Thúy Thần! ?
Vừa mới bước vào đại sảnh mấy người nghi ngờ ngẩng đầu lên, này không biết tiếng gọi này của ai.
Phượng Duy Tĩnh theo trực giác thấy một đôi mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, vì vậy theo cảm giác nhìn lại, nhìn thấy một đôi mắt bao hàm nước mắt rơi.
Cặp mắt đó mang theo rất nhiều thứ, có tang thương, có kiên cường, có khí phách, cũng có —— yếu ớt.
Không cần Kim Bích Đạc giới thiệu, Phượng Duy Tĩnh cũng biết người trước mắt là lão tổ tông tiếng tăm lừng lẫy Kim gia —— Trình Khả Diệu.
Tướng mạo có thể lấn gạt người, nhưng khí thế và ánh mắt đều không lừa được người. Trình Khả Diệu trải qua gió to mưa lớn trên người tất nhiên có loại khí phách kiêu ngạo thiên hạ, một thân phụ nhân như bà chống đỡ Kim gia to như vậy, phần khí thế này không phải phụ nhân bình thường có thể có được, hơn nữa một đôi mắt sắc bén vô cùng, khiến người ta không dám ở dưới mĩ mắt làm ra bất kỳ mờ ám gì, con mắt như vậy là cần quanh năm suốt tháng tích lũy mới có thể luyện thành. Vì vậy không cần người khác nói rõ, mấy người nhìn một cái cũng biết thân phận của lão thái thái trước mặt.
Chỉ là, tại sao bà ấy lại gọi Thúy Thần ? Trong đoàn người không có cái tên này; tại sao bà ấy rơi nước mắt? Lần đầu tiên gặp mặt không nên có loại phản ứng này.
Làm như đã nhận ra sự luống cuống của mình, Trình Khả Diệu nháy nháy mắt, thu hồi nước mắt lại, làm bộ dạng như không có gì nở nụ cười hiền lành, trên mặt cung kính nhấc vạt áo ra vẻ muốn quỳ xuống, trong miệng còn hô: Kim thị Trình Khả Diệu ra mắt Tử hoàng nữ, Phượng vương gia, Phượng Trạch công chúa, Phượng tiểu vương gia ——
Phượng Tĩnh Xu vừa định ngăn cản, một bóng dáng màu xanh lóe lên, đã nhanh một bước đỡ Trình Khả Diệu dậy.
Mọi người ngạc nhiên nhìn bóng người màu xanh lên đỡ —— Tử Mộng Cơ, ngạc nhiên tại sao Tử Mộng Cơ luôn luôn trầm ổn im lặng lần này lại kích động như vậy, không cần người ta lạy, nói một tiếng là được, sao lại lướt lên phía trước đỡ!?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tử Mộng Cơ kỳ lạ cũng là trăm điều khó hiểu. Nàng không hiểu tại sao mình bản thân lại có loại cảm giác thân thiết với lão nhân trước mặt, giống như người thân của mình vậy, đối với nàng cảm tình tới đột nhiên lại hình như hợp tình hợp lý, giống như vốn phải như vậy.
Trước hôm nay, Tử Mộng Cơ cho rằng, khắp thiên hạ trừ mẫu hậu và phụ hoàng nàng ra, nàng sẽ không sinh ra cảm giác tương tự tình thân đối với người nào nữa, nhưng kể từ nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, nàng đã cảm thấy rất có hảo cảm đối với vị thiếu niên gần mười lăm tuổi này, loại cảm giác đó lại còn khắc sâu hơn cả hoàng đệ của nàng, mà bây giờ, khi nhìn thấy lão nhân trước mắt, nàng lại một lần nữa nhận ra cái loại cảm giác huyết mạch tình thân, khiến nàng rất không hiểu! Tại sao mình lại không có sinh ra một chút tình thân tỷ đệ với vị hoàng đệ được phụ hoàng nâng trong lòng bàn tay, ngược lại lại sinh ra thứ tình cảm này với hai người xa lạ vốn không quen biết!?
Sự khó hiểu trong mắt Tử Mộng Cơ, đến trong mắt Trình Khả Diệu, là tràn đầy quan tâm và ẩn nhẫn thương yêu.
Đứa bé đáng thương! Nàng ở trong hoàng cung hoa lệ, cũng chỉ có quan hệ huyết thống với hoàng đế, nhưng vừa bởi vì tướng mạo tương tự với mẫu thân mà bị phụ hoàng lạnh nhạt bị Huyền phi cừu hận, còn nhỏ tuổi vì sinh tồn không thể không ngụy trang, thu hồi sự ngây thơ ngọt ngào, dưỡng thành khiêm tốn trầm ổn, cái giá trưởng thành lại là trái tim không vui sướng. Đứa bé này khiến người đau lòng, khiến lòng đau xót! Mà nay nàng lại vì một động tác này mà dường như cảm thấy mê hoặc, có thể nào làm người ta không xót xa sao? Bà chỉ muốn không cần suy nghĩ nhiều mà lớn tiếng nói với nàng: Đứa bé! Ta là ngoại tổ nãi nãi của con!
Toàn bộ thiên ngôn vạn ngữ đều biến thành hơi nóng chỗ mũi, Trình Khả Diệu nuốt lời nói vào đến đầu lưỡi, gượng ép cười một tiếng, nói: Tử hoàng nữ thật sự rất đồng cảm cho dân chúng, biết xương cốt lão thái bà này không linh hoạt, lão bà đây tạ ơn ——
Tử Mộng Cơ cả kinh, vội vàng gia tăng lực đạo trên tay, lần nữa đỡ lão nhân khom lưng dậy.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên một nụ cười hòa nhã, Nghe nói lão tổ tông Kim thị chính là nữ anh hùng hào kiệt, da.nlze.qu;ydo/nn Mộng Cơ đã sớm kính nể không thôi, nhiều lần muốn đến thăm hỏi, Nhưng bởi vì sợ Huyền phi lầm tưởng nàng muốn thành lập thế lực của mình, dẫn mầm tai vạ lên Kim gia. Tử Mộng Cơ ngừng một chút, nói tiếp: Mặc dù có lòng, lại chỉ mạo muội mà đến đã quấy rầy các vị, hôm nay nhờ có phúc của tiểu Tĩnh, có thể đến nơi đây, gặp được vị nữ nhân khí phách không kém gì đấng mày râu, há có thể để ngài hành lễ?
Trình Khả Diệu vui mừng nhìn Tử Mộng Cơ, đứa bé này trưởng thành, có thể bình tĩnh xử lý các loại tình huống. Không thể phát hiện tài năng của Tử Mộng Cơ là tổn thất của hoàng đế, là tổn thất của cả Hí Triều quốc!
Phượng Tĩnh Xu ở một bên nhìn hai người trước mặt, cảm giác có chút quái dị, hai người này, giống như có chút. . . . . .
Thấy hai người dứt lời, Phượng Tĩnh Xu cười tiến lên một bước nói: Mộng Cơ tỷ tỷ nói không sai, ngài là vị nữ nhân khí phách không kém gì đấng mày râu tiếng tăm lừng lẫy, chúng ta
Vừa mới bước vào đại sảnh mấy người nghi ngờ ngẩng đầu lên, này không biết tiếng gọi này của ai.
Phượng Duy Tĩnh theo trực giác thấy một đôi mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, vì vậy theo cảm giác nhìn lại, nhìn thấy một đôi mắt bao hàm nước mắt rơi.
Cặp mắt đó mang theo rất nhiều thứ, có tang thương, có kiên cường, có khí phách, cũng có —— yếu ớt.
Không cần Kim Bích Đạc giới thiệu, Phượng Duy Tĩnh cũng biết người trước mắt là lão tổ tông tiếng tăm lừng lẫy Kim gia —— Trình Khả Diệu.
Tướng mạo có thể lấn gạt người, nhưng khí thế và ánh mắt đều không lừa được người. Trình Khả Diệu trải qua gió to mưa lớn trên người tất nhiên có loại khí phách kiêu ngạo thiên hạ, một thân phụ nhân như bà chống đỡ Kim gia to như vậy, phần khí thế này không phải phụ nhân bình thường có thể có được, hơn nữa một đôi mắt sắc bén vô cùng, khiến người ta không dám ở dưới mĩ mắt làm ra bất kỳ mờ ám gì, con mắt như vậy là cần quanh năm suốt tháng tích lũy mới có thể luyện thành. Vì vậy không cần người khác nói rõ, mấy người nhìn một cái cũng biết thân phận của lão thái thái trước mặt.
Chỉ là, tại sao bà ấy lại gọi Thúy Thần ? Trong đoàn người không có cái tên này; tại sao bà ấy rơi nước mắt? Lần đầu tiên gặp mặt không nên có loại phản ứng này.
Làm như đã nhận ra sự luống cuống của mình, Trình Khả Diệu nháy nháy mắt, thu hồi nước mắt lại, làm bộ dạng như không có gì nở nụ cười hiền lành, trên mặt cung kính nhấc vạt áo ra vẻ muốn quỳ xuống, trong miệng còn hô: Kim thị Trình Khả Diệu ra mắt Tử hoàng nữ, Phượng vương gia, Phượng Trạch công chúa, Phượng tiểu vương gia ——
Phượng Tĩnh Xu vừa định ngăn cản, một bóng dáng màu xanh lóe lên, đã nhanh một bước đỡ Trình Khả Diệu dậy.
Mọi người ngạc nhiên nhìn bóng người màu xanh lên đỡ —— Tử Mộng Cơ, ngạc nhiên tại sao Tử Mộng Cơ luôn luôn trầm ổn im lặng lần này lại kích động như vậy, không cần người ta lạy, nói một tiếng là được, sao lại lướt lên phía trước đỡ!?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tử Mộng Cơ kỳ lạ cũng là trăm điều khó hiểu. Nàng không hiểu tại sao mình bản thân lại có loại cảm giác thân thiết với lão nhân trước mặt, giống như người thân của mình vậy, đối với nàng cảm tình tới đột nhiên lại hình như hợp tình hợp lý, giống như vốn phải như vậy.
Trước hôm nay, Tử Mộng Cơ cho rằng, khắp thiên hạ trừ mẫu hậu và phụ hoàng nàng ra, nàng sẽ không sinh ra cảm giác tương tự tình thân đối với người nào nữa, nhưng kể từ nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, nàng đã cảm thấy rất có hảo cảm đối với vị thiếu niên gần mười lăm tuổi này, loại cảm giác đó lại còn khắc sâu hơn cả hoàng đệ của nàng, mà bây giờ, khi nhìn thấy lão nhân trước mắt, nàng lại một lần nữa nhận ra cái loại cảm giác huyết mạch tình thân, khiến nàng rất không hiểu! Tại sao mình lại không có sinh ra một chút tình thân tỷ đệ với vị hoàng đệ được phụ hoàng nâng trong lòng bàn tay, ngược lại lại sinh ra thứ tình cảm này với hai người xa lạ vốn không quen biết!?
Sự khó hiểu trong mắt Tử Mộng Cơ, đến trong mắt Trình Khả Diệu, là tràn đầy quan tâm và ẩn nhẫn thương yêu.
Đứa bé đáng thương! Nàng ở trong hoàng cung hoa lệ, cũng chỉ có quan hệ huyết thống với hoàng đế, nhưng vừa bởi vì tướng mạo tương tự với mẫu thân mà bị phụ hoàng lạnh nhạt bị Huyền phi cừu hận, còn nhỏ tuổi vì sinh tồn không thể không ngụy trang, thu hồi sự ngây thơ ngọt ngào, dưỡng thành khiêm tốn trầm ổn, cái giá trưởng thành lại là trái tim không vui sướng. Đứa bé này khiến người đau lòng, khiến lòng đau xót! Mà nay nàng lại vì một động tác này mà dường như cảm thấy mê hoặc, có thể nào làm người ta không xót xa sao? Bà chỉ muốn không cần suy nghĩ nhiều mà lớn tiếng nói với nàng: Đứa bé! Ta là ngoại tổ nãi nãi của con!
Toàn bộ thiên ngôn vạn ngữ đều biến thành hơi nóng chỗ mũi, Trình Khả Diệu nuốt lời nói vào đến đầu lưỡi, gượng ép cười một tiếng, nói: Tử hoàng nữ thật sự rất đồng cảm cho dân chúng, biết xương cốt lão thái bà này không linh hoạt, lão bà đây tạ ơn ——
Tử Mộng Cơ cả kinh, vội vàng gia tăng lực đạo trên tay, lần nữa đỡ lão nhân khom lưng dậy.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên một nụ cười hòa nhã, Nghe nói lão tổ tông Kim thị chính là nữ anh hùng hào kiệt, da.nlze.qu;ydo/nn Mộng Cơ đã sớm kính nể không thôi, nhiều lần muốn đến thăm hỏi, Nhưng bởi vì sợ Huyền phi lầm tưởng nàng muốn thành lập thế lực của mình, dẫn mầm tai vạ lên Kim gia. Tử Mộng Cơ ngừng một chút, nói tiếp: Mặc dù có lòng, lại chỉ mạo muội mà đến đã quấy rầy các vị, hôm nay nhờ có phúc của tiểu Tĩnh, có thể đến nơi đây, gặp được vị nữ nhân khí phách không kém gì đấng mày râu, há có thể để ngài hành lễ?
Trình Khả Diệu vui mừng nhìn Tử Mộng Cơ, đứa bé này trưởng thành, có thể bình tĩnh xử lý các loại tình huống. Không thể phát hiện tài năng của Tử Mộng Cơ là tổn thất của hoàng đế, là tổn thất của cả Hí Triều quốc!
Phượng Tĩnh Xu ở một bên nhìn hai người trước mặt, cảm giác có chút quái dị, hai người này, giống như có chút. . . . . .
Thấy hai người dứt lời, Phượng Tĩnh Xu cười tiến lên một bước nói: Mộng Cơ tỷ tỷ nói không sai, ngài là vị nữ nhân khí phách không kém gì đấng mày râu tiếng tăm lừng lẫy, chúng ta
/222
|