Mẹ nó!
Vân Thanh không chịu nồi nữa, chửi thầm trong lòng.
Nói tới mặt dày vô liêm sỉ, cô không thề nào bằng được tên đàn ông khốn kiếp này!
“Cút, anh không trà nồi đâu!” Vân Thanh giận dữ đẩy Hoắc Cảnh Thâm ra, nhưng người đàn ông đứng vững như núi, không nhúc nhích chút nào.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng, nham hiểm nhìn chằm chằm cô.
“Tôi không trả nổi?”
Vân Thanh cảm thấy tức cười, lạnh lùng khiêu khích: “Tôi chì lên giường với người đàn ông yêu tôi, anh Hoắc có thế thỏa mãn điều kiện này chứ?”
Câu nói này, khiến đôi bàn tay đang nắm cồ tay cô của Hoắc Cảnh Thấm đột nhiên siết chặt hơn, gương mặt tuấn tú u ám khiến người ta nghẹt thở.
Vân Thanh nghểnh cổ lên, nhìn thẳng vào anh, không hề
nhượng bộ.
Cô nghĩ mình thật sự đã điên rồi khi vào lúc này trong lòng vẫn còn một tia hy vọng với Hoắc Cảnh Thâm.
Nhưng giây tiếp theo, Hoắc Cảnh Thâm đã nhìn đi chỗ khác, lực giữ tay cô cũng đột nhiên giảm bớt. Hoắc Cảnh Thâm xoay người, nằm bên cạnh cô, chiếc giường bên cạnh bị trọng lực làm cho lún xuống, chút hy vọng vừa dấy lên trong lòng cô đã bị đè nén thành cát bụi, vỡ nát.
Cô quay lưng, thân người dần dần co quắp lại.
Nhưng ở nơi Vân Thanh không nhìn thấy, Hoắc Cảnh Thâm đang ôm chặt tấm lưng gầy của cồ, trong ánh mắt hiện lên nỗi đau phức tạp khó tả.
Anh cau mày, hạ giọng nói: “Vân Thanh…”
vẫn chưa dứt lời, điện thoại của anh vang lên.
Đôi tay chạm vào vai cô của anh cứng đờ, rồi rụt trở lại.
Vân Thanh nghe thấy giọng nói trong điện thoại, anh hạ giọng nói: “Dĩ Nhu, sao vậy?”
— Tần Dĩ Nhu.
Vân Thanh trùm chán kín mít, quấn mình giống như con nhộng.
Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn rồi đưa tay kéo đầu cô ra ngoài, Vân Thanh bị lôi ra khỏi chăn mắt nhìn trừng trừng anh.
Trong lòng thầm mắng chửi người đàn ông khốn kiếp này!
Hoắc Cảnh Thâm bị chọc tức tới mức bật cười, đôi bàn tay to lớn nắm chặt gương mặt nhỏ của cô, bị ép giống như một chú cá nóc, giọng trầm xuống nói: “Thử chửi tồi một câu nữa xem!”.
Tần Dĩ Nhu ỏ’ đầu dây bên kia nghe rất rõ.
Kỳ thực giọng điệu này không được coi là dịu dàng, thậm chí còn có phần dọa nát một cách dí dỏm.
Quả nhiên không nói với cô ta như vậy.
Hoắc Cảnh Thâm trước mặt cô ta, mãi mãi đều mang dáng vẻ lãnh đạm bình tĩnh, không bộc lộ cảm xúc…
Tần Dĩ Nhu cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng, cô ta coi như không có chuyện gì nhẹ nhàng nói: “Cảnh Thâm, anh có còn nhớ ba nám trước đã từng đồng ý với em, sau này chỉ cần em nói, dù có khó thế nào anh cũng sẽ giúp em
hoàn thành 4 chuyện.”
Cô ta vì cứu anh, mà cận kề quỷ môn quan, chịu đủ loại giày vò.
Vì ơn cứu mạng này, anh đã đồng ý làm 4 chuyện coi như trả ơn cô ta.
Hoắc Cảnh Thâm sẽ không bao giờ nuốt lời.
“Em nghĩ ra rồi?” Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng như nước.
Tên đàn ông khốn kiếp này hung dữ với mình, vậy mà lại đối xử dịu dàng với Tần Dĩ Nhu.
Vân Thanh không có tâm trạng nghe bọn họ tán tỉnh!
Nhân lúc Hoắc Cảnh Thâm không đề ý, cô bắt ngờ đá vào bụng anh.
Hoắc Cảnh Thâm nhanh tay lẹ mắt chặn lại, bàn chân nhỏ nhắn của cô lướt qua bộ phận kín đáo nhất của anh.
Mặt Hoắc Cảnh Thâm tối sầm lại.
“Nhóc con, ngửa đòn à!”
Ánh mắt Vân Thanh hiện lên một tia gian xảo muốn phục thù, không biết dũng khí từ đâu mà nũng nịu hét lớn vào điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm: “Chồng, tối qua anh chỉnh đốn người ta còn chưa đủ sao? Lưng người ta giò’ vẫn còn đau đây này…”
Mẹ nó, tên đàn ông khốn kiếp này cứ từ từ mà giải thích!
Vân Thanh hét xong, lập tức nhảy xuống giường, lao nhanh vào phòng tắm với tốc độ chạy nước rút 100m.
Một tiếng nũng nịu “Chồng” làm người ta dựng tóc gáy, khiến Hoắc Cảnh Thâm đứng hình nửa giây, đợi tới khi anh tỉnh táo lại, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Vân Thanh, đang chạy vào phòng tắm.
‘Cạch—’ Tiếng cửa khóa lại.
Được lắm…
Hoắc Cảnh Thâm hít một hơi, vừa trả lời Tần Dĩ Nhu ở đầu dây bên kia, vừa xuống giường, bước dài về phía phòng tắm.
“Muốn anh giúp em việc gì?”
Tần Dĩ Nhu đương nhiên nghe thấy tiếng động khi nãy, còn có cả lời nói của Vân Thanh.
Bên tay cô ta là bông hồng đã bị nghiền nát, gai đâm vào lòng bàn tay rì máu, nhưng lại không hề cảm nhận được sự đau đớn.
“Cảnh Thâm, em muốn mượn danh tiếng của Tập đoàn Đế Vương, đầu tư 8 tỉ vào Tập đoàn Vân thị.”
4 chữ Tập đoàn Vân thị, khiến Hoắc Cảnh Thâm khựng lại một chút, anh đáp: “Được.”
Tần Dĩ Nhu nở nụ cười: “Cảm ơn anh Cảnh Thâm, em biết anh sẽ không từ chối lời em nói.”
“Vẩn còn 3 chuyện nữa, nghĩ xong rồi thì nói với anh.”
Tần Dĩ Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng bị Hoắc Cảnh Thâm
lạnh lùng tắt máy.
Vân Thanh ở trong phòng tắm chỉ nghe thấy tiếng bước chân dừng trước cửa, cách một cánh cửa đã khóa, cô dường như cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ tỏa ra trên người đàn ông ngoài cửa kia.
“Mở cửa, đừng đề tôi nói tới lần thứ hai.” Giọng nói lạnh nhạt của Hoắc Cảnh Thâm.
Giờ nhất định anh hận không thể tóm cô, dám để Tần Dĩ Nhu hiểu lầm…
Vân Thanh không chịu nồi nữa, chửi thầm trong lòng.
Nói tới mặt dày vô liêm sỉ, cô không thề nào bằng được tên đàn ông khốn kiếp này!
“Cút, anh không trà nồi đâu!” Vân Thanh giận dữ đẩy Hoắc Cảnh Thâm ra, nhưng người đàn ông đứng vững như núi, không nhúc nhích chút nào.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng, nham hiểm nhìn chằm chằm cô.
“Tôi không trả nổi?”
Vân Thanh cảm thấy tức cười, lạnh lùng khiêu khích: “Tôi chì lên giường với người đàn ông yêu tôi, anh Hoắc có thế thỏa mãn điều kiện này chứ?”
Câu nói này, khiến đôi bàn tay đang nắm cồ tay cô của Hoắc Cảnh Thấm đột nhiên siết chặt hơn, gương mặt tuấn tú u ám khiến người ta nghẹt thở.
Vân Thanh nghểnh cổ lên, nhìn thẳng vào anh, không hề
nhượng bộ.
Cô nghĩ mình thật sự đã điên rồi khi vào lúc này trong lòng vẫn còn một tia hy vọng với Hoắc Cảnh Thâm.
Nhưng giây tiếp theo, Hoắc Cảnh Thâm đã nhìn đi chỗ khác, lực giữ tay cô cũng đột nhiên giảm bớt. Hoắc Cảnh Thâm xoay người, nằm bên cạnh cô, chiếc giường bên cạnh bị trọng lực làm cho lún xuống, chút hy vọng vừa dấy lên trong lòng cô đã bị đè nén thành cát bụi, vỡ nát.
Cô quay lưng, thân người dần dần co quắp lại.
Nhưng ở nơi Vân Thanh không nhìn thấy, Hoắc Cảnh Thâm đang ôm chặt tấm lưng gầy của cồ, trong ánh mắt hiện lên nỗi đau phức tạp khó tả.
Anh cau mày, hạ giọng nói: “Vân Thanh…”
vẫn chưa dứt lời, điện thoại của anh vang lên.
Đôi tay chạm vào vai cô của anh cứng đờ, rồi rụt trở lại.
Vân Thanh nghe thấy giọng nói trong điện thoại, anh hạ giọng nói: “Dĩ Nhu, sao vậy?”
— Tần Dĩ Nhu.
Vân Thanh trùm chán kín mít, quấn mình giống như con nhộng.
Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn rồi đưa tay kéo đầu cô ra ngoài, Vân Thanh bị lôi ra khỏi chăn mắt nhìn trừng trừng anh.
Trong lòng thầm mắng chửi người đàn ông khốn kiếp này!
Hoắc Cảnh Thâm bị chọc tức tới mức bật cười, đôi bàn tay to lớn nắm chặt gương mặt nhỏ của cô, bị ép giống như một chú cá nóc, giọng trầm xuống nói: “Thử chửi tồi một câu nữa xem!”.
Tần Dĩ Nhu ỏ’ đầu dây bên kia nghe rất rõ.
Kỳ thực giọng điệu này không được coi là dịu dàng, thậm chí còn có phần dọa nát một cách dí dỏm.
Quả nhiên không nói với cô ta như vậy.
Hoắc Cảnh Thâm trước mặt cô ta, mãi mãi đều mang dáng vẻ lãnh đạm bình tĩnh, không bộc lộ cảm xúc…
Tần Dĩ Nhu cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng, cô ta coi như không có chuyện gì nhẹ nhàng nói: “Cảnh Thâm, anh có còn nhớ ba nám trước đã từng đồng ý với em, sau này chỉ cần em nói, dù có khó thế nào anh cũng sẽ giúp em
hoàn thành 4 chuyện.”
Cô ta vì cứu anh, mà cận kề quỷ môn quan, chịu đủ loại giày vò.
Vì ơn cứu mạng này, anh đã đồng ý làm 4 chuyện coi như trả ơn cô ta.
Hoắc Cảnh Thâm sẽ không bao giờ nuốt lời.
“Em nghĩ ra rồi?” Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng như nước.
Tên đàn ông khốn kiếp này hung dữ với mình, vậy mà lại đối xử dịu dàng với Tần Dĩ Nhu.
Vân Thanh không có tâm trạng nghe bọn họ tán tỉnh!
Nhân lúc Hoắc Cảnh Thâm không đề ý, cô bắt ngờ đá vào bụng anh.
Hoắc Cảnh Thâm nhanh tay lẹ mắt chặn lại, bàn chân nhỏ nhắn của cô lướt qua bộ phận kín đáo nhất của anh.
Mặt Hoắc Cảnh Thâm tối sầm lại.
“Nhóc con, ngửa đòn à!”
Ánh mắt Vân Thanh hiện lên một tia gian xảo muốn phục thù, không biết dũng khí từ đâu mà nũng nịu hét lớn vào điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm: “Chồng, tối qua anh chỉnh đốn người ta còn chưa đủ sao? Lưng người ta giò’ vẫn còn đau đây này…”
Mẹ nó, tên đàn ông khốn kiếp này cứ từ từ mà giải thích!
Vân Thanh hét xong, lập tức nhảy xuống giường, lao nhanh vào phòng tắm với tốc độ chạy nước rút 100m.
Một tiếng nũng nịu “Chồng” làm người ta dựng tóc gáy, khiến Hoắc Cảnh Thâm đứng hình nửa giây, đợi tới khi anh tỉnh táo lại, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Vân Thanh, đang chạy vào phòng tắm.
‘Cạch—’ Tiếng cửa khóa lại.
Được lắm…
Hoắc Cảnh Thâm hít một hơi, vừa trả lời Tần Dĩ Nhu ở đầu dây bên kia, vừa xuống giường, bước dài về phía phòng tắm.
“Muốn anh giúp em việc gì?”
Tần Dĩ Nhu đương nhiên nghe thấy tiếng động khi nãy, còn có cả lời nói của Vân Thanh.
Bên tay cô ta là bông hồng đã bị nghiền nát, gai đâm vào lòng bàn tay rì máu, nhưng lại không hề cảm nhận được sự đau đớn.
“Cảnh Thâm, em muốn mượn danh tiếng của Tập đoàn Đế Vương, đầu tư 8 tỉ vào Tập đoàn Vân thị.”
4 chữ Tập đoàn Vân thị, khiến Hoắc Cảnh Thâm khựng lại một chút, anh đáp: “Được.”
Tần Dĩ Nhu nở nụ cười: “Cảm ơn anh Cảnh Thâm, em biết anh sẽ không từ chối lời em nói.”
“Vẩn còn 3 chuyện nữa, nghĩ xong rồi thì nói với anh.”
Tần Dĩ Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng bị Hoắc Cảnh Thâm
lạnh lùng tắt máy.
Vân Thanh ở trong phòng tắm chỉ nghe thấy tiếng bước chân dừng trước cửa, cách một cánh cửa đã khóa, cô dường như cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ tỏa ra trên người đàn ông ngoài cửa kia.
“Mở cửa, đừng đề tôi nói tới lần thứ hai.” Giọng nói lạnh nhạt của Hoắc Cảnh Thâm.
Giờ nhất định anh hận không thể tóm cô, dám để Tần Dĩ Nhu hiểu lầm…
/427
|