“Ẩm thực Tô gia?” Diệp Tự cười khẽ, nhẹ nhàng uống một ngụm nước trà xanh, đáy mắt không kiềm nén được vẻ trêu chọc: “Cô ta cũng xứng?’
Phó Thịnh dựa vào ghế, cười nói: “Do cái miệng của cậu kén ăn.”
“Lúc sinh nhật của ông nội, Tô Thực đã từng đến nhà, ông ấy nấu ăn, hương vị so với cái này hơn hẳn mấy trăm lần. Mao Vũ Phỉ bịp bợm chơi đùa với dao lại cho rằng đã thừa kế tinh hoa của ẩm thực Tô gia, thật sự không biết được gọi là gì.” Ánh mắt Phó Thịnh nhíu lại, thấy những người bên ngoài tang bốc Mao Vũ Phỉ, khinh thường nói: “Khi mình còn ở nước ngoài đào tạo, không kịp về. Cho nên không thường thưởng thức tay nghề thật sự của Tô gia. Bất quá, chỉ dựa vào con bà nó miêu tả, mình có thể nghĩ ẩm thực Tô gia, không rác rưởi như vậy.”
Diệp Tự cười khẽ lên: “Phó Thịnh, miệng của cậu vẫn như trước không bỏ qua cho người khác. Nhưng mà, cậu nói đúng. Đợt mừng thọ của ông nội Phó mình đã nếm thử tay nghề thật của Tô gia, chính xác là ngon hơn Mao Vũ Phỉ gấp trăm lần. Đáng tiếc, ẩm thực Tô gia đã cắt đứt thừa kế. Rốt cuộc không ai có thể làm ra đồ ăn thật sự của Tô gia.”
Phó Thịnh lắc đầu, trong đầu không biết làm sao, lại nhớ tới Tô Như Quân.
Tay nghề Tô Như Quân vô cùng tốt, vô cùng tốt.
Mặc kệ là đồ ăn gì, đều có tuần tự.
Chẳng lẽ Tô Như Quân thật sự có quan hệ với ẩm thực Tô gia?
Bà nội đã nói, Tô Thực bên ngoài có con gái riêng, đó là Tô Như Quân?
Tay nghề không phải học hai ngày ba ngày là được, nếu Tô Thực lén lút dạy nấu ăn cho Tô Như Quân, vậy vì sao không thể điều tra ra?
Phó Thịnh còn đang miên man suy nghĩ, Diệp Tự đã đặt chén trà xuống, duỗi chân dài đứng lên, nói: “Buổi tiệc này thật sự khiến người ta thất vọng! Còn tưởng Mao Vũ Phỉ có thể kế thừa một phần mười ẩm thực của Tô gia. Phó Thịnh, mình đi trước.”
Phó Thịnh gật đầu, không giữ Diệp Tự lại.
Tính tình Diệp Tự chính là như vậy.
Tính cách thẳng thắn thoải mái kiêu ngạo tự do.
Không thì, sẽ không chạy tới giả dạng người phối âm nhạc.
Đường đường là đại thiếu gia Diệp gia, thân phận tôn quý cành vàng là ngọc cỡ nào, lại chạy tới phối âm.
Có lẽ khắp nơi chỉ có một mình Diệp Tự làm như vậy.
Diệp Tự không hề lưu luyến, dẫn theo trợ lý xoay người mau chóng rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Phó Thịnh đứng bên cạnh như cây giáo là Mộc Minh và Cát Tuấn.
Ngay khi Diệp Tự đi ra cửa, chuẩn bị rời đi, trong đám người, bỗng có một cô gái cao giọng hét lên: “Tô Ảnh, món điểm tâm cậu làm ngon hơn món này!”
Diệp Tự dừng bước, từ âm thanh nhìn qua, liếc mắt thấy Tô Ảnh và một cô gái xa lạ ngồi bên trong đám người.
Trước mắt Diệp Tự sáng ngời.
Tiểu nha đầu đó khoảng thời gian này không lên mạng, anh gửi tin nhắn cho cô có lẽ không nhận được?
Vốn Diệp Tự muốn đến chào hỏi Tô Ảnh, nhưng thấy nhiều người như vậy, nhướng mày, không vui, chỉ cười cười, xoay người rời khỏi.
Bên đó, Tô Ảnh không ngờ Mạnh Tiểu Ngư sẽ đột ngột nói một câu như vậy, cô sợ tới mức lập tức kéo Mạnh Tiểu lại: “Đừng nói bậy! Mình làm sao có thể so sánh với Mao tiểu thư được? Chúng tôi chỉ đang đùa giỡn với nhau, đều càn quấy, thật xấu hổ không dám nữa.”
Những người xung quanh, vốn nghe lời Mạnh Tiểu Ngư nói, vẻ mặt đều tức giận, dùng ánh mắt chỉ trích Mạnh Tiểu nói khoác mà không biết ngượng, ngông cuồng so vai với Mao Vũ Phỉ.
Kết quả sau khi nghe Tô Ảnh giải thích, ánh mắt bọn họ lúc này mới tốt hơn.
Hừ, coi như tiểu nha đầu cô thức thời!
Cô? Dựa vào cái gì so với Mao Vũ Phỉ người thừa kế ẩm thực Tô gia?
Mao Vũ Phỉ chỉ cần tùy tiện làm một vài món là có thể đè chết các cô!
Mạnh Tiểu Ngư không nhìn Tô Ảnh, ánh mắt vẫn chặt chẽ nhìn theo Diệp Tự đang rời đi, đáy lòng quýnh lên, thốt ra: “Tô Ảnh! Tô Ảnh cậu đừng nhận thua! Cậu so với cô ấy! Tài nghệ nấu ăn của cậu cũng không tệ!”
Sắc mặt Tô Ảnh hơi đổi.
“Tiểu Ngư, cậu đừng nói lung tung!” Tô Ảnh bịt kín miệng Mạnh Tiểu Ngư, tiếp đó dùng vẻ mặt có lỗi gật đầu nhìn mọi người xung quanh áy náy nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, là bạn tôi không phân biệt tự tin với tôi, không thấy tôi và Mao tiểu thư chênh lệch, để mọi người chê cười!”
Phó Thịnh dựa vào ghế, cười nói: “Do cái miệng của cậu kén ăn.”
“Lúc sinh nhật của ông nội, Tô Thực đã từng đến nhà, ông ấy nấu ăn, hương vị so với cái này hơn hẳn mấy trăm lần. Mao Vũ Phỉ bịp bợm chơi đùa với dao lại cho rằng đã thừa kế tinh hoa của ẩm thực Tô gia, thật sự không biết được gọi là gì.” Ánh mắt Phó Thịnh nhíu lại, thấy những người bên ngoài tang bốc Mao Vũ Phỉ, khinh thường nói: “Khi mình còn ở nước ngoài đào tạo, không kịp về. Cho nên không thường thưởng thức tay nghề thật sự của Tô gia. Bất quá, chỉ dựa vào con bà nó miêu tả, mình có thể nghĩ ẩm thực Tô gia, không rác rưởi như vậy.”
Diệp Tự cười khẽ lên: “Phó Thịnh, miệng của cậu vẫn như trước không bỏ qua cho người khác. Nhưng mà, cậu nói đúng. Đợt mừng thọ của ông nội Phó mình đã nếm thử tay nghề thật của Tô gia, chính xác là ngon hơn Mao Vũ Phỉ gấp trăm lần. Đáng tiếc, ẩm thực Tô gia đã cắt đứt thừa kế. Rốt cuộc không ai có thể làm ra đồ ăn thật sự của Tô gia.”
Phó Thịnh lắc đầu, trong đầu không biết làm sao, lại nhớ tới Tô Như Quân.
Tay nghề Tô Như Quân vô cùng tốt, vô cùng tốt.
Mặc kệ là đồ ăn gì, đều có tuần tự.
Chẳng lẽ Tô Như Quân thật sự có quan hệ với ẩm thực Tô gia?
Bà nội đã nói, Tô Thực bên ngoài có con gái riêng, đó là Tô Như Quân?
Tay nghề không phải học hai ngày ba ngày là được, nếu Tô Thực lén lút dạy nấu ăn cho Tô Như Quân, vậy vì sao không thể điều tra ra?
Phó Thịnh còn đang miên man suy nghĩ, Diệp Tự đã đặt chén trà xuống, duỗi chân dài đứng lên, nói: “Buổi tiệc này thật sự khiến người ta thất vọng! Còn tưởng Mao Vũ Phỉ có thể kế thừa một phần mười ẩm thực của Tô gia. Phó Thịnh, mình đi trước.”
Phó Thịnh gật đầu, không giữ Diệp Tự lại.
Tính tình Diệp Tự chính là như vậy.
Tính cách thẳng thắn thoải mái kiêu ngạo tự do.
Không thì, sẽ không chạy tới giả dạng người phối âm nhạc.
Đường đường là đại thiếu gia Diệp gia, thân phận tôn quý cành vàng là ngọc cỡ nào, lại chạy tới phối âm.
Có lẽ khắp nơi chỉ có một mình Diệp Tự làm như vậy.
Diệp Tự không hề lưu luyến, dẫn theo trợ lý xoay người mau chóng rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Phó Thịnh đứng bên cạnh như cây giáo là Mộc Minh và Cát Tuấn.
Ngay khi Diệp Tự đi ra cửa, chuẩn bị rời đi, trong đám người, bỗng có một cô gái cao giọng hét lên: “Tô Ảnh, món điểm tâm cậu làm ngon hơn món này!”
Diệp Tự dừng bước, từ âm thanh nhìn qua, liếc mắt thấy Tô Ảnh và một cô gái xa lạ ngồi bên trong đám người.
Trước mắt Diệp Tự sáng ngời.
Tiểu nha đầu đó khoảng thời gian này không lên mạng, anh gửi tin nhắn cho cô có lẽ không nhận được?
Vốn Diệp Tự muốn đến chào hỏi Tô Ảnh, nhưng thấy nhiều người như vậy, nhướng mày, không vui, chỉ cười cười, xoay người rời khỏi.
Bên đó, Tô Ảnh không ngờ Mạnh Tiểu Ngư sẽ đột ngột nói một câu như vậy, cô sợ tới mức lập tức kéo Mạnh Tiểu lại: “Đừng nói bậy! Mình làm sao có thể so sánh với Mao tiểu thư được? Chúng tôi chỉ đang đùa giỡn với nhau, đều càn quấy, thật xấu hổ không dám nữa.”
Những người xung quanh, vốn nghe lời Mạnh Tiểu Ngư nói, vẻ mặt đều tức giận, dùng ánh mắt chỉ trích Mạnh Tiểu nói khoác mà không biết ngượng, ngông cuồng so vai với Mao Vũ Phỉ.
Kết quả sau khi nghe Tô Ảnh giải thích, ánh mắt bọn họ lúc này mới tốt hơn.
Hừ, coi như tiểu nha đầu cô thức thời!
Cô? Dựa vào cái gì so với Mao Vũ Phỉ người thừa kế ẩm thực Tô gia?
Mao Vũ Phỉ chỉ cần tùy tiện làm một vài món là có thể đè chết các cô!
Mạnh Tiểu Ngư không nhìn Tô Ảnh, ánh mắt vẫn chặt chẽ nhìn theo Diệp Tự đang rời đi, đáy lòng quýnh lên, thốt ra: “Tô Ảnh! Tô Ảnh cậu đừng nhận thua! Cậu so với cô ấy! Tài nghệ nấu ăn của cậu cũng không tệ!”
Sắc mặt Tô Ảnh hơi đổi.
“Tiểu Ngư, cậu đừng nói lung tung!” Tô Ảnh bịt kín miệng Mạnh Tiểu Ngư, tiếp đó dùng vẻ mặt có lỗi gật đầu nhìn mọi người xung quanh áy náy nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, là bạn tôi không phân biệt tự tin với tôi, không thấy tôi và Mao tiểu thư chênh lệch, để mọi người chê cười!”
/307
|