Bước chân của người đàn ông ngừng lại bởi vì cô gái dưới chân như muốn đem chân của hắn trở thành cột trụ, cô thoải mái mà dựa vào.
Tiếng nức nở loáng thoáng xuyên thấu qua bầu không khí ồn ào, truyền tới lỗ tai bén nhạy của hắn, khiến hắn vốn dĩ muốn nhanh chóng rút chân ra nhưng lại thôi.
“Tiểu thư, nếu như cô khóc đủ rồi thì nói cho tôi biết!” Thanh âm của hắn không có chút nhiệt độ.
“Không muốn không muốn đi!” Tay cô gái gắt gao ôm lấy chân hắn, nước mắt một lần lại một lần.
Cảnh tượng Hạ Vụ mang theo nước mắt phóng túng ở các câu lạc bộ đêm lớn lại một lần nữa hiện lên trước mắt hắn, giống như hắn luôn luôn có thể nhớ tới cô em gái cùng cha khác mẹ của mình, việc đó khiến hắn cảm thấy vừa áy náy vừa yêu thương em gái.
Hắn lại một lần nữa hảo tâm mà ngồi xổm xuống.
“Nói cho tôi biết nhà cô ở đâu?” Hạ Thiên Triệu hắn quyết định làm người tốt một lần, đưa cô gái đáng thương này về nhà.
“Tôi không có nhà, tôi không muốn về nhà, không muốn về nhà!” Cô [lắc đầu]. Lúc này, nhà chính là nơi cô không muốn trở về nhất.
Hạ Thiên Triệu có chút hơi nhíu mày, hắn sợ nhất chính là gặp phải con gái nhà giàu lại lương thiện như vầy.
Hắn rút điện thoại nói vài câu sau đó liền tắt máy, quay lại chuẩn bị xoay người rời đi. Hắn ghét nhất chính là cùng phụ nữ chơi loại trò chơi dùng dằng này.
“Đừng đi, đừng đi!” Uông Giai Trừng tuy rằng đầu có chút lềnh bềnh chóng mặt như vậy nhưng cô biết hành động của bản thân giống như so với lúc không say lại càng tỉnh táo. Nhưng buổi tối ngày hôm nay, cô muốn phóng túng một lần, cô không muốn làm bé ngoan nữa.
“Cô gái, nếu như cô không buông tay, kế tiếp là muốn gánh chịu hậu quả!” Hạ Thiên Triệu nâng cằm của cô lên, tỉ mỉ mà đánh giá cô gái mắt say lờ đờ mơ mơ màng màng trước mắt này, nghiêm túc mà nói cô chỉ là một cô bé.
Lau đi lớp trang điểm đậm xinh đẹp không hợp với giọt nước mắt trong suốt trên khuôn mặt đơn thuần như nước, cái cằm nhọn lộ ra một chút hiểu biết, đôi mắt to linh động chớp chớp thực sự làm rung động lòng người của cô gái trong câu lạc bộ đêm này.
Nhưng đối với Hạ Thiên Triệu hắn mà nói, cũng gần như là rung động nhưng còn như động tâm lại quá khó khăn quá khó khăn.
Uông Giai Trừng chưa từng nghĩ tới cô còn có thể có cơ hội gặp lại người đàn ông này, sự ngạc nhiên trong mắt bởi đôi mắt ngấn lệ nên có vẻ sáng ngời phá lệ.
Thế nhưng người đàn ông này rõ ràng không nhận ra cô, làm trong lòng cô hiện lên chút mất mát.
“Tôi không hối hận, không hối hận!” Cô mượn rượu say tiếp tục nỉ non mà nói, thậm chí tay nắm thật chặt, rất sợ hắn lại một lần nữa rời đi.
“Tôi không mang phụ nữ say rượu về nhà, lại càng không khi dễ phụ nữ đang say!” Trong con mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Triệu lộ ra thâm thúy.
Uông Giai Trừng lần đầu tiên nhìn thấy sự thâm thúy như vậy trong đôi mắt của một người đàn ông, giống như [cốt hồ] sâu sắc. Lần đầu tiên cô nhìn thấy liền quyết định kiên quyết rằng đây là đôi mắt mà bản thân cô muốn.
“Đưa tôi về nhà, tôi không có nhà, không có nhà.” Cô điềm đạm đáng yêu mà ngà ngà say. Hắn đã có lòng tốt ngồi xổm xuống thì cô tin tưởng người đàn ông này tuyệt đối sẽ không mặc kệ vứt bỏ cô.
Hạ Thiên Triệu không để ý đến mà bình tĩnh nhấc chân lên.
“Đừng bỏ tôi, đừng bỏ tôi!” Cô tiếp tục kéo chân hắn giả bộ say. Mặc dù trong lòng cô đang khinh bỉ hàng vi của chính mình nhưng cô không thể cứ như vậy lại một lần nữa cùng hắn lỡ mất dịp tốt.
Mi mắt của Hạ Thiên Triệu nhăn lại càng sâu, tức giận xông tới đỉnh đầu, nắm đấm của hắn chặt chẽ nắm lại.
Rất nhanh nắm đấm của hắn lại buông ra từ từ, lông mi cũng nhanh chóng giãn ra. Hắn nghĩ hắn có một cách rất hay mà hắn có lẽ có thể dùng với cô gái này.
Nghĩ đến đó hắn lại lại một lần nữa ngồi xổm xống, không chút do dự ôm lấy thẩn thể của cô.
Thay đổi đột ngột khiến Uông Giai Trừng chìm đắm trong kinh hỉ ngoài ý muốn, đầu kề sát vào giữa ngực hắn, cảm nhận hơi thở nam tính đặc biệt trên người hắn khiến lòng cô càng say hơn.
Giờ phút này cô hi vọng con đường không có bến cuối cùng.
Tiếng nức nở loáng thoáng xuyên thấu qua bầu không khí ồn ào, truyền tới lỗ tai bén nhạy của hắn, khiến hắn vốn dĩ muốn nhanh chóng rút chân ra nhưng lại thôi.
“Tiểu thư, nếu như cô khóc đủ rồi thì nói cho tôi biết!” Thanh âm của hắn không có chút nhiệt độ.
“Không muốn không muốn đi!” Tay cô gái gắt gao ôm lấy chân hắn, nước mắt một lần lại một lần.
Cảnh tượng Hạ Vụ mang theo nước mắt phóng túng ở các câu lạc bộ đêm lớn lại một lần nữa hiện lên trước mắt hắn, giống như hắn luôn luôn có thể nhớ tới cô em gái cùng cha khác mẹ của mình, việc đó khiến hắn cảm thấy vừa áy náy vừa yêu thương em gái.
Hắn lại một lần nữa hảo tâm mà ngồi xổm xuống.
“Nói cho tôi biết nhà cô ở đâu?” Hạ Thiên Triệu hắn quyết định làm người tốt một lần, đưa cô gái đáng thương này về nhà.
“Tôi không có nhà, tôi không muốn về nhà, không muốn về nhà!” Cô [lắc đầu]. Lúc này, nhà chính là nơi cô không muốn trở về nhất.
Hạ Thiên Triệu có chút hơi nhíu mày, hắn sợ nhất chính là gặp phải con gái nhà giàu lại lương thiện như vầy.
Hắn rút điện thoại nói vài câu sau đó liền tắt máy, quay lại chuẩn bị xoay người rời đi. Hắn ghét nhất chính là cùng phụ nữ chơi loại trò chơi dùng dằng này.
“Đừng đi, đừng đi!” Uông Giai Trừng tuy rằng đầu có chút lềnh bềnh chóng mặt như vậy nhưng cô biết hành động của bản thân giống như so với lúc không say lại càng tỉnh táo. Nhưng buổi tối ngày hôm nay, cô muốn phóng túng một lần, cô không muốn làm bé ngoan nữa.
“Cô gái, nếu như cô không buông tay, kế tiếp là muốn gánh chịu hậu quả!” Hạ Thiên Triệu nâng cằm của cô lên, tỉ mỉ mà đánh giá cô gái mắt say lờ đờ mơ mơ màng màng trước mắt này, nghiêm túc mà nói cô chỉ là một cô bé.
Lau đi lớp trang điểm đậm xinh đẹp không hợp với giọt nước mắt trong suốt trên khuôn mặt đơn thuần như nước, cái cằm nhọn lộ ra một chút hiểu biết, đôi mắt to linh động chớp chớp thực sự làm rung động lòng người của cô gái trong câu lạc bộ đêm này.
Nhưng đối với Hạ Thiên Triệu hắn mà nói, cũng gần như là rung động nhưng còn như động tâm lại quá khó khăn quá khó khăn.
Uông Giai Trừng chưa từng nghĩ tới cô còn có thể có cơ hội gặp lại người đàn ông này, sự ngạc nhiên trong mắt bởi đôi mắt ngấn lệ nên có vẻ sáng ngời phá lệ.
Thế nhưng người đàn ông này rõ ràng không nhận ra cô, làm trong lòng cô hiện lên chút mất mát.
“Tôi không hối hận, không hối hận!” Cô mượn rượu say tiếp tục nỉ non mà nói, thậm chí tay nắm thật chặt, rất sợ hắn lại một lần nữa rời đi.
“Tôi không mang phụ nữ say rượu về nhà, lại càng không khi dễ phụ nữ đang say!” Trong con mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Triệu lộ ra thâm thúy.
Uông Giai Trừng lần đầu tiên nhìn thấy sự thâm thúy như vậy trong đôi mắt của một người đàn ông, giống như [cốt hồ] sâu sắc. Lần đầu tiên cô nhìn thấy liền quyết định kiên quyết rằng đây là đôi mắt mà bản thân cô muốn.
“Đưa tôi về nhà, tôi không có nhà, không có nhà.” Cô điềm đạm đáng yêu mà ngà ngà say. Hắn đã có lòng tốt ngồi xổm xuống thì cô tin tưởng người đàn ông này tuyệt đối sẽ không mặc kệ vứt bỏ cô.
Hạ Thiên Triệu không để ý đến mà bình tĩnh nhấc chân lên.
“Đừng bỏ tôi, đừng bỏ tôi!” Cô tiếp tục kéo chân hắn giả bộ say. Mặc dù trong lòng cô đang khinh bỉ hàng vi của chính mình nhưng cô không thể cứ như vậy lại một lần nữa cùng hắn lỡ mất dịp tốt.
Mi mắt của Hạ Thiên Triệu nhăn lại càng sâu, tức giận xông tới đỉnh đầu, nắm đấm của hắn chặt chẽ nắm lại.
Rất nhanh nắm đấm của hắn lại buông ra từ từ, lông mi cũng nhanh chóng giãn ra. Hắn nghĩ hắn có một cách rất hay mà hắn có lẽ có thể dùng với cô gái này.
Nghĩ đến đó hắn lại lại một lần nữa ngồi xổm xống, không chút do dự ôm lấy thẩn thể của cô.
Thay đổi đột ngột khiến Uông Giai Trừng chìm đắm trong kinh hỉ ngoài ý muốn, đầu kề sát vào giữa ngực hắn, cảm nhận hơi thở nam tính đặc biệt trên người hắn khiến lòng cô càng say hơn.
Giờ phút này cô hi vọng con đường không có bến cuối cùng.
/123
|