Cửa thang máy mở ra. Long đến gặp quản lý của mình, rồi bàn chuyện công việc và chụp ảnh làm quảng cáo.
Thanh đang đi lang thang ở ngoài đường, với Thanh mà nói thành phố này có nhiều thứ hấp dẫn quá, nên Thanh muốn khám phá nó thêm.
Mua ình một ly nước Thanh vừa đi vừa uống, thật là sảng khoái và thích thú. Cô nàng chọn ình một chỗ gần bồn hoa ở bên đường, rồi ngồi xuống ngắm nhìn những người xung quanh.
Kể từ sau vụ xử mấy đứa con gái trong lớp, Thanh hầu như quên hết sạch rồi, tính của cô nàng là hay quên trước quên sau nên cô nàng luôn vui vẻ và yêu đời.
Chân bước, mồm uống nước, mắt nhìn thẳng. Thanh đang đi trên vỉa hè, mọi người cũng như Thanh đang dạo bước, chen lấn và xô đẩy nhau là tình trạng chung của cái thành phố đông dân cư này.
Thanh muốn thăm một con phố cổ vì đã từ lâu Thanh ước nếu mình có dịp đến đây Thanh phải nhìn và ngắm nó cho sướng mắt.
Thanh mua ình rất nhiều quà và mấy cái chén nhỏ để làm kỷ niệm khi về nước. Cô nàng thích quá liền ôm mấy thứ đó vào lòng và mỉm cười thật tươi.
Thanh nghe có tiếng quát tháo và một đám đông đang đuổi theo một anh chàng đội mũ lưỡi chai che kín mặt.
Thanh không hiểu gì cả, Thanh nghĩ.
_Bọn kia, nếu mà còn lắm mồm nữa thì đừng có trách đây độc ác….!!
Thanh cáu quá nên nói hơi to, mấy nhà báo kia giật mình. Một anh chàng phóng viên nói.
_Hình như tôi nghe có tiếng nói ở gần đây thì phải…??
Anh chàng ca sĩ kia ớn quá, anh ta sợ mình mà bị bắt gặp đang trốn cùng cô gái này thì bọn nhà báo kia lại được dịp làm um sùm lên.
Anh ta liền lấy tay bịp miệng của Thanh lại, và khẽ suỵt một cái. Thanh trợn tròn cả mắt lên mà nhìn anh ta, bàn tay của Thanh cố gỡ tay của anh ta ra khỏi miệng mình, nhưng anh ta bóp chặt quá. Thanh định dùng võ lực để thoát khỏi tình trạng này nhưng mấy phóng viên kia đang đến gần. Thanh cũng hãi quá nên ngồi im, cả hai cố nín thở và tim đang nhảy nhót ở trong lồng ngực.
Họ lục và tìm một lúc mà không thấy gì nên chán nản bỏ đi. Khi không còn nghe tiếng bước chân và tiếng nói của họ nữa. Anh chàng kia mới buông tay ra khỏi miệng của Thanh, cả hai đứng lên. Thanh khẽ hé mắt ra nhìn xung quanh để xác định xem họ đã bỏ đi thật chưa. Cô nàng khẽ thở ra một hơi và tươi cười bảo anh chàng kia.
_Anh có thể đi được rồi….!!!
Anh ta bây giờ mới có dịp ngắm nhìn cô nàng trước mặt mình. Cô bé này cũng xinh đẹp đấy chứ, cái áo khoác màu hồng buộc ngang eo, chiếc quần rộng thụng thình, cái áo phông màu xanh và mái tóc rất dài.
Thanh khẽ vén mấy sợi tóc dính chặt vào trán do mồ hôi, cô nàng lấy tay quẹt má mình một cái, rồi đội lại cái nón.
Thanh bước đi mà không thèm bảo anh chàng kia câu nào. Anh ta ngạc nhiên hỏi.
_Tại sao cô lại giúp tôi và cô giúp tôi nhằm mụch đích gì…??
Thanh dơ tay của mình lên khẽ vẫy vẫy mà không quay đầu lại, cô nàng nói.
_Tôi giúp anh vì tình người thôi, tôi không có mụch đích gì hay muốn gì ở anh cả….!!
Anh ta không tin nên hỏi lại.
_Cô có chắc là mình không cần tôi phải trả ơn cho cô chứ….??
Thanh cười cười bảo.
_Anh nghĩ là tôi cần anh phải trả ơn cho tôi sao mà anh định trả ơn tôi bằng gì….!!
Anh chàng kia liền đưa tay của mình ra và nói.
_Tôi sẽ cho cô chữ ký của tôi….!!
Thanh lắc đầu ngán ngẩm và chán nản bảo anh chàng kia.
_Cám ơn anh nhưng tôi không biết anh là ai cả, vì vậy anh hãy giữ lấy chữ ký của mình và đi cho người khác đi. Chào anh….!!
Nói xong câu đó Thanh bỏ đi thẳng, nhưng anh chàng kia gọi Thanh giật lại và bảo.
_Cô có thể tìm cách nào đó để tôi thoát khỏi ra tình trạng này được không…??
Thanh bực cả mình và quay lại quát anh chàng kia.
_Này anh tôi giúp cho anh đến thế là cùng, anh muốn làm gì mặc anh, xin anh đừng có làm phiền tôi thêm nữa…!!
Cái mặt của anh ta nhăn lại vì khổ sở, Thanh thấy tội nghiệp quá nên đành phải giúp nốt cho anh ta.
Thanh liền chạy ngay vào một cửa hàng quần áo thời trang ở bên cạnh rồi bảo anh chàng ca sĩ kia.
_Anh nên thay bộ này ra đi và nên đội kiểu tóc giả này vào nữa. Tôi nghĩ khi anh thay đổi như thế này thì không ai có thể nhận ra anh được đâu….!!
Chọn một hồi, cuối cùng anh chàng kia cũng thay xong. Nhìn anh ta bây giờ khác quá, trông anh ta giống mấy thằng đầu gấu ở ngoài đường.
Thanh ôm bụng mà cười, con nhỏ quẹt mép của mình rồi nói.
_Bây giờ anh có thể đi mà không sợ bị làm phiền nữa rồi….!!
Anh ta nhìn bộ dạng của mình ở trong gương, ngay chính anh ta cũng phải giật mình và phải phì cười vì cả đời của anh ta cũng chưa bao giờ ăn mặc như thế này khi ở nhà và khi đi ngoài đường. Anh ta lắc đầu cho khiếu thẩm mỹ ăn mặc của con nhỏ kia. Nhưng mà nó nói đúng chỉ có ăn mặc như thế này mình mới không bị phát hiện.
_Cảm ơn cô vì đã giúp tôi….!!
Thanh dơ đồng hồ lên để xem giờ, Thanh ớn quá vì nó lại sắp trễ giờ học vào ban chiều rồi.
Thanh gấp gáp bảo anh chàng kia.
_Chào anh, tôi còn phải đi học đây….!!
Thanh bỏ chạy thật nhanh. Anh chàng ca sĩ kia nhìn theo, anh ta cảm thấy con nhỏ này đúng là rất thú vị. Anh ta mỉm cười rồi lẩm bẩm.
_Mình quên mất không hỏi tên của con nhỏ và hỏi nó xem nó đang học ở trường nào….!!
Thanh cố gắng chạy hết sức mình, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả áo. Trên khuôn mặt những giọt nước đang chảy xuống, giữa trưa nóng bức như thiêu thế này mà phải chạy bộ thì không có cái khổ nào hơn. Nhưng nếu không chạy thì làm sao Thanh kịp giờ học, cô nàng hay đãng trí và ham vui nên chỉ khi nào đồng hồ nhích lên từng phút và từng giây cô nàng mới nhớ là mình cần phải tới lớp.
Cánh cửa màu xanh đang được kéo lại bởi bác bảo vệ của trường, Thanh nhày một phát qua. Khi đã vào được cổng rồi, Thanh gập người xuống để thở, lấy tay quẹt mồ hôi ở trán. Thanh lẩm bẩm.
_May mà mình đến kịp, tí nữa là lại bị phạt nữa rồi…!!
Thanh quên luôn mệt mỏi do phải chạy bộ lâu mà lại tươi cười vì nó không đi học muộn.
Bác bảo vệ của trường, nhìn Thanh đang thở hổn hển, bác phì cười.
_Cháu không thể nào đi học sớm hơn được hay sao, mà hôm nào bác cũng thấy cháu đi học muộn, cháu mà còn đi học kiểu này nữa thế nào cũng bị phạt quét cả sân trường một tháng và phải làm bản kiểm điểm….!!
Thanh le lưỡi ra, rồi nó khẽ nháy mắt một cái với bác bảo vệ.
_Lần sau cháu sẽ đi học sớm hơn mà cũng chưa chắc đâu bác ạ vì nhà của cháu ở xa quá, giao thông lại hay tắc nghẽn, bác bảo cháu làm sao mà đi học sớm được đây…!!
Bác thấy Thanh suốt ngày mượn cớ nhà ở xa để vi phạm kỷ luật của trường, bác liền cốc cho nó một cái vào đầu, rồi trừng mắt lên dọa.
Thanh đang đi lang thang ở ngoài đường, với Thanh mà nói thành phố này có nhiều thứ hấp dẫn quá, nên Thanh muốn khám phá nó thêm.
Mua ình một ly nước Thanh vừa đi vừa uống, thật là sảng khoái và thích thú. Cô nàng chọn ình một chỗ gần bồn hoa ở bên đường, rồi ngồi xuống ngắm nhìn những người xung quanh.
Kể từ sau vụ xử mấy đứa con gái trong lớp, Thanh hầu như quên hết sạch rồi, tính của cô nàng là hay quên trước quên sau nên cô nàng luôn vui vẻ và yêu đời.
Chân bước, mồm uống nước, mắt nhìn thẳng. Thanh đang đi trên vỉa hè, mọi người cũng như Thanh đang dạo bước, chen lấn và xô đẩy nhau là tình trạng chung của cái thành phố đông dân cư này.
Thanh muốn thăm một con phố cổ vì đã từ lâu Thanh ước nếu mình có dịp đến đây Thanh phải nhìn và ngắm nó cho sướng mắt.
Thanh mua ình rất nhiều quà và mấy cái chén nhỏ để làm kỷ niệm khi về nước. Cô nàng thích quá liền ôm mấy thứ đó vào lòng và mỉm cười thật tươi.
Thanh nghe có tiếng quát tháo và một đám đông đang đuổi theo một anh chàng đội mũ lưỡi chai che kín mặt.
Thanh không hiểu gì cả, Thanh nghĩ.
_Bọn kia, nếu mà còn lắm mồm nữa thì đừng có trách đây độc ác….!!
Thanh cáu quá nên nói hơi to, mấy nhà báo kia giật mình. Một anh chàng phóng viên nói.
_Hình như tôi nghe có tiếng nói ở gần đây thì phải…??
Anh chàng ca sĩ kia ớn quá, anh ta sợ mình mà bị bắt gặp đang trốn cùng cô gái này thì bọn nhà báo kia lại được dịp làm um sùm lên.
Anh ta liền lấy tay bịp miệng của Thanh lại, và khẽ suỵt một cái. Thanh trợn tròn cả mắt lên mà nhìn anh ta, bàn tay của Thanh cố gỡ tay của anh ta ra khỏi miệng mình, nhưng anh ta bóp chặt quá. Thanh định dùng võ lực để thoát khỏi tình trạng này nhưng mấy phóng viên kia đang đến gần. Thanh cũng hãi quá nên ngồi im, cả hai cố nín thở và tim đang nhảy nhót ở trong lồng ngực.
Họ lục và tìm một lúc mà không thấy gì nên chán nản bỏ đi. Khi không còn nghe tiếng bước chân và tiếng nói của họ nữa. Anh chàng kia mới buông tay ra khỏi miệng của Thanh, cả hai đứng lên. Thanh khẽ hé mắt ra nhìn xung quanh để xác định xem họ đã bỏ đi thật chưa. Cô nàng khẽ thở ra một hơi và tươi cười bảo anh chàng kia.
_Anh có thể đi được rồi….!!!
Anh ta bây giờ mới có dịp ngắm nhìn cô nàng trước mặt mình. Cô bé này cũng xinh đẹp đấy chứ, cái áo khoác màu hồng buộc ngang eo, chiếc quần rộng thụng thình, cái áo phông màu xanh và mái tóc rất dài.
Thanh khẽ vén mấy sợi tóc dính chặt vào trán do mồ hôi, cô nàng lấy tay quẹt má mình một cái, rồi đội lại cái nón.
Thanh bước đi mà không thèm bảo anh chàng kia câu nào. Anh ta ngạc nhiên hỏi.
_Tại sao cô lại giúp tôi và cô giúp tôi nhằm mụch đích gì…??
Thanh dơ tay của mình lên khẽ vẫy vẫy mà không quay đầu lại, cô nàng nói.
_Tôi giúp anh vì tình người thôi, tôi không có mụch đích gì hay muốn gì ở anh cả….!!
Anh ta không tin nên hỏi lại.
_Cô có chắc là mình không cần tôi phải trả ơn cho cô chứ….??
Thanh cười cười bảo.
_Anh nghĩ là tôi cần anh phải trả ơn cho tôi sao mà anh định trả ơn tôi bằng gì….!!
Anh chàng kia liền đưa tay của mình ra và nói.
_Tôi sẽ cho cô chữ ký của tôi….!!
Thanh lắc đầu ngán ngẩm và chán nản bảo anh chàng kia.
_Cám ơn anh nhưng tôi không biết anh là ai cả, vì vậy anh hãy giữ lấy chữ ký của mình và đi cho người khác đi. Chào anh….!!
Nói xong câu đó Thanh bỏ đi thẳng, nhưng anh chàng kia gọi Thanh giật lại và bảo.
_Cô có thể tìm cách nào đó để tôi thoát khỏi ra tình trạng này được không…??
Thanh bực cả mình và quay lại quát anh chàng kia.
_Này anh tôi giúp cho anh đến thế là cùng, anh muốn làm gì mặc anh, xin anh đừng có làm phiền tôi thêm nữa…!!
Cái mặt của anh ta nhăn lại vì khổ sở, Thanh thấy tội nghiệp quá nên đành phải giúp nốt cho anh ta.
Thanh liền chạy ngay vào một cửa hàng quần áo thời trang ở bên cạnh rồi bảo anh chàng ca sĩ kia.
_Anh nên thay bộ này ra đi và nên đội kiểu tóc giả này vào nữa. Tôi nghĩ khi anh thay đổi như thế này thì không ai có thể nhận ra anh được đâu….!!
Chọn một hồi, cuối cùng anh chàng kia cũng thay xong. Nhìn anh ta bây giờ khác quá, trông anh ta giống mấy thằng đầu gấu ở ngoài đường.
Thanh ôm bụng mà cười, con nhỏ quẹt mép của mình rồi nói.
_Bây giờ anh có thể đi mà không sợ bị làm phiền nữa rồi….!!
Anh ta nhìn bộ dạng của mình ở trong gương, ngay chính anh ta cũng phải giật mình và phải phì cười vì cả đời của anh ta cũng chưa bao giờ ăn mặc như thế này khi ở nhà và khi đi ngoài đường. Anh ta lắc đầu cho khiếu thẩm mỹ ăn mặc của con nhỏ kia. Nhưng mà nó nói đúng chỉ có ăn mặc như thế này mình mới không bị phát hiện.
_Cảm ơn cô vì đã giúp tôi….!!
Thanh dơ đồng hồ lên để xem giờ, Thanh ớn quá vì nó lại sắp trễ giờ học vào ban chiều rồi.
Thanh gấp gáp bảo anh chàng kia.
_Chào anh, tôi còn phải đi học đây….!!
Thanh bỏ chạy thật nhanh. Anh chàng ca sĩ kia nhìn theo, anh ta cảm thấy con nhỏ này đúng là rất thú vị. Anh ta mỉm cười rồi lẩm bẩm.
_Mình quên mất không hỏi tên của con nhỏ và hỏi nó xem nó đang học ở trường nào….!!
Thanh cố gắng chạy hết sức mình, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả áo. Trên khuôn mặt những giọt nước đang chảy xuống, giữa trưa nóng bức như thiêu thế này mà phải chạy bộ thì không có cái khổ nào hơn. Nhưng nếu không chạy thì làm sao Thanh kịp giờ học, cô nàng hay đãng trí và ham vui nên chỉ khi nào đồng hồ nhích lên từng phút và từng giây cô nàng mới nhớ là mình cần phải tới lớp.
Cánh cửa màu xanh đang được kéo lại bởi bác bảo vệ của trường, Thanh nhày một phát qua. Khi đã vào được cổng rồi, Thanh gập người xuống để thở, lấy tay quẹt mồ hôi ở trán. Thanh lẩm bẩm.
_May mà mình đến kịp, tí nữa là lại bị phạt nữa rồi…!!
Thanh quên luôn mệt mỏi do phải chạy bộ lâu mà lại tươi cười vì nó không đi học muộn.
Bác bảo vệ của trường, nhìn Thanh đang thở hổn hển, bác phì cười.
_Cháu không thể nào đi học sớm hơn được hay sao, mà hôm nào bác cũng thấy cháu đi học muộn, cháu mà còn đi học kiểu này nữa thế nào cũng bị phạt quét cả sân trường một tháng và phải làm bản kiểm điểm….!!
Thanh le lưỡi ra, rồi nó khẽ nháy mắt một cái với bác bảo vệ.
_Lần sau cháu sẽ đi học sớm hơn mà cũng chưa chắc đâu bác ạ vì nhà của cháu ở xa quá, giao thông lại hay tắc nghẽn, bác bảo cháu làm sao mà đi học sớm được đây…!!
Bác thấy Thanh suốt ngày mượn cớ nhà ở xa để vi phạm kỷ luật của trường, bác liền cốc cho nó một cái vào đầu, rồi trừng mắt lên dọa.
/100
|