Trầm Tịch Dương lái xe, Hà Dĩnh Nhi ngồi ghế phụ.
Dương tỷ...Dù sao bây giờ hãy còn sớm, tỷ đừng tạm xe bên lề đường, trang điểm chút được không?
Trầm Tịch Dương khẽ quay đầu, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng Hà Dĩnh Nhi, cơ thể ghé sát về phía bên phải, bàn tay thon dài từ từ di chuyển, bắt lấy cằm cô nàng, nói, Ah? Ý Dĩnh Nhi là chị chưa đủ đẹp? Ôi, bị mỹ nhân chê sẽ thương tâm lắm nha...
Hà Dĩnh Nhi như bị đôi mắt hoa đào kia xoáy vào trái tim bé nhỏ, khẽ đỏ mặt, Em, em không có...Em chỉ muốn...
Con bé này là đang thật lòng quan tâm cô đây! Bữa tiệc lớn thế này tập trung không chỉ mình Kính thị, các tập đoàn lớn trong giới sẽ đều tập trung. Nếu có thể chiếm được sự nổi bật, không phải sự nghiệp sẽ càng thăng tiến sao?
Dĩnh Nhi à, em mà còn ngọ nguậy, chị không thể tập trung lái xe được đâu đấy!
........
Chừng mười năm phút sau, dưới sự chỉ đường của Hà Dĩnh Nhi, xe cũng chạy tới trước cửa khách sạn Hilton. Hilton là một chuỗi khách sạn bảy sao có mặt ở rất nhiều nơi trên thế giới, không chỉ nổi tiếng vì sự xa xỉ mà còn nổi tiếng về truyền kì của chủ nhân lập lên nó. Một truyền kì rất dài...
Trầm Tịch Dương dừng xe trước cửa lớn của khách sạn, nhìn Hà Dĩnh Nhi nói, Em xuống trước đi. Chị đánh xe ra bãi đỗ.
Hà Dĩnh Nhi ái ngại nói, Em dù sao cũng là ma cũ đi, hay chị vào trước, để em đánh xe đi gửi.
Không cần, chị là người cầm lái mà. Em yên tâm, chị không phải là người mù đường! Chị sẽ vào nhanh thôi.
Thấy thái độ cương quyết của Dương tỷ, Hà Dĩnh Nhi cũng không tiện đôi co thêm, ngược lại đỗ xe trước cửa nhà người ta quá lâu thế này thật không tốt, vì thế cô vội chào Trầm Tịch Dương rồi xuống xe.
Ting....
Trầm Tịch Dương vừa khép của ô tô xong, vốn đang định vào khách sạn thì thông báo tin nhắn vang nhẹ.
[Mami, bảo bối nhớ người. Mami nhớ đừng uống rượu, không được phép lại gần bất cứ người đàn ông lạ nào đâu đấy. Bảo bối yêu người >~< moa~ moa~]
Trầm Tịch Dương khẽ thở dài, thằng nhóc này thật là, tưởng cô là thiếu nữ mười tám ngây thơ bị người ta lừa đi chắc? Lại vội vã soạn tin nhắn, nếu không thằng nhóc kia sẽ lo lắng cho cô mà gáy lên mất....
[Ừm. Mami nhớ rồi.]
Thật không biết cô sinh ra bảo bối thế nào không biết, nó ba tuổi đã biết chữ quốc ngữ, hiện giờ lại thông thạo bảy loại ngôn ngữ! Đối với bảo bối ưu tú như này, Trầm Tịch Dương thật không biết vui hay buồn đây! Bởi lẽ đứa trẻ không thông minh sẽ chịu thiệt thòi, còn nếu quá thông minh tương lai sẽ chịu nhiều áp lực.
Trầm Tịch Dương còn chưa kịp cất điện thoại vào túi sách, màn hình điện thoại lại hiện lên một tin nhắn.
[Mỹ nhân, em đến chưa?]
[Em đến rồi. Chút nữa gặp cưng sau.]
Soạn xong tin nhắn, Trầm Tịch Dương vội cất điện thoại, dông dài thêm chút nữa chắc quá giờ mất. Còn chưa kịp định hình, đột nhiên một chiếc siêu xe màu đỏ phi nhanh về phía cô. Cách chừng mười mét chủ nhân chiếc xe mới chịu phanh gấp lại, tiếng ma sát của lốp xe với mặt đường nặng nề kêu lên.
Trầm Tịch Dương gặp nguy không sợ, sắc mặt bình thản, cô không cảm nhận được sát khí, người này chính là muốn trêu đùa người khác. Cô cẩn thận lấy từ trong túi sạch ra một gói bột nhỏ, nhân lúc chủ nhân chiếc xe còn chưa kịp mở cửa, rải một ít bột vào thân xe, xong lại mau chóng thu tay lại.
Doãn Tử Du không nhanh không chậm mở cửa ô tô bước xuống, cau có nói, Muốn chết hay mắt mù không nhìn đường?
Cùng lúc đó cửa xe bên ghế phụ lại mở ra, một cô gái chạy nhanh về phía Doãn Tử Du, ôm lấy cánh tay y nói, Du à, anh đừng nóng. Loại người ngu suẩn, thiếu hiểu biết thế này sao lại bước chân tới được đây cơ chứ? Khẳng định là nhân viên tiếp tân đi! Anh đôi co với cô ta chẳng khác gì làm hại đến danh dự của mình.
Trầm Tịch Dương cười thầm trong lòng, là ai không rảnh lãng phí thời gian với ai cơ chứ? Nghĩ vậy cô không thèm quay lưng nhìn đôi cẩu nam nữ phía sau, cứ thế đi thẳng.
Mà cô gái kia thấy sắc mặt Doãn Tử Du không tốt, hay cô ta đã nói sai lời? Vội vã chạy về phía Trầm Tịch Dương kéo tay cô lại, Đứng lại cho tôi! Cô còn nợ Du một lời xin lỗi.
Trầm Tịch Dương chán ghét nhìn bàn tay đang bám lấy mình, không thương hoa tiếc ngọc dùng chút lực hất ra, nhếch môi nói, Cút!
Ah...... Ngọc Tử San đột nhiên ngã quỵ ra mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp vì sợ hãi mà tái xanh, thực người ta đau lòng.
Mà Doãn Tử Du khoanh tay đứng đó, một bộ dáng xem kịch vui, nhìn mỹ nhân nằm đó không những không ra đỡ mà còn khẽ cười nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo, thẳng tắp đang đi xa dần kia.
..........
Lần này đích thân Kính tổng và phu nhân đến thị sát chi nhánh của chúng ta đó!
Bỏ cái mặt thiếu nữ hoài xuân của cô đi! Kính tổng người ta đã có phu nhân và một thái tử gia rồi....Bày ra bản mặt hoa si ý làm gì!
Cô còn không phải rất mong chờ sao? Hừ, nói người ta không biết ngượng...
Trầm Tịch Dương vừa tuỳ ý lấy một ly Campari từ bàn tiệc, lại nghe lời bình từ hai cô gái kia, khoé môi không nhịn được mà khẽ giật. Nhìn qua họ cũng chỉ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mà Kính tổng kia đã ba mươi ba tuổi rồi đấy, trẻ con thời nay ý mà, thật thích chơi đồ cổ! Còn không ngại người ta đã có vợ....
Yo, ai đây?
Trầm Tịch Dương nhìn người trước mặt, trong lòng cảm thán, có kẻ lại muốn tìm chết đây mà...
Dương tỷ...Dù sao bây giờ hãy còn sớm, tỷ đừng tạm xe bên lề đường, trang điểm chút được không?
Trầm Tịch Dương khẽ quay đầu, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng Hà Dĩnh Nhi, cơ thể ghé sát về phía bên phải, bàn tay thon dài từ từ di chuyển, bắt lấy cằm cô nàng, nói, Ah? Ý Dĩnh Nhi là chị chưa đủ đẹp? Ôi, bị mỹ nhân chê sẽ thương tâm lắm nha...
Hà Dĩnh Nhi như bị đôi mắt hoa đào kia xoáy vào trái tim bé nhỏ, khẽ đỏ mặt, Em, em không có...Em chỉ muốn...
Con bé này là đang thật lòng quan tâm cô đây! Bữa tiệc lớn thế này tập trung không chỉ mình Kính thị, các tập đoàn lớn trong giới sẽ đều tập trung. Nếu có thể chiếm được sự nổi bật, không phải sự nghiệp sẽ càng thăng tiến sao?
Dĩnh Nhi à, em mà còn ngọ nguậy, chị không thể tập trung lái xe được đâu đấy!
........
Chừng mười năm phút sau, dưới sự chỉ đường của Hà Dĩnh Nhi, xe cũng chạy tới trước cửa khách sạn Hilton. Hilton là một chuỗi khách sạn bảy sao có mặt ở rất nhiều nơi trên thế giới, không chỉ nổi tiếng vì sự xa xỉ mà còn nổi tiếng về truyền kì của chủ nhân lập lên nó. Một truyền kì rất dài...
Trầm Tịch Dương dừng xe trước cửa lớn của khách sạn, nhìn Hà Dĩnh Nhi nói, Em xuống trước đi. Chị đánh xe ra bãi đỗ.
Hà Dĩnh Nhi ái ngại nói, Em dù sao cũng là ma cũ đi, hay chị vào trước, để em đánh xe đi gửi.
Không cần, chị là người cầm lái mà. Em yên tâm, chị không phải là người mù đường! Chị sẽ vào nhanh thôi.
Thấy thái độ cương quyết của Dương tỷ, Hà Dĩnh Nhi cũng không tiện đôi co thêm, ngược lại đỗ xe trước cửa nhà người ta quá lâu thế này thật không tốt, vì thế cô vội chào Trầm Tịch Dương rồi xuống xe.
Ting....
Trầm Tịch Dương vừa khép của ô tô xong, vốn đang định vào khách sạn thì thông báo tin nhắn vang nhẹ.
[Mami, bảo bối nhớ người. Mami nhớ đừng uống rượu, không được phép lại gần bất cứ người đàn ông lạ nào đâu đấy. Bảo bối yêu người >~< moa~ moa~]
Trầm Tịch Dương khẽ thở dài, thằng nhóc này thật là, tưởng cô là thiếu nữ mười tám ngây thơ bị người ta lừa đi chắc? Lại vội vã soạn tin nhắn, nếu không thằng nhóc kia sẽ lo lắng cho cô mà gáy lên mất....
[Ừm. Mami nhớ rồi.]
Thật không biết cô sinh ra bảo bối thế nào không biết, nó ba tuổi đã biết chữ quốc ngữ, hiện giờ lại thông thạo bảy loại ngôn ngữ! Đối với bảo bối ưu tú như này, Trầm Tịch Dương thật không biết vui hay buồn đây! Bởi lẽ đứa trẻ không thông minh sẽ chịu thiệt thòi, còn nếu quá thông minh tương lai sẽ chịu nhiều áp lực.
Trầm Tịch Dương còn chưa kịp cất điện thoại vào túi sách, màn hình điện thoại lại hiện lên một tin nhắn.
[Mỹ nhân, em đến chưa?]
[Em đến rồi. Chút nữa gặp cưng sau.]
Soạn xong tin nhắn, Trầm Tịch Dương vội cất điện thoại, dông dài thêm chút nữa chắc quá giờ mất. Còn chưa kịp định hình, đột nhiên một chiếc siêu xe màu đỏ phi nhanh về phía cô. Cách chừng mười mét chủ nhân chiếc xe mới chịu phanh gấp lại, tiếng ma sát của lốp xe với mặt đường nặng nề kêu lên.
Trầm Tịch Dương gặp nguy không sợ, sắc mặt bình thản, cô không cảm nhận được sát khí, người này chính là muốn trêu đùa người khác. Cô cẩn thận lấy từ trong túi sạch ra một gói bột nhỏ, nhân lúc chủ nhân chiếc xe còn chưa kịp mở cửa, rải một ít bột vào thân xe, xong lại mau chóng thu tay lại.
Doãn Tử Du không nhanh không chậm mở cửa ô tô bước xuống, cau có nói, Muốn chết hay mắt mù không nhìn đường?
Cùng lúc đó cửa xe bên ghế phụ lại mở ra, một cô gái chạy nhanh về phía Doãn Tử Du, ôm lấy cánh tay y nói, Du à, anh đừng nóng. Loại người ngu suẩn, thiếu hiểu biết thế này sao lại bước chân tới được đây cơ chứ? Khẳng định là nhân viên tiếp tân đi! Anh đôi co với cô ta chẳng khác gì làm hại đến danh dự của mình.
Trầm Tịch Dương cười thầm trong lòng, là ai không rảnh lãng phí thời gian với ai cơ chứ? Nghĩ vậy cô không thèm quay lưng nhìn đôi cẩu nam nữ phía sau, cứ thế đi thẳng.
Mà cô gái kia thấy sắc mặt Doãn Tử Du không tốt, hay cô ta đã nói sai lời? Vội vã chạy về phía Trầm Tịch Dương kéo tay cô lại, Đứng lại cho tôi! Cô còn nợ Du một lời xin lỗi.
Trầm Tịch Dương chán ghét nhìn bàn tay đang bám lấy mình, không thương hoa tiếc ngọc dùng chút lực hất ra, nhếch môi nói, Cút!
Ah...... Ngọc Tử San đột nhiên ngã quỵ ra mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp vì sợ hãi mà tái xanh, thực người ta đau lòng.
Mà Doãn Tử Du khoanh tay đứng đó, một bộ dáng xem kịch vui, nhìn mỹ nhân nằm đó không những không ra đỡ mà còn khẽ cười nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo, thẳng tắp đang đi xa dần kia.
..........
Lần này đích thân Kính tổng và phu nhân đến thị sát chi nhánh của chúng ta đó!
Bỏ cái mặt thiếu nữ hoài xuân của cô đi! Kính tổng người ta đã có phu nhân và một thái tử gia rồi....Bày ra bản mặt hoa si ý làm gì!
Cô còn không phải rất mong chờ sao? Hừ, nói người ta không biết ngượng...
Trầm Tịch Dương vừa tuỳ ý lấy một ly Campari từ bàn tiệc, lại nghe lời bình từ hai cô gái kia, khoé môi không nhịn được mà khẽ giật. Nhìn qua họ cũng chỉ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mà Kính tổng kia đã ba mươi ba tuổi rồi đấy, trẻ con thời nay ý mà, thật thích chơi đồ cổ! Còn không ngại người ta đã có vợ....
Yo, ai đây?
Trầm Tịch Dương nhìn người trước mặt, trong lòng cảm thán, có kẻ lại muốn tìm chết đây mà...
/137
|