàng tạo ra độ rượu phù hợp yêu cầu, ở thời gian rất ngắn đã tạo ra được.
Ôn Uyển cầm vải bông ngâm vào trong rượu loãng, rồi bắt đầu chà lau cổ Duệ ca nhi, từ trên cổ, rồi tay, chân không bỏ sót chỗ nào. Sau khi chà lau hết, Ôn Uyển lại ấn mấy cái vào các huyệt vị trên người Duệ ca nhi. Cứ tiến hành nhiều lần như vậy.
Hạ Dao ở bên cạnh nhìn thấy Ôn Uyển mồ hôi đầm đìa, không đành lòng nói: Quận chúa, người nghỉ ngơi đi. Để cho ta làm.
Ôn Uyển lắc đầu: Không cần, tự ta làm. Dưới ánh nến chập chờn, một thân ảnh nhu nhược đang không ngừng bận rộn.
Ôn Uyển cảm thấy đầu có chút nặng, dừng lại rồi nói: Ta có chút mệt mỏi, để cho Hạ Hương pha cho ta ly trà sâm mang tới. Nàng cảm thấy tinh thần mình không tốt, cần trà sâm để nâng cao tinh thần.
Hạ Dao bắt buộc Ôn Uyển ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, nàng dựa theo những động tác vừa rồi của Ôn Uyển để hạ nhiệt cho Minh Duệ. Ôn Uyển nghe được tiếng khóc của Minh Cẩn càng ngày càng nhỏ thì có chút bận tâm. Nhưng lại nhìn Minh Duệ trên giường, rốt cuộc vẫn không có đi ra ngoài. Chu ma ma ở bên cạnh mình đã hơn một năm rồi, có lẽ sẽ hữu dụng.
Trương thái y dùng tốc độ nhanh nhất đi tới, lúc Trương thái y tới, Duệ ca nhi đã bớt nóng hơn phân nửa rồi. Ôn Uyển thấy Trương thái y, thở phào một hơi. Thái y đến là tốt rồi.
Trương thái y xem xong mạch, lập tức kê đơn thuốc, sau đó đi đến hiệu thuốc bốc thuốc. Sau khi có hai hài tử, trong phủ đệ có rất nhiều thuốc. Chính vì vạn nhất hài tử sinh bệnh, kê đơn thuốc có thể bốc thuốc ngay tại chỗ. Từ sau chuyện lần trước của tiểu bảo, Ôn Uyển lại đem thuốc ở trong hiệu thuốc làm phong phú thêm một lần. Lúc này Đại Bảo phát sốt, rất nhanh có thể đi đến hiệu thuốc nhặt thuốc là được.
Trương thái y lấy thuốc xong thì cho người đi sắc thuốc. Ôn Uyển lại để cho Trương thái y qua xem tiểu bảo một chút. Đứa nhỏ này một mực khóc rống không ngớt, Ôn Uyển rất lo lắng. Trương thái y sau khi xem cho Cẩn ca nhi xong, nói Cẩn ca nhi rất tốt, nhưng vì phòng ngừa hài tử bị lây bệnh, tốt nhất cũng cho uống thuốc.
Ôn Uyển nghe được phải cho Cẩn ca nhi uống thuốc, muốn Cẩn ca nhi uống thuốc chẳng khác gì là muốn mạng của bé. Trương thái y thấy bộ dạng lo nghĩ của Ôn Uyển, liền từ trong hòm thuốc lấy ra một cái chai màu trắng: Nếu Quận chúa yên tâm, thì để cho Cẩn ca nhi ăn cái này. Đây là thần nghe theo đề nghị của Quận chúa, đem dược thêm vị ngọt vào. Vật này kỳ thật chỉ để dỗ dành tiểu hài tử, không có tác dụng nhiều lắm. Trương thái y cũng vì thấy Ôn Uyển lo lắng, làm như vậy là để cho Ôn Uyển yên tâm.
Ôn Uyển cho Cẩn ca nhi ăn hết hai viên. Sau đó muốn đi chăm sóc Duệ ca nhi. Nhưng mà Cẩn ca nhi cứ bám lấy nàng, chết không buông tay, dỗ dành cũng không được.
Ôn Uyển nhìn Cẩn ca nhi khóc đến khàn cả giọng, cũng rất đau lòng, nhưng mà Ôn Uyển lại không có biện pháp, Duệ ca nhi còn đang nằm ở trên giường, nàng phải chăm sóc Duệ ca nhi: Tiểu Bảo nghe lời, ca ca sinh bệnh rồi, mẹ phải đi chăm sóc ca ca. Đợi ca ca khỏe rồi, Bảo Bảo có thể cùng ca ca cùng nhau chơi đùa, được không? Hiện tại, Bảo Bảo của chúng ta phải ngoan ngoãn đi ngủ, biết không?
Cẩn ca nhi không nghe lời như Duệ ca nhi, Ôn Uyển dù dỗ thế nào cũng không được. Ôn Uyển chỉ cần buông bé ra, bé sẽ khóc. Khóc đến làm cho đầu Ôn Uyển cũng kêu ong ong. Trước mắt có chút hoảng hốt.
Bên kia một đứa còn đang sốt không hạ, bên này lại sống chết không muốn buông tay ra. Ôn Uyển cũng không biết làm thế nào thì tốt hơn bây giờ. Hạ Dao nhìn Ôn Uyển sứt đầu mẻ trán nói: Hài tử để ta ôm. Quận chúa đi vào chăm sóc Duệ ca nhi. Quận chúa đừng lo lắng, không phải Trương thái y đang ở đây sao? Không có việc gì đâu
Trương thái y thấy vậy nói: Quận chúa, chỗ đại công tử có ta trông. Đợi tiểu công tử tốt rồi thì người đi qua. Hắn là một thái y, chăm sóc hài tử vẫn có thể chăm sóc tốt.
Lúc này chỉ có thể như vậy, Ôn Uyển gật đầu: Vậy làm phiền Trương thái y rồi.
Ôn Uyển dỗ dành một hồi lâu, Cẩn ca nhi thấy Ôn Uyển không có muốn vứt bỏ mặt kệ bé, cũng không khóc nữa. Ôn Uyển nhớ tới Tiểu Bảo đêm qua không ăn được bao nhiêu, thời gian khóc dài như vậy, cũng có thể đói bụng. Để cho người lấy bình sữa đến, Cẩn ca nhi ngậm núm vú cao su mút.
Ôn Uyển thấy khóe mắt Cẩn ca nhi còn đọng nước mắt, miệng lại bẹp bẹp bắt đầu ăn. Nghĩ đến Duệ ca nhi còn nằm trên giường, nước mắt lại ngăn không được ào ào rơi xuống.
Hạ Dao lấy khăn lau khô nước mắt cho Ôn Uyển. Hạ Dao an ủi: Quận chúa, đừng lo lắng. Tướng quân sẽ có cát nhân thiên tướng phù hộ, hài tử cũng sẽ không sao đâu.
Sau khi Cẩn ca nhi ăn hết sữa, người lập tức an tĩnh lại. Ôn Uyển để cho chính mình tĩnh tâm lại, có Trương thái y trông Duệ ca nhi, chắc có lẽ không có việc gì.
Ôn Uyển hát bài hát ru con, nhỏ giọng nhẹ nhàng làm cho bé ngoan ngoãn hơn. Cũng không biết có phải là lời Ôn Uyển hát để cho Cẩn ca nhi nghe hiểu, hay là vì khóc mệt lại ăn no rồi, Cẩn ca nhi rốt cục cũng ngủ đi. Lúc này Ôn Uyển mới đem Cẩn ca nhi đưa cho Chu ma ma, tự mình tiến vào phòng ngủ.
Trương thái y một mực ở bên giường chờ đợi Duệ ca nhi, thấy Ôn Uyển vào, Trương thái y tự động đi ra. Dược đã đưa tới. Ôn Uyển cho Duệ ca nhi uống thuốc: Bảo Bảo, uống thuốc nào. Uống thuốc thì con mới có thể khỏe được. Bảo Bảo nghe lời, thuốc có chút đắng, nhưng mà thuốc đắng dã tật, uống thuốc sẽ rất nhanh.
Ôn Uyển một mực dỗ dành Duệ ca nhi uống thuốc. Tuy Duệ ca nhi sốt nóng có chút mơ hồ, nhưng khả năng còn có ý thức, thuốc ngược lại uống vào hơn phân nửa, chảy ra vô cùng ít.
Trương thái y nhìn thấy rất thần kỳ. Khó trách mỗi người đều nói Đại công tử tính tình như Quận chúa vậy. Đại công tử, cũng không phải phàm nhân.
Ôn Uyển thấy Duệ ca nhi uống hơn phân nửa chén thuốc, hỏi thái y như thế nào. Trương thái y nói, chỉ cần trước hừng đông hài tử có thể tỉnh lại, thì không có việc gì rồi.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển dường như sắp ngất xỉu, liền an ủi nói: Quận chúa, thái y nói Đại Bảo sốt nóng đã hạ rồi, không cần phải gấp gáp. Tiểu Bảo hiện tại cũng ngủ an ổn rồi. Quận chúa người nên nghỉ ngơi một chút đi. Hài tử còn phải dựa vào người đấy! Người cứ như vậy, dù là người sắt cũng chịu không nổi.
Ôn Uyển làm sao ngủ được, dù nàng có nằm trên giường, cũng là trợn tròn mắt. Bây giờ trượng phu sinh tử chưa rõ, con trai lớn sinh bệnh, nàng làm sao còn ngủ được ah!
Ôn Uyển ngủ không được, một mực chờ ở bên người Duệ ca nhi. Đương nhiên, cũng dặn dò Chu ma ma nhìn thật kỹ Cẩn ca nhi. Vạn nhất có gì không đúng, thì mau mau nói cho nàng biết.
Hạ Dao nhìn bóng lưng căng cứng của Ôn Uyển, bên dưới vẻ mặt kiên cường trấn định để lộ ra chính là Quận chúa bề ngoài trấn định bên trong khiếp nhược, cùng lo lắng an nguy của tướng quân. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hạ Dao thấy Ôn Uyển bất lực cùng bàng hoàng: Tướng quân, người nhất định phải khoẻ lại. Ngàn vạn lần không thể có chuyện được. bằng không, quận chúa không chịu đựng được.
Ôn Uyển mắt cũng không dám nhắm lại một chút. Cứ cách vài phút lại sờ trán Duệ ca nhi một lần, lại so sánh với mình. Hạ Dao khuyên mấy lần đều không được. Hạ Dao chỉ có thể ra ngoài, phân phó Quỳnh ma ma làm một ít đồ ăn khuya mang tới. Nếu Quận chúa lại bị bệnh, vậy thì thật sự là họa vô đơn chí (họa đến dồn dập) rồi.
Hạ Hương nhìn thấy Ôn Uyển chờ đợi trước giường Duệ ca nhi, con mắt cũng đỏ rực lên: Hạ Dao tỷ, tỷ nói Quận chúa. Nếu .... Quận chúa làm sao bây giờ đây? Nếu như tướng quân đi, Quận chúa nhất định là chịu không nổi. Đến lúc đó, Hạ Hương cũng không dám tưởng tượng. Nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa thấy qua Quận chúa hoảng loạn cùng bất lực thế này.
Hạ Dao muốn nói Hạ Hương mỏ quạ đen, nhưng mà việc này lại không có tin tức xác thực, ai cũng không thể cam đoan tất cả thuận thuận lợi lợi: Bất kể như thế nào, ta tin tưởng Quận chúa nhất định có thể sống qua được. Tướng quân không có chuyện gì, Quận chúa rất nhanh sẽ tốt lên. Cho dù tướng quân thực sự đi, vì hai hài tử, Quận chúa cũng phải chống đỡ.
Đồ ăn khuya đưa tới, Ôn Uyển một chút khẩu vị đều không có. Nàng cũng biết phải ăn, nhưng mà ăn không trôi. Một miếng đều ăn không vô.
/1357
|