“Tỷ tỷ, vì sao lại muốn anh ta đi theo?”
Trong một ngõ nhỏ không người, Hàn Phác lôi kéo Phong Tịch đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, hỏi.
“Vì anh ta muốn đi theo thôi.” Phong Tịch từ từ nhắm mắt lại, đáp.
“Tỷ chẳng phải là người tốt như vậy đâu.” Hàn Phác bĩu môi nói, “Tỷ để anh ta đi theo có phải có mục đích gì không?”
“Phác Nhi, đệ từng nghe tới tộc Cửu La chưa?” Phong Tịch rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn cậu nói.
“Tộc Cửu La?” Hàn Phác suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Chưa từng nghe tới.”
“Ừ, đệ chưa từng nghe tới âu cũng là điều có thể.” Ánh mắt Phong Tịch hướng về nơi xa, tinh thần dường như cũng trôi về phương ấy, “Dù sao tộc Cửu La bị diệt tộc đã hơn ba trăm năm, hơn nữa tại ngày diệt tộc đã bị Thủy Đế hủy mất tên tộc, người đời đương nhiên không biết đã từng có một tộc Cửu La, là tộc Cửu La lấy trung trinh cố chấp mà vang danh hậu thế.”
“Nếu thật là một tộc trung trinh, vậy thì vị sao lại bị Thủy đế diệt tộc?” Hàn Phác hỏi.
“Sự trung trinh của bọn họ là dành cho đối tượng đầu tiên họ kính dâng lòng trung thành, sau khi họ lập lời thề, vậy thì dù có là chết cũng không thể thay đổi niềm tin trong lòng họ!” Phong Tịch than thở, “Hơn nữa năm đó, nguyên nhân tạo nên trận đại nạn của tộc Cửu La kia cũng có phần của người Phong gia chúng ta. Người tộc Cửu La may mắn sống sót trên đời cũng không còn nhiều lắm, nhưng bọn họ lại rải rác chân trời góc bể, cả đời không thể trở lại quê nhà, liên tục cho tới tận bây giờ, tộc Cửu La vẫn là một điều cấm kỵ, không cho chép được nhắc tới ở Đông Triều…”
“Mới rồi anh ta vừa lập lời thề với tỷ sao?” Hàn Phác nhớ tới động tác Nhan Cửu Thái vừa mới làm, không khỏi nghiến răng. Hừ! Anh ta dám hôn tay tỷ tỷ!
“Đúng vậy, vừa rồi là lời thề anh ta tỏ lòng tận trung với ta. ‘Chỉ cần phân phó, muôn lần chết cũng không chối từ’ nghĩa là ta có bảo anh ta chết, anh ta cũng sẽ đi.” Phong Tịch gật đầu, biểu cảm trên mặt không hiểu là buồn hay vui, “Nếu sáu năm trước anh ta đã quyết tâm phải đi theo ta, vậy thì hôm nay gặp nhau, anh ta không đạt được mục đích sẽ tuyệt đối không buông xuôi, anh ta sẽ luôn luôn đuổi theo, đuổi tới khi ta gật đầu… hoặc tới ngày anh ta chết!”
“Đã nhiều năm trôi qua rồi, các thế hệ Phong gia chúng ta đều ôm lòng áy náy với tộc Cửu La, luôn luôn muốn khôi phục cho bọn họ tên tộc, chỉ là…” Phong Tịch nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu, ánh mắt mờ mịt, phảng phất như đang lạc về quãng thời gian xa xôi ba trăm năm về trước, mang theo lời than thở sâu lắng, “Anh ta muốn cùng đi thì cứ cùng đi, có lẽ là Phong gia và tộc Cửu La có duyên như vậy, hơn nữa về sau… ta còn có việc phải nhờ anh ta đấy chứ.”
“Trên đời này chẳng nhẽ có việc gì tỷ không làm được, mà còn phải yêu cầu anh ta?” Hàn Phác cũng không tin, ở trong lòng cậu, Phong Tịch là một người không gì không làm được.
“À…” Phong Tịch nghe thấy vậy không khỏi cười khẽ, hơi có phần thương yêu vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Hàn Phác. “Những chuyện ta không làm được trên đời cũng nhiều…”
Lời còn chưa dứt, trong phút chốc, Phong Tịch thu lại ý cười, tay vươn ra, ôm Hàn Phác vào lòng, bay vút lên không trung, nhanh chóng lùi lại ba trượng.
Chỉ nghe “phập” một tiếng, nơi bọn họ đứng lúc đầu đã bị găm một mũi tên dài, mũi tên cắm thật sâu vào giữa tảng đá, phần đuôi vẫn còn rung, đủ thấy một tên vừa tới cực nhanh, lực cực mạnh!
Hàn Phác nhìn một tên kia, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, nơi mũi tên kia cắm xuống chính là nơi cậu vừa đứng, nếu chậm một bước, cậu nhất định sẽ bị mũi tên xuyên thủng ngực!
“Người nào đấy?”
Phong Tịch vừa mới quát lên, tên đã như mưa bắn xuống từ trên nóc nhà hai bên ngõ nhỏ, ngay lúc đó nàng chẳng còn rảnh để nghĩ xem đó là người phương nào, lập tức ôm Hàn Phác vào trong lòng, bạch lăng bay ra từ trong tay áo, khí lực truyền qua dải lụa, bay quanh bao trọn cơ thể, toàn thân dệt lên một bức tường trắng kiên cố, tất cả mũi tên dài bay đến, nếu không rơi xuống đất thì liền bị nội kình bạch lăng mang theo chặt đứt làm đôi!
Khi mưa tên dừng lại, bạch lăng của Phong Tịch liền trở lại bình thường, lạnh lùng hừ nói: “Hừ! Không còn tên nữa phải không?”
Sau đó nàng buông Hàn Phác, mũi chân nhún nhẹ, cả người như hạc trắng bay lên cao, đáp xuống nóc nhà bên trái, tiếp đó đuổi theo mấy bóng đen thùi lùi đang biến mất xa dần kia.
Nhưng vào lúc sau khi Phong Tịch đuổi theo kẻ địch, trên nóc nhà bên phải bay xuống bốn bóng người, đáp xuống trước mặt Hàn Phác, vây cậu ở chính giữa. Bốn người đều mặc trang phục màu đen, mắt hung mày lạnh.
Hàn Phác rút chủy thủ ra, đặt ngang trước ngực, cảnh giác nhìn bốn người. Tuy rằng cậu vô cùng sợ hãi, nhưng trong lòng lại lặng lẽ lầm bẩm… đừng sợ… đừng sợ… Chỉ là chân có phần run rẩy, phá hủy nét mặt cố giữ bình tĩnh của cậu.
Vào lúc bốn người rút ra đại đao ở thắt lưng, con ngươi Hàn Phác co lại, sắc mặt trấn định, lớn tiếng la lên: “Là các người!”
Chính là những người này! Chính là những ngày này đã giết hại cha mẹ của cậu! Chính là những người này thiêu cháy nhà của cậu! Cậu không nhận ra bọn chúng! Nhưng cậu nhận ra được loại đao này! Cậu nhớ kỹ tư thế bọn chúng rút đao!
“Giao phương dược ra đây!” Một gã áo đen bên trái lạnh lùng nói, ánh mắt như rắn nhìn thẳng vào Hàn Phác. “Nếu không phải bọn mày lộ mặt tại sòng bạc kia, bọn tao thật không ngờ tới Hàn gia lại còn sót lại mày! Vốn nghĩ rằng phương dược Hàn gia đã bị Hàn lão quỷ mang theo xuống lòng đất rồi, hiện tại chúng tao cũng tới được không uổng công phu!”
“Hừ hừ! Phương dược sớm bị các người đốt thành tro rồi!” Hàn Phác cười khẩy, vung chủy thủ trong tay nói. “Ta vốn tưởng ta vĩnh viễn cũng không tìm được các người để báo thù cho cha mẹ, không ngờ ngày hôm nay các người lại đến xuất hiện trước mặt ta, thật là ông trời có mắt!”
“Chỉ bằng mày?” Một gã áo đen bên phải cười miệt thị một tiếng, tiến lên từng bước, đại đao trong tay vung lên, chém thẳng về phía Hàn Phác, “Mày đã không có phương dược, như vậy thì không cần lưu lại cái mạng ti tiện này của mày nữa!”
Mắt thấy đại đao bổ xuống trước mặt, gần như chém tới bờ vai, Hàn Phác đột nhiên khom người một cái tránh thoát đao kia, sau đó linh hoạt mà nhanh chóng đánh về phía tên áo đen đang có chút sững sờ vì một chiêu thất thủ kia, người chưa đến, tay đã duỗi ra, chủy thủ chém sắt như chém bùn hướng thẳng tới tay phải của người nọ đang cầm đao mà đâm, vụt một cái liền vẽ lên một vết thương trên cổ tay tên đó, đinh một tiếng, cổ tay tên đó đau đớn, đại đao rơi xuống đất.
Biến hóa lần này tới thật bất ngờ, nhất thời năm người đều thẫn thờ trong phút chốc. Hàn Phác không ngờ một lần hành động đã thành công, mà tên kia vốn dĩ đã nghĩ là dễ như trở bàn tay, căn bản không để Hàn Phác võ nghệ thường tầm này vào trong mắt, sơ suất khinh địch đến nỗi sẩy tay bị thương, mà ba người khác vốn tưởng rằng đồng đội ra tay là đã đủ, chỉ đứng ở một bên bàng quang, nhưng lại không nghĩ tới người sẽ bị Hàn Phác gây thương tích.
“Tiểu tạp chủng chết tiệt!”
Tên áo đen kia nhìn cổ tay đổ máu, vết thương mặc dù không sâu, nhưng bị thương dưới tay một đứa trẻ con, thật vô cùng nhục nhã! Lúc tay trái nhặt lên đại đao trên mặt đất, liền vận lực vào cánh tay, mang theo kình phong, chém thẳng về phía Hàn Phác, đao pháp tại một đao này lão luyện mà nhanh chóng, lực đạo mãnh liệt, Hàn Phác căn bản không có cách nào né tránh, lập tức cậu nghiêng người về phía đại đao, còn tay phải nắm chặt chủy thủ, đâm thẳng về phía ngực tên ấy! Nếu đã không thể sống, ít nhất cũng phải giết được một kẻ thù! Chỉ là… tỷ tỷ…
Chủy thủ cầm trong tay đâm mãnh liệt vào ngực kẻ thù, Hàn Phác nhắm mắt lại, chờ đợi sự đau đớn của thân thể bị đại đao bổ vỡ, cảm thấy có chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt, một thứ mùi tanh nồng đậm khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn tản ra…
Nhưng chờ đợi thật lâu, vẫn không đợi được đến lúc đại đao lạnh lẽo bổ xuống cơ thể, xung quanh yên lặng giống như chết, mở mắt, chỉ thấy một khuôn mặt đang mở mắt thật to, tiếp đó là đại đao đang giơ lên thật cao nhưng lại không thể hạ xuống, bạch lăng quấn lấy đao. Thoáng dời mắt, thấy ba gương mặt khác lộ ra vẻ kinh ngạc không ngớt.
“Thật không hổ là đệ đệ của ta nha!” Bên tai nghe thấy tiếng cười nhẹ của Phong Tịch.
“Tỷ tỷ!” Hàn Phác kinh ngạc vui mừng quay đầu lại, chỉ thấy Phong Tịch đang ngồi trên mái hiên, lắc lư đôi chân dài, tay vung vẩy bạch lăng, dáng vẻ vô dùng nhàn nhã.
“Giết nó!”
Bên tai nghe được tiếng quát lạnh, kình phong lại kéo tới sau cổ!
“Hừ! Có dũng khí giết bảo bối ta hết lòng che chở trước mặt ta? Đều chán sống hết rồi đấy!”
Hàn Phác chỉ cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ đi, bay lên trời, khi phục hồi lại tinh thần, phát hiện thấy bản thân đã đứng trên nóc nhà.
Bóng trắng trước mặt lóe lên, đã không thấy hình bóng Phong Tịch, nhìn lại phía dưới nhà, chỉ thấy một vòng sáng trắng cuốn đi ba tên áo đen, đại đao trong tay mấy tên áo đen lóe lên ánh sáng, vung vẩy mãnh liệt, nhưng mỗi lần dùng toàn lực bổ về phía vòng sáng trắng kia, lại như chém vào mặt nước lưu động sâu rộng, chém một chút cũng không được cái gì, đao bị nước lôi kéo, nước chảy bèo trôi, còn vòng sáng trắng kia càng thu lại càng chặt hơn, chiêu thức của mấy tên áo đen đã không còn cách nào để sử dụng, chẳng đến một khắc, ba người đã thở hồng hộc.
“Chỉ có chút bản lĩnh thế này mà cũng dám ở trước mặt ta giết người bừa bãi! Buông xuống dừng lại cho ta!”
Mới nghe thấy tiếng cười nhạt của Phong Tịch, đinh, đinh, đinh, ba tiếng đại đao rơi trên mặt đất vang lên, vòng sáng đã thu lại, Phong Tịch ung dung đứng ở chính giữa, còn ba tên áo đen kia cũng đứng không nhúc nhích, xem ra đã bị Phong Tịch kiềm chế.
“Phác Nhi, đệ có thể xuống rồi.” Phong Tịch quay đầu vẫy tay.
Hàn Phác lập tức nhảy xuống, nhặt lên đại đao trên mặt đất, liền chém về phía người áo đen.
“Phác Nhi…” Bên tai vừa nghe thấy tiếng gọi kéo dài âm cuối của Phong Tịch, đại đao trong tay đã bị nàng bắt được, Hàn Phác quay đầu khàn giọng kêu lên: “Là bọn chúng! Chính bọn chúng đã giết cả gia đình đệ!”
“Ta biết.” Tay trái Phong Tịch tùy ý vung lên, tay phải nhẹ dùng sức, đại đao liền tới tay của nàng, “Ta còn có chuyện muốn hỏi bọn chúng thôi.”
“Mấy vị đai ca áo đen.” Phong Tịch cười tủm tỉm về phía mấy người chào hỏi, lại còn đồng thời chắp tay vái, “Có thể xin chỉ bảo một chút, vì sao các người nhất định phải đạt được phương dược của Hàn gia, nói chung mấy thứ thuốc được cất giấu tại Hàn gia đã bị các người vơ vét nhiều đến như vậy, với võ nghệ của mấy người, cũng đủ để các người dùng đến chết rồi.”
Ba tên áo đen cũng chẳng hề để ý tới câu hỏi của nàng, mặt dù đã bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, nhưng đôi mắt lại ngoan cường nhìn chằm chằm nàng, ba người bọn chúng cho dùng không thể nói nhưng vẫn là cao thủ đứng đầu, tài nghệ đều liệt vào hàng hạng nhất, vậy mà ba người liên kết đều thua dưới tay cô gái này, nàng ta rốt cuộc là ai?
“Ba vị đại ca…” Giọng nói của Phong Tịch lại kéo thật dài, vẻ tươi cười lại càng thêm rạng rỡ, “Lại không nói lời nào thì cũng đừng trách ta cắt đầu lưỡi của mấy người đó!” Ôi, cũng không nghĩ xem nếu cắt đầu lưỡi người ta, người ta còn nói ra thế nào được.
“Cô là người phương nào?” Một tên áo đen trong đó mở miệng hỏi.
“Anh không biết ta là ai?” Phong Tịch kêu lên một tiếng quái dị, sau đó vẻ mặt tràn đầy tủi thân, “Phác Nhi, họ lại không biết ta là ai đấy! Không phải đều nói hình tượng của ta đặc biệt, khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc sao? Sao mấy người này lại không biết ta là ai?”
“Hừ! Ta đến nói cho các ông biết nàng là ai!” Hàn Phác lại nhặt một thanh đại đao trên mặt đất lên, đi tới trước mặt một tên áo đen, mũi đao chỉ vào trán của tên áo đen đó, “Tỷ tỷ, đệ vẽ lên trên khuôn mặt này một cái hình trăng lưỡi liềm giống như trên trán tỷ có được không?”
“Không được.” Phong Tịch lại lắc đầu, “Cô nương ta mang miếng trăng khuyết này rồi được gọi ‘tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế’. Bọn chúng còn kém xa! Ngay cả bắt chước cũng đều không xứng.”
Nghe thấy lời đối thoại của họ, ba tên áo đen đều nhìn lên trán Phong Tịch, thấy miếng trăng khuyết tuyết ngọc kia, trong lòng ba người thắt chặt một hồi, đều tuôn ra một cái ý nghĩ đáng sợ, “Cô là Bạch Phong Tịch?”
“Hì hì, hóa ra các người biết ta là ai nha.” Phong Tịch nghe vậy cười đến mức long lanh rạng rỡ, hòa ái dễ thân, nhưng bạch lăng trong tay lại bay phấp phới trên không trung, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể quấn lên cần cổ của ba người, “Vậy các người cũng có thể biết Bạch Phong Tịch ta là người tốt thế nào, thế nên chỉ cần ba vị đại ca của Đoạn Hồn Môn nói ra người đứng sau lưng của các người, ta sẽ để các người đi.”
Ba người nghe thấy vậy, ngược lại trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn vẻ tươi cười xinh đẹp đơn thuần như vậy, nhưng lại cảm thấy sởn cả gai ốc. Năm năm trước chuyện Bạch Phong Hắc Tức tiêu diệt Đoạn Hồn Môn bọn họ khi đó còn chưa nhập môn, nhưng cũng đều nghe được những tiền bối trong môn kể lại, nhớ lại khi những tiền bối mang danh sát tinh đó chắc tới chuyện năm xưa, trên mặt cũng là cái vẻ hoảng sợ này, cũng cảnh cáo bọn họ: gặp gỡ Diêm Vương còn tốt hơn gặp phải Bạch Phong Hắc Tức!
Rầm! Rầm! Rầm! Trên miệng ba người đều chảy ra dòng máu đen, ngả xuống đất bỏ mình.
“Bọn chúng … bọn chúng tự sát rồi!” Hàn Phác kinh hoàng nhìn ba cỗ thi thể trên mặt đất.
“Ta biết rồi, bọn chúng không thể trốn, lại không thể nói, đương nhiên chỉ có thể chết!” Phong Tịch lạnh lùng nhìn thi thể trên mặt đất, thu lại bạch lăng, phủi tay, “Tự sát cũng tốt, miễn cho làm bẩn tay ta! Người của Đoạn Hồn Môn… Hừ! Dù chết một vạn lần cũng không đủ để bồi thường tội của chúng!”
Hàn Phác ném đao trong tay xuống, nhìn có chút buồn nôn. Cậu đương nhiên biết rằng Đoạn Hồn Môn là môn phái ác độc nhất ác độc nhất trên đời này! Làm những buôn bán giết người, lấy thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn đoạt đi tính mạng người, đồng thời còn buôn bán làm nhục phụ nữ và trẻ em! Cả đám đều không bằng cầm thú, chết cũng xứng đáng!
“Tỷ tỷ, tỷ làm gì đấy?” Hàn Phác thấy Phong Tịch lục lên lục xuống cái xác, dường như đang tìm cái gì đấy.
“Chính là những cái này đây!” Phong Tịch móc ra từ trong ngực một tên áo đen một thứ gì đó có hình dạng giống một cây sáo dài bằng một ngón tay.
“Đây là cái gì?” Hàn Phác hỏi.
Phong Tịch mở nắp cây sáo dài, một luồng hương hơi có phần ngọt nồng tản ra, “Cái này gọi là ‘bách lý hương’, là thứ mà người trong Đoạn Hồn Môn bọn chúng dùng để liên lạc.”
“Tỷ nói là cần cái này để dấn vài tên Đoạn Hồn Môn mà tỷ không đuổi được kia đến sao?” Hàn Phác thoáng nghĩ một chút liền đã nghĩ ra.
“Không phải là không đuổi được, mà là không có đuổi.” Phong Tịch đứng lên, “Nếu ta đuổi theo, đệ còn sống sao?”
“Không còn.” Hàn Phác thành thật đáp, mấy tên áo đen vừa rồi, tùy tiện một tên đều có thể lấy được mạng cậu, “Tỷ dẫn bọn chúng đến đây làm gì? Bọn chúng căn bản sẽ không tiết lộ cái người đứng sau kia.” Những tên này không phải thà chết cũng không chịu nói sao?
“Hừ, không tiết lộ cũng không quan trọng, chỉ là tuyệt đối không thể bọn họ tiết lộ ra dấu vết của chúng ta, huống hồ… ta quyết không cho phép người Đoạn Hồn Môn chạy thoát dưới mí mắt của ta! Để bọn họ chạy thoát nhất định sẽ càng có nhiều thêm oan hồn vô tội!” Phong Tịch ném chiếc ống lên không trung, khiến cho luồng hương kia tản đi trong gió.
Một lát sau, Phong Tịch hơi ngẩng đầu nhìn về nóc nhà bên trái.
“Vèo vèo!” Từ trên nóc nhà lướt xuống ba cái bóng đen, thấy tình hình trên mặt đất đều sững người lại. Vốn tưởng rằng đồng đội của mình thành công, phát tín hiệu dẫn bọn họ tới tụ họp, ai dè đến thì thấy xác đồng đội của mình.
“Các người có sẵn lòng nói cho ta biết ông chủ mua các người, hay là muốn giống như đồng đội của mình.”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, phát ra từ cô gái áo trắng đứng bên cạnh mấy thi thể kia, một đầu tóc đen dài, bị gió thổi tung, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, thấy không rõ tướng mạo, hơi thở quanh người khắc nghiệt tựa như la sát đi ra từ địa ngục, sát khi bức người. Trời vốn vào đông vô cùng rét mướt, bởi vì nàng lại càng tăng thêm một chút sát ý lạnh đến thấu xương!
“Từ khi nào Đoạn Hôn Môn nổi lửa lại từ đống tro tàn đấy?” Ánh mắt lạnh lùng của Phong Tịch quét qua ba người.
Ba người không nói lời nào, tay nắm đao vung lên, vận đủ công lực, phối hợp cùng nhau đồng thời từ ba phía chém về phía Phong Tịch. Ánh đao lẫm liệt, tức thì toàn bộ ngõ nhỏ đều bị một luồng sát khí mạnh mẽ bao trùm, Hàn Phác đứng cách đó ba trượng, nhưng chỉ cảm thấy xương cốt lạnh lẽo đến đau đớn.
Còn Phong Tịch vẫn đang đứng giữa bọn chúng, ý chí phong thái vẫn ung dung như trước đối mặt với ba ánh đao đang tới, ngay khi mũi đao chạm vào người nàng, Hàn Phác gần như thét lên thất thanh, thân hình nàng chợt như cây liễu đong đưa trong gió, nương theo gió mà nhẹ nhàng lay động, tư thế đẹp như thơ, lại nhanh tựa bão táp, nháy mắt liền nhảy ra khỏi vòng vây của ba người.
“Ngũ Quỷ Đoạn Hồn!” Bên tai nghe thấy ba người hét lớn một tiếng, thân hình bay lên, ánh đao như tuyết, mạnh mẽ ngang ngược, cuốn thẳng về hướng Phong Tịch còn đang bay giữa không trung. Cái loại sức lực mãnh liệt này dường như có thể vặn xoắn người đang ở lưng chừng trời kia vỡ tan thành bọt!
“Tỷ tỷ!” Hàn Phác thất thanh thét lớn, nhắm mắt không dám nhìn, sợ cái mình gặp phải sẽ là một đống máu thịt từ trên không trung bay xuống.
“Đây là tuyệt kỹ các người ẩn nấp năm năm luyện ra sao? Cũng chỉ được thế mà thôi!”
Trong không trung chợt vang lên âm thanh trong trẻo của Phong Tịch, Hàn Phác không khỏi mở mắt, một tích tắc kia, cậu nhìn thấy một đoạn cầu vồng trắng theo khoảng không đáp xuống, hóa thành vô số rồng trắng, bay lướt qua trời đất, còn thân mình bọn họ đã chẳng nhìn thấy rõ, toàn bộ chìm ngập trong ánh đao mũi rồng.
“Các người có ‘Ngũ Quỷ Đoạn Hồn’ phải không? Vậy hãy xem ‘Long Khiếu Cửu Thiên’ của ta đi!”
Tức thì, toàn bộ rồng trắng lại tề tụ giữa trời hóa thành một con rồng lớn, ngẩng đầu giương vuốt, nuốt trọn vạn vật trời đất!
“A!” Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, “đinh đinh đinh!” Có đao gãy từ trên không trung rơi xuống, sau đó giữa trời lại rụng xuống ba bóng người, tiếp đó ánh sáng rực rỡ tản ra, lộ ra giữa không trung một người áo trắng đứng ngạo nghễ, chân đạp rồng trắng, y phục đón gió mà bay, tóc đen nhẹ nhàng dao động, ánh sáng của tuyết ngọc trên trán rực rỡ đến lóa mắt, phảng phất như một vị thần điều khiển rồng.
Đúng lúc ba bóng người rơi xuống còn cách mặt đất ước chừng ba trượng, người đang đạp rồng trắng kia tay lại vung lên, “Để ta tiễn các người, những ác quỷ này xuống địa ngục đi!” Lập tức rồng trắng dưới chân đuổi thẳng tới ba người, mắt còn chưa kịp nhìn rõ, rồng đã hóa thành tia chớp trắng, quấn trọn trước cổ ba người rồi bay qua, “Bịch bịch bịch!” Ba cỗ thi thể rơi thẳng xuống đất!
“Nếu các người không phải là người của Đoạn Hồn Môn, có lẽ ta còn có thể tha cho các người, chỉ tiếc là…”
Phong Tịch nhẹ nhàng đáp xuống, thần sắc lạnh lẽo nhìn ba cỗ thi thể không còn hơi thở trên mặt đất, bạch lăng bay lượn trong tay cuối cùng cũng im lìm rủ xuống đất.
Hàn Phác ngừng thở, giương mắt đờ đẫn nhìn Phong Tịch, người trước mắt này… người trước mắt cả thân đầy sát khí, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc này thật là Bạch Phong Tịch sao? Thật là Phong Tịch dọc đường đi lời nói và hành động tùy tiện, vui giận tùy tính nhưng nhân ái nhân nghĩa đó sao?
Đi tới đó, chỉ thấy trên cổ ba người đều có một đường máu rất nhỏ, cái đó đều là do bạch lăng Phong Tịch vẽ lên. Ngày hôm nay Hàn Phác mới xem như là nhận biết được võ công tuyệt thế của Phong Tịch, lần đại náo tại thọ yến nhà họ chỉ có thể coi là trò đùa, lần so tài với Hoàng Triều kia cũng chỉ dừng tại đó chưa thấy mặt thật. Còn lúc này đây mới là giết người! Một dải bạch lăng mềm mại trong tay nàng có thể còn sắc bén hơn cả một thanh kiếm sắc! Mà còn có thể hóa thành rồng lớn nuốt trọn trời đất! Võ công như vậy, cao cường đến đáng sợ! Thật không giống trình độ mà con người có thể có! Ít nhất là cậu nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới trình độ đấy!
“Phác Nhi, không có việc gì rồi.” Phong Tịch thu lại bạch lăng, quay đầu nhìn Hàn Phác đang mang vẻ mặt kinh sợ, thần sắc trong nháy mắt khôi phục lại vẻ ôn hòa.
“Tỷ… Tỷ tỷ, võ công của tỷ… võ công của tỷ vì sao lại cao như vậy? Đây là loại võ công gì?” Hàn Phác như thể không dám tin hỏi. Võ công của nàng đã kinh hãi như thế, vậy Hắc Phong Tức nổi danh cùng nàng kia nhất định sẽ không thấp hơn nàng! Chẳng trách được, nàng dám nói ra một cách cuồng vọng không đặt thế tử Hoàng Triều vào trong mắt như thế! Thật sự mà, trong chốn võ lâm này, Bạch Phong Hắc Tức chẳng phải đã hùng mạnh đến cả mười năm mà không có đối thủ sao?
“Võ công của ta à, hì hì… Rất là hỗn tạp.” Phong Tịch khẽ cười, lại trở về làm một Bạch Phong Tịch thích cười đùa ấy, “Có gia truyền, cũng có học trộm, còn có bị người ta ép học, rất nhiều rồi.”
“Vậy cái mà tỷ dùng vừa rồi là võ công gi? Chính là cái có thể biến bạch lăng thành rồng ấy?” Hàn Phác vừa nói vừa khoa chân múa tay, vẻ mặt ngạc nhiên ngưỡng mộ.
“Cái đấy à, tên là ‘Long Khiếu Cửu Thiên’, vừa rồi chỉ là một chiêu trong đó mà thôi.” Phong Tịch nghiêng đầu cười nói. “Thật ra cái lợi hại nhất của ta hẳn là ‘Phương Khiếu Cửu Thiên’ cơ.”
“Cái gì?” Hàn Phác ngạc nhiên kêu lên, “Cái vừa rồi còn chưa coi là lợi hại nhất à? Tỷ còn có thứ lợi hại hơn?”
“Đúng vậy.” Phong Tịch thản nhiên gật đầu, “Từ khi ta xuất đạo đến giờ, ‘Phương Khiếu Cửu Thiên’ chỉ dùng qua một lần với một người, trừ tên ấy ra, thì toàn bộ mọi người ngay cả ‘Long Khiếu Cửu Thiên’ cũng đều không đỡ được, nếu không phải võ công ba người vừa nãy cao hơn ba người trước đó một chút, mà ta lại không muốn quấn quýt vô nghĩa cùng với bọn chúng, bằng không ngay cả ‘Long Khiếu Cửu Thiên’ ta cũng không dùng đâu.”
“Cái ‘Phượng Khiếu Cửu Thiên’ đã từng dùng với người nào? Người ấy còn sống không?” Hàn Phác chỉ quan tâm đến việc này, nhớ lại ‘Long Khiếu Cửu Thiên’ vừa mới rồi đã lợi hại như thế, vậy dưới cái ‘Phượng Khiếu Cửu Thiên’ kia còn có thể có người sống sao?
“Đương nhiên là còn sống rồi, chính là con hồ ly đen kia đấy thôi.” Phong Tịch bĩu môi dường như không cam chịu, “Chỉ có tên kia mới đỡ được chiêu ‘Phượng Khiếu Cửu Thiên’ của ta, chẳng qua ta cũng đỡ được ‘Lan Ám Thiên Hạ’ của hắn, không phân thắng bại.
“Quả nhiên.” Hàn Phác ấp úng nói, cũng chỉ có Hắc Phong Tức ấy thôi, bằng không sao có thể đứng ngang với nàng nổi danh thiên hạ. “Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại đặc biệt hận Đoạn Hồn Môn?” Hàn Phác không giải thích được, trên đời này còn rất nhiều môn phái tà ác giống như Đoạn Hồn Môn, nhưng Phong Tịch tựa như đối với Đoạn Hồn Môn căm thù đến tận xương tủy, dường như không có phép bất kỳ một người nào trong Đoạn Hồn Môn tồn tại sống sót trên đời.
Phong Tịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hồi lâu không nói, tâm tư sâu thẳm, phảng phất như rơi vào khoảng thời gian hồi ức nào đó, đến khi Hàn Phác cho rằng nàng sẽ không nói thì nàng lại mở miệng, âm thanh vô cùng nhạt nhòa, vô cùng khẽ khàng, tựa như một làn khói nhẹ nhàng bay trên không trung, nếu không lắng nghe cẩn thận, liền không thể nắm bắt được.
“Khi ta mới ra giang hồ, từng gặp một cô gái rất đẹp, có thể nói cô ấy là cô gái lương thiệt nhất, thuần khiết nhất trên đời. Vào lúc đó ta vẫn còn rất nhỏ, mới mười hai tuổi thôi, lang thang trong chốn giang hồ, vừa không biết đối nhân xử thế, cũng không hiểu cách kiếm sống, ngây thơ hồ đồ, tiền trên người dùng hết rất nhanh, lại còn mắc bệnh cảm lạnh, ngã xuống ven đường. Đáng lẽ đã suýt chết rồi, lại được cô ấy đi ngang qua cứu giúp, đưa ta về nhà cô ấy, mời bác sĩ chữa bệnh, chăm sóc tỉ mỉ cho ta, lại coi ta như em gái ruột của cô ấy. Về sau ta khỏi bệnh rồi, chia tay cô ấy tiếp tục ngao du giang hồ, nhưng đã hẹn ước với cô ấy hàng năm sẽ trở về thăm cô ấy một lần.”
“Năm đầu tiên sau khi chia tay, sắp tới thời gian cùng cô ấy ước hẹn, ta cố tình mua một đóa tuyết liên từ tay thương nhân Tây Vực, định tặng cho cô ấy, vì cô ấy từng nói loài hoa đẹp nhất, thiêng liên nhất trên đời này là tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn. Chỉ là tới cửa nhà cô ấy, ta bỗng nhiêu quyết định tạm thời không đi vào, ta muốn đợi đến ban đêm sắm vai một hiệp khách, võ nghệ cao cường chuồn vào khuê phòng của cô ấy, sau đó đặt tuyết liên xuống bên giường, lặng lẽ chờ cô ấy tỉnh lại. Bởi vì cô ấy đã từng nói rất ao ước những người giang hồ tự do đến tự do đi kia, đặc biệt thích nhìn những câu chuyện truyền kì về tình yêu giữa tiểu thư khuê các và hiệp khách giang hồ, thế nên ta quyết định pha trò cho cô ấy.”
“Đó là một buổi tối tháng tám, trăng sáng như sương, đêm lạnh như nước. Ta đợi đến đêm khuya, khi mọi người đều chìm vào trong mộng đẹp, mới lén vào trong nhà cô ấy. Thế nhưng vừa phi qua bức tường trong sân, ta đã thấy máu trải đầy mặt đất, cả đường ta đi qua, chứng kiến những người hầu, hộ vệ, cha mẹ của cô ấy… ngã nằm trên mặt đất. Cuối cùng ta đi vào khuê phòng của cô ấy, ta nhìn thấy cô ấy… thấy cô ấy…”
Phong Tịch dùng răng cắn chặt môi, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên thần sắc đau đớn, đôi mắt luôn luôn sáng ngời cũng bị che phủ bởi một tầng sương mù.
“Cô ấy thật sự cũng chưa lớn mà! Cô ấy thực ra mới mười bốn tuổi thôi! Lớn hơn ta một tuổi mà thôi! Thế nhưng… những tên đó… những tên đó lại đối xử với cô ấy như thế… cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn trong trắng là thế, nằm ở giữa vũng máu đó tươi, tựa như trong hồ máu chứa đựng một đóa hoa tường vi trắng ngần… đẹp thê lương đau thương đến thế… tuyệt diễm đến nỗi khiến đóa tuyết liên ta đang nắm gắt gao trong tay cũng thẹn đến điêu tàn! Đã nhiều năm trôi qua, nhưng ta vĩnh viễn nhớ kỹ hình dáng cuối cùng của cô ấy!”
Phong Tịch nhắm mắt lại, một đóa tường vi máu kia lần thứ hai tái hiện, khiến nàng không nén được nhíu chặt hàng mày, bờ môi đã rớm tia máu, “Về sau, ta điều tra ra là một đối thủ làm ăn của cha cô ấy dùng tiền mời người Đoạn Hồn Môn làm, ta làm cho tên mua kẻ ác kia táng gia bại sản, nhưng không muốn mạng của hắn, ta muốn hắn phải tiếp tục sống với hai bàn tay trắng! Còn người Đoạn Hồn Môn, tra truy tìm mất rất nhiều năm, cuối cùng năm năm trước ta cũng tìm được nơi ẩn náu của bọn chúng, thế nên ta đã huyết tẩy Đoạn Hồn Môn! Đó là lần đầu ta giết người nhiều nhất từ khi xuất đạo tới nay! Máu chảy khi đó… Nhiếu đến mức giống như có thể chảy thành sông tụ hội thành biển!”
“Tỷ tỷ…” Hàn Phác chỉ các thấy cái mũi ê ẩm, đôi mắt cay cay.
“Phác Nhi, ta hy vọng đệ là một người lương thiện, thuần khiết, giống như cô chị nhỏ ta gặp trước đây, bởi vì trên đời này đã còn rất ít người như vậy rồi.” Phong Tịch cúi người ngồi xuống, dùng ống tay áo lau đi nước mắt và vệt máu trên mặt cậu, trả lại khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú thuần khiết, sạch sẽ không tì vết.
“Cô nương!” Vẻ mặt Nhan Cửu Thái đang nóng ruột trở về gấp kinh hoàng nhìn thấy mọi thứ trước mắt.
“Nhanh đại ca, sao huynh đi lâu vậy?” Phong Tịch ngẩng đầu, thần sắc trên mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra vẻ đau thương buồn bã vừa rồi.
“Bởi vì có mấy người anh em cũng nhất định muốn đi theo cô nương, thế nên…” Nhan Cửu Thái giải thích, sau đó chỉ vào mấy cỗ thi thể trên mặt đất, “Cô nương, những người này muốn ám sát cô sao?”
“Đúng vậy.” Phong Tịch đứng lên thản nhiên cười nói, “Kẻ thù của ta cũng không ít đâu, sau này huynh đi theo bên cạnh ta sẽ gặp càng nhiều đó.”
Nhan Cửu Thái nhặt mũi tên trúc dưới đất lên, tinh tế quan sát một lúc rồi nói: “Loại trúc này tên gọi là ‘trúc Trường Ly’, chỉ có thể sinh trưởng bên hồ Trường Ly của Hoa quốc, cô nương đắc tội người nào ở Hoa quốc sao?”
“Hoa quốc?” Trong mắt Phong Tịch chợt lóe lên ánh sáng, nhặt mũi tên trúc trên mặt đất lên.
“Cô nương, những người này là…”
“Đoạn Hồn Môn.” Phong Tịch thản nhiên nói, nắm một mũi tên dài trong tay, “Nhan đại ca, phiền huynh gọi anh em của huynh xử lý những tên này một chút, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.”
“Được.” Nhan Cửu Thái đáp.
Cửa ngõ truyền đến tiếng vang của bánh xe lăn trên đường, một chiếc xe ngựa chạy vào ngõ nhỏ, có bốn gã đại hán từ trên xe nhảy xuống.
“Ra mắt Phong nữ hiệp.” Bốn người khom lưng hô.
“Ừ.” Phong Tịch thản nhiên phất tay, “Bốn vị đại ca không cần đa lễ, phiền các anh xử lý nơi này một chút, ta và Nhan đại ca đi trước một bước.”
“Phong nữ hiệp!” Bốn người cùng gọi lại nàng, “Xin cho phép chúng tôi đi theo tùy tùng.”
Phong Tịch quay đầu liếc nhìn bốn người, hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Bốn vị hãy ở lại Thái thành, về sau… ta còn có chuyện xin nhờ bốn vị, đến lúc đó ta sẽ quay về tìm các anh.”
Bốn người nghe thấy vậy không khỏi thất vọng.
“Lời ta nói cũng không phải là từ chối.” Phong Tịch thấy thế bèn nói tiếp, cũng móc ra một vật từ trong người đưa cho bọn họ, “Về sau nếu nhìn thấy vật giống vật này, vậy có nghĩa là ta có chuyện muốn nhờ, đến lúc đó còn xin mấy vị giúp đỡ. Hiện nay tạm thời xin ở lại Thái thành, để ý cẩn thận đến Cửu Thái, cũng xem như là cố gắng vì ta.”
“Được!” Một người trong bốn người nhận lấy miếng tín vật, đồng thời thẳng thắn đồng ý.
Trên đường đi ra khỏi Thái thành hướng về Nhĩ thành, một chiếc xe ngựa bốn bánh chạy không nhanh không chậm.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng có vừa quay đầu lại đã ngủ thế.”
“Phác Nhi… đệ đừng ồn nữa… Để… để ta ngủ yên ổn một giấc.”
Thùng xe ước chừng bằng một gian phòng lớn của một căn nhà nho nhỏ, chính giữa lấy một chiếc mành ngăn cách với bên trong, bốn vách đều được lát bằng thảm gấm dày, khiến trong thùng xe ấm áp như xuân, trên chiếc giường đỏ thẫm, Phong Tịch ôm chiếc chăn gấm đang mơ mơ màng màng, một đầu tóc dài, uốn lượn rủ xuống, trải dài trên giường, trên thảm. Hàn Phác dựa sát nhoài người bên giường, đang cầm một nắm tóc trong tay kéo xuống, hy vọng có thể kéo nàng tỉnh dậy.
“Cô nương, điểm tâm cô dặn mua tôi đã mua tới.” Chiếc mành lay động, Nhan Cửu Thái đi vào.
“À.” Phong Tịch vẻ mặt vốn đang thèm ngủ, nghe thấy có đồ ăn, lập tức nhảy dựng lên, “Nhan đại ca, cảm ơn huynh, ta đang bị đói đây.”
“Cô nương, tôi vừa rồi mới nghe được một tin tức, nghe nói Hoa vương muốn trong tháng ba năm sau sẽ tuyển chồng cho công chúa Thuần Nhiên.” Nhan Cửu Thái đưa điểm tâm cho nàng, nói.
“Kén chồng cho vị đệ nhất mỹ nhân Đông Triều kia?” Phong Tịch nghe thấy vậy, bàn tay đang vươn ra chợt chững lại.
“Đúng, nghe nói Hoa vương đã thông báo toàn thiên hạ, lần này kén rể không phân biệt quốc gia, không phân biệt giàu nghèo sang hèn, chỉ cần bút vàng của công chúa tự chỉ tới, liền trở thành Phò mã!” Nhan Cửu Thái nói.
Phong Tịch đẩy đẩy điểm tâm trước mắt ra, ngồi dậy, thần sắc trên mặt nghiêm túc hiếm thấy, khiến cho Nhan Cửu Thái và Hàn Phác đều có chút khó hiểu, thật không rõ vì sao một công chúa kén chồng lại khiến cái người ngao du nhân gian như nàng coi trọng.
“Công chúa Hoa quốc năm nay cũng gần hai mươi rồi đi, lẫn lữa không tuyển chồng, hiện tại lại muốn tháng ba năm sau kén rể đấy.” Ánh mắt Phong Tịch hướng về phía nóc xe, nỉ non tự nói.
“Tỷ tỷ, công chúa kén rể kia có liên quan gì với tỷ, làm gì phải căng thẳng như thế?” Hàn Phác hỏi.
“Có lẽ sắp bắt đầu rồi.” Phong Tịch dường như không nghe được những lời của Hàn Phác, vẫn lầm lầm trong miệng, một lát sau trên mặt nàng lộ ra nụ cười trống rỗng, trong mắt lóe lên tia sáng tràn đầy hứng thú, quay đầu nhìn về phía Nhan Cửu Thái, “Nhan đại ca, chúng ta đi Hoa quốc.”
“Được.” Nhan Cửu Thái đáp, cũng không hề hỏi nàng vì sao, “Là chọn đường đi qua Hoàng quốc hay chọn đường đi qua đất vua.”
“Từ Hoàng Quốc qua đi.” Phong Tịch khôi phục lại vẻ mặt ung dung, lại nhặt lên một miếng điểm tâm đút vào miệng.
“Vì sao chúng ta lại phải đi Hoa quốc?” Hàn Phác chưa tử bỏ ý định, lôi kéo ống tay áo Phong Tịch hỏi.
“Đương nhiên là phải đi xem đệ nhất mỹ nhân Đông Triều rồi!” Phong Tịch liếc mắt nhìn cậu một cái, “Tiển thể nhìn xem cô ta sẽ tuyển kiểu phò mã gì.”
“Đệ nhất mỹ nhân Đông Triều? Có thể hoàn mỹ hơn tỷ tỷ sao?” Hàn Phác lại hỏi.
“Khụ… khụ…” Phong Tịch sặc đến mức ho không ngừng.
“Đệ không tranh với tỷ, làm gì mà tỷ phải ăn nhanh như vậy.” Hàn Phác giống người lớn vỗ vỗ lưng Phong Tịch, thật là, hiện tại không thiếu ăn chẳng thiếu mặc, không cần tranh cướp, cho Nhan Cửu Thái đi theo quả thật là rất đúng! Trên đời này có lẽ ngoại trừ Nhan Cửu Thái này ra, chắc chẳng có người đầy tớ nào sẽ dâng lên toàn bộ gia sản của bản thân tới hầu hạ một chủ nhân nghèo rớt mồng tơi thế này.
“Cô nương, uống nước.” Nhan Cửu Thái nhìn Phong Tịch ho đến nỗi đỏ bừng mặt, thật sự không đành lòng, vội vã rót nước đưa cho nàng.
“Ùng ục… ùng ục…” Phong Tịch vội vàng uống, sau cùng vỗ vỗ ngực, xuôi xuống một hơi, “Ôi, ta không ăn nữa, ta muốn đi ngủ.” Nói xong thì ngã thật xuống trên giường.
“Đừng ngủ mà.” Hàn Phác túm lấy nàng, “Tỷ ngủ ta làm gì?”
“Bảo Nhan đại ca kể chuyện cho đệ nghe đi.” Phong Tịch ngáp một cái, khua tay nói.
“Đúng rồi.” Ánh mắt Hàn Phác sáng lên, “Nhan đại ca, huynh kể chuyện năm đó tỷ tỷ làm thế nào phá hết ba mươi tám trại Ô Vân của mấy người có được không?”
“Chuyện đấy thì có gì để kể, phải biết rằng lần đấy ta cũng suýt nữa bị bọn loạn tiễn của bọn họ bắn thành tổ ong vò vẽ.” Phong Tịch lại ôm chăn bông thì thầm.
“Vậy à, vậy kể chuyện năm đó tỷ tỷ san bằng mười bảy đường của Thanh giáo đi.” Hàn Phác đề nghị nói.
“Lại càng không có gì để nói hết, lần đấy ở trong tổng đường bọn họ, ta suýt nữa bị đốt thành than.” Phong Tịch lại lầm rầm, chỉ có điều âm thanh mang chút buồn bực, người trông như đã vùi sâu vào tỏng chăn rồi.
“Vậy kệ chuyện ba năm trước tỷ tỷ một người một ngựa xông vào núi Hắc Hùng, vì Bạch quốc cướp lại từ tay bọn giặc cướp nơi ấy năm mươi vạn bạc cứu trợ thiên tai.”
“Cái đấy cũng chẳng dễ chơi, thiếu chút nữa bị bọn họ dùng thuốc nổ cho nổ thành thịt vụn.”
“Cái này không cho kể, cái kia không cho kể, vậy còn có cái gì để kể đây!” Hàn Phác bĩu môi.
“Có thể bảo Nhan đại ca kể cho đệ nghe mấy chuyện sói báo oán[1], hổ trả ơn[2].”
“Đệ chẳng thèm nghe, đệ chỉ muốn nghe chuyện có liên quan đến tỷ tỷ thôi.”
Phong Tịch chìa một tay ra từ trong chăn bông, quơ trái quơ phải, “Muốn kể chuyện đừng kể về ta, chuyện xưa cũng giống chuyện của người chết ấy, đợi ta chết đã rồi mới có thể kể.”
“Nhưng mà…”
“Oáp…” Phong Tịch ngáp một cái, tay rụt vào trong chăn, “Đừng ồn ào nữa, ta muốn ngủ rồi.”
“Tỷ tỷ.” Hàn Phác đi qua lay lay đầu nàng, “Tỷ tỷ…”
Phong Tịch cứ tự nhiên ngủ thiếp đi, không hề để ý đến cậu.
“Vì sao huynh lại muốn đi theo tỷ tỷ?” Thấy Phong Tịch ngủ, Hàn Phác trở lại trước mặt Nhan Cửu Thái hỏi, thật sự không rõ vì sao người này cũng là người danh chấn một phương, lại cam chịu làm nô làm phó chỉ vì muốn đi theo bên người tỷ tỷ.
Nhan Cửu Thái chỉ cười.
“Nói đi mà.” Hàn Phác không chịu buông tha.
“Thế đệ vì sao phải đi theo cô ấy?” Nhan Cửu Thái hỏi ngược lại, trên khuôn mặt xấu xí hiện lên một đôi mắt sáng quắc như sao đêm.
Hàn Phác yên lặng, hai nươời đối diện nhau trong chốc lát, Hàn Phác dời ánh mắt về phía trước giường, “Đệ cũng đi ngủ.”
Nói xong vén màn lên, đi vào trong, ôm lấy một cánh tay Phong Tịch làm gối.
“Đệ?” Nhạn Cửu Thái mắt choáng váng, ngẫm lại giữa nam và nữ có khác, các hộ gia đình giàu sang thật chú trọng việc ‘năm tuổi không cùng chiếu’, nhưng trước mặt…
[Trích trong lễ giáo phong kiến Trung Quốc xưa: “Tam tuế bất đồng sáng, ngũ tuế bất đồng tịch” – “Ba tuổi không cùng giườg, năm tuổi không cùng chiếu]
Hàn Phác trừng mắt nhìn khắn le lưỡi, làm mặt quỷ, “Cả đường này đệ đều ôm tỷ tỷ ngủ thế này đấy, huynh tức đỏ mắt à? Đỏ mắt cũng không có phần, huynh ngủ bên ngoài thùng xe ý.”
Nhan Cửu Thái cuối cùng lại cười coi như không có gì, tự mình vén mành đi ra ngoài.
Trong một ngõ nhỏ không người, Hàn Phác lôi kéo Phong Tịch đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, hỏi.
“Vì anh ta muốn đi theo thôi.” Phong Tịch từ từ nhắm mắt lại, đáp.
“Tỷ chẳng phải là người tốt như vậy đâu.” Hàn Phác bĩu môi nói, “Tỷ để anh ta đi theo có phải có mục đích gì không?”
“Phác Nhi, đệ từng nghe tới tộc Cửu La chưa?” Phong Tịch rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn cậu nói.
“Tộc Cửu La?” Hàn Phác suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Chưa từng nghe tới.”
“Ừ, đệ chưa từng nghe tới âu cũng là điều có thể.” Ánh mắt Phong Tịch hướng về nơi xa, tinh thần dường như cũng trôi về phương ấy, “Dù sao tộc Cửu La bị diệt tộc đã hơn ba trăm năm, hơn nữa tại ngày diệt tộc đã bị Thủy Đế hủy mất tên tộc, người đời đương nhiên không biết đã từng có một tộc Cửu La, là tộc Cửu La lấy trung trinh cố chấp mà vang danh hậu thế.”
“Nếu thật là một tộc trung trinh, vậy thì vị sao lại bị Thủy đế diệt tộc?” Hàn Phác hỏi.
“Sự trung trinh của bọn họ là dành cho đối tượng đầu tiên họ kính dâng lòng trung thành, sau khi họ lập lời thề, vậy thì dù có là chết cũng không thể thay đổi niềm tin trong lòng họ!” Phong Tịch than thở, “Hơn nữa năm đó, nguyên nhân tạo nên trận đại nạn của tộc Cửu La kia cũng có phần của người Phong gia chúng ta. Người tộc Cửu La may mắn sống sót trên đời cũng không còn nhiều lắm, nhưng bọn họ lại rải rác chân trời góc bể, cả đời không thể trở lại quê nhà, liên tục cho tới tận bây giờ, tộc Cửu La vẫn là một điều cấm kỵ, không cho chép được nhắc tới ở Đông Triều…”
“Mới rồi anh ta vừa lập lời thề với tỷ sao?” Hàn Phác nhớ tới động tác Nhan Cửu Thái vừa mới làm, không khỏi nghiến răng. Hừ! Anh ta dám hôn tay tỷ tỷ!
“Đúng vậy, vừa rồi là lời thề anh ta tỏ lòng tận trung với ta. ‘Chỉ cần phân phó, muôn lần chết cũng không chối từ’ nghĩa là ta có bảo anh ta chết, anh ta cũng sẽ đi.” Phong Tịch gật đầu, biểu cảm trên mặt không hiểu là buồn hay vui, “Nếu sáu năm trước anh ta đã quyết tâm phải đi theo ta, vậy thì hôm nay gặp nhau, anh ta không đạt được mục đích sẽ tuyệt đối không buông xuôi, anh ta sẽ luôn luôn đuổi theo, đuổi tới khi ta gật đầu… hoặc tới ngày anh ta chết!”
“Đã nhiều năm trôi qua rồi, các thế hệ Phong gia chúng ta đều ôm lòng áy náy với tộc Cửu La, luôn luôn muốn khôi phục cho bọn họ tên tộc, chỉ là…” Phong Tịch nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu, ánh mắt mờ mịt, phảng phất như đang lạc về quãng thời gian xa xôi ba trăm năm về trước, mang theo lời than thở sâu lắng, “Anh ta muốn cùng đi thì cứ cùng đi, có lẽ là Phong gia và tộc Cửu La có duyên như vậy, hơn nữa về sau… ta còn có việc phải nhờ anh ta đấy chứ.”
“Trên đời này chẳng nhẽ có việc gì tỷ không làm được, mà còn phải yêu cầu anh ta?” Hàn Phác cũng không tin, ở trong lòng cậu, Phong Tịch là một người không gì không làm được.
“À…” Phong Tịch nghe thấy vậy không khỏi cười khẽ, hơi có phần thương yêu vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Hàn Phác. “Những chuyện ta không làm được trên đời cũng nhiều…”
Lời còn chưa dứt, trong phút chốc, Phong Tịch thu lại ý cười, tay vươn ra, ôm Hàn Phác vào lòng, bay vút lên không trung, nhanh chóng lùi lại ba trượng.
Chỉ nghe “phập” một tiếng, nơi bọn họ đứng lúc đầu đã bị găm một mũi tên dài, mũi tên cắm thật sâu vào giữa tảng đá, phần đuôi vẫn còn rung, đủ thấy một tên vừa tới cực nhanh, lực cực mạnh!
Hàn Phác nhìn một tên kia, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, nơi mũi tên kia cắm xuống chính là nơi cậu vừa đứng, nếu chậm một bước, cậu nhất định sẽ bị mũi tên xuyên thủng ngực!
“Người nào đấy?”
Phong Tịch vừa mới quát lên, tên đã như mưa bắn xuống từ trên nóc nhà hai bên ngõ nhỏ, ngay lúc đó nàng chẳng còn rảnh để nghĩ xem đó là người phương nào, lập tức ôm Hàn Phác vào trong lòng, bạch lăng bay ra từ trong tay áo, khí lực truyền qua dải lụa, bay quanh bao trọn cơ thể, toàn thân dệt lên một bức tường trắng kiên cố, tất cả mũi tên dài bay đến, nếu không rơi xuống đất thì liền bị nội kình bạch lăng mang theo chặt đứt làm đôi!
Khi mưa tên dừng lại, bạch lăng của Phong Tịch liền trở lại bình thường, lạnh lùng hừ nói: “Hừ! Không còn tên nữa phải không?”
Sau đó nàng buông Hàn Phác, mũi chân nhún nhẹ, cả người như hạc trắng bay lên cao, đáp xuống nóc nhà bên trái, tiếp đó đuổi theo mấy bóng đen thùi lùi đang biến mất xa dần kia.
Nhưng vào lúc sau khi Phong Tịch đuổi theo kẻ địch, trên nóc nhà bên phải bay xuống bốn bóng người, đáp xuống trước mặt Hàn Phác, vây cậu ở chính giữa. Bốn người đều mặc trang phục màu đen, mắt hung mày lạnh.
Hàn Phác rút chủy thủ ra, đặt ngang trước ngực, cảnh giác nhìn bốn người. Tuy rằng cậu vô cùng sợ hãi, nhưng trong lòng lại lặng lẽ lầm bẩm… đừng sợ… đừng sợ… Chỉ là chân có phần run rẩy, phá hủy nét mặt cố giữ bình tĩnh của cậu.
Vào lúc bốn người rút ra đại đao ở thắt lưng, con ngươi Hàn Phác co lại, sắc mặt trấn định, lớn tiếng la lên: “Là các người!”
Chính là những người này! Chính là những ngày này đã giết hại cha mẹ của cậu! Chính là những người này thiêu cháy nhà của cậu! Cậu không nhận ra bọn chúng! Nhưng cậu nhận ra được loại đao này! Cậu nhớ kỹ tư thế bọn chúng rút đao!
“Giao phương dược ra đây!” Một gã áo đen bên trái lạnh lùng nói, ánh mắt như rắn nhìn thẳng vào Hàn Phác. “Nếu không phải bọn mày lộ mặt tại sòng bạc kia, bọn tao thật không ngờ tới Hàn gia lại còn sót lại mày! Vốn nghĩ rằng phương dược Hàn gia đã bị Hàn lão quỷ mang theo xuống lòng đất rồi, hiện tại chúng tao cũng tới được không uổng công phu!”
“Hừ hừ! Phương dược sớm bị các người đốt thành tro rồi!” Hàn Phác cười khẩy, vung chủy thủ trong tay nói. “Ta vốn tưởng ta vĩnh viễn cũng không tìm được các người để báo thù cho cha mẹ, không ngờ ngày hôm nay các người lại đến xuất hiện trước mặt ta, thật là ông trời có mắt!”
“Chỉ bằng mày?” Một gã áo đen bên phải cười miệt thị một tiếng, tiến lên từng bước, đại đao trong tay vung lên, chém thẳng về phía Hàn Phác, “Mày đã không có phương dược, như vậy thì không cần lưu lại cái mạng ti tiện này của mày nữa!”
Mắt thấy đại đao bổ xuống trước mặt, gần như chém tới bờ vai, Hàn Phác đột nhiên khom người một cái tránh thoát đao kia, sau đó linh hoạt mà nhanh chóng đánh về phía tên áo đen đang có chút sững sờ vì một chiêu thất thủ kia, người chưa đến, tay đã duỗi ra, chủy thủ chém sắt như chém bùn hướng thẳng tới tay phải của người nọ đang cầm đao mà đâm, vụt một cái liền vẽ lên một vết thương trên cổ tay tên đó, đinh một tiếng, cổ tay tên đó đau đớn, đại đao rơi xuống đất.
Biến hóa lần này tới thật bất ngờ, nhất thời năm người đều thẫn thờ trong phút chốc. Hàn Phác không ngờ một lần hành động đã thành công, mà tên kia vốn dĩ đã nghĩ là dễ như trở bàn tay, căn bản không để Hàn Phác võ nghệ thường tầm này vào trong mắt, sơ suất khinh địch đến nỗi sẩy tay bị thương, mà ba người khác vốn tưởng rằng đồng đội ra tay là đã đủ, chỉ đứng ở một bên bàng quang, nhưng lại không nghĩ tới người sẽ bị Hàn Phác gây thương tích.
“Tiểu tạp chủng chết tiệt!”
Tên áo đen kia nhìn cổ tay đổ máu, vết thương mặc dù không sâu, nhưng bị thương dưới tay một đứa trẻ con, thật vô cùng nhục nhã! Lúc tay trái nhặt lên đại đao trên mặt đất, liền vận lực vào cánh tay, mang theo kình phong, chém thẳng về phía Hàn Phác, đao pháp tại một đao này lão luyện mà nhanh chóng, lực đạo mãnh liệt, Hàn Phác căn bản không có cách nào né tránh, lập tức cậu nghiêng người về phía đại đao, còn tay phải nắm chặt chủy thủ, đâm thẳng về phía ngực tên ấy! Nếu đã không thể sống, ít nhất cũng phải giết được một kẻ thù! Chỉ là… tỷ tỷ…
Chủy thủ cầm trong tay đâm mãnh liệt vào ngực kẻ thù, Hàn Phác nhắm mắt lại, chờ đợi sự đau đớn của thân thể bị đại đao bổ vỡ, cảm thấy có chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt, một thứ mùi tanh nồng đậm khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn tản ra…
Nhưng chờ đợi thật lâu, vẫn không đợi được đến lúc đại đao lạnh lẽo bổ xuống cơ thể, xung quanh yên lặng giống như chết, mở mắt, chỉ thấy một khuôn mặt đang mở mắt thật to, tiếp đó là đại đao đang giơ lên thật cao nhưng lại không thể hạ xuống, bạch lăng quấn lấy đao. Thoáng dời mắt, thấy ba gương mặt khác lộ ra vẻ kinh ngạc không ngớt.
“Thật không hổ là đệ đệ của ta nha!” Bên tai nghe thấy tiếng cười nhẹ của Phong Tịch.
“Tỷ tỷ!” Hàn Phác kinh ngạc vui mừng quay đầu lại, chỉ thấy Phong Tịch đang ngồi trên mái hiên, lắc lư đôi chân dài, tay vung vẩy bạch lăng, dáng vẻ vô dùng nhàn nhã.
“Giết nó!”
Bên tai nghe được tiếng quát lạnh, kình phong lại kéo tới sau cổ!
“Hừ! Có dũng khí giết bảo bối ta hết lòng che chở trước mặt ta? Đều chán sống hết rồi đấy!”
Hàn Phác chỉ cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ đi, bay lên trời, khi phục hồi lại tinh thần, phát hiện thấy bản thân đã đứng trên nóc nhà.
Bóng trắng trước mặt lóe lên, đã không thấy hình bóng Phong Tịch, nhìn lại phía dưới nhà, chỉ thấy một vòng sáng trắng cuốn đi ba tên áo đen, đại đao trong tay mấy tên áo đen lóe lên ánh sáng, vung vẩy mãnh liệt, nhưng mỗi lần dùng toàn lực bổ về phía vòng sáng trắng kia, lại như chém vào mặt nước lưu động sâu rộng, chém một chút cũng không được cái gì, đao bị nước lôi kéo, nước chảy bèo trôi, còn vòng sáng trắng kia càng thu lại càng chặt hơn, chiêu thức của mấy tên áo đen đã không còn cách nào để sử dụng, chẳng đến một khắc, ba người đã thở hồng hộc.
“Chỉ có chút bản lĩnh thế này mà cũng dám ở trước mặt ta giết người bừa bãi! Buông xuống dừng lại cho ta!”
Mới nghe thấy tiếng cười nhạt của Phong Tịch, đinh, đinh, đinh, ba tiếng đại đao rơi trên mặt đất vang lên, vòng sáng đã thu lại, Phong Tịch ung dung đứng ở chính giữa, còn ba tên áo đen kia cũng đứng không nhúc nhích, xem ra đã bị Phong Tịch kiềm chế.
“Phác Nhi, đệ có thể xuống rồi.” Phong Tịch quay đầu vẫy tay.
Hàn Phác lập tức nhảy xuống, nhặt lên đại đao trên mặt đất, liền chém về phía người áo đen.
“Phác Nhi…” Bên tai vừa nghe thấy tiếng gọi kéo dài âm cuối của Phong Tịch, đại đao trong tay đã bị nàng bắt được, Hàn Phác quay đầu khàn giọng kêu lên: “Là bọn chúng! Chính bọn chúng đã giết cả gia đình đệ!”
“Ta biết.” Tay trái Phong Tịch tùy ý vung lên, tay phải nhẹ dùng sức, đại đao liền tới tay của nàng, “Ta còn có chuyện muốn hỏi bọn chúng thôi.”
“Mấy vị đai ca áo đen.” Phong Tịch cười tủm tỉm về phía mấy người chào hỏi, lại còn đồng thời chắp tay vái, “Có thể xin chỉ bảo một chút, vì sao các người nhất định phải đạt được phương dược của Hàn gia, nói chung mấy thứ thuốc được cất giấu tại Hàn gia đã bị các người vơ vét nhiều đến như vậy, với võ nghệ của mấy người, cũng đủ để các người dùng đến chết rồi.”
Ba tên áo đen cũng chẳng hề để ý tới câu hỏi của nàng, mặt dù đã bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, nhưng đôi mắt lại ngoan cường nhìn chằm chằm nàng, ba người bọn chúng cho dùng không thể nói nhưng vẫn là cao thủ đứng đầu, tài nghệ đều liệt vào hàng hạng nhất, vậy mà ba người liên kết đều thua dưới tay cô gái này, nàng ta rốt cuộc là ai?
“Ba vị đại ca…” Giọng nói của Phong Tịch lại kéo thật dài, vẻ tươi cười lại càng thêm rạng rỡ, “Lại không nói lời nào thì cũng đừng trách ta cắt đầu lưỡi của mấy người đó!” Ôi, cũng không nghĩ xem nếu cắt đầu lưỡi người ta, người ta còn nói ra thế nào được.
“Cô là người phương nào?” Một tên áo đen trong đó mở miệng hỏi.
“Anh không biết ta là ai?” Phong Tịch kêu lên một tiếng quái dị, sau đó vẻ mặt tràn đầy tủi thân, “Phác Nhi, họ lại không biết ta là ai đấy! Không phải đều nói hình tượng của ta đặc biệt, khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc sao? Sao mấy người này lại không biết ta là ai?”
“Hừ! Ta đến nói cho các ông biết nàng là ai!” Hàn Phác lại nhặt một thanh đại đao trên mặt đất lên, đi tới trước mặt một tên áo đen, mũi đao chỉ vào trán của tên áo đen đó, “Tỷ tỷ, đệ vẽ lên trên khuôn mặt này một cái hình trăng lưỡi liềm giống như trên trán tỷ có được không?”
“Không được.” Phong Tịch lại lắc đầu, “Cô nương ta mang miếng trăng khuyết này rồi được gọi ‘tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế’. Bọn chúng còn kém xa! Ngay cả bắt chước cũng đều không xứng.”
Nghe thấy lời đối thoại của họ, ba tên áo đen đều nhìn lên trán Phong Tịch, thấy miếng trăng khuyết tuyết ngọc kia, trong lòng ba người thắt chặt một hồi, đều tuôn ra một cái ý nghĩ đáng sợ, “Cô là Bạch Phong Tịch?”
“Hì hì, hóa ra các người biết ta là ai nha.” Phong Tịch nghe vậy cười đến mức long lanh rạng rỡ, hòa ái dễ thân, nhưng bạch lăng trong tay lại bay phấp phới trên không trung, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể quấn lên cần cổ của ba người, “Vậy các người cũng có thể biết Bạch Phong Tịch ta là người tốt thế nào, thế nên chỉ cần ba vị đại ca của Đoạn Hồn Môn nói ra người đứng sau lưng của các người, ta sẽ để các người đi.”
Ba người nghe thấy vậy, ngược lại trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn vẻ tươi cười xinh đẹp đơn thuần như vậy, nhưng lại cảm thấy sởn cả gai ốc. Năm năm trước chuyện Bạch Phong Hắc Tức tiêu diệt Đoạn Hồn Môn bọn họ khi đó còn chưa nhập môn, nhưng cũng đều nghe được những tiền bối trong môn kể lại, nhớ lại khi những tiền bối mang danh sát tinh đó chắc tới chuyện năm xưa, trên mặt cũng là cái vẻ hoảng sợ này, cũng cảnh cáo bọn họ: gặp gỡ Diêm Vương còn tốt hơn gặp phải Bạch Phong Hắc Tức!
Rầm! Rầm! Rầm! Trên miệng ba người đều chảy ra dòng máu đen, ngả xuống đất bỏ mình.
“Bọn chúng … bọn chúng tự sát rồi!” Hàn Phác kinh hoàng nhìn ba cỗ thi thể trên mặt đất.
“Ta biết rồi, bọn chúng không thể trốn, lại không thể nói, đương nhiên chỉ có thể chết!” Phong Tịch lạnh lùng nhìn thi thể trên mặt đất, thu lại bạch lăng, phủi tay, “Tự sát cũng tốt, miễn cho làm bẩn tay ta! Người của Đoạn Hồn Môn… Hừ! Dù chết một vạn lần cũng không đủ để bồi thường tội của chúng!”
Hàn Phác ném đao trong tay xuống, nhìn có chút buồn nôn. Cậu đương nhiên biết rằng Đoạn Hồn Môn là môn phái ác độc nhất ác độc nhất trên đời này! Làm những buôn bán giết người, lấy thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn đoạt đi tính mạng người, đồng thời còn buôn bán làm nhục phụ nữ và trẻ em! Cả đám đều không bằng cầm thú, chết cũng xứng đáng!
“Tỷ tỷ, tỷ làm gì đấy?” Hàn Phác thấy Phong Tịch lục lên lục xuống cái xác, dường như đang tìm cái gì đấy.
“Chính là những cái này đây!” Phong Tịch móc ra từ trong ngực một tên áo đen một thứ gì đó có hình dạng giống một cây sáo dài bằng một ngón tay.
“Đây là cái gì?” Hàn Phác hỏi.
Phong Tịch mở nắp cây sáo dài, một luồng hương hơi có phần ngọt nồng tản ra, “Cái này gọi là ‘bách lý hương’, là thứ mà người trong Đoạn Hồn Môn bọn chúng dùng để liên lạc.”
“Tỷ nói là cần cái này để dấn vài tên Đoạn Hồn Môn mà tỷ không đuổi được kia đến sao?” Hàn Phác thoáng nghĩ một chút liền đã nghĩ ra.
“Không phải là không đuổi được, mà là không có đuổi.” Phong Tịch đứng lên, “Nếu ta đuổi theo, đệ còn sống sao?”
“Không còn.” Hàn Phác thành thật đáp, mấy tên áo đen vừa rồi, tùy tiện một tên đều có thể lấy được mạng cậu, “Tỷ dẫn bọn chúng đến đây làm gì? Bọn chúng căn bản sẽ không tiết lộ cái người đứng sau kia.” Những tên này không phải thà chết cũng không chịu nói sao?
“Hừ, không tiết lộ cũng không quan trọng, chỉ là tuyệt đối không thể bọn họ tiết lộ ra dấu vết của chúng ta, huống hồ… ta quyết không cho phép người Đoạn Hồn Môn chạy thoát dưới mí mắt của ta! Để bọn họ chạy thoát nhất định sẽ càng có nhiều thêm oan hồn vô tội!” Phong Tịch ném chiếc ống lên không trung, khiến cho luồng hương kia tản đi trong gió.
Một lát sau, Phong Tịch hơi ngẩng đầu nhìn về nóc nhà bên trái.
“Vèo vèo!” Từ trên nóc nhà lướt xuống ba cái bóng đen, thấy tình hình trên mặt đất đều sững người lại. Vốn tưởng rằng đồng đội của mình thành công, phát tín hiệu dẫn bọn họ tới tụ họp, ai dè đến thì thấy xác đồng đội của mình.
“Các người có sẵn lòng nói cho ta biết ông chủ mua các người, hay là muốn giống như đồng đội của mình.”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, phát ra từ cô gái áo trắng đứng bên cạnh mấy thi thể kia, một đầu tóc đen dài, bị gió thổi tung, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, thấy không rõ tướng mạo, hơi thở quanh người khắc nghiệt tựa như la sát đi ra từ địa ngục, sát khi bức người. Trời vốn vào đông vô cùng rét mướt, bởi vì nàng lại càng tăng thêm một chút sát ý lạnh đến thấu xương!
“Từ khi nào Đoạn Hôn Môn nổi lửa lại từ đống tro tàn đấy?” Ánh mắt lạnh lùng của Phong Tịch quét qua ba người.
Ba người không nói lời nào, tay nắm đao vung lên, vận đủ công lực, phối hợp cùng nhau đồng thời từ ba phía chém về phía Phong Tịch. Ánh đao lẫm liệt, tức thì toàn bộ ngõ nhỏ đều bị một luồng sát khí mạnh mẽ bao trùm, Hàn Phác đứng cách đó ba trượng, nhưng chỉ cảm thấy xương cốt lạnh lẽo đến đau đớn.
Còn Phong Tịch vẫn đang đứng giữa bọn chúng, ý chí phong thái vẫn ung dung như trước đối mặt với ba ánh đao đang tới, ngay khi mũi đao chạm vào người nàng, Hàn Phác gần như thét lên thất thanh, thân hình nàng chợt như cây liễu đong đưa trong gió, nương theo gió mà nhẹ nhàng lay động, tư thế đẹp như thơ, lại nhanh tựa bão táp, nháy mắt liền nhảy ra khỏi vòng vây của ba người.
“Ngũ Quỷ Đoạn Hồn!” Bên tai nghe thấy ba người hét lớn một tiếng, thân hình bay lên, ánh đao như tuyết, mạnh mẽ ngang ngược, cuốn thẳng về hướng Phong Tịch còn đang bay giữa không trung. Cái loại sức lực mãnh liệt này dường như có thể vặn xoắn người đang ở lưng chừng trời kia vỡ tan thành bọt!
“Tỷ tỷ!” Hàn Phác thất thanh thét lớn, nhắm mắt không dám nhìn, sợ cái mình gặp phải sẽ là một đống máu thịt từ trên không trung bay xuống.
“Đây là tuyệt kỹ các người ẩn nấp năm năm luyện ra sao? Cũng chỉ được thế mà thôi!”
Trong không trung chợt vang lên âm thanh trong trẻo của Phong Tịch, Hàn Phác không khỏi mở mắt, một tích tắc kia, cậu nhìn thấy một đoạn cầu vồng trắng theo khoảng không đáp xuống, hóa thành vô số rồng trắng, bay lướt qua trời đất, còn thân mình bọn họ đã chẳng nhìn thấy rõ, toàn bộ chìm ngập trong ánh đao mũi rồng.
“Các người có ‘Ngũ Quỷ Đoạn Hồn’ phải không? Vậy hãy xem ‘Long Khiếu Cửu Thiên’ của ta đi!”
Tức thì, toàn bộ rồng trắng lại tề tụ giữa trời hóa thành một con rồng lớn, ngẩng đầu giương vuốt, nuốt trọn vạn vật trời đất!
“A!” Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, “đinh đinh đinh!” Có đao gãy từ trên không trung rơi xuống, sau đó giữa trời lại rụng xuống ba bóng người, tiếp đó ánh sáng rực rỡ tản ra, lộ ra giữa không trung một người áo trắng đứng ngạo nghễ, chân đạp rồng trắng, y phục đón gió mà bay, tóc đen nhẹ nhàng dao động, ánh sáng của tuyết ngọc trên trán rực rỡ đến lóa mắt, phảng phất như một vị thần điều khiển rồng.
Đúng lúc ba bóng người rơi xuống còn cách mặt đất ước chừng ba trượng, người đang đạp rồng trắng kia tay lại vung lên, “Để ta tiễn các người, những ác quỷ này xuống địa ngục đi!” Lập tức rồng trắng dưới chân đuổi thẳng tới ba người, mắt còn chưa kịp nhìn rõ, rồng đã hóa thành tia chớp trắng, quấn trọn trước cổ ba người rồi bay qua, “Bịch bịch bịch!” Ba cỗ thi thể rơi thẳng xuống đất!
“Nếu các người không phải là người của Đoạn Hồn Môn, có lẽ ta còn có thể tha cho các người, chỉ tiếc là…”
Phong Tịch nhẹ nhàng đáp xuống, thần sắc lạnh lẽo nhìn ba cỗ thi thể không còn hơi thở trên mặt đất, bạch lăng bay lượn trong tay cuối cùng cũng im lìm rủ xuống đất.
Hàn Phác ngừng thở, giương mắt đờ đẫn nhìn Phong Tịch, người trước mắt này… người trước mắt cả thân đầy sát khí, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc này thật là Bạch Phong Tịch sao? Thật là Phong Tịch dọc đường đi lời nói và hành động tùy tiện, vui giận tùy tính nhưng nhân ái nhân nghĩa đó sao?
Đi tới đó, chỉ thấy trên cổ ba người đều có một đường máu rất nhỏ, cái đó đều là do bạch lăng Phong Tịch vẽ lên. Ngày hôm nay Hàn Phác mới xem như là nhận biết được võ công tuyệt thế của Phong Tịch, lần đại náo tại thọ yến nhà họ chỉ có thể coi là trò đùa, lần so tài với Hoàng Triều kia cũng chỉ dừng tại đó chưa thấy mặt thật. Còn lúc này đây mới là giết người! Một dải bạch lăng mềm mại trong tay nàng có thể còn sắc bén hơn cả một thanh kiếm sắc! Mà còn có thể hóa thành rồng lớn nuốt trọn trời đất! Võ công như vậy, cao cường đến đáng sợ! Thật không giống trình độ mà con người có thể có! Ít nhất là cậu nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới trình độ đấy!
“Phác Nhi, không có việc gì rồi.” Phong Tịch thu lại bạch lăng, quay đầu nhìn Hàn Phác đang mang vẻ mặt kinh sợ, thần sắc trong nháy mắt khôi phục lại vẻ ôn hòa.
“Tỷ… Tỷ tỷ, võ công của tỷ… võ công của tỷ vì sao lại cao như vậy? Đây là loại võ công gì?” Hàn Phác như thể không dám tin hỏi. Võ công của nàng đã kinh hãi như thế, vậy Hắc Phong Tức nổi danh cùng nàng kia nhất định sẽ không thấp hơn nàng! Chẳng trách được, nàng dám nói ra một cách cuồng vọng không đặt thế tử Hoàng Triều vào trong mắt như thế! Thật sự mà, trong chốn võ lâm này, Bạch Phong Hắc Tức chẳng phải đã hùng mạnh đến cả mười năm mà không có đối thủ sao?
“Võ công của ta à, hì hì… Rất là hỗn tạp.” Phong Tịch khẽ cười, lại trở về làm một Bạch Phong Tịch thích cười đùa ấy, “Có gia truyền, cũng có học trộm, còn có bị người ta ép học, rất nhiều rồi.”
“Vậy cái mà tỷ dùng vừa rồi là võ công gi? Chính là cái có thể biến bạch lăng thành rồng ấy?” Hàn Phác vừa nói vừa khoa chân múa tay, vẻ mặt ngạc nhiên ngưỡng mộ.
“Cái đấy à, tên là ‘Long Khiếu Cửu Thiên’, vừa rồi chỉ là một chiêu trong đó mà thôi.” Phong Tịch nghiêng đầu cười nói. “Thật ra cái lợi hại nhất của ta hẳn là ‘Phương Khiếu Cửu Thiên’ cơ.”
“Cái gì?” Hàn Phác ngạc nhiên kêu lên, “Cái vừa rồi còn chưa coi là lợi hại nhất à? Tỷ còn có thứ lợi hại hơn?”
“Đúng vậy.” Phong Tịch thản nhiên gật đầu, “Từ khi ta xuất đạo đến giờ, ‘Phương Khiếu Cửu Thiên’ chỉ dùng qua một lần với một người, trừ tên ấy ra, thì toàn bộ mọi người ngay cả ‘Long Khiếu Cửu Thiên’ cũng đều không đỡ được, nếu không phải võ công ba người vừa nãy cao hơn ba người trước đó một chút, mà ta lại không muốn quấn quýt vô nghĩa cùng với bọn chúng, bằng không ngay cả ‘Long Khiếu Cửu Thiên’ ta cũng không dùng đâu.”
“Cái ‘Phượng Khiếu Cửu Thiên’ đã từng dùng với người nào? Người ấy còn sống không?” Hàn Phác chỉ quan tâm đến việc này, nhớ lại ‘Long Khiếu Cửu Thiên’ vừa mới rồi đã lợi hại như thế, vậy dưới cái ‘Phượng Khiếu Cửu Thiên’ kia còn có thể có người sống sao?
“Đương nhiên là còn sống rồi, chính là con hồ ly đen kia đấy thôi.” Phong Tịch bĩu môi dường như không cam chịu, “Chỉ có tên kia mới đỡ được chiêu ‘Phượng Khiếu Cửu Thiên’ của ta, chẳng qua ta cũng đỡ được ‘Lan Ám Thiên Hạ’ của hắn, không phân thắng bại.
“Quả nhiên.” Hàn Phác ấp úng nói, cũng chỉ có Hắc Phong Tức ấy thôi, bằng không sao có thể đứng ngang với nàng nổi danh thiên hạ. “Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại đặc biệt hận Đoạn Hồn Môn?” Hàn Phác không giải thích được, trên đời này còn rất nhiều môn phái tà ác giống như Đoạn Hồn Môn, nhưng Phong Tịch tựa như đối với Đoạn Hồn Môn căm thù đến tận xương tủy, dường như không có phép bất kỳ một người nào trong Đoạn Hồn Môn tồn tại sống sót trên đời.
Phong Tịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hồi lâu không nói, tâm tư sâu thẳm, phảng phất như rơi vào khoảng thời gian hồi ức nào đó, đến khi Hàn Phác cho rằng nàng sẽ không nói thì nàng lại mở miệng, âm thanh vô cùng nhạt nhòa, vô cùng khẽ khàng, tựa như một làn khói nhẹ nhàng bay trên không trung, nếu không lắng nghe cẩn thận, liền không thể nắm bắt được.
“Khi ta mới ra giang hồ, từng gặp một cô gái rất đẹp, có thể nói cô ấy là cô gái lương thiệt nhất, thuần khiết nhất trên đời. Vào lúc đó ta vẫn còn rất nhỏ, mới mười hai tuổi thôi, lang thang trong chốn giang hồ, vừa không biết đối nhân xử thế, cũng không hiểu cách kiếm sống, ngây thơ hồ đồ, tiền trên người dùng hết rất nhanh, lại còn mắc bệnh cảm lạnh, ngã xuống ven đường. Đáng lẽ đã suýt chết rồi, lại được cô ấy đi ngang qua cứu giúp, đưa ta về nhà cô ấy, mời bác sĩ chữa bệnh, chăm sóc tỉ mỉ cho ta, lại coi ta như em gái ruột của cô ấy. Về sau ta khỏi bệnh rồi, chia tay cô ấy tiếp tục ngao du giang hồ, nhưng đã hẹn ước với cô ấy hàng năm sẽ trở về thăm cô ấy một lần.”
“Năm đầu tiên sau khi chia tay, sắp tới thời gian cùng cô ấy ước hẹn, ta cố tình mua một đóa tuyết liên từ tay thương nhân Tây Vực, định tặng cho cô ấy, vì cô ấy từng nói loài hoa đẹp nhất, thiêng liên nhất trên đời này là tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn. Chỉ là tới cửa nhà cô ấy, ta bỗng nhiêu quyết định tạm thời không đi vào, ta muốn đợi đến ban đêm sắm vai một hiệp khách, võ nghệ cao cường chuồn vào khuê phòng của cô ấy, sau đó đặt tuyết liên xuống bên giường, lặng lẽ chờ cô ấy tỉnh lại. Bởi vì cô ấy đã từng nói rất ao ước những người giang hồ tự do đến tự do đi kia, đặc biệt thích nhìn những câu chuyện truyền kì về tình yêu giữa tiểu thư khuê các và hiệp khách giang hồ, thế nên ta quyết định pha trò cho cô ấy.”
“Đó là một buổi tối tháng tám, trăng sáng như sương, đêm lạnh như nước. Ta đợi đến đêm khuya, khi mọi người đều chìm vào trong mộng đẹp, mới lén vào trong nhà cô ấy. Thế nhưng vừa phi qua bức tường trong sân, ta đã thấy máu trải đầy mặt đất, cả đường ta đi qua, chứng kiến những người hầu, hộ vệ, cha mẹ của cô ấy… ngã nằm trên mặt đất. Cuối cùng ta đi vào khuê phòng của cô ấy, ta nhìn thấy cô ấy… thấy cô ấy…”
Phong Tịch dùng răng cắn chặt môi, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên thần sắc đau đớn, đôi mắt luôn luôn sáng ngời cũng bị che phủ bởi một tầng sương mù.
“Cô ấy thật sự cũng chưa lớn mà! Cô ấy thực ra mới mười bốn tuổi thôi! Lớn hơn ta một tuổi mà thôi! Thế nhưng… những tên đó… những tên đó lại đối xử với cô ấy như thế… cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn trong trắng là thế, nằm ở giữa vũng máu đó tươi, tựa như trong hồ máu chứa đựng một đóa hoa tường vi trắng ngần… đẹp thê lương đau thương đến thế… tuyệt diễm đến nỗi khiến đóa tuyết liên ta đang nắm gắt gao trong tay cũng thẹn đến điêu tàn! Đã nhiều năm trôi qua, nhưng ta vĩnh viễn nhớ kỹ hình dáng cuối cùng của cô ấy!”
Phong Tịch nhắm mắt lại, một đóa tường vi máu kia lần thứ hai tái hiện, khiến nàng không nén được nhíu chặt hàng mày, bờ môi đã rớm tia máu, “Về sau, ta điều tra ra là một đối thủ làm ăn của cha cô ấy dùng tiền mời người Đoạn Hồn Môn làm, ta làm cho tên mua kẻ ác kia táng gia bại sản, nhưng không muốn mạng của hắn, ta muốn hắn phải tiếp tục sống với hai bàn tay trắng! Còn người Đoạn Hồn Môn, tra truy tìm mất rất nhiều năm, cuối cùng năm năm trước ta cũng tìm được nơi ẩn náu của bọn chúng, thế nên ta đã huyết tẩy Đoạn Hồn Môn! Đó là lần đầu ta giết người nhiều nhất từ khi xuất đạo tới nay! Máu chảy khi đó… Nhiếu đến mức giống như có thể chảy thành sông tụ hội thành biển!”
“Tỷ tỷ…” Hàn Phác chỉ các thấy cái mũi ê ẩm, đôi mắt cay cay.
“Phác Nhi, ta hy vọng đệ là một người lương thiện, thuần khiết, giống như cô chị nhỏ ta gặp trước đây, bởi vì trên đời này đã còn rất ít người như vậy rồi.” Phong Tịch cúi người ngồi xuống, dùng ống tay áo lau đi nước mắt và vệt máu trên mặt cậu, trả lại khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú thuần khiết, sạch sẽ không tì vết.
“Cô nương!” Vẻ mặt Nhan Cửu Thái đang nóng ruột trở về gấp kinh hoàng nhìn thấy mọi thứ trước mắt.
“Nhanh đại ca, sao huynh đi lâu vậy?” Phong Tịch ngẩng đầu, thần sắc trên mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra vẻ đau thương buồn bã vừa rồi.
“Bởi vì có mấy người anh em cũng nhất định muốn đi theo cô nương, thế nên…” Nhan Cửu Thái giải thích, sau đó chỉ vào mấy cỗ thi thể trên mặt đất, “Cô nương, những người này muốn ám sát cô sao?”
“Đúng vậy.” Phong Tịch đứng lên thản nhiên cười nói, “Kẻ thù của ta cũng không ít đâu, sau này huynh đi theo bên cạnh ta sẽ gặp càng nhiều đó.”
Nhan Cửu Thái nhặt mũi tên trúc dưới đất lên, tinh tế quan sát một lúc rồi nói: “Loại trúc này tên gọi là ‘trúc Trường Ly’, chỉ có thể sinh trưởng bên hồ Trường Ly của Hoa quốc, cô nương đắc tội người nào ở Hoa quốc sao?”
“Hoa quốc?” Trong mắt Phong Tịch chợt lóe lên ánh sáng, nhặt mũi tên trúc trên mặt đất lên.
“Cô nương, những người này là…”
“Đoạn Hồn Môn.” Phong Tịch thản nhiên nói, nắm một mũi tên dài trong tay, “Nhan đại ca, phiền huynh gọi anh em của huynh xử lý những tên này một chút, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.”
“Được.” Nhan Cửu Thái đáp.
Cửa ngõ truyền đến tiếng vang của bánh xe lăn trên đường, một chiếc xe ngựa chạy vào ngõ nhỏ, có bốn gã đại hán từ trên xe nhảy xuống.
“Ra mắt Phong nữ hiệp.” Bốn người khom lưng hô.
“Ừ.” Phong Tịch thản nhiên phất tay, “Bốn vị đại ca không cần đa lễ, phiền các anh xử lý nơi này một chút, ta và Nhan đại ca đi trước một bước.”
“Phong nữ hiệp!” Bốn người cùng gọi lại nàng, “Xin cho phép chúng tôi đi theo tùy tùng.”
Phong Tịch quay đầu liếc nhìn bốn người, hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Bốn vị hãy ở lại Thái thành, về sau… ta còn có chuyện xin nhờ bốn vị, đến lúc đó ta sẽ quay về tìm các anh.”
Bốn người nghe thấy vậy không khỏi thất vọng.
“Lời ta nói cũng không phải là từ chối.” Phong Tịch thấy thế bèn nói tiếp, cũng móc ra một vật từ trong người đưa cho bọn họ, “Về sau nếu nhìn thấy vật giống vật này, vậy có nghĩa là ta có chuyện muốn nhờ, đến lúc đó còn xin mấy vị giúp đỡ. Hiện nay tạm thời xin ở lại Thái thành, để ý cẩn thận đến Cửu Thái, cũng xem như là cố gắng vì ta.”
“Được!” Một người trong bốn người nhận lấy miếng tín vật, đồng thời thẳng thắn đồng ý.
Trên đường đi ra khỏi Thái thành hướng về Nhĩ thành, một chiếc xe ngựa bốn bánh chạy không nhanh không chậm.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng có vừa quay đầu lại đã ngủ thế.”
“Phác Nhi… đệ đừng ồn nữa… Để… để ta ngủ yên ổn một giấc.”
Thùng xe ước chừng bằng một gian phòng lớn của một căn nhà nho nhỏ, chính giữa lấy một chiếc mành ngăn cách với bên trong, bốn vách đều được lát bằng thảm gấm dày, khiến trong thùng xe ấm áp như xuân, trên chiếc giường đỏ thẫm, Phong Tịch ôm chiếc chăn gấm đang mơ mơ màng màng, một đầu tóc dài, uốn lượn rủ xuống, trải dài trên giường, trên thảm. Hàn Phác dựa sát nhoài người bên giường, đang cầm một nắm tóc trong tay kéo xuống, hy vọng có thể kéo nàng tỉnh dậy.
“Cô nương, điểm tâm cô dặn mua tôi đã mua tới.” Chiếc mành lay động, Nhan Cửu Thái đi vào.
“À.” Phong Tịch vẻ mặt vốn đang thèm ngủ, nghe thấy có đồ ăn, lập tức nhảy dựng lên, “Nhan đại ca, cảm ơn huynh, ta đang bị đói đây.”
“Cô nương, tôi vừa rồi mới nghe được một tin tức, nghe nói Hoa vương muốn trong tháng ba năm sau sẽ tuyển chồng cho công chúa Thuần Nhiên.” Nhan Cửu Thái đưa điểm tâm cho nàng, nói.
“Kén chồng cho vị đệ nhất mỹ nhân Đông Triều kia?” Phong Tịch nghe thấy vậy, bàn tay đang vươn ra chợt chững lại.
“Đúng, nghe nói Hoa vương đã thông báo toàn thiên hạ, lần này kén rể không phân biệt quốc gia, không phân biệt giàu nghèo sang hèn, chỉ cần bút vàng của công chúa tự chỉ tới, liền trở thành Phò mã!” Nhan Cửu Thái nói.
Phong Tịch đẩy đẩy điểm tâm trước mắt ra, ngồi dậy, thần sắc trên mặt nghiêm túc hiếm thấy, khiến cho Nhan Cửu Thái và Hàn Phác đều có chút khó hiểu, thật không rõ vì sao một công chúa kén chồng lại khiến cái người ngao du nhân gian như nàng coi trọng.
“Công chúa Hoa quốc năm nay cũng gần hai mươi rồi đi, lẫn lữa không tuyển chồng, hiện tại lại muốn tháng ba năm sau kén rể đấy.” Ánh mắt Phong Tịch hướng về phía nóc xe, nỉ non tự nói.
“Tỷ tỷ, công chúa kén rể kia có liên quan gì với tỷ, làm gì phải căng thẳng như thế?” Hàn Phác hỏi.
“Có lẽ sắp bắt đầu rồi.” Phong Tịch dường như không nghe được những lời của Hàn Phác, vẫn lầm lầm trong miệng, một lát sau trên mặt nàng lộ ra nụ cười trống rỗng, trong mắt lóe lên tia sáng tràn đầy hứng thú, quay đầu nhìn về phía Nhan Cửu Thái, “Nhan đại ca, chúng ta đi Hoa quốc.”
“Được.” Nhan Cửu Thái đáp, cũng không hề hỏi nàng vì sao, “Là chọn đường đi qua Hoàng quốc hay chọn đường đi qua đất vua.”
“Từ Hoàng Quốc qua đi.” Phong Tịch khôi phục lại vẻ mặt ung dung, lại nhặt lên một miếng điểm tâm đút vào miệng.
“Vì sao chúng ta lại phải đi Hoa quốc?” Hàn Phác chưa tử bỏ ý định, lôi kéo ống tay áo Phong Tịch hỏi.
“Đương nhiên là phải đi xem đệ nhất mỹ nhân Đông Triều rồi!” Phong Tịch liếc mắt nhìn cậu một cái, “Tiển thể nhìn xem cô ta sẽ tuyển kiểu phò mã gì.”
“Đệ nhất mỹ nhân Đông Triều? Có thể hoàn mỹ hơn tỷ tỷ sao?” Hàn Phác lại hỏi.
“Khụ… khụ…” Phong Tịch sặc đến mức ho không ngừng.
“Đệ không tranh với tỷ, làm gì mà tỷ phải ăn nhanh như vậy.” Hàn Phác giống người lớn vỗ vỗ lưng Phong Tịch, thật là, hiện tại không thiếu ăn chẳng thiếu mặc, không cần tranh cướp, cho Nhan Cửu Thái đi theo quả thật là rất đúng! Trên đời này có lẽ ngoại trừ Nhan Cửu Thái này ra, chắc chẳng có người đầy tớ nào sẽ dâng lên toàn bộ gia sản của bản thân tới hầu hạ một chủ nhân nghèo rớt mồng tơi thế này.
“Cô nương, uống nước.” Nhan Cửu Thái nhìn Phong Tịch ho đến nỗi đỏ bừng mặt, thật sự không đành lòng, vội vã rót nước đưa cho nàng.
“Ùng ục… ùng ục…” Phong Tịch vội vàng uống, sau cùng vỗ vỗ ngực, xuôi xuống một hơi, “Ôi, ta không ăn nữa, ta muốn đi ngủ.” Nói xong thì ngã thật xuống trên giường.
“Đừng ngủ mà.” Hàn Phác túm lấy nàng, “Tỷ ngủ ta làm gì?”
“Bảo Nhan đại ca kể chuyện cho đệ nghe đi.” Phong Tịch ngáp một cái, khua tay nói.
“Đúng rồi.” Ánh mắt Hàn Phác sáng lên, “Nhan đại ca, huynh kể chuyện năm đó tỷ tỷ làm thế nào phá hết ba mươi tám trại Ô Vân của mấy người có được không?”
“Chuyện đấy thì có gì để kể, phải biết rằng lần đấy ta cũng suýt nữa bị bọn loạn tiễn của bọn họ bắn thành tổ ong vò vẽ.” Phong Tịch lại ôm chăn bông thì thầm.
“Vậy à, vậy kể chuyện năm đó tỷ tỷ san bằng mười bảy đường của Thanh giáo đi.” Hàn Phác đề nghị nói.
“Lại càng không có gì để nói hết, lần đấy ở trong tổng đường bọn họ, ta suýt nữa bị đốt thành than.” Phong Tịch lại lầm rầm, chỉ có điều âm thanh mang chút buồn bực, người trông như đã vùi sâu vào tỏng chăn rồi.
“Vậy kệ chuyện ba năm trước tỷ tỷ một người một ngựa xông vào núi Hắc Hùng, vì Bạch quốc cướp lại từ tay bọn giặc cướp nơi ấy năm mươi vạn bạc cứu trợ thiên tai.”
“Cái đấy cũng chẳng dễ chơi, thiếu chút nữa bị bọn họ dùng thuốc nổ cho nổ thành thịt vụn.”
“Cái này không cho kể, cái kia không cho kể, vậy còn có cái gì để kể đây!” Hàn Phác bĩu môi.
“Có thể bảo Nhan đại ca kể cho đệ nghe mấy chuyện sói báo oán[1], hổ trả ơn[2].”
“Đệ chẳng thèm nghe, đệ chỉ muốn nghe chuyện có liên quan đến tỷ tỷ thôi.”
Phong Tịch chìa một tay ra từ trong chăn bông, quơ trái quơ phải, “Muốn kể chuyện đừng kể về ta, chuyện xưa cũng giống chuyện của người chết ấy, đợi ta chết đã rồi mới có thể kể.”
“Nhưng mà…”
“Oáp…” Phong Tịch ngáp một cái, tay rụt vào trong chăn, “Đừng ồn ào nữa, ta muốn ngủ rồi.”
“Tỷ tỷ.” Hàn Phác đi qua lay lay đầu nàng, “Tỷ tỷ…”
Phong Tịch cứ tự nhiên ngủ thiếp đi, không hề để ý đến cậu.
“Vì sao huynh lại muốn đi theo tỷ tỷ?” Thấy Phong Tịch ngủ, Hàn Phác trở lại trước mặt Nhan Cửu Thái hỏi, thật sự không rõ vì sao người này cũng là người danh chấn một phương, lại cam chịu làm nô làm phó chỉ vì muốn đi theo bên người tỷ tỷ.
Nhan Cửu Thái chỉ cười.
“Nói đi mà.” Hàn Phác không chịu buông tha.
“Thế đệ vì sao phải đi theo cô ấy?” Nhan Cửu Thái hỏi ngược lại, trên khuôn mặt xấu xí hiện lên một đôi mắt sáng quắc như sao đêm.
Hàn Phác yên lặng, hai nươời đối diện nhau trong chốc lát, Hàn Phác dời ánh mắt về phía trước giường, “Đệ cũng đi ngủ.”
Nói xong vén màn lên, đi vào trong, ôm lấy một cánh tay Phong Tịch làm gối.
“Đệ?” Nhạn Cửu Thái mắt choáng váng, ngẫm lại giữa nam và nữ có khác, các hộ gia đình giàu sang thật chú trọng việc ‘năm tuổi không cùng chiếu’, nhưng trước mặt…
[Trích trong lễ giáo phong kiến Trung Quốc xưa: “Tam tuế bất đồng sáng, ngũ tuế bất đồng tịch” – “Ba tuổi không cùng giườg, năm tuổi không cùng chiếu]
Hàn Phác trừng mắt nhìn khắn le lưỡi, làm mặt quỷ, “Cả đường này đệ đều ôm tỷ tỷ ngủ thế này đấy, huynh tức đỏ mắt à? Đỏ mắt cũng không có phần, huynh ngủ bên ngoài thùng xe ý.”
Nhan Cửu Thái cuối cùng lại cười coi như không có gì, tự mình vén mành đi ra ngoài.
/55
|