Edit: Không Ai Cả
Chỉnh dịch: Benbobinhyen
Hắn dùng lực khiêu khích môi cô, mút lấy hương thơm của cô, hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng mình.
Hàn Nhất Nhất bị sự bá đạo mà cường ngạnh xoay quanh không có một chút cơ hội cự tuyệt, lý trí chậm rãi bị vùi sâu, mà tất cả những hình ảnh cô cùng Hạ Thiên Triệu ở chung đều hiện lên, ở Pháp, ở Rome. . .
Hơi thở của hắn phả vào mặt cô, làm cho cô quên mục đích tới đây.
"Là em sao? Nhất Nhất. . . là em! Nhất định là em. . ." Hắn kề sát cô nói nhỏ, hắn ôm ghì lấy thân thể cô, không cho cô một chút không gian phản kháng.
Nụ hôn của hắn dần trở nên bạo lực, hung hăng mà cắn bả vai cô, cô vì đau lại càng trở nên tỉnh táo, cô quay lại ôm hắn, không khống chế được mà khóc lớn lên.
"Ô. . . ô. . . ô. . . ô"
Ý thức của Hạ Thiên Triệu nhờ tiếng khóc của cô mà từng chút từng chút khôi phục. Hàn Nhất Nhất đẩy thân thể hắn ra, lau nước mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên sau khi công khai thân phận cô thật sự nhìn hắn, khuôn mặt hắn gầy đi, thậm chí có cả râu, khi hôn cô cọ vào khiến da cô thấy đau.
"Nhất Nhất. . ." Hắn gọi thật nhẹ, vươn tay muốn giúp cô lau nước mắt, lại bị Hàn Nhất Nhất quay đầu cự tuyệt.
Hai người trở nên đặc biệt trầm mặc, Hạ Thiên Triệu đầu còn đau, men rượu cũng chưa hoàn toàn tỉnh hẳn.
"Em vì sao lại tới?"
"Tôi tới là muốn nói cho anh, chúng ta nói chuyện một chút, nói rõ mọi chuyện, bởi vì bên cạnh có rất nhiều người quan tâm chúng ta, bọn họ so với chúng ta càng đau khổ."
"Tôi không tin, em nói cho tôi biết, ai so với tôi đau khổ hơn, em có biết sự thật có bao nhiêu tàn nhẫn không? Em có thể chấp nhận sao? Nói cho tôi biết em có thể chấp nhận sao?" Hạ Thiên Triệu đột nhiên nói lớn.
"Đây không phải là chuyện chúng ta có thể chấp nhận hay không, mà là vấn đề chúng ta phải chấp nhận, là phải chấp nhận!" Hàn Nhất Nhất lớn tiếng đáp lại.
"Tôi không làm được! Em có thể làm được không?" Hạ Thiên Triệu đau khổ mà nhìn nàng, nhìn cô một cái, hắn lại càng thêm yêu hơn, vì cái gì ông trời lại tàn nhẫn như vậy, vì cái gì ngay từ lúc bắt đầu không nói cho hắn biết đây là một thứ tình cảm không thể có được, mà lại đợi cho tới thời điểm hắn rơi vào rồi mới nói cho hắn, đây là sự thật.
Hàn Nhất Nhất biết, lúc này, cô cần tàn nhẫn một chút.
"Tôi có thể làm được!" Hàn Nhất Nhất bày ra bộ dáng thật thoải mái.
"Không, em không làm được, nếu em có thể làm được, em vừa rồi sẽ không khóc, cảm giác em ôm tôi không lừa được tôi, em không cần lừa chính mình, em không cần cố gắng mạnh mẽ." Hạ Thiên Triệu vẫn là không muốn chấp nhận, thậm chí cũng không muốn cho Hàn Nhất Nhất chấp nhận.
"Anh sai rồi, tôi không phải anh, tôi ngay từ đầu đã không thích anh, mà hết thảy những chuyện xảy ra này, chỉ là vì có quá nhiều hiểu lầm, là hiểu lầm làm cho chúng ta đi đến ngày hôm nay, mà hiện tại tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi là em gái của anh! Tôi là em gái của anh! Anh tỉnh lại đi!" Hàn Nhất Nhất làm sao không biết tình cảm này có bao nhiêu đau khổ.
Trước khi phát sinh chuyện này, cô vẫn không biết, hóa ra tình cảm của cô đối với Hạ Thiên Triệu đã sâu đến mức này, cô mỗi đêm đều mất ngủ, mỗi đêm không thể không nghĩ đến hắn, hắn bá đạo, hắn lạnh lùng, hắn cố chấp, hắn giả khờ, nụ hôn của hắn. . .
"Em đang nói dối, em đang tự lừa dối chính mình!"
"Tôi không có, tôi chưa từng lừa gạt chính mình, là anh một mực muốn lừa dối mình, bốn năm trước, người tôi thích chính là Lãnh Nghiêm, bốn năm sau, người tôi thích vẫn là Lãnh Nghiêm." Hàn Nhất Nhất càng thêm tàn nhẫn nói.
"Em câm miệng, tôi không cho phép em nghĩ đến người kia!"
"Vì cái gì không được? Anh ấy là người đàn ông mà em gái anh thích nhất, anh làm anh trai hẳn là nên vui mới đúng chứ?" Hàn Nhất NHất vốn không muốn dùng phương thức này đến nói chuyện với hắn, nhưng cứ mãi ở chung như thế này, hai người sẽ làm tổn thương đối phương, giống như hai con nhím.
"Tôi không có em gái là em, em gái của tôi không phải là em!"
"Hạ Thiên Triệu, tôi van anh, hãy tỉnh lại, được không? Anh có biết hiện tại anh giống cái gì không?" Hàn Nhất Nhất cười lạnh, nhìn hắn vẻ châm biếm: "Anh tựa như một con khỉ trong vườn thú, hơn nữa là anh lại là con khỉ đóng vai thằng hề, nếu anh còn tiếp tục sa ngã như vậy, thì anh cả đời coi như là một thằng hề đi, vai diễn của anh chỉ có thể lừa gạt chính mình, không lừa gạt được bất luận kẻ nào."
"Tôi không cho phép em nói tôi như vậy!"
"Tôi vì cái gì phải nói anh như vậy, bởi vì anh biểu hiện hiện tại của anh là tự mình biểu diễn, hơn nữa còn là con khỉ biểu diễn cho chính mình xem, tôi muốn nói chính là những điều này, anh có thể chấp nhận cũng được, không thể chấp nhận cũng vậy, tự giải quyết cho tốt đi!" Hàn Nhất Nhất lạnh lùng đáp lại, thậm chí không liếc hắn một cái, xoay người liền rời đi.
Hạ Thiên Triệu bước dài một bước, từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Hàn Nhất Nhất nhắm mắt, hít sâu một hơi, bảo chính mình phải bình tĩnh.
"Buông tôi ra!"
"Không, tôi không buông!" Hạ Thiên Triệu cố chấp, không muốn buông tay ra.
"Anh có buông tay không, tôi chính là em gái của anh, cả đời này cũng không thay đổi được."
"Chỉ cần tôi không thừa nhận em là em gái của tôi, ai cũng không thể phản đối tôi!" Hắn vẫn cố chấp, thậm chí hắn muốn nhốt cô, nhốt cô ở bên mình ngày ngày biết được cô thuộc về hắn, hắn đã thấy đủ rồi.
"Nhưng chúng ta đều biết, chúng ta cùng nhau như vậy là không có đạo đức."
"Chúng ta rời khỏi đây, đến một nơi không ai biết chúng ta là ai, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa, chúng ta nhất định sẽ sống tốt!" Hạ Thiên Triệu lại đang trốn tránh.
Hàn Nhất Nhất đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt nhẹ nhàng mà chảy xuống, nếu cô thật sự chỉ là con gái ruột của Hàn Phong sinh ra thì tốt biết bao.
Tay cô dùng sức mà tách tay hắn ra, mười ngón tay hắn gắt gao nắm chặt.
"Nhất Nhất, chỉ cần em nói cho tôi biết, em nguyện ý ở cùng với tôi, chẳng sợ mọi người trên thế giới cười nhạo chúng ta, tôi đều có thể không để ý, tôi vẫn sẽ làm cho em trở thành vợ của Hạ Thiên Triệu tôi!" Hạ Thiên Triệu thầm thì đầy đau khổ mà nhẫn nhịn.
Hàn Nhất Nhất như bị vật gì đánh trúng, đại não có lúc nhất thời trống rỗng, nhưng lý trí nói với cô, đây là việc không quang minh, nếu cô đáp ứng, không chỉ cô bị hủy hoại, mà cả Hạ gia cũng bị hủy hoại.
Cô ổn định tâm tình, lại tách tay hắn, bình tĩnh mà nói: "Sức khỏe của ba càng lúc càng yếu, bác sỹ nói không còn nhiều thời gian nữa, tôi hy vọng anh đi thăm ba, người rất nhớ anh!"
"Còn có, Hạ Vũ rất lo lắng cho anh, cô ấy hiện tại phải xử lý những việc anh không để ý đến, nhưng công ty không có anh không được, nếu anh muốn nhìn cơ nghiệp nhiều năm của Hạ gia bị hủy diệt, tôi nghĩ cho dù ba ra đi cũng sẽ không an tâm."
Hạ Thiên Triệu sợ nhất chính là sự tỉnh táo và lý trí của Hàn Nhất Nhất, mà điều đó của cô làm cho lý trí của hắn hoàn toàn bị đánh tan.
Chỉ cần cô trả lời hai chữ: nguyện ý, như vậy cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng sẽ kiên trì đi tiếp, chẳng sợ người đời chê cười hắn, nhưng hắn sợ nhất chính là cô không muốn.
Mặc dù hắn biết cô sẽ cự tuyệt, nhưng chính miệng nói ra, hắn vẫn là vô cùng tổn thương.
Tay hắn từ từ hạ xuống, thân thể Hàn Nhất Nhất khựng lại vài giây, sau đó rất nhanh mà rời khỏi biệt thự của Hạ Thiên Triệu.
Trên đường trở về, trong lòng cô lẳng lặng thầm nói: "Thực xin lỗi, Thiên Triệu, bởi vì em yêu anh!"
Tình yêu này khiến họ học được cách buông tay, mà cô cũng sẽ tàn nhẫn buộc hắn phải buông tay, chẳng sợ hắn cả đời hận cô, còn hơn là để người đời cười chê hắn.
Biệt thự Hạ gia.
Uông Giai Vi vẻ mặt tức giận vọt đến trước mặt Uông Giai Trừng, lớn tiếng mà chất vấn: "Uông Giai Trừng, mày có ý tứ gì?"
"Tôi không biết chị đang nói cái gì."
"Mày không biết sao? Trước kia sinh hoạt phí hàng tháng của tao là hai mươi vạn, vì cái gì hiện tại chỉ có hai vạn?" Uông Giai Vi xanh mặt, thật muốn một phen xé nát khuôn mặt của cô ta.
"Trước kia là Hạ phu nhân quản lý mọi việc, Thiên Cơ cũng có thể kiếm ra tiền, hiện tại tôi quản lý việc nhà, Thiên Cơ lại mỗi ngày nằm viện, tôi nghĩ chị em chúng ta hẳn nên tiết kiệm, thậm chí về sau tiền tiêu vặt có thể sẽ ít đi." Uông Giai Trừng lạnh nhạt đáp lại.
"Uông Giai Trừng, mày chính là cố ý, mày muốn bức tao đi, đúng không, tao đi rồi, Hạ gia này sẽ không có người nào dám gây khó dễ với mày, có phải hay không?"
"Uông Giai Vi, chị thật sự quá coi trọng bản thân rồi, ở trong mắt tôi, tôi chưa từng coi chị là đối thủ, chị nguyện ý đi thì đi, không muốn đi tôi liền coi chị như con chó nuôi trong Hạ gia." Uông Giai Trừng lạnh mặt đáp lại.
"Mày. . . . Mày lại còn dám mắng tao. . . tao liều mạng với mày!" Uông Giai Vi nói xong liền muốn đến đánh cô ta.
Khi ả nói những lời này, Uông Giai Trừng so với ả nhanh hơn một giây liền giáng một tát xuống mặt ả, rồi đắc ý cười nhìn ả: "Uông Giai Vi, chị tốt xấu nên biết điều một chút, khi còn ở Uông gia, mẹ con các người đối với mẹ con chúng tôi như thế nào, chị trong lòng rõ ràng, tôi cho chị hai vạn đã là cho chị ân huệ lớn rồi, hơn nữa tôi cho chị một con đường sống, chính chị không đi, sống chết ở lại Hạ gia, đây là do chị tự chuốc lấy”.
"Uông Giai Trừng, mày điên rồi, đừng cho là tao không biết mày đuổi tao, chính là muốn nuốt trọn sản nghiệp Hạ gia, nói cho mày biết, chỉ cần có Uông Giai Vi tao ở đây, không dễ như vậy đâu." Uông Giai Vi bảo mình nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn.
"Tùy chị nghĩ như thế nào thì nghĩ, có điều tôi nhắc nhở chị một chút. Ở Hạ gia, chị đã không còn giá trị gì nữa, phải biết rằng, chị sẽ không thể có con lại, bởi vì Thiên Cơ không biết thời điểm nào mới tỉnh, như vậy, chị ở lại, không thể nghi ngờ chính là một quả phụ trẻ tuổi, tôi cho chị đi là cho chị một con đường sống, nếu tôi tuyệt tình hơn một chút, sẽ để chị ở lại Hạ gia dần dần trở thành người hầu cả đời cho tôi, cho chị nếm thử một chút những sự "chiếu cố" năm đó mẹ chị đối với mẹ tôi."
Uông Giai Trừng nhìn ả, đứng ở lập trường của Uông Giai Vi, rốt cuộc vẫn còn một chút lương thiện, chỉ có điều chút lương thiện này liệu có ý đồ gì khác không, chỉ có trong lòng cô ta hiểu rõ.
Uông Giai Vi vừa nghe nói, mặc dù ngàn vạn lần không phục, không chịu thua, nhưng lại không thể không thừa nhận lời của cô ta cũng có đạo lý, nhưng bảo ả cứ như vậy mà từ bỏ, Uông Giai Vi không làm được.
Chỉnh dịch: Benbobinhyen
Hắn dùng lực khiêu khích môi cô, mút lấy hương thơm của cô, hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng mình.
Hàn Nhất Nhất bị sự bá đạo mà cường ngạnh xoay quanh không có một chút cơ hội cự tuyệt, lý trí chậm rãi bị vùi sâu, mà tất cả những hình ảnh cô cùng Hạ Thiên Triệu ở chung đều hiện lên, ở Pháp, ở Rome. . .
Hơi thở của hắn phả vào mặt cô, làm cho cô quên mục đích tới đây.
"Là em sao? Nhất Nhất. . . là em! Nhất định là em. . ." Hắn kề sát cô nói nhỏ, hắn ôm ghì lấy thân thể cô, không cho cô một chút không gian phản kháng.
Nụ hôn của hắn dần trở nên bạo lực, hung hăng mà cắn bả vai cô, cô vì đau lại càng trở nên tỉnh táo, cô quay lại ôm hắn, không khống chế được mà khóc lớn lên.
"Ô. . . ô. . . ô. . . ô"
Ý thức của Hạ Thiên Triệu nhờ tiếng khóc của cô mà từng chút từng chút khôi phục. Hàn Nhất Nhất đẩy thân thể hắn ra, lau nước mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên sau khi công khai thân phận cô thật sự nhìn hắn, khuôn mặt hắn gầy đi, thậm chí có cả râu, khi hôn cô cọ vào khiến da cô thấy đau.
"Nhất Nhất. . ." Hắn gọi thật nhẹ, vươn tay muốn giúp cô lau nước mắt, lại bị Hàn Nhất Nhất quay đầu cự tuyệt.
Hai người trở nên đặc biệt trầm mặc, Hạ Thiên Triệu đầu còn đau, men rượu cũng chưa hoàn toàn tỉnh hẳn.
"Em vì sao lại tới?"
"Tôi tới là muốn nói cho anh, chúng ta nói chuyện một chút, nói rõ mọi chuyện, bởi vì bên cạnh có rất nhiều người quan tâm chúng ta, bọn họ so với chúng ta càng đau khổ."
"Tôi không tin, em nói cho tôi biết, ai so với tôi đau khổ hơn, em có biết sự thật có bao nhiêu tàn nhẫn không? Em có thể chấp nhận sao? Nói cho tôi biết em có thể chấp nhận sao?" Hạ Thiên Triệu đột nhiên nói lớn.
"Đây không phải là chuyện chúng ta có thể chấp nhận hay không, mà là vấn đề chúng ta phải chấp nhận, là phải chấp nhận!" Hàn Nhất Nhất lớn tiếng đáp lại.
"Tôi không làm được! Em có thể làm được không?" Hạ Thiên Triệu đau khổ mà nhìn nàng, nhìn cô một cái, hắn lại càng thêm yêu hơn, vì cái gì ông trời lại tàn nhẫn như vậy, vì cái gì ngay từ lúc bắt đầu không nói cho hắn biết đây là một thứ tình cảm không thể có được, mà lại đợi cho tới thời điểm hắn rơi vào rồi mới nói cho hắn, đây là sự thật.
Hàn Nhất Nhất biết, lúc này, cô cần tàn nhẫn một chút.
"Tôi có thể làm được!" Hàn Nhất Nhất bày ra bộ dáng thật thoải mái.
"Không, em không làm được, nếu em có thể làm được, em vừa rồi sẽ không khóc, cảm giác em ôm tôi không lừa được tôi, em không cần lừa chính mình, em không cần cố gắng mạnh mẽ." Hạ Thiên Triệu vẫn là không muốn chấp nhận, thậm chí cũng không muốn cho Hàn Nhất Nhất chấp nhận.
"Anh sai rồi, tôi không phải anh, tôi ngay từ đầu đã không thích anh, mà hết thảy những chuyện xảy ra này, chỉ là vì có quá nhiều hiểu lầm, là hiểu lầm làm cho chúng ta đi đến ngày hôm nay, mà hiện tại tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi là em gái của anh! Tôi là em gái của anh! Anh tỉnh lại đi!" Hàn Nhất Nhất làm sao không biết tình cảm này có bao nhiêu đau khổ.
Trước khi phát sinh chuyện này, cô vẫn không biết, hóa ra tình cảm của cô đối với Hạ Thiên Triệu đã sâu đến mức này, cô mỗi đêm đều mất ngủ, mỗi đêm không thể không nghĩ đến hắn, hắn bá đạo, hắn lạnh lùng, hắn cố chấp, hắn giả khờ, nụ hôn của hắn. . .
"Em đang nói dối, em đang tự lừa dối chính mình!"
"Tôi không có, tôi chưa từng lừa gạt chính mình, là anh một mực muốn lừa dối mình, bốn năm trước, người tôi thích chính là Lãnh Nghiêm, bốn năm sau, người tôi thích vẫn là Lãnh Nghiêm." Hàn Nhất Nhất càng thêm tàn nhẫn nói.
"Em câm miệng, tôi không cho phép em nghĩ đến người kia!"
"Vì cái gì không được? Anh ấy là người đàn ông mà em gái anh thích nhất, anh làm anh trai hẳn là nên vui mới đúng chứ?" Hàn Nhất NHất vốn không muốn dùng phương thức này đến nói chuyện với hắn, nhưng cứ mãi ở chung như thế này, hai người sẽ làm tổn thương đối phương, giống như hai con nhím.
"Tôi không có em gái là em, em gái của tôi không phải là em!"
"Hạ Thiên Triệu, tôi van anh, hãy tỉnh lại, được không? Anh có biết hiện tại anh giống cái gì không?" Hàn Nhất Nhất cười lạnh, nhìn hắn vẻ châm biếm: "Anh tựa như một con khỉ trong vườn thú, hơn nữa là anh lại là con khỉ đóng vai thằng hề, nếu anh còn tiếp tục sa ngã như vậy, thì anh cả đời coi như là một thằng hề đi, vai diễn của anh chỉ có thể lừa gạt chính mình, không lừa gạt được bất luận kẻ nào."
"Tôi không cho phép em nói tôi như vậy!"
"Tôi vì cái gì phải nói anh như vậy, bởi vì anh biểu hiện hiện tại của anh là tự mình biểu diễn, hơn nữa còn là con khỉ biểu diễn cho chính mình xem, tôi muốn nói chính là những điều này, anh có thể chấp nhận cũng được, không thể chấp nhận cũng vậy, tự giải quyết cho tốt đi!" Hàn Nhất Nhất lạnh lùng đáp lại, thậm chí không liếc hắn một cái, xoay người liền rời đi.
Hạ Thiên Triệu bước dài một bước, từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Hàn Nhất Nhất nhắm mắt, hít sâu một hơi, bảo chính mình phải bình tĩnh.
"Buông tôi ra!"
"Không, tôi không buông!" Hạ Thiên Triệu cố chấp, không muốn buông tay ra.
"Anh có buông tay không, tôi chính là em gái của anh, cả đời này cũng không thay đổi được."
"Chỉ cần tôi không thừa nhận em là em gái của tôi, ai cũng không thể phản đối tôi!" Hắn vẫn cố chấp, thậm chí hắn muốn nhốt cô, nhốt cô ở bên mình ngày ngày biết được cô thuộc về hắn, hắn đã thấy đủ rồi.
"Nhưng chúng ta đều biết, chúng ta cùng nhau như vậy là không có đạo đức."
"Chúng ta rời khỏi đây, đến một nơi không ai biết chúng ta là ai, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa, chúng ta nhất định sẽ sống tốt!" Hạ Thiên Triệu lại đang trốn tránh.
Hàn Nhất Nhất đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt nhẹ nhàng mà chảy xuống, nếu cô thật sự chỉ là con gái ruột của Hàn Phong sinh ra thì tốt biết bao.
Tay cô dùng sức mà tách tay hắn ra, mười ngón tay hắn gắt gao nắm chặt.
"Nhất Nhất, chỉ cần em nói cho tôi biết, em nguyện ý ở cùng với tôi, chẳng sợ mọi người trên thế giới cười nhạo chúng ta, tôi đều có thể không để ý, tôi vẫn sẽ làm cho em trở thành vợ của Hạ Thiên Triệu tôi!" Hạ Thiên Triệu thầm thì đầy đau khổ mà nhẫn nhịn.
Hàn Nhất Nhất như bị vật gì đánh trúng, đại não có lúc nhất thời trống rỗng, nhưng lý trí nói với cô, đây là việc không quang minh, nếu cô đáp ứng, không chỉ cô bị hủy hoại, mà cả Hạ gia cũng bị hủy hoại.
Cô ổn định tâm tình, lại tách tay hắn, bình tĩnh mà nói: "Sức khỏe của ba càng lúc càng yếu, bác sỹ nói không còn nhiều thời gian nữa, tôi hy vọng anh đi thăm ba, người rất nhớ anh!"
"Còn có, Hạ Vũ rất lo lắng cho anh, cô ấy hiện tại phải xử lý những việc anh không để ý đến, nhưng công ty không có anh không được, nếu anh muốn nhìn cơ nghiệp nhiều năm của Hạ gia bị hủy diệt, tôi nghĩ cho dù ba ra đi cũng sẽ không an tâm."
Hạ Thiên Triệu sợ nhất chính là sự tỉnh táo và lý trí của Hàn Nhất Nhất, mà điều đó của cô làm cho lý trí của hắn hoàn toàn bị đánh tan.
Chỉ cần cô trả lời hai chữ: nguyện ý, như vậy cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng sẽ kiên trì đi tiếp, chẳng sợ người đời chê cười hắn, nhưng hắn sợ nhất chính là cô không muốn.
Mặc dù hắn biết cô sẽ cự tuyệt, nhưng chính miệng nói ra, hắn vẫn là vô cùng tổn thương.
Tay hắn từ từ hạ xuống, thân thể Hàn Nhất Nhất khựng lại vài giây, sau đó rất nhanh mà rời khỏi biệt thự của Hạ Thiên Triệu.
Trên đường trở về, trong lòng cô lẳng lặng thầm nói: "Thực xin lỗi, Thiên Triệu, bởi vì em yêu anh!"
Tình yêu này khiến họ học được cách buông tay, mà cô cũng sẽ tàn nhẫn buộc hắn phải buông tay, chẳng sợ hắn cả đời hận cô, còn hơn là để người đời cười chê hắn.
Biệt thự Hạ gia.
Uông Giai Vi vẻ mặt tức giận vọt đến trước mặt Uông Giai Trừng, lớn tiếng mà chất vấn: "Uông Giai Trừng, mày có ý tứ gì?"
"Tôi không biết chị đang nói cái gì."
"Mày không biết sao? Trước kia sinh hoạt phí hàng tháng của tao là hai mươi vạn, vì cái gì hiện tại chỉ có hai vạn?" Uông Giai Vi xanh mặt, thật muốn một phen xé nát khuôn mặt của cô ta.
"Trước kia là Hạ phu nhân quản lý mọi việc, Thiên Cơ cũng có thể kiếm ra tiền, hiện tại tôi quản lý việc nhà, Thiên Cơ lại mỗi ngày nằm viện, tôi nghĩ chị em chúng ta hẳn nên tiết kiệm, thậm chí về sau tiền tiêu vặt có thể sẽ ít đi." Uông Giai Trừng lạnh nhạt đáp lại.
"Uông Giai Trừng, mày chính là cố ý, mày muốn bức tao đi, đúng không, tao đi rồi, Hạ gia này sẽ không có người nào dám gây khó dễ với mày, có phải hay không?"
"Uông Giai Vi, chị thật sự quá coi trọng bản thân rồi, ở trong mắt tôi, tôi chưa từng coi chị là đối thủ, chị nguyện ý đi thì đi, không muốn đi tôi liền coi chị như con chó nuôi trong Hạ gia." Uông Giai Trừng lạnh mặt đáp lại.
"Mày. . . . Mày lại còn dám mắng tao. . . tao liều mạng với mày!" Uông Giai Vi nói xong liền muốn đến đánh cô ta.
Khi ả nói những lời này, Uông Giai Trừng so với ả nhanh hơn một giây liền giáng một tát xuống mặt ả, rồi đắc ý cười nhìn ả: "Uông Giai Vi, chị tốt xấu nên biết điều một chút, khi còn ở Uông gia, mẹ con các người đối với mẹ con chúng tôi như thế nào, chị trong lòng rõ ràng, tôi cho chị hai vạn đã là cho chị ân huệ lớn rồi, hơn nữa tôi cho chị một con đường sống, chính chị không đi, sống chết ở lại Hạ gia, đây là do chị tự chuốc lấy”.
"Uông Giai Trừng, mày điên rồi, đừng cho là tao không biết mày đuổi tao, chính là muốn nuốt trọn sản nghiệp Hạ gia, nói cho mày biết, chỉ cần có Uông Giai Vi tao ở đây, không dễ như vậy đâu." Uông Giai Vi bảo mình nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn.
"Tùy chị nghĩ như thế nào thì nghĩ, có điều tôi nhắc nhở chị một chút. Ở Hạ gia, chị đã không còn giá trị gì nữa, phải biết rằng, chị sẽ không thể có con lại, bởi vì Thiên Cơ không biết thời điểm nào mới tỉnh, như vậy, chị ở lại, không thể nghi ngờ chính là một quả phụ trẻ tuổi, tôi cho chị đi là cho chị một con đường sống, nếu tôi tuyệt tình hơn một chút, sẽ để chị ở lại Hạ gia dần dần trở thành người hầu cả đời cho tôi, cho chị nếm thử một chút những sự "chiếu cố" năm đó mẹ chị đối với mẹ tôi."
Uông Giai Trừng nhìn ả, đứng ở lập trường của Uông Giai Vi, rốt cuộc vẫn còn một chút lương thiện, chỉ có điều chút lương thiện này liệu có ý đồ gì khác không, chỉ có trong lòng cô ta hiểu rõ.
Uông Giai Vi vừa nghe nói, mặc dù ngàn vạn lần không phục, không chịu thua, nhưng lại không thể không thừa nhận lời của cô ta cũng có đạo lý, nhưng bảo ả cứ như vậy mà từ bỏ, Uông Giai Vi không làm được.
/123
|