Đến buổi tối, quản gia Lâm kín đáo đưa một hộp quà cực kỳ đẹp cho Tô Ảnh, cười ha hả nhìn cô.
Tô Ảnh mơ hồ không hiểu gì: "Đây là cái gì vậy quản gia Lâm?"
Quản gia Lâm mỉm cười trả lời: "Đại thiếu gia nói hôm nay cô đã giành được cơ hội hẹn hò riêng với cậu ấy, đây là trang phục và giày cho hôm hẹn hò, tất cả đều đã được chuẩn bị xong cho cô rồi."
Tô Ảnh sững sờ hỏi ngược lại: "A? Thật sự hẹn hò?"
Quản gia Lâm cười híp mắt đẩy đồ vào trong tay của Tô Ảnh, rồi vui vẻ xoay người rời đi.
Lão phu nhân đã nói.
Nhạc kiến kỳ thành(*).
(*)Nhạc kiến kỳ thành: Thành ngữ chỉ việc vui vẻ khi nhìn thấy thứ gì đó phát triển hoặc thành công
Quản gia Lâm nhanh chóng hiểu ra hàm ý trong bốn chữ nhạc kiến kỳ thành này.
Lão phu nhân vừa ý Tô Ảnh.
Hy vọng Tô Ảnh và Đại thiếu gia ở bên nhau.
Quản gia Lâm nghĩ lại về khoảng thời gian này, Đại thiếu gia có rất nhiều hành động đặc biệt với Tô Ảnh, ông ấy không thể không giơ ngón tay cái ra khen ngợi, lão phu nhân chính là lão phu nhân, vừa nhìn thấy Tô Ảnh, đã nhìn ra được quan hệ giữa Tô Ảnh và Đại thiếu gia không tầm thường.
Đối quản gia Lâm, nếu Đại thiếu phu nhân là Tô Ảnh, ông ấy cũng nhạc kiến kỳ thành.
Tiếp xúc với nhau bao nhiêu lâu, quản gia Lâm đã hiểu tính cách và cách làm người của Tô Ảnh. Ông ấy cũng cực kỳ coi trọng Tô Ảnh.
Tô Ảnh ôm chiếc hộp trở về phòng, mở ra nhìn, bên trong đặt một chiếc váy công chúa màu hồng cực kỳ đẹp, đi cùng với đó là đôi giày cao gót thủy tinh rất đẹp.
Mọi người đều nói, mỗi một cô gái đều mong có một đôi giày thủy tinh.
Tô Ảnh cũng không ngoại lệ.
Đặc biệt là đôi giày này thật sự quá đẹp.
Đôi giày này là thiết kế riêng của Swarovski.
Hai chú thiên nga trắng nhỏ được đính ở phần gót giày, sẽ nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước di chuyển của chủ nhân đôi giày.
Thanh lịch lại quý phái.
Tô Ảnh không nhịn được cám dỗ, mặc chiếc váy công chúa màu hồng vào, chân sỏ vào đôi giày cao gót thủy tinh.
Khoảng khắc lúc cô đứng ở trước gương, hô hấp của cô chợt hơi chậm lại.
Thật sự quá đẹp!
Mình thật sự sẽ mặc thế này đi hẹn hò với Phó Thịnh sao?
Hẹn hò?
Nghĩ đến hai chữ này, Tô Ảnh chỉ cảm thấy hô hấp trở nên thông thuận hơn rất nhiều.
Trong lòng cứ bay lên bong bóng màu hồng không thể đè nén được, cứ như vậy lấp đầy trái tim cô.
Ngọt ngào, ấm áp.
Tô Ảnh chỉ cảm thấy tốc độ đập của trái tim mình càng lúc càng nhanh, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Trong đầu vô thức lóe lên một cái ý niệm: Mình mặc thế này đi hẹn hò với Phó Thịnh, Phó Thịnh có thích không?
Tô Ảnh giơ tay lên che kín gương mặt của mình, mặt nóng bừng lên.
Ôi trời ơi, mình đang suy nghĩ gì đấy?
Lại bắt đầu ảo tưởng về hình ảnh hẹn hò với Phó Thịnh?
Quả nhiên mình đã bắt đầu lớn gan hơn rồi, dám lén lút ảo tưởng về cấp trên của mình!
Nhưng hôm nay Phó Thịnh thật sự rất đẹp trai!
Lúc thi đấu, tất cả mọi người đều không đánh giá cao về mình, tất cả mọi người đều hoài nghi mình, duy chỉ có mình anh, kiên định tin tưởng mình.
Chỉ có anh hiểu mình nhất.
Anh nói, chiến đấu vì mẹ mình.
Đúng vậy, mình chưa bao giờ gây chuyện, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến mẹ, mình chưa bao giờ lùi bước cả!
Tại sao người hiểu mình nhất trên cái thế giới này, lại là Phó Thịnh?
Tô Ảnh cảm thấy trái tim mình, càng ngày càng ngọt.
Tô Ảnh không nhịn được cảm thấy phiền muộn.
Cảm giác mình dành cho Phó Thịnh, càng ngày càng phát triển theo hướng không thể khống chế được.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Tô Ảnh vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn, là Phó Thịnh gửi tin nhắn tới.
“Địa điểm hẹn hò tối nay là viện số một biệt thự Sơn Hải ở số 7 đường Tùng Giang. Tám giờ. Không gặp không về."
Trái tim của Tô Ảnh, nhanh chóng nhảy cỡn lên.
Biệt thự Sơn Hải ở đường Tùng Giang?
Nơi đó là khách sạn sang trọng hàng đầu!
Người có thể đến đó dùng bữa, đều là người có thân phận tôn quý.
Mà có tiền chưa chắc đã vào được, phải có đầy đủ thân phận và địa vị, mới có thể bước vào nơi đó.
Đặc biệt là viện số một, người đến đó càng phải tôn quý hơn.
Toàn bộ tỉnh G này, người có tư cách đến viện số một dùng bữa, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không ngờ Phó Thịnh săsp xếp buổi hẹn đầu tiên, là ở đây.
Anh cũng quan tâm đến cuộc hẹn này sao?
Trong lòng Tô Ảnh chợt cảm thấy thấp thỏm, không xác định được là mình nên xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra, hay là hơi tiết lộ suy nghĩ của mình, để Phó Thịnh biết, thật ra mình... Có chút thích anh ấy?
Tô Ảnh mơ hồ không hiểu gì: "Đây là cái gì vậy quản gia Lâm?"
Quản gia Lâm mỉm cười trả lời: "Đại thiếu gia nói hôm nay cô đã giành được cơ hội hẹn hò riêng với cậu ấy, đây là trang phục và giày cho hôm hẹn hò, tất cả đều đã được chuẩn bị xong cho cô rồi."
Tô Ảnh sững sờ hỏi ngược lại: "A? Thật sự hẹn hò?"
Quản gia Lâm cười híp mắt đẩy đồ vào trong tay của Tô Ảnh, rồi vui vẻ xoay người rời đi.
Lão phu nhân đã nói.
Nhạc kiến kỳ thành(*).
(*)Nhạc kiến kỳ thành: Thành ngữ chỉ việc vui vẻ khi nhìn thấy thứ gì đó phát triển hoặc thành công
Quản gia Lâm nhanh chóng hiểu ra hàm ý trong bốn chữ nhạc kiến kỳ thành này.
Lão phu nhân vừa ý Tô Ảnh.
Hy vọng Tô Ảnh và Đại thiếu gia ở bên nhau.
Quản gia Lâm nghĩ lại về khoảng thời gian này, Đại thiếu gia có rất nhiều hành động đặc biệt với Tô Ảnh, ông ấy không thể không giơ ngón tay cái ra khen ngợi, lão phu nhân chính là lão phu nhân, vừa nhìn thấy Tô Ảnh, đã nhìn ra được quan hệ giữa Tô Ảnh và Đại thiếu gia không tầm thường.
Đối quản gia Lâm, nếu Đại thiếu phu nhân là Tô Ảnh, ông ấy cũng nhạc kiến kỳ thành.
Tiếp xúc với nhau bao nhiêu lâu, quản gia Lâm đã hiểu tính cách và cách làm người của Tô Ảnh. Ông ấy cũng cực kỳ coi trọng Tô Ảnh.
Tô Ảnh ôm chiếc hộp trở về phòng, mở ra nhìn, bên trong đặt một chiếc váy công chúa màu hồng cực kỳ đẹp, đi cùng với đó là đôi giày cao gót thủy tinh rất đẹp.
Mọi người đều nói, mỗi một cô gái đều mong có một đôi giày thủy tinh.
Tô Ảnh cũng không ngoại lệ.
Đặc biệt là đôi giày này thật sự quá đẹp.
Đôi giày này là thiết kế riêng của Swarovski.
Hai chú thiên nga trắng nhỏ được đính ở phần gót giày, sẽ nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước di chuyển của chủ nhân đôi giày.
Thanh lịch lại quý phái.
Tô Ảnh không nhịn được cám dỗ, mặc chiếc váy công chúa màu hồng vào, chân sỏ vào đôi giày cao gót thủy tinh.
Khoảng khắc lúc cô đứng ở trước gương, hô hấp của cô chợt hơi chậm lại.
Thật sự quá đẹp!
Mình thật sự sẽ mặc thế này đi hẹn hò với Phó Thịnh sao?
Hẹn hò?
Nghĩ đến hai chữ này, Tô Ảnh chỉ cảm thấy hô hấp trở nên thông thuận hơn rất nhiều.
Trong lòng cứ bay lên bong bóng màu hồng không thể đè nén được, cứ như vậy lấp đầy trái tim cô.
Ngọt ngào, ấm áp.
Tô Ảnh chỉ cảm thấy tốc độ đập của trái tim mình càng lúc càng nhanh, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Trong đầu vô thức lóe lên một cái ý niệm: Mình mặc thế này đi hẹn hò với Phó Thịnh, Phó Thịnh có thích không?
Tô Ảnh giơ tay lên che kín gương mặt của mình, mặt nóng bừng lên.
Ôi trời ơi, mình đang suy nghĩ gì đấy?
Lại bắt đầu ảo tưởng về hình ảnh hẹn hò với Phó Thịnh?
Quả nhiên mình đã bắt đầu lớn gan hơn rồi, dám lén lút ảo tưởng về cấp trên của mình!
Nhưng hôm nay Phó Thịnh thật sự rất đẹp trai!
Lúc thi đấu, tất cả mọi người đều không đánh giá cao về mình, tất cả mọi người đều hoài nghi mình, duy chỉ có mình anh, kiên định tin tưởng mình.
Chỉ có anh hiểu mình nhất.
Anh nói, chiến đấu vì mẹ mình.
Đúng vậy, mình chưa bao giờ gây chuyện, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến mẹ, mình chưa bao giờ lùi bước cả!
Tại sao người hiểu mình nhất trên cái thế giới này, lại là Phó Thịnh?
Tô Ảnh cảm thấy trái tim mình, càng ngày càng ngọt.
Tô Ảnh không nhịn được cảm thấy phiền muộn.
Cảm giác mình dành cho Phó Thịnh, càng ngày càng phát triển theo hướng không thể khống chế được.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Tô Ảnh vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn, là Phó Thịnh gửi tin nhắn tới.
“Địa điểm hẹn hò tối nay là viện số một biệt thự Sơn Hải ở số 7 đường Tùng Giang. Tám giờ. Không gặp không về."
Trái tim của Tô Ảnh, nhanh chóng nhảy cỡn lên.
Biệt thự Sơn Hải ở đường Tùng Giang?
Nơi đó là khách sạn sang trọng hàng đầu!
Người có thể đến đó dùng bữa, đều là người có thân phận tôn quý.
Mà có tiền chưa chắc đã vào được, phải có đầy đủ thân phận và địa vị, mới có thể bước vào nơi đó.
Đặc biệt là viện số một, người đến đó càng phải tôn quý hơn.
Toàn bộ tỉnh G này, người có tư cách đến viện số một dùng bữa, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không ngờ Phó Thịnh săsp xếp buổi hẹn đầu tiên, là ở đây.
Anh cũng quan tâm đến cuộc hẹn này sao?
Trong lòng Tô Ảnh chợt cảm thấy thấp thỏm, không xác định được là mình nên xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra, hay là hơi tiết lộ suy nghĩ của mình, để Phó Thịnh biết, thật ra mình... Có chút thích anh ấy?
/307
|