Mọi người tụm năm tụm ba bên cạnh, bàn tán Tô gia, thảo luận về đồ ăn Tô gia.
Xem ra, những lời mọi người nói quả thật rất chính xác!
Mặc kệ là thế hệ nào, ăn uống, vĩnh viễn đều là những người bậc nhất!
Tô Ảnh dẫn theo Mạnh Tiểu Ngư tìm chỗ ngồi xuống, chuẩn bị chờ Mao Vũ Phỉ khai hỏa.
Tô Ảnh nhìn đông nhìn tây, không thấy bóng dáng của Phó Thịnh.
Hôm nay một mình cô cầm thiệp mời đến, đương nhiên sẽ không đến cùng Phó Thịnh.
Nói vậy, anh sẽ dẫn người khác tới tham gia?
Mạnh Tiểu Ngư kéo tay Tô Ảnh, Tô Ảnh lập tức hoàn hồn: “Làm sao vậy?”
“Nhìn kìa, Mao Vũ Phỉ khai hỏa!” Mạnh Tiểu Ngư kích động đến cả thanh âm cũng trở nên sắc bén.
Bất quá những người khác cũng kích động như vậy, cho nên không cảm thấy lời Mạnh Tiểu nói có cái gì không hợp.
Những người này đều vì ẩm thực Tô gia mà đến.
Cho nên, thấy Mao Vũ Phỉ khai hỏa, có thể không kích động?
Tầm mắt Tô Ảnh nhìn qua, chỉ thấy Mao Vũ Phỉ đứng trước cái thớt, cầm dao bắt đầu thái rau, bếp bên cạnh đã được bật lửa, chảo nóng.
Tô Ảnh nhìn thấy kỹ thuật cầm dao xắt rau củ của Mao Vũ Phỉ, đáy lòng không nhịn được nghĩ thầm: Khó trách người khác nói mình có quan hệ với ẩm thực Tô gia, kỹ thuật cầm dao xắt rau củ của mình và Mao Vũ Phỉ, quả thật rất giống!
Tô Ảnh thấy Mao Vũ Phỉ chơi đùa với dao như hoa, chiếm được nhiều tiếng reo hò khen ngợi của cả đại sảnh, nhướng mày.
“Sao vậy?” Mạnh Tiểu nhạy cảm nhận ra vẻ mặt của Tô Ảnh, thấp giọng hỏi.
“Thân là đầu bếp, kỹ thuật tay là quan trọng nhất. Việc thái thành hoa ngược lại không có ý nghĩa gì.” Tô Ảnh thản nhiên trả lời. Những lời này, là mẹ nói cho cô, bản thân cô cũng khắc sâu.
Động tác của Mao Vũ Phỉ rất đẹp, nhưng không cần dùng.
Làm những món ăn không ngon, và chơi đùa với dao đẹp đẽ không có liên quan.
Nói cách khác, nếu biểu diễn dao không sẽ thành đầu bếp hang đầu.
“Nhưng mà, cô ấy chính là người thừa kế của ẩm thực Tô gia.” Mạnh Tiểu Ngư không cho là đúng: “Có lẽ chơi đùa dao và nấu ăn đều ngon.”
Mạnh Tiểu Ngư là người Thượng Hải.
Trong xương cốt vẫn cho mình hơn hẳn người khác.
Người có thể khiến cô ấy khen ngợi không nhiều lắm, Mao Vũ Phỉ là một trong số đó.
Cho nên, khi nghe Tô Ảnh không thừa nhận Mao Vũ Phỉ, Mạnh Tiểu Ngư theo bản năng biện hộ thay Mao Vũ Phỉ.
Tô Ảnh không trả lời vấn đề này.
Cô cảm thấy không nên vì một người ngoài, mà làm mối quan hệ bạn bè trở nên bế tắc.
Cho nên cũng lười giải thích.
Sau một lúc, Mao Vũ Phỉ đưa món thứ nhất ra.
Đồ ăn nóng hổi được chia thành hai trăm phần, bày lên tất cả các bàn.
Bởi vì số người rất nhiều, tuy làm cái nồi to như vậy, đồ ăn làm ra, cũng chỉ đủ để mỗi người nếm một chút.
Thấy đồ ăn được đưa tới, Tô Ảnh và Mao Vũ Phỉ đồng thời cầm lấy đôi đũa, cẩn thận đưa thức ăn vào miệng.
Tô Ảnh nếm thử, sắc mặt hơi kỳ lạ.
Vẻ mặt Mạnh Tiểu Ngư thỏa mãn khi ăn, nói: “Hóa ra đây là đồ ăn của Tô gia, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tô Ảnh cẩn thận phân biệt, cuối cùng khẳng định, trình tự nấu ăn và độ lửa của Mao Vũ Phỉ, quả thực tương tự với mình.
Nhưng Mao Vũ Phỉ nêm nếm gia vị, so với bản thân mình nêm nếm gia vị, còn thua xa.
Điều này khiến nổi lên cuộc tranh cãi, nhìn món ăn rất đẹp, mùi rất thơm, nhưng khi cho vào miệng, lại tệ như vậy.
Tô Ảnh lúc này không dám xác định đồ ăn mẹ dạy cho mình, có phải có nút thắt quan hệ với Tô gia hay không.
Tuần tự mỗi món món ăn và thủ pháp đều độc đáo của riêng mình.
Tuy ẩm thực Tô gia là duy nhất, nhưng cũng dấu vết làm theo.
Kỹ thuật cầm dao xắt rau củ và khống chế độ lửa của Mao Vũ Phỉ, quả thực rất giống với mình.
Chẳng lẽ đồ ăn mình làm, thật sự là đồ ăn của Tô gia?
Vậy, mẹ học nó từ đâu?
Xem ra, những lời mọi người nói quả thật rất chính xác!
Mặc kệ là thế hệ nào, ăn uống, vĩnh viễn đều là những người bậc nhất!
Tô Ảnh dẫn theo Mạnh Tiểu Ngư tìm chỗ ngồi xuống, chuẩn bị chờ Mao Vũ Phỉ khai hỏa.
Tô Ảnh nhìn đông nhìn tây, không thấy bóng dáng của Phó Thịnh.
Hôm nay một mình cô cầm thiệp mời đến, đương nhiên sẽ không đến cùng Phó Thịnh.
Nói vậy, anh sẽ dẫn người khác tới tham gia?
Mạnh Tiểu Ngư kéo tay Tô Ảnh, Tô Ảnh lập tức hoàn hồn: “Làm sao vậy?”
“Nhìn kìa, Mao Vũ Phỉ khai hỏa!” Mạnh Tiểu Ngư kích động đến cả thanh âm cũng trở nên sắc bén.
Bất quá những người khác cũng kích động như vậy, cho nên không cảm thấy lời Mạnh Tiểu nói có cái gì không hợp.
Những người này đều vì ẩm thực Tô gia mà đến.
Cho nên, thấy Mao Vũ Phỉ khai hỏa, có thể không kích động?
Tầm mắt Tô Ảnh nhìn qua, chỉ thấy Mao Vũ Phỉ đứng trước cái thớt, cầm dao bắt đầu thái rau, bếp bên cạnh đã được bật lửa, chảo nóng.
Tô Ảnh nhìn thấy kỹ thuật cầm dao xắt rau củ của Mao Vũ Phỉ, đáy lòng không nhịn được nghĩ thầm: Khó trách người khác nói mình có quan hệ với ẩm thực Tô gia, kỹ thuật cầm dao xắt rau củ của mình và Mao Vũ Phỉ, quả thật rất giống!
Tô Ảnh thấy Mao Vũ Phỉ chơi đùa với dao như hoa, chiếm được nhiều tiếng reo hò khen ngợi của cả đại sảnh, nhướng mày.
“Sao vậy?” Mạnh Tiểu nhạy cảm nhận ra vẻ mặt của Tô Ảnh, thấp giọng hỏi.
“Thân là đầu bếp, kỹ thuật tay là quan trọng nhất. Việc thái thành hoa ngược lại không có ý nghĩa gì.” Tô Ảnh thản nhiên trả lời. Những lời này, là mẹ nói cho cô, bản thân cô cũng khắc sâu.
Động tác của Mao Vũ Phỉ rất đẹp, nhưng không cần dùng.
Làm những món ăn không ngon, và chơi đùa với dao đẹp đẽ không có liên quan.
Nói cách khác, nếu biểu diễn dao không sẽ thành đầu bếp hang đầu.
“Nhưng mà, cô ấy chính là người thừa kế của ẩm thực Tô gia.” Mạnh Tiểu Ngư không cho là đúng: “Có lẽ chơi đùa dao và nấu ăn đều ngon.”
Mạnh Tiểu Ngư là người Thượng Hải.
Trong xương cốt vẫn cho mình hơn hẳn người khác.
Người có thể khiến cô ấy khen ngợi không nhiều lắm, Mao Vũ Phỉ là một trong số đó.
Cho nên, khi nghe Tô Ảnh không thừa nhận Mao Vũ Phỉ, Mạnh Tiểu Ngư theo bản năng biện hộ thay Mao Vũ Phỉ.
Tô Ảnh không trả lời vấn đề này.
Cô cảm thấy không nên vì một người ngoài, mà làm mối quan hệ bạn bè trở nên bế tắc.
Cho nên cũng lười giải thích.
Sau một lúc, Mao Vũ Phỉ đưa món thứ nhất ra.
Đồ ăn nóng hổi được chia thành hai trăm phần, bày lên tất cả các bàn.
Bởi vì số người rất nhiều, tuy làm cái nồi to như vậy, đồ ăn làm ra, cũng chỉ đủ để mỗi người nếm một chút.
Thấy đồ ăn được đưa tới, Tô Ảnh và Mao Vũ Phỉ đồng thời cầm lấy đôi đũa, cẩn thận đưa thức ăn vào miệng.
Tô Ảnh nếm thử, sắc mặt hơi kỳ lạ.
Vẻ mặt Mạnh Tiểu Ngư thỏa mãn khi ăn, nói: “Hóa ra đây là đồ ăn của Tô gia, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tô Ảnh cẩn thận phân biệt, cuối cùng khẳng định, trình tự nấu ăn và độ lửa của Mao Vũ Phỉ, quả thực tương tự với mình.
Nhưng Mao Vũ Phỉ nêm nếm gia vị, so với bản thân mình nêm nếm gia vị, còn thua xa.
Điều này khiến nổi lên cuộc tranh cãi, nhìn món ăn rất đẹp, mùi rất thơm, nhưng khi cho vào miệng, lại tệ như vậy.
Tô Ảnh lúc này không dám xác định đồ ăn mẹ dạy cho mình, có phải có nút thắt quan hệ với Tô gia hay không.
Tuần tự mỗi món món ăn và thủ pháp đều độc đáo của riêng mình.
Tuy ẩm thực Tô gia là duy nhất, nhưng cũng dấu vết làm theo.
Kỹ thuật cầm dao xắt rau củ và khống chế độ lửa của Mao Vũ Phỉ, quả thực rất giống với mình.
Chẳng lẽ đồ ăn mình làm, thật sự là đồ ăn của Tô gia?
Vậy, mẹ học nó từ đâu?
/307
|