Anh trai?
Trầm Huân Khanh ngớ người, trước đây cậu bé chưa từng nghĩ mình sẽ có em gái. Tiểu Vân này cũng rất đáng yêu- như cục bông nhỏ vậy, cậu... cũng không ghét cho lắm!
Nhưng mà thân phận của con bé Tiểu Vân này có chút đặc thù- dù sao cũng là con gái riêng của lão cha đó nha!
Trầm Huân Khanh nhìn về phía mami xin chỉ thị.
Trầm Tịch Dương gật đầu, tính ra thì hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ, dù sao trên người cũng cùng một huyết thống.
Ừm....
Oaaaa...... Tiểu Vân có anh trai!
Khanh ca ca, Khanh ca ca....
Tiểu Vân phấn khích hét lên thật to, như thể cô bé muốn cả thế giới biết mình có anh trai vậy.
Trầm Tịch Dương ngắm nhìn bộ dáng Tiểu Vân, trong tim có thứ cảm xúc gì đó càng mãnh liệt, nụ cười thánh khiết của cô bé như liều thuốc an thần xua tan mọi phiền muộn.
Tiểu Vân, con có thể tự tắm chứ?
Tiểu Vân gật đầu.
Cha con tối nay chắc không về tối nay con ngủ ở đây nhé?
Dạ, con muốn ngủ cùng Khanh ca ca......
Trầm Tịch Dương, ................ Sao cô có cảm giác bị thất sủng thế này? Thằng nhóc mặt lạnh kia sao lại được yêu thích hơn cô chứ!!!!
Khanh bảo bối bộ dáng ngạo kiều, hất cằm: mami yêu dấu thấy sức hút của bảo bối chưa?
******
7h sáng ngày hôm sau.
Tập đoàn Kính thị.
Vị quản sự họ Ngô giới thiệu từng người trong phòng thiết kế cho Trầm Tịch Dương.
Phòng thiết kế có tổng cộng hơn hai mươi người, đều là những nhà thiết kế tiếng tăm mà Kính thị mời về, còn có mấy người ngoại quốc.
Mỗi nhà thiết kế thời trang đều có quản lý riêng của mình. Quản lý là những người chịu trách nhiệm về thời gian, dụng cụ, nguyên liệu, vải may, người mẫu, show diễn thời gian.....
Vì thế tất nhiên ai cũng muốn tìm cho mình người quản lý có kinh nghiệm, có tiếng trong nghề.
Người quản lí của Trầm Tịch Dương trùng hợp chính là Hà Dĩnh Nhi, tuổi đời còn khá trẻ. Đây quả thực là đãi ngộ tốt của Kính Thiên Dương.
Trầm Tịch Dương cùng Hà Dĩnh Nhi về phòng.
Dương tỷ, em mới ra trường được một năm, kinh nghiệm còn thiếu sót, mong chị chỉ dạy nhiều hơn. Hà Dĩnh Nhi cúi đầu nói, trông cô ấy còn thiếu tự tin.
Trầm Tịch Dương cười, Ai cũng từ dưới đi lên mà em! Chúng ta cũng cố gắng nào! Phải tự tin vào bản thân mình chứ!!
Hà Dĩnh Nhi thấy nhà thiết kế có tiếng như Trầm Tịch Dương không những không chê mà còn động viên cô, trong nháy mắt Hà Dĩnh Nhi như được tăng thêm công lực, phấn chấn nói, Dạ, em tin chị. Em đi phân bố thời gian biểu đây ạ.
Em đi đi.
Trầm Tịch Dương biết những ngày tháng sau này của mình sẽ không dễ thở, quả nhiên Kính Thiên Dương đem rất nhiều dự án phân cho cô, thậm chí là các thiết kế dự trù trong mấy năm tới.
Trầm Tịch Dương bận tối mắt, chỉ hận mình không có thuật phân thân nên trưa cũng không thể về nhà dùng bữa.
Cũng may Tiểu Vân ở nhà có bảo bối trông coi. Đừng trông bảo bối mới năm tuổi, kì thực bé đã trưởng thành từ sớm. Nghĩ tới đây Trầm Tịch Dương lại có chút xót xa, cô vẫn không là một người mẹ tốt a!
[Bảo bối a ~ Mami ở công ty rất bận, con cùng Tiểu Vân dùng bữa đi nha! Tối mami sẽ mua gà kfc cho hai đứa ^__^ ]
Bảo bối rất nhanh nhắn lại:
[Mami yên tâm, Tiểu Vân rất ngoan.]
Trầm Tịch Dương đặt di động xuống bàn, vươn vai, hít một hơi thật sâu đang chuẩn bị hỏi Hà Dĩnh Nhi muốn ăn gì, rồi đặt cơm hộp luôn, nếu không tranh thủ thời gian chắc cô tăng ca tới đêm mất.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái khá trẻ bước vào, nhìn về phía Trầm Tịch Dương nói, Hôm nay Phó tổng mời cả phòng chúng ta ăn trưa a! Hai người cùng đi thôi.
Khoé miệng Trầm Tịch Dương giật giật, con hàng Kính Thiên Dương kia lại giở trò gì không biết.
Định bày sẵn Hồng Môn Yến dụ cô vào?
Trầm Huân Khanh ngớ người, trước đây cậu bé chưa từng nghĩ mình sẽ có em gái. Tiểu Vân này cũng rất đáng yêu- như cục bông nhỏ vậy, cậu... cũng không ghét cho lắm!
Nhưng mà thân phận của con bé Tiểu Vân này có chút đặc thù- dù sao cũng là con gái riêng của lão cha đó nha!
Trầm Huân Khanh nhìn về phía mami xin chỉ thị.
Trầm Tịch Dương gật đầu, tính ra thì hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ, dù sao trên người cũng cùng một huyết thống.
Ừm....
Oaaaa...... Tiểu Vân có anh trai!
Khanh ca ca, Khanh ca ca....
Tiểu Vân phấn khích hét lên thật to, như thể cô bé muốn cả thế giới biết mình có anh trai vậy.
Trầm Tịch Dương ngắm nhìn bộ dáng Tiểu Vân, trong tim có thứ cảm xúc gì đó càng mãnh liệt, nụ cười thánh khiết của cô bé như liều thuốc an thần xua tan mọi phiền muộn.
Tiểu Vân, con có thể tự tắm chứ?
Tiểu Vân gật đầu.
Cha con tối nay chắc không về tối nay con ngủ ở đây nhé?
Dạ, con muốn ngủ cùng Khanh ca ca......
Trầm Tịch Dương, ................ Sao cô có cảm giác bị thất sủng thế này? Thằng nhóc mặt lạnh kia sao lại được yêu thích hơn cô chứ!!!!
Khanh bảo bối bộ dáng ngạo kiều, hất cằm: mami yêu dấu thấy sức hút của bảo bối chưa?
******
7h sáng ngày hôm sau.
Tập đoàn Kính thị.
Vị quản sự họ Ngô giới thiệu từng người trong phòng thiết kế cho Trầm Tịch Dương.
Phòng thiết kế có tổng cộng hơn hai mươi người, đều là những nhà thiết kế tiếng tăm mà Kính thị mời về, còn có mấy người ngoại quốc.
Mỗi nhà thiết kế thời trang đều có quản lý riêng của mình. Quản lý là những người chịu trách nhiệm về thời gian, dụng cụ, nguyên liệu, vải may, người mẫu, show diễn thời gian.....
Vì thế tất nhiên ai cũng muốn tìm cho mình người quản lý có kinh nghiệm, có tiếng trong nghề.
Người quản lí của Trầm Tịch Dương trùng hợp chính là Hà Dĩnh Nhi, tuổi đời còn khá trẻ. Đây quả thực là đãi ngộ tốt của Kính Thiên Dương.
Trầm Tịch Dương cùng Hà Dĩnh Nhi về phòng.
Dương tỷ, em mới ra trường được một năm, kinh nghiệm còn thiếu sót, mong chị chỉ dạy nhiều hơn. Hà Dĩnh Nhi cúi đầu nói, trông cô ấy còn thiếu tự tin.
Trầm Tịch Dương cười, Ai cũng từ dưới đi lên mà em! Chúng ta cũng cố gắng nào! Phải tự tin vào bản thân mình chứ!!
Hà Dĩnh Nhi thấy nhà thiết kế có tiếng như Trầm Tịch Dương không những không chê mà còn động viên cô, trong nháy mắt Hà Dĩnh Nhi như được tăng thêm công lực, phấn chấn nói, Dạ, em tin chị. Em đi phân bố thời gian biểu đây ạ.
Em đi đi.
Trầm Tịch Dương biết những ngày tháng sau này của mình sẽ không dễ thở, quả nhiên Kính Thiên Dương đem rất nhiều dự án phân cho cô, thậm chí là các thiết kế dự trù trong mấy năm tới.
Trầm Tịch Dương bận tối mắt, chỉ hận mình không có thuật phân thân nên trưa cũng không thể về nhà dùng bữa.
Cũng may Tiểu Vân ở nhà có bảo bối trông coi. Đừng trông bảo bối mới năm tuổi, kì thực bé đã trưởng thành từ sớm. Nghĩ tới đây Trầm Tịch Dương lại có chút xót xa, cô vẫn không là một người mẹ tốt a!
[Bảo bối a ~ Mami ở công ty rất bận, con cùng Tiểu Vân dùng bữa đi nha! Tối mami sẽ mua gà kfc cho hai đứa ^__^ ]
Bảo bối rất nhanh nhắn lại:
[Mami yên tâm, Tiểu Vân rất ngoan.]
Trầm Tịch Dương đặt di động xuống bàn, vươn vai, hít một hơi thật sâu đang chuẩn bị hỏi Hà Dĩnh Nhi muốn ăn gì, rồi đặt cơm hộp luôn, nếu không tranh thủ thời gian chắc cô tăng ca tới đêm mất.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái khá trẻ bước vào, nhìn về phía Trầm Tịch Dương nói, Hôm nay Phó tổng mời cả phòng chúng ta ăn trưa a! Hai người cùng đi thôi.
Khoé miệng Trầm Tịch Dương giật giật, con hàng Kính Thiên Dương kia lại giở trò gì không biết.
Định bày sẵn Hồng Môn Yến dụ cô vào?
/137
|