“Cô…” Khuôn mặt của Vân Nghiên Thư trở nên mỉa mai.
“Vân Thanh, sao cô không biết xấu hồ vậy hả?” Một phụ nữ trẻ mặc váy hồng bên cạnh Vân Nghiên Thư ngay lập tức nhảy ra, Vân Thanh nhận ra cô ta, cô ta là con gái của một nhà giàu mới nổi ở Tân Phú Bắc Thành, tên là Tôn Đình Phương, có thiên bẩm về mùi hương.
Chì là không có não thôi.
Tôn Đình Phương bị ám ảnh bởi việc tâng bốc Vân Nghiên Thư, lúc này, cô ta nắm bắt cơ hội và đợi Vân Thanh đem khí thế của người phụ nữa đanh đá ra mắng chửi: “Cỏ người đến muộn, thế mà còn kén cá chọn canh! Biệt thự dưới tên của tập đoàn Đế Vương, cũng chính là địa bàn của Nghiên Thư chúng ta! Nữ thần Nghiên Thư tốt bụng nên mới để lại một nơi cho cô sống! Còn không thì tôi cũng sớm trực tiếp ném cô ra ngoài!”
“Hửm?” Vân Thanh lộ ra vẻ mặt như đột nhiên nhận ra, nhìn Vân Nghiên Thư “Thì ra là cãn nhà này, còn là cô ‘đặc biệt’ sắp xếp cho tôi.”
Đôi mắt cô ta sáng lên, giống như một mũi tên lạnh lẽo đâm thẳng vào người, Vân Nghiên Thư run lên, nhưng thật ra là
bị ánh mắt này ép phải lùi lại nửa bước.
Cô ta bí mật siết chặt lòng bàn tay, giận dữ nhìn Tôn Đình Phương bên cạnh. Con lợn cùng thuyền này thế mà lại bán đứng cô! Tôn Đình Phương trước khi nhận ra mình đã nói sai thì vẫn còn tự mãn.
“Cô biết sợ rồi? Đây là nơi Nghiên Thư chúng tôi nói là đưực. Cô nên biết ơn khi sống ỏ’ đây!”
Vân Thanh khóe miệng tràn ra một tia giễu cợt: “Thật sao? Hôm nay tôi không ỏ’ đây, cô tính làm gì tôi?”
Được Vân Nghiên Thư phu nhân của chủ tịch tương lai tập đoàn Đế Vương chống lưng, Tôn Đình Phương không hề sợ hãi, hất cằm lên, nghiêm mặt nói: “Vân Thanh tiểu thư ngỗ ngược như vậy, vậy thì tôi chỉ có thể yêu cầu cô rời đi thôi!”
Có thế đế con khốn Vân Thanh dễ dàng rời khỏi biệt thự Sơn Trang như vậy, Vân Nghiên Thư tất nhiên là cầu còn không được.
Trên mặt cô ta không hiện ra chút sượng nào, nhưng trong mắt cô ta không kiềm soát mà lộ ra vẻ hả hê.
Đúng lúc này, một giọng nói dày đặc truyền đến.
“Cãi nhau cái gì vậy?’
Một ngưòi đàn ông trung niên mặc bộ lễ phục với khí chất tinh anh sải bước đi tới.
Lưu Tú Phân lập tức cúi người, nở một nụ cười kính cẳn: “Quản lý Chu, sao anh lại ở đây? Chỉ là một vấn đề nhỏ, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết.”
Người đàn ông tên là Chu Hoài Sơn, là quàn lí củ biệt thự Sơn Trang và đồng thời cũng là thành viên ban giám khảo của cuộc thi nước hoa.
Vân Nghiên Thư ngay lập tức bước tới và trìu mến gọi: “Chú Chu.”
Cô từng gặp Chu Hoài Sơn tại một sự kiện công khai trước đó.
Chu Hoài Sơn cau mày khỏ hiểu liếc nhìn Vân Nghiên Thư, ông ta còn chưa kịp mờ miệng, Vân Nghiên Thư đã nóng lòng nói: “Chú Chu, em gái Vân Thanh của tôi từ trước đến nay đều không hiểu chuyện, lần này con bẻ không nghe theo sắp xếp là con bé không đúng. Nhưng hy vọng chú có thể đưa ra hình phạt nhẹ. Tôi là chị gái của con bé nên tôi sẵn sàng chịu một phần trách nhiệm thay cho nó.”
Cô ta nói chuyện rất thành khẩn, không chờ đợi mà để lộ ra trước mặt Chu Hoài Sơn một hình ảnh tốt bụng và hào phóng.
Chu Hoài Sơn đã sống nửa đời người, quen biết vô số người, đôi mắt có vẻ hiền lành nhưng thực ra rất sắc bén ấy đã thấu được những mánh khóe nhỏ cùa Vân Nghiên Thư, ông không tiếp tục chủ đề, chỉ nói “Tôi theo sự phân phó của chủ Phụng Các, mời Vân tiều thư đến Thính Vũ Lâu.”
Thính Vũ Lâu là vùng đất thần tiên của các biệt thự Sơn Trang, ngay cả chủ nhân cũng không đủ tư cách ở lại đó, chỉ có chủ tịch bí ẩn của tập đoàn Đế Vương thỉnh thoảng đến mới cỏ thể ở lại biệt thự Sơn Trang…
Mọi người có mặt đều chào hỏi nhau. “Trời ơi Nghiên Thư, chủ tịch thật tốt với cô á nha!”
“Chứ gì nữa, kiểu chám sóc đặc biệt này là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy!”
“Đó là lẽ đương nhiên, Nghiên Thư sẽ là VỌ’ của chủ tịch trong tương lai!” Tôn Đình Phương bày ra vẻ rất tự hào, đắc ý tới mức như nhấc lông mày là có thể bay lên trời vậy đó.
Vân Nghiên Thư bị tâng bốc đến nỗi vui phơi phới, giận yêu nói: “Aiya, đừng có nói lung tung vậy chứ…” Cô ta hơi nâng cằm lên, giống như một con cồng xòa đuôi, nói với Chu Hoài Sơn bằng vẻ kiềm chế “Chú Chu, vậy tôi sẽ đi thu dọn ngay bây giờ, cùng chú đến Thính Vũ Lâu, tránh làm mất thời gian của chú.”
Chu Hoài Sơn khó hiểu liếc cô ta sau khi nghe cô ta nói.
“Cô đi Thính Vũ Lâu cái gì chứ? Chủ nhân đã ra lệnh cho tôi mời tiểu thư Vân Thanh!”
Vân Nghiên Thư vừa đắc ý, nghe xong thì như bị sét đánh, toàn thân choáng váng.
Cô ta không thể tin vào tai mình nên không nhịn được to tiếng: “Chú Chu, chú có nhầm không? Chủ nhân bảo chú
mời Vân Thanh?!”
Vẻ mặt của những người đang tâng bốc Vân Nghiên Thư lập tức trở nên rực rỡ, tất cả đều đổ dồn ánh mắt khỏ tin vào Vân Thanh.
Vân Thanh vốn đang xem drama bên ngoài đột nhiên bị xướng tên trở thành tâm điềm chú ý của mọi người, cô cũng có chút kinh ngạc.
Cô rất chắc chắn, bản thân hoàn toàn không biết chủ nhân của biệt thự này….
“Vân Thanh, sao cô không biết xấu hồ vậy hả?” Một phụ nữ trẻ mặc váy hồng bên cạnh Vân Nghiên Thư ngay lập tức nhảy ra, Vân Thanh nhận ra cô ta, cô ta là con gái của một nhà giàu mới nổi ở Tân Phú Bắc Thành, tên là Tôn Đình Phương, có thiên bẩm về mùi hương.
Chì là không có não thôi.
Tôn Đình Phương bị ám ảnh bởi việc tâng bốc Vân Nghiên Thư, lúc này, cô ta nắm bắt cơ hội và đợi Vân Thanh đem khí thế của người phụ nữa đanh đá ra mắng chửi: “Cỏ người đến muộn, thế mà còn kén cá chọn canh! Biệt thự dưới tên của tập đoàn Đế Vương, cũng chính là địa bàn của Nghiên Thư chúng ta! Nữ thần Nghiên Thư tốt bụng nên mới để lại một nơi cho cô sống! Còn không thì tôi cũng sớm trực tiếp ném cô ra ngoài!”
“Hửm?” Vân Thanh lộ ra vẻ mặt như đột nhiên nhận ra, nhìn Vân Nghiên Thư “Thì ra là cãn nhà này, còn là cô ‘đặc biệt’ sắp xếp cho tôi.”
Đôi mắt cô ta sáng lên, giống như một mũi tên lạnh lẽo đâm thẳng vào người, Vân Nghiên Thư run lên, nhưng thật ra là
bị ánh mắt này ép phải lùi lại nửa bước.
Cô ta bí mật siết chặt lòng bàn tay, giận dữ nhìn Tôn Đình Phương bên cạnh. Con lợn cùng thuyền này thế mà lại bán đứng cô! Tôn Đình Phương trước khi nhận ra mình đã nói sai thì vẫn còn tự mãn.
“Cô biết sợ rồi? Đây là nơi Nghiên Thư chúng tôi nói là đưực. Cô nên biết ơn khi sống ỏ’ đây!”
Vân Thanh khóe miệng tràn ra một tia giễu cợt: “Thật sao? Hôm nay tôi không ỏ’ đây, cô tính làm gì tôi?”
Được Vân Nghiên Thư phu nhân của chủ tịch tương lai tập đoàn Đế Vương chống lưng, Tôn Đình Phương không hề sợ hãi, hất cằm lên, nghiêm mặt nói: “Vân Thanh tiểu thư ngỗ ngược như vậy, vậy thì tôi chỉ có thể yêu cầu cô rời đi thôi!”
Có thế đế con khốn Vân Thanh dễ dàng rời khỏi biệt thự Sơn Trang như vậy, Vân Nghiên Thư tất nhiên là cầu còn không được.
Trên mặt cô ta không hiện ra chút sượng nào, nhưng trong mắt cô ta không kiềm soát mà lộ ra vẻ hả hê.
Đúng lúc này, một giọng nói dày đặc truyền đến.
“Cãi nhau cái gì vậy?’
Một ngưòi đàn ông trung niên mặc bộ lễ phục với khí chất tinh anh sải bước đi tới.
Lưu Tú Phân lập tức cúi người, nở một nụ cười kính cẳn: “Quản lý Chu, sao anh lại ở đây? Chỉ là một vấn đề nhỏ, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết.”
Người đàn ông tên là Chu Hoài Sơn, là quàn lí củ biệt thự Sơn Trang và đồng thời cũng là thành viên ban giám khảo của cuộc thi nước hoa.
Vân Nghiên Thư ngay lập tức bước tới và trìu mến gọi: “Chú Chu.”
Cô từng gặp Chu Hoài Sơn tại một sự kiện công khai trước đó.
Chu Hoài Sơn cau mày khỏ hiểu liếc nhìn Vân Nghiên Thư, ông ta còn chưa kịp mờ miệng, Vân Nghiên Thư đã nóng lòng nói: “Chú Chu, em gái Vân Thanh của tôi từ trước đến nay đều không hiểu chuyện, lần này con bẻ không nghe theo sắp xếp là con bé không đúng. Nhưng hy vọng chú có thể đưa ra hình phạt nhẹ. Tôi là chị gái của con bé nên tôi sẵn sàng chịu một phần trách nhiệm thay cho nó.”
Cô ta nói chuyện rất thành khẩn, không chờ đợi mà để lộ ra trước mặt Chu Hoài Sơn một hình ảnh tốt bụng và hào phóng.
Chu Hoài Sơn đã sống nửa đời người, quen biết vô số người, đôi mắt có vẻ hiền lành nhưng thực ra rất sắc bén ấy đã thấu được những mánh khóe nhỏ cùa Vân Nghiên Thư, ông không tiếp tục chủ đề, chỉ nói “Tôi theo sự phân phó của chủ Phụng Các, mời Vân tiều thư đến Thính Vũ Lâu.”
Thính Vũ Lâu là vùng đất thần tiên của các biệt thự Sơn Trang, ngay cả chủ nhân cũng không đủ tư cách ở lại đó, chỉ có chủ tịch bí ẩn của tập đoàn Đế Vương thỉnh thoảng đến mới cỏ thể ở lại biệt thự Sơn Trang…
Mọi người có mặt đều chào hỏi nhau. “Trời ơi Nghiên Thư, chủ tịch thật tốt với cô á nha!”
“Chứ gì nữa, kiểu chám sóc đặc biệt này là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy!”
“Đó là lẽ đương nhiên, Nghiên Thư sẽ là VỌ’ của chủ tịch trong tương lai!” Tôn Đình Phương bày ra vẻ rất tự hào, đắc ý tới mức như nhấc lông mày là có thể bay lên trời vậy đó.
Vân Nghiên Thư bị tâng bốc đến nỗi vui phơi phới, giận yêu nói: “Aiya, đừng có nói lung tung vậy chứ…” Cô ta hơi nâng cằm lên, giống như một con cồng xòa đuôi, nói với Chu Hoài Sơn bằng vẻ kiềm chế “Chú Chu, vậy tôi sẽ đi thu dọn ngay bây giờ, cùng chú đến Thính Vũ Lâu, tránh làm mất thời gian của chú.”
Chu Hoài Sơn khó hiểu liếc cô ta sau khi nghe cô ta nói.
“Cô đi Thính Vũ Lâu cái gì chứ? Chủ nhân đã ra lệnh cho tôi mời tiểu thư Vân Thanh!”
Vân Nghiên Thư vừa đắc ý, nghe xong thì như bị sét đánh, toàn thân choáng váng.
Cô ta không thể tin vào tai mình nên không nhịn được to tiếng: “Chú Chu, chú có nhầm không? Chủ nhân bảo chú
mời Vân Thanh?!”
Vẻ mặt của những người đang tâng bốc Vân Nghiên Thư lập tức trở nên rực rỡ, tất cả đều đổ dồn ánh mắt khỏ tin vào Vân Thanh.
Vân Thanh vốn đang xem drama bên ngoài đột nhiên bị xướng tên trở thành tâm điềm chú ý của mọi người, cô cũng có chút kinh ngạc.
Cô rất chắc chắn, bản thân hoàn toàn không biết chủ nhân của biệt thự này….
/427
|