Edit: Aoi Tetsu
Bại bởi Ám Hắc Đại Công, tâm tình của mọi người cũng được xem là bình tĩnh. Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cũng chỉ là nho nhỏ mà gây xích mích quan hệ gia đình hoà thuận giữa Quan Miên và Ám Hắc Đại Công một chút mà thôi.
Sau khi Quan Miên đăng xuất, Bạch Anh Tước đã chuẩn bị bữa ăn khuya kỹ càng đang đợi. Hai người giống với bình thường ăn qua bữa ăn khuya, tiện thể cùng nhau trêu chọc Cúc Hoa Môn Lang Thiếu một chút, sau đó lên giường ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Quan Miên sáng sớm thức dậy ăn xong bữa sáng, cho mèo ăn xong liền chuẩn bị đi làm.
Bạch Anh Tước tắm xong □ từ trong phòng tắm đi ra, thấy thế nghi hoặc nói: “Hôm nay công ty có việc gì sao?”
Quan Miên nói: “Tôi có việc.”
Bạch Anh Tước nhún vai. Mặc dù bọn họ đã xây dựng lên quan hệ hôn nhân vững chắc và quan hệ bạn đời tinh thần, nhưng cũng không có nghĩa là xoá bỏ không gian cá nhân của hai bên, đối với chuyện cảm thấy không cần nói không muốn nói hoặc là lười nói của nửa kia, bọn họ cũng sẽ không truy hỏi.
Quan Miên cầm lấy chìa khóa chuẩn bị đi, liền thấy Bạch Anh Tước kéo cậu, hướng cậu bĩu môi.
Quan Miên đến gần hôn một cái, lại bị Bạch Anh Tước nắm lấy vai, mạnh mẽ mà hôn lại.
Hai người dây dưa gần ba phút mới buông ra.
Bạch Anh Tước mổ xuống má bên phải của Quan Miên, cười nói: “Luyện tập lâu dài quả nhiên rất có hiệu quả.”
Quan Miên đưa tay lau đi nướt bọt tràn ra khóe miệng, sửa sang lại tóc mới rời đi.
Trở lại tổng bộ tập đoàn Thịnh An, cậu lập tức bảo Vu Ngư hẹn thời gian gặp mặt với Tôn Chí Hồng.
Năng suất làm việc của Vu Ngư rất cao, đi ra ngoài trong chớp mắt lại tiến vào nói: “Cố vấn Tôn nói từ giờ đến mười giờ đều có thời gian.”
Quan Miên để đồ xuống liền đi đến văn phòng của cố vấn Tôn.
Văn phòng của bọn họ ở cùng một tầng, đi tới đi lui vô cùng thuận tiện.
Khi Quan Miên gõ cửa vào phòng, Tôn Chí Hồng đúng lúc đang thu dọn gian phòng. Những cuốn sách đủ loại đủ dạng chất chồng trước kệ sách. Quan Miên nhìn hắn chiều cao có hạn, để sách vô cùng vất vả, liền chủ động mở miệng muốn giúp đỡ.
Tôn Chí Hồng cũng không lui bước, cười nói: “Đang cần dáng người cao to như cậu thế này hỗ trợ mới được.”
Thật ra có một loại thang tự động chuyên dùng để leo lên leo xuống, thế nhưng bên trong tập đoàn phần lớn dùng tư liệu điện tử, ngoại trừ số ít văn kiện cần kí tên ra, rất ít khi dùng đến giấy sách, cho nên không phân phối thang như vậy. Tôn Chí Hồng một năm hiếm thấy thu dọn sách một hồi, cũng liền lười nói ra.
Quan Miên nói: “Cố vấn Tôn thích giấy sách.”
Tôn Chí Hồng nói: “Đúng vậy. Tôi thích cảm giác lật sách.”
Quan Miên nói: “Sách điện tử có thể mô phỏng âm thanh lật sách.”
Tôn Chí Hồng nói: “Vậy làm sao giống nhau được. Cảm giác của con người bao gồm cảm giác tâm lý, đây không phải là lỗ tai có thể lừa dối.”
Trong lòng Quan Miên hơi động, “Trực giác ư?”
Tôn Chí Hồng nói: “Trực giác? Trực giác dĩ nhiên chính là cảm giác đầu tiên của cậu.”
Quan Miên nói: “Làm sao phân biệt nó là trực giác hay là kết luận tôi rút ra sau khi suy nghĩ ngắn ngủi vậy?” Đối với chuyên gia phân tích số liệu cao cấp mà nói, rất nhiều lúc suy nghĩ là chuyện ngay cả một giây cũng không cần thiết, tư duy theo quán tính khiến bọn họ rất dễ dàng rút ra đáp án của vấn đề, thật giống đại đa số người nghe đến một cộng một sẽ trả lời ngay lập tức là hai như nhau.
Tôn Chí Hồng từ trong túi lấy ra một vật, nắm trong nắm tay, “Trả lời ngay lập tức, bật lửa màu gì?”
“Màu đỏ.” Quan Miên trả lời cực nhanh.
Tôn Chí Hồng mở tay ra, quả nhiên là màu đỏ. Hắn cười nói: “Đây chính là trực giác.”
Đúng vậy, đây là trực giác. Quan Miên thừa nhận, bởi vì bên trong văn phòng của Tôn Chí Hồng bàn và kệ sách là màu nâu đậm, lọ hoa là màu trắng, hoa là màu vàng, quần áo trên người là màu xám đậm, tất cả những thứ này đều không thể biểu thị ra hắn là một người thích màu đỏ. Thế nhưng màu đỏ quả thật là trong nháy mắt sau khi hắn hỏi ra vấn đề hiện lên trong đầu của cậu.
Quan Miên nói: “Cũng không dễ dàng phân biệt.” Cái cảm giác này thầy giáo đã từng giảng qua, nhưng cậu thủy chung không có cách nào lĩnh hội, bởi vì mỗi lần trước khi cảm ứng được, suy nghĩ theo quán tính của cậu đã làm ra phân tích và quyết định, hoàn toàn xóa bỏ không gian trực giác tồn tại. Thế nhưng sau khi chơi trò chơi, vòng kết bạn của cậu chậm rãi được mở ra, tỉ trọng quan hệ qua lại giữa người với người chiếm cứ càng lúc càng lớn trong cuộc sống của cậu, cậu bắt đầu dùng cảm giác đến đối xử thế giới này, mà không phải dùng kinh độ, vĩ độ bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học và đủ kiểu công thức khác nhau. Mà cảm giác trực giác hư hư thực thực chính là xuất hiện vào lúc này.
Tôn Chí Hồng nói: “Có chuyện gì là dễ dàng đâu? Ăn cơm cũng không phải một chuyện dễ dàng, cậu có thể từ bên trong đồ ăn phân biệt ra được hàm lượng muối đường sao?”
Quan Miên nói: “Chúng phân bố chưa chắc là đều nhau.”
Tôn Chí Hồng gật đầu nói: “Đúng vậy, đầu bếp tốt xấu rất quan trọng, nhưng có một ít chuyên gia ẩm thực có thể làm được, tuy rằng không nhất định mỗi lần đều đúng. Có thể thấy được cùng là một chuyện, không chỉ người khác nhau tới làm, kết quả có thể không giống nhau, thậm chí ngay cả cùng một người thời gian khác nhau tới làm, kết quả cũng có thể khác nhau. Trực giác của con người cũng vậy. Trực giác của cậu có thể lần này là chuẩn, mà lần sau liền không chuẩn.”
Quan Miên kinh ngạc nhìn hắn.
Tôn Chí Hồng nói: “Có nhà khoa học phân tích nói trực giác là tín hiệu của não bộ tiếp thu được đối với từ trường vô hình. Mà tín hiệu cũng không nhất định là đúng, điện thoại có đôi khi cũng sẽ nhầm tuyến, không phải sao? Chẳng hạn như vừa nãy cái bật lửa này, cậu tiếp thu được tín hiệu chính xác, cho nên nó là đỏ. Nhưng cũng có thể do chịu ảnh hưởng của một loại nhân tố nào đó mà tiếp thu được tín hiệu của lọ hoa, vậy thì biến thành màu trắng rồi.”
Ánh mắt Quan Miên lấp loé.
Tôn Chí Hồng thấy trong mắt Quan Miên xuất hiện vẻ mê mang, đột nhiên cười to, vỗ vỗ vai của cậu nói: “Tôi nói như vậy cũng không phải là muốn dao động niềm tin của cậu hoặc là con đường đi tới trong tương lai, chỉ là muốn nói cho cậu…”
“Đường là không có điểm cuối.” Quan Miên tiếp lời. Thời điểm hiểu rõ trực giác, cậu cảm thấy trong cuộc đời của mình, một cánh cửa lớn vẫn luôn khép kín về phía mình kia rốt cục rộng mở rồi, bên trong chính là cung điện ánh sáng, thế nhưng buổi nói chuyện của Tôn Chí Hồng lại khiến cung điện này nhiều hơn một cánh cửa, mà bản thân vẫn chần chờ ở ngoài cánh cửa này như trước. Cậu thậm chí cảm thấy sau khi mở cánh cửa này ra, liệu có phải lại có một cánh cửa nữa không.
Tôn Chí Hồng khen ngợi nói: “Học một biết mười rất nhanh. Thật ra chúng ta được gọi là chuyên gia phân tích số liệu, phân tích số liệu là căn bản. Trực giác quả thật rất quan trọng, bởi vì khi dưới tình huống số liệu không đủ, chúng ta chỉ có thể đạt được phạm vi một cách đại khái mà không phải một số liệu tinh chuẩn, lúc này, trực giác có thể giúp chúng ta làm ra quyết định tương đối chính xác. Ngược lại, khi chúng ta không có cách nào xác định đáp án trực giác rút ra có chính xác không, phân tích số liệu cũng có thể trợ giúp chúng ta đi làm ra phán đoán.”
Quan Miên vuốt cằm nói: “Quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.”
Tôn Chí Hồng nói: “Nhưng cũng không phải mỗi một người đều có thể làm cho hai thứ đạt đến cân bằng hoàn hảo. Ví dụ như thầy giáo của cậu dựa vào trực giác hơn, còn tôi thích phân tích số liệu hơn.”
Quan Miên kinh ngạc nói: “Anh biết thầy giáo của tôi?”
Tôn Chí Hồng cười ha ha nói: “Bạn học cũ đấy. Lúc đó chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu một tầng này, mỗi ngày vì phân tích số liệu và trực giác bên nào quan trọng hơn cãi đi cãi lại. Sau khi tôi xem qua hồ sơ lý lịch của cậu liền gọi điện thoại cho hắn, hắn nói cậu là một đứa không thích nhất trong các học sinh tâm đắc của hắn, bởi vì cậu có trực giác mạnh mẽ nhưng sẽ không sử dụng, thà rằng mỗi ngày ngâm mình trong phân tích số liệu.”
Quan Miên đột nhiên lĩnh ngộ được, cái gọi là vận may cậu thi đậu chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, thật ra chính là trực giác! Bởi vì rất nhiều đề bài của chuyên gia phân tích số liệu cao cấp không có cách nào dùng phân tích số liệu để giải đáp, cho nên cậu bất tri bất giác lựa chọn đáp án cậu cảm thấy có khả năng chính xác, mà này vừa vặn chính là trực giác.
Hắn nói: “Tôi rốt cuộc đã rõ ràng tại sao hắn là thầy giáo mà cậu là cố vấn rồi.” Thân phận chuyên gia phân tích số liệu cao cấp tuy rằng doạ người, nhưng làm xí nghiệp mà nói, không thể mỗi lần đều dựa vào trực giác của cố vấn mà làm ra quyết định, chuyên gia phân tích số liệu cao cấp dựa vào phân tích số liệu hơn như Tôn Chí Hồng thế này hiển nhiên càng được xí nghiệp chào đón. Mà trên thực tế, Tôn Chí Hồng phân tích số liệu quả thật chuẩn như thần.
Tôn Chí Hồng nói: “Những lời này cậu cũng đừng để cho hắn biết.”
Quan Miên nói: “Thầy giáo sẽ không tức giận với tôi.”
Tôn Chí Hồng thở dài, “Nhưng mà hắn nhất định sẽ chạy đến tìm tôi trút cơn giận dữ.”
Quan Miên nở nụ cười.
Tôn Chí Hồng nói: “Tôi biết cậu lâu như vậy, rất ít nhìn thấy cậu cười.”
Quan Miên nói: “Thói quen.”
Tôn Chí Hồng nói: “Tước gia trái lại là thường xuyên cười, nhưng cảm giác hai người các cậu cho người khác lại rất giống nhau.”
Quan Miên nói: “Trực giác hay phân tích?”
Tôn Chí Hồng cười nói: “Đều có. Đối với cùng một người, tôi đã rất khó phân biệt được là trực giác hay phân tích. Bởi vì mắt nhìn người đầu tiên, ngoài trực giác ra, bề ngoài nét mặt quần áo của đối phương sẽ cho tôi một ấn tượng nhanh chóng mà tổng hợp.”
Ánh mắt Quan Miên lóe lóe. Cậu đột nhiên nhớ đến lúc trước khi Kim Vũ Trụ mê mẩn tiểu thuyết võ hiệp luôn luôn treo bên miệng người kiếm hợp nhất.
Tôn Chí Hồng nói: “Nhưng ở điểm này, Tước gia lợi hại hơn.”
Quan Miên hơi kinh ngạc.
Tôn Chí Hồng nói: “Hắn dường như trời sinh có thể đem trực giác và phân tích đạt được cân bằng vi diệu.”
Quan Miên nhớ đến vài lần giao chiến lúc trước cùng Bạch Anh Tước, không tự chủ được gật gật đầu. Trước đây cậu cho là Bạch Anh Tước dựa vào đều là trực giác, nhưng bây giờ nghĩ lại kĩ càng, chỉ dựa vào trực giác không có khả năng đạt đến mức chính xác như vậy. Chuyên gia phân tích số liệu cao cấp đối với Bạch Anh Tước mà nói, chỉ kém một cuộc thi. Đồng thời, cậu cũng có thể hiểu được tại sao Bạch Anh Tước không thích Phồn Tinh Hữu Độ, thật giống như ngăn cách của Tôn Chí Hồng và thầy giáo của cậu, bọn họ trên trực giác và phân tích tồn tại xu hướng khác biệt, thế cho nên hai bên đối với phương pháp làm việc của đối phương đều có cảm giác khó ở.
Giúp Tôn Chí Hồng đem tất cả những cuốn sách sắp xếp xong đi ra, tâm tình cùng bước chân của Quan Miên đều trở nên vô cùng thoải mái.
Con đường của cậu còn dài đằng đẵng, nhưng cậu đã đến trạm nghỉ ở giữa, có thể trải qua một phen nghỉ ngơi và hồi phục lại lên đường một lần nữa. Mà lần lên đường này, mục tiêu của cậu không còn là cái điểm cuối không thấy được kia nữa, mà là phong cảnh mỹ lệ ven đường.
Từ sau khi thua bởi Ám Hắc Đại Công, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu liền cảm thấy trên người Quan Miên hình như có cái gì đó không giống, không giống đến… Hắn có đôi khi cảm thấy sự tồn tại của chính mình là thùng rỗng kêu to.
“Tôi dùng cánh trái tấn công kẻ địch, các cậu chuẩn bị sẵn sàng, lúc cần thiết có thể phân chia cánh phải, bảo vệ chủ hạm.” Quan Miên nói xong, nhanh chóng chạy đến phía cánh trái.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nhìn một vị phó hạm trưởng khác Chuột Bay Trên Trời tập trung vào chuyên môn chuẩn bị, yên lặng không nói.
Rõ ràng thời điểm lần đầu tiên hợp tác, cậu còn cân nhắc đến uy tín làm hạm trưởng của mình, không bác bỏ quyết định của mình ngay mặt, sao trong một đêm liền thay đổi rồi? Chẳng lẽ là mình lần đầu tiên chỉ huy quá kém, cho nên bị khinh thường triệt để rồi.
Nghĩ tới đây, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu quyết định phải phấn khởi đánh lại, “Con Chuột, cậu tách ra đi.”
Chuột Bay Trên Trời nhìn đối phương không hề tấn công mãnh liệt, cau mày nói: “Tại sao?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cười gian rộ lên, “Cậu quên chúng ta là làm sao lập nghiệp à?”
Chuột Bay Trên Trời kinh ngạc nói: “Cậu dự định dùng một chiêu kia?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Không thể để cho Mộng Xuân đem tất cả công lao đều cướp đi chứ.”
Quan Miên chỉ huy hạm cánh trái đã giết vào trong đống máy bay chiến đấu, đang dùng tư thế thu gặt điên cuồng phá tan trận dày đặc (1) đối phương xếp ra.
(1) trận: từ dùng trong chiến thuật, chỉ hàng lối hoặc phương thức bố trí quân lính tác chiến, trận dày đặc có thể hiểu là bố trí máy bay chiến đấu tập trung đông xung quanh chủ hạm
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu thấy Chuột Bay Trên Trời còn đang nhìn mình, không khỏi mò mặt nói: “Đừng nói với tôi trên mặt có gì đó, trong toàn tức võng du không dùng cái câu cũ rích này.”
Chuột Bay Trên Trời nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu đã quen đóng vững đánh chắc (2) rồi.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu quệt miệng, “Đáng ghét. Cậu đang ám chỉ tôi cần phải tìm một người giao phó cả đời ấy à? Ôi, không phải tôi không muốn, thật sự là người đức hạnh cùng tài hoa không phân chính phụ, bề ngoài cùng nội hàm kiêm tu (3) giống tôi thế này…”
(2) 稳扎稳打 đóng vững đánh chắc: ổn thỏa và có nắm chắc mà đánh trận
(3) 内涵 nội hàm: cảm giác đẹp đẽ bên trong, không phải là thứ ở bên ngoài, biểu hiện ra, mà là ở bên trong, thứ ở sâu bên trong sự vật, do đó cần phái cố tình tìm kiếm, khai quật mới có thể nhìn thấy. Mỗi người có cách cảm nhận nội hàm khác nhau.
兼修 kiêm tu: có thể hiểu là song tu bề ngoài cùng nội hàm kiêm tu -> vừa có bề ngoại đẹp vừa có nội hàm tốt
“Mộng Xuân Không Tỉnh sắp diệt sạch kẻ địch rồi.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu thầm nói: “Nhất định là Ám Hắc Đại Công không thỏa mãn cậu ta, mới để cho cậu ta đói khát như thế!” Hắn vén tay áo một cái, “Cậu đi đi.”
Chuột Bay Trên Trời đã chạy vào hạm cánh phải.
Chủ hạm cùng hạm cánh tách ra hai phần, hạm cánh phải che nghiêng ở trước mặt chủ hạm.
Phe địch xem thời cơ, lập tức phát động công kích mãnh liệt về hướng hạm cánh phải.
Bạch Thảo Bao đi theo Quan Miên trên hạm cánh trái nghi ngờ nói: “Đây là ý gì?”
Quan Miên ngồi ở chỗ lái tàu, suy nghĩ một chút nói: “Bọn họ muốn dùng hạm cánh phải làm lá chắn yểm trợ chủ hạm tấn công. Chiến thuật trước đây Lang Thiếu thường dùng.”
Bạch Thảo Bao nói: “Hợp tác nhiều lần như vậy, không thấy hắn dùng qua đó.”
Quan Miên nói: “Hôm nay có thể mở mang kiến thức một chút.”
Vì cố ý thăm dò thực lực của Cúc Hoa Môn Lang Thiếu, Quan Miên đặc biệt trì hoãn công kích, đồng thời rút khỏi phạm vi tấn công của chủ hạm đối phương.
Bởi vậy, áp lực Cúc Hoa Môn Lang Thiếu và Chuột Bay Trên Trời đối mặt càng lớn hơn nữa. Nhưng bọn hắn phối hợp khá ăn ý, hạm cánh phải của Chuột Bay Trên Trời vừa phòng ngự vừa tấn công, mà chủ hạm của Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bởi vì che ở mặt sau của hạm cánh phải, cho nên cơ bản không chịu tổn thương gì, trái lại dựa vào yểm trợ chợt trái chợt phải mà tấn công điểm yếu của đối phương.
Mắt thấy tinh hạm của hai bên càng ngày càng gần, đối phương đột nhiên tăng tốc.
Hà Kỳ Hữu Cô hết hồn nói: “Lại đâm nữa?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bình chân như vại mà kéo tay lái, đem chủ hạm kéo về sau.
Ầm.
Hạm cánh phải và tinh hạm của đối phương đâm vào nhau, thả ra ánh lửa, nhưng do hai bên cách một khoảng cách, cho nên khi hạm cánh phải bị đâm đến lùi về phía sau, cũng không có đụng đến chủ hạm.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bỗng nhiên quẹo trái, ra lệnh nói: “Tấn công lỗ hổng của đối phương!”
Va chạm bình thường là cả hai đều thiệt, cho nên hạm cánh phải tổn hại, vị trí va chạm của đối phương bị đâm ra một lỗ hổng. Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nhắm ngay lỗ hổng tấn công, đem lỗ hổng kéo ra, để máy bay chiến đấu thừa cơ từ lỗ hổng giết vào!
Những người chơi điều khiển máy bay chiến đấu cũng là người chơi hợp tác cũ, linh hoạt giống như con ruồi, lắc lư một chút liền tiến vào bên trong, sau một lát, tinh hạm của đối phương bắt đầu nổi lửa xung quanh tựa như kiểu phim điện ảnh truyền hình vậy, cuối cùng bị tiêu diệt.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu chống nạnh cười to nói: “Đập đầu vào tường tự tử cũng là cần bản lãnh đó! Lúc chủ hạm hạm cánh trái hạm cánh phải chưa tách ra liền đâm hạm cánh phải của đối phương, quả thực chính là tự tìm đường chết. Tôi thực sự là quá anh tuấn uy vũ rồi!”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Đối phương tự tìm đường chết, anh thắng không phải lý lẽ chính đáng sao? Anh tuấn uy vũ chỗ nào? Còn làm hại Chuột Bay Trên Trời cùng đối phương tuẫn tình (4)!”
(4) tuẫn tình: chết vì tình – vì tình yêu gặp trở ngại mà tự tử
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu tức giận nói: “Ai nói hắn và đối phương tuẫn tình?! Con Chuột hắn sống là người của tôi, chết là hồn của tôi!”
Thân thể Hà Kỳ Hữu Cô run rẩy, “Quá buồn nôn rồi!”
Quan Miên đột nhiên gửi yêu cầu truyền tin đến.
Sau khi Hà Kỳ Hữu Cô kết nối, liền thấy mặt Quan Miên xuất hiện ở trên màn hình lớn, “Còn không rút lui?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Con Chuột tuy rằng tuẫn tình…a phi, chết trận rồi, thế nhưng cậu và tôi không phải vẫn còn sao? Chúng ta lại phối hợp phối hợp một lần đi?”
Quan Miên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt nói: “Không muốn.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nghi hoặc nói: “Tại sao?”
Quan Miên nói: “Cản đao cho cậu rất mất mặt.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu: “…”
Bất kể thế nào, trận đấu này nhìn chung đánh ra phong thái trước kia của Cúc Hoa Môn Lang Thiếu, chẳng qua lúc sau hắn bị đơn vị cử đi công tác nước ngoài, gần nửa năm. Nửa năm này Quan Miên ngoài mỗi tuần đi chơi tinh hạm hai lần để quen thuộc cảm giác dùng tinh hạm chiến đấu ra, những thời gian khác đều cùng Hà Kỳ Hữu Cô bọn họ tiêu hao trên máy bay chiến đấu loại nhỏ loại trung, kinh nghiệm quả nhiên tăng nhanh như gió.
Chờ Cúc Hoa Môn Lang Thiếu trở về, giá trị kinh nghiệm (EXP) của Quan Miên đã vào hàng ngũ mười vị trí đầu, mà giá trị kinh nghiệm của hắn thì lại rớt xuống thứ tám.
Đối với việc này, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu rất tức giận, cực kỳ tức giận, tức giận đến không ngờ.
Chuột Bay Trên Trời một câu nói giải đáp bí ẩn tức giận của hắn, “Tôi sẽ không nói cho người khác cậu họ Vương đâu.”
(Vương đứng vị trí số Tám (Bát) => Vương Bát Đản =)))))) => mắng là đồ “trứng rùa” vì ‘Vương bát” là rùa và ‘đản’ thì nghĩa là “trứng”, ý chửi là “cái đồ ngay cả rùa cũng hơn ngươi!”…cũng mang nghĩa chửi “Đồ rùa rụt cổ!” Ý chỉ người không dám đương đầu với chuyện khó khăn, thích trốn tránh, etc… – Theo Trà Ốc Tàng Kiều)
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu run ngón tay chỉ vào mũi hắn, “Cậu còn nói không nói cho người khác?”
Chuột Bay Trên Trời nhìn quanh đám Quan Miên, sau đó gật gật đầu nói: “Bọn họ không phải người khác.”
Hà Kỳ Hữu Cô cười híp mắt nói: “Tôi cũng sẽ không nói cho người khác anh họ Vương, tên xếp thứ tám. Tôi nhiều nhất chỉ công bố một chút ở trên top diễn đàn.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu u oán nhìn Quan Miên nói: “Cậu có phải là dự định không cần tôi nữa?”
Quan Miên nói: “Đang cân nhắc.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu kinh hãi, “Cậu lại có thể thật sự đang cân nhắc? Coi như tôi không phải thứ hai tôi cũng là thứ tám đó! Thứ tám đó. Còn cao hơn cậu hai thứ tự đấy!”
Quan Miên nói: “Chúng ta so một trận đi.”
“… Tới thì tới!” Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cảm thấy bản thân bị miệt thị thật sâu rồi, điều này làm cho hắn tiếp tục tức giận, càng thêm tức giận. Lúc đầu hắn chọn Quan Miên chỉ là muốn mượn tay Quan Miên khiến Ám Hắc Đại Công nội bộ mâu thuẫn, gia đình không hòa thuận thôi, ai bảo hắn thắng mình nhiều lần như vậy! Thế nhưng không nghĩ tới mình mới đi công tác nửa năm, Quan Miên liền dự định qua cầu rút ván rồi, thật sự là —— này có thể nhịn thì cái gì không thể nhịn!
Hai bên điều binh khiển tướng, mang binh mã chỉnh tề tại vũ trụ mênh mông tiến hành một trận đại chiến.
Lần đại chiến này, Tinh Phi Ngân cũng tham gia, cùng nhau đảm nhiệm phó hạm trưởng với Hà Kỳ Hữu Cô.
Sau đại chiến, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu ẩn tình đưa tình (5) mà nhìn Quan Miên nói: “Đáng ghét, cậu làm sao có thể xuống tay với người ta tàn nhẫn như thế chứ?… Hu hu, cậu không thể có người mới không cần người cũ a! Loại đại hí (6) phá đài của Ám Hắc Đại Công này nhất định phải tính tôi một phần!” Hắn một bên nói còn một bên nhìn chăm chú Tinh Phi Ngân, tuy không biết lai lịch của người này, nhưng mới nãy hạm cánh trái hắn lái là sức công kích mạnh nhất góc độ tiến công xảo quyệt nhất.
(5) ẩn tình đưa tình 含情脉脉: dùng ánh mắt đầy ắp dịu dàng ôn nhu, yên lặng bày tỏ tình cảm của mình, thường dùng để hình dung cô gái đối mặt người yêu mang vẻ mặt hơi thẹn thùng nhưng lại vô hạn thân thiết. Tiếng Anh: exuding tenderness and love through eyes (tạm dịch: rỉ sự dịu dàng và yêu thương qua đôi mắt =))))
(6) đại hí 大戏: kịch hát quy mô lớn đủ loại vai diễn, chi tiết phức tạp
Quan Miên nói: “Xem biểu hiện đi.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu: “…” Loại thái độ này, thật sự là khiến người muốn không tức giận cũng không được.
Thật ra lúc trước Quan Miên cùng Ám Hắc Đại Công đã giao chiến qua vài lần, nhưng hai bên đều là tiểu đả tiểu nháo (7), nhiều nhất dùng chiến thuật thăm dò thăm dò, thắng thua đều là do người chơi điều khiển máy bay chiến đấu và công kích phòng ngự phân ra. Quan Miên chưa đem hết toàn lực, Ám Hắc Đại Công liền cùng cậu chơi, dùng cách nói của Hà Kỳ Hữu Cô, hai người kia chính là buồn nôn quá cô đơn, cho nên cố ý chạy đến buồn nôn cho mọi người xem.
(7) tiểu đả tiểu nháo 小打小闹 quy mô nhỏ
Kinh nghiệm của Quan Miên trong lúc đùa giỡn nhanh chóng nhảy cao, rất nhanh vượt qua thứ chín, theo sát Cúc Hoa Môn Lang Thiếu.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lại có lời oán hận, chua lè lè mà nói: “Có một nam nhân tốt chính là không giống nhau a, cùng ăn cùng uống cùng ngủ còn cùng luyện tập.”
Quan Miên thuận miệng nói: “Cậu cũng có thể tìm một người.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lập tức bay lên, “Lần trước cái người gọi là Tinh Phi Ngân kia lúc nào lại đến hả? Nhà hắn ở đâu hả, đang làm gì, bao nhiêu tuổi rồi, chưa đính hôn với người ta hả?”
Quan Miên dùng hai chữ một động tác tay trả lời tất cả vấn đề của hắn, “Hỏi cậu ta.” Nơi ngón tay hướng đến, Hà Kỳ Hữu Cô.
Hà Kỳ Hữu Cô không để ý đối thoại của bọn họ, hí ha hí hửng mà chạy tới nói: “Có cái gì không biết muốn xin em chỉ bảo?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nhào tới nói: “Cậu cùng Tinh Phi Ngân rất quen thuộc à?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Cái này phải xem thời điểm nào.”
“Thời điểm nào?”
“Lúc thường, nửa quen nửa không. Làm bài tập, có chút quen. Viết luận văn, quen! Thi cử, khá quen.” Hà Kỳ Hữu Cô nói xong, nghi hoặc mà nhìn hắn, “Anh hỏi cái này để làm gì?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nghi ngờ đánh giá cậu ta vài lần, “Các cậu quan hệ gì?”
“Bạn cùng lớp đó.” Hà Kỳ Hữu Cô thuận miệng nói.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Hắn nhìn qua không giống như là người lấy giúp người làm niềm vui a.”
Hà Kỳ Hữu Cô đúng lý hợp tình nói: “Tôi là người hầu nhỏ của hắn, hắn không che chở tôi che chở ai?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lầu bầu nói: “Tôi lại cảm thấy cậu như con dâu nuôi từ bé của hắn.”
Hà Kỳ Hữu Cô ngay lập tức giống y như ăn phải ruồi, sắc mặt phát xanh, “Anh nói cái gì?!”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nhìn cảm thấy rất kinh khủng, tìm cái cớ chuồn mất.
Quan Miên đột nhiên nhẹ nhàng mà phun ra một câu, “Chẳng lẽ không phải?”
“Dĩ nhiên là không phải!” Hà Kỳ Hữu Cô phẫn nộ, “Em dù gì cũng là một người đàn ông, làm sao lại là con dâu nuôi từ bé?!”
Quan Miên nói: “Ừ, là chồng nuôi từ bé.”
Hà Kỳ Hữu Cô: “…”
Bị Quan Miên kích thích, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu tức giận phấn đấu, vừa có thời gian liền lên Tinh Chiến, hơn nữa khôi phục bốc đồng lúc trước, không dùng lại đấu pháp dè dặt, có đến vài lần công lao tiêu diệt kẻ địch đều bị hắn nhận đi, kinh nghiệm nâng cao thêm một bước, cư nhiên lên tới hạng thứ bảy.
Bất quá hắn hăng hái, Quan Miên cũng không nhàn rỗi, không nhanh không chậm mà đuổi theo bước chân của hắn như trước.
Người lĩnh chạy (8) là tốn sức nhất, nhất là mặc kệ hắn cố gắng thế nào đều không thể mở ra khoảng cách với người phía sau kia. Cho nên sau khi kiên trì hai, ba tháng, hắn đầu hàng, cực kỳ chân thành mà mời Quan Miên vượt lên trên càng nhanh càng tốt đi, để hắn thôi không luôn thấp tha thấp thỏm, vừa có thời gian liền xem bảng xếp hạng.
(8) lĩnh chạy 领跑: pacemaker, người dẫn đầu trong cuộc đua
Quan Miên nói: “Phải chọn ngày tốt.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu buồn bực nói: “Ngày hoàng đạo ư? Chẳng lẽ nhiều ngày như vậy một cái ngày hoàng đạo cũng không có?”
Quan Miên tiếp tục chơi cờ.
Bọn họ bây giờ ngoài gặp mặt trong tinh chiến ra, có lúc cũng sẽ đi loại trò chơi thư giãn khác, chẳng hạn như câu cá, trồng rau chờ đến bồi dưỡng tình cảm sâu đậm (9). Có đến vài lần hắn tìm Quan Miên, đều thấy cậu đang chơi cờ tối (暗棋). Hắn tò mò đi theo chơi qua mấy lần, thua rối tinh rối mù. Hắn có đôi khi thậm chí nghi ngờ Quan Miên có mắt nhìn xuyên tường, nếu không thì cậu làm sao có thể tinh chuẩn mà đoán được quân Tướng và Tương ở nơi nào, sau đó lén lén lút lút phái tiểu binh tiểu tốt đi qua.
(9) đào dã tình thao 陶冶情操 bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, theo những gì mình tìm được thì có lẽ là bồi dưỡng đạo đức hoặc bồi dưỡng năng khiếu chăng? Không có khái niệm nào rõ ràng cho nó hết…
Đối với việc này, Quan Miên khiêm tốn biểu thị, là vận khí.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lần đầu tiên thấy cậu khiêm tốn như vậy, có chút không thích ứng.
Quan Miên nói thê: “Tôi vận khí bình thường, là cậu thời vận quá xấu.”
“…”
Từ đây, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu liền thành chân quân tử khoanh tay đứng nhìn xem cờ không nói.
Thật ra Quan Miên rất sớm đã phát hiện chơi cờ tối có thể rèn luyện trực giác của cậu, so với vừa mới bắt đầu mười có chín mất linh, cậu đã chậm rãi mò mẫm đến bây giờ mười có sáu, bảy linh, về phần ba, bốn còn lại, dựa vào năng lực phân tích cùng với vận dụng chiến thuật linh hoạt có thể thắng. Cho nên cậu bây giờ chơi cờ không phải là chơi cùng người chơi khác, mà là chơi cùng bản thân, để càng tiến thêm một bước bắt lấy và nắm vững trực giác chính xác.
Bất quá bị Cúc Hoa Môn Lang Thiếu thúc giục một chút, Quan Miên rốt cục chịu khó hai lần, đấu liên tục bốn trận, vượt lên Cúc Hoa Môn Lang Thiếu.
Sau khi vượt lên, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lập tức đến chúc mừng, đồng thời mong đợi hỏi: “Định lúc nào khai chiến?” Lúc trước hắn kinh nghiệm cao, không có cách nào gia nhập khi Quan Miên làm hạm trưởng cùng Ám Hắc Đại Công khai chiến, thật vất vả hạn chế kinh nghiệm cao thấp đã không còn, tính tích cực của hắn hết sức tăng vọt.
Quan Miên nói: “Ngày hoàng đạo.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu sửng sốt một chút, “Ngày tốt thế nào? Thích hợp động thổ hay là thích hợp xuất hành?”
Quan Miên nói: “Thích hợp cưới gả.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đầy đầu dấu chấm hỏi, “Đó là ngày nào?”
Quan Miên nói: “Ngày mai.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu theo dõi cậu lâu thật lâu, hạ giọng nói: “Lẽ nào cậu dự định ngày mai đánh bại hắn sau đó ly hôn tái giá?” Hắn nói xong phát hiện Quan Miên dùng ánh mắt kỳ dị theo dõi hắn, không khỏi tâm lý sợ hãi nói, “Cậu nhìn cái gì?”
Quan Miên nói: “Nhìn một người không ai thèm lấy mỗi ngày lo bò trắng răng mà suy nghĩ vấn đề tái giá.”
“… Ai nói tôi không ai thèm lấy?!” Cúc Hoa Môn Lang Thiếu rít gào, nhưng chính chủ đã đăng xuất.
Từ khoang trò chơi đi ra, phát hiện cửa sổ đang đỉnh đạc mở rộng, gió lạnh vù vù thổi vào.
Tuyết Sơn như cái đồ chặn giấy lớn, kéo đuôi đè lên khung cửa sổ, nhìn thấy Quan Miên lại đây, lười biếng kêu lên một tiếng.
Quan Miên dừng bước lại.
Ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên ánh đèn.
Một đường dài bảng trong suốt nối liền cửa sổ và xe cực quỹ, hai bên bảng trong suốt nhấp nháy nhiều điểm ánh đèn màu hồng.
Bạch Anh Tước đứng ở trước xe cực quỹ, nâng hoa hồng, nụ cười sáng lạn. Nếu như không chú ý bảng trong suốt, anh nhìn qua tựa như trôi nổi giữa không trung.
Quan Miên đi đến trước cửa sổ, ôm ngực nói: “Tôi chưa nói cho anh biết, tôi sợ độ cao?”
Bạch Anh Tước cười nói: “Ngày đó kết hôn đã nói qua.”
Quan Miên nói: “Tôi nghĩ tôi có thể nhắc lại một lần.”
Bạch Anh Tước sải bước mà đi tới, dường như hoàn toàn không nhận ra bản thân thật sự đứng trên không cao hơn mười mấy tầng lầu. Anh đi đến trước mặt Quan Miên, đem hoa hồng đưa tới.
Quan Miên nhận lấy.
Lập tức Bạch Anh Tước khom lưng, muốn đem Quan Miên ôm lên.
Khuỷu tay phải của Quan Miên chặn lại bờ vai anh, như cười như không nói: “Để tôi.”
Bạch Anh Tước nháy mắt một cái, biết nghe lời phải mà từ trong tay cậu tiếp nhận hoa, sau đó tùy tiện giơ cánh tay lên, trong mắt tràn đầy ý cười.
Quan Miên nắm lấy khung cửa sổ đi trên bệ cửa sổ, Tuyết Sơn thức thời mà hướng bên cạnh nhích lại gần.
Gió thổi áo sơmi của hai người.
Quan Miên khom lưng, sau đó mạnh mẽ dùng một chút lực, đem Bạch Anh Tước chặn ngang (chèn lên eo) ôm lấy.
Bạch Anh Tước từ trên cao nhìn thành phố yên tĩnh, cười khổ nói: “Tôi có chút hối hận dùng cách này ra ngoài rồi.”
Quan Miên không lên tiếng, mà là ôm thật chặt anh, sau đó đi từng bước một đi về hướng xe cực quỹ.
Bạch Anh Tước nằm trên cánh tay của cậu, cảm giác đôi cánh tay gánh chịu toàn bộ trọng lượng của anh kia đang run lên nhè nhẹ, trong lòng lại một chút cũng không lo lắng trọng lượng cơ thể của mình sẽ đè vỡ chúng nó ngã xuống.
Giày của Quan Miên đập vào trên bảng trong suốt, phát ra âm thanh ‘cạch cạch’, lại phá lệ thâm hậu kiên định.
Một đoạn đường ngắn ngủi, lại bởi vì động tác lắc lắc lư lư của Quan Miên mà trở nên dài dằng dặc.
Thật vất vả bước lên xe cực quỹ, cậu lập tức đem Bạch Anh Tước buông ra.
Bạch Anh Tước ôm cậu, tiện thể giúp cậu nhẹ nhàng xoa bóp vai và cánh tay đau mỏi, cười nói: “Lần sau loại việc nặng này để tôi là được rồi.”
Quan Miên ngồi dậy, nhìn anh nói: “Lúc anh mệt mỏi, để tôi chống đỡ giúp anh.”
Bạch Anh Tước không nhịn được hôn cậu triền miên một lát mới nói: “Nếu là lời của em, tôi mãi mãi không có cơ hội mệt mỏi.”
Quan Miên sắc mặt hồng hào, cười nhạt, xoay người đi đến chỗ phó lái ngồi xuống.
Bạch Anh Tước thu hồi bảng trong suốt, sau khi làm cho Tuyết Sơn rời khỏi bệ cửa sổ, dùng điều khiển từ xa đóng cửa sổ trong nhà, mới ngồi trên chỗ điều khiển, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Em không hỏi đi đâu?”
Quan Miên nói: “Quan trọng không?”
Bạch Anh Tước cười to.
Xe dừng lại bên bờ biển.
Căn cứ xây dựng thành phố trên không đang sáng lên một chuỗi lại một chuỗi đèn đóm, xa xa mà nhìn, như là xâu thành dây chuyền dạ minh châu.
Bạch Anh Tước kéo Quan Miên vai sóng vai mà ngồi xuống trên bờ cát.
Gió biển đẩy đưa sóng biển, một làn lại một làn sóng kéo tới.
Trời đất phảng phất như quay lại sự yên lặng bình thản thuở hỗn độn sơ khai (10).
(10) hỗn độn sơ khai 混沌初开: là khi Trái Đất mới được hình thành, chưa có sự sống
Căn cứ xây dựng thành phố trên không đột nhiên vọt lên một viên sao băng màu đỏ, nổ tung ở giữa không trung, hạ xuống đầy trời pháo hoa điện tử hình trái tim màu hồng phấn.
Bạch Anh Tước hôn vành tai Quan Miên một cái, “Anh yêu em.”
Khóe miệng Quan Miên khẽ nhếch, nghiêng đầu đáp lại.
Bạch Anh Tước hôn đến mê mẩn, tay trái thành thạo mà tháo nút áo của Quan Miên ra, vuốt ve một đường đi xuống. Đột nhiên, xúc cảm lạnh như băng nơi cần cổ thoáng hạ thấp nhiệt độ cơ thể anh, anh cúi đầu, liền thấy một chuỗi dây xích màu bạc lắc lư mà rũ xuống trước ngực. Anh cầm lấy mặt dây, là một người thu nhỏ cỡ ngón tay, mặc tây trang phẳng phiu, nhìn như bình tĩnh, lại không che giấu được dáng vẻ vui mừng nơi đầu lông mày, trông rất sống động, tựa như Quan Miên phiên bản thu nhỏ.
“Kỉ niệm một năm ngày cưới vui vẻ.” Khuỷu tay Quan Miên chống đất, mỉm cười nhìn anh.
Bạch Anh Tước lại cầm lấy mặt dây trước ngực cậu, quả nhiên thấy mình phiên bản thu nhỏ.”Tiệc cưới ngày đó tôi là cười như thế?” Anh nhíu mày, Bạch Anh Tước phiên bản thu nhỏ cười đến cực kì giống thằng ngốc vượt mọi chông gai tám trăm năm mới lấy được vợ.
Quan Miên nói: “Bây giờ cũng vậy.”
“Vậy chúng ta là không phải nên… Phu xướng phu tùy một chút.” Anh nhào tới.
Bầu trời đêm bị pháo hoa điện tử hình trái tim chiếu lên đỏ tươi như mặt trời lặn.
Từ sau khi xếp vào mười người đứng đầu của bảng xếp hạng kinh nghiệm, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu liền rốt cuộc không còn làm qua phó hạm trưởng nữa. Lúc này, hắn không được tự nhiên di chuyển cái mông, muốn tìm được tư thế ngồi thoải mái, “Nhiều hơn một chữ phó, không chỉ chỗ ngồi thấp, ngay cả tầm nhìn cũng kém rất nhiều.”
Quan Miên nói: “Nói rõ cậu cần giày cao gót và phẫu thuật mở khóe mắt.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Từ sau khi hợp tác với cậu, cholesterol, mỡ trong máu và huyết áp của tôi liền thẳng tắp tăng lên.”
Quan Miên nói: “Thoạt nhìn khí sắc không tệ.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu kinh ngạc nói: “Thật sự?” Lại có thể nghe được một câu lời khen từ trong miệng Quan Miên, hắn suy nghĩ có phải là nên mua vé số không.
Mà Hà Kỳ Hữu Cô thì lại đồng tình mà lắc đầu than thở.
Quan Miên nói: “Hóa ra là hồi quang phản chiếu.”(11)
(11) hồi quang phản chiếu: thường để nó đến những người bệnh nặng đột nhiên có trạng thái tươi tỉnh, khỏe mạnh, sau trạng thái đó người bệnh sẽ qua đời
“…” Cúc Hoa Môn Lang Thiếu buồn bực nói, “Cậu không sợ tôi xuất công không xuất lực sao?” (12)
(12) xuất công: đi làm, xuất lực: ra sức, góp sức -> có mặt nhưng không làm gì
Quan Miên nói: “Tôi vốn sẽ không phát tiền lương.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đột nhiên đấm ngực, “Tôi buồn bực quá!”
Quan Miên nói: “Sau khi làm xong phẫu thuật mở khóe mắt, cậu có thể tiện thể làm tiếp một cuộc phẫu thuật mở ngực.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu: “…”
Trợ thủ hạm trưởng Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên nói: “Có tình huống.”
Quan Miên nói: “Phóng máy bay trinh sát ra, nhìn xem có phải là mục tiêu hay không.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Được.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói thầm: “Nếu quyết chiến cùng Ám Hắc Đại Công, trực tiếp một mình đấu là tốt rồi, chọn hình thức quần chiến làm gì? Làm bây giờ còn phải cắt chọn đối thủ.”
Quan Miên dựa vào lưng ghế dựa, trầm mặc không nói.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu quét mắt nhìn trung tâm chỉ huy, trao đổi một ánh mắt cùng Chuột Bay Trên Trời cũng là phó hạm trưởng, nghi hoặc nói: “Hơn nữa người cũng không đủ hết.” Các phần tử tích cực Bạch Thảo Bao Thu Thiên Đãng Đãng cũng không ở.
Quan Miên nói: “Rất nhanh sẽ công bố đáp án.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bĩu môi nói: “Mại quan tử (13) gì gì đó, ghét nhất!”
(13) mại quan tử: mại là bán quan tử là nút thắt, cao trào, đỉnh điểm của các câu truyện QT là thừa nước đục thả câu nhưng trong trường hợp này là dừng câu chuyện để khiến người khác tò mò
Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực quay đầu lại nói: “Không nên dùng giọng của Đại lão gia khẩu khí của lolita để nói chuyện.”
Tóc Cúc Hoa Môn Lang Thiếu suýt chút nữa dựng thẳng lên.”Giọng ai Đại lão gia?!”
Trên màn hình đột nhiên bật ra một bức ảnh.
Sĩ quan chỉ huy hệ thống phòng ngự Kim Vũ Trụ thảnh thơi thảnh thơi mà nâng quai hàm nhìn hình ảnh, “Không có vầng sáng, không phải Bạch Anh Tước.”
Thanh Sam Công Tử nói: “Hắn có thể đem vầng sáng thu lại không?”
Quan Miên nói: “Sẽ không.” (14)
(14) 不会 bất hội: có 2 nghĩa là ‘sẽ không’ và ‘không biết’, không biết dùng nghĩa nào vì cái nào nghe cũng đúng hết
Nếu người thân thiết nhất hiểu rõ Bạch Anh Tước nhất cũng nói sẽ không, vậy những người khác tự nhiên cũng không tiện nói gì. Quan Miên trực tiếp thay đổi tuyến đường an toàn của tinh hạm, xê dịch ra cùng đối phương. Tinh hạm của đối phương lái rất chậm, cũng không có ý tứ truy kích.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Nếu không thì dứt khoát gửi tín hiệu cho hắn, mọi người ước định cái tọa độ, bớt giống y như con ruồi không đầu chạy tới chạy lui.”
Quan Miên đột nhiên ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Này này này, cậu còn không chịu trách nhiệm! Lúc này không phải lúc ngủ nhá, này!”
Tay Quan Miên chuyển động, tinh hạm rẽ trái, sau đó tăng tốc.
Khóe miệng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu giật một cái, “Lẽ nào cậu ta không sợ đụng máy bay sao?”
Chuột Bay Trên Trời như có ngộ ra, “Mộng Xuân là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp nhỉ?”
Không biết qua bao lâu, ra đa rốt cục lại quét hình đến mục tiêu.
Quan Miên mở mắt, “Mở ***g phòng hộ ra.”
Kim Vũ Trụ vén tay áo lên, nhiệt tình mười phần.
Quan Miên gửi một tọa độ cho Hà Kỳ Hữu Cô, “Giúp tôi gửi cho hạm hiệu STAR10.”
Hà Kỳ Hữu Cô nghi hoặc mà gửi đi, sau đó hỏi: “Là ai?” Nghi vấn của cậu ta bị vùi dập dưới mệnh lệnh liên tiếp của Quan Miên.
“Phát ra ba mươi chiếc máy bay trinh sát. Hai mươi chiếc chính diện, mười chiếc từ hai bên trái phải vòng qua. Phát ra năm mươi chiếc máy bay chiến đấu, chuẩn bị chặn đánh.” Quan Miên ngừng một chút nói, “Cánh trái phải làm tốt chuẩn bị phân tách bất cứ lúc nào.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cau mày nói: “Như vậy có thể quá mạo hiểm hay không à?”
Quan Miên liếc nhìn hắn một cái.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lập tức ngậm miệng. Di chứng của việc làm hạm trưởng quá lâu.
Khoảng cách hai bên rút ngắn, sau đó song song dừng lại khi sắp tiến vào phạm vi tầm bắn của đối phương, xa xa nhìn nhau. Ở giữa, máy bay trinh sát và máy bay chiến đấu triển khai một vùng chém giết.
Quan Miên nói: “Đem tất cả máy bay chiến đấu đều thả ra ngoài, một trăm chiếc len lén vòng tới phía sau chủ hạm của đối phương.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu giật giật môi, chẳng qua lần này không nói gì.
Thanh Sam Công Tử làm sĩ quan chỉ huy hệ thống tấn công, tay vẫn luôn đặt trên bàn phím điều khiển, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, rồi lại chậm chạp không nhận được mệnh lệnh, bất giác có chút buồn bực, liên tiếp quay đầu lại.
Hà Kỳ Hữu Cô không nhịn được nói: “Lần này không phải lại là tán tỉnh ve vãn chứ?”
Quan Miên hai tay chống cằm, “Hôm nay là ngày đặc biệt.”
Hà Kỳ Hữu Cô nghi ngờ nói: “Ngày gì?”
Kim Vũ Trụ lười biếng hai chân bắt chéo, cũng hết sức hài lòng đối với loại trạng thái du thủ du thực (15) trước mắt này nói: “Bởi vì hôm nay năm ngoái là một ngày đặc biệt, cho nên hôm nay mới là một ngày đặc biệt.”
(15) du thủ du thực 游手好闲: chơi bời lêu lổng, chỉ người lêu lổng lười biếng, không muốn tham gia lao động
Hà Kỳ Hữu Cô suy nghĩ một chút, chợt nói: “Ngày kỉ niệm kết hôn?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bỗng nhiên đứng lên, hung hăng mà nắm tay nói: “Nhất định phải thắng! Thắng rồi mới có thể trở mình chứ!”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Anh sẽ không mới từ xã hội nô lệ trở về đi?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu ngửa đầu, phảng phất có hai dòng lệ trong suốt vô hình từ hốc mắt chảy xuống, “Cậu không hiểu. ID này của tôi thật ra là kết quả của việc thua trận!”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Anh nguyên bản tên gì?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Phần Tử Dưa Chuột Tiên Tiến!”
Hà Kỳ Hữu Cô tò mò nói: “Dưa chuột của anh có bao nhiêu tiên tiến?”
Quan Miên nói: “Một chia làm hai?”
(16) tiên tiến 先进: ví dụ như tư tưởng tiến bộ, cấp tiến
một chia làm hai 一分为二:thuật ngữ triết học, bình thường chỉ đối xử với người hoặc sự vật mọi mặt, nhìn mặt tích cực, cũng nhìn mặt tiêu cực, đối xử với vấn đề một cách khách quan
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu: “…”
Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên nói: “Có tin tức truyền về, hai phút? Có ý gì?”
Quan Miên còn chưa trả lời, Kim Vũ Trụ liền thẳng người ngồi xong, “Bạch Anh Tước động thủ!”
Tinh hạm Ám Hắc Đại Công hướng phía trước di chuyển một bước, mười tia laser lướt qua chiến trường của máy bay chiến đấu, bắn xuyên qua đây.
Kim Vũ Trụ đã sớm mở xong ***g phòng hộ, Thanh Sam Công Tử lập tức phát mệnh lệnh phản kích.
Quan Miên đột nhiên nói: “Cánh trái cánh phải tách ra, bao vây hắn! Nếu hắn dự định rời đi, liền trực tiếp đâm tới!”
Chuột Bay Trên Trời cùng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đều là sững sờ.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu trực tiếp hỏi: “Làm sao cậu biết hắn sẽ rời đi?”
Quan Miên nói: “Đoán.” Bạch Anh Tước hẳn là nhìn ra cậu án binh bất động là có mưu đồ khác, đột nhiên phát động công kích hẳn là hư hoảng nhất thương (17), đánh thăm dò hư thực. Nếu mình vẫn không hề hành động như cũ, như vậy anh nhất định sẽ nhận ra mình đã đào cạm bẫy, còn là cạm bẫy gì, dùng đầu óc Bạch Anh Tước hản là rất dễ dàng liền nghĩ ra. Thời điểm như thế này, có thể làm cho cán cân thắng bại của hai bên nghiêng hoàn toàn, chỉ có một khả năng.
(17) hư hoảng nhất thương 虚晃一枪: giả vờ tiến công, để lui bước
Cậu tách hạm cánh trái cùng hạm cánh phải ra, làm ra tư thế tấn công tích cực, chính là vì che giấu cái mục đích này của cậu. Bất quá dùng kinh nghiệm, trực giác và năng lực phân tích của Bạch Anh Tước, rất có thể sẽ không bị lừa. Cho nên, tại thời khắc mấu chốt chỉ có thể dùng phương thức va chạm đến ngăn chặn đối phương.
Cậu dùng máy truyền tin truyền đạt mệnh lệnh hướng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cùng Chuột Bay Trên Trời, “Đâm hệ thống cung cấp năng lượng hoặc là động cơ.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Hệ thống cung cấp năng lượng nếu như có thể đâm vào, vậy chúng tôi coi như huề vốn rồi. Chẳng qua động cơ, món đồ kia không có gì dùng a.”
Thanh Sam Công Tử nói: “Có muốn tôi đặc biệt tấn công động cơ không?” Hệ thống cung cấp năng lượng ở phía sau tinh hạm, đánh chính diện không tới, nhưng tấn công động cơ vẫn là không thành vấn đề.
Quan Miên nói: “Không, cậu tấn công như thường lệ.”
Thanh Sam Công Tử ngược lại không giống y như Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đưa ra rất nhiều nghi hoặc. Hắn hợp tác với Quan Miên nhiều hơn, hiểu rõ mỗi một bước bảo làm đều có dụng ý nhất định.
Liền tại thời khắc Cúc Hoa Môn Lang Thiếu và Chuột Bay Trên Trời chuẩn bị cùng chủ hạm của Quan Miên dùng thế chân vạc ba chân vây quanh Ám Hắc Đại Công, tinh hạm của Ám Hắc Đại Công đột nhiên tách ra! Hạm cánh trái che ở trước mặt chủ hạm, hạm cánh phải nhanh chóng hướng chủ hạm nơi Quan Miên ở xông qua.
Quan Miên như là sớm có sở liệu, thuận thế lùi về sau một đoạn đường, sau đó dịch ra.
Một bên khác, chủ hạm nơi Ám Hắc Đại Công ở dưới sự che chở của hạm cánh trái, nhanh chóng quay ngược lại vút qua về phía sau.
Thần sắc Quan Miên không thay đổi. Kết quả như thế này cũng nằm trong dự đoán của cậu, cho nên trước liền để một trăm chiếc máy bay chiến đấu trước tiên chờ đợi trên đường rút lui của Ám Hắc Đại Công.
Trong bóng tối liên tục sáng lên ánh lửa.
Chủ hạm Ám Hắc Đại Công đang dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai càn quét máy bay chiến đấu.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu suy cho cùng lúc trước cũng là hạng hai, hơn nữa phối hợp cùng Chuột Bay Trên Trời cực kỳ ăn ý, sau khi hai bên bị cản trở một chút, rất nhanh liền dùng chiến lược hoán đổi vị trí lắc lư một chút, xuyên qua cản trở, hướng chủ hạm Ám Hắc Đại Công điều khiển đuổi theo.
Lúc này, Ám Hắc Đại Công đã căn bản quét sạch máy bay chiến đấu, thế nhưng anh cũng không theo kế hoạch nguyên bản nhân cơ hội rời đi, sau đó đi vòng lại!
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu và Chuột Bay Trên Trời tuy rằng kinh ngạc, mà rất ăn ý đến chia ra một cái tiến công một cái quay lại phòng thủ.
Hạm cánh trái bị bọn họ bỏ lại đằng sau đột nhiên phát động tấn công hướng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đang công kích Ám Hắc Đại Công. Mà hạm cánh phải cùng Quan Miên đồng thời xông tới thì lại cuốn lấy Chuột Bay Trên Trời.
Trước mắt tinh hạm của hai bên đều tách ra thành ba khối, trở thành sáu chiếc tinh hạm chiến đấu nhỏ đơn độc.
Kim Vũ Trụ nói: “Hai bên trái phải của chủ hạm chỉ dựa vào tấm chắn đạn phòng thủ, rất không đáng tin.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Tôi tin tưởng kỹ thuật lái xe của Mộng Xuân!”
Đang nói, bên phải liền bị đánh trúng, làm cho toàn bộ thân chiến hạm đều lắc lư một chút.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “… Cái chúng ta ngồi này hình như là tinh hạm, không phải tinh xe.”
Thanh Sam Công Tử nói: “Tiêu diệt từng bộ phận hay bắt giặc phải bắt vua trước?”
Tiêu diệt từng bộ phận là chỉ giải quyết cánh trái phải, bắt giặc phải bắt vua trước đương nhiên là trực tiếp đối phó Ám Hắc Đại Công.
Quan Miên đem chủ hạm vòng tới phía sau Chuột Bay Trên Trời, dùng hạm cánh trái làm bình phong, ngăn trở hạm cánh phải của đối phương quấy rầy, “Tạm không tiến công.”
Thanh Sam Công Tử nhíu nhíu mày.
Kim Vũ Trụ vuốt càm nói: “Cậu chuẩn bị hậu chiêu gì?”
Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên nói: “Có tình huống.”
Trên màn ảnh, chủ hạm của Ám Hắc Đại Công đột nhiên nghiêng hướng bên trái.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ồ? Có hai chiếc tinh hạm hướng bên này lái tới.”
Quan Miên nhíu mày. Hai chiếc?
Cậu nhìn chiếc chủ hạm đính hào quang trên màn ảnh kia, khóe miệng không tự chủ lộ ra nụ cười. Như vậy xem ra, ngay từ đầy anh đã nhìn thấu kế hoạch của cậu. Có lẽ là tại thời điểm cậu giao hẹn đem chiến trường đặt ở hình thức quần chiến?
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Có yêu cầu truyền tin.”
Quan Miên nói: “Mở ra.”
Mặt Ám Hắc Đại Công xuất hiện ở trên màn hình, “Buổi tối đi ăn chỗ nào?”
Quan Miên nói: “Tùy anh.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Không bằng ăn lẩu?”
“Được.” Quan Miên ngừng một chút nói, “Quán lần trước kia hải sản tươi quá ít.”
Ám Hắc Đại Công vuốt càm nói: “A, tôi biết có một quán hải sản tươi rất nhiều.”
“Hai người các cậu cho tôi một chút nghiêm túc đi!” Trợ thủ hạm trưởng của Ám Hắc Đại Công Jennifer không nhịn được nổi bão.
Ám Hắc Đại Công biết nghe lời phải mà nháy mắt một cái hướng Quan Miên nói: “Tôi rất nghiêm túc mà nói, tôi nhớ em.”
Jennifer: “…”
Quan Miên nhíu nhíu mày nói: “Vậy thì tốc chiến tốc thắng.”
Ám Hắc Đại Công cười nói: “Được.”
Truyền tin kết thúc, Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Em đột nhiên cảm thấy mình biến thành chim khách rồi.” (người xưa cho rằng chim khách báo tin vui)
Kim Vũ Trụ rung đùi đắc ý nói: “Còn là chim khách của hai cái Ngưu lang bạo lực.”
Mấy tia laser đột nhiên xen vào chiến trường, lập tức một bên khác cũng phóng ra tia laser.
Quan Miên nhanh chóng lùi lại, đang muốn bảo Chuột Bay Trên Trời cùng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu quay về phòng thủ, liền thấy hạm cánh trái Chuột Bay Trên Trời lái cùng hạm cánh phải bên Ám Hắc Đại Công va chạm, đồng quy vu tận!
Ngọn lửa rừng rực đồng thời rơi vào hai chiếc tinh hạm chạy tới trong màn hình.
Máy truyền tin của Quan Miên nhảy ra yêu cầu, lập tức kết nối.
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi đã đến muộn.”
Quan Miên nói: “Đến muộn dù sao cũng tốt hơn không đến.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Xem ra Ám Hắc Đại Công cũng mời đối thủ.”
Bạch Thảo Bao đảm nhiệm phó hạm trưởng của tinh hạm Phồn Tinh Hữu Độ nhảy ra nói: “Để em đối phó anh ấy!”
Thu Thiên Đãng Đãng đảm nhiệm trợ thủ hạm trưởng lườm cậu ta một cái, “Im lặng.”
Phồn Tinh Hữu Độ lơ đễnh mà cười nói: “Đợi một chút có rất nhiều cơ hội.” Hắn quay đầu nhìn về phía bên kia.
Tinh Phi Ngân mặt không thay đổi gật gật đầu, lập tức, truyền tin gián đoạn.
Cùng với sự gia nhập của Phồn Tinh Hữu Độ và một chiếc tinh hạm khác, tình thế trên chiến trường càng ngày càng bắt đầu biến hóa kỳ lạ.
Quan Miên suy nghĩ một giây, liền quyết định tấn công tinh hạm mới gia nhập. Trực giác nói cho cậu biết, chiếc tinh hạm này là Ám Hắc Đại Công tạm thời tìm tới, cho nên, hạm trưởng của tinh hạm hẳn là không phải Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh.
Suy đoán của cậu rất nhanh được chứng thực. Bởi vì đối phương chủ động phát truyền tin tới, vậy mà lại là Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường.
“Lại dám hướng tôi khiêu chiến, tôi rất nhanh liền sẽ khiến cậu biết, cái gì là mông hổ không được sờ!” Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường thở phì phò bỏ lại những lời này, liền phát động tấn công mãnh liệt.
Làm trọng điểm thường xuyên chịu sự chăm sóc của Ám Hắc Đại Công Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường tuyệt đối không phải kẻ vớ vẩn. Đặc biệt là tại phương diện công kích, có thể nói là kín kẽ không một lỗ hổng, thích dùng chiến thuật tấn công làm phòng thủ.
Bất quá đối phó người chơi như vậy Quan Miên rất có thủ đoạn. Tuy rằng sau khi chủ hạm tách khỏi hạm cánh trái và hạm cánh phải, phòng thủ trở nên khá yếu kém, nhưng chỉ cần năng lực điều khiển của hạm trưởng mạnh, thao tác linh hoạt tới nói, là có thể hóa giải cái hạng yếu này, giống y như nghề nghiệp kẻ ám sát này, độ nhanh nhẹn cao, giống nhau có thể dùng để làm phòng thủ. Quan Miên dựa vào thân thể chủ hạm nhỏ, đặc điểm thao tác linh hoạt hơn, chính diện chọc thủng phòng tuyến của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường, trực tiếp vòng đến phía sau.
Trong lòng Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường căng thẳng, lập tức tách ra.
Lúc trước Ám Hắc Đại Công dùng chiến thuật hệ thống cung cấp năng lượng coi như bom hắn đến nay ký ức hãy còn mới mẻ, tuy rằng hệ thống cung cấp năng lượng của tinh hạm không thể coi như tên lửa đạn đạo bay tới bay lui, nhưng một khi bị tấn công, hệ thống cung cấp năng lượng trên tinh hạm của mình giống nhau sẽ trở thành bom.
Ý nghĩ của hắn không sai, Quan Miên quả thật nhìn chằm chằm vào đánh hệ thống cung cấp năng lượng của hắn.
Hạm cánh trái cùng hạm cánh phải của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường song song bay đến ngăn cản, chủ hạm thì lại xoay một vòng, bỏ chạy đến trong chiến trường của Ám Hắc Đại Công và Phồn Tinh Hữu Độ.
Quan Miên đầy hứng thú mà cười cười, xuyên qua tuyến phong tỏa của hạm cánh trái cùng hạm cánh phải, theo sát phía sau.
Cho đến hiện nay, ngoài Phồn Tinh Hữu Độ chỉ tách hạm cánh phải Tinh Phi Ngân điều khiển ra, những tinh hạm khác đều đã tách thành các phần nhỏ, bắt đầu hỗn chiến rồi.
Máy bay chiến đấu của Phồn Tinh Hữu Độ và Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường dồn dập nhảy ra, ở giữa nhiễu loạn, khiến cho cục diện vốn đã rất phức tạp trở nên càng thêm phức tạp.
Từ thao tác thực lực tới nói, Phồn Tinh Hữu Độ, Quan Miên và Ám Hắc Đại Công xem như thê đội thứ nhất. Thực lực có lẽ có cao thấp khác biệt, nhưng khác biệt cũng không rõ ràng. Cúc Hoa Môn Lang Thiếu, Tinh Phi Ngân, Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường cùng với Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp điều khiển hạm cánh trái của Ám Hắc Đại Công là thê đội thứ hai. Hai vị phó hạm trưởng của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường và Bạch Thảo Bao thuộc về thê đội thứ ba, đây cũng là nguyên nhân Phồn Tinh Hữu Độ chậm chạp không đem Bạch Thảo Bao điều đến chiến trường.
Chẳng qua cho dù so sánh nhân số còn lại của hai bên, liên quân của Quan Miên và Phồn Tinh Hữu Độ so với liên quân của Ám Hắc Đại Công và Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường thêm một cao thủ thê đội thứ nhất, thử tiêu bỉ trường (18), Ám Hắc Đại Công không thể không phân tâm chăm sóc Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường, nằm ở trạng thái tương đối bị động.
(18) thử tiêu bỉ trường 此消彼长: chỉ cái này hạ xuống, cái kia bay lên, mọi việc đều có hai mặt hoặc nhiều mặt -> Anh Tước không cần phải một chọi hai nhưng đồng minh của ảnh lại yếu hơn đồng minh của Quan Miên
Quan Miên nhìn máy bay chiến đấu và tinh hạm bay lượn đầy trời, thật nhanh suy tư.
Dùng ưu thế trước mắt của bọn họ mà nói, đấu giằng co là bất lợi, bởi vì rất dễ dàng xuất hiện thất bại trên vận may, đem tình thế của hai bên đảo ngược lại. Cậu đang nghĩ như thế, đáy lòng đột nhiên sinh ra một luồng cảm giác cực xấu.
Quả nhiên, hạm cánh trái của bên Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường đột nhiên va chạm cùng hạm cánh phải Tinh Phi Ngân điều khiển, không chỉ như vậy, bởi vì hạm cánh trái đụng là bên trái, mà giống nhau Tinh Phi Ngân đụng là bên trái, cho nên một bên hạm cánh trái của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường thu được sự bảo vệ của ***g phòng hộ, chỉ là sức phòng ngự yếu đi, mà Tinh Phi Ngân lại là nổ tung tại chỗ.
“Đệt!” Hà Kỳ Hữu Cô hiếm thấy phát hỏa.
Không chỉ cậu ta, ngay cả Cúc Hoa Môn Lang Thiếu từng biểu đạt thiện cảm đối với Tinh Phi Ngân cũng bỏ qua Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp, bắt đầu đuổi theo đánh chiếc hạm cánh trái kia.
Phồn Tinh Hữu Độ bất đắc dĩ thả Bạch Thảo Bao ra.
Bạch Thảo Bao vừa ra trận, như cá gặp nước, trực tiếp chống lại Ám Hắc Đại Công.
Quan Miên đột nhiên chuyển hướng, đi đường vòng từ một bên khác, đánh gọng kìm Ám Hắc Đại Công.
Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường cùng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp chặn lại giữa đường, bị Phồn Tinh Hữu Độ ngăn cản.
Chiến tranh bởi vì Tinh Phi Ngân chết trận mà bước vào trạng thái gay cấn tột độ.
Máy bay chiến đấu dưới sự liều mạng càn quét của mấy tinh hạm lớn, số lượng càng ngày càng ít.
Bạch Thảo Bao điều khiển là là hạm cánh trái, cho nên năng lực phòng ngự bên trái của cậu ta mạnh nhất, khi tiến công cũng là bên trái đối mặt Ám Hắc Đại Công, sau đó dựa vào năm tia laser tiến công.
Ám Hắc Đại Công một bên phải đề phòng Quan Miên đánh lén, một bên phải tránh né Bạch Thảo Bao tấn công, có chút giật gấu vá vai.
Quan Miên đột nhiên nói: “Hướng Phồn Tinh Hữu Độ mượn năm chiếc máy bay chiến đấu.”
Hà Kỳ Hữu Cô, Thanh Sam Công Tử và Kim Vũ Trụ đều tò mò mà nhìn về phía cậu.
Quan Miên nói: “Thử thuật che mắt một chút.”
Hạm cánh trái va chạm cùng Tinh Phi Ngân đã bị trọng thương cuối cùng dưới sự đánh túi bụi của Cúc Hoa Môn Lang Thiếu hóa thành ánh lửa, hạm cánh phải của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường lập tức bổ sung vị trí, hai bên tiếp tục chém giết.
Ám Hắc Đại Công cùng Bạch Thảo Bao thì lại bắt đầu chơi đuổi bắt.
Quan Miên nhìn điểm và tọa độ lay động trên màn hình, không ngừng điều chỉnh phương hướng, đồng thời hạ lệnh với ba chiếc máy bay chiến đấu mượn tới từ trong tay Phồn Tinh Hữu Độ kia, “Số 12 quẹo sang trái ba mươi mốt độ, số 98 nghiêng sang phải hai độ, số 199 quẹo sang trái ba mươi ba độ, số 234…số 252… Sau khi đếm tới năm toàn lực xung kích! Một, hai, ba…”
Bốn…
Năm!
Số 12, số 98, số 199 từ ba phương hướng đụng về phía Ám Hắc Đại Công.
Ám Hắc Đại Công nhẹ nhàng tránh né.
Cùng lúc đó, số 234 và số 252 va chạm, trực tiếp đụng vào hệ thống cung cấp năng lượng, giả ra tia lửa cực lớn.
Ám Hắc Đại Công cau mày, tay bỗng nhiên hơi nghiêng sang bên cạnh.
Mà không còn kịp rồi, chủ hạm Quan Miên điều khiển bỗng nhiên từ trong tia lửa chui ra, toàn lực hướng Ám Hắc Đại Công đánh tới.
Ám Hắc Đại Công nở nụ cười. Tình cảnh này lại nhìn cực kì quen mắt, nhớ tới lần trước anh đánh bại Cúc Hoa Môn Lang Thiếu dùng chính là toàn lực đụng đến đánh phá ***g phòng hộ của đối phương. Anh nghiêng tinh hạm, dùng di chuyển đến giảm bớt lực.
Quan Miên chuyển hướng, dùng sức đụng qua.
Ầm một tiếng.
Tấm chắn đạn của Ám Hắc Đại Công bị đụng lõm vào trong.
Hà Kỳ Hữu Cô không nhịn được khẽ nguyền rủa nói: “Dựa vào cái gì chỉ là lõm vào một miếng chứ.”
Quan Miên quay đầu lại, lần thứ hai nhằm phía Ám Hắc Đại Công. Nhưng Ám Hắc Đại Công lần này học khôn rồi, trực tiếp tránh đi, đồng thời liên tục tiêu diệt hai chiếc máy bay chiến đấu số 12 và số 98. Hai chiếc chủ hạm như là hoàn toàn quên mất sự tồn tại của những người khác, tự cố tự (19) bắt đầu chơi đối chiến.
(19) tự cố tự 自顾自: chỉ để ý đến chuyện của mình
Cứ việc phía bên phải Ám Hắc Đại Công lõm vào trong một miếng, thế nhưng vừa không làm tổn hai được động cơ lại không làm tổn hại đạo hệ thống cung cấp năng lượng, ngay cả tấm chắn đạn cũng chưa phá hỏng, cho nên trên hành động cũng không có gì bất tiện. Hai bên thế lực ngang nhau.
Đột nhiên, một chiếc tinh hạm gia nhập vào giữa truy đuổi chiến của bọn họ, chỉ có điều không phải tấn công, mà là tìm kiếm che chở.
Không thể trách Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường, thao tác của Phồn Tinh Hữu Độ quá mạnh mẽ, như là biết trước, mỗi lần đều có thể chặn lại đường đi của hắn trước. Hai bên trái phải tấm chắn đạn bị những tia laser quét trúng một lần, đã rất yếu đuối không chịu nổi. Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp ngược lại là muốn giúp hắn, lại bị Cúc Hoa Môn Lang Thiếu kéo chết. Hai cái còn lại hiển nhiên không ngăn được Phồn Tinh Hữu Độ, cho nên hắn chỉ có thể hướng Ám Hắc Đại Công xin giúp đỡ.
Ám Hắc Đại Công cùng Quan Miên ngươi đuổi ta đánh như cá gặp nước, nhởn nhơ thoải mái, thế nhưng sau khi thêm vào Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường và Phồn Tinh Hữu Độ, liền trở nên hết sức vất vả, đặc biệt là Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường như là bị Phồn Tinh Hữu Độ quấn lấy sợ, thẳng thắn tấn công Quan Miên.
Quan Miên quả thực cầu cũng không được, nhanh nhẹn phản kích.
Thanh Sam Công Tử tự mình ngắm bắn, tia laser trực tiếp đánh vào vị trí Phồn Tinh Hữu Độ bắn trúng lần trước.
Chủ hạm của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường lắc lư một chút, tình huống không sai biệt lắm với phía bên phải của Ám Hắc Đại Công, đều là bộ dáng sắp rách da. Đây là Tinh Chiến, một khi rách da, người chơi trong tinh hạm trong thiết lập nhất định phải đối mặt tình trạng thiếu dưỡng khí, chẳng khác nào chết chậm.
Cho nên Ám Hắc Đại Công không thể không đi ra làm người yểm trợ của hắn.
Phồn Tinh Hữu Độ và Quan Miên không hẹn mà cùng chia ra hai phía tấn công, nhưng không phải tấn công Ám Hắc Đại Công, mà là công kích Thành Hoàng Miếu Bí ThưTtrường.
Cánh trái của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường hiển nhiên không chịu nổi bất kỳ đả kích nào.
Ám Hắc Đại Công bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng bên trái của mình đi chặn. Dù sao người giúp đỡ này là tự mình kéo vào, thời khắc mấu chốt không thể không quản.
Khóe miệng Quan Miên giương lên, “Phát máy bay trinh sát ra.”
Ầm ầm ầm.
Bên trái Ám Hắc Đại Công không chỉ bị tia laser quét một cái, còn bị ba chiếc máy bay trinh sát liên tục đâm vào ba cái.
Jennifer nói: “Đâm vỡ rồi.”
Ám Hắc Đại Công không nhịn được cười rộ lên.
Jennifer nói: “Chồng cậu đâm, có cần phải vui vẻ như thế không?”
Ám Hắc Đại Công hai tay gối ở sau gáy, thẳng thắn thả cho tinh hạm tự sinh tự diệt, dù sao sau khi đâm vỡ, tinh hạm sẽ thiếu dưỡng khí, tính như thua, “Tôi chỉ là dự kiến hạnh phúc nửa đời sau một chút thôi.”
Những người khác: “…”
Ầm.
Chủ hạm của Quan Miên nặng nề đụng tới!
Trong nháy mắt những người khác ở bên trong bao gồm Jennifer tại ánh lửa lóe lên, bản thân bị bật lại phòng chờ, trong đầu nghĩ tới chính là: Loại hạnh phúc này cũng chỉ có Ám Hắc Đại Công hưởng thụ nổi!
Tác giả có lời muốn nói: Orz xin lỗi, lâu như vậy mới hiện ra, vò đầu, chiến đấu thần mã, ghét nhất rồi TT. Đến đây toàn văn kết thúc, cảm ơn mọi người ủng hộ cho đến nay. O(∩∩)O
Mặt khác kèm theo cảnh tượng nhỏ sau khi chiến đấu ——
Ám Hắc Đại Công bị loại, Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường cũng biết không thể cứu vãn, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại một chút, liền tại Quan Miên cùng Phồn Tinh Hữu Độ liên thủ hóa thành ánh lửa.
Phồn Tinh Hữu Độ trở lại phòng chờ, đặc biệt tìm Quan Miên, nhìn thấy ID của cậu tìm không được, liền thông qua tìm tòi ID Hà Kỳ Hữu Cô truyền tống đến phòng chờ chỗ bọn họ.
Hà Kỳ Hữu Cô, Kim Vũ Trụ cùng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu trong phòng chờ chít chít oa oa mà ồn ào, duy chỉ không thấy Quan Miên. Hắn không khỏi hỏi: “Quan Miên đâu?”
Kim Vũ Trụ cùng Hà Kỳ Hữu Cô trăm miệng một lời nói: “Đi ăn lẩu rồi.”
Phồn Tinh Hữu Độ đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.
Kim Vũ Trụ nói: “Không cần phải nói cùng ai cùng đi đâu nhỉ?”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Tôi khá tò mò ai trả hóa đơn.”
Kim Vũ Trụ nói: “Theo tôi được biết, tiền của A Miên đều đã nộp lên.”
Phồn Tinh Hữu Độ kinh ngạc nói: “Quan Miên giao cho Bạch Anh Tước?” Hắn vẫn cảm thấy phải ngược lại.
Kim Vũ Trụ nói: “Như thế liền khỏi phải phát tiền lương rồi.”
(这样就省的发工资了 theo mình hiểu thì là Bạch Anh Tước giữ tiền của Quan Miên để khỏi mất công phát tiền lương:v cũng không biết có gì buồn cười nữa…)
Những người khác ngẩn người, đột nhiên hiểu được ý tứ của cậu ta, đều cười rộ lên.
Trong lòng Phồn Tinh Hữu Độ khẽ động, đột nhiên cảm thấy có chút ước ao, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh phai nhạt mất.
Một câu Mười bảy mãnh liệt yêu cầu thêm vào: Phồn Tinh Hữu Độ lôi kéo tay nhỏ của Kim Vũ Trụ. —— chỉ do phục chế, không có nghĩa là đi hướng CP.
Thuận tiện đánh cái quảng cáo cho văn mới, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ.
Khúc cuối tác giả nói gì mình cũng không hiểu lắm =))))
ôm chặn ngang, mình tìm thấy hai kiểu, mà nếu có thể nhìn xuống thành phố thì kiểu đầu tiên là đúng nhất =)))))
dạ minh châu:
Vậy là chương cuối cùng của “Toàn tức võng du chi khổ lực” đã kết thúc. Mình vẫn còn nhớ lúc mình bắt đầu đọc truyện này đã là chuyện của hơn ba năm về trước rồi. Lúc đó mình chỉ mới bắt đầu làm hủ, tìm được truyện hay là đọc ngấu nghiến, đọc đêm ngày. Mình chờ đợi mỏi mòn bên nhà Fang Cao Yuan (vì lúc đó mình chưa biết đọc QT), bẵng đi một thời gian lại thấy nhà Người Nào Đó edit tiếp lại lao vào chờ, chờ mãi chờ mãi rồi quyết định tự mình làm luôn cho lẹ (mặc dù không lẹ được bao nhiêu =)))))) Nghĩ thì có vẻ rất nhanh nhưng quay đầu nhìn lại mà mới đó đã hơn ba năm rồi, mình cũng không còn là cô bé học cấp 2 ngây thơ năm đó nữa. Hầy…
Đây là lần đầu tiên mình edit, mấy chương đầu lại còn chưa có QT nên có rất nhiều lỗi. Edit đôi khi cũng rất nản, nhìn số trang, số chữ chỉ muốn quăng qua một bên rồi chạy đi chơi, nhưng nghĩ đến mọi người ngồi chờ truyện như mình lúc trước lại ngồi edit. Cũng nhờ edit mà mình có thể đọc QT dễ hiểu hơn rất nhiều, cũng quen được những người bạn mới.
Cuối cùng, có thể nói, “Toàn tức võng du chi khổ lực” là một trong những truyện đam mỹ đầu tiên mình đọc, và khi đó, chưa bao giờ mình nghĩ có một ngày mình lại là người kết thúc nó. Cảm ơn mọi người đã lựa chọn đọc bản edit của mình. Tạm biệt, “Toàn tức võng du chi khổ lực” Đăng bởi: admin
Bại bởi Ám Hắc Đại Công, tâm tình của mọi người cũng được xem là bình tĩnh. Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cũng chỉ là nho nhỏ mà gây xích mích quan hệ gia đình hoà thuận giữa Quan Miên và Ám Hắc Đại Công một chút mà thôi.
Sau khi Quan Miên đăng xuất, Bạch Anh Tước đã chuẩn bị bữa ăn khuya kỹ càng đang đợi. Hai người giống với bình thường ăn qua bữa ăn khuya, tiện thể cùng nhau trêu chọc Cúc Hoa Môn Lang Thiếu một chút, sau đó lên giường ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Quan Miên sáng sớm thức dậy ăn xong bữa sáng, cho mèo ăn xong liền chuẩn bị đi làm.
Bạch Anh Tước tắm xong □ từ trong phòng tắm đi ra, thấy thế nghi hoặc nói: “Hôm nay công ty có việc gì sao?”
Quan Miên nói: “Tôi có việc.”
Bạch Anh Tước nhún vai. Mặc dù bọn họ đã xây dựng lên quan hệ hôn nhân vững chắc và quan hệ bạn đời tinh thần, nhưng cũng không có nghĩa là xoá bỏ không gian cá nhân của hai bên, đối với chuyện cảm thấy không cần nói không muốn nói hoặc là lười nói của nửa kia, bọn họ cũng sẽ không truy hỏi.
Quan Miên cầm lấy chìa khóa chuẩn bị đi, liền thấy Bạch Anh Tước kéo cậu, hướng cậu bĩu môi.
Quan Miên đến gần hôn một cái, lại bị Bạch Anh Tước nắm lấy vai, mạnh mẽ mà hôn lại.
Hai người dây dưa gần ba phút mới buông ra.
Bạch Anh Tước mổ xuống má bên phải của Quan Miên, cười nói: “Luyện tập lâu dài quả nhiên rất có hiệu quả.”
Quan Miên đưa tay lau đi nướt bọt tràn ra khóe miệng, sửa sang lại tóc mới rời đi.
Trở lại tổng bộ tập đoàn Thịnh An, cậu lập tức bảo Vu Ngư hẹn thời gian gặp mặt với Tôn Chí Hồng.
Năng suất làm việc của Vu Ngư rất cao, đi ra ngoài trong chớp mắt lại tiến vào nói: “Cố vấn Tôn nói từ giờ đến mười giờ đều có thời gian.”
Quan Miên để đồ xuống liền đi đến văn phòng của cố vấn Tôn.
Văn phòng của bọn họ ở cùng một tầng, đi tới đi lui vô cùng thuận tiện.
Khi Quan Miên gõ cửa vào phòng, Tôn Chí Hồng đúng lúc đang thu dọn gian phòng. Những cuốn sách đủ loại đủ dạng chất chồng trước kệ sách. Quan Miên nhìn hắn chiều cao có hạn, để sách vô cùng vất vả, liền chủ động mở miệng muốn giúp đỡ.
Tôn Chí Hồng cũng không lui bước, cười nói: “Đang cần dáng người cao to như cậu thế này hỗ trợ mới được.”
Thật ra có một loại thang tự động chuyên dùng để leo lên leo xuống, thế nhưng bên trong tập đoàn phần lớn dùng tư liệu điện tử, ngoại trừ số ít văn kiện cần kí tên ra, rất ít khi dùng đến giấy sách, cho nên không phân phối thang như vậy. Tôn Chí Hồng một năm hiếm thấy thu dọn sách một hồi, cũng liền lười nói ra.
Quan Miên nói: “Cố vấn Tôn thích giấy sách.”
Tôn Chí Hồng nói: “Đúng vậy. Tôi thích cảm giác lật sách.”
Quan Miên nói: “Sách điện tử có thể mô phỏng âm thanh lật sách.”
Tôn Chí Hồng nói: “Vậy làm sao giống nhau được. Cảm giác của con người bao gồm cảm giác tâm lý, đây không phải là lỗ tai có thể lừa dối.”
Trong lòng Quan Miên hơi động, “Trực giác ư?”
Tôn Chí Hồng nói: “Trực giác? Trực giác dĩ nhiên chính là cảm giác đầu tiên của cậu.”
Quan Miên nói: “Làm sao phân biệt nó là trực giác hay là kết luận tôi rút ra sau khi suy nghĩ ngắn ngủi vậy?” Đối với chuyên gia phân tích số liệu cao cấp mà nói, rất nhiều lúc suy nghĩ là chuyện ngay cả một giây cũng không cần thiết, tư duy theo quán tính khiến bọn họ rất dễ dàng rút ra đáp án của vấn đề, thật giống đại đa số người nghe đến một cộng một sẽ trả lời ngay lập tức là hai như nhau.
Tôn Chí Hồng từ trong túi lấy ra một vật, nắm trong nắm tay, “Trả lời ngay lập tức, bật lửa màu gì?”
“Màu đỏ.” Quan Miên trả lời cực nhanh.
Tôn Chí Hồng mở tay ra, quả nhiên là màu đỏ. Hắn cười nói: “Đây chính là trực giác.”
Đúng vậy, đây là trực giác. Quan Miên thừa nhận, bởi vì bên trong văn phòng của Tôn Chí Hồng bàn và kệ sách là màu nâu đậm, lọ hoa là màu trắng, hoa là màu vàng, quần áo trên người là màu xám đậm, tất cả những thứ này đều không thể biểu thị ra hắn là một người thích màu đỏ. Thế nhưng màu đỏ quả thật là trong nháy mắt sau khi hắn hỏi ra vấn đề hiện lên trong đầu của cậu.
Quan Miên nói: “Cũng không dễ dàng phân biệt.” Cái cảm giác này thầy giáo đã từng giảng qua, nhưng cậu thủy chung không có cách nào lĩnh hội, bởi vì mỗi lần trước khi cảm ứng được, suy nghĩ theo quán tính của cậu đã làm ra phân tích và quyết định, hoàn toàn xóa bỏ không gian trực giác tồn tại. Thế nhưng sau khi chơi trò chơi, vòng kết bạn của cậu chậm rãi được mở ra, tỉ trọng quan hệ qua lại giữa người với người chiếm cứ càng lúc càng lớn trong cuộc sống của cậu, cậu bắt đầu dùng cảm giác đến đối xử thế giới này, mà không phải dùng kinh độ, vĩ độ bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học và đủ kiểu công thức khác nhau. Mà cảm giác trực giác hư hư thực thực chính là xuất hiện vào lúc này.
Tôn Chí Hồng nói: “Có chuyện gì là dễ dàng đâu? Ăn cơm cũng không phải một chuyện dễ dàng, cậu có thể từ bên trong đồ ăn phân biệt ra được hàm lượng muối đường sao?”
Quan Miên nói: “Chúng phân bố chưa chắc là đều nhau.”
Tôn Chí Hồng gật đầu nói: “Đúng vậy, đầu bếp tốt xấu rất quan trọng, nhưng có một ít chuyên gia ẩm thực có thể làm được, tuy rằng không nhất định mỗi lần đều đúng. Có thể thấy được cùng là một chuyện, không chỉ người khác nhau tới làm, kết quả có thể không giống nhau, thậm chí ngay cả cùng một người thời gian khác nhau tới làm, kết quả cũng có thể khác nhau. Trực giác của con người cũng vậy. Trực giác của cậu có thể lần này là chuẩn, mà lần sau liền không chuẩn.”
Quan Miên kinh ngạc nhìn hắn.
Tôn Chí Hồng nói: “Có nhà khoa học phân tích nói trực giác là tín hiệu của não bộ tiếp thu được đối với từ trường vô hình. Mà tín hiệu cũng không nhất định là đúng, điện thoại có đôi khi cũng sẽ nhầm tuyến, không phải sao? Chẳng hạn như vừa nãy cái bật lửa này, cậu tiếp thu được tín hiệu chính xác, cho nên nó là đỏ. Nhưng cũng có thể do chịu ảnh hưởng của một loại nhân tố nào đó mà tiếp thu được tín hiệu của lọ hoa, vậy thì biến thành màu trắng rồi.”
Ánh mắt Quan Miên lấp loé.
Tôn Chí Hồng thấy trong mắt Quan Miên xuất hiện vẻ mê mang, đột nhiên cười to, vỗ vỗ vai của cậu nói: “Tôi nói như vậy cũng không phải là muốn dao động niềm tin của cậu hoặc là con đường đi tới trong tương lai, chỉ là muốn nói cho cậu…”
“Đường là không có điểm cuối.” Quan Miên tiếp lời. Thời điểm hiểu rõ trực giác, cậu cảm thấy trong cuộc đời của mình, một cánh cửa lớn vẫn luôn khép kín về phía mình kia rốt cục rộng mở rồi, bên trong chính là cung điện ánh sáng, thế nhưng buổi nói chuyện của Tôn Chí Hồng lại khiến cung điện này nhiều hơn một cánh cửa, mà bản thân vẫn chần chờ ở ngoài cánh cửa này như trước. Cậu thậm chí cảm thấy sau khi mở cánh cửa này ra, liệu có phải lại có một cánh cửa nữa không.
Tôn Chí Hồng khen ngợi nói: “Học một biết mười rất nhanh. Thật ra chúng ta được gọi là chuyên gia phân tích số liệu, phân tích số liệu là căn bản. Trực giác quả thật rất quan trọng, bởi vì khi dưới tình huống số liệu không đủ, chúng ta chỉ có thể đạt được phạm vi một cách đại khái mà không phải một số liệu tinh chuẩn, lúc này, trực giác có thể giúp chúng ta làm ra quyết định tương đối chính xác. Ngược lại, khi chúng ta không có cách nào xác định đáp án trực giác rút ra có chính xác không, phân tích số liệu cũng có thể trợ giúp chúng ta đi làm ra phán đoán.”
Quan Miên vuốt cằm nói: “Quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.”
Tôn Chí Hồng nói: “Nhưng cũng không phải mỗi một người đều có thể làm cho hai thứ đạt đến cân bằng hoàn hảo. Ví dụ như thầy giáo của cậu dựa vào trực giác hơn, còn tôi thích phân tích số liệu hơn.”
Quan Miên kinh ngạc nói: “Anh biết thầy giáo của tôi?”
Tôn Chí Hồng cười ha ha nói: “Bạn học cũ đấy. Lúc đó chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu một tầng này, mỗi ngày vì phân tích số liệu và trực giác bên nào quan trọng hơn cãi đi cãi lại. Sau khi tôi xem qua hồ sơ lý lịch của cậu liền gọi điện thoại cho hắn, hắn nói cậu là một đứa không thích nhất trong các học sinh tâm đắc của hắn, bởi vì cậu có trực giác mạnh mẽ nhưng sẽ không sử dụng, thà rằng mỗi ngày ngâm mình trong phân tích số liệu.”
Quan Miên đột nhiên lĩnh ngộ được, cái gọi là vận may cậu thi đậu chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, thật ra chính là trực giác! Bởi vì rất nhiều đề bài của chuyên gia phân tích số liệu cao cấp không có cách nào dùng phân tích số liệu để giải đáp, cho nên cậu bất tri bất giác lựa chọn đáp án cậu cảm thấy có khả năng chính xác, mà này vừa vặn chính là trực giác.
Hắn nói: “Tôi rốt cuộc đã rõ ràng tại sao hắn là thầy giáo mà cậu là cố vấn rồi.” Thân phận chuyên gia phân tích số liệu cao cấp tuy rằng doạ người, nhưng làm xí nghiệp mà nói, không thể mỗi lần đều dựa vào trực giác của cố vấn mà làm ra quyết định, chuyên gia phân tích số liệu cao cấp dựa vào phân tích số liệu hơn như Tôn Chí Hồng thế này hiển nhiên càng được xí nghiệp chào đón. Mà trên thực tế, Tôn Chí Hồng phân tích số liệu quả thật chuẩn như thần.
Tôn Chí Hồng nói: “Những lời này cậu cũng đừng để cho hắn biết.”
Quan Miên nói: “Thầy giáo sẽ không tức giận với tôi.”
Tôn Chí Hồng thở dài, “Nhưng mà hắn nhất định sẽ chạy đến tìm tôi trút cơn giận dữ.”
Quan Miên nở nụ cười.
Tôn Chí Hồng nói: “Tôi biết cậu lâu như vậy, rất ít nhìn thấy cậu cười.”
Quan Miên nói: “Thói quen.”
Tôn Chí Hồng nói: “Tước gia trái lại là thường xuyên cười, nhưng cảm giác hai người các cậu cho người khác lại rất giống nhau.”
Quan Miên nói: “Trực giác hay phân tích?”
Tôn Chí Hồng cười nói: “Đều có. Đối với cùng một người, tôi đã rất khó phân biệt được là trực giác hay phân tích. Bởi vì mắt nhìn người đầu tiên, ngoài trực giác ra, bề ngoài nét mặt quần áo của đối phương sẽ cho tôi một ấn tượng nhanh chóng mà tổng hợp.”
Ánh mắt Quan Miên lóe lóe. Cậu đột nhiên nhớ đến lúc trước khi Kim Vũ Trụ mê mẩn tiểu thuyết võ hiệp luôn luôn treo bên miệng người kiếm hợp nhất.
Tôn Chí Hồng nói: “Nhưng ở điểm này, Tước gia lợi hại hơn.”
Quan Miên hơi kinh ngạc.
Tôn Chí Hồng nói: “Hắn dường như trời sinh có thể đem trực giác và phân tích đạt được cân bằng vi diệu.”
Quan Miên nhớ đến vài lần giao chiến lúc trước cùng Bạch Anh Tước, không tự chủ được gật gật đầu. Trước đây cậu cho là Bạch Anh Tước dựa vào đều là trực giác, nhưng bây giờ nghĩ lại kĩ càng, chỉ dựa vào trực giác không có khả năng đạt đến mức chính xác như vậy. Chuyên gia phân tích số liệu cao cấp đối với Bạch Anh Tước mà nói, chỉ kém một cuộc thi. Đồng thời, cậu cũng có thể hiểu được tại sao Bạch Anh Tước không thích Phồn Tinh Hữu Độ, thật giống như ngăn cách của Tôn Chí Hồng và thầy giáo của cậu, bọn họ trên trực giác và phân tích tồn tại xu hướng khác biệt, thế cho nên hai bên đối với phương pháp làm việc của đối phương đều có cảm giác khó ở.
Giúp Tôn Chí Hồng đem tất cả những cuốn sách sắp xếp xong đi ra, tâm tình cùng bước chân của Quan Miên đều trở nên vô cùng thoải mái.
Con đường của cậu còn dài đằng đẵng, nhưng cậu đã đến trạm nghỉ ở giữa, có thể trải qua một phen nghỉ ngơi và hồi phục lại lên đường một lần nữa. Mà lần lên đường này, mục tiêu của cậu không còn là cái điểm cuối không thấy được kia nữa, mà là phong cảnh mỹ lệ ven đường.
Từ sau khi thua bởi Ám Hắc Đại Công, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu liền cảm thấy trên người Quan Miên hình như có cái gì đó không giống, không giống đến… Hắn có đôi khi cảm thấy sự tồn tại của chính mình là thùng rỗng kêu to.
“Tôi dùng cánh trái tấn công kẻ địch, các cậu chuẩn bị sẵn sàng, lúc cần thiết có thể phân chia cánh phải, bảo vệ chủ hạm.” Quan Miên nói xong, nhanh chóng chạy đến phía cánh trái.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nhìn một vị phó hạm trưởng khác Chuột Bay Trên Trời tập trung vào chuyên môn chuẩn bị, yên lặng không nói.
Rõ ràng thời điểm lần đầu tiên hợp tác, cậu còn cân nhắc đến uy tín làm hạm trưởng của mình, không bác bỏ quyết định của mình ngay mặt, sao trong một đêm liền thay đổi rồi? Chẳng lẽ là mình lần đầu tiên chỉ huy quá kém, cho nên bị khinh thường triệt để rồi.
Nghĩ tới đây, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu quyết định phải phấn khởi đánh lại, “Con Chuột, cậu tách ra đi.”
Chuột Bay Trên Trời nhìn đối phương không hề tấn công mãnh liệt, cau mày nói: “Tại sao?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cười gian rộ lên, “Cậu quên chúng ta là làm sao lập nghiệp à?”
Chuột Bay Trên Trời kinh ngạc nói: “Cậu dự định dùng một chiêu kia?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Không thể để cho Mộng Xuân đem tất cả công lao đều cướp đi chứ.”
Quan Miên chỉ huy hạm cánh trái đã giết vào trong đống máy bay chiến đấu, đang dùng tư thế thu gặt điên cuồng phá tan trận dày đặc (1) đối phương xếp ra.
(1) trận: từ dùng trong chiến thuật, chỉ hàng lối hoặc phương thức bố trí quân lính tác chiến, trận dày đặc có thể hiểu là bố trí máy bay chiến đấu tập trung đông xung quanh chủ hạm
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu thấy Chuột Bay Trên Trời còn đang nhìn mình, không khỏi mò mặt nói: “Đừng nói với tôi trên mặt có gì đó, trong toàn tức võng du không dùng cái câu cũ rích này.”
Chuột Bay Trên Trời nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu đã quen đóng vững đánh chắc (2) rồi.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu quệt miệng, “Đáng ghét. Cậu đang ám chỉ tôi cần phải tìm một người giao phó cả đời ấy à? Ôi, không phải tôi không muốn, thật sự là người đức hạnh cùng tài hoa không phân chính phụ, bề ngoài cùng nội hàm kiêm tu (3) giống tôi thế này…”
(2) 稳扎稳打 đóng vững đánh chắc: ổn thỏa và có nắm chắc mà đánh trận
(3) 内涵 nội hàm: cảm giác đẹp đẽ bên trong, không phải là thứ ở bên ngoài, biểu hiện ra, mà là ở bên trong, thứ ở sâu bên trong sự vật, do đó cần phái cố tình tìm kiếm, khai quật mới có thể nhìn thấy. Mỗi người có cách cảm nhận nội hàm khác nhau.
兼修 kiêm tu: có thể hiểu là song tu bề ngoài cùng nội hàm kiêm tu -> vừa có bề ngoại đẹp vừa có nội hàm tốt
“Mộng Xuân Không Tỉnh sắp diệt sạch kẻ địch rồi.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu thầm nói: “Nhất định là Ám Hắc Đại Công không thỏa mãn cậu ta, mới để cho cậu ta đói khát như thế!” Hắn vén tay áo một cái, “Cậu đi đi.”
Chuột Bay Trên Trời đã chạy vào hạm cánh phải.
Chủ hạm cùng hạm cánh tách ra hai phần, hạm cánh phải che nghiêng ở trước mặt chủ hạm.
Phe địch xem thời cơ, lập tức phát động công kích mãnh liệt về hướng hạm cánh phải.
Bạch Thảo Bao đi theo Quan Miên trên hạm cánh trái nghi ngờ nói: “Đây là ý gì?”
Quan Miên ngồi ở chỗ lái tàu, suy nghĩ một chút nói: “Bọn họ muốn dùng hạm cánh phải làm lá chắn yểm trợ chủ hạm tấn công. Chiến thuật trước đây Lang Thiếu thường dùng.”
Bạch Thảo Bao nói: “Hợp tác nhiều lần như vậy, không thấy hắn dùng qua đó.”
Quan Miên nói: “Hôm nay có thể mở mang kiến thức một chút.”
Vì cố ý thăm dò thực lực của Cúc Hoa Môn Lang Thiếu, Quan Miên đặc biệt trì hoãn công kích, đồng thời rút khỏi phạm vi tấn công của chủ hạm đối phương.
Bởi vậy, áp lực Cúc Hoa Môn Lang Thiếu và Chuột Bay Trên Trời đối mặt càng lớn hơn nữa. Nhưng bọn hắn phối hợp khá ăn ý, hạm cánh phải của Chuột Bay Trên Trời vừa phòng ngự vừa tấn công, mà chủ hạm của Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bởi vì che ở mặt sau của hạm cánh phải, cho nên cơ bản không chịu tổn thương gì, trái lại dựa vào yểm trợ chợt trái chợt phải mà tấn công điểm yếu của đối phương.
Mắt thấy tinh hạm của hai bên càng ngày càng gần, đối phương đột nhiên tăng tốc.
Hà Kỳ Hữu Cô hết hồn nói: “Lại đâm nữa?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bình chân như vại mà kéo tay lái, đem chủ hạm kéo về sau.
Ầm.
Hạm cánh phải và tinh hạm của đối phương đâm vào nhau, thả ra ánh lửa, nhưng do hai bên cách một khoảng cách, cho nên khi hạm cánh phải bị đâm đến lùi về phía sau, cũng không có đụng đến chủ hạm.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bỗng nhiên quẹo trái, ra lệnh nói: “Tấn công lỗ hổng của đối phương!”
Va chạm bình thường là cả hai đều thiệt, cho nên hạm cánh phải tổn hại, vị trí va chạm của đối phương bị đâm ra một lỗ hổng. Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nhắm ngay lỗ hổng tấn công, đem lỗ hổng kéo ra, để máy bay chiến đấu thừa cơ từ lỗ hổng giết vào!
Những người chơi điều khiển máy bay chiến đấu cũng là người chơi hợp tác cũ, linh hoạt giống như con ruồi, lắc lư một chút liền tiến vào bên trong, sau một lát, tinh hạm của đối phương bắt đầu nổi lửa xung quanh tựa như kiểu phim điện ảnh truyền hình vậy, cuối cùng bị tiêu diệt.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu chống nạnh cười to nói: “Đập đầu vào tường tự tử cũng là cần bản lãnh đó! Lúc chủ hạm hạm cánh trái hạm cánh phải chưa tách ra liền đâm hạm cánh phải của đối phương, quả thực chính là tự tìm đường chết. Tôi thực sự là quá anh tuấn uy vũ rồi!”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Đối phương tự tìm đường chết, anh thắng không phải lý lẽ chính đáng sao? Anh tuấn uy vũ chỗ nào? Còn làm hại Chuột Bay Trên Trời cùng đối phương tuẫn tình (4)!”
(4) tuẫn tình: chết vì tình – vì tình yêu gặp trở ngại mà tự tử
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu tức giận nói: “Ai nói hắn và đối phương tuẫn tình?! Con Chuột hắn sống là người của tôi, chết là hồn của tôi!”
Thân thể Hà Kỳ Hữu Cô run rẩy, “Quá buồn nôn rồi!”
Quan Miên đột nhiên gửi yêu cầu truyền tin đến.
Sau khi Hà Kỳ Hữu Cô kết nối, liền thấy mặt Quan Miên xuất hiện ở trên màn hình lớn, “Còn không rút lui?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Con Chuột tuy rằng tuẫn tình…a phi, chết trận rồi, thế nhưng cậu và tôi không phải vẫn còn sao? Chúng ta lại phối hợp phối hợp một lần đi?”
Quan Miên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt nói: “Không muốn.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nghi hoặc nói: “Tại sao?”
Quan Miên nói: “Cản đao cho cậu rất mất mặt.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu: “…”
Bất kể thế nào, trận đấu này nhìn chung đánh ra phong thái trước kia của Cúc Hoa Môn Lang Thiếu, chẳng qua lúc sau hắn bị đơn vị cử đi công tác nước ngoài, gần nửa năm. Nửa năm này Quan Miên ngoài mỗi tuần đi chơi tinh hạm hai lần để quen thuộc cảm giác dùng tinh hạm chiến đấu ra, những thời gian khác đều cùng Hà Kỳ Hữu Cô bọn họ tiêu hao trên máy bay chiến đấu loại nhỏ loại trung, kinh nghiệm quả nhiên tăng nhanh như gió.
Chờ Cúc Hoa Môn Lang Thiếu trở về, giá trị kinh nghiệm (EXP) của Quan Miên đã vào hàng ngũ mười vị trí đầu, mà giá trị kinh nghiệm của hắn thì lại rớt xuống thứ tám.
Đối với việc này, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu rất tức giận, cực kỳ tức giận, tức giận đến không ngờ.
Chuột Bay Trên Trời một câu nói giải đáp bí ẩn tức giận của hắn, “Tôi sẽ không nói cho người khác cậu họ Vương đâu.”
(Vương đứng vị trí số Tám (Bát) => Vương Bát Đản =)))))) => mắng là đồ “trứng rùa” vì ‘Vương bát” là rùa và ‘đản’ thì nghĩa là “trứng”, ý chửi là “cái đồ ngay cả rùa cũng hơn ngươi!”…cũng mang nghĩa chửi “Đồ rùa rụt cổ!” Ý chỉ người không dám đương đầu với chuyện khó khăn, thích trốn tránh, etc… – Theo Trà Ốc Tàng Kiều)
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu run ngón tay chỉ vào mũi hắn, “Cậu còn nói không nói cho người khác?”
Chuột Bay Trên Trời nhìn quanh đám Quan Miên, sau đó gật gật đầu nói: “Bọn họ không phải người khác.”
Hà Kỳ Hữu Cô cười híp mắt nói: “Tôi cũng sẽ không nói cho người khác anh họ Vương, tên xếp thứ tám. Tôi nhiều nhất chỉ công bố một chút ở trên top diễn đàn.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu u oán nhìn Quan Miên nói: “Cậu có phải là dự định không cần tôi nữa?”
Quan Miên nói: “Đang cân nhắc.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu kinh hãi, “Cậu lại có thể thật sự đang cân nhắc? Coi như tôi không phải thứ hai tôi cũng là thứ tám đó! Thứ tám đó. Còn cao hơn cậu hai thứ tự đấy!”
Quan Miên nói: “Chúng ta so một trận đi.”
“… Tới thì tới!” Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cảm thấy bản thân bị miệt thị thật sâu rồi, điều này làm cho hắn tiếp tục tức giận, càng thêm tức giận. Lúc đầu hắn chọn Quan Miên chỉ là muốn mượn tay Quan Miên khiến Ám Hắc Đại Công nội bộ mâu thuẫn, gia đình không hòa thuận thôi, ai bảo hắn thắng mình nhiều lần như vậy! Thế nhưng không nghĩ tới mình mới đi công tác nửa năm, Quan Miên liền dự định qua cầu rút ván rồi, thật sự là —— này có thể nhịn thì cái gì không thể nhịn!
Hai bên điều binh khiển tướng, mang binh mã chỉnh tề tại vũ trụ mênh mông tiến hành một trận đại chiến.
Lần đại chiến này, Tinh Phi Ngân cũng tham gia, cùng nhau đảm nhiệm phó hạm trưởng với Hà Kỳ Hữu Cô.
Sau đại chiến, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu ẩn tình đưa tình (5) mà nhìn Quan Miên nói: “Đáng ghét, cậu làm sao có thể xuống tay với người ta tàn nhẫn như thế chứ?… Hu hu, cậu không thể có người mới không cần người cũ a! Loại đại hí (6) phá đài của Ám Hắc Đại Công này nhất định phải tính tôi một phần!” Hắn một bên nói còn một bên nhìn chăm chú Tinh Phi Ngân, tuy không biết lai lịch của người này, nhưng mới nãy hạm cánh trái hắn lái là sức công kích mạnh nhất góc độ tiến công xảo quyệt nhất.
(5) ẩn tình đưa tình 含情脉脉: dùng ánh mắt đầy ắp dịu dàng ôn nhu, yên lặng bày tỏ tình cảm của mình, thường dùng để hình dung cô gái đối mặt người yêu mang vẻ mặt hơi thẹn thùng nhưng lại vô hạn thân thiết. Tiếng Anh: exuding tenderness and love through eyes (tạm dịch: rỉ sự dịu dàng và yêu thương qua đôi mắt =))))
(6) đại hí 大戏: kịch hát quy mô lớn đủ loại vai diễn, chi tiết phức tạp
Quan Miên nói: “Xem biểu hiện đi.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu: “…” Loại thái độ này, thật sự là khiến người muốn không tức giận cũng không được.
Thật ra lúc trước Quan Miên cùng Ám Hắc Đại Công đã giao chiến qua vài lần, nhưng hai bên đều là tiểu đả tiểu nháo (7), nhiều nhất dùng chiến thuật thăm dò thăm dò, thắng thua đều là do người chơi điều khiển máy bay chiến đấu và công kích phòng ngự phân ra. Quan Miên chưa đem hết toàn lực, Ám Hắc Đại Công liền cùng cậu chơi, dùng cách nói của Hà Kỳ Hữu Cô, hai người kia chính là buồn nôn quá cô đơn, cho nên cố ý chạy đến buồn nôn cho mọi người xem.
(7) tiểu đả tiểu nháo 小打小闹 quy mô nhỏ
Kinh nghiệm của Quan Miên trong lúc đùa giỡn nhanh chóng nhảy cao, rất nhanh vượt qua thứ chín, theo sát Cúc Hoa Môn Lang Thiếu.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lại có lời oán hận, chua lè lè mà nói: “Có một nam nhân tốt chính là không giống nhau a, cùng ăn cùng uống cùng ngủ còn cùng luyện tập.”
Quan Miên thuận miệng nói: “Cậu cũng có thể tìm một người.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lập tức bay lên, “Lần trước cái người gọi là Tinh Phi Ngân kia lúc nào lại đến hả? Nhà hắn ở đâu hả, đang làm gì, bao nhiêu tuổi rồi, chưa đính hôn với người ta hả?”
Quan Miên dùng hai chữ một động tác tay trả lời tất cả vấn đề của hắn, “Hỏi cậu ta.” Nơi ngón tay hướng đến, Hà Kỳ Hữu Cô.
Hà Kỳ Hữu Cô không để ý đối thoại của bọn họ, hí ha hí hửng mà chạy tới nói: “Có cái gì không biết muốn xin em chỉ bảo?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nhào tới nói: “Cậu cùng Tinh Phi Ngân rất quen thuộc à?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Cái này phải xem thời điểm nào.”
“Thời điểm nào?”
“Lúc thường, nửa quen nửa không. Làm bài tập, có chút quen. Viết luận văn, quen! Thi cử, khá quen.” Hà Kỳ Hữu Cô nói xong, nghi hoặc mà nhìn hắn, “Anh hỏi cái này để làm gì?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nghi ngờ đánh giá cậu ta vài lần, “Các cậu quan hệ gì?”
“Bạn cùng lớp đó.” Hà Kỳ Hữu Cô thuận miệng nói.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Hắn nhìn qua không giống như là người lấy giúp người làm niềm vui a.”
Hà Kỳ Hữu Cô đúng lý hợp tình nói: “Tôi là người hầu nhỏ của hắn, hắn không che chở tôi che chở ai?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lầu bầu nói: “Tôi lại cảm thấy cậu như con dâu nuôi từ bé của hắn.”
Hà Kỳ Hữu Cô ngay lập tức giống y như ăn phải ruồi, sắc mặt phát xanh, “Anh nói cái gì?!”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nhìn cảm thấy rất kinh khủng, tìm cái cớ chuồn mất.
Quan Miên đột nhiên nhẹ nhàng mà phun ra một câu, “Chẳng lẽ không phải?”
“Dĩ nhiên là không phải!” Hà Kỳ Hữu Cô phẫn nộ, “Em dù gì cũng là một người đàn ông, làm sao lại là con dâu nuôi từ bé?!”
Quan Miên nói: “Ừ, là chồng nuôi từ bé.”
Hà Kỳ Hữu Cô: “…”
Bị Quan Miên kích thích, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu tức giận phấn đấu, vừa có thời gian liền lên Tinh Chiến, hơn nữa khôi phục bốc đồng lúc trước, không dùng lại đấu pháp dè dặt, có đến vài lần công lao tiêu diệt kẻ địch đều bị hắn nhận đi, kinh nghiệm nâng cao thêm một bước, cư nhiên lên tới hạng thứ bảy.
Bất quá hắn hăng hái, Quan Miên cũng không nhàn rỗi, không nhanh không chậm mà đuổi theo bước chân của hắn như trước.
Người lĩnh chạy (8) là tốn sức nhất, nhất là mặc kệ hắn cố gắng thế nào đều không thể mở ra khoảng cách với người phía sau kia. Cho nên sau khi kiên trì hai, ba tháng, hắn đầu hàng, cực kỳ chân thành mà mời Quan Miên vượt lên trên càng nhanh càng tốt đi, để hắn thôi không luôn thấp tha thấp thỏm, vừa có thời gian liền xem bảng xếp hạng.
(8) lĩnh chạy 领跑: pacemaker, người dẫn đầu trong cuộc đua
Quan Miên nói: “Phải chọn ngày tốt.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu buồn bực nói: “Ngày hoàng đạo ư? Chẳng lẽ nhiều ngày như vậy một cái ngày hoàng đạo cũng không có?”
Quan Miên tiếp tục chơi cờ.
Bọn họ bây giờ ngoài gặp mặt trong tinh chiến ra, có lúc cũng sẽ đi loại trò chơi thư giãn khác, chẳng hạn như câu cá, trồng rau chờ đến bồi dưỡng tình cảm sâu đậm (9). Có đến vài lần hắn tìm Quan Miên, đều thấy cậu đang chơi cờ tối (暗棋). Hắn tò mò đi theo chơi qua mấy lần, thua rối tinh rối mù. Hắn có đôi khi thậm chí nghi ngờ Quan Miên có mắt nhìn xuyên tường, nếu không thì cậu làm sao có thể tinh chuẩn mà đoán được quân Tướng và Tương ở nơi nào, sau đó lén lén lút lút phái tiểu binh tiểu tốt đi qua.
(9) đào dã tình thao 陶冶情操 bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, theo những gì mình tìm được thì có lẽ là bồi dưỡng đạo đức hoặc bồi dưỡng năng khiếu chăng? Không có khái niệm nào rõ ràng cho nó hết…
Đối với việc này, Quan Miên khiêm tốn biểu thị, là vận khí.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lần đầu tiên thấy cậu khiêm tốn như vậy, có chút không thích ứng.
Quan Miên nói thê: “Tôi vận khí bình thường, là cậu thời vận quá xấu.”
“…”
Từ đây, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu liền thành chân quân tử khoanh tay đứng nhìn xem cờ không nói.
Thật ra Quan Miên rất sớm đã phát hiện chơi cờ tối có thể rèn luyện trực giác của cậu, so với vừa mới bắt đầu mười có chín mất linh, cậu đã chậm rãi mò mẫm đến bây giờ mười có sáu, bảy linh, về phần ba, bốn còn lại, dựa vào năng lực phân tích cùng với vận dụng chiến thuật linh hoạt có thể thắng. Cho nên cậu bây giờ chơi cờ không phải là chơi cùng người chơi khác, mà là chơi cùng bản thân, để càng tiến thêm một bước bắt lấy và nắm vững trực giác chính xác.
Bất quá bị Cúc Hoa Môn Lang Thiếu thúc giục một chút, Quan Miên rốt cục chịu khó hai lần, đấu liên tục bốn trận, vượt lên Cúc Hoa Môn Lang Thiếu.
Sau khi vượt lên, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lập tức đến chúc mừng, đồng thời mong đợi hỏi: “Định lúc nào khai chiến?” Lúc trước hắn kinh nghiệm cao, không có cách nào gia nhập khi Quan Miên làm hạm trưởng cùng Ám Hắc Đại Công khai chiến, thật vất vả hạn chế kinh nghiệm cao thấp đã không còn, tính tích cực của hắn hết sức tăng vọt.
Quan Miên nói: “Ngày hoàng đạo.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu sửng sốt một chút, “Ngày tốt thế nào? Thích hợp động thổ hay là thích hợp xuất hành?”
Quan Miên nói: “Thích hợp cưới gả.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đầy đầu dấu chấm hỏi, “Đó là ngày nào?”
Quan Miên nói: “Ngày mai.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu theo dõi cậu lâu thật lâu, hạ giọng nói: “Lẽ nào cậu dự định ngày mai đánh bại hắn sau đó ly hôn tái giá?” Hắn nói xong phát hiện Quan Miên dùng ánh mắt kỳ dị theo dõi hắn, không khỏi tâm lý sợ hãi nói, “Cậu nhìn cái gì?”
Quan Miên nói: “Nhìn một người không ai thèm lấy mỗi ngày lo bò trắng răng mà suy nghĩ vấn đề tái giá.”
“… Ai nói tôi không ai thèm lấy?!” Cúc Hoa Môn Lang Thiếu rít gào, nhưng chính chủ đã đăng xuất.
Từ khoang trò chơi đi ra, phát hiện cửa sổ đang đỉnh đạc mở rộng, gió lạnh vù vù thổi vào.
Tuyết Sơn như cái đồ chặn giấy lớn, kéo đuôi đè lên khung cửa sổ, nhìn thấy Quan Miên lại đây, lười biếng kêu lên một tiếng.
Quan Miên dừng bước lại.
Ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên ánh đèn.
Một đường dài bảng trong suốt nối liền cửa sổ và xe cực quỹ, hai bên bảng trong suốt nhấp nháy nhiều điểm ánh đèn màu hồng.
Bạch Anh Tước đứng ở trước xe cực quỹ, nâng hoa hồng, nụ cười sáng lạn. Nếu như không chú ý bảng trong suốt, anh nhìn qua tựa như trôi nổi giữa không trung.
Quan Miên đi đến trước cửa sổ, ôm ngực nói: “Tôi chưa nói cho anh biết, tôi sợ độ cao?”
Bạch Anh Tước cười nói: “Ngày đó kết hôn đã nói qua.”
Quan Miên nói: “Tôi nghĩ tôi có thể nhắc lại một lần.”
Bạch Anh Tước sải bước mà đi tới, dường như hoàn toàn không nhận ra bản thân thật sự đứng trên không cao hơn mười mấy tầng lầu. Anh đi đến trước mặt Quan Miên, đem hoa hồng đưa tới.
Quan Miên nhận lấy.
Lập tức Bạch Anh Tước khom lưng, muốn đem Quan Miên ôm lên.
Khuỷu tay phải của Quan Miên chặn lại bờ vai anh, như cười như không nói: “Để tôi.”
Bạch Anh Tước nháy mắt một cái, biết nghe lời phải mà từ trong tay cậu tiếp nhận hoa, sau đó tùy tiện giơ cánh tay lên, trong mắt tràn đầy ý cười.
Quan Miên nắm lấy khung cửa sổ đi trên bệ cửa sổ, Tuyết Sơn thức thời mà hướng bên cạnh nhích lại gần.
Gió thổi áo sơmi của hai người.
Quan Miên khom lưng, sau đó mạnh mẽ dùng một chút lực, đem Bạch Anh Tước chặn ngang (chèn lên eo) ôm lấy.
Bạch Anh Tước từ trên cao nhìn thành phố yên tĩnh, cười khổ nói: “Tôi có chút hối hận dùng cách này ra ngoài rồi.”
Quan Miên không lên tiếng, mà là ôm thật chặt anh, sau đó đi từng bước một đi về hướng xe cực quỹ.
Bạch Anh Tước nằm trên cánh tay của cậu, cảm giác đôi cánh tay gánh chịu toàn bộ trọng lượng của anh kia đang run lên nhè nhẹ, trong lòng lại một chút cũng không lo lắng trọng lượng cơ thể của mình sẽ đè vỡ chúng nó ngã xuống.
Giày của Quan Miên đập vào trên bảng trong suốt, phát ra âm thanh ‘cạch cạch’, lại phá lệ thâm hậu kiên định.
Một đoạn đường ngắn ngủi, lại bởi vì động tác lắc lắc lư lư của Quan Miên mà trở nên dài dằng dặc.
Thật vất vả bước lên xe cực quỹ, cậu lập tức đem Bạch Anh Tước buông ra.
Bạch Anh Tước ôm cậu, tiện thể giúp cậu nhẹ nhàng xoa bóp vai và cánh tay đau mỏi, cười nói: “Lần sau loại việc nặng này để tôi là được rồi.”
Quan Miên ngồi dậy, nhìn anh nói: “Lúc anh mệt mỏi, để tôi chống đỡ giúp anh.”
Bạch Anh Tước không nhịn được hôn cậu triền miên một lát mới nói: “Nếu là lời của em, tôi mãi mãi không có cơ hội mệt mỏi.”
Quan Miên sắc mặt hồng hào, cười nhạt, xoay người đi đến chỗ phó lái ngồi xuống.
Bạch Anh Tước thu hồi bảng trong suốt, sau khi làm cho Tuyết Sơn rời khỏi bệ cửa sổ, dùng điều khiển từ xa đóng cửa sổ trong nhà, mới ngồi trên chỗ điều khiển, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Em không hỏi đi đâu?”
Quan Miên nói: “Quan trọng không?”
Bạch Anh Tước cười to.
Xe dừng lại bên bờ biển.
Căn cứ xây dựng thành phố trên không đang sáng lên một chuỗi lại một chuỗi đèn đóm, xa xa mà nhìn, như là xâu thành dây chuyền dạ minh châu.
Bạch Anh Tước kéo Quan Miên vai sóng vai mà ngồi xuống trên bờ cát.
Gió biển đẩy đưa sóng biển, một làn lại một làn sóng kéo tới.
Trời đất phảng phất như quay lại sự yên lặng bình thản thuở hỗn độn sơ khai (10).
(10) hỗn độn sơ khai 混沌初开: là khi Trái Đất mới được hình thành, chưa có sự sống
Căn cứ xây dựng thành phố trên không đột nhiên vọt lên một viên sao băng màu đỏ, nổ tung ở giữa không trung, hạ xuống đầy trời pháo hoa điện tử hình trái tim màu hồng phấn.
Bạch Anh Tước hôn vành tai Quan Miên một cái, “Anh yêu em.”
Khóe miệng Quan Miên khẽ nhếch, nghiêng đầu đáp lại.
Bạch Anh Tước hôn đến mê mẩn, tay trái thành thạo mà tháo nút áo của Quan Miên ra, vuốt ve một đường đi xuống. Đột nhiên, xúc cảm lạnh như băng nơi cần cổ thoáng hạ thấp nhiệt độ cơ thể anh, anh cúi đầu, liền thấy một chuỗi dây xích màu bạc lắc lư mà rũ xuống trước ngực. Anh cầm lấy mặt dây, là một người thu nhỏ cỡ ngón tay, mặc tây trang phẳng phiu, nhìn như bình tĩnh, lại không che giấu được dáng vẻ vui mừng nơi đầu lông mày, trông rất sống động, tựa như Quan Miên phiên bản thu nhỏ.
“Kỉ niệm một năm ngày cưới vui vẻ.” Khuỷu tay Quan Miên chống đất, mỉm cười nhìn anh.
Bạch Anh Tước lại cầm lấy mặt dây trước ngực cậu, quả nhiên thấy mình phiên bản thu nhỏ.”Tiệc cưới ngày đó tôi là cười như thế?” Anh nhíu mày, Bạch Anh Tước phiên bản thu nhỏ cười đến cực kì giống thằng ngốc vượt mọi chông gai tám trăm năm mới lấy được vợ.
Quan Miên nói: “Bây giờ cũng vậy.”
“Vậy chúng ta là không phải nên… Phu xướng phu tùy một chút.” Anh nhào tới.
Bầu trời đêm bị pháo hoa điện tử hình trái tim chiếu lên đỏ tươi như mặt trời lặn.
Từ sau khi xếp vào mười người đứng đầu của bảng xếp hạng kinh nghiệm, Cúc Hoa Môn Lang Thiếu liền rốt cuộc không còn làm qua phó hạm trưởng nữa. Lúc này, hắn không được tự nhiên di chuyển cái mông, muốn tìm được tư thế ngồi thoải mái, “Nhiều hơn một chữ phó, không chỉ chỗ ngồi thấp, ngay cả tầm nhìn cũng kém rất nhiều.”
Quan Miên nói: “Nói rõ cậu cần giày cao gót và phẫu thuật mở khóe mắt.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Từ sau khi hợp tác với cậu, cholesterol, mỡ trong máu và huyết áp của tôi liền thẳng tắp tăng lên.”
Quan Miên nói: “Thoạt nhìn khí sắc không tệ.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu kinh ngạc nói: “Thật sự?” Lại có thể nghe được một câu lời khen từ trong miệng Quan Miên, hắn suy nghĩ có phải là nên mua vé số không.
Mà Hà Kỳ Hữu Cô thì lại đồng tình mà lắc đầu than thở.
Quan Miên nói: “Hóa ra là hồi quang phản chiếu.”(11)
(11) hồi quang phản chiếu: thường để nó đến những người bệnh nặng đột nhiên có trạng thái tươi tỉnh, khỏe mạnh, sau trạng thái đó người bệnh sẽ qua đời
“…” Cúc Hoa Môn Lang Thiếu buồn bực nói, “Cậu không sợ tôi xuất công không xuất lực sao?” (12)
(12) xuất công: đi làm, xuất lực: ra sức, góp sức -> có mặt nhưng không làm gì
Quan Miên nói: “Tôi vốn sẽ không phát tiền lương.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đột nhiên đấm ngực, “Tôi buồn bực quá!”
Quan Miên nói: “Sau khi làm xong phẫu thuật mở khóe mắt, cậu có thể tiện thể làm tiếp một cuộc phẫu thuật mở ngực.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu: “…”
Trợ thủ hạm trưởng Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên nói: “Có tình huống.”
Quan Miên nói: “Phóng máy bay trinh sát ra, nhìn xem có phải là mục tiêu hay không.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Được.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói thầm: “Nếu quyết chiến cùng Ám Hắc Đại Công, trực tiếp một mình đấu là tốt rồi, chọn hình thức quần chiến làm gì? Làm bây giờ còn phải cắt chọn đối thủ.”
Quan Miên dựa vào lưng ghế dựa, trầm mặc không nói.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu quét mắt nhìn trung tâm chỉ huy, trao đổi một ánh mắt cùng Chuột Bay Trên Trời cũng là phó hạm trưởng, nghi hoặc nói: “Hơn nữa người cũng không đủ hết.” Các phần tử tích cực Bạch Thảo Bao Thu Thiên Đãng Đãng cũng không ở.
Quan Miên nói: “Rất nhanh sẽ công bố đáp án.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bĩu môi nói: “Mại quan tử (13) gì gì đó, ghét nhất!”
(13) mại quan tử: mại là bán quan tử là nút thắt, cao trào, đỉnh điểm của các câu truyện QT là thừa nước đục thả câu nhưng trong trường hợp này là dừng câu chuyện để khiến người khác tò mò
Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực quay đầu lại nói: “Không nên dùng giọng của Đại lão gia khẩu khí của lolita để nói chuyện.”
Tóc Cúc Hoa Môn Lang Thiếu suýt chút nữa dựng thẳng lên.”Giọng ai Đại lão gia?!”
Trên màn hình đột nhiên bật ra một bức ảnh.
Sĩ quan chỉ huy hệ thống phòng ngự Kim Vũ Trụ thảnh thơi thảnh thơi mà nâng quai hàm nhìn hình ảnh, “Không có vầng sáng, không phải Bạch Anh Tước.”
Thanh Sam Công Tử nói: “Hắn có thể đem vầng sáng thu lại không?”
Quan Miên nói: “Sẽ không.” (14)
(14) 不会 bất hội: có 2 nghĩa là ‘sẽ không’ và ‘không biết’, không biết dùng nghĩa nào vì cái nào nghe cũng đúng hết
Nếu người thân thiết nhất hiểu rõ Bạch Anh Tước nhất cũng nói sẽ không, vậy những người khác tự nhiên cũng không tiện nói gì. Quan Miên trực tiếp thay đổi tuyến đường an toàn của tinh hạm, xê dịch ra cùng đối phương. Tinh hạm của đối phương lái rất chậm, cũng không có ý tứ truy kích.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Nếu không thì dứt khoát gửi tín hiệu cho hắn, mọi người ước định cái tọa độ, bớt giống y như con ruồi không đầu chạy tới chạy lui.”
Quan Miên đột nhiên ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Này này này, cậu còn không chịu trách nhiệm! Lúc này không phải lúc ngủ nhá, này!”
Tay Quan Miên chuyển động, tinh hạm rẽ trái, sau đó tăng tốc.
Khóe miệng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu giật một cái, “Lẽ nào cậu ta không sợ đụng máy bay sao?”
Chuột Bay Trên Trời như có ngộ ra, “Mộng Xuân là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp nhỉ?”
Không biết qua bao lâu, ra đa rốt cục lại quét hình đến mục tiêu.
Quan Miên mở mắt, “Mở ***g phòng hộ ra.”
Kim Vũ Trụ vén tay áo lên, nhiệt tình mười phần.
Quan Miên gửi một tọa độ cho Hà Kỳ Hữu Cô, “Giúp tôi gửi cho hạm hiệu STAR10.”
Hà Kỳ Hữu Cô nghi hoặc mà gửi đi, sau đó hỏi: “Là ai?” Nghi vấn của cậu ta bị vùi dập dưới mệnh lệnh liên tiếp của Quan Miên.
“Phát ra ba mươi chiếc máy bay trinh sát. Hai mươi chiếc chính diện, mười chiếc từ hai bên trái phải vòng qua. Phát ra năm mươi chiếc máy bay chiến đấu, chuẩn bị chặn đánh.” Quan Miên ngừng một chút nói, “Cánh trái phải làm tốt chuẩn bị phân tách bất cứ lúc nào.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cau mày nói: “Như vậy có thể quá mạo hiểm hay không à?”
Quan Miên liếc nhìn hắn một cái.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu lập tức ngậm miệng. Di chứng của việc làm hạm trưởng quá lâu.
Khoảng cách hai bên rút ngắn, sau đó song song dừng lại khi sắp tiến vào phạm vi tầm bắn của đối phương, xa xa nhìn nhau. Ở giữa, máy bay trinh sát và máy bay chiến đấu triển khai một vùng chém giết.
Quan Miên nói: “Đem tất cả máy bay chiến đấu đều thả ra ngoài, một trăm chiếc len lén vòng tới phía sau chủ hạm của đối phương.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu giật giật môi, chẳng qua lần này không nói gì.
Thanh Sam Công Tử làm sĩ quan chỉ huy hệ thống tấn công, tay vẫn luôn đặt trên bàn phím điều khiển, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, rồi lại chậm chạp không nhận được mệnh lệnh, bất giác có chút buồn bực, liên tiếp quay đầu lại.
Hà Kỳ Hữu Cô không nhịn được nói: “Lần này không phải lại là tán tỉnh ve vãn chứ?”
Quan Miên hai tay chống cằm, “Hôm nay là ngày đặc biệt.”
Hà Kỳ Hữu Cô nghi ngờ nói: “Ngày gì?”
Kim Vũ Trụ lười biếng hai chân bắt chéo, cũng hết sức hài lòng đối với loại trạng thái du thủ du thực (15) trước mắt này nói: “Bởi vì hôm nay năm ngoái là một ngày đặc biệt, cho nên hôm nay mới là một ngày đặc biệt.”
(15) du thủ du thực 游手好闲: chơi bời lêu lổng, chỉ người lêu lổng lười biếng, không muốn tham gia lao động
Hà Kỳ Hữu Cô suy nghĩ một chút, chợt nói: “Ngày kỉ niệm kết hôn?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu bỗng nhiên đứng lên, hung hăng mà nắm tay nói: “Nhất định phải thắng! Thắng rồi mới có thể trở mình chứ!”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Anh sẽ không mới từ xã hội nô lệ trở về đi?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu ngửa đầu, phảng phất có hai dòng lệ trong suốt vô hình từ hốc mắt chảy xuống, “Cậu không hiểu. ID này của tôi thật ra là kết quả của việc thua trận!”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Anh nguyên bản tên gì?”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Phần Tử Dưa Chuột Tiên Tiến!”
Hà Kỳ Hữu Cô tò mò nói: “Dưa chuột của anh có bao nhiêu tiên tiến?”
Quan Miên nói: “Một chia làm hai?”
(16) tiên tiến 先进: ví dụ như tư tưởng tiến bộ, cấp tiến
một chia làm hai 一分为二:thuật ngữ triết học, bình thường chỉ đối xử với người hoặc sự vật mọi mặt, nhìn mặt tích cực, cũng nhìn mặt tiêu cực, đối xử với vấn đề một cách khách quan
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu: “…”
Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên nói: “Có tin tức truyền về, hai phút? Có ý gì?”
Quan Miên còn chưa trả lời, Kim Vũ Trụ liền thẳng người ngồi xong, “Bạch Anh Tước động thủ!”
Tinh hạm Ám Hắc Đại Công hướng phía trước di chuyển một bước, mười tia laser lướt qua chiến trường của máy bay chiến đấu, bắn xuyên qua đây.
Kim Vũ Trụ đã sớm mở xong ***g phòng hộ, Thanh Sam Công Tử lập tức phát mệnh lệnh phản kích.
Quan Miên đột nhiên nói: “Cánh trái cánh phải tách ra, bao vây hắn! Nếu hắn dự định rời đi, liền trực tiếp đâm tới!”
Chuột Bay Trên Trời cùng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đều là sững sờ.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu trực tiếp hỏi: “Làm sao cậu biết hắn sẽ rời đi?”
Quan Miên nói: “Đoán.” Bạch Anh Tước hẳn là nhìn ra cậu án binh bất động là có mưu đồ khác, đột nhiên phát động công kích hẳn là hư hoảng nhất thương (17), đánh thăm dò hư thực. Nếu mình vẫn không hề hành động như cũ, như vậy anh nhất định sẽ nhận ra mình đã đào cạm bẫy, còn là cạm bẫy gì, dùng đầu óc Bạch Anh Tước hản là rất dễ dàng liền nghĩ ra. Thời điểm như thế này, có thể làm cho cán cân thắng bại của hai bên nghiêng hoàn toàn, chỉ có một khả năng.
(17) hư hoảng nhất thương 虚晃一枪: giả vờ tiến công, để lui bước
Cậu tách hạm cánh trái cùng hạm cánh phải ra, làm ra tư thế tấn công tích cực, chính là vì che giấu cái mục đích này của cậu. Bất quá dùng kinh nghiệm, trực giác và năng lực phân tích của Bạch Anh Tước, rất có thể sẽ không bị lừa. Cho nên, tại thời khắc mấu chốt chỉ có thể dùng phương thức va chạm đến ngăn chặn đối phương.
Cậu dùng máy truyền tin truyền đạt mệnh lệnh hướng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu cùng Chuột Bay Trên Trời, “Đâm hệ thống cung cấp năng lượng hoặc là động cơ.”
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu nói: “Hệ thống cung cấp năng lượng nếu như có thể đâm vào, vậy chúng tôi coi như huề vốn rồi. Chẳng qua động cơ, món đồ kia không có gì dùng a.”
Thanh Sam Công Tử nói: “Có muốn tôi đặc biệt tấn công động cơ không?” Hệ thống cung cấp năng lượng ở phía sau tinh hạm, đánh chính diện không tới, nhưng tấn công động cơ vẫn là không thành vấn đề.
Quan Miên nói: “Không, cậu tấn công như thường lệ.”
Thanh Sam Công Tử ngược lại không giống y như Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đưa ra rất nhiều nghi hoặc. Hắn hợp tác với Quan Miên nhiều hơn, hiểu rõ mỗi một bước bảo làm đều có dụng ý nhất định.
Liền tại thời khắc Cúc Hoa Môn Lang Thiếu và Chuột Bay Trên Trời chuẩn bị cùng chủ hạm của Quan Miên dùng thế chân vạc ba chân vây quanh Ám Hắc Đại Công, tinh hạm của Ám Hắc Đại Công đột nhiên tách ra! Hạm cánh trái che ở trước mặt chủ hạm, hạm cánh phải nhanh chóng hướng chủ hạm nơi Quan Miên ở xông qua.
Quan Miên như là sớm có sở liệu, thuận thế lùi về sau một đoạn đường, sau đó dịch ra.
Một bên khác, chủ hạm nơi Ám Hắc Đại Công ở dưới sự che chở của hạm cánh trái, nhanh chóng quay ngược lại vút qua về phía sau.
Thần sắc Quan Miên không thay đổi. Kết quả như thế này cũng nằm trong dự đoán của cậu, cho nên trước liền để một trăm chiếc máy bay chiến đấu trước tiên chờ đợi trên đường rút lui của Ám Hắc Đại Công.
Trong bóng tối liên tục sáng lên ánh lửa.
Chủ hạm Ám Hắc Đại Công đang dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai càn quét máy bay chiến đấu.
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu suy cho cùng lúc trước cũng là hạng hai, hơn nữa phối hợp cùng Chuột Bay Trên Trời cực kỳ ăn ý, sau khi hai bên bị cản trở một chút, rất nhanh liền dùng chiến lược hoán đổi vị trí lắc lư một chút, xuyên qua cản trở, hướng chủ hạm Ám Hắc Đại Công điều khiển đuổi theo.
Lúc này, Ám Hắc Đại Công đã căn bản quét sạch máy bay chiến đấu, thế nhưng anh cũng không theo kế hoạch nguyên bản nhân cơ hội rời đi, sau đó đi vòng lại!
Cúc Hoa Môn Lang Thiếu và Chuột Bay Trên Trời tuy rằng kinh ngạc, mà rất ăn ý đến chia ra một cái tiến công một cái quay lại phòng thủ.
Hạm cánh trái bị bọn họ bỏ lại đằng sau đột nhiên phát động tấn công hướng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu đang công kích Ám Hắc Đại Công. Mà hạm cánh phải cùng Quan Miên đồng thời xông tới thì lại cuốn lấy Chuột Bay Trên Trời.
Trước mắt tinh hạm của hai bên đều tách ra thành ba khối, trở thành sáu chiếc tinh hạm chiến đấu nhỏ đơn độc.
Kim Vũ Trụ nói: “Hai bên trái phải của chủ hạm chỉ dựa vào tấm chắn đạn phòng thủ, rất không đáng tin.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Tôi tin tưởng kỹ thuật lái xe của Mộng Xuân!”
Đang nói, bên phải liền bị đánh trúng, làm cho toàn bộ thân chiến hạm đều lắc lư một chút.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “… Cái chúng ta ngồi này hình như là tinh hạm, không phải tinh xe.”
Thanh Sam Công Tử nói: “Tiêu diệt từng bộ phận hay bắt giặc phải bắt vua trước?”
Tiêu diệt từng bộ phận là chỉ giải quyết cánh trái phải, bắt giặc phải bắt vua trước đương nhiên là trực tiếp đối phó Ám Hắc Đại Công.
Quan Miên đem chủ hạm vòng tới phía sau Chuột Bay Trên Trời, dùng hạm cánh trái làm bình phong, ngăn trở hạm cánh phải của đối phương quấy rầy, “Tạm không tiến công.”
Thanh Sam Công Tử nhíu nhíu mày.
Kim Vũ Trụ vuốt càm nói: “Cậu chuẩn bị hậu chiêu gì?”
Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên nói: “Có tình huống.”
Trên màn ảnh, chủ hạm của Ám Hắc Đại Công đột nhiên nghiêng hướng bên trái.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ồ? Có hai chiếc tinh hạm hướng bên này lái tới.”
Quan Miên nhíu mày. Hai chiếc?
Cậu nhìn chiếc chủ hạm đính hào quang trên màn ảnh kia, khóe miệng không tự chủ lộ ra nụ cười. Như vậy xem ra, ngay từ đầy anh đã nhìn thấu kế hoạch của cậu. Có lẽ là tại thời điểm cậu giao hẹn đem chiến trường đặt ở hình thức quần chiến?
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Có yêu cầu truyền tin.”
Quan Miên nói: “Mở ra.”
Mặt Ám Hắc Đại Công xuất hiện ở trên màn hình, “Buổi tối đi ăn chỗ nào?”
Quan Miên nói: “Tùy anh.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Không bằng ăn lẩu?”
“Được.” Quan Miên ngừng một chút nói, “Quán lần trước kia hải sản tươi quá ít.”
Ám Hắc Đại Công vuốt càm nói: “A, tôi biết có một quán hải sản tươi rất nhiều.”
“Hai người các cậu cho tôi một chút nghiêm túc đi!” Trợ thủ hạm trưởng của Ám Hắc Đại Công Jennifer không nhịn được nổi bão.
Ám Hắc Đại Công biết nghe lời phải mà nháy mắt một cái hướng Quan Miên nói: “Tôi rất nghiêm túc mà nói, tôi nhớ em.”
Jennifer: “…”
Quan Miên nhíu nhíu mày nói: “Vậy thì tốc chiến tốc thắng.”
Ám Hắc Đại Công cười nói: “Được.”
Truyền tin kết thúc, Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Em đột nhiên cảm thấy mình biến thành chim khách rồi.” (người xưa cho rằng chim khách báo tin vui)
Kim Vũ Trụ rung đùi đắc ý nói: “Còn là chim khách của hai cái Ngưu lang bạo lực.”
Mấy tia laser đột nhiên xen vào chiến trường, lập tức một bên khác cũng phóng ra tia laser.
Quan Miên nhanh chóng lùi lại, đang muốn bảo Chuột Bay Trên Trời cùng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu quay về phòng thủ, liền thấy hạm cánh trái Chuột Bay Trên Trời lái cùng hạm cánh phải bên Ám Hắc Đại Công va chạm, đồng quy vu tận!
Ngọn lửa rừng rực đồng thời rơi vào hai chiếc tinh hạm chạy tới trong màn hình.
Máy truyền tin của Quan Miên nhảy ra yêu cầu, lập tức kết nối.
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi đã đến muộn.”
Quan Miên nói: “Đến muộn dù sao cũng tốt hơn không đến.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Xem ra Ám Hắc Đại Công cũng mời đối thủ.”
Bạch Thảo Bao đảm nhiệm phó hạm trưởng của tinh hạm Phồn Tinh Hữu Độ nhảy ra nói: “Để em đối phó anh ấy!”
Thu Thiên Đãng Đãng đảm nhiệm trợ thủ hạm trưởng lườm cậu ta một cái, “Im lặng.”
Phồn Tinh Hữu Độ lơ đễnh mà cười nói: “Đợi một chút có rất nhiều cơ hội.” Hắn quay đầu nhìn về phía bên kia.
Tinh Phi Ngân mặt không thay đổi gật gật đầu, lập tức, truyền tin gián đoạn.
Cùng với sự gia nhập của Phồn Tinh Hữu Độ và một chiếc tinh hạm khác, tình thế trên chiến trường càng ngày càng bắt đầu biến hóa kỳ lạ.
Quan Miên suy nghĩ một giây, liền quyết định tấn công tinh hạm mới gia nhập. Trực giác nói cho cậu biết, chiếc tinh hạm này là Ám Hắc Đại Công tạm thời tìm tới, cho nên, hạm trưởng của tinh hạm hẳn là không phải Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh.
Suy đoán của cậu rất nhanh được chứng thực. Bởi vì đối phương chủ động phát truyền tin tới, vậy mà lại là Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường.
“Lại dám hướng tôi khiêu chiến, tôi rất nhanh liền sẽ khiến cậu biết, cái gì là mông hổ không được sờ!” Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường thở phì phò bỏ lại những lời này, liền phát động tấn công mãnh liệt.
Làm trọng điểm thường xuyên chịu sự chăm sóc của Ám Hắc Đại Công Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường tuyệt đối không phải kẻ vớ vẩn. Đặc biệt là tại phương diện công kích, có thể nói là kín kẽ không một lỗ hổng, thích dùng chiến thuật tấn công làm phòng thủ.
Bất quá đối phó người chơi như vậy Quan Miên rất có thủ đoạn. Tuy rằng sau khi chủ hạm tách khỏi hạm cánh trái và hạm cánh phải, phòng thủ trở nên khá yếu kém, nhưng chỉ cần năng lực điều khiển của hạm trưởng mạnh, thao tác linh hoạt tới nói, là có thể hóa giải cái hạng yếu này, giống y như nghề nghiệp kẻ ám sát này, độ nhanh nhẹn cao, giống nhau có thể dùng để làm phòng thủ. Quan Miên dựa vào thân thể chủ hạm nhỏ, đặc điểm thao tác linh hoạt hơn, chính diện chọc thủng phòng tuyến của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường, trực tiếp vòng đến phía sau.
Trong lòng Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường căng thẳng, lập tức tách ra.
Lúc trước Ám Hắc Đại Công dùng chiến thuật hệ thống cung cấp năng lượng coi như bom hắn đến nay ký ức hãy còn mới mẻ, tuy rằng hệ thống cung cấp năng lượng của tinh hạm không thể coi như tên lửa đạn đạo bay tới bay lui, nhưng một khi bị tấn công, hệ thống cung cấp năng lượng trên tinh hạm của mình giống nhau sẽ trở thành bom.
Ý nghĩ của hắn không sai, Quan Miên quả thật nhìn chằm chằm vào đánh hệ thống cung cấp năng lượng của hắn.
Hạm cánh trái cùng hạm cánh phải của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường song song bay đến ngăn cản, chủ hạm thì lại xoay một vòng, bỏ chạy đến trong chiến trường của Ám Hắc Đại Công và Phồn Tinh Hữu Độ.
Quan Miên đầy hứng thú mà cười cười, xuyên qua tuyến phong tỏa của hạm cánh trái cùng hạm cánh phải, theo sát phía sau.
Cho đến hiện nay, ngoài Phồn Tinh Hữu Độ chỉ tách hạm cánh phải Tinh Phi Ngân điều khiển ra, những tinh hạm khác đều đã tách thành các phần nhỏ, bắt đầu hỗn chiến rồi.
Máy bay chiến đấu của Phồn Tinh Hữu Độ và Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường dồn dập nhảy ra, ở giữa nhiễu loạn, khiến cho cục diện vốn đã rất phức tạp trở nên càng thêm phức tạp.
Từ thao tác thực lực tới nói, Phồn Tinh Hữu Độ, Quan Miên và Ám Hắc Đại Công xem như thê đội thứ nhất. Thực lực có lẽ có cao thấp khác biệt, nhưng khác biệt cũng không rõ ràng. Cúc Hoa Môn Lang Thiếu, Tinh Phi Ngân, Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường cùng với Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp điều khiển hạm cánh trái của Ám Hắc Đại Công là thê đội thứ hai. Hai vị phó hạm trưởng của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường và Bạch Thảo Bao thuộc về thê đội thứ ba, đây cũng là nguyên nhân Phồn Tinh Hữu Độ chậm chạp không đem Bạch Thảo Bao điều đến chiến trường.
Chẳng qua cho dù so sánh nhân số còn lại của hai bên, liên quân của Quan Miên và Phồn Tinh Hữu Độ so với liên quân của Ám Hắc Đại Công và Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường thêm một cao thủ thê đội thứ nhất, thử tiêu bỉ trường (18), Ám Hắc Đại Công không thể không phân tâm chăm sóc Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường, nằm ở trạng thái tương đối bị động.
(18) thử tiêu bỉ trường 此消彼长: chỉ cái này hạ xuống, cái kia bay lên, mọi việc đều có hai mặt hoặc nhiều mặt -> Anh Tước không cần phải một chọi hai nhưng đồng minh của ảnh lại yếu hơn đồng minh của Quan Miên
Quan Miên nhìn máy bay chiến đấu và tinh hạm bay lượn đầy trời, thật nhanh suy tư.
Dùng ưu thế trước mắt của bọn họ mà nói, đấu giằng co là bất lợi, bởi vì rất dễ dàng xuất hiện thất bại trên vận may, đem tình thế của hai bên đảo ngược lại. Cậu đang nghĩ như thế, đáy lòng đột nhiên sinh ra một luồng cảm giác cực xấu.
Quả nhiên, hạm cánh trái của bên Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường đột nhiên va chạm cùng hạm cánh phải Tinh Phi Ngân điều khiển, không chỉ như vậy, bởi vì hạm cánh trái đụng là bên trái, mà giống nhau Tinh Phi Ngân đụng là bên trái, cho nên một bên hạm cánh trái của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường thu được sự bảo vệ của ***g phòng hộ, chỉ là sức phòng ngự yếu đi, mà Tinh Phi Ngân lại là nổ tung tại chỗ.
“Đệt!” Hà Kỳ Hữu Cô hiếm thấy phát hỏa.
Không chỉ cậu ta, ngay cả Cúc Hoa Môn Lang Thiếu từng biểu đạt thiện cảm đối với Tinh Phi Ngân cũng bỏ qua Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp, bắt đầu đuổi theo đánh chiếc hạm cánh trái kia.
Phồn Tinh Hữu Độ bất đắc dĩ thả Bạch Thảo Bao ra.
Bạch Thảo Bao vừa ra trận, như cá gặp nước, trực tiếp chống lại Ám Hắc Đại Công.
Quan Miên đột nhiên chuyển hướng, đi đường vòng từ một bên khác, đánh gọng kìm Ám Hắc Đại Công.
Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường cùng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp chặn lại giữa đường, bị Phồn Tinh Hữu Độ ngăn cản.
Chiến tranh bởi vì Tinh Phi Ngân chết trận mà bước vào trạng thái gay cấn tột độ.
Máy bay chiến đấu dưới sự liều mạng càn quét của mấy tinh hạm lớn, số lượng càng ngày càng ít.
Bạch Thảo Bao điều khiển là là hạm cánh trái, cho nên năng lực phòng ngự bên trái của cậu ta mạnh nhất, khi tiến công cũng là bên trái đối mặt Ám Hắc Đại Công, sau đó dựa vào năm tia laser tiến công.
Ám Hắc Đại Công một bên phải đề phòng Quan Miên đánh lén, một bên phải tránh né Bạch Thảo Bao tấn công, có chút giật gấu vá vai.
Quan Miên đột nhiên nói: “Hướng Phồn Tinh Hữu Độ mượn năm chiếc máy bay chiến đấu.”
Hà Kỳ Hữu Cô, Thanh Sam Công Tử và Kim Vũ Trụ đều tò mò mà nhìn về phía cậu.
Quan Miên nói: “Thử thuật che mắt một chút.”
Hạm cánh trái va chạm cùng Tinh Phi Ngân đã bị trọng thương cuối cùng dưới sự đánh túi bụi của Cúc Hoa Môn Lang Thiếu hóa thành ánh lửa, hạm cánh phải của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường lập tức bổ sung vị trí, hai bên tiếp tục chém giết.
Ám Hắc Đại Công cùng Bạch Thảo Bao thì lại bắt đầu chơi đuổi bắt.
Quan Miên nhìn điểm và tọa độ lay động trên màn hình, không ngừng điều chỉnh phương hướng, đồng thời hạ lệnh với ba chiếc máy bay chiến đấu mượn tới từ trong tay Phồn Tinh Hữu Độ kia, “Số 12 quẹo sang trái ba mươi mốt độ, số 98 nghiêng sang phải hai độ, số 199 quẹo sang trái ba mươi ba độ, số 234…số 252… Sau khi đếm tới năm toàn lực xung kích! Một, hai, ba…”
Bốn…
Năm!
Số 12, số 98, số 199 từ ba phương hướng đụng về phía Ám Hắc Đại Công.
Ám Hắc Đại Công nhẹ nhàng tránh né.
Cùng lúc đó, số 234 và số 252 va chạm, trực tiếp đụng vào hệ thống cung cấp năng lượng, giả ra tia lửa cực lớn.
Ám Hắc Đại Công cau mày, tay bỗng nhiên hơi nghiêng sang bên cạnh.
Mà không còn kịp rồi, chủ hạm Quan Miên điều khiển bỗng nhiên từ trong tia lửa chui ra, toàn lực hướng Ám Hắc Đại Công đánh tới.
Ám Hắc Đại Công nở nụ cười. Tình cảnh này lại nhìn cực kì quen mắt, nhớ tới lần trước anh đánh bại Cúc Hoa Môn Lang Thiếu dùng chính là toàn lực đụng đến đánh phá ***g phòng hộ của đối phương. Anh nghiêng tinh hạm, dùng di chuyển đến giảm bớt lực.
Quan Miên chuyển hướng, dùng sức đụng qua.
Ầm một tiếng.
Tấm chắn đạn của Ám Hắc Đại Công bị đụng lõm vào trong.
Hà Kỳ Hữu Cô không nhịn được khẽ nguyền rủa nói: “Dựa vào cái gì chỉ là lõm vào một miếng chứ.”
Quan Miên quay đầu lại, lần thứ hai nhằm phía Ám Hắc Đại Công. Nhưng Ám Hắc Đại Công lần này học khôn rồi, trực tiếp tránh đi, đồng thời liên tục tiêu diệt hai chiếc máy bay chiến đấu số 12 và số 98. Hai chiếc chủ hạm như là hoàn toàn quên mất sự tồn tại của những người khác, tự cố tự (19) bắt đầu chơi đối chiến.
(19) tự cố tự 自顾自: chỉ để ý đến chuyện của mình
Cứ việc phía bên phải Ám Hắc Đại Công lõm vào trong một miếng, thế nhưng vừa không làm tổn hai được động cơ lại không làm tổn hại đạo hệ thống cung cấp năng lượng, ngay cả tấm chắn đạn cũng chưa phá hỏng, cho nên trên hành động cũng không có gì bất tiện. Hai bên thế lực ngang nhau.
Đột nhiên, một chiếc tinh hạm gia nhập vào giữa truy đuổi chiến của bọn họ, chỉ có điều không phải tấn công, mà là tìm kiếm che chở.
Không thể trách Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường, thao tác của Phồn Tinh Hữu Độ quá mạnh mẽ, như là biết trước, mỗi lần đều có thể chặn lại đường đi của hắn trước. Hai bên trái phải tấm chắn đạn bị những tia laser quét trúng một lần, đã rất yếu đuối không chịu nổi. Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp ngược lại là muốn giúp hắn, lại bị Cúc Hoa Môn Lang Thiếu kéo chết. Hai cái còn lại hiển nhiên không ngăn được Phồn Tinh Hữu Độ, cho nên hắn chỉ có thể hướng Ám Hắc Đại Công xin giúp đỡ.
Ám Hắc Đại Công cùng Quan Miên ngươi đuổi ta đánh như cá gặp nước, nhởn nhơ thoải mái, thế nhưng sau khi thêm vào Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường và Phồn Tinh Hữu Độ, liền trở nên hết sức vất vả, đặc biệt là Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường như là bị Phồn Tinh Hữu Độ quấn lấy sợ, thẳng thắn tấn công Quan Miên.
Quan Miên quả thực cầu cũng không được, nhanh nhẹn phản kích.
Thanh Sam Công Tử tự mình ngắm bắn, tia laser trực tiếp đánh vào vị trí Phồn Tinh Hữu Độ bắn trúng lần trước.
Chủ hạm của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường lắc lư một chút, tình huống không sai biệt lắm với phía bên phải của Ám Hắc Đại Công, đều là bộ dáng sắp rách da. Đây là Tinh Chiến, một khi rách da, người chơi trong tinh hạm trong thiết lập nhất định phải đối mặt tình trạng thiếu dưỡng khí, chẳng khác nào chết chậm.
Cho nên Ám Hắc Đại Công không thể không đi ra làm người yểm trợ của hắn.
Phồn Tinh Hữu Độ và Quan Miên không hẹn mà cùng chia ra hai phía tấn công, nhưng không phải tấn công Ám Hắc Đại Công, mà là công kích Thành Hoàng Miếu Bí ThưTtrường.
Cánh trái của Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường hiển nhiên không chịu nổi bất kỳ đả kích nào.
Ám Hắc Đại Công bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng bên trái của mình đi chặn. Dù sao người giúp đỡ này là tự mình kéo vào, thời khắc mấu chốt không thể không quản.
Khóe miệng Quan Miên giương lên, “Phát máy bay trinh sát ra.”
Ầm ầm ầm.
Bên trái Ám Hắc Đại Công không chỉ bị tia laser quét một cái, còn bị ba chiếc máy bay trinh sát liên tục đâm vào ba cái.
Jennifer nói: “Đâm vỡ rồi.”
Ám Hắc Đại Công không nhịn được cười rộ lên.
Jennifer nói: “Chồng cậu đâm, có cần phải vui vẻ như thế không?”
Ám Hắc Đại Công hai tay gối ở sau gáy, thẳng thắn thả cho tinh hạm tự sinh tự diệt, dù sao sau khi đâm vỡ, tinh hạm sẽ thiếu dưỡng khí, tính như thua, “Tôi chỉ là dự kiến hạnh phúc nửa đời sau một chút thôi.”
Những người khác: “…”
Ầm.
Chủ hạm của Quan Miên nặng nề đụng tới!
Trong nháy mắt những người khác ở bên trong bao gồm Jennifer tại ánh lửa lóe lên, bản thân bị bật lại phòng chờ, trong đầu nghĩ tới chính là: Loại hạnh phúc này cũng chỉ có Ám Hắc Đại Công hưởng thụ nổi!
Tác giả có lời muốn nói: Orz xin lỗi, lâu như vậy mới hiện ra, vò đầu, chiến đấu thần mã, ghét nhất rồi TT. Đến đây toàn văn kết thúc, cảm ơn mọi người ủng hộ cho đến nay. O(∩∩)O
Mặt khác kèm theo cảnh tượng nhỏ sau khi chiến đấu ——
Ám Hắc Đại Công bị loại, Thành Hoàng Miếu Bí Thư Trường cũng biết không thể cứu vãn, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại một chút, liền tại Quan Miên cùng Phồn Tinh Hữu Độ liên thủ hóa thành ánh lửa.
Phồn Tinh Hữu Độ trở lại phòng chờ, đặc biệt tìm Quan Miên, nhìn thấy ID của cậu tìm không được, liền thông qua tìm tòi ID Hà Kỳ Hữu Cô truyền tống đến phòng chờ chỗ bọn họ.
Hà Kỳ Hữu Cô, Kim Vũ Trụ cùng Cúc Hoa Môn Lang Thiếu trong phòng chờ chít chít oa oa mà ồn ào, duy chỉ không thấy Quan Miên. Hắn không khỏi hỏi: “Quan Miên đâu?”
Kim Vũ Trụ cùng Hà Kỳ Hữu Cô trăm miệng một lời nói: “Đi ăn lẩu rồi.”
Phồn Tinh Hữu Độ đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.
Kim Vũ Trụ nói: “Không cần phải nói cùng ai cùng đi đâu nhỉ?”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Tôi khá tò mò ai trả hóa đơn.”
Kim Vũ Trụ nói: “Theo tôi được biết, tiền của A Miên đều đã nộp lên.”
Phồn Tinh Hữu Độ kinh ngạc nói: “Quan Miên giao cho Bạch Anh Tước?” Hắn vẫn cảm thấy phải ngược lại.
Kim Vũ Trụ nói: “Như thế liền khỏi phải phát tiền lương rồi.”
(这样就省的发工资了 theo mình hiểu thì là Bạch Anh Tước giữ tiền của Quan Miên để khỏi mất công phát tiền lương:v cũng không biết có gì buồn cười nữa…)
Những người khác ngẩn người, đột nhiên hiểu được ý tứ của cậu ta, đều cười rộ lên.
Trong lòng Phồn Tinh Hữu Độ khẽ động, đột nhiên cảm thấy có chút ước ao, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh phai nhạt mất.
Một câu Mười bảy mãnh liệt yêu cầu thêm vào: Phồn Tinh Hữu Độ lôi kéo tay nhỏ của Kim Vũ Trụ. —— chỉ do phục chế, không có nghĩa là đi hướng CP.
Thuận tiện đánh cái quảng cáo cho văn mới, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ.
Khúc cuối tác giả nói gì mình cũng không hiểu lắm =))))
ôm chặn ngang, mình tìm thấy hai kiểu, mà nếu có thể nhìn xuống thành phố thì kiểu đầu tiên là đúng nhất =)))))
dạ minh châu:
Vậy là chương cuối cùng của “Toàn tức võng du chi khổ lực” đã kết thúc. Mình vẫn còn nhớ lúc mình bắt đầu đọc truyện này đã là chuyện của hơn ba năm về trước rồi. Lúc đó mình chỉ mới bắt đầu làm hủ, tìm được truyện hay là đọc ngấu nghiến, đọc đêm ngày. Mình chờ đợi mỏi mòn bên nhà Fang Cao Yuan (vì lúc đó mình chưa biết đọc QT), bẵng đi một thời gian lại thấy nhà Người Nào Đó edit tiếp lại lao vào chờ, chờ mãi chờ mãi rồi quyết định tự mình làm luôn cho lẹ (mặc dù không lẹ được bao nhiêu =)))))) Nghĩ thì có vẻ rất nhanh nhưng quay đầu nhìn lại mà mới đó đã hơn ba năm rồi, mình cũng không còn là cô bé học cấp 2 ngây thơ năm đó nữa. Hầy…
Đây là lần đầu tiên mình edit, mấy chương đầu lại còn chưa có QT nên có rất nhiều lỗi. Edit đôi khi cũng rất nản, nhìn số trang, số chữ chỉ muốn quăng qua một bên rồi chạy đi chơi, nhưng nghĩ đến mọi người ngồi chờ truyện như mình lúc trước lại ngồi edit. Cũng nhờ edit mà mình có thể đọc QT dễ hiểu hơn rất nhiều, cũng quen được những người bạn mới.
Cuối cùng, có thể nói, “Toàn tức võng du chi khổ lực” là một trong những truyện đam mỹ đầu tiên mình đọc, và khi đó, chưa bao giờ mình nghĩ có một ngày mình lại là người kết thúc nó. Cảm ơn mọi người đã lựa chọn đọc bản edit của mình. Tạm biệt, “Toàn tức võng du chi khổ lực” Đăng bởi: admin
/171
|