Vân Thanh cảm thấy bản thân dường như đã trúng phải bùa của Hoắc Cảnh Thâm.
Nếu không sao cô lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời, mở cửa bước ra ngoài chứ?
Càng gần, càng cảm thấy như không có thật…
Dưới ánh tráng, người đàn ông điển trai đã thu lại sự lạnh lùng khó gần thường thấy của mình, dịu dàng như nước, tựa như một bức tranh thủy mặc.
Vân Thanh không kìm nổi nữa giang tay ra, chạm vào chiếc áo sơ mi được làm thủ công của anh.
“Hoắc Cảnh Thâm…”Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
Đuôi mắt cô hằn lên những vệt đỏ, đôi mắt trong veo bị hơi nước bao bọc, mờ ảo, tựa như dải ngân hà bị phá vỡ dưới ánh tráng.
Hoắc Cảnh Thâm mềm lòng.
Anh không nói gì, lặng im đưa tay chạm vào phần đầu phía sau, ôm trọn lấy người cồ, rồi bất chợt cúi đầu hôn.
Cảm giác chạm môi quen thuộc khiến Vân Thanh ngớ người ra.
Cô thậm chí quên mất việc đẩy anh ra…tới khi chân Vân Thanh không còn đứng vững nữa, khí oxi không đủ, Hoắc Cảnh Thâm mới buông cô ra.
Anh ôm eo để cô dựa vào ngực mình, chỉ cách một lớp áo mỏng, bên tai cô vang lên nhịp tim đập ồn định của anh.
“Sinh nhật vui vẻ.” Anh trầm giọng nói.
Ý định vùng vẫy của Vân Thanh dễ dàng bị lời nói của anh xua tan.
Cô nghĩ, ích kỉ một lần này vậy.
Hôm nay là ngày sinh nhật cô, vậy để cô thoải mái một chút…
“Việc của anh xong rồi?” Vân Thanh ôm một lát, sau đó từ trong lòng anh ngẩng đầu lên.
“ừm.” Hoắc Cảnh Thâm xoa đầu cô, hạ thắp giọng nói, “Chờ anh một lát.”
Anh quay người đi về phía chiếc Maybach màu đen đang
đỗ ỏ’ phía sau, khi quay lại, trong tay anh cầm một chiếc bánh ngọt nhỏ có gắn một ngọn nến.
“Mau ước đi.” Hoắc Cảnh Thâm nói.
Dưới ngọn lửa ấm áp, sự lạnh lùng của người đàn ông dần trở nên dịu dàng.
Đôi mắt đen sâu thẳm phản chiểu rõ ràng gương mặt cồ lúc đó.
Vân Thanh nhất thời ảo tưởng mọi thứ trên đời đều tan biến, trong đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm dường như chì có mình cô…Cô ép mình rời ánh nhìn sang chỗ khác.
“Ước nguyện chỉ lừa trẻ con thôi.” Đã rất nhiều nám cô không đón sinh nhật.
Vân Thanh nhìn ngọn nến trước mắt, mơ hồ mỉm cười, cô nói: “Em 9 tuối đã không tin vào truyện cổ tích…Trên thế giới này không có ông già Noel, cũng chẳng cỏ thần tiên…”
Cô chỉ có một mình.
“Em không cần tin thần linh.” Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thâm chăm chú nhìn cô, giọng nói đều đều, từng lời nói ra đều thể hiện uy lực khó tả, anh nói, “Em tin anh là đưực.”
Nếu như thần linh không bảo vệ em, anh sẽ bảo vệ.
Vân Thanh dường như bị câu nói này của anh làm cho đứng hình.
Sao lại có người tự kiêu thế này chứ?
Nhưng lời nói kiêu căng ngạo mạn này từ miệng anh nói ra, lại có cảm giác đáng tin kì lạ.
Vân Thanh bật cười, cuối cùng nhắm mắt lại, chân thành ước nguyện.
Sau đó cô thổi nến.
“ước điều gì vậy?” Hoắc Cảnh Thâm hỏi.
“Bí mật.”
Chỉ có điều ước nguyện này, cô không thể nói với Hoắc Cảnh Thâm, chỉ có cô và các vị thần mới biết.
— [Nếu như thật sự có các vị thần phù hộ người đàn ông trước mặt cô bình an khỏe mạnh, dù cho…anh vĩnh viễn không yêu cô.]
Hoắc Cảnh Thâm không thích ăn đồ ngọt, anh chỉ cắn hai miếng rồi thôi, còn lại đều vào bụng của Vân Thanh.
Anh nhìn cô án từng miếng một cứ như chú mèo con vậy.
Giữa họ, rất ít khi hòa hợp như vậy.
Hai người đều rất ăn ý không hề nhắc tới những chuyện phiền lòng còn chưa giải quyết xong.
Vân Thanh đặt chiếc đĩa xuống, cúi đầu nhìn giờ.
“Không còn sớm nữa, em về đây.”
Hoắc Cảnh Thâm im lặng nhìn cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn, cuối cùng cũng kìm nén lại được, đôi môi mỏng mấp
máy, chỉ nói: “Được.”
Vân Thanh giấu đi nỗi thất vọng không thể giải thích nồi trong lòng, quay người bước vào trong nhà.
Nhưng, chưa đi được mấy bước, đột nhiên cỏ một lực mạnh ập đến phía sau lưng cô.
Hoắc Cảnh Thâm Ồm trọn cô từ phía sau, thân người cô hoi khựng lại, mái tóc dài của người đàn ông vùi vào bên cồ cô, rồi anh nhẹ nhàng nói: “Ba phú nữa. “
Vân Thanh nhìn vào cánh tay đang ôm eo mình của Hoắc Cảnh Thâm, cồ đột nhiên nhớ tới Bạc Cảnh Sâm, khi đó trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào cô giơ tay ra, che lên mu bàn tay của Hoắc Cảnh Thâm.
Sau đó dần dần sờ lên phía trên…
“Sờ tay có ý gì?” Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên nắm chặt đôi bàn tay cô, đôi môi mỏng của người đàn ông hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô, hơi thở nóng bỏng khiến cả người Vân Thanh nóng rực.
Khi đó, Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt lấy tay cô, chậm rãi kéo xuống dưới người anh…
“Aaaaaa! Anh biến thái!” Vân Thanh rốt cuộc cũng chì là một cô gái mới 20 tuồi, cô đẩy mạnh anh ra, khuôn mặt đỏ ửng cả lên.
Hoắc Cảnh Thâm nhìn bóng dáng cô hoảng loạn bỏ chạy, trong lòng liền cảm thấy rất buồn cười.
Anh vào trong xe ngồi, xắn tay áo lên, trên cồ tay là sợi dây màu đỏ bắt mắt.
Đôi môi Hoắc Cảnh Thâm khẽ cong lên, đề lộ nụ cười.
“Nhóc con, cũng thông minh lắm.”
Hàn Mặc ngồi trên ghế đầu đắn đo rồi nói: “Tứ gia, cậu không định cho phu nhân biết mình chính là chủ tịch Tập đoàn Đế Vương sao?”
“Một ngày nào đó cô ấy sẽ biết.”
Nhưng không phải bây giờ.
Trong đồi mắt Hoắc Cảnh Thâm hiện lên mạch máu.
Anh mất mười năm thả lưới, giờ cũng sắp tới lúc thu lưới rồi…
Đột nhiên sắc mặt anh thay đồi, anh lấy một chiếc khán tay che miệng khi đang ho dữ dội.
“Tứ gia, cậu không sao chứ?” Hàn Mặc lo lắng quay đầu lại.
“Không sao, anh lái xe đi.” Giọng anh lạnh lùng như trước, không nghe ra chút manh mối nào.
Anh liếc mắt nhìn xuống chiếc khàn trong tay, phía trên khăn có màu đỏ sẫm…
Nếu không sao cô lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời, mở cửa bước ra ngoài chứ?
Càng gần, càng cảm thấy như không có thật…
Dưới ánh tráng, người đàn ông điển trai đã thu lại sự lạnh lùng khó gần thường thấy của mình, dịu dàng như nước, tựa như một bức tranh thủy mặc.
Vân Thanh không kìm nổi nữa giang tay ra, chạm vào chiếc áo sơ mi được làm thủ công của anh.
“Hoắc Cảnh Thâm…”Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
Đuôi mắt cô hằn lên những vệt đỏ, đôi mắt trong veo bị hơi nước bao bọc, mờ ảo, tựa như dải ngân hà bị phá vỡ dưới ánh tráng.
Hoắc Cảnh Thâm mềm lòng.
Anh không nói gì, lặng im đưa tay chạm vào phần đầu phía sau, ôm trọn lấy người cồ, rồi bất chợt cúi đầu hôn.
Cảm giác chạm môi quen thuộc khiến Vân Thanh ngớ người ra.
Cô thậm chí quên mất việc đẩy anh ra…tới khi chân Vân Thanh không còn đứng vững nữa, khí oxi không đủ, Hoắc Cảnh Thâm mới buông cô ra.
Anh ôm eo để cô dựa vào ngực mình, chỉ cách một lớp áo mỏng, bên tai cô vang lên nhịp tim đập ồn định của anh.
“Sinh nhật vui vẻ.” Anh trầm giọng nói.
Ý định vùng vẫy của Vân Thanh dễ dàng bị lời nói của anh xua tan.
Cô nghĩ, ích kỉ một lần này vậy.
Hôm nay là ngày sinh nhật cô, vậy để cô thoải mái một chút…
“Việc của anh xong rồi?” Vân Thanh ôm một lát, sau đó từ trong lòng anh ngẩng đầu lên.
“ừm.” Hoắc Cảnh Thâm xoa đầu cô, hạ thắp giọng nói, “Chờ anh một lát.”
Anh quay người đi về phía chiếc Maybach màu đen đang
đỗ ỏ’ phía sau, khi quay lại, trong tay anh cầm một chiếc bánh ngọt nhỏ có gắn một ngọn nến.
“Mau ước đi.” Hoắc Cảnh Thâm nói.
Dưới ngọn lửa ấm áp, sự lạnh lùng của người đàn ông dần trở nên dịu dàng.
Đôi mắt đen sâu thẳm phản chiểu rõ ràng gương mặt cồ lúc đó.
Vân Thanh nhất thời ảo tưởng mọi thứ trên đời đều tan biến, trong đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm dường như chì có mình cô…Cô ép mình rời ánh nhìn sang chỗ khác.
“Ước nguyện chỉ lừa trẻ con thôi.” Đã rất nhiều nám cô không đón sinh nhật.
Vân Thanh nhìn ngọn nến trước mắt, mơ hồ mỉm cười, cô nói: “Em 9 tuối đã không tin vào truyện cổ tích…Trên thế giới này không có ông già Noel, cũng chẳng cỏ thần tiên…”
Cô chỉ có một mình.
“Em không cần tin thần linh.” Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thâm chăm chú nhìn cô, giọng nói đều đều, từng lời nói ra đều thể hiện uy lực khó tả, anh nói, “Em tin anh là đưực.”
Nếu như thần linh không bảo vệ em, anh sẽ bảo vệ.
Vân Thanh dường như bị câu nói này của anh làm cho đứng hình.
Sao lại có người tự kiêu thế này chứ?
Nhưng lời nói kiêu căng ngạo mạn này từ miệng anh nói ra, lại có cảm giác đáng tin kì lạ.
Vân Thanh bật cười, cuối cùng nhắm mắt lại, chân thành ước nguyện.
Sau đó cô thổi nến.
“ước điều gì vậy?” Hoắc Cảnh Thâm hỏi.
“Bí mật.”
Chỉ có điều ước nguyện này, cô không thể nói với Hoắc Cảnh Thâm, chỉ có cô và các vị thần mới biết.
— [Nếu như thật sự có các vị thần phù hộ người đàn ông trước mặt cô bình an khỏe mạnh, dù cho…anh vĩnh viễn không yêu cô.]
Hoắc Cảnh Thâm không thích ăn đồ ngọt, anh chỉ cắn hai miếng rồi thôi, còn lại đều vào bụng của Vân Thanh.
Anh nhìn cô án từng miếng một cứ như chú mèo con vậy.
Giữa họ, rất ít khi hòa hợp như vậy.
Hai người đều rất ăn ý không hề nhắc tới những chuyện phiền lòng còn chưa giải quyết xong.
Vân Thanh đặt chiếc đĩa xuống, cúi đầu nhìn giờ.
“Không còn sớm nữa, em về đây.”
Hoắc Cảnh Thâm im lặng nhìn cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn, cuối cùng cũng kìm nén lại được, đôi môi mỏng mấp
máy, chỉ nói: “Được.”
Vân Thanh giấu đi nỗi thất vọng không thể giải thích nồi trong lòng, quay người bước vào trong nhà.
Nhưng, chưa đi được mấy bước, đột nhiên cỏ một lực mạnh ập đến phía sau lưng cô.
Hoắc Cảnh Thâm Ồm trọn cô từ phía sau, thân người cô hoi khựng lại, mái tóc dài của người đàn ông vùi vào bên cồ cô, rồi anh nhẹ nhàng nói: “Ba phú nữa. “
Vân Thanh nhìn vào cánh tay đang ôm eo mình của Hoắc Cảnh Thâm, cồ đột nhiên nhớ tới Bạc Cảnh Sâm, khi đó trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào cô giơ tay ra, che lên mu bàn tay của Hoắc Cảnh Thâm.
Sau đó dần dần sờ lên phía trên…
“Sờ tay có ý gì?” Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên nắm chặt đôi bàn tay cô, đôi môi mỏng của người đàn ông hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô, hơi thở nóng bỏng khiến cả người Vân Thanh nóng rực.
Khi đó, Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt lấy tay cô, chậm rãi kéo xuống dưới người anh…
“Aaaaaa! Anh biến thái!” Vân Thanh rốt cuộc cũng chì là một cô gái mới 20 tuồi, cô đẩy mạnh anh ra, khuôn mặt đỏ ửng cả lên.
Hoắc Cảnh Thâm nhìn bóng dáng cô hoảng loạn bỏ chạy, trong lòng liền cảm thấy rất buồn cười.
Anh vào trong xe ngồi, xắn tay áo lên, trên cồ tay là sợi dây màu đỏ bắt mắt.
Đôi môi Hoắc Cảnh Thâm khẽ cong lên, đề lộ nụ cười.
“Nhóc con, cũng thông minh lắm.”
Hàn Mặc ngồi trên ghế đầu đắn đo rồi nói: “Tứ gia, cậu không định cho phu nhân biết mình chính là chủ tịch Tập đoàn Đế Vương sao?”
“Một ngày nào đó cô ấy sẽ biết.”
Nhưng không phải bây giờ.
Trong đồi mắt Hoắc Cảnh Thâm hiện lên mạch máu.
Anh mất mười năm thả lưới, giờ cũng sắp tới lúc thu lưới rồi…
Đột nhiên sắc mặt anh thay đồi, anh lấy một chiếc khán tay che miệng khi đang ho dữ dội.
“Tứ gia, cậu không sao chứ?” Hàn Mặc lo lắng quay đầu lại.
“Không sao, anh lái xe đi.” Giọng anh lạnh lùng như trước, không nghe ra chút manh mối nào.
Anh liếc mắt nhìn xuống chiếc khàn trong tay, phía trên khăn có màu đỏ sẫm…
/427
|