Lộ Nam Tâm hoảng hốt sợ anh thật sự sẽ ở nơi đông người hôn xuống, liền nghiêng đầu bỏ chạy.
Không phải là không được, Cố Trầm Quang lại không phải là người sẽ bởi vì ánh mắt của người khác mà chịu trói buộc.
Cố Trầm Quang nhìn bóng lưg hoảng hốt chạy xa của Lộ Nam Tâm, cũng không gấp. Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, quét mắt xung quanh một lượt, lại lấy một bịch ô mai ném vào trong xe đẩy.
Ừ, nhiều loại lựa chọn.
. . . . . .
Đi nhanh mấy bước, kéo cô gái nhỏ chạy ra xa trở về bên người, một tay ôm lấy: “Đừng chạy lung tung.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . Ừm.
Đầu sỏ gây nên như thế nào ngược lại trở thành có lý, Lộ Nam Tâm buồn bực.
Đến khu vực rau cải, Lộ Nam Tâm không biết, liền đi bên người Cố Trầm Quang nhìn anh chọn. Đảo mắt lơ đãng nhìn thấy quả hồng đỏ ao, muốn ăn, cô liền lấy tay chọt chọt eo anh.
Cố Trầm Quang nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn ăn thạch hoa quả đông lạnh rồi hả?”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . . . . . . .
Ngón tay vốn là đang chọt eo anh chợt dùng sức, không nặng không nhẹ véo xuống một cái. Lộ Nam Tâm trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang, giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài, ôm lấy bịch ni-lon đi chọn quả hồng.
Tay Cố Trầm Quang còn cầm bó rau xanh, nhìn bóng lưng tức giận của cô, không nhịn được mím môi cười. Bản thân thật là bị sức sống trẻ trung, tính tình hài hước trẻ con của cô ảnh hưởng, bao nhiêu năm rồi anh chưa từng có.
Bó rau xanh trong tay còn rất tươi, anh quan sát một chút rồi trực tiếp bỏ vào trong xe.
Mắt quét thấy hai túi quýt cùng ô mai.
Cực kỳ mong đợi.
Vì vậy buổi tối sau khi Lộ Nam Tâm từ chối thưởng thức thạch hoa quả thiên nhiên tinh khiết của người đàn ông nào đó, liền bị anh làm thành hoa quả đông lạnh, phối thêm quýt cùng ô mai, ăn sạch sẽ.
Sau đó, Lộ Nam Tâm vùi trong ngực Cố Trầm Quang ngồi trong bồn tắm rộng lớn, mặc cho anh tắm rửa từng tấc da thịt bị dính nước ô mi, hơi thở thoi thóp.
Khắp nơi trên người cô đều bị nước ô mai nhuộm hồng thành một mảnh, nhất là bộ ngực. Hai gò bồng mềm mại rõ ràng lần lượt thay đổi dấu tay cùng vết hôn, cùng với hai trái anh đào nho nhỏ hồng nhạt phía trên, chính là bản thân cô càng nhìn càng thấy ngon miệng.
Chứ đừng nói đến người đàn ông sau lưng, hô hấp dần dần bắt đầu tăng nhanh.
Tay của anh lại không tự chủ được nắm lấy, ngón trỏ kẹp lấy trái anh đào nhỏ nhỏ phía trên, bàn tay khép lại, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lộ Nam Tâm rên lên một tiếng, dưới mông đã cảm nhận được nhiệt độ nóng rực. Cô cố gắng đẩy bàn tay của anh ra: “Đừng, không được…… Em mệt quá.”
Cố Trầm Quang không để ý, ngậm lấy vành tai nhỏ bé của cô, giọng nói khàn khàn: “Dù sao ngày mai bảo bối cũng không cần đi học.”
Không đi học cũng không phải chỉ làm mỗi việc này nha!
Trong lòng Lộ Nam Tâm rơi lệ đầy mặt, eo cùng hai chân đều chua xót đến mức như không phải là của mình. Nếu anh lại tới lần nữa, đoán chừng đồ chơi này phải gắn lại.
Vẻ mặt bây giờ của Lộ Nam Tâm hiện đầy kinh sợ, Cố Trầm Quang thấp giọng cười một tiếng, trên tay dùng sức bóp hai cái, liền bỏ qua cho cô.
Lần sau sẽ tính sổ với bảo bối, lần cho bảo bối thiếu trước.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . .
Cố Trầm Quang nghĩ nghĩ, lại cười một tiếng: “Anh thích ô mai.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . . . . .
Cố Trầm Quang cúi đầu, in lại dấu hôn trên cái cổ trắng mịn của cô, nhẹ nhàng gặm cắn một chút. Một lát sau, ngẩng đầu lên, nhìn nhìn dấu vết hồng hồng bản thân vừa làm ra, liền vui vẻ, lại hôn thêm một cái.
Vậy thì lại thêm một cái.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . . . . . . . . . . .
Lưu manh!
————
Một tháng sau, kỳ thi cuối kỳ của Lộ Nam Tâm rốt cuộc kết thúc. Cố Trầm Quang theo thường lệ mang cô ra ngoài du lịch.
Thời điểm Lộ Nam Tâm đến sở luật sư tìm Cố Trầm Quang, cảm thấy oán khí của Lê Tích đã muốn đốt ra một cái động sau lưng cô rồi.
Cố Trầm Quang đi tới, lập tức nhìn sang hắn: “Nhìn đi đâu vậy?”
Lê Tích thu hồi lửa ghen hừng hực chiếu trên người Lộ Nam Tâm, quay đầu lại nhìn Cố Trầm Quang, có chút tội nghiệp: “Cậu lại muốn đi ra ngoài du lịch sao?”
Ừ.”
Giọng điệu như nước chảy gió thổi, chuyện đương nhiên.
Lê Tích đúng là tức giận, định ném đồ trong tay, ngồi ở trên bàn làm việc của Cố Trầm Quang ăn vạ: “Tôi cũng muốn đi ra ngoài du lịch! Tôi cũng muốn nghỉ phép!”
Cố Trầm Quang lướt mắt nhìn hắn: Không có bạn gái đi ra ngoài du lịch cái gì?
Lê Tích: . . . . . . . . . . . .
Mẹ kiếp, người độc thân liền bị kỳ thị? Chó độc thân hiện tại ngay cả nghỉ phép đi du lịch đều không được?
Xã hội này hiện tại làm cho người ta lạnh lòng cỡ nào?
Cố Trầm Quang đảo mắt đã thu dọn đồ đạc xong, cầm lấy túi laptop, an ủi Lê Tích: “Lần này sẽ không quá lâu, trước cậu hãy cố gánh, không tới nửa tháng tôi sẽ trở lại.”
Lê Tích chuẩn bị tốt cảm xúc, định chửi má nó.
Cố Trầm Quang: “Khi nào trở lại tôi sẽ gánh, cho cậu nghỉ nửa tháng.”
Lê Tích liền nuốt câu chữ thô tục trở về.
Cút đi, nhớ anh em ở chỗ này chờ cậu trở lại.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . . . . . . .
Gần đây bị Quả Quả cố chấp phổ cặp về “thế giới đàn ông”, cô có chút suy nghĩ.
Cố Trầm Quang đã đi tới, tay tự nhiên cầm lấy tay cô, ngón trỏ đan xen: Đi thôi.
Ánh mắt cưng chiều, giọng nói dịu dàng, cùng với người vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau.
Lê Tích: . . . . . . . . . .
Tại
Không phải là không được, Cố Trầm Quang lại không phải là người sẽ bởi vì ánh mắt của người khác mà chịu trói buộc.
Cố Trầm Quang nhìn bóng lưg hoảng hốt chạy xa của Lộ Nam Tâm, cũng không gấp. Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, quét mắt xung quanh một lượt, lại lấy một bịch ô mai ném vào trong xe đẩy.
Ừ, nhiều loại lựa chọn.
. . . . . .
Đi nhanh mấy bước, kéo cô gái nhỏ chạy ra xa trở về bên người, một tay ôm lấy: “Đừng chạy lung tung.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . Ừm.
Đầu sỏ gây nên như thế nào ngược lại trở thành có lý, Lộ Nam Tâm buồn bực.
Đến khu vực rau cải, Lộ Nam Tâm không biết, liền đi bên người Cố Trầm Quang nhìn anh chọn. Đảo mắt lơ đãng nhìn thấy quả hồng đỏ ao, muốn ăn, cô liền lấy tay chọt chọt eo anh.
Cố Trầm Quang nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn ăn thạch hoa quả đông lạnh rồi hả?”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . . . . . . .
Ngón tay vốn là đang chọt eo anh chợt dùng sức, không nặng không nhẹ véo xuống một cái. Lộ Nam Tâm trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang, giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài, ôm lấy bịch ni-lon đi chọn quả hồng.
Tay Cố Trầm Quang còn cầm bó rau xanh, nhìn bóng lưng tức giận của cô, không nhịn được mím môi cười. Bản thân thật là bị sức sống trẻ trung, tính tình hài hước trẻ con của cô ảnh hưởng, bao nhiêu năm rồi anh chưa từng có.
Bó rau xanh trong tay còn rất tươi, anh quan sát một chút rồi trực tiếp bỏ vào trong xe.
Mắt quét thấy hai túi quýt cùng ô mai.
Cực kỳ mong đợi.
Vì vậy buổi tối sau khi Lộ Nam Tâm từ chối thưởng thức thạch hoa quả thiên nhiên tinh khiết của người đàn ông nào đó, liền bị anh làm thành hoa quả đông lạnh, phối thêm quýt cùng ô mai, ăn sạch sẽ.
Sau đó, Lộ Nam Tâm vùi trong ngực Cố Trầm Quang ngồi trong bồn tắm rộng lớn, mặc cho anh tắm rửa từng tấc da thịt bị dính nước ô mi, hơi thở thoi thóp.
Khắp nơi trên người cô đều bị nước ô mai nhuộm hồng thành một mảnh, nhất là bộ ngực. Hai gò bồng mềm mại rõ ràng lần lượt thay đổi dấu tay cùng vết hôn, cùng với hai trái anh đào nho nhỏ hồng nhạt phía trên, chính là bản thân cô càng nhìn càng thấy ngon miệng.
Chứ đừng nói đến người đàn ông sau lưng, hô hấp dần dần bắt đầu tăng nhanh.
Tay của anh lại không tự chủ được nắm lấy, ngón trỏ kẹp lấy trái anh đào nhỏ nhỏ phía trên, bàn tay khép lại, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lộ Nam Tâm rên lên một tiếng, dưới mông đã cảm nhận được nhiệt độ nóng rực. Cô cố gắng đẩy bàn tay của anh ra: “Đừng, không được…… Em mệt quá.”
Cố Trầm Quang không để ý, ngậm lấy vành tai nhỏ bé của cô, giọng nói khàn khàn: “Dù sao ngày mai bảo bối cũng không cần đi học.”
Không đi học cũng không phải chỉ làm mỗi việc này nha!
Trong lòng Lộ Nam Tâm rơi lệ đầy mặt, eo cùng hai chân đều chua xót đến mức như không phải là của mình. Nếu anh lại tới lần nữa, đoán chừng đồ chơi này phải gắn lại.
Vẻ mặt bây giờ của Lộ Nam Tâm hiện đầy kinh sợ, Cố Trầm Quang thấp giọng cười một tiếng, trên tay dùng sức bóp hai cái, liền bỏ qua cho cô.
Lần sau sẽ tính sổ với bảo bối, lần cho bảo bối thiếu trước.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . .
Cố Trầm Quang nghĩ nghĩ, lại cười một tiếng: “Anh thích ô mai.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . . . . .
Cố Trầm Quang cúi đầu, in lại dấu hôn trên cái cổ trắng mịn của cô, nhẹ nhàng gặm cắn một chút. Một lát sau, ngẩng đầu lên, nhìn nhìn dấu vết hồng hồng bản thân vừa làm ra, liền vui vẻ, lại hôn thêm một cái.
Vậy thì lại thêm một cái.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . . . . . . . . . . .
Lưu manh!
————
Một tháng sau, kỳ thi cuối kỳ của Lộ Nam Tâm rốt cuộc kết thúc. Cố Trầm Quang theo thường lệ mang cô ra ngoài du lịch.
Thời điểm Lộ Nam Tâm đến sở luật sư tìm Cố Trầm Quang, cảm thấy oán khí của Lê Tích đã muốn đốt ra một cái động sau lưng cô rồi.
Cố Trầm Quang đi tới, lập tức nhìn sang hắn: “Nhìn đi đâu vậy?”
Lê Tích thu hồi lửa ghen hừng hực chiếu trên người Lộ Nam Tâm, quay đầu lại nhìn Cố Trầm Quang, có chút tội nghiệp: “Cậu lại muốn đi ra ngoài du lịch sao?”
Ừ.”
Giọng điệu như nước chảy gió thổi, chuyện đương nhiên.
Lê Tích đúng là tức giận, định ném đồ trong tay, ngồi ở trên bàn làm việc của Cố Trầm Quang ăn vạ: “Tôi cũng muốn đi ra ngoài du lịch! Tôi cũng muốn nghỉ phép!”
Cố Trầm Quang lướt mắt nhìn hắn: Không có bạn gái đi ra ngoài du lịch cái gì?
Lê Tích: . . . . . . . . . . . .
Mẹ kiếp, người độc thân liền bị kỳ thị? Chó độc thân hiện tại ngay cả nghỉ phép đi du lịch đều không được?
Xã hội này hiện tại làm cho người ta lạnh lòng cỡ nào?
Cố Trầm Quang đảo mắt đã thu dọn đồ đạc xong, cầm lấy túi laptop, an ủi Lê Tích: “Lần này sẽ không quá lâu, trước cậu hãy cố gánh, không tới nửa tháng tôi sẽ trở lại.”
Lê Tích chuẩn bị tốt cảm xúc, định chửi má nó.
Cố Trầm Quang: “Khi nào trở lại tôi sẽ gánh, cho cậu nghỉ nửa tháng.”
Lê Tích liền nuốt câu chữ thô tục trở về.
Cút đi, nhớ anh em ở chỗ này chờ cậu trở lại.”
Lộ Nam Tâm: . . . . . . . . . . . .
Gần đây bị Quả Quả cố chấp phổ cặp về “thế giới đàn ông”, cô có chút suy nghĩ.
Cố Trầm Quang đã đi tới, tay tự nhiên cầm lấy tay cô, ngón trỏ đan xen: Đi thôi.
Ánh mắt cưng chiều, giọng nói dịu dàng, cùng với người vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau.
Lê Tích: . . . . . . . . . .
Tại
/52
|