Buổi tối hôm đó Cố Trầm Quang trở về, cả đêm lên kế hoạch đi du lịch, từ lộ tuyến đón xe đến địa điểm ăn uống, đầy đủ mọi thứ.
Lộ Nam Tâm tiến tới gần nhìn, xem thế là đủ rồi. Cầm bảng kế hoạch, nịnh bợ bày tỏ nếu kỳ thi viết văn có thể có phần kế hoạch mạch lạc rõ ràng như thế này thì thật là tuyệt vời.
Cố Trầm Quang đang dọn đẹp giấy viết, nghe vậy liếc nhìn cô một cái. “Chỉ có chút tiền đồ này.”
Lộ Nam Tâm hết sức chuyên tâm nịnh hót, bị ánh mắt anh liếc nhìn còn rất vui vẻ…… Cô thích nhất là Cố Trầm Quang thỉnh thoảng nhàn nhạt quét mắt liếc cô một cái, bộ dáng khí chất đó là tuyệt thế vô song.
Chỉ có thể là Cố Trầm Quang.
Hai người ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, buổi chiều ngày hôm sau mới ngồi máy bay đi về phía Nam. Từ Tứ Xuyên đi Trùng Khánh, từ Trùng Khánh đến Quý Châu, lại từ Quý Châu đến Vân Nam, không lo lắng đi gần một tháng. Rốt cục gần Tết liền chạy về Tứ Xuyên mừng năm mới.
Thật ra thì tình trạng hai người bọn họ hiện tại mà nói, ở nơi nào mừng năm mới cũng giống nhau. Nhưng mà Cố Trầm Quang lại nói một câu ngăn cản lại ý định của Lộ Nam Tâm muốn ở lại Vân Nam.
Anh nói: “Chú không muốn ở trong khách sạn đón lễ mừng năm mới.”
Lộ Nam Tâm: “A” một tiếng, vì vậy liền hấp tấp theo anh trở về Tứ Xuyên.
Lại không ngờ, có người sẽ tới thăm.
Chiều 28, Lộ Nam Tâm cùng Cố Trầm Quang mua bột mì cùng thức ăn, lên mạng tìm phương thức làm sủi cảo, mài dao sèn soẹt, bắt đầu cuộc sống lần đầu tiên thử làm sủi cảo.
Hồi lâu, hai người vui mừng phát hiện bản thân có thiên phú dị bẩm, làm theo rất giống.
Không đợi hai người vui mừng, chuông cửa vang lên.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt. Cố Trầm Quang phản ứng trước tiên, đứng lên đi mở cửa. “Có thể là bạn của chú.”
A…… Lộ Nam Tâm nhớ tới, căn phòng này chính là anh mượn của bạn anh, khẳng định người bạn kia biết bọn họ ở nơi này.
Bạn anh không cần cô tiếp đãi, Lộ Nam Tâm an tâm ngồi trên ghế, tiếp tục nghiên cứu làm sủi cảo.
Chờ một hồi, ngoài cửa một chút tiếng động cũng không có.
Lộ Nam Tâm kỳ quái, thả cái sủi cảo mới gói trong tay xuống, đứng dậy đi xem. Ánh mắt vừa chạm tới bóng dáng màu đen ngoài cửa, cả người liền sửng sốt.
Là Lộ Thịnh Minh!
Là cha cô, trước một đêm là qua năm mới còn nhớ rõ ngàn dặm xa xôi tới nhìn cô một cái.
Trong tay Lộ Thịnh Minh xách theo không ít quần áo cùng đồ ăn. Bên ngoài mưa rơi lác đác, áo khoác màu đen trên người ông đã ướt một tầng, tóc cũng bị ướt nhẹp, từng nhúm từng nhúm dính bếch trên đỉnh đầu, cả người chật vật lạnh lẽo, dáng người lại như cũ thẳng tấp.
Giờ phút này ông đứng ở cửa, mắt đối mắt cùng Cố Trầm Quang, cả hai đều trầm mặc.
Lộ Nam Tâm đi tới, bước chân rõ ràng.
Vẻ mặt Cố Trầm Quang hòa hoãn, bình tĩnh mỉm cười: “Anh Lộ, sao anh lại tới đây?”
Lộ Thịnh Minh liếc mắt nhìn Lộ Nam Tâm nhô đầu ra phía sau anh, sắc mặt cũng không khá lắm, nhưng vẫn trả lời: “Anh tới xem Nam Tâm một chút…… Sắp đến lễ mừng năm mới rồi.”
Cố Trầm Quang nghe vậy cười một tiếng, nghiêng người nhường đường. “Vậy nhanh vào, bên ngoài lạnh.”
Lộ Thịnh Minh không động, nhìn về phía Lộ Nam Tâm.
Lộ Nam Tâm lặng lẽ gật đầu, “Vào đi!” Nói xong, đến gần mấy bước, đón lấy mấy bọc đồ nhỏ trong tay ông.
Lộ Thịnh Minh hơi chậm lại, theo bản năng lách người, tránh thoát tay của Lộ Nam Tâm. Chống lại ánh mắt cô nhìn sang, trong đôi mắt chậm rãi rót vào nụ cười dịu dàng, thấp giọng giải thích: “Lạnh, con đừng đụng, tự ba xách vào được rồi.”
Lộ Nam Tâm ngẩn ra, cúi đầu liếc nhìn đầu ngón tay bị đông lạnh đến đỏ ửng của ông, gật đầu một cái, thu tay về.
Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn Cố Trầm Quang, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn qua, yên lặng vui vẻ, khẽ gật đầu.
Lộ Nam Tâm nhếch môi, đi theo Lộ Thịnh Minh đi vào, đóng cửa lại.
Lộ Thịnh Minh đi vào cửa đã nhìn thấy cách đó không xa, trên bàn còn bày nhân bánh cùng bột gói sủi cảo, một nửa đã thành hình sủi cảo, cũng có mấy phần mùi vị gia đình.
Vẻ mặt không thay đổi, mấy bước đi tới, đặt đồ ăn cầm trong tay phải lên bàn, lúc này mớ xách theo đồ còn lại trở về phòng khách.
Trong thời gian này Lộ Nam Tâm vẫn trầm mặc đi theo phía sau ông.
Cố Trầm Quang lại sớm đến phòng khách ngồi ngay ngắn.
Thời điểm Lộ Thịnh Minh đi tới, ngước mắt liền nhìn thấy, đứa em trai hắn từ nhỏ nhìn đến lớn, mặc chiếc áo lông vàng nhạt, tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng ung dung. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vàng kim chiếu vào, rơi trên sợi tóc màu đen mềm mại của anh, ấm áp trôi nổi, không giống hơi thở người trần tục.
Bộ dáng
Lộ Nam Tâm tiến tới gần nhìn, xem thế là đủ rồi. Cầm bảng kế hoạch, nịnh bợ bày tỏ nếu kỳ thi viết văn có thể có phần kế hoạch mạch lạc rõ ràng như thế này thì thật là tuyệt vời.
Cố Trầm Quang đang dọn đẹp giấy viết, nghe vậy liếc nhìn cô một cái. “Chỉ có chút tiền đồ này.”
Lộ Nam Tâm hết sức chuyên tâm nịnh hót, bị ánh mắt anh liếc nhìn còn rất vui vẻ…… Cô thích nhất là Cố Trầm Quang thỉnh thoảng nhàn nhạt quét mắt liếc cô một cái, bộ dáng khí chất đó là tuyệt thế vô song.
Chỉ có thể là Cố Trầm Quang.
Hai người ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, buổi chiều ngày hôm sau mới ngồi máy bay đi về phía Nam. Từ Tứ Xuyên đi Trùng Khánh, từ Trùng Khánh đến Quý Châu, lại từ Quý Châu đến Vân Nam, không lo lắng đi gần một tháng. Rốt cục gần Tết liền chạy về Tứ Xuyên mừng năm mới.
Thật ra thì tình trạng hai người bọn họ hiện tại mà nói, ở nơi nào mừng năm mới cũng giống nhau. Nhưng mà Cố Trầm Quang lại nói một câu ngăn cản lại ý định của Lộ Nam Tâm muốn ở lại Vân Nam.
Anh nói: “Chú không muốn ở trong khách sạn đón lễ mừng năm mới.”
Lộ Nam Tâm: “A” một tiếng, vì vậy liền hấp tấp theo anh trở về Tứ Xuyên.
Lại không ngờ, có người sẽ tới thăm.
Chiều 28, Lộ Nam Tâm cùng Cố Trầm Quang mua bột mì cùng thức ăn, lên mạng tìm phương thức làm sủi cảo, mài dao sèn soẹt, bắt đầu cuộc sống lần đầu tiên thử làm sủi cảo.
Hồi lâu, hai người vui mừng phát hiện bản thân có thiên phú dị bẩm, làm theo rất giống.
Không đợi hai người vui mừng, chuông cửa vang lên.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt. Cố Trầm Quang phản ứng trước tiên, đứng lên đi mở cửa. “Có thể là bạn của chú.”
A…… Lộ Nam Tâm nhớ tới, căn phòng này chính là anh mượn của bạn anh, khẳng định người bạn kia biết bọn họ ở nơi này.
Bạn anh không cần cô tiếp đãi, Lộ Nam Tâm an tâm ngồi trên ghế, tiếp tục nghiên cứu làm sủi cảo.
Chờ một hồi, ngoài cửa một chút tiếng động cũng không có.
Lộ Nam Tâm kỳ quái, thả cái sủi cảo mới gói trong tay xuống, đứng dậy đi xem. Ánh mắt vừa chạm tới bóng dáng màu đen ngoài cửa, cả người liền sửng sốt.
Là Lộ Thịnh Minh!
Là cha cô, trước một đêm là qua năm mới còn nhớ rõ ngàn dặm xa xôi tới nhìn cô một cái.
Trong tay Lộ Thịnh Minh xách theo không ít quần áo cùng đồ ăn. Bên ngoài mưa rơi lác đác, áo khoác màu đen trên người ông đã ướt một tầng, tóc cũng bị ướt nhẹp, từng nhúm từng nhúm dính bếch trên đỉnh đầu, cả người chật vật lạnh lẽo, dáng người lại như cũ thẳng tấp.
Giờ phút này ông đứng ở cửa, mắt đối mắt cùng Cố Trầm Quang, cả hai đều trầm mặc.
Lộ Nam Tâm đi tới, bước chân rõ ràng.
Vẻ mặt Cố Trầm Quang hòa hoãn, bình tĩnh mỉm cười: “Anh Lộ, sao anh lại tới đây?”
Lộ Thịnh Minh liếc mắt nhìn Lộ Nam Tâm nhô đầu ra phía sau anh, sắc mặt cũng không khá lắm, nhưng vẫn trả lời: “Anh tới xem Nam Tâm một chút…… Sắp đến lễ mừng năm mới rồi.”
Cố Trầm Quang nghe vậy cười một tiếng, nghiêng người nhường đường. “Vậy nhanh vào, bên ngoài lạnh.”
Lộ Thịnh Minh không động, nhìn về phía Lộ Nam Tâm.
Lộ Nam Tâm lặng lẽ gật đầu, “Vào đi!” Nói xong, đến gần mấy bước, đón lấy mấy bọc đồ nhỏ trong tay ông.
Lộ Thịnh Minh hơi chậm lại, theo bản năng lách người, tránh thoát tay của Lộ Nam Tâm. Chống lại ánh mắt cô nhìn sang, trong đôi mắt chậm rãi rót vào nụ cười dịu dàng, thấp giọng giải thích: “Lạnh, con đừng đụng, tự ba xách vào được rồi.”
Lộ Nam Tâm ngẩn ra, cúi đầu liếc nhìn đầu ngón tay bị đông lạnh đến đỏ ửng của ông, gật đầu một cái, thu tay về.
Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn Cố Trầm Quang, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn qua, yên lặng vui vẻ, khẽ gật đầu.
Lộ Nam Tâm nhếch môi, đi theo Lộ Thịnh Minh đi vào, đóng cửa lại.
Lộ Thịnh Minh đi vào cửa đã nhìn thấy cách đó không xa, trên bàn còn bày nhân bánh cùng bột gói sủi cảo, một nửa đã thành hình sủi cảo, cũng có mấy phần mùi vị gia đình.
Vẻ mặt không thay đổi, mấy bước đi tới, đặt đồ ăn cầm trong tay phải lên bàn, lúc này mớ xách theo đồ còn lại trở về phòng khách.
Trong thời gian này Lộ Nam Tâm vẫn trầm mặc đi theo phía sau ông.
Cố Trầm Quang lại sớm đến phòng khách ngồi ngay ngắn.
Thời điểm Lộ Thịnh Minh đi tới, ngước mắt liền nhìn thấy, đứa em trai hắn từ nhỏ nhìn đến lớn, mặc chiếc áo lông vàng nhạt, tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng ung dung. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vàng kim chiếu vào, rơi trên sợi tóc màu đen mềm mại của anh, ấm áp trôi nổi, không giống hơi thở người trần tục.
Bộ dáng
/52
|