“Hàn Nhất Nhất, ngày hôm nay tôi sẽ cho cô biết, là người xấu thì bán thân cho tôi để xách giày cũng không xứng, tôi phải đem cô giày vò thành người của tôi!” Bá đạo cùng lãnh huyết lộ ra trong ánh mắt thâm thúy khiến cho cô vô cùng sợ hãi.
“Anh không thể như vậy!” Nhất Nhất có chút sợ hãi, nếu như Hạ Thiên Triệu thật muốn làm, lấy khí lực của cô mà nói thì cô cản cũng không được mà trốn cũng không thoát.
“Không thể? Trong mắt Hạ Thiên Triệu tôi, không có chuyện gì là không thể, chỉ có muốn hay không thôi!” Tay hắn lại một lần nữa dùng lực, quần áo hoàn toàn bị kéo khỏi làn da sáng óng ánh trơn bóng như ngọc, tỏa ra mùi hương của thiếu nữ.
“Làn da cũng không tệ!” Hắn có phần thích thú mà nói.
“Anh.” Cô có phần bực bội.
“Cô xấu xí như vậy hẳn là chưa có gã đàn ông nào chạm qua chứ!” Hắn lộ ra nét cười giễu cợt, từ trong đôi mắt thâm thúy càng đoán không ra suy nghĩ của hắn lúc này.
“Anh thật vô sỉ.” Cô cắn môi hung hăng nói một câu.
“Vậy tôi để cho cô thấy vô sỉ là thế nào!” Hắn ngay lập tức nắm lấy thắt lưng màu xanh nhạt của cô gỡ xuống, càng thêm rõ ràng thu vào trong mắt hắn.
“Nhìn không ra dáng người của cô cũng không tệ lắm.”
Cô chính là giống như một đĩa thức ăn bày ra trước mặt hắn, hắn sau khi nhìn qua thì lên tiếng nhận xét một chút, mà kế tiếp chính là tư vị sau khi thưởng thức sẽ như thế nào?
“Hạ Thiên Triệu, nếu anh chạm vào tôi, anh sẽ hối hận!” Lần đầu tiên trong ánh mắt của Hàn Nhất Nhất lộ ra tia hung dữ.
“Nguyên lai cô không phải cái gì cũng không quan tâm.” Hắn tựa hồ càng có hứng thú. Chỉ cần khiến cô gái này hơi phản ứng thì hắn liền cho là một chuyện rất thú vị.
Hắn cúi đầu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà chạm vào làn da của cô, Hàn Nhất Nhất chỉ cảm thấy một trận choáng váng, ngay lập tức cảm giác buồn nôn từ bụng dưới xông lên tận đỉnh đầu.
“Anh buông ra!” Nhất Nhất không còn sức mà nói.
“Tôi sẽ cho cô biết trở thành đàn bà thì có tư vị gì!” Hắn nhẹ nhàng cắn một cái vào hõm vai của cô.
“Không, không.” Hàn Nhất Nhất đột nhiên giống như rơi vào trạng thái điên cuồng lớn tiếng mà thét lên chói tai. Lời nói của Hạ Thiên Triệu khiến cô nhớ tới cha dượng xấu xa Hàn Chí Viễn, tại sao đàn ông đều xấu xa như vậy?
Phản kháng của cô căn bản không có bất kì ảnh hưởng nào, hắn cường ngạnh mà hai tay dùng lực cố sức đè lại thân thể đang cố gắng phản kháng của cô.
“Buông! Buông! Xin anh buông ra!” Hàn Nhất Nhất lần đầu tiên đối với Hạ Thiên Triệu dùng chữ cầu xin. Khi môi của hắn chạm vào làn da của cô, cô liền nghĩ bản thân so với chết còn khó chịu hơn, so với ăn thịt chó còn buồn nôn hơn (chú thích: Hàn Nhất Nhất cũng không ăn thịt chó :) )
Cô ở thời điểm bạo phát của đàn ông mà cầu xin căn bản là vô ích. Bá đạo, lãnh huyết cùng khuynh hướng bạo ngược của hắn đều khiến hắn không thể ngừng lại hành động, ngược lại càng kịch liệt cùng thô bạo hơn nữa.
Không chút lưu tình nào mà xé rách áo lót của cô sau đó ném xuống, một trận gió lướt qua làn da đang run rẩy sợ hãi của cô.
Miệng hắn cắn lên nơi phấn hồng của cô.
“Anh không thể như vậy!” Nhất Nhất có chút sợ hãi, nếu như Hạ Thiên Triệu thật muốn làm, lấy khí lực của cô mà nói thì cô cản cũng không được mà trốn cũng không thoát.
“Không thể? Trong mắt Hạ Thiên Triệu tôi, không có chuyện gì là không thể, chỉ có muốn hay không thôi!” Tay hắn lại một lần nữa dùng lực, quần áo hoàn toàn bị kéo khỏi làn da sáng óng ánh trơn bóng như ngọc, tỏa ra mùi hương của thiếu nữ.
“Làn da cũng không tệ!” Hắn có phần thích thú mà nói.
“Anh.” Cô có phần bực bội.
“Cô xấu xí như vậy hẳn là chưa có gã đàn ông nào chạm qua chứ!” Hắn lộ ra nét cười giễu cợt, từ trong đôi mắt thâm thúy càng đoán không ra suy nghĩ của hắn lúc này.
“Anh thật vô sỉ.” Cô cắn môi hung hăng nói một câu.
“Vậy tôi để cho cô thấy vô sỉ là thế nào!” Hắn ngay lập tức nắm lấy thắt lưng màu xanh nhạt của cô gỡ xuống, càng thêm rõ ràng thu vào trong mắt hắn.
“Nhìn không ra dáng người của cô cũng không tệ lắm.”
Cô chính là giống như một đĩa thức ăn bày ra trước mặt hắn, hắn sau khi nhìn qua thì lên tiếng nhận xét một chút, mà kế tiếp chính là tư vị sau khi thưởng thức sẽ như thế nào?
“Hạ Thiên Triệu, nếu anh chạm vào tôi, anh sẽ hối hận!” Lần đầu tiên trong ánh mắt của Hàn Nhất Nhất lộ ra tia hung dữ.
“Nguyên lai cô không phải cái gì cũng không quan tâm.” Hắn tựa hồ càng có hứng thú. Chỉ cần khiến cô gái này hơi phản ứng thì hắn liền cho là một chuyện rất thú vị.
Hắn cúi đầu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà chạm vào làn da của cô, Hàn Nhất Nhất chỉ cảm thấy một trận choáng váng, ngay lập tức cảm giác buồn nôn từ bụng dưới xông lên tận đỉnh đầu.
“Anh buông ra!” Nhất Nhất không còn sức mà nói.
“Tôi sẽ cho cô biết trở thành đàn bà thì có tư vị gì!” Hắn nhẹ nhàng cắn một cái vào hõm vai của cô.
“Không, không.” Hàn Nhất Nhất đột nhiên giống như rơi vào trạng thái điên cuồng lớn tiếng mà thét lên chói tai. Lời nói của Hạ Thiên Triệu khiến cô nhớ tới cha dượng xấu xa Hàn Chí Viễn, tại sao đàn ông đều xấu xa như vậy?
Phản kháng của cô căn bản không có bất kì ảnh hưởng nào, hắn cường ngạnh mà hai tay dùng lực cố sức đè lại thân thể đang cố gắng phản kháng của cô.
“Buông! Buông! Xin anh buông ra!” Hàn Nhất Nhất lần đầu tiên đối với Hạ Thiên Triệu dùng chữ cầu xin. Khi môi của hắn chạm vào làn da của cô, cô liền nghĩ bản thân so với chết còn khó chịu hơn, so với ăn thịt chó còn buồn nôn hơn (chú thích: Hàn Nhất Nhất cũng không ăn thịt chó :) )
Cô ở thời điểm bạo phát của đàn ông mà cầu xin căn bản là vô ích. Bá đạo, lãnh huyết cùng khuynh hướng bạo ngược của hắn đều khiến hắn không thể ngừng lại hành động, ngược lại càng kịch liệt cùng thô bạo hơn nữa.
Không chút lưu tình nào mà xé rách áo lót của cô sau đó ném xuống, một trận gió lướt qua làn da đang run rẩy sợ hãi của cô.
Miệng hắn cắn lên nơi phấn hồng của cô.
/123
|