Chương 368
Lúc này cửa bị đẩy ra, bà cụ Tô bưng một chén cháo thịt nạc rau cải đi vào, hương thơm phả vào mặt.
“Túc Bảo, con tỉnh rồi à?” Bà cụ Tô vui mừng nói.
Nước miếng của Túc Bảo ứa ra, bé chỉ cảm thấy cực kỳ đói bụng, vừa nuốt nước miếng vừa nói: “Bà ngoại ơi, con đói bụng quá đi.”
Bà cụ Tô lại mừng đến phát khóc: “Được, được được, bà ngoại sẽ đi làm món ngon cho con!”
Túc Bảo lập tức giơ tay lên: “Con muốn ăn cà tím kho tộ, còn có gà kho tương, và cả và cả, thịt bò thái sợi… Không đúng, bò khô thái lát… Cũng không đúng…”
Bà cụ Tô cười nói: “Là thịt bò khô thái lát mỏng.”
Túc Bảo gật đầu nhỏ lịa lịa: “Dạ dạ!”
Bà cụ Tô nhìn nhóc con tràn trề sức sống, trái tim treo lơ lửng mới tạm hạ xuống.
Bà ấy cẩn thận lau nước mắt, quả thật rất sợ bé cưng ngoan ngoãn vừa mới trở về của mình cũng sẽ rời bỏ bà ấy như vậy…
Túc Bảo thấy bà cụ Tô khóc, vội vàng ôm lấy bà ấy mềm mại nói: “Túc Bảo lại làm bà ngoại lo lắng phải không ạ? Con xin lỗi bà ngoại!”
Bà cụ Tô càng không kìm được nước mắt.
Bé ngoan của bà thật là ngoan ngoãn!
Nếu lại “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, bà ấy sẽ không chịu nổi mất.
“Túc Bảo, phải thật khoẻ mạnh!” Bà ngoại xoa đầu Túc Bảo: “Phải lớn lên trong vui vẻ hạnh phúc và bình an vô sự…”
Nếu có thể dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy sự bình an vô sự cho nhóc con, bắt bà ấy phải chết luôn ngay bây giờ cũng được.
Túc Bảo: “Dạ dạ! Bà ngoại cũng vậy nhé.”
Bà cụ Tô cong môi cười: “Bà ngoại già rồi, không lớn được nữa!”
Túc Bảo kiên định nói: “Bà có thể!”
Cuối cùng bà cụ Tô không nhịn được mà bật cười thật to.
“Được được, bà ngoại cũng sẽ lớn lên cùng với Túc Bảo.”
Một già một trẻ nhìn nhau, đều nhếch miệng cười toe toét.
Sau khi bà cụ Tô xuống dưới tầng, Mộc Quy Phàm lập tức bước vào.
“Túc Bảo?” Anh khẽ gọi.
Sự kiêu ngạo và ngang ngược bướng bỉnh thường ngày đã biến mất, bóng người cao lớn đứng chắn trước cửa, cánh tay buông thõng xuống hai bên, môi cũng mím thành một đường thẳng giống như một bé ngoan to xác đã làm sai vậy.
Túc Bảo do dự một chút, hỏi: “Ba, có phải ba gặp rắc rối gì rồi không? Đối phương muốn chúng ta đền bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Mộc Quy Phàm: “?”
Túc Bảo nhìn người ba không bớt việc của mình bằng vẻ mặt rối rắm.
Không thể trách bé lại nghĩ như vậy được, quả thật là trước kia ba quá ‘kiêu ngạo’ luôn á!
Hiện giờ lại cúi đầu xuống cứ như thể mình đã làm sai vậy.
/1260
|