Cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa quốc tế sắp diễn ra, địa điểm được đặt tại sơn trang Bắc Các của Bắc thành.
Tất cả các thí sinh đều phải tới sơn trang trước hai ngày để làm công tác chuẩn bị.
Trước khi đì, Vân Thanh gọi điện cho Chung Ly.
“A Ly, cậu giúp mình một việc.”
Tòa nhà Đế Vương.
Hoắc Cảnh Thâm vừa kết thúc cuộc họp, đi về phòng làm việc, thư ký theo sát phía sau, cầm ván kiện chờ anh ký.
Anh đẳy cửa phòng làm việc ra, khẽ nhìn.
Chì thấy Tư Mộ Bạch đang uể oải nghịch chiếc bật lửa trong tay ờ trên ghế sofa, ngọn lửa xanh bay bay, đôi mắt đào hoa dưới ngọn lửa.
Anh ta nghe thấy tiếng bước chân, liền ngước mắt lên, nở nụ cười tươi rói nhìn Hoắc Cảnh Thâm.
“Anh Tư.”
“Chuyện gì?” Không nghe ra chút hào hứng nào trong giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm.
“Được ủy thác, mang đồ tới cho cậu.” Tư Mộ Bạch lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu đen được trang trí tinh xảo, “Tinh dầu hoa cỏ do Vân Thanh điều chế, để cậu ngủ ngon hơn.”
Nghe thấy tên Vân Thanh, trên gương mặt tuấn tú lãnh đạm của người đàn ông có chút ấm áp, anh nhận lấy lọ tinh dầu kia, mờ nắp ra là hương thuốc thoang thoảng quen thuộc…
Hoắc Cảnh Thâm mỉm cười.
“Đây là mùi gì?” Tư Mộ Bạch cũng ngửi thấy, hương thơm dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Hoắc Cảnh Thâm đóng nắp lại, liếc xéo anh ta một cái: “Mùi hương trên người cô.”
Tư Mộ Bạch: “…”
Sao anh ta lại hỏi một câu ngu ngốc đến vậy.
Hoắc Cảnh Thâm lấy chiếc điện thoại trong túi ra nhìn.
Vân Thanh: [Là bác sĩ mà anh trả tiền, tôi có nghĩa vụ nhắc anh án cơm đúng giờ.]
Nụ cười của Hoắc Cảnh Thâm càng rõ hơn, anh kiên nhẫn đáp lại từng chút một.
[ừm, đợi Hoắc phu nhân chiến thắng trỏ’ về.]
Bên đó, Vân Thanh vừa xuống xe, cồ không ngờ anh sẽ trả lời nhanh như vậy.
Ba chữ ‘Hoắc phu nhân’ khiến gương mặt cô đỏ ừng lên, cô nhét điện thoại vào trong túi.
Trước mắt là sơn trang Bắc Các.
Vân Thanh tới kịp, phụ trách tiếp đón ngoài cửa là một người phụ nữ tóc xoăn, ngoài 30 tuổi, thẻ công việc gắn trên ngực cô viết tên Lưu Tú Phân.
Sau khi kiểm tra thư mời tham gia cuộc thi của Vân Thanh, Lưu Tú Phân nhìn cô một lần từ trên xuống dưới, cười khẩy, ngay lập tức quay người: “Đi thôi Vân Thanh tiều thư, tôi đưa cô tới chỗ ở.”
Vân Thanh theo sau Lưu Tú Phân, vòng vèo mãi, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà bằng gỗ mục nát và hèo lánh.
“Tới rồi.” Lưu Tú Phân mở cửa, bên trong nhà bụi bặm, lâu ngày chưa có người ở, mùi ấm mốc bốc lên. Lưu Tú Phân lấy tay che mũi tỏ vẻ chán ghét, lấy tay khua khua trước mặt.
Vân Thanh nhìn qua càn phòng một lượt, nơi này bảo là chuồng lựn ồ chó cũng không quá chút nào…người vốn dĩ không thể ở đây được, các bức tường đầy nấm mốc.
“Không còn càn phòng nào khác sao?”
Lưu Tú Phân khó xử: “Vân tiểu thư, cô đừng làm khó tôi! Cô tới muộn, các phòng khác đều đã dành cho những người đến trước rồi, chỉ còn lại căn phòng này.”
Vân Thanh nhíu mắt, trong ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Tới sơn trang Bắc Các tham gia cuộc thi lần này có tất cả 10 thí sinh có tiếng được chọn từ trước.
Ngoài ra còn có 3 người ít được biết đến, Vân Thanh là một trong số đó.
Phòng chắc chắn đã được sắp xếp từ trước, Lưu Tú Phân này rõ ràng là cố ý bắt nạt cô.
“Chỉ còn lại một phòng này sao?” Vân Thanh khẽ mỉm cười, rút điện thoại ra, “Vậy để tôi gọi điện thoại cho trưởng ban giám khảo Amanda, xem cô ấy có thề giúp hay không…”
Nghe được lời này sắc mặt Lưu Tú Phân khi đỏ thay đồi, có chút sợ hãi.
Không phải nói Vân Thanh này không có chỗ dựa, một mình tới tham gia cuộc thi, có thể thoải mái bắt nạt cô ta sao?
…Sao cô ta lại quen Amanda??
“Vân tiểu thư…” Lưu Tú Phân đang định nói gì đó, một giọng nói quen thuộc cắt lên.
“Ôi, chị có chỗ dựa vững chắc nên kiêu càng quá!” Vân Nghiên Thư cùng vài cô gái khác bước tới, cô ta liếc xéo
Vân Thanh, cười như không, “Bản thân đã đến muộn, không giành được phòng, còn ức hiếp nhân viên…Chị, chị quá đáng thế, em không thề nhìn nổi nữa!”
Lưu Tú Phân nhìn thấy Vân Nghiên Thư như con chó thấy chủ, lưng thẳng đứng.
Cô ta kiên quyết nhìn Vân Thanh: “Vân Thanh tiều thư, cô gọi cho ai cũng vô dụng. Sơn trang Bắc Các chúng tôi là tài sản của Tập đoàn Đế Vương, Amanda cũng không thể quản!”
Hóa ra là vậy…
Vân Thanh nghe tới đây đã hiểu rõ.
Chẳng trách Lưu Tú Phân lại chĩa vào cô, xem ra là muốn nịnh nọt Vân Nghiên Thư.
Tập đoàn Đế Vương chi cho thiên kim Vân thị 8 tỉ, tất cả mọi người đều cho rằng vị chủ tịch Tập đoàn Đế Vương vì Vân Nghiên Thư mới xuất hiện…Giờ đây đã trở thành câu chuyện khiến người ta ngưỡng mộ.
Vân Nghiên Thư cỏ khả năng trở thành phu nhân của chủ tịch Tập đoàn Đế Vương trong tương lai…Vậy nên cô ta đương nhiên trở thành người mà mọi người tranh giành để
lấy lòng.
Mà Vân Nghiên Thư vốn dĩ là người thích khoe khoang, rất thích hưởng thụ sự tiếp đãi thế này.
Vân Thanh nhớ lại trong phòng khách sạn đêm hôm đó, Vân Nghiên Thư ngay cả tư cách ngồi cùng bàn cũng không có, thật đáng thương…
Người con gái này thật ham hư vinh, tội nghiệp quá.
“Biểu cảm chị thế này là sao?” Vân Nghiên Thư cảm thấy khó chịu trước ánh mắt thương hại và giễu cợt của Vân Thanh, cô ta lạnh lùng cảnh cáo, “Chị, em khuyên chị đừng gây chuyện nữa, cứ làm theo quy tắc đi!”
“Làm theo quy tắc?” Vân Thanh nghe mà cảm thấy tức cười, cô hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua, có mang chút cảm giác áp chế, “Quy tắc của Vân Nghiên Thư cô sao? Sáng không đánh ráng à, mà khẩu khí lớn vậy?”
Tất cả các thí sinh đều phải tới sơn trang trước hai ngày để làm công tác chuẩn bị.
Trước khi đì, Vân Thanh gọi điện cho Chung Ly.
“A Ly, cậu giúp mình một việc.”
Tòa nhà Đế Vương.
Hoắc Cảnh Thâm vừa kết thúc cuộc họp, đi về phòng làm việc, thư ký theo sát phía sau, cầm ván kiện chờ anh ký.
Anh đẳy cửa phòng làm việc ra, khẽ nhìn.
Chì thấy Tư Mộ Bạch đang uể oải nghịch chiếc bật lửa trong tay ờ trên ghế sofa, ngọn lửa xanh bay bay, đôi mắt đào hoa dưới ngọn lửa.
Anh ta nghe thấy tiếng bước chân, liền ngước mắt lên, nở nụ cười tươi rói nhìn Hoắc Cảnh Thâm.
“Anh Tư.”
“Chuyện gì?” Không nghe ra chút hào hứng nào trong giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm.
“Được ủy thác, mang đồ tới cho cậu.” Tư Mộ Bạch lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu đen được trang trí tinh xảo, “Tinh dầu hoa cỏ do Vân Thanh điều chế, để cậu ngủ ngon hơn.”
Nghe thấy tên Vân Thanh, trên gương mặt tuấn tú lãnh đạm của người đàn ông có chút ấm áp, anh nhận lấy lọ tinh dầu kia, mờ nắp ra là hương thuốc thoang thoảng quen thuộc…
Hoắc Cảnh Thâm mỉm cười.
“Đây là mùi gì?” Tư Mộ Bạch cũng ngửi thấy, hương thơm dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Hoắc Cảnh Thâm đóng nắp lại, liếc xéo anh ta một cái: “Mùi hương trên người cô.”
Tư Mộ Bạch: “…”
Sao anh ta lại hỏi một câu ngu ngốc đến vậy.
Hoắc Cảnh Thâm lấy chiếc điện thoại trong túi ra nhìn.
Vân Thanh: [Là bác sĩ mà anh trả tiền, tôi có nghĩa vụ nhắc anh án cơm đúng giờ.]
Nụ cười của Hoắc Cảnh Thâm càng rõ hơn, anh kiên nhẫn đáp lại từng chút một.
[ừm, đợi Hoắc phu nhân chiến thắng trỏ’ về.]
Bên đó, Vân Thanh vừa xuống xe, cồ không ngờ anh sẽ trả lời nhanh như vậy.
Ba chữ ‘Hoắc phu nhân’ khiến gương mặt cô đỏ ừng lên, cô nhét điện thoại vào trong túi.
Trước mắt là sơn trang Bắc Các.
Vân Thanh tới kịp, phụ trách tiếp đón ngoài cửa là một người phụ nữ tóc xoăn, ngoài 30 tuổi, thẻ công việc gắn trên ngực cô viết tên Lưu Tú Phân.
Sau khi kiểm tra thư mời tham gia cuộc thi của Vân Thanh, Lưu Tú Phân nhìn cô một lần từ trên xuống dưới, cười khẩy, ngay lập tức quay người: “Đi thôi Vân Thanh tiều thư, tôi đưa cô tới chỗ ở.”
Vân Thanh theo sau Lưu Tú Phân, vòng vèo mãi, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà bằng gỗ mục nát và hèo lánh.
“Tới rồi.” Lưu Tú Phân mở cửa, bên trong nhà bụi bặm, lâu ngày chưa có người ở, mùi ấm mốc bốc lên. Lưu Tú Phân lấy tay che mũi tỏ vẻ chán ghét, lấy tay khua khua trước mặt.
Vân Thanh nhìn qua càn phòng một lượt, nơi này bảo là chuồng lựn ồ chó cũng không quá chút nào…người vốn dĩ không thể ở đây được, các bức tường đầy nấm mốc.
“Không còn càn phòng nào khác sao?”
Lưu Tú Phân khó xử: “Vân tiểu thư, cô đừng làm khó tôi! Cô tới muộn, các phòng khác đều đã dành cho những người đến trước rồi, chỉ còn lại căn phòng này.”
Vân Thanh nhíu mắt, trong ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Tới sơn trang Bắc Các tham gia cuộc thi lần này có tất cả 10 thí sinh có tiếng được chọn từ trước.
Ngoài ra còn có 3 người ít được biết đến, Vân Thanh là một trong số đó.
Phòng chắc chắn đã được sắp xếp từ trước, Lưu Tú Phân này rõ ràng là cố ý bắt nạt cô.
“Chỉ còn lại một phòng này sao?” Vân Thanh khẽ mỉm cười, rút điện thoại ra, “Vậy để tôi gọi điện thoại cho trưởng ban giám khảo Amanda, xem cô ấy có thề giúp hay không…”
Nghe được lời này sắc mặt Lưu Tú Phân khi đỏ thay đồi, có chút sợ hãi.
Không phải nói Vân Thanh này không có chỗ dựa, một mình tới tham gia cuộc thi, có thể thoải mái bắt nạt cô ta sao?
…Sao cô ta lại quen Amanda??
“Vân tiểu thư…” Lưu Tú Phân đang định nói gì đó, một giọng nói quen thuộc cắt lên.
“Ôi, chị có chỗ dựa vững chắc nên kiêu càng quá!” Vân Nghiên Thư cùng vài cô gái khác bước tới, cô ta liếc xéo
Vân Thanh, cười như không, “Bản thân đã đến muộn, không giành được phòng, còn ức hiếp nhân viên…Chị, chị quá đáng thế, em không thề nhìn nổi nữa!”
Lưu Tú Phân nhìn thấy Vân Nghiên Thư như con chó thấy chủ, lưng thẳng đứng.
Cô ta kiên quyết nhìn Vân Thanh: “Vân Thanh tiều thư, cô gọi cho ai cũng vô dụng. Sơn trang Bắc Các chúng tôi là tài sản của Tập đoàn Đế Vương, Amanda cũng không thể quản!”
Hóa ra là vậy…
Vân Thanh nghe tới đây đã hiểu rõ.
Chẳng trách Lưu Tú Phân lại chĩa vào cô, xem ra là muốn nịnh nọt Vân Nghiên Thư.
Tập đoàn Đế Vương chi cho thiên kim Vân thị 8 tỉ, tất cả mọi người đều cho rằng vị chủ tịch Tập đoàn Đế Vương vì Vân Nghiên Thư mới xuất hiện…Giờ đây đã trở thành câu chuyện khiến người ta ngưỡng mộ.
Vân Nghiên Thư cỏ khả năng trở thành phu nhân của chủ tịch Tập đoàn Đế Vương trong tương lai…Vậy nên cô ta đương nhiên trở thành người mà mọi người tranh giành để
lấy lòng.
Mà Vân Nghiên Thư vốn dĩ là người thích khoe khoang, rất thích hưởng thụ sự tiếp đãi thế này.
Vân Thanh nhớ lại trong phòng khách sạn đêm hôm đó, Vân Nghiên Thư ngay cả tư cách ngồi cùng bàn cũng không có, thật đáng thương…
Người con gái này thật ham hư vinh, tội nghiệp quá.
“Biểu cảm chị thế này là sao?” Vân Nghiên Thư cảm thấy khó chịu trước ánh mắt thương hại và giễu cợt của Vân Thanh, cô ta lạnh lùng cảnh cáo, “Chị, em khuyên chị đừng gây chuyện nữa, cứ làm theo quy tắc đi!”
“Làm theo quy tắc?” Vân Thanh nghe mà cảm thấy tức cười, cô hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua, có mang chút cảm giác áp chế, “Quy tắc của Vân Nghiên Thư cô sao? Sáng không đánh ráng à, mà khẩu khí lớn vậy?”
/427
|