Kính Thiên Minh hừ lạnh, đừng tưởng anh không biết tên này có chủ ý gì! Dám mượn danh anh làm bàn đạp! Nếu không phải nể mặt hắn ta từng giúp anh một lần, mười tám đời tổ tông Mạc gia đã sớm bị đào lên rồi!
Người tới, đưa cô ta ra ngoài!
Bằng Nhược Ái mau chóng bị bảo vệ lôi đi, cô ả cũng không phải ngọn đèn dầu cạn, lúc này có chút thông minh, thức thời im miệng. Nếu còn ồn ào chỉ sợ hậu quả còn nặng nề hơn thế này.
Tiếng nhạc du dương chậm rãi ngân lên. Lúc này mọi người mới sực tỉnh, vội vã tản lui ra, để lại một khoảng sân khấu rộng.
Mạc Tu Nghiêu hơi cúi người, bàn tay thon dài hướng về phía cô, Trầm tiểu thư, mời.
Trầm Tịch Dương trong lòng thở dài, còn chưa kịp phản ứng thì móng vuốt của ai kia đã vô sỉ ôm lấy eo cô.
Cả hội trường chốc lát tối om, ánh đèn bàng bạc rất nhanh phủ xuống thân ảnh hai người, như ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.
Hai người đều hướng tầm mắt sang ngang, không có nhìn trực diện đối phương. Bước chân lướt nhanh theo điệu nhạc.
Trầm Tịch Dương thật muốn cmn tàng hình! Đây là điệu nhảy Tango a! Tango được mệnh danh là vua của những vũ điệu nóng bỏng, cực kì táo bạo.....
Hai người đều ra sức chèn ép, đàn áp đối phương, thành ra một giai điệu lãng mạng lại hoá thành công cụ để tàn sát.
Thế nhưng trong mắt người ngoài lại là hình ảnh của một đôi trai gái đang say sưa trong bể tình. Người đàn ông mặc bộ vest tây trang màu đen, cô gái diện bộ váy dạ hội xẻ vạt đen tuyền, hoà hợp đến lạ.
Ah, có phải mình tôi thấy hai người họ đẹp đôi đúng không?
Moé, tôi cũng vậy nè!!!! Ah, tự dưng muốn ship đôi này quá đi thôi!
Tôi để ý khí chất của cô gái kia thật không tầm thường nha! Không biết thiên kim nhà nào đây?
Còn Trầm Tịch Dương lúc này ngũ vị tạp trần. Cô từng chút từng chút bị anh ép vào thế bị động! Rốt cuộc anh muốn gì?
Trả thù cô?
Trừng phạt cô?
Hay là muốn dày vò cô?
Tất cả đã kết thúc rồi- tại sao không thể coi nhau như người dưng rồi lướt qua nhau?
Khúc nhạc kết thúc, Trầm Tịch Dương nhã nhặn cúi đầu nói, Cảm ơn ngài Mạc tổng.
Chừng vài phút thấy Mạc Tu Nghiêu vẫn không có ý định buông mình ra, Trầm Tịch Dương nhắc nhở, Kính tổng, Kính phu nhân vẫn chưa lên sàn a!
Ý của bà đây là còn rất nhiều đôi bị anh đứng đây kì đà đó! Mau buông tôi ra!
Trầm tiểu thư định về ngay?
Đối với câu hỏi không liên quan này của anh, máu của cô lên não có chút chậm, không lẽ tên này đến tháng?
Phải!
Đi thôi, tôi đưa cô về! Vừa nói, Mạc Tu Nghiêu vừa kéo cô đi. Lại bổ sung thêm một câu:
Phụ nữ đi đêm một mình rất nguy hiểm!
................ Trầm Tịch Dương muốn phản bác cũng không có cơ hội. Hiện nay mọi ánh nhìn đều tập trung trên người cô, hâm mộ có, ghen tị có, khinh thường có... Nếu cô đứng đây đôi co, sẽ có càng nhiều ánh mắt soi mói hơn.
Haizz, cứ ra ngoài kia, tìm cớ đi vệ sinh rồi chuồn êm cũng không tệ!
Cô muốn đi vệ sinh không? Tôi đứng ở ngoài đợi?
............... Người này có thuật đọc tâm đúng hay không? Chẳng lẽ trên mặt cô viết rõ thế cơ à?
Lúc đi ngang qua Hà Dĩnh Nhi, Trầm Tịch Dương như phát hiện ra vùng đất mới, vội nói, Chờ đã, còn có cô bé này, tôi đưa cô ấy đến, cũng phải có trách nhiệm đưa cô ấy về.....
Cô, cần cô ấy đưa về? Mạc Tu Nghiêu lúc này mới dừng chân hỏi.
Hà Dĩnh Nhi thấy mình được gọi tên thì giật mình, lại nhận thấy hàm ý cảnh cáo trong lời nói của Mạc đại boss thì lập tức lắc đầu lia lịa, Không có a! Tôi đi cùng bạn trai, Dương tỷ, chị cứ yên tâm... về đi!
................. Trầm Tịch Dương uất nghẹn không nói thành lời, cọng rơm cứu sinh cuối cùng cũng bị giật mất, đành ngoan ngoãn để người ta lôi đi.
Mãi đến tận khi ngồi yên vị trên chiếc Mayback của ai kia, Trầm Tịch Dương mới nhớ ra một điều, chậm đã, còn bảo bối thì sao?
Aaaaaaaa!!! Cơn ác mộng bảo bối nhận cha nháy mắt bao phủ tâm trí cô.......
Người tới, đưa cô ta ra ngoài!
Bằng Nhược Ái mau chóng bị bảo vệ lôi đi, cô ả cũng không phải ngọn đèn dầu cạn, lúc này có chút thông minh, thức thời im miệng. Nếu còn ồn ào chỉ sợ hậu quả còn nặng nề hơn thế này.
Tiếng nhạc du dương chậm rãi ngân lên. Lúc này mọi người mới sực tỉnh, vội vã tản lui ra, để lại một khoảng sân khấu rộng.
Mạc Tu Nghiêu hơi cúi người, bàn tay thon dài hướng về phía cô, Trầm tiểu thư, mời.
Trầm Tịch Dương trong lòng thở dài, còn chưa kịp phản ứng thì móng vuốt của ai kia đã vô sỉ ôm lấy eo cô.
Cả hội trường chốc lát tối om, ánh đèn bàng bạc rất nhanh phủ xuống thân ảnh hai người, như ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.
Hai người đều hướng tầm mắt sang ngang, không có nhìn trực diện đối phương. Bước chân lướt nhanh theo điệu nhạc.
Trầm Tịch Dương thật muốn cmn tàng hình! Đây là điệu nhảy Tango a! Tango được mệnh danh là vua của những vũ điệu nóng bỏng, cực kì táo bạo.....
Hai người đều ra sức chèn ép, đàn áp đối phương, thành ra một giai điệu lãng mạng lại hoá thành công cụ để tàn sát.
Thế nhưng trong mắt người ngoài lại là hình ảnh của một đôi trai gái đang say sưa trong bể tình. Người đàn ông mặc bộ vest tây trang màu đen, cô gái diện bộ váy dạ hội xẻ vạt đen tuyền, hoà hợp đến lạ.
Ah, có phải mình tôi thấy hai người họ đẹp đôi đúng không?
Moé, tôi cũng vậy nè!!!! Ah, tự dưng muốn ship đôi này quá đi thôi!
Tôi để ý khí chất của cô gái kia thật không tầm thường nha! Không biết thiên kim nhà nào đây?
Còn Trầm Tịch Dương lúc này ngũ vị tạp trần. Cô từng chút từng chút bị anh ép vào thế bị động! Rốt cuộc anh muốn gì?
Trả thù cô?
Trừng phạt cô?
Hay là muốn dày vò cô?
Tất cả đã kết thúc rồi- tại sao không thể coi nhau như người dưng rồi lướt qua nhau?
Khúc nhạc kết thúc, Trầm Tịch Dương nhã nhặn cúi đầu nói, Cảm ơn ngài Mạc tổng.
Chừng vài phút thấy Mạc Tu Nghiêu vẫn không có ý định buông mình ra, Trầm Tịch Dương nhắc nhở, Kính tổng, Kính phu nhân vẫn chưa lên sàn a!
Ý của bà đây là còn rất nhiều đôi bị anh đứng đây kì đà đó! Mau buông tôi ra!
Trầm tiểu thư định về ngay?
Đối với câu hỏi không liên quan này của anh, máu của cô lên não có chút chậm, không lẽ tên này đến tháng?
Phải!
Đi thôi, tôi đưa cô về! Vừa nói, Mạc Tu Nghiêu vừa kéo cô đi. Lại bổ sung thêm một câu:
Phụ nữ đi đêm một mình rất nguy hiểm!
................ Trầm Tịch Dương muốn phản bác cũng không có cơ hội. Hiện nay mọi ánh nhìn đều tập trung trên người cô, hâm mộ có, ghen tị có, khinh thường có... Nếu cô đứng đây đôi co, sẽ có càng nhiều ánh mắt soi mói hơn.
Haizz, cứ ra ngoài kia, tìm cớ đi vệ sinh rồi chuồn êm cũng không tệ!
Cô muốn đi vệ sinh không? Tôi đứng ở ngoài đợi?
............... Người này có thuật đọc tâm đúng hay không? Chẳng lẽ trên mặt cô viết rõ thế cơ à?
Lúc đi ngang qua Hà Dĩnh Nhi, Trầm Tịch Dương như phát hiện ra vùng đất mới, vội nói, Chờ đã, còn có cô bé này, tôi đưa cô ấy đến, cũng phải có trách nhiệm đưa cô ấy về.....
Cô, cần cô ấy đưa về? Mạc Tu Nghiêu lúc này mới dừng chân hỏi.
Hà Dĩnh Nhi thấy mình được gọi tên thì giật mình, lại nhận thấy hàm ý cảnh cáo trong lời nói của Mạc đại boss thì lập tức lắc đầu lia lịa, Không có a! Tôi đi cùng bạn trai, Dương tỷ, chị cứ yên tâm... về đi!
................. Trầm Tịch Dương uất nghẹn không nói thành lời, cọng rơm cứu sinh cuối cùng cũng bị giật mất, đành ngoan ngoãn để người ta lôi đi.
Mãi đến tận khi ngồi yên vị trên chiếc Mayback của ai kia, Trầm Tịch Dương mới nhớ ra một điều, chậm đã, còn bảo bối thì sao?
Aaaaaaaa!!! Cơn ác mộng bảo bối nhận cha nháy mắt bao phủ tâm trí cô.......
/137
|